Chương 67: Trở Mặt
Tàm Kiểng
12/11/2018
Long Bác đang tranh đấu cùng Thanh Lân Mãng cấp năm thủ hộ cây Huyết Viêm Quả, hắn cũng nhìn thấy đám người Tần Vấn Thiên phía trên sườn núi, không khỏi quát to:
- Người huynh đệ của học viện Đế Tinh, tới giúp một tay đi, con Thanh Lân Mãng này khó chơi quá.
Tần Vấn Thiên gây ra động tĩnh lớn như thế ở học viện Đế Tinh nên có rất người biết hắn, trận ước chiến với Mộ Dung Phong đó Long Bác cũng có dịp được tận mắt chứng kiến, hắn biết rõ lực chiến đấu của Tần Vấn Thiên rất cường hãn.
- Có cần ra tay không.
Triệu Nghị nóng lòng muốn thử. Lúc này chiến cục bên kia rất rõ ràng, tuy học quả của học viện Đế Tinh rơi vào thế yêu nhưng trong một thời gian ngắn sẽ không bị bại trận, Long Bác một mình đối mặt với con Thanh Lân Mãng cấp năm, phần thắng cực nhỏ. Tuy rằng con Thanh Lân Mãng kia đã bị thương không ít nhưng toàn thân Long Bác cũng đầy vết thương.
Nếu như tiếp tục chiến đấu thì sớm muộn gì cũng sẽ thất bại, chỉ có Long Bác mới có thể tạm thời giữ chân được con Thanh Lân Mãng thủ hộ gốc cây đó.
- Mấu chốt là con Thanh Lân Mãng thủ hộ đó, chỉ cần chúng ta giải quyết nó cũng đồng nghĩa với việc phóng thích Long Bác, sau đó lại từ từ xử lý đám Thanh Lân Mãng khác cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.
Phàm Nhạc nói nhỏ.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên loé lên, nếu như bọn họ giúp Long Bác xử lý con Thanh Lân Mãng kia, lúc chia thành quả sợ là chưa chắc đã có phần của bọn họ.
Lòng người khó đoán, đặc biệt là khi có liên quan tới vật trân quý như Huyết Viêm quả, Tần Vấn Thiên sớm đã hiểu rõ vấn đề này rồi.
- Tiểu Hỗn Đản, lại đây.
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, một cái bóng mờ nháy mắt đã nhào lên người hắn, chỉ nghe thấy Tần Vấn Thiên thì thầm bên tai nó mấy câu, Tiểu Hỗn Đản lập tức nhảy xuống khỏi người hắn.
- Triệu Nghị.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên chuyển sang nhìn Triệu Nghị.
- Sao vậy?
Triệu Nghị hỏi.
- Ngươi tạm thời cách xa nơi này một chút đi, ở lại đây sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm đấy.
Tần Vấn Thiên nói với hắn, thần sắc Triệu Nghị cứng đờ, có chút khó coi, bảo vật như Huyết Viêm Quả này lại ở trước mặt mà lúc này Tần Vấn Thiên lại bảo hắn rời đi, hắn khó mà nghĩ bậy.
- Nếu như trở mặt với đám Long Bác, chúng không có cách nào chiếu cố nổi ngươi.
Tần Vấn Thiên giải thích một tiếng nhưng thần sắc Triệu Nghị vẫn vô cùng cứng nhắc lại khó coi như cũ, trực tiếp xoay người rời đi không nói câu nào, dường như rất khó chịu.
Thấy thế Tần Vấn Thiên thầm lắc đầu, không phải ai cũng thoải mái như Phàm Nhạc. Hắn ở cùng với Triệu Nghị mấy ngày nay, tưởng rằng đôi bên đã có sự ăn ý của bạn bè nhưng hiện tại xem ra là tự hắn nghĩ nhiều rồi.
Suy cho cùng, thực lực của Triệu Nghị không mạnh, cho dù là đối diện với Thanh Lân Mãng hay là đám Long Bác thì đều không có sức chống chọi, ở lại đây thì bọn họ rất khó chiếu cố cho hắn được. Vì sự an toàn của Triệu Nghị nên Tần Vấn Thiên mới bảo hắn tạm thười rời đi một chút, nhưng Triệu Nghị đổi sắc mặt ngay lập tức như thế, Tần Vấn Thiên cũng lười chẳng muốn giải thích những lời còn lại với hắn làm gì.
- Bọn họ sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Phàm Nhạc hạ giọng nói, Tần Vấn Thiên kéo mạch suy tư trở lại, nhìn thấy Long Bác đã vật lộn cùng với con Thanh Lân Mãng thủ hộ ấy, giờ hoàn toàn rơi vào thế bị áp chế, mạng sống của những học quả học viện Đế Tinh này đều gặp nguy hiểm.
- Bằng hữu, chúng ta có chết thì các ngươi căn bản cũng không thể chống lại với những con Thanh Lân Mãng này. Mọi người hợp sức lại cùng nhau tì vẫn còn một tia cơ hội, đến lúc đó lại cùng nhau chia sẻ thành quả.
Long Bác hét về phía Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc. Trong lúc nguy hiểm thế này, sự tham gia của Tần Vấn Thiên tuyệt đối sẽ có tác dụng rất lớn.
Tần Vấn Thiên cũng hiểu lời mà Long Bác nói, nếu như bọn họ tử thương, hắn và Phàm Nhạc căn bản không đoạt nổi Huyết Viêm quả.
- Mập mạp, để lại một con bài tẩy nhé.
Tần Vấn Thiên bỗng nhiên xông ra ngoài. Trực tiếp phóng tới chỗ Long Bác. Trong nháy mắt khi hắn lao ra, Phàm Nhạc lập tức phóng Cung Tiễn Tinh Hồn ra, mũi tên sáng chói lập tức lao vút ra, trực tiếp bay ra đủ hướng, cung tiễn thủ tầm xa am hiểu khống chế.
Một cung tiễn thủ lợi hại thật sự, có thể ngàn dặm giết địch mà không để lại vết tích.
Đối với con Thanh Lân Mãng này, mũi tên của Phàm Nhạc không có đủ lực sát thương nhưng góc độ lại xảo trá, chuyên bắn vào mắt của Thanh Lân Mãng, nháy mắt đã khống chế được mấy phần tình hình của chiến trường, không đến mức thất bại quá nhanh.
Thân thể Tần Vấn Thiên đã vọt tới trước mặt con Thanh Lân Mãng cấp năm kia. Sức mạnh của con Thanh Lân Mãng này có thể so được với võ tu Luân Mạch tầng năm, khi nó nổi điên lên thì sức mạnh cực kì đáng sợ.
Nhìn thấy Tần Vấn Thiên công kích tới, con Thanh Lân Mãng này trực tiếp há miệng phun ra một ngụm khói độc. Tần Vấn Thiên lập tức nín thở, nhưng lại trông thấy đuôi của nó quét đến.
- Ầm!
Bước chân Tần Vấn Thiên đạp mạnh lên mặt đất, thân thể lại trở nên phiêu miểu như mộng như ảo, cái đuôi cực lớn quét qua bên cạnh hắn, Tần Vấn Thiên uốn mình tiếp tục vọt tới chỗ con Thanh Lân Mãng lớn kia.
- Ầm!
Một đạo Kim Cương ấn trực tiếp đánh thẳng vào bụng Thanh Lân Mãng, khiến cho Thanh Lân Mãng tức giận gầm một tiếng. Nó cúi đầu xuống thấp, há miệng muốn tợp lấy Tần Vấn Thiên.
Ba mũi tên xuyên qua không trung lao tới, trực tiếp cắm thẳng vào mắt của con Thanh Lân Mãnh kia. Mà ngay lúc này Đại Phủ Tinh Hồn của Long Bác rộ ánh hào quang lấp lánh, trên tay hắn xuất hiện một thanh thần binh hình cây búa lớn, bất ngờ chém thẳng vào chỗ bảy tấc của Thanh Lân Mãng nhanh như chớp.
Tần Vấn Thiên nhìn cái miệng rộng kia há to muốn nuốt chửng mình, cước bộ lắc khẽ, người nhẹ như yến. Côn Bằng ấn ngưng kết phía sau lưng tựa như đang lưu động, toàn thân hắn hóa thành một đạo ảo ảnh, lùi về phía phần bụng dưới của con Thanh Lân mãng, cái miệng lớn kia táp xuống nhưng chẳng bắt được gì.
Trong nháy mắt vừa rồi, Tần Vấn Thiên cảm giác thân pháp của bản thân diệu đến vô cùng, có một loại cảm giác nắm chắc mãnh liệt, đây chính là trình độ tinh diệu.
- Giết!
Tần Vấn Thiên tức giận hét lên một tiếng, Luân Hải ấn phóng thích ra uy lực kinh người, trực tiếp đánh vào đầu Thanh Lân Mãng. Đồng thời, mũi tên của Phàm Nhạc cũng trực tiếp cắm vào mắt nó.
Long Bác nhảy lên trên lưng của Thanh Lân Mãng, gầm to một tiếng, cây đại phủ của hắn chém xuống phát ra tia sáng lạnh lẽo, đại phủ chém thẳng vào chỗ bảy tấc của Thanh Lân Mãng.
Toàn thân của Thanh Lân Mãng run rẩy dữ dội, điên cuồng giãy dụa, sau đó nó nhanh chóng ngã lăn ra đất chết ngắt.
- Phù….
Long Bác hít sâu một cái, cười với Tần Vấn Thiên:
- Đa tạ, làm thịt những con Thanh Lân Mãng khác trước đã.
Tần Vấn Thiên gật đầu, con Thanh Lân Mãng cấp năm mạnh nhất đã chết rồi, những con khác đã không còn là mối đe doạ lớn nữa. Tần Vấn Thiên, Long Bác và Phàm Nhạc cùng nhau gia nhập, nhanh chóng giải quyết hết những con còn lại.
- Ha ha.
Long Bác cười lớn, nói với Tần Vấn Thiên:
- Không hổ danh là người đứng đầu tân sinh của học viện Đế Tinh. Tần Vấn Thiên, lần này may mà có ngươi bằng không thì chắc là bọn ta sẽ gặp phải chút phiền phức rồi.
- Chút phiền phức à?
Nhìn thấy nụ cười sảng khoái của Long Bác, Tần Vấn Thiên nhíu mày, ẩn ẩn có vài phần sắc bén, nhưng mà trên khuôn mặt vẫn mang ý cười như cũ, hắn của hiện tại đã không còn là thiếu niên thuần phác như hồi đó nữa rồi.
- Tần Vấn Thiên, đám yêu hạch yêu thú này có giá trị lắm, ta làm chủ tặng hết cho ngươi đấy.
Long Bác ra vẻ rất hào sảng, nhưng loại hào sảng này ở rơi vào tai Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc lại mang theo mấy phần chối tai.
Làm chủ tặng cho hắn?
Nếu như không có hắn và Phàm Nhạc, đừng nói là giết chết những con Thanh Lân Mãng này, chính bản thân đám người Long Bác cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng ấy chứ.
Tuy Tần Vấn Thiên không tranh công nói rằng toàn bộ công lao đều là của hắn, suy cho cùng cũng là đôi bên liên thủ, nhưng lời nói của Long Bác lại có phần chối tai.
- Ta lại không cảm thấy hứng thú với đám yêu hạch này, tặng hết cho các ngươi đấy.
Tần Vấn Thiên mỉm cười đáp lại, khiến cho Long Bác híp mắt lại, có một tia sáng lạnh lóe lên rồi vụt tắt..
- Dẫu sao các người cũng giúp bọn ta một chút chuyện vặt, không lấy gì hết thì khách khí quá, hay là ta lại làm chủ tặng cho ngươi một quả Huyết Viêm Quả nhé.
Long Bác cười nói, liền bước về phía cây Huyết Viêm Quả, đám người của hắn cũng bước theo, chẳng thèm ngó ngàng gì tới mấy người Tần Vấn Thiên.
- Bảy người, một người Luân Mạch cảnh tầng bốn, sáu người Luân Mạch cảnh tầng ba, hình như có chút phiền phức.
Tần Vấn Thiên nhìn đám người bước qua bên cạnh mình, ung dung xoay người lại, cất tiếng gọi:
- Đợi đã.
Đám người Long Bác quay lại nhìn Tần Vấn Thiên hỏi:
- Còn có chuyện gì sao?
- Ban nãy chính bọn ta đã cứu mạng các ngươi, Huyết Viêm quả này đáng ra phải do bọn ta chia mới đúng.
Tần Vấn Thiên thản nhiên nói.
- Thế sao?
Ánh mắt Long Bác loé lên một tia lạnh lẽo, hắn nhìn thoáng qua xung quanh. Lúc nhìn về Tần Vấn Thiên một lần nữa thì trong mắt chợt loé lên một nụ cười lạnh như băng:
- Nếu đã như vậy thì bọn ta sẽ báo đáp “ơn cứu mạng” của hai người thật tốt mới phải.
Vừa dứt lời, đám người bọn chúng lập tức bao vây Tần Vấn Thiên. Tuy nói Tần Vấn Thiên được học viện Đế Tinh coi trọng, nhưng mà nơi này đang ở trong Hắc Ám Sâm Lâm, tai mắt của học viện Đế Tinh cũng không nhìn xa được đến vậy.
- Nếu như chỗ này có hai cái xác thì chắc là sẽ bị yêu thú lôi đi nhanh thôi, sẽ không ai biết hắn chết thế nào cả đâu.
Long Bác không hề che giấu sát khi trong mắt mình, vì Huyết Viêm Quả mà bọn họ đã hy sinh mấy người rồi, bây giờ chỉ còn bảy người cùng chia Huyết Viêm Quả cũng đã thiếu thốn lắm rồi.
Long Bác cho rằng phân cho Tần Vấn Thiên một quả Huyết Viêm Quả đã đủ khách khí, nhưng có một số người hình như rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Nếu đã như vậy, bớt phần vài kẻ đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều.
- Chắc là thế đấy.
Tần Vấn Thiên dứt lời thì cước bộ đột nhiên xuất ra, hoá thành một ảo ảnh với tốc độ cực kỳ nhanh.
Ban nãy lúc né tránh một chưởng của Thanh Lân Mãng, thì thân pháp Cửu Thiên Côn Bằng quyết mà hắn tu luyện đã bước chân vào tầng hai của quyển Luân Mạch, đến trình độ tinh diệu.
- Phập!
Một tiếng vang giòn giã phát ra, thân thể Tần Vấn Thiên áp sát một tên Luân Mạch cảnh tầng ba, sự tình bất ngờ khiến cho đám người kia giật mình đứng ngây ra.
Hai cơ thể vừa chạm vào là lập tức tách ra, lúc Tần Vấn Thiên lùi bước về chỗ cũ thì bọn họ chỉ trông thấy trên ngực của người vừa tiếp xúc với Tần Vấn Thiên xuất hiện một đạo chưởng ấn, chưởng ấn đó trực tiếp đánh nát trái tim của hắn.
- Tu hành chẳng dễ dàng gì, Huyết Viêm Quả cũng có không ít, tại sao không thể phân cho đàng hoàng mà cứ cố làm thế chứ.
Tinh Hồn của Tần Vấn Thiên phóng ra, ánh mắt lộ ra sát ý.
- Người huynh đệ của học viện Đế Tinh, tới giúp một tay đi, con Thanh Lân Mãng này khó chơi quá.
Tần Vấn Thiên gây ra động tĩnh lớn như thế ở học viện Đế Tinh nên có rất người biết hắn, trận ước chiến với Mộ Dung Phong đó Long Bác cũng có dịp được tận mắt chứng kiến, hắn biết rõ lực chiến đấu của Tần Vấn Thiên rất cường hãn.
- Có cần ra tay không.
Triệu Nghị nóng lòng muốn thử. Lúc này chiến cục bên kia rất rõ ràng, tuy học quả của học viện Đế Tinh rơi vào thế yêu nhưng trong một thời gian ngắn sẽ không bị bại trận, Long Bác một mình đối mặt với con Thanh Lân Mãng cấp năm, phần thắng cực nhỏ. Tuy rằng con Thanh Lân Mãng kia đã bị thương không ít nhưng toàn thân Long Bác cũng đầy vết thương.
Nếu như tiếp tục chiến đấu thì sớm muộn gì cũng sẽ thất bại, chỉ có Long Bác mới có thể tạm thời giữ chân được con Thanh Lân Mãng thủ hộ gốc cây đó.
