Chương 219: Thảm thiết.
Ám Ma Sư
25/08/2015
Hỗn loạn trong đám người, Lâm Tiêu chậm rãi đi tới gần Lãnh Chi Kiệt, làm ra bộ dạng như đang xem cuộc chiến.
- Ha ha, thích, quá sung sướng!
Lãnh Chi Kiệt hưng phấn cười lớn, toàn thân tràn ngập hắc sắc khí lưu, trường côn vũ động, vô số côn ảnh quét ngang tứ phương, trong tiếng nổ vang đánh thẳng tới Toản Địa Giáp.
Oanh long long…
Tiếng đánh, tiếng nguyên khí nổ mạnh vang lên, phân thân kiệt lực chống cự, trên người xuất hiện không ít vết thương, mà Lãnh Chi Kiệt cũng bị đánh bay ngược ra ngoài, thường thường bị đánh vào trong nền đất, hắc bào phá nát lộ vẻ chật vật, nhưng hắn càng đánh càng mạnh, vô cùng hưng phấn.
- Lại đến!
Bị một trảo đánh bay, Lãnh Chi Kiệt thả người nhảy lên, máu huyết trong cơ thể hắn sôi trào, nguyên lực lưu chuyển, tìm được khoái cảm lớn lao trong cuộc chiến với Toản Địa Giáp.
Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm Lãnh Chi Kiệt, trong mắt hiện tia lệ mang.
- Hống!
Phân thân đột nhiên hét lên một tiếng như lôi đình, thân thể xông về phía trước, đồng thời chiếc đuôi linh hoạt toàn lực vũ động quét văng đám người Ngụy Hưng Sơn, móng vuốt sắc bén điên cuồng vỗ về hướng Lãnh Chi Kiệt.
Oanh!
Một kích toàn lực của phân thân vỗ lên trường côn Lãnh Chi Kiệt, trong tiếng nổ vang, kình khí thổi quét, đem cây cối chung quanh chấn sụp, mặt đất như bị long quyển phong cuốn qua, vô số đá vụn tứ tán.
- Thật mạnh!
Lãnh Chi Kiệt bị đánh bay ra ngoài, khí huyết sôi trào, cổ họng ngọt lịm muốn phun máu tươi, hắn kiệt lực ngăn chặn, cứng rắn nuốt trở vào.
- Chính là hiện tại!
Lệ mang chợt lóe, Lâm Tiêu vươn tay.
Hưu hưu hưu…
Ba đạo ô quang như lưu tinh nổ bắn ra theo hình chữ phẩm, bắn thẳng tới gáy, hậu tâm cùng sau đầu của Lãnh Chi Kiệt.
- Không tốt!
- Lãnh Chi Kiệt cẩn thận!
- Đại nhân cẩn thận!
Xa xa nhìn thấy một màn này đám người Ngụy Hưng Sơn trừng lớn hai mắt, trong miệng phát ra tiếng gầm lên giận dữ.
- Cái gì?
Lãnh Chi Kiệt lập tức cảm giác được tình huống, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên.
- Lại Lư Đả Cổn!
Thời khắc mấu chốt Lãnh Chi Kiệt hít sâu một hơi, thân thể chuyển mạnh giữa không trung, cũng không nhìn tình huống rõ ràng, trường côn nháy mắt múa thành một đoàn hắc ảnh đánh ra.
- Loạn Bát Phong côn pháp!
Côn ảnh đầy trời bao trùm hết thảy, nháy mắt đem ba mảnh ô quang bao phủ bên trong.
Đinh đinh đinh…
Ba tiếng kim thiết va chạm truyền đến, ba mảnh Ô Nguyên Toa bị chấn văng ra ngoài, mà Lãnh Chi Kiệt đang bị thương còn dùng vũ kỹ, thương thế không thể áp chế liền phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể rơi xuống đất.
- Đao Nhạc Thành Lục!
Trong nháy mắt, thân hình Lâm Tiêu đã bay lên, chiến đao phun ra một đoàn đao mang chói mắt, như cột trụ trời ầm ầm đánh về phía Lãnh Chi Kiệt.
- Chết!
