Võ Đạo Đan Tôn

Chương 492: Tấn cấp ngũ tinh.

Ám Ma Sư

20/09/2015

- Ngươi thực lực không tệ, đáng tiếc ngay cả đao ý hình thức ban đầu đều không có lĩnh ngộ, lý giải với đao pháp chỉ dừng lại ở mức da lông, thật sự là chênh lệch quá xa, dùng thực lực của ngươi muốn khiêu chiến ta, thêm hai năm nữa cũng không đủ.

Lâm Tiêu nhàn nhạt lên tiếng, quay người ra khỏi khiêu chiến thất.

- Làm sao có thể, Lâm Tiêu vì sao mạnh như thế, ta thậm chí ngay cả một chiêu cũng không tiếp được.

Lê Phong kinh ngạc nhìn qua vết đao trên ngực, trong nội tâm chẳng những không có nửa phần oán hận, có chỉ là vô cùng kinh hãi và nội tâm đang sinh ra sóng to gió lớn.

Trước khi khiêu chiến, hắn đã từng nghĩ tới vô số kết quả cùng khả năng, nhưng mà chưa bao giờ nghĩ tới hắn là Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong lại không tiếp được một chiêu của Lâm Tiêu là Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đại thành, cho dù đối phương lĩnh ngộ đao ý, nhưng mà chênh lệch giữa hai người cực kỳ to lớn, phải biết rằng, hắn cũng không phải là võ giả Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong bình thường, mà là thiên tài nổi danh trong quận Hiên Dật a.

Lê Phong biết rõ, nếu không phải Lâm Tiêu lưu tình, một đao vừa rồi đã chém hắn thành hai khúc, trở thành vong hồn dưới đao Lâm Tiêu.

Giờ khắc này, bản thân Lê Phong hoàn toàn ngây người.

Không chỉ Lê Phong kinh ngạc đến ngây người, các đệ tử đang quan sát ngoài khiêu chiến thất cũng mở to mắt, miệng há to, trong ánh mắt mang theo khiếp sợ và không dám tin nổi.

Một người là bài danh thứ hai, một là bài danh thứ nhất, không ngờ thực lực chênh lệch lại lớn như thế.

Cả khiêu chiến thất lặng ngắt như tờ, ngay cả nhân viên công tác trong khiêu chiến thất cũng như thế, khó có thể tưởng tượng.

Thời điểm mọi người phục hồi tinh thần lại, Lâm Tiêu đã rời khỏi khiêu chiến thất.

- Trời ạ, Lê Phong sư huynh không ngờ không thể địch nổi môt đao của Lâm Tiêu sư huynh, chẳng lẽ vừa rồi ta hoa mắt sao?

- Quá không thể tưởng tượng nổi, Lê Phong sư huynh chính là cường giả Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, mặc dù mới tấn cấp không có mấy tháng, nhưng mà dù như thế nào, hắn cũng không tiếp được một đao của Lâm Tiêu sư huynh a.

- Ta vẫn cho là Lâm Tiêu sư huynh xếp hàng thứ nhất, hoàn toàn là vì hắn đạt tới tầng thứ bảy thí luyện thất, hiện tại xem ra, thực lực Lâm Tiêu sư huynh trong trại huấn luyện chúng ta hoàn toàn xứng đáng đệ nhất.



- Chúng ta quá ngu, lúc trước Lý Dật Phong, Hắc Liệt các sư huynh còn ở đây, Lâm Tiêu sư huynh vẫn bài danh thứ hai trên ngọc bích, chỉ có Đông Phương Nguyệt Mính sư tỷ mới có thể áp hắn một đầu, hơn nữa khi đó Lâm Tiêu sư huynh còn không có đột phá Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đại thành, hiện tại ai ngờ thực lực Lâm Tiêu sư huynh lại mạnh như thế, ít nhất cũng sánh ngang Hóa Phàm Cảnh trung kỳ a.

- Ưu thế mang tính áp đảo, sau Đông Phương Nguyệt Mính sư tỷ, từ nay về sau trại huấn luyện sẽ là thời đại của Lâm Tiêu sư huynh.

Vô số đệ tử không ngừng nghị luận trong khiêu chiến thất, trong nội tâm rung động kích động, sau đó đưa mắt nhìn nhau.

- A, Lê Phong cũng thật sự là ngu ngốc, chẳng lẽ cho rằng Lâm Tiêu đẳng cấp thấp hơn hắn thì có thể khiêu chiến? Ban đầu ở thiên mộng bí cảnh, Lâm Tiêu mới là Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đã có thể đánh chết Kim Minh là Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, hiện tại sau khi đột phá, thực lực của hắn càng không cần phải nói.

