Chương 497: Yêu thú cuồng triều. (2)
Ám Ma Sư
21/09/2015
- Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao trong Liên Vân sơn mạch không ngừng có thú triều xuất hiện?
Trên lưng ngựa, đám người Kỷ Hồng không ngừng nhíu mày suy nghĩ.
Thú triều nhìn thì không lớn lắm, thường thường phát sinh ở một địa vực, như hai năm trước thành Tân Vệ gặp thú triều loại nhỏ, cả quận Hiên Dật và sáu thành trì khác cũng chỉ có thành Tân Vệ bị thú triều tập kích, các quận thành khác lại bình yên vô sự, nhưng bây giờ trên đường đi, trong Liên Vân sơn mạch không ngừng xuất hiện thú triều làm đám người Lâm Tiêu sắc mặt ngưng trọng.
Huyết lân Phi Vân có tốc độ gì? Một ngày có thể bay vút vài ngàn dặm, từ sáng tới bây giờ, mọi người tối thiểu đi ba bốn ngàn dặm dọc theo bên ngoài Liên Vân sơn mạch, khoảng cách thành Tân Vệ còn chưa tới hai vạn dặm, nhưng mà trong đoạn khoảng cách này không ngừng xuất hiện thú triều, chuyện này làm cho Lâm Tiêu cảm thấy lo lắng trong lòng.
- Đi thôi, chúng ta đi suốt đêm, nhanh chóng trở về.
Đám người Lâm Tiêu quyết định đi đường suốt đêm, trong khoảng thời gian này từ trong Liên Vân sơn mạch không ngừng xuất hiện thú triều, nếu như bị thú triều cỡ lớn vây quanh, đối với bọn họ mà nói chính là một hồi tai nạn.
Một đêm qua đi, phương đông xuất hiện ánh sáng bình minh, sắc trời vừa mới tảng sáng, sương mù quanh quẩn trong núi.
Từng tiếng gầm rú vang lên, một đám thú triều mấy ngàn yêu thú từ trong Liên Vân sơn mạch tuôn ra.
- Chỉ sợ chúng ta gặp thú triều lần thứ ba mươi rồi.
Sắc mặt đám người Lâm Tiêu rất khó coi, ngẩng đầu nhìn vào sâu trong Liên Vân sơn mạch. Ngày hôm qua đi suốt đêm, đám người Lâm Tiêu vẫn không ngừng nhìn thấy thú triều, số lượng so với ban ngày cũng không kém hơn bao nhiêu, thậm chí có một lần bởi vì đêm tối suýt nữa lâm vào thú triều, khá tốt thân là Luyện dược sư Lâm Tiêu cảm giác nhạy cảm, kịp thời tránh thoát được.
- Trong Liên Vân sơn mạch rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lâm Tiêu vẫn nhíu mày suy nghĩ.
Giờ phút này, sâu trong Liên Vân sơn mạch gần thành Tân Vệ, phân thân Toản Địa Giáp của Lâm Tiêu đã dừng tìm kiếm Hắc Long trại, với tư cách ngũ tinh yêu thú, trong nội tâm của nó sinh ra cảm giác kỳ dị.
Loại cảm giác này cực kỳ quái dị, giống như sâu trong Liên Vân sơn mạch ẩn ẩn có lực lượng gì đó thẩm thấu ra, làm huyết dịch toàn thân của nó trở nên ngang ngược.
- Loại cảm giác này. . . Không tốt!
Trong đồng tử có màu ám kim mơ hồ của phân thân Toản Địa Giáp lập tức lộ ra vẻ khẩn trương cùng ngưng trọng, loại cảm giác này Lâm Tiêu đã từng cảm nhận qua trên người phân thân Toản Địa Giáp, đó chính là lần thú triều tập kích thành Tân Vệ hai năm trước.
Lúc này đây, loại cảm giác này mặc dù không có rõ ràng như lúc trước, nhưng cực kỳ tương tự, liên tưởng đến chuyện xảy ra trên Liên Vân sơn mạch, trong lòng Lâm Tiêu lập tức lo lắng.
- Chẳng lẽ sắp có thú triều sinh ra? Không được, nhất định phải sớm thông tri thành Tân Vệ làm tốt phòng ngự.
Bất chấp do dự, phân thân Toản Địa Giáp đang ở chỗ sâu Liên Vân sơn mạch vận toàn lực phóng tới thành Tân Vệ.
Ầm ầm!
Phân thân Toản Địa Giáp đạt tới ngũ tinh toàn lực chạy đi tốc độ tiếp cận ba trăm mét mỗi giây, nhất thời phân thân Toản Địa Giáp thân cao hai mươi mét chẳng khác gì xe tăng hạng nặng lao đi trong núi rừng, ven đường núi đá nát bấy, cây cối sụp đổ.
Khi phân thân Toản Địa Giáp chạy đi, sâu trong Liên Vân sơn mạch truyền tới cảm giác chém giết càng trở nên rõ ràng, quả thực giống như thú triều lần trước.
- Thú triều, tuyệt đối là thú triều.
Tốc độ phân thân Toản Địa Giáp đạt đến mức tận cùng, phẫn nộ rống to lên.
Ngũ tinh yêu thú đủ để đảm nhiệm thủ lĩnh bên ngoài Liên Vân sơn mạch, chiếm cứ địa bàn phạm vi hơn ngàn dặm, lại càng không cần phải nói phân thân Toản Địa Giáp có được huyết mạch đáng sợ, thực lực vượt xa yêu thú ngũ tinh khác, rống to giận dữ, lập tức phong vân biến sắc, yêu khí nồng đậm ngưng tụ, truyền ra xa xa trong Liên Vân sơn mạch.
Bởi vì vài ngày qua Liên Vân sơn mạch có dị động, thành Tân Vệ phái rất nhiều binh sĩ và võ giả tuần tra trong Liên Vân sơn mạch, nghe thế tiếng thú rống thì biến sắc.
- Tiếng rống giận dữ? Tối thiểu là ngũ tinh yêu thú đỉnh phong, tranh thủ thời gian thông tri chư vị đại nhân.
- Trong Liên Vân sơn mạch có dị động, lập tức bẩm báo các đại nhân.
Cơ hồ tất cả võ giả đều bị hù sợ, nhanh chóng rút quân về doanh, thông tri cho thành Tân Vệ.
Một số võ giả thì không để ý nguy hiểm tánh mạng, tiếp tục xâm nhập vào trong Liên Vân sơn mạch, muốn thu thập thêm tình báo.
Một đội binh sĩ do giáo úy Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ dẫn đầu đang cẩn thận tiến tới nơi có tiếng thú rống...
Đột nhiên --
Ầm ầm!
Mặt đất rung động lắc lư, biên độ càng lúc càng lớn, những đại thụ to lớn không ngừng sụp đổ, tên giáo úy và hơn mười binh sĩ sợ hãi, một đầu yêu thú toàn thân có màu ám kim từ sâu trong Liên Vân sơn mạch lao ra, nó phóng thích yêu khí nồng đậm tạo thành uy thế dáng sợ, làm cho đội binh sĩ này hoảng sợ biến sắc.
- Đây là yêu thú gì? Tối thiểu đạt tới ngũ tinh đỉnh phong!
Tên giáo úy này thần sắc hoảng sợ, thân là võ giả Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ, hắn chỉ có thể phân cao thấp với tứ tinh yêu thú, trước mặt ngũ tinh yêu thú hắn không thể phản kháng.
Yêu thú khủng bố này trong lúc chạy nhanh, đôi mắt màu đỏ mang theo ám kim lạnh như băng đảo qua, lập tức nhìn vào tiểu đội này, uy áp đáng sợ làm người ta run rẩy, làm cho chi tiểu đội này và tên Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ cảm thấy huyết dịch đông cứng lại.
- Ta phải chết sao?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều sinh ra suy nghĩ này.
Không để ý đến mọi người, yêu thú hình thể khổng lồ này vượt qua bọn họ, ánh mắt lạnh như băng dời đi, biến mất trong tầm mắt mọi người.
- Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là phải chết.
Đợi đến lúc yêu thú này đi xa, tên giáo úy và các binh sĩ mới khôi phục tinh thần, một cơn gió lạnh thổi qua, bọn họ cảm thấy trán và lưng lạnh toát.
- Kỳ quái, vì sao yêu thú này không tập kích chúng ta?
- Đúng vậy a, chưa gặp qua yêu thú gặp nhân loại mà không động thủ.
Rất nhiều binh sĩ kinh hồn chưa định, khó có thể tin nói ra.
- Chẳng lẽ nói con yêu thú này có chuyện quan trọng hơn việc tập kích chúng ta?
Đột nhiên có người nghi hoặc mở miệng, sắc mặt mọi người biến đổi.
- Không tốt, hướng con yêu thú này đang lao đi chính là thành Tân Vệ!
- Nhanh đi về bẩm báo.
Một đám binh sĩ lúc này vội vàng quay trở về.
- Lúc này tình huống như thế nào? Thú triều còn chưa bắt đầu, không ngờ đã có ngũ tinh yêu thú đỉnh phong lao ra, cái này...
Tên giáo uy suy nghĩ như thế, cảm thấy thần hồn chấn động mạnh, nhanh chóng quay trở về.
Dùng lực lượng phòng ngự của thành Tân Vệ chỉ có thể ứng phó thú triều loại nhỏ, chỉ khi nào vượt qua thú triều hai năm trước, xuất hiện vài đầu ngũ tinh yêu thú đỉnh phong, chỉ sợ sẽ nguy hiểm rồi, nếu như là thú triều cỡ trung có lục tinh yêu thú chỉ huy, dùng lực lượng thành Tân Vệ căn bản không thể phòng thủ được.
Trên lưng ngựa, đám người Kỷ Hồng không ngừng nhíu mày suy nghĩ.
Thú triều nhìn thì không lớn lắm, thường thường phát sinh ở một địa vực, như hai năm trước thành Tân Vệ gặp thú triều loại nhỏ, cả quận Hiên Dật và sáu thành trì khác cũng chỉ có thành Tân Vệ bị thú triều tập kích, các quận thành khác lại bình yên vô sự, nhưng bây giờ trên đường đi, trong Liên Vân sơn mạch không ngừng xuất hiện thú triều làm đám người Lâm Tiêu sắc mặt ngưng trọng.
Huyết lân Phi Vân có tốc độ gì? Một ngày có thể bay vút vài ngàn dặm, từ sáng tới bây giờ, mọi người tối thiểu đi ba bốn ngàn dặm dọc theo bên ngoài Liên Vân sơn mạch, khoảng cách thành Tân Vệ còn chưa tới hai vạn dặm, nhưng mà trong đoạn khoảng cách này không ngừng xuất hiện thú triều, chuyện này làm cho Lâm Tiêu cảm thấy lo lắng trong lòng.
- Đi thôi, chúng ta đi suốt đêm, nhanh chóng trở về.
Đám người Lâm Tiêu quyết định đi đường suốt đêm, trong khoảng thời gian này từ trong Liên Vân sơn mạch không ngừng xuất hiện thú triều, nếu như bị thú triều cỡ lớn vây quanh, đối với bọn họ mà nói chính là một hồi tai nạn.
Một đêm qua đi, phương đông xuất hiện ánh sáng bình minh, sắc trời vừa mới tảng sáng, sương mù quanh quẩn trong núi.
Từng tiếng gầm rú vang lên, một đám thú triều mấy ngàn yêu thú từ trong Liên Vân sơn mạch tuôn ra.
- Chỉ sợ chúng ta gặp thú triều lần thứ ba mươi rồi.
Sắc mặt đám người Lâm Tiêu rất khó coi, ngẩng đầu nhìn vào sâu trong Liên Vân sơn mạch. Ngày hôm qua đi suốt đêm, đám người Lâm Tiêu vẫn không ngừng nhìn thấy thú triều, số lượng so với ban ngày cũng không kém hơn bao nhiêu, thậm chí có một lần bởi vì đêm tối suýt nữa lâm vào thú triều, khá tốt thân là Luyện dược sư Lâm Tiêu cảm giác nhạy cảm, kịp thời tránh thoát được.
- Trong Liên Vân sơn mạch rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lâm Tiêu vẫn nhíu mày suy nghĩ.
Giờ phút này, sâu trong Liên Vân sơn mạch gần thành Tân Vệ, phân thân Toản Địa Giáp của Lâm Tiêu đã dừng tìm kiếm Hắc Long trại, với tư cách ngũ tinh yêu thú, trong nội tâm của nó sinh ra cảm giác kỳ dị.
Loại cảm giác này cực kỳ quái dị, giống như sâu trong Liên Vân sơn mạch ẩn ẩn có lực lượng gì đó thẩm thấu ra, làm huyết dịch toàn thân của nó trở nên ngang ngược.
- Loại cảm giác này. . . Không tốt!
Trong đồng tử có màu ám kim mơ hồ của phân thân Toản Địa Giáp lập tức lộ ra vẻ khẩn trương cùng ngưng trọng, loại cảm giác này Lâm Tiêu đã từng cảm nhận qua trên người phân thân Toản Địa Giáp, đó chính là lần thú triều tập kích thành Tân Vệ hai năm trước.
Lúc này đây, loại cảm giác này mặc dù không có rõ ràng như lúc trước, nhưng cực kỳ tương tự, liên tưởng đến chuyện xảy ra trên Liên Vân sơn mạch, trong lòng Lâm Tiêu lập tức lo lắng.
- Chẳng lẽ sắp có thú triều sinh ra? Không được, nhất định phải sớm thông tri thành Tân Vệ làm tốt phòng ngự.
Bất chấp do dự, phân thân Toản Địa Giáp đang ở chỗ sâu Liên Vân sơn mạch vận toàn lực phóng tới thành Tân Vệ.
Ầm ầm!
Phân thân Toản Địa Giáp đạt tới ngũ tinh toàn lực chạy đi tốc độ tiếp cận ba trăm mét mỗi giây, nhất thời phân thân Toản Địa Giáp thân cao hai mươi mét chẳng khác gì xe tăng hạng nặng lao đi trong núi rừng, ven đường núi đá nát bấy, cây cối sụp đổ.
Khi phân thân Toản Địa Giáp chạy đi, sâu trong Liên Vân sơn mạch truyền tới cảm giác chém giết càng trở nên rõ ràng, quả thực giống như thú triều lần trước.
- Thú triều, tuyệt đối là thú triều.
Tốc độ phân thân Toản Địa Giáp đạt đến mức tận cùng, phẫn nộ rống to lên.
Ngũ tinh yêu thú đủ để đảm nhiệm thủ lĩnh bên ngoài Liên Vân sơn mạch, chiếm cứ địa bàn phạm vi hơn ngàn dặm, lại càng không cần phải nói phân thân Toản Địa Giáp có được huyết mạch đáng sợ, thực lực vượt xa yêu thú ngũ tinh khác, rống to giận dữ, lập tức phong vân biến sắc, yêu khí nồng đậm ngưng tụ, truyền ra xa xa trong Liên Vân sơn mạch.
Bởi vì vài ngày qua Liên Vân sơn mạch có dị động, thành Tân Vệ phái rất nhiều binh sĩ và võ giả tuần tra trong Liên Vân sơn mạch, nghe thế tiếng thú rống thì biến sắc.
