Chương 109: Khí thế bức người
Tàm Kiểng
12/11/2018
Tình thế đảo ngược bất thình lình làm cho rất nhiều người phải trợn mắt ra nhìn với vẻ vô cùng kinh ngạc. Bộ pháp mà Tần Vấn Thiên bạo phát trong sát na cuối cùng cực kì tinh diệu, mà hắn không hề dùng đến nguyên lực, ấy chỉ là thân pháp thuần túy mà thôi, có điều dường như hắn có thể sử dụng được thân pháp này tùy theo ý muốn.
Điều làm cho người ta phải giật mình hơn là ở thời khắc cuối cùng, Tần Vấn Thiên đã vận dụng bộ pháp vào tấn công vô cùng hoàn mỹ, dường như hắn đã tính toán hết thảy trong đầu một cách tinh vi. Đoan chắc rằng đòn này vừa ra thì Giang Tú ắt phải thất bại.
Lúc này sắc mặt của Giang Tú cực kì khó coi. Tuy rằng trận đấu này không dùng nguyên lực và chẳng liên quan gì đến quyết đấu chân chính, thế nhưng từ kiểu chiến đấu này vẫn có thể nhìn ra được cách vận dụng thần thông và thiên phú về lực cảm ứng của hai người. Hắn thua trận tức là hắn không bằng Tần Vấn Thiên, đã thế trước đó hắn còn ăn nói chẳng hề khách khí chút nào, sự tương phản này đúng là vô cùng mất mặt.
- Ta tu hành chưa lâu, không biết nhiều thần thông, ăn may thắng được một chiêu có lẽ chỉ là vì tốt số mà thôi.
Tần Vấn Thiên nhìn Giang Tú rồi mỉm cười mà nói với giọng điệu bình tĩnh như cũ, thế nhưng Giang Tú nghe những lời có vẻ như bâng quơ này thì lại thấy rất chói tai.
Tu hành chưa lâu, không biết nhiều thần thông mà vẫn thắng hắn, thế chẳng phải là Giang Tú hắn càng kém cỏi hay sao?
Hơn nữa lúc trước Giang Tú và Thu Mạc xỏ xiên Tần Vấn Thiên, ý rằng Tần Vấn Thiên có được chút ít thành tựu như bây giờ đều là nhờ may mắn gặp được kì ngộ. Cái câu “tốt số” mà Tần Vấn Thiên vừa nói chẳng phải là lời đáp trả cho hắn và Thu Mạc đó ư?
Giang Tú nâng tay lên đập một cái với sức lực rất lớn, đánh rớt Phương Thiên Họa kích mà Tần Vấn Thiên đang kề lên cổ hắn. Lực lượng mạnh mẽ làm cho cả cánh tay của Tần Vấn Thiên đều hơi run lên.
- Bại vì một chiêu thì chỉ do may mắn hoặc là sơ sảy nhất thời mà thôi. Trình độ về mặt thần thông của cả hai người đều rất cao, nhất là Giang Tú, hắn tinh thông rất nhiều kiếm thuật cường đại. Nếu trận chiến này không có hạn chế mà là quyết đấu chân chính, thì chỉ sợ không cần nhiều chiêu như thế mới phân được thắng bại. Bởi vì kiếm pháp chứa đựng nguyên lực tinh thần cường đại của Giang Tú đã xé nát lớp phòng ngự của Tần sư đệ từ lâu rồi.
Thu Mạc thản nhiên nói những lời bình luận đã chuẩn bị từ trước. Nhìn từ một mặt nào đó thì hắn nói không phải là không có lý, vừa rồi chiêu kiếm nào của Giang Tú cũng là trí mạng, chỉ vì không được dùng nguyên lực để tấn công nên mới làm cho lực công kích bị hạn chế mà thôi. Bằng không thì dù hai người có cảnh giới gần bằng nhau, Tần Vấn Thiên cũng chưa chắc đã phòng ngự nổi.
Thế nhưng nhìn từ phương diện khác thì rõ ràng Giang Tú đã thua rồi mà Thu Mạc lại bình luận như thế, không khỏi hơi già mồm át lẽ phải.
Lúc này thì ai cũng nhận ra là Thu Mạc đang cố ý nhắm vào Tần Vấn Thiên.
- Nếu đã là luận bàn thì cứ thỏa chí mà đánh một trận đi, Tần sư đệ nghĩ sao?
Thu Mạc lại cười nói với Tần Vấn Thiên.
- Này.
Đúng vào lúc này thì có một giọng nói vang lên từ trong đám đông. Thu Mạc liếc mắt nhìn sang thì thấy mập mạp đang bước lên bậc thang, song không lên hẳn mà chỉ đứng đó chống nạnh nhìn lại hắn.
- Thu Mạc sư huynh, nếu kinh thành thập tú mà xếp hạng lại một lần nữa thì ta cho rằng sư huynh nhất định sẽ đứng đầu.
Câu nói đầu tiên của mập mạp làm cho không gian xung quanh im lặng một hồi, rất nhiều người tỏ vẻ hứng thú.
Tất nhiên cũng có người nhận ra tên mập này là ai. Hắn là Phàm Nhạc, bạn thân của Tần Vấn Thiên.
Trước kia Phàm Nhạc và Tần Vấn Thiên đã từng lên võ đài cùng nhau hai lần, một lần giết chết Âu Phong, một lần đối phó với Mộ Dung Phong và Đỗ Hạo, đương nhiên là không ít người nhận ra hắn ngay.
Huống hồ thiên phú của gã mập Phàm Nhạc này vốn dĩ cũng cao đến phi thường, chẳng qua là hắn ở bên cạnh Tần Vấn Thiên nên ánh hào quang trên người mới bị lu mờ mà thôi. Có một vài người biết trong thời gian này mập mạp rất hay đến Thiên Mộng lâm, sức chiến đấu của hắn đã tăng lên nhanh chóng.
Nghe nói thường ngày Mạc Thương trưởng lão không chỉ bảo cho Tần Vấn Thiên mà lại đi chỉ bảo cho Phàm Nhạc, bởi vì tên mập Phàm Nhạc này rất lười.
Người lười biếng mới cần giám sát cho chặt.
- Vì sao?
Nhược Hoan cười nhìn Phàm Nhạc.
- Ta nghe nói Thu Mạc sư huynh xếp hạng thứ tư trong kinh thành thập tú, người xếp sau thì đương nhiên không cần nói làm gì, còn ba người xếp trước mà đấu với Thu Mạc sư huynh thì chưa chắc đã thắng được đâu. Cho dù họ có thắng thì cũng là thắng nhờ kì ngộ hoặc là may mắn chứ chẳng thể coi là thật được, huống hồ bọn họ tu hành cũng đều dựa vào tốt số gặp kì ngộ liên tục, chỉ có mỗi Thu Mạc sư huynh là thiên phú đứng đầu, đột phá Nguyên Phủ cảnh mà chẳng dựa dẫm vào kì ngộ hay nguồn lực bên ngoài nào cả, thử hỏi ai có thể sánh bằng đây?
Phàm Nhạc nói chậm rãi nhưng lại khiến cho đám người phải trợn mắt há mồm, sao người này ăn nói chẳng phân phải trái gì cả thế? Thế nhưng ngẫm kĩ ra thì mọi người lại hiểu được ý ở ngoài lời trong những điều hắn nói.
- Đây là kiểu lập luận gì vậy?
Thu Mạc nhíu mày. Đương nhiên là hắn nghe ra sự châm chọc mỉa mai trong lời Phàm Nhạc.
- Tần Vấn Thiên có thể sáng tạo ra thần văn cấp ba, ngươi cho rằng hắn dựa vào kì ngộ và may mắn mới có được chứ không phải là tự hắn sáng chế ra; hắn tu hành một năm đã có thực lực Luân Mạch cảnh tầng sáu, chiến thắng được cả Yến Vũ Hàn, ngươi cho rằng hắn có được chiến lực như thế là nhờ vào ngoại lực, thiên tài rớt đài nhiều vô số kể, sau này chưa chắc hắn đã có thể tiến vào Nguyên Phủ cảnh như ngươi; hắn đồng ý luận bàn với Giang Tú theo lời ngươi rồi chiến thắng; ngươi lại nói là hắn ăn may gặp Giang Tú sơ sảy. Các ngươi quên không dùng áp chế cảnh giới để giành chiến thắng, cho nên lại muốn dùng ưu thế cảnh giới để đấu lại một lần nữa.
Phàm Nhạc nói đến đây thì bật cười rồi nhìn Thu Mạc mà tiếp lời:
- Trong học viện Đế Tinh chỉ có một mình Thu Mạc sư huynh tu hành dựa vào chính mình, còn những người khác không nhờ kì ngộ thì không thể đột phá được Nguyên Phủ cảnh. Không biết cách lập luận ấy, cái tự tin ấy của Thu Mạc sư huynh ở đâu mà ra? Nếu mà xét đến độ mặt dày thì còn ai đáng đứng hạng nhất trong kinh thành thập tú hơn Thu Mạc sư huynh nữa?
Phàm Nhạc nói xong còn hành một lễ với Thu Mạc, châm chọc trắng trợn thẳng thừng như thế làm cho sắc mặt của Thu Mạc sượng hẳn đi.
- Thắng là thắng, thua là thua. Tần Vấn Thiên đánh bại Giang Tú về chiêu thức thần thông, làm gì có may mắn tốt số? Giang Tú sử dụng kiếm thuật không đủ hỏa hậu nên mới thua trận thì khiêm tốn mà nhận đi!
Dường như La Thành cũng ngứa mắt chuyện này. Không phải hắn cố ý nói giúp cho Tần Vấn Thiên, mà là tính cách hắn vốn như thế.
Tần Vấn Thiên và Lạc Thiên Thu có khúc mắc với nhau, La Thành lại cùng ở trong Tu La minh với Lạc Thiên Thu, cho nên đương nhiên là hắn không giúp Tần Vấn Thiên, chẳng qua là hắn thấy xốn mắt mà thôi.
- Nếu Giang Tú trong kinh thành thập tú mà lại đi lấy ưu thế cảnh giới để đè ép Tần Vấn Thiên, thì thắng vinh quang lắm hay sao? Có ý nghĩa gì chứ?
La Thành nói rất thẳng thắn, thế nhưng Giang Tú nghe thì lại thấy chẳng khác gì khiêu khích và châm chọc.
- Xem ra một năm nay ngươi tu hành có tí thành tựu nên muốn lăm le tranh đoạt vị trí kinh thành thập tú rồi đúng không? Nếu ngươi muốn thì không cần chờ đến Quân Lâm yến, ngay hôm nay ta có thể cho ngươi cơ hội đây!
Giang Tú nhìn La Thành với ánh mắt như kiếm, sắc bén vô cùng. Tuy hắn đứng hạng chót trong kinh thành thập tú, thế nhưng thứ hạng này xếp từ cuối năm ngoái kia, bây giờ thực lực của hắn đã lên tới Luân Mạch cảnh tầng thứ chín, năm nay sắp sửa tiến thêm một bậc nữa rồi.
- Có gì mà sợ?
Vẻ mặt của La Thành bình tĩnh như thường, đáp lời cũng rất thản nhiên. Hắn vốn chẳng coi trọng thắng bại như Giang Tú, hắn tham gia Quân Lâm yến chỉ để tôi luyện chính mình mà thôi. Nếu có thể xếp hạng cao để giành được những phần thưởng đặc biệt thì tốt, nếu không được thì có cơ hội tăng cường thực lực của bản thân cũng không tồi.
Giang Tú muốn đánh trước một trận thì có gì mà không thể?
- Được lắm. Nhưng trước đó ta phải dạy dỗ Tần sư đệ đạo lý làm người cái đã.
Giang Tú quay sang nhìn về phía Tần Vấn Thiên, đồng thời thanh kiếm trong tay hắn bùng lên hào quang lóa mắt càng sắc lạnh hơn so với vừa rồi. Rõ ràng lúc này đây Giang Tú đã rót nguyên lực tinh thần vào trong thanh kiếm.
Tần Vấn Thiên không biết phải nói gì. Hôm nay từ đầu tới giờ vẫn luôn là Giang Tú và Thu Mạc nhắm vào hắn, giờ lại muốn dạy hắn đạo lý làm người ư?
Nói thẳng ra thì vẫn như câu nói mà Tần Vấn Thiên nói cách đây không lâu, sở dĩ Mạc Thu và Giang Tú dám hùng hổ ép người như thế chẳng vì gì khác, chỉ vì thực lực của họ mạnh hơn hắn mà thôi.
Một thanh kiếm tỏa ánh sáng lạnh chói mắt tựa sao trời đâm thẳng về phía Tần Vấn Thiên, chỉ trong phút chốc, dường như có vô số bóng kiếm loang loángxán lạn như ánh sao đánh ra với khí thế sát phạt.
Tần Vấn Thiên múa tít Phương Thiên Họa kích trong tay, đồ hình Huyền Vũ cơ hồ lập tức xuất hiện trước người hắn. Kiếm quang không ngừng đâm vào lớp phòng ngự ấy hòng xé toạc nó ra.
Kiếm tựa kinh hồng. Một kiếm này đâm thẳng ra như không hề có kĩ xảo gì, thế nhưng sau mấy tiếng “rẹt rẹt” vang lên thì đồ hình Huyền Vũ đã bị xé rách, lớp phòng ngự do Phương Thiên Họa kích tạo nên bị kiếm quyết phá hủy. Giang Tú có thực lực Luân Mạch cảnh tầng chín, Tần Vấn Thiên mới chỉ ở Luân Mạch cảnh tầng sáu mà thôi, chênh lệch cực kì lớn. Giang Tú dồn hết nguyên lực bạo phát từ chín luân mạch lên kiếm quyết, lực công kích cuồng mãnh vô cùng.
Tần Vấn Thiên thoái lui như gió bằng bộ pháp cực kì tinh xảo.
- Cửu Thiên Côn Bằng quyết!
Lúc này đây, khi thấy rõ thân pháp của Tần Vấn Thiên thì ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc. Chẳng ngờ Tần Vấn Thiên lại tu luyện thân pháp cực khó ấy, còn tu luyện được đến mức tinh xảo thế này, lúc bộc phát ra không khác gì Côn Bằng vậy.
Giang Tú đâm liền hai kiếm mà không đắc thủ thì làm sao có thể chịu nổi mối nhục này? Thân mình hắn nhoáng lên, kiếm quang lại phóng ra, kiếm tâm cô ảnh, trong nháy mắt ấy, người hắn như kiếm, cả người cả kiếm hóa thành tàn ảnh, cuốn lên một cơn lốc kiếm giữa võ đài.
Thần sắc của Tần Vấn Thiên hơi khựng lại. Hắn nâng phòng ngự và thân pháp lên mức tận cùng nhưng lớp phòng thủ vẫn bị kiếm pháp phá tan, tiếng kiếm vang xèn xẹt truyền ra, một góc áo của hắn bị kiếm khí xé rách.
- Quả thực là làm càn!
Nhược Hoan quát vang một tiếng, bóng roi loang loáng hiện lên như ánh sáng vút xuống từ trên trời, mang theo cả tiếng gào rít.
Thần sắc Giang Tú chững lại, kiếm quang biến đổi trong nháy mắt đâm về phía hư không, trúng vào roi đang vung tới.
Chát!
Tiếng động giòn giã vang lên. Roi dài quất trên thân kiếm rồi uốn lượn như rắn độc phóng về phía Giang Tú.
Giang Tú nhíu mày. Hắn không ngờ thực lực của Nhược Hoan cũng mạnh đến thế. Xem ra chẳng có một ai bỏ phí một năm tu hành này.
Tần Vấn Thiên đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh ấy thì ánh sáng lạnh chợt lóe lên trong đáy mắt. Nếu Giang Tú đã xé toạc lớp ngụy trang ra mà hà hiếp hắn, thì hắn cũng chẳng cần phải bận tâm đến quy tắc đạo nghĩa để làm gì.
Điều làm cho người ta phải giật mình hơn là ở thời khắc cuối cùng, Tần Vấn Thiên đã vận dụng bộ pháp vào tấn công vô cùng hoàn mỹ, dường như hắn đã tính toán hết thảy trong đầu một cách tinh vi. Đoan chắc rằng đòn này vừa ra thì Giang Tú ắt phải thất bại.
Lúc này sắc mặt của Giang Tú cực kì khó coi. Tuy rằng trận đấu này không dùng nguyên lực và chẳng liên quan gì đến quyết đấu chân chính, thế nhưng từ kiểu chiến đấu này vẫn có thể nhìn ra được cách vận dụng thần thông và thiên phú về lực cảm ứng của hai người. Hắn thua trận tức là hắn không bằng Tần Vấn Thiên, đã thế trước đó hắn còn ăn nói chẳng hề khách khí chút nào, sự tương phản này đúng là vô cùng mất mặt.
- Ta tu hành chưa lâu, không biết nhiều thần thông, ăn may thắng được một chiêu có lẽ chỉ là vì tốt số mà thôi.
Tần Vấn Thiên nhìn Giang Tú rồi mỉm cười mà nói với giọng điệu bình tĩnh như cũ, thế nhưng Giang Tú nghe những lời có vẻ như bâng quơ này thì lại thấy rất chói tai.
Tu hành chưa lâu, không biết nhiều thần thông mà vẫn thắng hắn, thế chẳng phải là Giang Tú hắn càng kém cỏi hay sao?
Hơn nữa lúc trước Giang Tú và Thu Mạc xỏ xiên Tần Vấn Thiên, ý rằng Tần Vấn Thiên có được chút ít thành tựu như bây giờ đều là nhờ may mắn gặp được kì ngộ. Cái câu “tốt số” mà Tần Vấn Thiên vừa nói chẳng phải là lời đáp trả cho hắn và Thu Mạc đó ư?
Giang Tú nâng tay lên đập một cái với sức lực rất lớn, đánh rớt Phương Thiên Họa kích mà Tần Vấn Thiên đang kề lên cổ hắn. Lực lượng mạnh mẽ làm cho cả cánh tay của Tần Vấn Thiên đều hơi run lên.
- Bại vì một chiêu thì chỉ do may mắn hoặc là sơ sảy nhất thời mà thôi. Trình độ về mặt thần thông của cả hai người đều rất cao, nhất là Giang Tú, hắn tinh thông rất nhiều kiếm thuật cường đại. Nếu trận chiến này không có hạn chế mà là quyết đấu chân chính, thì chỉ sợ không cần nhiều chiêu như thế mới phân được thắng bại. Bởi vì kiếm pháp chứa đựng nguyên lực tinh thần cường đại của Giang Tú đã xé nát lớp phòng ngự của Tần sư đệ từ lâu rồi.
Thu Mạc thản nhiên nói những lời bình luận đã chuẩn bị từ trước. Nhìn từ một mặt nào đó thì hắn nói không phải là không có lý, vừa rồi chiêu kiếm nào của Giang Tú cũng là trí mạng, chỉ vì không được dùng nguyên lực để tấn công nên mới làm cho lực công kích bị hạn chế mà thôi. Bằng không thì dù hai người có cảnh giới gần bằng nhau, Tần Vấn Thiên cũng chưa chắc đã phòng ngự nổi.
Thế nhưng nhìn từ phương diện khác thì rõ ràng Giang Tú đã thua rồi mà Thu Mạc lại bình luận như thế, không khỏi hơi già mồm át lẽ phải.
Lúc này thì ai cũng nhận ra là Thu Mạc đang cố ý nhắm vào Tần Vấn Thiên.
