Chương 666: Tứ hoàng tử.
Ám Ma Sư
08/10/2015
Sát hạch tầng thứ ba chính là đi vào tinh quang đại đạo, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới trước ngôi sao, sau đó dùng thủ đoạn nhanh nhất cướp lấy ngôi sao, chỉ cần lấy được liền thông qua huyễn giới, đi lên bình đài, nếu thất bại sẽ bị chở ra khỏi huyễn giới, mất đi tư cách dự thi.
Từng võ giả chỉ có một lần cơ hội, không nhiều không ít.
Lúc này trên tầng thứ ba đã tụ tập hơn ngàn võ giả, Bạch Mông cùng Cổ Luân cũng có mặt, lẳng lặng nhìn võ giả sấm quan phía trước, bên cạnh hắn còn có Mộ Lăng, Nam Môn Thành cùng Lưu Vân vẫn chưa qua được tầng thứ ba.
- Lâm Tiêu, ngươi rốt cục đã tới.
Cảm giác được động tĩnh sau lưng, Bạch Mông quay đầu, nhất thời mừng rỡ.
Nhóm người Cổ Luân cũng quay đầu lại.
Lâm Tiêu cười:
- Chư vị, thật ngại vì đã tới chậm, cũng may vừa kịp lúc.
- Ngươi thật sự làm ta sợ muốn chết, ta thấy ngươi mãi chưa tới, còn tưởng rằng ngươi không tới được, nếu bỏ qua trận thi đấu Phong Vân Bảng lần này thật sự tiếc nuối, nhóm người Kỷ Hồng của thành Tân Vệ chúng ta đều đã bị đào thải, mà ta lại không chút nắm chắc, nếu ngươi không tới chỉ sợ thành Tân Vệ sẽ hoàn toàn thất bại.
Bạch Mông thật hưng phấn, hiện tại Lâm Tiêu đã trở thành đại biểu cho thành Tân Vệ, sau khi Kỷ Hồng bị loại bỏ chỉ còn một mình Bạch Mông, nhìn thấy sát hạch tầng thứ ba trong lòng hắn liền hiểu mình không có bao nhiêu cơ hội thông qua, nhưng Lâm Tiêu thì khác, tuy hắn không biết hiện tại Lâm Tiêu đạt tới cảnh giới nào, nhưng nghĩ thông qua sát hạch sẽ không vấn đề.
- Lâm Tiêu, đã lâu không gặp.
Nhóm người của Mộ Lăng cũng tiến lên chào hỏi.
- Di, hiện tại ngươi đã đạt tới cấp bậc nào.
Lúc này Lưu Vân đã đạt tới Hóa phàm trung kỳ đỉnh phong, nhìn thấy Lâm Tiêu muốn quan sát thực lực đối phương, lại phát hiện nhìn không rõ, không khỏi ngạc nhiên.
Lâm Tiêu đáp:
- Hòa phàm hậu kỳ đại thành.
Mọi người nghe được hít sâu một hơi.
- Hảo tiểu tử, cấp bậc của ngươi đã ngang ngửa Lý Dật Phong sư huynh, rốt cục làm sao tu luyện được như vậy?
Lưu Vân cười khổ nói:
- Lâm Tiêu, không nghĩ tới ngươi vẫn biến thái như vậy.
Song phương nói chuyện với nhau vài câu, lại tập trung nhìn về phía trước.
Tinh quang thông đạo cũng không phải là một lối đi đơn giản, bên trong ẩn chứa uy áp khủng bố, càng đi về phía trước áp lực của võ giả càng lớn, mà những ngôi sao kia lại càng khó bắt giữ, nếu ở thấp thì ngay trước mắt, nếu trên cao phải hơn trăm thước, mỗi thời khắc đều không ngừng bay vút, nếu muốn bắt giữ phải khảo nghiệm năng lực, thân pháp cùng thực lực võ giả, thiếu một thứ cũng không được.