Đoạn Hồng đã từng cùng Lâm Tiêu tiến vào thiên mộng bí cảnh cũng lắc đầu, khóe miệng mang theo một tia trào phúng, chỉ có bọn họ từng kề vai chiến đấu với Lâm Tiêu mới thật sâu biết rõ Lâm Tiêu đáng sợ.

Loại thiên tài này, cả quận Hiên Dật trăm năm cũng khó khăn, căn bản không thể dùng cấp bậc bình thường mà đánh giá thực lực được.

Tháng mười hai qua đi, lập tức tới thánh nguyên tiết mỗi năm một lần

Cả quận Hiên Dật cử hành hoạt động long trọng.

Đệ tử trong trại huấn luyện thiên tài cũng vui sướng hớn hở, không ít đệ tử được trở về quận Hiên Dật thăm nhà, mà rất nhiều đệ tử ở thành Tân Vệ xa xôi như Lâm Tiêu thì không cách nào trở về, trại huấn luyện cũng chuẩn bị không ít tiết mục.

Lâm Tiêu cùng đi tham gia lễ mừng trong trại huấn luyện với đám người Kỷ Hồng Tứ.

Đêm khuya, sau khi lễ mừng chấm dứt, Lâm Tiêu đứng trên đỉnh đình viện của mình, nhìn qua quận thành Hiên Dật phi thường náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng thì trong lòng cảm khái, sinh ra cảm giác cô độc.

- Đi vào trại huấn luyện thiên tài cũng một năm rưỡi rồi, không biết phụ mẫu, tam muội hiện tại như thế nào đây?

Trăng sáng trên cao, Lâm Tiêu ngồi ở trên nóc nhà, tháng một gió lạnh mát lạnh thổi tay áo Lâm Tiêu bồng bềnh.

Kỳ thật trại huấn luyện thiên tài cũng không bó buộc tự do của đệ tử, Lâm Tiêu hoàn toàn có thể xin trở về một lần, nhưng mà một chuyến quay về thành Tân Vệ, qua lại cần ít nhất mấy tháng, thời gian tiêu hao quá dài, trước khi thực lực không đạt tới mức đi báo thù, Lâm Tiêu sẽ không quay về nhà.



- Hắc Long trại, chờ ngày ta trở về, ta nhất định phải sẽ để cho các ngươi trả giá thật nhiều vì những gì các ngươi gây ra.

Trong mắt Lâm Tiêu bắn ra hào quang lăng lệ.

Thời gian như nước, lặng yên trôi qua.

Trong nháy mắt đã qua hai mươi ngày, cũng sắp hết tháng một.

Hơn một tháng bế quan khổ luyện, rốt cục hắn cũng tăng cấp bậc lên Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong.

- Rốt cục đột phá.

Cảm thụ được ngũ chuyển nguyên lực đang vận hành trong cơ thể, trong mắt Lâm Tiêu hiện ra một tia mừng rỡ.

Võ giả từ mới vào Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đến Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, cả quá trình là quá trình tích lũy nguyên lực, nhưng một khi đạt tới Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, nguyên lực trong người võ giả đã đạt tới đỉnh phong, muốn đột phá đến Hóa Phàm Cảnh trung kỳ tiếp tục tăng lên, chỉ dựa vào hấp thu thiên địa nguyên khí, tích súc nguyên lực thì không cách nào đủ, mà võ giả cần phải có cảm ngộ mới có thể đột phá.

- Dùng thực lực của ta hiện giờ, đối phó võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ bình thường đã hoàn toàn đầy đủ, nhưng đối với một ít võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ cường đại, hoặc là Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành thậm chí hậu kỳ đỉnh phong thì còn chưa đủ.

Lâm Tiêu hiểu rõ thực lực của mình.

- Hắc Long trại có thể đối kháng với thành Tân Vệ lâu như vậy, nếu như nói không có võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ là chuyện không có khả năng, muốn báo thù cho đại ca, thực lực này còn chưa đủ.

Lâm Tiêu nắm chặt hai đấm.

Hắn không phải là người liều lĩnh, ý nghĩ muốn trực tiếp lao đi tìm hang ổ Hắc Long trại bị bỏ qua, nếu như hắn không có mưu định trước thì chắc chắn lâm vào nguy hiểm, chỉ sợ chẳng những không thể báo thù cho đại ca, ngược lại sẽ làm cho phụ mẫu, tam muội lâm vào cảnh nguy hiểm.

- Hiện tại ta vừa mới đột phá đến Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, muốn tiếp tục đột phá lên Hóa Phàm Cảnh trung kỳ, khẳng định cần không ít thời gian, trước đó ta nên mang các loại công pháp vũ kỹ như Cửu Chuyển Huyền Công, Luân Hồi Đao Quyết, Long Tượng Luyện Thể tiếp tục tăng lên, cũng có thể tăng lên không ít thực lực của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Đạo Đan Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook