Chương 296: Ngươi, không xứng!
Tàm Kiểng
13/11/2018
Có câu tam nhân thành hổ (*), lời của một người có thể người khác sẽ nghi ngờ. Nhưng hai người nói giống hệt nhau thì người khác sẽ bán tín bán nghi. Mà nay khi có rất nhiều người trong Tông gia kháo nhau rằng nhân phẩm của Tần Vấn Thiên không tốt, dần dà mọi người đều tin điều đó.
Mọi người đều biết khá rõ về con người Tông Hồng, tuy hắn ta có hơi kiêu ngạo thật, nhưng lại thẳng tính, tuyệt đối không thể nào nói dối. Nếu như hắn đã nói đích thân đi bái phỏng Kiếm Tử Tần Vấn Thiên thì tất nhiên không phải là giả.
Nếu Tông Hồng đã đích thân bái phỏng xin đối phương chỉ dạy, vậy tức là đã có ý nhận lỗi rồi. Thế mà tên Tần Vấn Thiên này, thân là Kiếm Tử của Tông gia, là nhân vật đứng đầu thế hệ thanh niên lại kiêu căng, qua loa tắc trách với Tông Hồng như thế. Xem ra, đúng là không phải là người phù hợp với vị trí Kiếm Tử rồi.
Thậm chí dần dà có vài vị trưởng bối cũng có ý kiến đối với hắn.
Đặc biệt là bá phụ của Tông Hồng, cũng là một vị trưởng lão. Hắn đích thân kiến nghị với gia chủ về việc rút lại thân phận Kiếm Tử của Tần Vấn Thiên, nhưng lại bị gia chủ phản đối. Sau đó hắn ta còn bẩm báo tới các vị nguyên lão nhưng cũng bị bác bỏ.
Đương nhiên, Tần Vấn Thiên không biết những chuyện này. Mấy ngày nay hắn đang ngưng tụ Võ Mệnh Thiên Cương.
Lại một đêm nữa, trên bầu trời Tông gia dường như có từng tia kiếm quang lấp lánh. Từng đợt tinh quang hình kiếm lấp lánh từ trên trời rơi xuống, bỗng chốc có một cỗ kiếm uy đáng sợ bao trùm khắp Tông gia.
Lúc này có rất nhiều người mở mắt nhìn tinh quang sáng chói trên bầu trời kia. Bọn họ đều cảm giác được cổ kiếm uy đáng sợ nọ, trong lòng hơi chấn động.
- Cỗ kiếm ý này lại ẩn chứa cả vương giả chi ý.
Có người thì thào nói, không biết là người nào lại lĩnh ngộ được vương giả chi kiếm.
Người của Tông gia cực kỳ nhạy cảm với kiếm ý, vì thế phần lớn đều cảm giác được cỗ kiếm uy này. Nhưng mà chỉ có gia chủ Tông Nghĩa biết rõ, e rằng cỗ kiếm uy này là do kiếm chi Võ Mệnh Thiên Cương của Tần Vấn Thiên ngưng tụ mà thành.
Bọn họ mở rộng cảm giác của mình hướng về nơi tràn ngập kiếm ý. Đột nhiên cỗ kiếm uy kia lại biến mất tiêu, cảm giác của họ đi tới một tòa nhà sau đó nhìn thấy Tần Vấn Thiên đang ngồi trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên môi mang theo ý cười nhẹ.
- Các vị có chuyện gì sao?
Lúc này, Tần Vấn Thiên lên tiếng hỏi. Rõ ràng hắn có thể cảm giác được có rất nhiều lực cảm giác của người khác trên người hắn.
Những lực cảm giác kia trong chớp mắt rút xuống tựa như thủy triều, như thể chúng chưa từng xuất hiện vậy. Mà nghi hoặc trong lòng họ càng nhiều, tại sao lại là nơi ở của hắn cơ chứ, lẽ nào vừa rồi là do hắn tu luyện sao?
Vậy cỗ kiếm uy vương giả khi nãy từ đâu mà đến đây?
Sau khi Tần Vấn Thiên cảm thấy lực cảm giác không còn thì mới nhắm mặt lại lần nữa, yên tâm cảm thụ Nguyên Phủ trong cơ thể. Một thanh Võ Mệnh Thiên Cương hình kiếm trấn thủ trong Nguyên Phủ thứ tư. Toàn bộ Nguyên Phủ cũng đang dần lột xác, thay đổi màu sắc. Nguyên lực tinh thần trong Nguyên Phủ lại càng nhiều hơn, đây chính là sự biến đổi về chất.
Bốn Nguyên Phủ liên kết với nhau, mà nguyên lực tinh thần sáng chói dường như đang dựng lên một cây cầu, điên cuồng chuyển động trong cơ thể hắn. Toàn thân tràn ngập một cỗ khí thế mạnh mẽ.
Đó là khí thế của Thiên Cương cảnh.
Võ Mệnh Thiên Cương thứ tư ngưng tụ mà thành. Cuối cùng Tần Vấn Thiên đã chính thức bước vào Thiên Cương cảnh.
Hơn nữa còn là bốn Nguyên Phủ, bốn Võ Mệnh Thiên Cương đáng sợ đều ở đó. Những người khác dù có nhiều Võ Mệnh Thiên Cương nhưng chỉ ở chung trong một Nguyên Phủ. Hắn tu hành Cửu Phủ Tinh quyết nên hoàn toàn khác so với những người khác.
Lúc này, sắc trời dần sáng. Phía Đông có một tia nắng ban mai xuất hiện, người của Tông gia lần lượt trở nên hưng phấn hẳn.
Một đêm nghỉ ngơi, hoặc là ngủ hoặc là tu hành nên sáng sớm chính là thời điểm tốt nhất để hoạt động gân cốt, tu hành pháp thuật thần thông hoặc luận bàn kiếm pháp.
Tần Vấn Thiên đã hoạt động gân cốt xong, sau đó đi bộ ra bên ngoài. Mấy ngày này hắn ngưng tụ Võ Mệnh Thiên Cương nên chưa được thả lỏng một chút nào, lúc này bầu không khí buổi sáng sớm khiến tinh thần con người sảng khoái. Tùy ý tản bộ ở Tông gia cũng khiến người ta thấy dễ chịu.
Trên đường đi, Tần Vấn Thiên gặp không ít người. Hắn thấy mọi người đều nhìn về phía mình, ánh mắt đều mang theo vài phần dị thường, dường như đều cố sức tránh né hắn. Điều này khiến cho Tần Vấn Thiên dở khóc dở cười. Lẽ nào một người khác họ như hắn trở thành Kiếm Tử của Tông gia thật sự khó được mọi người chấp nhận thế sao?
Cứ đi tiếp, Tần Vấn Thiên đã lại đến chỗ diễn võ trường của Tông gia. Ở đây có rất nhiều thanh thiếu niên đang luyện kiếm. Tu vi của những người này đa phần đều ở cảnh giới Nguyên Phủ, từ Nguyên Phủ tầng một đến Nguyên Phủ tầng chín. Thiên Cương cảnh thì lại thuộc về những nhân vật quan trọng của Tông gia rồi. Thiên Cương cảnh tầng ba đổ lên đều có thể được liệt vào vị trí trưởng lão. Thiên Cương cảnh tầng sáu thì có thể trở thành nguyên lão rồi.
Thấy những thân ảnh mạnh mẽ hăng hái kia, khóe miệng Tần Vấn Thiên khẽ cười. Tuy từ khi hắn tu hành đến bây giờ mới chỉ có năm năm ngắn ngủi mà thôi nhưng bởi vì những gì đã trải qua nên hắn lại cảm thấy giống như là đã rất lâu rồi vậy. Hắn có cả sự chững chạc không thuộc về độ tuổi này, cảm thấy khó mà hòa nhập được với những thân ảnh hăng hái bừng bừng kia.
Có lẽ là kinh lịch hoặc có lẽ là cảnh giới.
Có điều Tần Vấn Thiên nhạy cảm nhanh chóng nhận ra ánh mắt những thanh niên Tông gia này nhìn mình đều không chút thiện ý.
Hắn tuy là Kiếm Tử khác họ nhưng người của Tông gia cũng không cần phải như vậy chứ?
Lúc này, có một thiếu nữ tầm mười tám mười chín tuổi đến bên cạnh Tần Vấn Thiên. Thiếu nữ này có diện mạo thanh tú, còn mang nét trẻ con. Cô đến bên cạnh Tần Vấn Thiên, có vẻ hơi câu nệ. Cô biết rõ thực lực của Tần Vấn Thiên rất lợi hại. Kiếm không tuốt ra khỏi vỏ nhưng lại khiến cho mấy người Tông Hồng cũng không dám ra tay.
- Tần Vấn Thiên, hôm đó, Tông Hồng đến để thỉnh giáo ngươi, ngươi thật sự qua loa với hắn rồi đuổi hắn đi à?
Thiếu nữ đó nhỏ giọng nói, khiến cho Tần Vấn Thiên nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại:
- Tông Hồng hắn đã nói gì sao?
Thiếu nữ bĩu môi, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Tần Vấn Thiên, thực lực của ngươi lợi hại thật đấy, nhưng thân là Kiếm Tử thì ngươi không nên làm như thế. Nếu Tông Hồng đã đến thỉnh giáo ngươi, thì cũng tức là đến nhận lỗi, ngươi cũng nên chỉ giáo hắn mới phải chứ.
Tần Vấn Thiên nhìn vào đôi mắt ngây thơ của thiếu nữ, biết rằng thiếu nữ này tính tình ngây thơ, nhìn ánh mắt của những người khác thì e là trong lòng đang thầm mắng mình đây.
- Miệng người đáng sợ thật.
Tần Vấn Thiên khẽ lắc đầu, sau đó cười nói:
- Cô tên là gì?
- Tông Liên.
Thiếu nữ nhẹ giọng đáp lời.
- Tu hành là chuyện riêng của mỗi người, linh căn, thiên phú, kinh nghiệm và cả lĩnh ngộ của mỗi người cũng khác nhau. Về sau ngươi tu hành, không thể thấy người ta lợi hại thì liền đi theo hắn được, mà phải tìm một hướng tu hành thích hợp với bản thân mình nhất. Lực lượng tu hành của người khác, ngươi chỉ cần cảm nhận thật kỹ, thể ngộ một phen. Sở trường lẫn sở thích mình mới là thứ phù hợp nhất với mình.
Tần Vấn Thiên cười nói:
- Tu hành vốn là thuận theo bản tâm, tâm không thuận thì tu hành thế nào được đây. Đây là kiến giải của ta, cô nghe thế là được. Ta sẽ không áp đặt kiến giải tu hành của ta lên cô.
Tông Liên có vẻ suy tư, sau đó khẽ gật đầu, mỉm cười nói:
- Nói như vậy thì không phải là ngươi không muốn chỉ Tông Hồng, chỉ là muốn để cho hắn tự tìm kiến giải riêng sao?
- Tông Liên, lại đây.
Đúng lúc này có một giọng nói lạnh lùng truyền đến. Tông Liên ngẩng đầu lên thì thấy một người thanh niên nhìn qua đây gọi cô. Người thanh niên này liếc mắt lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên.
Tông Liên lè lưỡi, sau đó nhìn Tần Vấn Thiên một cái, thấp giọng nói:
- Ta đi trước đây.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía bên kia, chỉ thấy Tông Bằng và Tông Hồng đứng ở sau lưng đối phương, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tần Vấn Thiên.
Thần sắc Tông Hồng lạnh lùng, mở miệng nói:
- Nếu ta là ngươi thì ta sẽ tự động từ bỏ vị trí Kiếm Tử.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía đối phương, khẽ lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Người luyện kiếm tâm phải ngay thẳng thì mới có thể cầm kiếm. Ngươi mấy lần nói lời sỉ nhục ta, ta chưa từng so đo với ngươi. Trước đây khi ngươi đến bái phỏng, ta bảo ngươi tự mình lĩnh ngộ con đường mà mình muốn đi, ngươi lại buông lời gièm pha ở sau lưng ta. Phẩm hạnh như vậy làm sao tu kiếm.
Lời vừa dứt, Tần Vấn Thiên cất bước về phía trước, một cỗ kiếm uy lan ra. Ánh mắt của hắn sắc bén như kiếm. Trong phút chốc, Tông Hồng cảm thấy toàn thân run rẩy. Lời của Tần Vấn Thiên đánh thẳng vào trong lòng hắn, tựa như đánh bại kiếm tâm của hắn.