- Nếu đã là luận bàn thì cứ thỏa chí mà đánh một trận đi, Tần sư đệ nghĩ sao?
Thu Mạc lại cười nói với Tần Vấn Thiên.
- Này.
Đúng vào lúc này thì có một giọng nói vang lên từ trong đám đông. Thu Mạc liếc mắt nhìn sang thì thấy mập mạp đang bước lên bậc thang, song không lên hẳn mà chỉ đứng đó chống nạnh nhìn lại hắn.
- Thu Mạc sư huynh, nếu kinh thành thập tú mà xếp hạng lại một lần nữa thì ta cho rằng sư huynh nhất định sẽ đứng đầu.
Câu nói đầu tiên của mập mạp làm cho không gian xung quanh im lặng một hồi, rất nhiều người tỏ vẻ hứng thú.
Tất nhiên cũng có người nhận ra tên mập này là ai. Hắn là Phàm Nhạc, bạn thân của Tần Vấn Thiên.
Trước kia Phàm Nhạc và Tần Vấn Thiên đã từng lên võ đài cùng nhau hai lần, một lần giết chết Âu Phong, một lần đối phó với Mộ Dung Phong và Đỗ Hạo, đương nhiên là không ít người nhận ra hắn ngay.
Huống hồ thiên phú của gã mập Phàm Nhạc này vốn dĩ cũng cao đến phi thường, chẳng qua là hắn ở bên cạnh Tần Vấn Thiên nên ánh hào quang trên người mới bị lu mờ mà thôi. Có một vài người biết trong thời gian này mập mạp rất hay đến Thiên Mộng lâm, sức chiến đấu của hắn đã tăng lên nhanh chóng.
Nghe nói thường ngày Mạc Thương trưởng lão không chỉ bảo cho Tần Vấn Thiên mà lại đi chỉ bảo cho Phàm Nhạc, bởi vì tên mập Phàm Nhạc này rất lười.
Người lười biếng mới cần giám sát cho chặt.
- Vì sao?
Nhược Hoan cười nhìn Phàm Nhạc.
- Ta nghe nói Thu Mạc sư huynh xếp hạng thứ tư trong kinh thành thập tú, người xếp sau thì đương nhiên không cần nói làm gì, còn ba người xếp trước mà đấu với Thu Mạc sư huynh thì chưa chắc đã thắng được đâu. Cho dù họ có thắng thì cũng là thắng nhờ kì ngộ hoặc là may mắn chứ chẳng thể coi là thật được, huống hồ bọn họ tu hành cũng đều dựa vào tốt số gặp kì ngộ liên tục, chỉ có mỗi Thu Mạc sư huynh là thiên phú đứng đầu, đột phá Nguyên Phủ cảnh mà chẳng dựa dẫm vào kì ngộ hay nguồn lực bên ngoài nào cả, thử hỏi ai có thể sánh bằng đây?
Phàm Nhạc nói chậm rãi nhưng lại khiến cho đám người phải trợn mắt há mồm, sao người này ăn nói chẳng phân phải trái gì cả thế? Thế nhưng ngẫm kĩ ra thì mọi người lại hiểu được ý ở ngoài lời trong những điều hắn nói.
- Đây là kiểu lập luận gì vậy?
Thu Mạc nhíu mày. Đương nhiên là hắn nghe ra sự châm chọc mỉa mai trong lời Phàm Nhạc.
- Tần Vấn Thiên có thể sáng tạo ra thần văn cấp ba, ngươi cho rằng hắn dựa vào kì ngộ và may mắn mới có được chứ không phải là tự hắn sáng chế ra; hắn tu hành một năm đã có thực lực Luân Mạch cảnh tầng sáu, chiến thắng được cả Yến Vũ Hàn, ngươi cho rằng hắn có được chiến lực như thế là nhờ vào ngoại lực, thiên tài rớt đài nhiều vô số kể, sau này chưa chắc hắn đã có thể tiến vào Nguyên Phủ cảnh như ngươi; hắn đồng ý luận bàn với Giang Tú theo lời ngươi rồi chiến thắng; ngươi lại nói là hắn ăn may gặp Giang Tú sơ sảy. Các ngươi quên không dùng áp chế cảnh giới để giành chiến thắng, cho nên lại muốn dùng ưu thế cảnh giới để đấu lại một lần nữa.