Ngoài ra còn bị hạn chế tốc độ, một khi quá chậm sẽ bị tinh quang lá chắn đuổi theo, lập tức mất đi tư cách, bị đuổi ra khỏi huyễn giới.
Mỗi một lần có vài chục võ giả phóng ra, nhắm ngay chỗ những ngôi sao phía trước, lao vào trong thông đạo tiến nhanh.
- A…
Dưới uy áp thật lớn, có không ít võ giả không chống cự nổi uy áp bị tinh quang lá chắn đuổi theo, trong tiếng gào thê thảm nháy mắt bị truyền khỏi tinh quang thông đạo, có chút võ giả mặc dù đi tới cuối trong thời gian quy định nhưng không bắt được ngôi sao, cũng bị loại bỏ, mất đi tư cách tham gia thi đấu.
Mỗi một lần phóng ra, chỉ có gần một phần ba người thành công, hai phần ba bị loại bỏ ra ngoài.
Bá!
Một hắc bào võ giả lưng đeo chiến đao, lắc mình vài lần trong thông đạo sau đó đi tới cuối, nhảy lên, ánh mắt như điện nháy mắt bắt lấy một ngôi sao, một đạo tinh quang bao phủ đưa hắn đi lên bình đài trên cửa thành nam.
Nhưng một người khác lại không nhẹ nhàng như vậy, dừng cuối thông đạo quan sát chốc lát mới lấy được một ngôi sao, cuối cùng được đưa lên bình đài.
- Ân, là hai huynh đệ Trần Tinh Duệ cùng Trần Tinh Hạo, hắn cũng đột phá hóa phàm hậu kỳ.
Lâm Tiêu lập tức nhận ra hai võ giả kia, Trần Tinh Duệ đã đột phá hóa phàm hậu kỳ, mà Trần Tinh Hạo đạt tới Hóa phàm trung kỳ đỉnh phong phong.
Nhóm người Lâm Tiêu lần lượt đi về phía trước, chờ tới lượt mình.
Cùng lúc đó bên ngoài Tinh Quang Huyễn Giới.
Sưu…
Một đạo tử quang xuyên qua trường không, nháy mắt rơi xuống nơi đóng quân của quận Hiên Dật.
Đó là một nữ tử mặc áo tím, xinh đẹp tuyệt mỹ, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh sáng huyễn giới chiếu xuống càng thêm mộng ảo, mỹ lệ tuyệt trần, chính là Đông Phương Nguyệt Linh quận chúa.
- Phụ thân, lần này quận Hiên Dật chúng ta có thiên tài nào đáng giá chờ mong sao?
Đông Phương Nguyệt Linh vừa tới, đưa mắt nhìn vào huyễn giới hỏi.
- Nguyệt Linh, lần này thực lực chúng ta không tệ, Nguyệt Mính đạt tới Hóa phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, Võ Điện Lý Dật Phong cùng Lâm Tiêu cũng không tệ, đều đạt tới hóa phàm hậu kỳ.
Đông Phương Hiên Viên mỉm cười nói.
- Chỉ có ba hóa phàm hậu kỳ sao?
Đông Phương Nguyệt Linh khẽ cau mày, nàng tu hành trong đế đô, tự nhiên biết trận thi đấu lần này cường thịnh thế nào, dĩ vãng ba hóa phàm hậu kỳ đủ tiến vào bài danh Thiên Cương, nhưng lần này chưa khẳng định.
Oanh long…
Đúng lúc này lại có hai đạo lưu quang từ xa lướt tới, những nơi đi qua nguyên khí sôi trào, thanh thế thật lớn.
- Di, lại có hai cường giả Quy nguyên cảnh tới đây.
- Đó không phải tứ hoàng tử điện hạ sao?
Có võ giả đế đô kinh hô.
Hai thân ảnh vừa tới, người đi trước mặc kim bào, ung dung hoa quý, mày rậm mắt to đầy vẻ lãnh liệt, uy nghiêm bức người, sau lưng hắn là một lão giả áo tro, thần sắc cứng nhắc, chân khí thu liễm như không hề có cảm giác tồn tại.