- Thân là kiếm tu, đương nhiên một lòng hướng về kiếm. Kiếm tâm mạnh thì kiếm đạo mới mạnh. Thân phận kiếm giả có cũng được mà không có cũng không sao. Còn ngươi thì lại rơi vào ma chướng. Tông Hồng, ngươi tự hỏi lại bản thân mình xem, thế nào mới không phụ thanh kiếm trong tay.
Tần Vấn Thiên lại quát lạnh. Ánh mắt lại càng sắc bén khiến cho Tông Hồng thấy cõi lòng rối loạn.
- To gan!
Một tiếng quát truyền đến, chỉ thấy kiếm ý trên người một vị trung niên bắn ra ào ào, lao về phía Tần Vấn Thiên.
Người này phẫn nộ bay lên, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, lạnh lùng nói:
- Thân là Kiếm Tử lại đi ức hiếp, sỉ nhục Tông Hồng. Ngươi tự hào lắm hay sao?
- Trưởng lão.
Người chung quanh thấy hắn ta thì vội cúi người chào.
Trưởng lão này chính là bá phụ của Tông Hồng, chính là hắn diện kiến gia chủ, muốn bãi bỏ vị trí Kiếm Tử của Tần Vấn Thiên.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên quét qua người mới tới. Tu vi của trưởng lão này là Thiên Cương cảnh tầng ba.
- Ngươi thân là Kiếm Tử lại ỷ mạnh hiếp yếu. Tông Hồng tự mình đến tận cửa xin thỉnh giáo, ngươi lại đuổi đi. Kẻ ngông cuồng như thế, sao gia chủ lại giao vị trí Kiếm Tử cho ngươi chứ.
Vị trưởng lão này bước chậm đến, kiếm ý khủng bố gào thét đến, áp về phía Tần Vấn Thiên.
Nhưng Tần Vấn Thiên bình thản đứng đó, thần sắc vẫn như thường, nhìn về đối phương.
- Vị trí Kiếm Tử?
Tần Vấn Thiên lặng lẽ lắc đầu:
- Ngu ngốc.
- Ngươi nói cái gì?
Âm thanh của vị trưởng lão kia càng lạnh. Tần Vấn Thiên dám chống đối hắn.
- Tần Vấn Thiên, ngươi hỗn láo quá rồi đấy.
Tông Bằng vẫn một mực không lên tiếng giờ cũng đã mở miệng. Ánh mắt của hắn nhìn Tần Vấn Thiên, lạnh lùng nói:
- Ỷ mạnh hiếp yếu thì thôi đi. Nay lại còn chống đối trưởng lão. Chức vị Kiếm Tử của ngươi đã khiến cho nhiều người phẫn nộ. Tông Bằng ta vốn muốn đợi sau khi cuộc chiến giành kiếm mạch kết thúc sẽ lấy lại vị trí Kiếm Tử của ngươi, nhưng ngươi làm càn như thế ta không thể im lặng được nữa.
Lời vừa dứt, Tông Bằng đã bước chân về phía trước, kiếm ý tung ra, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên:
- Tông Bằng ta mời ngươi một trận. Nếu như ngươi thắng, ta nhất định sẽ không làm khó ngươi, nhưng ắt phải giao kiếm của Kiếm Tử ra. Ngươi không xứng.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía Tông Bằng, lại liếc một cái về phía Tông Hồng đang đứng ở bên cạnh hắn.
Ánh mắt của tên Tông Hồng này không yên, mà những lời hắn nói vừa nãy rõ ràng đã khiến Tông Hồng xúc động. Người này tuy điên cuồng, nhưng cũng không giống người bỉ ổi.
Lại nhìn sang Tông Bằng, vẻ mặt chính khí, nhưng lại khiến cho Tần Vấn Thiên cảm giác thật giả dối.
- Ngươi, không xứng.
Tần Vấn Thiên khẽ mở miệng nói, khiến cho thần sắc mọi người cứng lại, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên.
Tên gia hỏa đúng là điên cuồng, trước khi Tần Vấn Thiên đến, Tông Bằng chính là người có khả năng giành được vị trí Kiếm Tử nhất, nay hắn ta khiêu chiến Tần Vấn Thiên mà Tần Vấn Thiên lại bảo hắn ta không xứng.
(*)miệng nhiều người xói chảy vàng (nguyên chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn)
Mọi người đều biết khá rõ về con người Tông Hồng, tuy hắn ta có hơi kiêu ngạo thật, nhưng lại thẳng tính, tuyệt đối không thể nào nói dối. Nếu như hắn đã nói đích thân đi bái phỏng Kiếm Tử Tần Vấn Thiên thì tất nhiên không phải là giả.
Nếu Tông Hồng đã đích thân bái phỏng xin đối phương chỉ dạy, vậy tức là đã có ý nhận lỗi rồi. Thế mà tên Tần Vấn Thiên này, thân là Kiếm Tử của Tông gia, là nhân vật đứng đầu thế hệ thanh niên lại kiêu căng, qua loa tắc trách với Tông Hồng như thế. Xem ra, đúng là không phải là người phù hợp với vị trí Kiếm Tử rồi.
Thậm chí dần dà có vài vị trưởng bối cũng có ý kiến đối với hắn.
Đặc biệt là bá phụ của Tông Hồng, cũng là một vị trưởng lão. Hắn đích thân kiến nghị với gia chủ về việc rút lại thân phận Kiếm Tử của Tần Vấn Thiên, nhưng lại bị gia chủ phản đối. Sau đó hắn ta còn bẩm báo tới các vị nguyên lão nhưng cũng bị bác bỏ.
Đương nhiên, Tần Vấn Thiên không biết những chuyện này. Mấy ngày nay hắn đang ngưng tụ Võ Mệnh Thiên Cương.
Lại một đêm nữa, trên bầu trời Tông gia dường như có từng tia kiếm quang lấp lánh. Từng đợt tinh quang hình kiếm lấp lánh từ trên trời rơi xuống, bỗng chốc có một cỗ kiếm uy đáng sợ bao trùm khắp Tông gia.
Lúc này có rất nhiều người mở mắt nhìn tinh quang sáng chói trên bầu trời kia. Bọn họ đều cảm giác được cổ kiếm uy đáng sợ nọ, trong lòng hơi chấn động.
- Cỗ kiếm ý này lại ẩn chứa cả vương giả chi ý.
Có người thì thào nói, không biết là người nào lại lĩnh ngộ được vương giả chi kiếm.
Người của Tông gia cực kỳ nhạy cảm với kiếm ý, vì thế phần lớn đều cảm giác được cỗ kiếm uy này. Nhưng mà chỉ có gia chủ Tông Nghĩa biết rõ, e rằng cỗ kiếm uy này là do kiếm chi Võ Mệnh Thiên Cương của Tần Vấn Thiên ngưng tụ mà thành.
Bọn họ mở rộng cảm giác của mình hướng về nơi tràn ngập kiếm ý. Đột nhiên cỗ kiếm uy kia lại biến mất tiêu, cảm giác của họ đi tới một tòa nhà sau đó nhìn thấy Tần Vấn Thiên đang ngồi trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên môi mang theo ý cười nhẹ.
- Các vị có chuyện gì sao?
Lúc này, Tần Vấn Thiên lên tiếng hỏi. Rõ ràng hắn có thể cảm giác được có rất nhiều lực cảm giác của người khác trên người hắn.
Những lực cảm giác kia trong chớp mắt rút xuống tựa như thủy triều, như thể chúng chưa từng xuất hiện vậy. Mà nghi hoặc trong lòng họ càng nhiều, tại sao lại là nơi ở của hắn cơ chứ, lẽ nào vừa rồi là do hắn tu luyện sao?
Vậy cỗ kiếm uy vương giả khi nãy từ đâu mà đến đây?
Sau khi Tần Vấn Thiên cảm thấy lực cảm giác không còn thì mới nhắm mặt lại lần nữa, yên tâm cảm thụ Nguyên Phủ trong cơ thể. Một thanh Võ Mệnh Thiên Cương hình kiếm trấn thủ trong Nguyên Phủ thứ tư. Toàn bộ Nguyên Phủ cũng đang dần lột xác, thay đổi màu sắc. Nguyên lực tinh thần trong Nguyên Phủ lại càng nhiều hơn, đây chính là sự biến đổi về chất.
Bốn Nguyên Phủ liên kết với nhau, mà nguyên lực tinh thần sáng chói dường như đang dựng lên một cây cầu, điên cuồng chuyển động trong cơ thể hắn. Toàn thân tràn ngập một cỗ khí thế mạnh mẽ.
Đó là khí thế của Thiên Cương cảnh.
Võ Mệnh Thiên Cương thứ tư ngưng tụ mà thành. Cuối cùng Tần Vấn Thiên đã chính thức bước vào Thiên Cương cảnh.
Hơn nữa còn là bốn Nguyên Phủ, bốn Võ Mệnh Thiên Cương đáng sợ đều ở đó. Những người khác dù có nhiều Võ Mệnh Thiên Cương nhưng chỉ ở chung trong một Nguyên Phủ. Hắn tu hành Cửu Phủ Tinh quyết nên hoàn toàn khác so với những người khác.
Lúc này, sắc trời dần sáng. Phía Đông có một tia nắng ban mai xuất hiện, người của Tông gia lần lượt trở nên hưng phấn hẳn.
Một đêm nghỉ ngơi, hoặc là ngủ hoặc là tu hành nên sáng sớm chính là thời điểm tốt nhất để hoạt động gân cốt, tu hành pháp thuật thần thông hoặc luận bàn kiếm pháp.
Tần Vấn Thiên đã hoạt động gân cốt xong, sau đó đi bộ ra bên ngoài. Mấy ngày này hắn ngưng tụ Võ Mệnh Thiên Cương nên chưa được thả lỏng một chút nào, lúc này bầu không khí buổi sáng sớm khiến tinh thần con người sảng khoái. Tùy ý tản bộ ở Tông gia cũng khiến người ta thấy dễ chịu.
Trên đường đi, Tần Vấn Thiên gặp không ít người. Hắn thấy mọi người đều nhìn về phía mình, ánh mắt đều mang theo vài phần dị thường, dường như đều cố sức tránh né hắn. Điều này khiến cho Tần Vấn Thiên dở khóc dở cười. Lẽ nào một người khác họ như hắn trở thành Kiếm Tử của Tông gia thật sự khó được mọi người chấp nhận thế sao?
Cứ đi tiếp, Tần Vấn Thiên đã lại đến chỗ diễn võ trường của Tông gia. Ở đây có rất nhiều thanh thiếu niên đang luyện kiếm. Tu vi của những người này đa phần đều ở cảnh giới Nguyên Phủ, từ Nguyên Phủ tầng một đến Nguyên Phủ tầng chín. Thiên Cương cảnh thì lại thuộc về những nhân vật quan trọng của Tông gia rồi. Thiên Cương cảnh tầng ba đổ lên đều có thể được liệt vào vị trí trưởng lão. Thiên Cương cảnh tầng sáu thì có thể trở thành nguyên lão rồi.
Thấy những thân ảnh mạnh mẽ hăng hái kia, khóe miệng Tần Vấn Thiên khẽ cười. Tuy từ khi hắn tu hành đến bây giờ mới chỉ có năm năm ngắn ngủi mà thôi nhưng bởi vì những gì đã trải qua nên hắn lại cảm thấy giống như là đã rất lâu rồi vậy. Hắn có cả sự chững chạc không thuộc về độ tuổi này, cảm thấy khó mà hòa nhập được với những thân ảnh hăng hái bừng bừng kia.
Có lẽ là kinh lịch hoặc có lẽ là cảnh giới.
Có điều Tần Vấn Thiên nhạy cảm nhanh chóng nhận ra ánh mắt những thanh niên Tông gia này nhìn mình đều không chút thiện ý.
Hắn tuy là Kiếm Tử khác họ nhưng người của Tông gia cũng không cần phải như vậy chứ?
Lúc này, có một thiếu nữ tầm mười tám mười chín tuổi đến bên cạnh Tần Vấn Thiên. Thiếu nữ này có diện mạo thanh tú, còn mang nét trẻ con. Cô đến bên cạnh Tần Vấn Thiên, có vẻ hơi câu nệ. Cô biết rõ thực lực của Tần Vấn Thiên rất lợi hại. Kiếm không tuốt ra khỏi vỏ nhưng lại khiến cho mấy người Tông Hồng cũng không dám ra tay.