- Tiếng rống giận dữ? Tối thiểu là ngũ tinh yêu thú đỉnh phong, tranh thủ thời gian thông tri chư vị đại nhân.
- Trong Liên Vân sơn mạch có dị động, lập tức bẩm báo các đại nhân.
Cơ hồ tất cả võ giả đều bị hù sợ, nhanh chóng rút quân về doanh, thông tri cho thành Tân Vệ.
Một số võ giả thì không để ý nguy hiểm tánh mạng, tiếp tục xâm nhập vào trong Liên Vân sơn mạch, muốn thu thập thêm tình báo.
Một đội binh sĩ do giáo úy Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ dẫn đầu đang cẩn thận tiến tới nơi có tiếng thú rống...
Đột nhiên --
Ầm ầm!
Mặt đất rung động lắc lư, biên độ càng lúc càng lớn, những đại thụ to lớn không ngừng sụp đổ, tên giáo úy và hơn mười binh sĩ sợ hãi, một đầu yêu thú toàn thân có màu ám kim từ sâu trong Liên Vân sơn mạch lao ra, nó phóng thích yêu khí nồng đậm tạo thành uy thế dáng sợ, làm cho đội binh sĩ này hoảng sợ biến sắc.
- Đây là yêu thú gì? Tối thiểu đạt tới ngũ tinh đỉnh phong!
Tên giáo úy này thần sắc hoảng sợ, thân là võ giả Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ, hắn chỉ có thể phân cao thấp với tứ tinh yêu thú, trước mặt ngũ tinh yêu thú hắn không thể phản kháng.
Yêu thú khủng bố này trong lúc chạy nhanh, đôi mắt màu đỏ mang theo ám kim lạnh như băng đảo qua, lập tức nhìn vào tiểu đội này, uy áp đáng sợ làm người ta run rẩy, làm cho chi tiểu đội này và tên Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ cảm thấy huyết dịch đông cứng lại.
- Ta phải chết sao?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều sinh ra suy nghĩ này.
Không để ý đến mọi người, yêu thú hình thể khổng lồ này vượt qua bọn họ, ánh mắt lạnh như băng dời đi, biến mất trong tầm mắt mọi người.
- Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là phải chết.
Đợi đến lúc yêu thú này đi xa, tên giáo úy và các binh sĩ mới khôi phục tinh thần, một cơn gió lạnh thổi qua, bọn họ cảm thấy trán và lưng lạnh toát.
- Kỳ quái, vì sao yêu thú này không tập kích chúng ta?
- Đúng vậy a, chưa gặp qua yêu thú gặp nhân loại mà không động thủ.
Rất nhiều binh sĩ kinh hồn chưa định, khó có thể tin nói ra.
- Chẳng lẽ nói con yêu thú này có chuyện quan trọng hơn việc tập kích chúng ta?
Đột nhiên có người nghi hoặc mở miệng, sắc mặt mọi người biến đổi.
- Không tốt, hướng con yêu thú này đang lao đi chính là thành Tân Vệ!
- Nhanh đi về bẩm báo.
Một đám binh sĩ lúc này vội vàng quay trở về.
- Lúc này tình huống như thế nào? Thú triều còn chưa bắt đầu, không ngờ đã có ngũ tinh yêu thú đỉnh phong lao ra, cái này...
Tên giáo uy suy nghĩ như thế, cảm thấy thần hồn chấn động mạnh, nhanh chóng quay trở về.
Dùng lực lượng phòng ngự của thành Tân Vệ chỉ có thể ứng phó thú triều loại nhỏ, chỉ khi nào vượt qua thú triều hai năm trước, xuất hiện vài đầu ngũ tinh yêu thú đỉnh phong, chỉ sợ sẽ nguy hiểm rồi, nếu như là thú triều cỡ trung có lục tinh yêu thú chỉ huy, dùng lực lượng thành Tân Vệ căn bản không thể phòng thủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.