- Mấu chốt là con Thanh Lân Mãng thủ hộ đó, chỉ cần chúng ta giải quyết nó cũng đồng nghĩa với việc phóng thích Long Bác, sau đó lại từ từ xử lý đám Thanh Lân Mãng khác cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.
Phàm Nhạc nói nhỏ.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên loé lên, nếu như bọn họ giúp Long Bác xử lý con Thanh Lân Mãng kia, lúc chia thành quả sợ là chưa chắc đã có phần của bọn họ.
Lòng người khó đoán, đặc biệt là khi có liên quan tới vật trân quý như Huyết Viêm quả, Tần Vấn Thiên sớm đã hiểu rõ vấn đề này rồi.
- Tiểu Hỗn Đản, lại đây.
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, một cái bóng mờ nháy mắt đã nhào lên người hắn, chỉ nghe thấy Tần Vấn Thiên thì thầm bên tai nó mấy câu, Tiểu Hỗn Đản lập tức nhảy xuống khỏi người hắn.
- Triệu Nghị.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên chuyển sang nhìn Triệu Nghị.
- Sao vậy?
Triệu Nghị hỏi.
- Ngươi tạm thời cách xa nơi này một chút đi, ở lại đây sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm đấy.
Tần Vấn Thiên nói với hắn, thần sắc Triệu Nghị cứng đờ, có chút khó coi, bảo vật như Huyết Viêm Quả này lại ở trước mặt mà lúc này Tần Vấn Thiên lại bảo hắn rời đi, hắn khó mà nghĩ bậy.
- Nếu như trở mặt với đám Long Bác, chúng không có cách nào chiếu cố nổi ngươi.
Tần Vấn Thiên giải thích một tiếng nhưng thần sắc Triệu Nghị vẫn vô cùng cứng nhắc lại khó coi như cũ, trực tiếp xoay người rời đi không nói câu nào, dường như rất khó chịu.
Thấy thế Tần Vấn Thiên thầm lắc đầu, không phải ai cũng thoải mái như Phàm Nhạc. Hắn ở cùng với Triệu Nghị mấy ngày nay, tưởng rằng đôi bên đã có sự ăn ý của bạn bè nhưng hiện tại xem ra là tự hắn nghĩ nhiều rồi.
Suy cho cùng, thực lực của Triệu Nghị không mạnh, cho dù là đối diện với Thanh Lân Mãng hay là đám Long Bác thì đều không có sức chống chọi, ở lại đây thì bọn họ rất khó chiếu cố cho hắn được. Vì sự an toàn của Triệu Nghị nên Tần Vấn Thiên mới bảo hắn tạm thười rời đi một chút, nhưng Triệu Nghị đổi sắc mặt ngay lập tức như thế, Tần Vấn Thiên cũng lười chẳng muốn giải thích những lời còn lại với hắn làm gì.
- Bọn họ sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Phàm Nhạc hạ giọng nói, Tần Vấn Thiên kéo mạch suy tư trở lại, nhìn thấy Long Bác đã vật lộn cùng với con Thanh Lân Mãng thủ hộ ấy, giờ hoàn toàn rơi vào thế bị áp chế, mạng sống của những học quả học viện Đế Tinh này đều gặp nguy hiểm.
- Bằng hữu, chúng ta có chết thì các ngươi căn bản cũng không thể chống lại với những con Thanh Lân Mãng này. Mọi người hợp sức lại cùng nhau tì vẫn còn một tia cơ hội, đến lúc đó lại cùng nhau chia sẻ thành quả.
Long Bác hét về phía Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc. Trong lúc nguy hiểm thế này, sự tham gia của Tần Vấn Thiên tuyệt đối sẽ có tác dụng rất lớn.
Tần Vấn Thiên cũng hiểu lời mà Long Bác nói, nếu như bọn họ tử thương, hắn và Phàm Nhạc căn bản không đoạt nổi Huyết Viêm quả.
- Mập mạp, để lại một con bài tẩy nhé.
Tần Vấn Thiên bỗng nhiên xông ra ngoài. Trực tiếp phóng tới chỗ Long Bác. Trong nháy mắt khi hắn lao ra, Phàm Nhạc lập tức phóng Cung Tiễn Tinh Hồn ra, mũi tên sáng chói lập tức lao vút ra, trực tiếp bay ra đủ hướng, cung tiễn thủ tầm xa am hiểu khống chế.
Một cung tiễn thủ lợi hại thật sự, có thể ngàn dặm giết địch mà không để lại vết tích.
Đối với con Thanh Lân Mãng này, mũi tên của Phàm Nhạc không có đủ lực sát thương nhưng góc độ lại xảo trá, chuyên bắn vào mắt của Thanh Lân Mãng, nháy mắt đã khống chế được mấy phần tình hình của chiến trường, không đến mức thất bại quá nhanh.
Thân thể Tần Vấn Thiên đã vọt tới trước mặt con Thanh Lân Mãng cấp năm kia. Sức mạnh của con Thanh Lân Mãng này có thể so được với võ tu Luân Mạch tầng năm, khi nó nổi điên lên thì sức mạnh cực kì đáng sợ.
Nhìn thấy Tần Vấn Thiên công kích tới, con Thanh Lân Mãng này trực tiếp há miệng phun ra một ngụm khói độc. Tần Vấn Thiên lập tức nín thở, nhưng lại trông thấy đuôi của nó quét đến.
- Ầm!
Bước chân Tần Vấn Thiên đạp mạnh lên mặt đất, thân thể lại trở nên phiêu miểu như mộng như ảo, cái đuôi cực lớn quét qua bên cạnh hắn, Tần Vấn Thiên uốn mình tiếp tục vọt tới chỗ con Thanh Lân Mãng lớn kia.
- Ầm!
Một đạo Kim Cương ấn trực tiếp đánh thẳng vào bụng Thanh Lân Mãng, khiến cho Thanh Lân Mãng tức giận gầm một tiếng. Nó cúi đầu xuống thấp, há miệng muốn tợp lấy Tần Vấn Thiên.
Ba mũi tên xuyên qua không trung lao tới, trực tiếp cắm thẳng vào mắt của con Thanh Lân Mãnh kia. Mà ngay lúc này Đại Phủ Tinh Hồn của Long Bác rộ ánh hào quang lấp lánh, trên tay hắn xuất hiện một thanh thần binh hình cây búa lớn, bất ngờ chém thẳng vào chỗ bảy tấc của Thanh Lân Mãng nhanh như chớp.
Tần Vấn Thiên nhìn cái miệng rộng kia há to muốn nuốt chửng mình, cước bộ lắc khẽ, người nhẹ như yến. Côn Bằng ấn ngưng kết phía sau lưng tựa như đang lưu động, toàn thân hắn hóa thành một đạo ảo ảnh, lùi về phía phần bụng dưới của con Thanh Lân mãng, cái miệng lớn kia táp xuống nhưng chẳng bắt được gì.
Trong nháy mắt vừa rồi, Tần Vấn Thiên cảm giác thân pháp của bản thân diệu đến vô cùng, có một loại cảm giác nắm chắc mãnh liệt, đây chính là trình độ tinh diệu.
- Giết!
Tần Vấn Thiên tức giận hét lên một tiếng, Luân Hải ấn phóng thích ra uy lực kinh người, trực tiếp đánh vào đầu Thanh Lân Mãng. Đồng thời, mũi tên của Phàm Nhạc cũng trực tiếp cắm vào mắt nó.
Long Bác nhảy lên trên lưng của Thanh Lân Mãng, gầm to một tiếng, cây đại phủ của hắn chém xuống phát ra tia sáng lạnh lẽo, đại phủ chém thẳng vào chỗ bảy tấc của Thanh Lân Mãng.
Toàn thân của Thanh Lân Mãng run rẩy dữ dội, điên cuồng giãy dụa, sau đó nó nhanh chóng ngã lăn ra đất chết ngắt.
- Phù….
Long Bác hít sâu một cái, cười với Tần Vấn Thiên:
- Đa tạ, làm thịt những con Thanh Lân Mãng khác trước đã.