- Tần Vấn Thiên, hôm đó, Tông Hồng đến để thỉnh giáo ngươi, ngươi thật sự qua loa với hắn rồi đuổi hắn đi à?
Thiếu nữ đó nhỏ giọng nói, khiến cho Tần Vấn Thiên nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại:
- Tông Hồng hắn đã nói gì sao?
Thiếu nữ bĩu môi, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Tần Vấn Thiên, thực lực của ngươi lợi hại thật đấy, nhưng thân là Kiếm Tử thì ngươi không nên làm như thế. Nếu Tông Hồng đã đến thỉnh giáo ngươi, thì cũng tức là đến nhận lỗi, ngươi cũng nên chỉ giáo hắn mới phải chứ.
Tần Vấn Thiên nhìn vào đôi mắt ngây thơ của thiếu nữ, biết rằng thiếu nữ này tính tình ngây thơ, nhìn ánh mắt của những người khác thì e là trong lòng đang thầm mắng mình đây.
- Miệng người đáng sợ thật.
Tần Vấn Thiên khẽ lắc đầu, sau đó cười nói:
- Cô tên là gì?
- Tông Liên.
Thiếu nữ nhẹ giọng đáp lời.
- Tu hành là chuyện riêng của mỗi người, linh căn, thiên phú, kinh nghiệm và cả lĩnh ngộ của mỗi người cũng khác nhau. Về sau ngươi tu hành, không thể thấy người ta lợi hại thì liền đi theo hắn được, mà phải tìm một hướng tu hành thích hợp với bản thân mình nhất. Lực lượng tu hành của người khác, ngươi chỉ cần cảm nhận thật kỹ, thể ngộ một phen. Sở trường lẫn sở thích mình mới là thứ phù hợp nhất với mình.
Tần Vấn Thiên cười nói:
- Tu hành vốn là thuận theo bản tâm, tâm không thuận thì tu hành thế nào được đây. Đây là kiến giải của ta, cô nghe thế là được. Ta sẽ không áp đặt kiến giải tu hành của ta lên cô.
Tông Liên có vẻ suy tư, sau đó khẽ gật đầu, mỉm cười nói:
- Nói như vậy thì không phải là ngươi không muốn chỉ Tông Hồng, chỉ là muốn để cho hắn tự tìm kiến giải riêng sao?
- Tông Liên, lại đây.
Đúng lúc này có một giọng nói lạnh lùng truyền đến. Tông Liên ngẩng đầu lên thì thấy một người thanh niên nhìn qua đây gọi cô. Người thanh niên này liếc mắt lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên.
Tông Liên lè lưỡi, sau đó nhìn Tần Vấn Thiên một cái, thấp giọng nói:
- Ta đi trước đây.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía bên kia, chỉ thấy Tông Bằng và Tông Hồng đứng ở sau lưng đối phương, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tần Vấn Thiên.
Thần sắc Tông Hồng lạnh lùng, mở miệng nói:
- Nếu ta là ngươi thì ta sẽ tự động từ bỏ vị trí Kiếm Tử.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía đối phương, khẽ lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Người luyện kiếm tâm phải ngay thẳng thì mới có thể cầm kiếm. Ngươi mấy lần nói lời sỉ nhục ta, ta chưa từng so đo với ngươi. Trước đây khi ngươi đến bái phỏng, ta bảo ngươi tự mình lĩnh ngộ con đường mà mình muốn đi, ngươi lại buông lời gièm pha ở sau lưng ta. Phẩm hạnh như vậy làm sao tu kiếm.
Lời vừa dứt, Tần Vấn Thiên cất bước về phía trước, một cỗ kiếm uy lan ra. Ánh mắt của hắn sắc bén như kiếm. Trong phút chốc, Tông Hồng cảm thấy toàn thân run rẩy. Lời của Tần Vấn Thiên đánh thẳng vào trong lòng hắn, tựa như đánh bại kiếm tâm của hắn.