Ánh mắt Lâm Tiêu dữ tợn mà điên cuồng, vận chuyển Ngưng Nguyên Công tới cực hạn, nguyên lực mênh mông điên cuồng truyền vào trong chiến đao, chỉ cần giết Lãnh Chi Kiệt, dù bại lộ bản tôn cũng có thể dựa vào phân thân sống sót.
- Đáng chết, đáng chết, ngươi đáng chết!
Lãnh Chi Kiệt liên tục gầm lên giận dữ, ánh mắt của hắn biến thành đỏ đậm, ngoài thân đột nhiên tản ra một cỗ nguyên lực ba động kinh khủng.
- Cửu Chuyên Nguyên Công – Ngọc Thạch Câu Phần!
Lãnh Chi Kiệt quát lớn một tiếng, trường côn lưu chuyển hào quang, nháy mắt nện lên đao mang của Lâm Tiêu.
Oanh long!
Trong tiếng nổ vang thật lớn, bụi mù tràn ngập, hai đạo nhân ảnh như hai viên đạn pháo bay ngược ra ngoài.
Phốc!
Lực lượng thật lớn ập đến, Lâm Tiêu như gặp phải sét đánh thân hình nặng nề văng ra, bay thẳng ra xa hơn mười trượng mới dừng lại, phun ra một ngụm máu tươi.
- Hỗn đản, dám đánh lén ta!
Lãnh Chi Kiệt quỳ một gối, ánh mắt dữ tợn mà khủng bố, trong miệng không ngừng tuôn máu tươi, nơi lồng ngực của hắn có một miệng vết thương dài hơn một xích, vô cùng chật vật.
- Lãnh Chi Kiệt, ngươi không sao chứ?
Xa xa Ngụy Hưng Sơn lo lắng quát.
Trong bọn họ có người muốn chạy qua hỗ trợ, nhưng lại bị phân thân Toản Địa Giáp không ngừng tấn công, không cách nào tách ra.
Không có Lãnh Chi Kiệt nhúng tay, bằng vào Ngụy Hưng Sơn cùng nhóm người Kiền Lê, đối phó Toản Địa Giáp có chút cố hết sức.
- Ta không sao.
Máu tươi rơi xuống, diễn cảm Lãnh Chi Kiệt lạnh lùng nghiêm túc lên, lấy ra viên đan dược nuốt vào, từng đợt khói nhẹ bay lên trên đỉnh đầu hắn, ánh mắt hắn băng sương nhìn Lâm Tiêu, tràn đầy sát khí.
- Tiểu tử kia là ai, sao lại mặc quần áo của Huyết Ma mã tặc đoàn chúng ta!
Kiền Lê quát lớn.
- Đây…đây không phải là tên tiểu tử kia sao?
- Là hắn, hắn là Lâm Tiêu!
- Hắn là người đã phát hiện dược cốc của chúng ta!
- Chính là hắn, phó đoàn trưởng Quý Lạc đuổi theo truy giết hắn sau đó đi không trở về.
- Tiểu tử này lại vẫn còn sống!
- Ba đạo ô quang vừa rồi là gì, sao cảm giác giống như Ô Nguyên Toa của phó đoàn trưởng?
Trong đám mã tặc có người từng gặp qua Lâm Tiêu, lên tiếng kinh hô, thanh âm tràn đầy vẻ kinh hãi cùng nghi hoặc.
- Lâm Tiêu? Chính là đầu sỏ làm chúng ta mất đi dược cốc? Hừ, không nghĩ tới chỉ là một tiểu tử mười mấy tuổi, còn dám giấu trong mã tặc đoàn đánh lén ta, hừ, chỉ là một nhị chuyển võ giả, ngươi cho rằng có thể giết ta sao?
Lãnh Chi Kiệt lau máu tươi, ánh mắt khóa chặt Lâm Tiêu, trong lòng tràn ngập phẫn nộ.
- Mỗi người đều phải phụ trách cho hành vi của mình, đi chết đi!
Lãnh Chi Kiệt quát lạnh một tiếng, thân hình bay lên, trường côn đánh tới.
- Đây là thực lực võ giả hóa phàm cảnh hay sao!
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm Lãnh Chi Kiệt, không nghĩ tới đã đánh lén đối phương nhưng người kia vẫn vượt qua được, chỉ bị trọng thương mà thôi.