Hai người vừa tới bình nguyên, liền dừng lại bên cạnh Đông Phương Nguyệt Linh, tứ hoàng tử lộ ra nụ cười.
- Nguyệt Linh, nàng đi nhanh như vậy, không chờ đợi ta.
Kim bào nam tử mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
- Tứ điện hạ bận rộn công việc, Nguyệt Linh đương nhiên không tiện quấy rầy.
Đông Phương Nguyệt Linh bình thản nói.
- Ha ha, Nguyệt Linh muội thật khách khí, chỉ cần nàng mở miệng, bổn vương dù bận rộn cũng nhất định rút được thời gian.
- Vậy thì không cần.
Đông Phương Nguyệt Linh vẫn lãnh đạm nói.
Kim bào nam tử chỉ cười, không phản ứng.
- Đông Phương Hiên Viên gặp qua tứ hoàng tử điện hạ.
- Tương Thiên Thần gặp qua tứ hoàng tử điện hạ.
Cùng lúc đó các quận vương nhìn thấy kim bào nam tử liền tiến lên hành lễ.
- Các vị không cần đa lễ, ta chỉ muốn nhìn tuyển thủ Phong Vân bảng của đế quốc lần này xuất hiện bao nhiêu thiên tài, mọi người tùy tiện là được rồi.
Nam tử áo bào vàng khoát tay, bộ dáng rất hiền hòa.
- Người kia là ai thế? Tất cả quận vương đều đi lên hành lễ với hắn?
- Nghe xưng hô của bọn họ, dường như là tứ hoàng tử của đế quốc.
- Lại là tứ hoàng tử?
Trong đám người nhao nhao kinh hô.
Số lượng hoàng tử trong đế quốc Vũ Linh rất đông, nhưng chỉ có mấy người nổi danh, tứ hoàng tử Bách Lý Huyền là một trong số đó, sở dĩ hắn nổi danh là vì thiên phú tu luyện của hắn, Bách Lý Huyền mười năm trước từng đạt quán quân Phong Vân bảng, khi đó hắn mới hai mươi mốt tuổi, thực lực Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, trở thành một trong những hoàng tử có thiên phú tu luyện cao nhất đế quốc Vũ Linh.
Từng võ giả chỉ có một lần cơ hội, không nhiều không ít.
Lúc này trên tầng thứ ba đã tụ tập hơn ngàn võ giả, Bạch Mông cùng Cổ Luân cũng có mặt, lẳng lặng nhìn võ giả sấm quan phía trước, bên cạnh hắn còn có Mộ Lăng, Nam Môn Thành cùng Lưu Vân vẫn chưa qua được tầng thứ ba.
- Lâm Tiêu, ngươi rốt cục đã tới.
Cảm giác được động tĩnh sau lưng, Bạch Mông quay đầu, nhất thời mừng rỡ.
Nhóm người Cổ Luân cũng quay đầu lại.
Lâm Tiêu cười:
- Chư vị, thật ngại vì đã tới chậm, cũng may vừa kịp lúc.
- Ngươi thật sự làm ta sợ muốn chết, ta thấy ngươi mãi chưa tới, còn tưởng rằng ngươi không tới được, nếu bỏ qua trận thi đấu Phong Vân Bảng lần này thật sự tiếc nuối, nhóm người Kỷ Hồng của thành Tân Vệ chúng ta đều đã bị đào thải, mà ta lại không chút nắm chắc, nếu ngươi không tới chỉ sợ thành Tân Vệ sẽ hoàn toàn thất bại.
Bạch Mông thật hưng phấn, hiện tại Lâm Tiêu đã trở thành đại biểu cho thành Tân Vệ, sau khi Kỷ Hồng bị loại bỏ chỉ còn một mình Bạch Mông, nhìn thấy sát hạch tầng thứ ba trong lòng hắn liền hiểu mình không có bao nhiêu cơ hội thông qua, nhưng Lâm Tiêu thì khác, tuy hắn không biết hiện tại Lâm Tiêu đạt tới cảnh giới nào, nhưng nghĩ thông qua sát hạch sẽ không vấn đề.