Phàm Nhạc nói đến đây thì bật cười rồi nhìn Thu Mạc mà tiếp lời:
- Trong học viện Đế Tinh chỉ có một mình Thu Mạc sư huynh tu hành dựa vào chính mình, còn những người khác không nhờ kì ngộ thì không thể đột phá được Nguyên Phủ cảnh. Không biết cách lập luận ấy, cái tự tin ấy của Thu Mạc sư huynh ở đâu mà ra? Nếu mà xét đến độ mặt dày thì còn ai đáng đứng hạng nhất trong kinh thành thập tú hơn Thu Mạc sư huynh nữa?
Phàm Nhạc nói xong còn hành một lễ với Thu Mạc, châm chọc trắng trợn thẳng thừng như thế làm cho sắc mặt của Thu Mạc sượng hẳn đi.
- Thắng là thắng, thua là thua. Tần Vấn Thiên đánh bại Giang Tú về chiêu thức thần thông, làm gì có may mắn tốt số? Giang Tú sử dụng kiếm thuật không đủ hỏa hậu nên mới thua trận thì khiêm tốn mà nhận đi!
Dường như La Thành cũng ngứa mắt chuyện này. Không phải hắn cố ý nói giúp cho Tần Vấn Thiên, mà là tính cách hắn vốn như thế.
Tần Vấn Thiên và Lạc Thiên Thu có khúc mắc với nhau, La Thành lại cùng ở trong Tu La minh với Lạc Thiên Thu, cho nên đương nhiên là hắn không giúp Tần Vấn Thiên, chẳng qua là hắn thấy xốn mắt mà thôi.
- Nếu Giang Tú trong kinh thành thập tú mà lại đi lấy ưu thế cảnh giới để đè ép Tần Vấn Thiên, thì thắng vinh quang lắm hay sao? Có ý nghĩa gì chứ?
La Thành nói rất thẳng thắn, thế nhưng Giang Tú nghe thì lại thấy chẳng khác gì khiêu khích và châm chọc.
- Xem ra một năm nay ngươi tu hành có tí thành tựu nên muốn lăm le tranh đoạt vị trí kinh thành thập tú rồi đúng không? Nếu ngươi muốn thì không cần chờ đến Quân Lâm yến, ngay hôm nay ta có thể cho ngươi cơ hội đây!
Giang Tú nhìn La Thành với ánh mắt như kiếm, sắc bén vô cùng. Tuy hắn đứng hạng chót trong kinh thành thập tú, thế nhưng thứ hạng này xếp từ cuối năm ngoái kia, bây giờ thực lực của hắn đã lên tới Luân Mạch cảnh tầng thứ chín, năm nay sắp sửa tiến thêm một bậc nữa rồi.
- Có gì mà sợ?
Vẻ mặt của La Thành bình tĩnh như thường, đáp lời cũng rất thản nhiên. Hắn vốn chẳng coi trọng thắng bại như Giang Tú, hắn tham gia Quân Lâm yến chỉ để tôi luyện chính mình mà thôi. Nếu có thể xếp hạng cao để giành được những phần thưởng đặc biệt thì tốt, nếu không được thì có cơ hội tăng cường thực lực của bản thân cũng không tồi.
Giang Tú muốn đánh trước một trận thì có gì mà không thể?
- Được lắm. Nhưng trước đó ta phải dạy dỗ Tần sư đệ đạo lý làm người cái đã.
Giang Tú quay sang nhìn về phía Tần Vấn Thiên, đồng thời thanh kiếm trong tay hắn bùng lên hào quang lóa mắt càng sắc lạnh hơn so với vừa rồi. Rõ ràng lúc này đây Giang Tú đã rót nguyên lực tinh thần vào trong thanh kiếm.