- Thân là kiếm tu, đương nhiên một lòng hướng về kiếm. Kiếm tâm mạnh thì kiếm đạo mới mạnh. Thân phận kiếm giả có cũng được mà không có cũng không sao. Còn ngươi thì lại rơi vào ma chướng. Tông Hồng, ngươi tự hỏi lại bản thân mình xem, thế nào mới không phụ thanh kiếm trong tay.
Tần Vấn Thiên lại quát lạnh. Ánh mắt lại càng sắc bén khiến cho Tông Hồng thấy cõi lòng rối loạn.
- To gan!
Một tiếng quát truyền đến, chỉ thấy kiếm ý trên người một vị trung niên bắn ra ào ào, lao về phía Tần Vấn Thiên.
Người này phẫn nộ bay lên, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, lạnh lùng nói:
- Thân là Kiếm Tử lại đi ức hiếp, sỉ nhục Tông Hồng. Ngươi tự hào lắm hay sao?
- Trưởng lão.
Người chung quanh thấy hắn ta thì vội cúi người chào.
Trưởng lão này chính là bá phụ của Tông Hồng, chính là hắn diện kiến gia chủ, muốn bãi bỏ vị trí Kiếm Tử của Tần Vấn Thiên.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên quét qua người mới tới. Tu vi của trưởng lão này là Thiên Cương cảnh tầng ba.
- Ngươi thân là Kiếm Tử lại ỷ mạnh hiếp yếu. Tông Hồng tự mình đến tận cửa xin thỉnh giáo, ngươi lại đuổi đi. Kẻ ngông cuồng như thế, sao gia chủ lại giao vị trí Kiếm Tử cho ngươi chứ.
Vị trưởng lão này bước chậm đến, kiếm ý khủng bố gào thét đến, áp về phía Tần Vấn Thiên.
Nhưng Tần Vấn Thiên bình thản đứng đó, thần sắc vẫn như thường, nhìn về đối phương.
- Vị trí Kiếm Tử?
Tần Vấn Thiên lặng lẽ lắc đầu:
- Ngu ngốc.
- Ngươi nói cái gì?
Âm thanh của vị trưởng lão kia càng lạnh. Tần Vấn Thiên dám chống đối hắn.
- Tần Vấn Thiên, ngươi hỗn láo quá rồi đấy.
Tông Bằng vẫn một mực không lên tiếng giờ cũng đã mở miệng. Ánh mắt của hắn nhìn Tần Vấn Thiên, lạnh lùng nói:
- Ỷ mạnh hiếp yếu thì thôi đi. Nay lại còn chống đối trưởng lão. Chức vị Kiếm Tử của ngươi đã khiến cho nhiều người phẫn nộ. Tông Bằng ta vốn muốn đợi sau khi cuộc chiến giành kiếm mạch kết thúc sẽ lấy lại vị trí Kiếm Tử của ngươi, nhưng ngươi làm càn như thế ta không thể im lặng được nữa.
Lời vừa dứt, Tông Bằng đã bước chân về phía trước, kiếm ý tung ra, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên:
- Tông Bằng ta mời ngươi một trận. Nếu như ngươi thắng, ta nhất định sẽ không làm khó ngươi, nhưng ắt phải giao kiếm của Kiếm Tử ra. Ngươi không xứng.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía Tông Bằng, lại liếc một cái về phía Tông Hồng đang đứng ở bên cạnh hắn.
Ánh mắt của tên Tông Hồng này không yên, mà những lời hắn nói vừa nãy rõ ràng đã khiến Tông Hồng xúc động. Người này tuy điên cuồng, nhưng cũng không giống người bỉ ổi.
Lại nhìn sang Tông Bằng, vẻ mặt chính khí, nhưng lại khiến cho Tần Vấn Thiên cảm giác thật giả dối.
- Ngươi, không xứng.
Tần Vấn Thiên khẽ mở miệng nói, khiến cho thần sắc mọi người cứng lại, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên.
Tên gia hỏa đúng là điên cuồng, trước khi Tần Vấn Thiên đến, Tông Bằng chính là người có khả năng giành được vị trí Kiếm Tử nhất, nay hắn ta khiêu chiến Tần Vấn Thiên mà Tần Vấn Thiên lại bảo hắn ta không xứng.
(*)miệng nhiều người xói chảy vàng (nguyên chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.