- Lâm Tiêu, đã lâu không gặp.
Nhóm người của Mộ Lăng cũng tiến lên chào hỏi.
- Di, hiện tại ngươi đã đạt tới cấp bậc nào.
Lúc này Lưu Vân đã đạt tới Hóa phàm trung kỳ đỉnh phong, nhìn thấy Lâm Tiêu muốn quan sát thực lực đối phương, lại phát hiện nhìn không rõ, không khỏi ngạc nhiên.
Lâm Tiêu đáp:
- Hòa phàm hậu kỳ đại thành.
Mọi người nghe được hít sâu một hơi.
- Hảo tiểu tử, cấp bậc của ngươi đã ngang ngửa Lý Dật Phong sư huynh, rốt cục làm sao tu luyện được như vậy?
Lưu Vân cười khổ nói:
- Lâm Tiêu, không nghĩ tới ngươi vẫn biến thái như vậy.
Song phương nói chuyện với nhau vài câu, lại tập trung nhìn về phía trước.
Tinh quang thông đạo cũng không phải là một lối đi đơn giản, bên trong ẩn chứa uy áp khủng bố, càng đi về phía trước áp lực của võ giả càng lớn, mà những ngôi sao kia lại càng khó bắt giữ, nếu ở thấp thì ngay trước mắt, nếu trên cao phải hơn trăm thước, mỗi thời khắc đều không ngừng bay vút, nếu muốn bắt giữ phải khảo nghiệm năng lực, thân pháp cùng thực lực võ giả, thiếu một thứ cũng không được.
Ngoài ra còn bị hạn chế tốc độ, một khi quá chậm sẽ bị tinh quang lá chắn đuổi theo, lập tức mất đi tư cách, bị đuổi ra khỏi huyễn giới.
Mỗi một lần có vài chục võ giả phóng ra, nhắm ngay chỗ những ngôi sao phía trước, lao vào trong thông đạo tiến nhanh.
- A…
Dưới uy áp thật lớn, có không ít võ giả không chống cự nổi uy áp bị tinh quang lá chắn đuổi theo, trong tiếng gào thê thảm nháy mắt bị truyền khỏi tinh quang thông đạo, có chút võ giả mặc dù đi tới cuối trong thời gian quy định nhưng không bắt được ngôi sao, cũng bị loại bỏ, mất đi tư cách tham gia thi đấu.
Mỗi một lần phóng ra, chỉ có gần một phần ba người thành công, hai phần ba bị loại bỏ ra ngoài.
Bá!
Một hắc bào võ giả lưng đeo chiến đao, lắc mình vài lần trong thông đạo sau đó đi tới cuối, nhảy lên, ánh mắt như điện nháy mắt bắt lấy một ngôi sao, một đạo tinh quang bao phủ đưa hắn đi lên bình đài trên cửa thành nam.
Nhưng một người khác lại không nhẹ nhàng như vậy, dừng cuối thông đạo quan sát chốc lát mới lấy được một ngôi sao, cuối cùng được đưa lên bình đài.
- Ân, là hai huynh đệ Trần Tinh Duệ cùng Trần Tinh Hạo, hắn cũng đột phá hóa phàm hậu kỳ.
Lâm Tiêu lập tức nhận ra hai võ giả kia, Trần Tinh Duệ đã đột phá hóa phàm hậu kỳ, mà Trần Tinh Hạo đạt tới Hóa phàm trung kỳ đỉnh phong phong.
Nhóm người Lâm Tiêu lần lượt đi về phía trước, chờ tới lượt mình.
Cùng lúc đó bên ngoài Tinh Quang Huyễn Giới.
Sưu…
Một đạo tử quang xuyên qua trường không, nháy mắt rơi xuống nơi đóng quân của quận Hiên Dật.