Tần Vấn Thiên không biết phải nói gì. Hôm nay từ đầu tới giờ vẫn luôn là Giang Tú và Thu Mạc nhắm vào hắn, giờ lại muốn dạy hắn đạo lý làm người ư?
Nói thẳng ra thì vẫn như câu nói mà Tần Vấn Thiên nói cách đây không lâu, sở dĩ Mạc Thu và Giang Tú dám hùng hổ ép người như thế chẳng vì gì khác, chỉ vì thực lực của họ mạnh hơn hắn mà thôi.
Một thanh kiếm tỏa ánh sáng lạnh chói mắt tựa sao trời đâm thẳng về phía Tần Vấn Thiên, chỉ trong phút chốc, dường như có vô số bóng kiếm loang loángxán lạn như ánh sao đánh ra với khí thế sát phạt.
Tần Vấn Thiên múa tít Phương Thiên Họa kích trong tay, đồ hình Huyền Vũ cơ hồ lập tức xuất hiện trước người hắn. Kiếm quang không ngừng đâm vào lớp phòng ngự ấy hòng xé toạc nó ra.
Kiếm tựa kinh hồng. Một kiếm này đâm thẳng ra như không hề có kĩ xảo gì, thế nhưng sau mấy tiếng “rẹt rẹt” vang lên thì đồ hình Huyền Vũ đã bị xé rách, lớp phòng ngự do Phương Thiên Họa kích tạo nên bị kiếm quyết phá hủy. Giang Tú có thực lực Luân Mạch cảnh tầng chín, Tần Vấn Thiên mới chỉ ở Luân Mạch cảnh tầng sáu mà thôi, chênh lệch cực kì lớn. Giang Tú dồn hết nguyên lực bạo phát từ chín luân mạch lên kiếm quyết, lực công kích cuồng mãnh vô cùng.
Tần Vấn Thiên thoái lui như gió bằng bộ pháp cực kì tinh xảo.
- Cửu Thiên Côn Bằng quyết!
Lúc này đây, khi thấy rõ thân pháp của Tần Vấn Thiên thì ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc. Chẳng ngờ Tần Vấn Thiên lại tu luyện thân pháp cực khó ấy, còn tu luyện được đến mức tinh xảo thế này, lúc bộc phát ra không khác gì Côn Bằng vậy.
Giang Tú đâm liền hai kiếm mà không đắc thủ thì làm sao có thể chịu nổi mối nhục này? Thân mình hắn nhoáng lên, kiếm quang lại phóng ra, kiếm tâm cô ảnh, trong nháy mắt ấy, người hắn như kiếm, cả người cả kiếm hóa thành tàn ảnh, cuốn lên một cơn lốc kiếm giữa võ đài.
Thần sắc của Tần Vấn Thiên hơi khựng lại. Hắn nâng phòng ngự và thân pháp lên mức tận cùng nhưng lớp phòng thủ vẫn bị kiếm pháp phá tan, tiếng kiếm vang xèn xẹt truyền ra, một góc áo của hắn bị kiếm khí xé rách.
- Quả thực là làm càn!
Nhược Hoan quát vang một tiếng, bóng roi loang loáng hiện lên như ánh sáng vút xuống từ trên trời, mang theo cả tiếng gào rít.
Thần sắc Giang Tú chững lại, kiếm quang biến đổi trong nháy mắt đâm về phía hư không, trúng vào roi đang vung tới.
Chát!
Tiếng động giòn giã vang lên. Roi dài quất trên thân kiếm rồi uốn lượn như rắn độc phóng về phía Giang Tú.
Giang Tú nhíu mày. Hắn không ngờ thực lực của Nhược Hoan cũng mạnh đến thế. Xem ra chẳng có một ai bỏ phí một năm tu hành này.
Tần Vấn Thiên đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh ấy thì ánh sáng lạnh chợt lóe lên trong đáy mắt. Nếu Giang Tú đã xé toạc lớp ngụy trang ra mà hà hiếp hắn, thì hắn cũng chẳng cần phải bận tâm đến quy tắc đạo nghĩa để làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.