Chương 967: Tự tàn sát nhau. (1)
Ám Ma Sư
24/11/2015
Lâm Tiêu quát to:
- Đi!
Bát Quái Lô to cỡ nắm tay bỗng chốc to ra, cao cỡ một người, ánh sáng mông lung khuếch tán, bí ẩn khó lường. Trước Giang Sơn Ấn màu vàng cao mấy chục trượng, Bát Quái Lô chỉ to cỡ một người như kiến đối diện mãnh hổ, nhỏ bé không đáng nhắc đến.
Va chạm kịch liệt như sao chổi đụng trái đất, một đan lô một ấn đập mạnh giữa hư không.
Thoáng chốc trời sụp đất nứt, vạn vật tĩnh lặng.
Bùm!
Cảnh tượng đáng kinh ngạc xảy ra. Bát Quái Lô đen thui không chút bắt mắt đè trên địa ấn màu vàng. Tiếng răng rắc vang bên tai, Giang Sơn Ấn là chí bảo thế nhưng đang bị nứt nẻ, vết nứt nhanh chóng lan tràn nguyên đại ấn màu vàng. Long khí tán loạn, giang sơn sụp đổ, Giang Sơn Ấn khổng lồ bay ngược về, ảm đạm chết lặng rớt xuống sa mạc, cố gắng cỡ nào cũng không làm nó bay lên được.
Trong khoảnh khắc mọi người ngây ngẩn, trợn mắt há hốc mồm, bao gồm Lâm Tiêu sử dụng Bát Quái Lô.
Bách Lý Huyền hét chói tai như quỷ hú thần gào:
- Sao có thể như vậy? Giang Sơn Ấn của ta vỡ?
Cả người Bách Lý Huyền run bần bật, trong mắt tràn ngập tức giận.
Khóe môi Lâm Tiêu co giật, hắn tràn đầy tin tưởng Bát Quái Lô nhưng không ngờ nó khủng khiếp tới mức này. Chí bảo Giang Sơn Ấn trong tay Bách Lý Huyền không chịu nổi một kích của Bát Quái Lô, như trứng chọi đá, đụng nhẹ cái là vỡ nát.
Lâm Tiêu nhanh chóng chấn tĩnh lại, hắn vội trút hết chân nguyên tinh thần vào Địa Khung Ấn.
- Cửu Tinh Ngạo Thế quyết, diệt!
Nhờ Cửu Tinh Ngạo Thế thúc dục, Địa Khung Ấn tỏa ánh sáng đen mông lung tăng mạnh uy lực.
Ầm!
Địa Khung Ấn đánh bay Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn, đè xuống La. Nếu trúng đòn công kích đó dù La mạnh mấy cũng khó thoát chết.
Vào phút nguy hiểm mặt La dữ tợ, gã hét to. Một cây kim mỏng xanh âm u toát ra dao động quái dị nằm trong tay La, gã vung tay ném.
Một luồng sáng hư vô nhập vào hư không, người Lâm Tiêu dựng đứng lông tơ, cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao phủ toàn thân hắn, làm hắn ngộp thở. Hư Không áo giáp trên người Lâm Tiêu bừng sáng, hắn đột nhiên biến mất tại chỗ, xuất hiện cách vài trăm thước. Đó là trận pháp hư không chuyển hoán trên Hư Không áo giáp.
Lâm Tiêu mới biến mất trong không trung thì xoẹt một tiếng, cây kim nhỏ đến nỗi mắt thường khó thấy đâm vào chỗ hắn vừa đứng, mũi kim lạnh lẽo đâm vào hư không.
Cơ bắp Lâm Tiêu căng cứng, tinh thần cực kỳ chấn động. Chuyện gì đây? Rõ ràng Lâm Tiêu mới né khỏi cây kim quái dị công kích nhưng vì sao cảm giác nguy hiểm mãnh liệt không biến mất? Lâm Tiêu không dám khinh thường, vội rót chân nguyên tinh thần liên tục nhập vào Hư Không áo giáp, hắn không ngừng thấp thoáng trong không trung.
La nhanh chóng trốn khỏi Địa Khung Ấn, cười to bảo:
- Lâm Tiêu, ngươi không trốn thoát được đâu. Diệt Hồn Châm của ta chứa áo nghĩa không gian, có thể tỏa định vị trí không gian của ngươi. Đây là báu vật trấn tông khác của La Sơn tông ta. Ngươi đã bị nó tỏa định, ngươi chết chắc rồi!
Xẹt xẹt xẹt!
Diệt Hồn Châm thật sự tỏa định vị trí của Lâm Tiêu, theo hắn xuyên toa trong không trung, tốc độ cực nhanh, vượt qua cực hạn phản ứng của cường giả Quy Nguyên cảnh.
Phập!
Lâm Tiêu mới lộ mặt ra, Diệt Hồn Châm xanh âm u lặng lẽ đâm ngay vào trán hắn.
Lúc Diệt Hồn Châm ập đến, Hư Không áo giáp chỉ lóe sáng rồi mất tác dụng phòng ngự. Cây kim mỏng xanh âm u trong suốt như không phải vật chất, nó đâm thẳng vào trán Lâm Tiêu.
Ầm!
Như thể có quả bom nổ trung trong đầu Lâm Tiêu, lực lượng trùng kích linh hồn mạnh mẽ tựa tiếng biển gầm trùng kích trung tâm linh hồn ngay giữa tinh thần hải.
Thoáng chốc linh hồn Lâm Tiêu bị đóng băng, mọi thứ quay về tịch diệt, hắn té từ trên cao xuống.
Góc bên kia.
Ầm ầm ầm!
Địa Khung Ấn đen giáng xuống, dù nó đã mất Lâm Tiêu điều khiển thì La vẫn không thoát khỏi Địa Khung Ấn. La bị đè nát nửa người bao gồm tay trái, cơ thể tàn tạ như giẻ rách bay ngược ra,
miệng gã ọc máu.
La trút một đống đan dược ra khỏi giới chỉ, gã không thèm nhìn một lần há mồm nuốt hết vào bụng. Mười mấy hạt Hoạt Lực Chi Châu to cỡ ngón cái nằm trong bàn tay La, gã điên cuồng hấp thu lực lượng sinh mệnh trong đó. Nhờ Hoạt Lực Chi Châu chữa trị, La mất đi nửa người nhưng không chết, một nửa thân thể gã chậm rãi mọc ra.
La nặng nề thở dốc, trong mắt gã tràn ngập vui sướng thoát chết. La thầm than nguy hiểm quá, may mắn gã ở tầng thứ ba Sinh Tử Quỳnh Lâu, lực lượng sinh mệnh trong không khí đậm đặc hơn bên ngoài, cộng với hạt châu màu xanh thần kỳ nên mới sống nổi. Nếu ở bên ngoài hay Địa Khung Ấn đập nặng hơn thì La đã chết.
Mặt La vặn vẹo cười dữ tợn:
- Lần này ông trời không cho ta chết.
Bách Lý Huyền lắc người đến trước mặt La, mở miệng hỏi:
- Hắn đã chết chưa?
La nhìn Lâm Tiêu bị Diệt Hồn Châm đâm trúng, nhe răng cười nói:
- Lâm Tiêu chết thật rồi, hay điện hạ không rõ uy lực Diệt Hồn Châm của La Sơn tông ta? Diệt Hồn Châm trực tiếp công kích linh hồn võ giả, không thể phòng ngự. Trừ phi đến Sinh Tử cảnh, linh hồn trải qua lột xác mới ngăn được đòn công kích này, không thì dù là cường giả cảnh giới Nửa Bước Vương giả nếu bị Diệt Hồn Châm đâm trúng cũng đừng mơ sống sót.
La tràn đầy tự tin, gã cảm thấy Lâm Tiêu không còn chút hơi thở sự sống.
Mắt Bách Lý Huyền lóe tia hưng phấn đến gần La:
- Rốt cuộc tiểu tử này đã chết.
Ánh mắt La cảnh giác trừng Bách Lý Huyền, vội thụt lùi kéo giãn khoảng cách.
Bách Lý Huyền cười khẩy nói:
- Tứ hoàng tử điện hạ, đừng đến gầng tại hạ quá. Hãy tìm xem trên người Lâm Tiêu có báu vật gì không, hai ta chia đều thôi.
La thu về Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn, luồng khí mông lung rũ xuống bao bọc gã lại.
Bách Lý Huyền lạnh lùng cười:
- La, ngươi có ý gì? Sợ ta ra tay sao? Yên tâm, Bách Lý Huyền ta không phải loại người như vậy.
Nói thật là mới rồi Bách Lý Huyền có ý giết La, nhưng gã quá gian xảo, không cho Bách Lý Huyền cơ hội đánh lén.
La híp mắt, thản nhiên nói:
- Tứ hoàng tử điện hạ là loại người gì La ta đây rất rõ ràng. Mích lòng trước được lòng sau, người do ta giết, mấy cái khác tính sau, cái lô đen vừa rồi thuộc về ta. Ta nghĩ chắc tứ hoàng tử điện hạ sẽ không phản đối?
Bách Lý Huyền xụ mặt, lạnh lùng nói:
- La, ngươi không cảm thấy há mồm mắc quai sao? Giang Sơn Ấn của ta gần như bị lô đen đó hủy đi, Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn của ngươi thì không bị hao tổn gì. Chẳng lẽ không chịu bồi thường tổn thất cho ta bằng cái lô đen sao? Vậy đi, ta lùi một bước, lô đen thuộc về ta, Hư Không áo giáp trên người Lâm Tiêu là của ngươi, vậy thì ngươi không chịu thiệt.
Mới đầu hai người đứng chung chiến tuyến, nhưng Lâm Tiêu chết thì Bách Lý Huyền, La bắt đầu tranh chấp. Báu vật trên người Lâm Tiêu quá mạnh, hai người muốn không động lòng cũng khó. Đặc biệt là cái lô đen một kích hủy chí bảo Giang Sơn Ấn, ít nhất cũng cỡ đẳng cấp vũ khí Vương giả. Rất có thể lô màu đen đó khá mạnh trong hàng binh khí Vương giả, Bách Lý Huyền và La không chịu nhường cho đối phương.
- Đi!
Bát Quái Lô to cỡ nắm tay bỗng chốc to ra, cao cỡ một người, ánh sáng mông lung khuếch tán, bí ẩn khó lường. Trước Giang Sơn Ấn màu vàng cao mấy chục trượng, Bát Quái Lô chỉ to cỡ một người như kiến đối diện mãnh hổ, nhỏ bé không đáng nhắc đến.
Va chạm kịch liệt như sao chổi đụng trái đất, một đan lô một ấn đập mạnh giữa hư không.
Thoáng chốc trời sụp đất nứt, vạn vật tĩnh lặng.
Bùm!
Cảnh tượng đáng kinh ngạc xảy ra. Bát Quái Lô đen thui không chút bắt mắt đè trên địa ấn màu vàng. Tiếng răng rắc vang bên tai, Giang Sơn Ấn là chí bảo thế nhưng đang bị nứt nẻ, vết nứt nhanh chóng lan tràn nguyên đại ấn màu vàng. Long khí tán loạn, giang sơn sụp đổ, Giang Sơn Ấn khổng lồ bay ngược về, ảm đạm chết lặng rớt xuống sa mạc, cố gắng cỡ nào cũng không làm nó bay lên được.
Trong khoảnh khắc mọi người ngây ngẩn, trợn mắt há hốc mồm, bao gồm Lâm Tiêu sử dụng Bát Quái Lô.
Bách Lý Huyền hét chói tai như quỷ hú thần gào:
- Sao có thể như vậy? Giang Sơn Ấn của ta vỡ?
Cả người Bách Lý Huyền run bần bật, trong mắt tràn ngập tức giận.
Khóe môi Lâm Tiêu co giật, hắn tràn đầy tin tưởng Bát Quái Lô nhưng không ngờ nó khủng khiếp tới mức này. Chí bảo Giang Sơn Ấn trong tay Bách Lý Huyền không chịu nổi một kích của Bát Quái Lô, như trứng chọi đá, đụng nhẹ cái là vỡ nát.
Lâm Tiêu nhanh chóng chấn tĩnh lại, hắn vội trút hết chân nguyên tinh thần vào Địa Khung Ấn.
- Cửu Tinh Ngạo Thế quyết, diệt!
Nhờ Cửu Tinh Ngạo Thế thúc dục, Địa Khung Ấn tỏa ánh sáng đen mông lung tăng mạnh uy lực.
Ầm!
Địa Khung Ấn đánh bay Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn, đè xuống La. Nếu trúng đòn công kích đó dù La mạnh mấy cũng khó thoát chết.
Vào phút nguy hiểm mặt La dữ tợ, gã hét to. Một cây kim mỏng xanh âm u toát ra dao động quái dị nằm trong tay La, gã vung tay ném.
Một luồng sáng hư vô nhập vào hư không, người Lâm Tiêu dựng đứng lông tơ, cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao phủ toàn thân hắn, làm hắn ngộp thở. Hư Không áo giáp trên người Lâm Tiêu bừng sáng, hắn đột nhiên biến mất tại chỗ, xuất hiện cách vài trăm thước. Đó là trận pháp hư không chuyển hoán trên Hư Không áo giáp.
Lâm Tiêu mới biến mất trong không trung thì xoẹt một tiếng, cây kim nhỏ đến nỗi mắt thường khó thấy đâm vào chỗ hắn vừa đứng, mũi kim lạnh lẽo đâm vào hư không.
Cơ bắp Lâm Tiêu căng cứng, tinh thần cực kỳ chấn động. Chuyện gì đây? Rõ ràng Lâm Tiêu mới né khỏi cây kim quái dị công kích nhưng vì sao cảm giác nguy hiểm mãnh liệt không biến mất? Lâm Tiêu không dám khinh thường, vội rót chân nguyên tinh thần liên tục nhập vào Hư Không áo giáp, hắn không ngừng thấp thoáng trong không trung.
La nhanh chóng trốn khỏi Địa Khung Ấn, cười to bảo:
- Lâm Tiêu, ngươi không trốn thoát được đâu. Diệt Hồn Châm của ta chứa áo nghĩa không gian, có thể tỏa định vị trí không gian của ngươi. Đây là báu vật trấn tông khác của La Sơn tông ta. Ngươi đã bị nó tỏa định, ngươi chết chắc rồi!
Xẹt xẹt xẹt!
Diệt Hồn Châm thật sự tỏa định vị trí của Lâm Tiêu, theo hắn xuyên toa trong không trung, tốc độ cực nhanh, vượt qua cực hạn phản ứng của cường giả Quy Nguyên cảnh.
Phập!
Lâm Tiêu mới lộ mặt ra, Diệt Hồn Châm xanh âm u lặng lẽ đâm ngay vào trán hắn.
Lúc Diệt Hồn Châm ập đến, Hư Không áo giáp chỉ lóe sáng rồi mất tác dụng phòng ngự. Cây kim mỏng xanh âm u trong suốt như không phải vật chất, nó đâm thẳng vào trán Lâm Tiêu.
Ầm!
Như thể có quả bom nổ trung trong đầu Lâm Tiêu, lực lượng trùng kích linh hồn mạnh mẽ tựa tiếng biển gầm trùng kích trung tâm linh hồn ngay giữa tinh thần hải.
Thoáng chốc linh hồn Lâm Tiêu bị đóng băng, mọi thứ quay về tịch diệt, hắn té từ trên cao xuống.
Góc bên kia.
Ầm ầm ầm!
Địa Khung Ấn đen giáng xuống, dù nó đã mất Lâm Tiêu điều khiển thì La vẫn không thoát khỏi Địa Khung Ấn. La bị đè nát nửa người bao gồm tay trái, cơ thể tàn tạ như giẻ rách bay ngược ra,
miệng gã ọc máu.
La trút một đống đan dược ra khỏi giới chỉ, gã không thèm nhìn một lần há mồm nuốt hết vào bụng. Mười mấy hạt Hoạt Lực Chi Châu to cỡ ngón cái nằm trong bàn tay La, gã điên cuồng hấp thu lực lượng sinh mệnh trong đó. Nhờ Hoạt Lực Chi Châu chữa trị, La mất đi nửa người nhưng không chết, một nửa thân thể gã chậm rãi mọc ra.