- Nếu là như vậy phải liều mạng, hôm nay hắn không chết thì ta chết!
Lâm Tiêu cắn môi vung tay.
Hưu hưu hưu…
Ba mảnh Ô Nguyên Toa quay lại trên tay hắn, sau đó hóa thành ba đạo lưu quang bắn về hướng Lãnh Chi Kiệt.
- Chút tài mọn!
Lãnh Chi Kiệt cười lạnh thành tiếng, trường côn điểm ra, hư không xuất hiện ba đạo côn ảnh đánh về hướng Ô Nguyên Toa…
- Khống Thần Quyết – biến!
Lâm Tiêu chuyển tay.
Hưu hưu hưu…
Ô Nguyên Toa nháy mắt cùng chuyển hướng, dọc theo ba đạo quỹ tích khác nhau đâm vào ba nơi yếu hại của Lãnh Chi Kiệt.
- Có chút ý tứ, đáng tiếc kém quá xa!
Lãnh Chi Kiệt quát.
- Loạn Bát Phong côn pháp – Tích Thủy Bất Lậu!
Vô số côn ảnh đột nhiên xuất hiện trong hư không, hoàn toàn bao quanh Lãnh Chi Kiệt, xa xa nhìn lại trước người hắn giống như xuất hiện một vòng bảo hộ màu đen hình nửa vòng tròn.
Đinh đương hai tiếng, hai Ô Nguyên Toa nháy mắt đánh lên vòng bảo hộ, bị côn ảnh đánh văng, nhưng Ô Nguyên Toa thứ ba cũng không va chạm vào, chỉ hơi tạm dừng trên không trung chuyển hướng đánh vào thân dưới của hắn.
Cao thủ so chiêu, chỉ trong chớp mắt.
Lãnh Chi Kiệt vốn cho rằng chiêu thức của mình dễ dàng đánh bay ám khí của đối phương, nhưng không nghĩ ra xuất hiện ngoài ý muốn, vốn nghĩ sẽ thành công nhất thời luống cuống tay chân, rốt cục thời điểm sau cùng điểm trúng Ô Nguyên Toa, đánh văng nó ghim sâu dưới mặt đất.
- Hô…
Lâm Tiêu tay cầm chiến đao, tập kích nhanh như chớp.
- Ha ha, thích, quá sung sướng!
Lãnh Chi Kiệt hưng phấn cười lớn, toàn thân tràn ngập hắc sắc khí lưu, trường côn vũ động, vô số côn ảnh quét ngang tứ phương, trong tiếng nổ vang đánh thẳng tới Toản Địa Giáp.
Oanh long long…
Tiếng đánh, tiếng nguyên khí nổ mạnh vang lên, phân thân kiệt lực chống cự, trên người xuất hiện không ít vết thương, mà Lãnh Chi Kiệt cũng bị đánh bay ngược ra ngoài, thường thường bị đánh vào trong nền đất, hắc bào phá nát lộ vẻ chật vật, nhưng hắn càng đánh càng mạnh, vô cùng hưng phấn.
- Lại đến!
Bị một trảo đánh bay, Lãnh Chi Kiệt thả người nhảy lên, máu huyết trong cơ thể hắn sôi trào, nguyên lực lưu chuyển, tìm được khoái cảm lớn lao trong cuộc chiến với Toản Địa Giáp.
Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm Lãnh Chi Kiệt, trong mắt hiện tia lệ mang.
- Hống!
Phân thân đột nhiên hét lên một tiếng như lôi đình, thân thể xông về phía trước, đồng thời chiếc đuôi linh hoạt toàn lực vũ động quét văng đám người Ngụy Hưng Sơn, móng vuốt sắc bén điên cuồng vỗ về hướng Lãnh Chi Kiệt.
Oanh!
Một kích toàn lực của phân thân vỗ lên trường côn Lãnh Chi Kiệt, trong tiếng nổ vang, kình khí thổi quét, đem cây cối chung quanh chấn sụp, mặt đất như bị long quyển phong cuốn qua, vô số đá vụn tứ tán.
- Thật mạnh!
Lãnh Chi Kiệt bị đánh bay ra ngoài, khí huyết sôi trào, cổ họng ngọt lịm muốn phun máu tươi, hắn kiệt lực ngăn chặn, cứng rắn nuốt trở vào.