Đó là một nữ tử mặc áo tím, xinh đẹp tuyệt mỹ, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh sáng huyễn giới chiếu xuống càng thêm mộng ảo, mỹ lệ tuyệt trần, chính là Đông Phương Nguyệt Linh quận chúa.
- Phụ thân, lần này quận Hiên Dật chúng ta có thiên tài nào đáng giá chờ mong sao?
Đông Phương Nguyệt Linh vừa tới, đưa mắt nhìn vào huyễn giới hỏi.
- Nguyệt Linh, lần này thực lực chúng ta không tệ, Nguyệt Mính đạt tới Hóa phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, Võ Điện Lý Dật Phong cùng Lâm Tiêu cũng không tệ, đều đạt tới hóa phàm hậu kỳ.
Đông Phương Hiên Viên mỉm cười nói.
- Chỉ có ba hóa phàm hậu kỳ sao?
Đông Phương Nguyệt Linh khẽ cau mày, nàng tu hành trong đế đô, tự nhiên biết trận thi đấu lần này cường thịnh thế nào, dĩ vãng ba hóa phàm hậu kỳ đủ tiến vào bài danh Thiên Cương, nhưng lần này chưa khẳng định.
Oanh long…
Đúng lúc này lại có hai đạo lưu quang từ xa lướt tới, những nơi đi qua nguyên khí sôi trào, thanh thế thật lớn.
- Di, lại có hai cường giả Quy nguyên cảnh tới đây.
- Đó không phải tứ hoàng tử điện hạ sao?
Có võ giả đế đô kinh hô.
Hai thân ảnh vừa tới, người đi trước mặc kim bào, ung dung hoa quý, mày rậm mắt to đầy vẻ lãnh liệt, uy nghiêm bức người, sau lưng hắn là một lão giả áo tro, thần sắc cứng nhắc, chân khí thu liễm như không hề có cảm giác tồn tại.
Hai người vừa tới bình nguyên, liền dừng lại bên cạnh Đông Phương Nguyệt Linh, tứ hoàng tử lộ ra nụ cười.
- Nguyệt Linh, nàng đi nhanh như vậy, không chờ đợi ta.
Kim bào nam tử mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
- Tứ điện hạ bận rộn công việc, Nguyệt Linh đương nhiên không tiện quấy rầy.
Đông Phương Nguyệt Linh bình thản nói.
- Ha ha, Nguyệt Linh muội thật khách khí, chỉ cần nàng mở miệng, bổn vương dù bận rộn cũng nhất định rút được thời gian.
- Vậy thì không cần.
Đông Phương Nguyệt Linh vẫn lãnh đạm nói.
Kim bào nam tử chỉ cười, không phản ứng.
- Đông Phương Hiên Viên gặp qua tứ hoàng tử điện hạ.
- Tương Thiên Thần gặp qua tứ hoàng tử điện hạ.
Cùng lúc đó các quận vương nhìn thấy kim bào nam tử liền tiến lên hành lễ.
- Các vị không cần đa lễ, ta chỉ muốn nhìn tuyển thủ Phong Vân bảng của đế quốc lần này xuất hiện bao nhiêu thiên tài, mọi người tùy tiện là được rồi.
Nam tử áo bào vàng khoát tay, bộ dáng rất hiền hòa.
- Người kia là ai thế? Tất cả quận vương đều đi lên hành lễ với hắn?
- Nghe xưng hô của bọn họ, dường như là tứ hoàng tử của đế quốc.
- Lại là tứ hoàng tử?
Trong đám người nhao nhao kinh hô.
Số lượng hoàng tử trong đế quốc Vũ Linh rất đông, nhưng chỉ có mấy người nổi danh, tứ hoàng tử Bách Lý Huyền là một trong số đó, sở dĩ hắn nổi danh là vì thiên phú tu luyện của hắn, Bách Lý Huyền mười năm trước từng đạt quán quân Phong Vân bảng, khi đó hắn mới hai mươi mốt tuổi, thực lực Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, trở thành một trong những hoàng tử có thiên phú tu luyện cao nhất đế quốc Vũ Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.