La nặng nề thở dốc, trong mắt gã tràn ngập vui sướng thoát chết. La thầm than nguy hiểm quá, may mắn gã ở tầng thứ ba Sinh Tử Quỳnh Lâu, lực lượng sinh mệnh trong không khí đậm đặc hơn bên ngoài, cộng với hạt châu màu xanh thần kỳ nên mới sống nổi. Nếu ở bên ngoài hay Địa Khung Ấn đập nặng hơn thì La đã chết.
Mặt La vặn vẹo cười dữ tợn:
- Lần này ông trời không cho ta chết.
Bách Lý Huyền lắc người đến trước mặt La, mở miệng hỏi:
- Hắn đã chết chưa?
La nhìn Lâm Tiêu bị Diệt Hồn Châm đâm trúng, nhe răng cười nói:
- Lâm Tiêu chết thật rồi, hay điện hạ không rõ uy lực Diệt Hồn Châm của La Sơn tông ta? Diệt Hồn Châm trực tiếp công kích linh hồn võ giả, không thể phòng ngự. Trừ phi đến Sinh Tử cảnh, linh hồn trải qua lột xác mới ngăn được đòn công kích này, không thì dù là cường giả cảnh giới Nửa Bước Vương giả nếu bị Diệt Hồn Châm đâm trúng cũng đừng mơ sống sót.
La tràn đầy tự tin, gã cảm thấy Lâm Tiêu không còn chút hơi thở sự sống.
Mắt Bách Lý Huyền lóe tia hưng phấn đến gần La:
- Rốt cuộc tiểu tử này đã chết.
Ánh mắt La cảnh giác trừng Bách Lý Huyền, vội thụt lùi kéo giãn khoảng cách.
Bách Lý Huyền cười khẩy nói:
- Tứ hoàng tử điện hạ, đừng đến gầng tại hạ quá. Hãy tìm xem trên người Lâm Tiêu có báu vật gì không, hai ta chia đều thôi.
La thu về Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn, luồng khí mông lung rũ xuống bao bọc gã lại.
Bách Lý Huyền lạnh lùng cười:
- La, ngươi có ý gì? Sợ ta ra tay sao? Yên tâm, Bách Lý Huyền ta không phải loại người như vậy.
Nói thật là mới rồi Bách Lý Huyền có ý giết La, nhưng gã quá gian xảo, không cho Bách Lý Huyền cơ hội đánh lén.
La híp mắt, thản nhiên nói:
- Tứ hoàng tử điện hạ là loại người gì La ta đây rất rõ ràng. Mích lòng trước được lòng sau, người do ta giết, mấy cái khác tính sau, cái lô đen vừa rồi thuộc về ta. Ta nghĩ chắc tứ hoàng tử điện hạ sẽ không phản đối?
Bách Lý Huyền xụ mặt, lạnh lùng nói:
- La, ngươi không cảm thấy há mồm mắc quai sao? Giang Sơn Ấn của ta gần như bị lô đen đó hủy đi, Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn của ngươi thì không bị hao tổn gì. Chẳng lẽ không chịu bồi thường tổn thất cho ta bằng cái lô đen sao? Vậy đi, ta lùi một bước, lô đen thuộc về ta, Hư Không áo giáp trên người Lâm Tiêu là của ngươi, vậy thì ngươi không chịu thiệt.
Mới đầu hai người đứng chung chiến tuyến, nhưng Lâm Tiêu chết thì Bách Lý Huyền, La bắt đầu tranh chấp. Báu vật trên người Lâm Tiêu quá mạnh, hai người muốn không động lòng cũng khó. Đặc biệt là cái lô đen một kích hủy chí bảo Giang Sơn Ấn, ít nhất cũng cỡ đẳng cấp vũ khí Vương giả. Rất có thể lô màu đen đó khá mạnh trong hàng binh khí Vương giả, Bách Lý Huyền và La không chịu nhường cho đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.