- Chính là hiện tại!
Lệ mang chợt lóe, Lâm Tiêu vươn tay.
Hưu hưu hưu…
Ba đạo ô quang như lưu tinh nổ bắn ra theo hình chữ phẩm, bắn thẳng tới gáy, hậu tâm cùng sau đầu của Lãnh Chi Kiệt.
- Không tốt!
- Lãnh Chi Kiệt cẩn thận!
- Đại nhân cẩn thận!
Xa xa nhìn thấy một màn này đám người Ngụy Hưng Sơn trừng lớn hai mắt, trong miệng phát ra tiếng gầm lên giận dữ.
- Cái gì?
Lãnh Chi Kiệt lập tức cảm giác được tình huống, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên.
- Lại Lư Đả Cổn!
Thời khắc mấu chốt Lãnh Chi Kiệt hít sâu một hơi, thân thể chuyển mạnh giữa không trung, cũng không nhìn tình huống rõ ràng, trường côn nháy mắt múa thành một đoàn hắc ảnh đánh ra.
- Loạn Bát Phong côn pháp!
Côn ảnh đầy trời bao trùm hết thảy, nháy mắt đem ba mảnh ô quang bao phủ bên trong.
Đinh đinh đinh…
Ba tiếng kim thiết va chạm truyền đến, ba mảnh Ô Nguyên Toa bị chấn văng ra ngoài, mà Lãnh Chi Kiệt đang bị thương còn dùng vũ kỹ, thương thế không thể áp chế liền phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể rơi xuống đất.
- Đao Nhạc Thành Lục!
Trong nháy mắt, thân hình Lâm Tiêu đã bay lên, chiến đao phun ra một đoàn đao mang chói mắt, như cột trụ trời ầm ầm đánh về phía Lãnh Chi Kiệt.
- Chết!
Ánh mắt Lâm Tiêu dữ tợn mà điên cuồng, vận chuyển Ngưng Nguyên Công tới cực hạn, nguyên lực mênh mông điên cuồng truyền vào trong chiến đao, chỉ cần giết Lãnh Chi Kiệt, dù bại lộ bản tôn cũng có thể dựa vào phân thân sống sót.
- Đáng chết, đáng chết, ngươi đáng chết!
Lãnh Chi Kiệt liên tục gầm lên giận dữ, ánh mắt của hắn biến thành đỏ đậm, ngoài thân đột nhiên tản ra một cỗ nguyên lực ba động kinh khủng.
- Cửu Chuyên Nguyên Công – Ngọc Thạch Câu Phần!
Lãnh Chi Kiệt quát lớn một tiếng, trường côn lưu chuyển hào quang, nháy mắt nện lên đao mang của Lâm Tiêu.
Oanh long!
Trong tiếng nổ vang thật lớn, bụi mù tràn ngập, hai đạo nhân ảnh như hai viên đạn pháo bay ngược ra ngoài.
Phốc!
Lực lượng thật lớn ập đến, Lâm Tiêu như gặp phải sét đánh thân hình nặng nề văng ra, bay thẳng ra xa hơn mười trượng mới dừng lại, phun ra một ngụm máu tươi.
- Hỗn đản, dám đánh lén ta!
Lãnh Chi Kiệt quỳ một gối, ánh mắt dữ tợn mà khủng bố, trong miệng không ngừng tuôn máu tươi, nơi lồng ngực của hắn có một miệng vết thương dài hơn một xích, vô cùng chật vật.
- Lãnh Chi Kiệt, ngươi không sao chứ?
Xa xa Ngụy Hưng Sơn lo lắng quát.
Trong bọn họ có người muốn chạy qua hỗ trợ, nhưng lại bị phân thân Toản Địa Giáp không ngừng tấn công, không cách nào tách ra.
Không có Lãnh Chi Kiệt nhúng tay, bằng vào Ngụy Hưng Sơn cùng nhóm người Kiền Lê, đối phó Toản Địa Giáp có chút cố hết sức.
- Ta không sao.
Máu tươi rơi xuống, diễn cảm Lãnh Chi Kiệt lạnh lùng nghiêm túc lên, lấy ra viên đan dược nuốt vào, từng đợt khói nhẹ bay lên trên đỉnh đầu hắn, ánh mắt hắn băng sương nhìn Lâm Tiêu, tràn đầy sát khí.
- Tiểu tử kia là ai, sao lại mặc quần áo của Huyết Ma mã tặc đoàn chúng ta!
Kiền Lê quát lớn.
- Đây…đây không phải là tên tiểu tử kia sao?
- Là hắn, hắn là Lâm Tiêu!
- Hắn là người đã phát hiện dược cốc của chúng ta!
- Chính là hắn, phó đoàn trưởng Quý Lạc đuổi theo truy giết hắn sau đó đi không trở về.
- Tiểu tử này lại vẫn còn sống!
- Ba đạo ô quang vừa rồi là gì, sao cảm giác giống như Ô Nguyên Toa của phó đoàn trưởng?
Trong đám mã tặc có người từng gặp qua Lâm Tiêu, lên tiếng kinh hô, thanh âm tràn đầy vẻ kinh hãi cùng nghi hoặc.
- Lâm Tiêu? Chính là đầu sỏ làm chúng ta mất đi dược cốc? Hừ, không nghĩ tới chỉ là một tiểu tử mười mấy tuổi, còn dám giấu trong mã tặc đoàn đánh lén ta, hừ, chỉ là một nhị chuyển võ giả, ngươi cho rằng có thể giết ta sao?
Lãnh Chi Kiệt lau máu tươi, ánh mắt khóa chặt Lâm Tiêu, trong lòng tràn ngập phẫn nộ.
- Mỗi người đều phải phụ trách cho hành vi của mình, đi chết đi!
Lãnh Chi Kiệt quát lạnh một tiếng, thân hình bay lên, trường côn đánh tới.
- Đây là thực lực võ giả hóa phàm cảnh hay sao!
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm Lãnh Chi Kiệt, không nghĩ tới đã đánh lén đối phương nhưng người kia vẫn vượt qua được, chỉ bị trọng thương mà thôi.
- Nếu là như vậy phải liều mạng, hôm nay hắn không chết thì ta chết!
Lâm Tiêu cắn môi vung tay.
Hưu hưu hưu…
Ba mảnh Ô Nguyên Toa quay lại trên tay hắn, sau đó hóa thành ba đạo lưu quang bắn về hướng Lãnh Chi Kiệt.
- Chút tài mọn!
Lãnh Chi Kiệt cười lạnh thành tiếng, trường côn điểm ra, hư không xuất hiện ba đạo côn ảnh đánh về hướng Ô Nguyên Toa…
- Khống Thần Quyết – biến!
Lâm Tiêu chuyển tay.
Hưu hưu hưu…
Ô Nguyên Toa nháy mắt cùng chuyển hướng, dọc theo ba đạo quỹ tích khác nhau đâm vào ba nơi yếu hại của Lãnh Chi Kiệt.
- Có chút ý tứ, đáng tiếc kém quá xa!
Lãnh Chi Kiệt quát.
- Loạn Bát Phong côn pháp – Tích Thủy Bất Lậu!
Vô số côn ảnh đột nhiên xuất hiện trong hư không, hoàn toàn bao quanh Lãnh Chi Kiệt, xa xa nhìn lại trước người hắn giống như xuất hiện một vòng bảo hộ màu đen hình nửa vòng tròn.
Đinh đương hai tiếng, hai Ô Nguyên Toa nháy mắt đánh lên vòng bảo hộ, bị côn ảnh đánh văng, nhưng Ô Nguyên Toa thứ ba cũng không va chạm vào, chỉ hơi tạm dừng trên không trung chuyển hướng đánh vào thân dưới của hắn.
Cao thủ so chiêu, chỉ trong chớp mắt.
Lãnh Chi Kiệt vốn cho rằng chiêu thức của mình dễ dàng đánh bay ám khí của đối phương, nhưng không nghĩ ra xuất hiện ngoài ý muốn, vốn nghĩ sẽ thành công nhất thời luống cuống tay chân, rốt cục thời điểm sau cùng điểm trúng Ô Nguyên Toa, đánh văng nó ghim sâu dưới mặt đất.
- Hô…
Lâm Tiêu tay cầm chiến đao, tập kích nhanh như chớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.