Tần Vấn Thiên gật đầu, con Thanh Lân Mãng cấp năm mạnh nhất đã chết rồi, những con khác đã không còn là mối đe doạ lớn nữa. Tần Vấn Thiên, Long Bác và Phàm Nhạc cùng nhau gia nhập, nhanh chóng giải quyết hết những con còn lại.
- Ha ha.
Long Bác cười lớn, nói với Tần Vấn Thiên:
- Không hổ danh là người đứng đầu tân sinh của học viện Đế Tinh. Tần Vấn Thiên, lần này may mà có ngươi bằng không thì chắc là bọn ta sẽ gặp phải chút phiền phức rồi.
- Chút phiền phức à?
Nhìn thấy nụ cười sảng khoái của Long Bác, Tần Vấn Thiên nhíu mày, ẩn ẩn có vài phần sắc bén, nhưng mà trên khuôn mặt vẫn mang ý cười như cũ, hắn của hiện tại đã không còn là thiếu niên thuần phác như hồi đó nữa rồi.
- Tần Vấn Thiên, đám yêu hạch yêu thú này có giá trị lắm, ta làm chủ tặng hết cho ngươi đấy.
Long Bác ra vẻ rất hào sảng, nhưng loại hào sảng này ở rơi vào tai Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc lại mang theo mấy phần chối tai.
Làm chủ tặng cho hắn?
Nếu như không có hắn và Phàm Nhạc, đừng nói là giết chết những con Thanh Lân Mãng này, chính bản thân đám người Long Bác cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng ấy chứ.
Tuy Tần Vấn Thiên không tranh công nói rằng toàn bộ công lao đều là của hắn, suy cho cùng cũng là đôi bên liên thủ, nhưng lời nói của Long Bác lại có phần chối tai.
- Ta lại không cảm thấy hứng thú với đám yêu hạch này, tặng hết cho các ngươi đấy.
Tần Vấn Thiên mỉm cười đáp lại, khiến cho Long Bác híp mắt lại, có một tia sáng lạnh lóe lên rồi vụt tắt..
- Dẫu sao các người cũng giúp bọn ta một chút chuyện vặt, không lấy gì hết thì khách khí quá, hay là ta lại làm chủ tặng cho ngươi một quả Huyết Viêm Quả nhé.
Long Bác cười nói, liền bước về phía cây Huyết Viêm Quả, đám người của hắn cũng bước theo, chẳng thèm ngó ngàng gì tới mấy người Tần Vấn Thiên.
- Bảy người, một người Luân Mạch cảnh tầng bốn, sáu người Luân Mạch cảnh tầng ba, hình như có chút phiền phức.
Tần Vấn Thiên nhìn đám người bước qua bên cạnh mình, ung dung xoay người lại, cất tiếng gọi:
- Đợi đã.
Đám người Long Bác quay lại nhìn Tần Vấn Thiên hỏi:
- Còn có chuyện gì sao?
- Ban nãy chính bọn ta đã cứu mạng các ngươi, Huyết Viêm quả này đáng ra phải do bọn ta chia mới đúng.
Tần Vấn Thiên thản nhiên nói.
- Thế sao?
Ánh mắt Long Bác loé lên một tia lạnh lẽo, hắn nhìn thoáng qua xung quanh. Lúc nhìn về Tần Vấn Thiên một lần nữa thì trong mắt chợt loé lên một nụ cười lạnh như băng:
- Nếu đã như vậy thì bọn ta sẽ báo đáp “ơn cứu mạng” của hai người thật tốt mới phải.
Vừa dứt lời, đám người bọn chúng lập tức bao vây Tần Vấn Thiên. Tuy nói Tần Vấn Thiên được học viện Đế Tinh coi trọng, nhưng mà nơi này đang ở trong Hắc Ám Sâm Lâm, tai mắt của học viện Đế Tinh cũng không nhìn xa được đến vậy.
- Nếu như chỗ này có hai cái xác thì chắc là sẽ bị yêu thú lôi đi nhanh thôi, sẽ không ai biết hắn chết thế nào cả đâu.
Long Bác không hề che giấu sát khi trong mắt mình, vì Huyết Viêm Quả mà bọn họ đã hy sinh mấy người rồi, bây giờ chỉ còn bảy người cùng chia Huyết Viêm Quả cũng đã thiếu thốn lắm rồi.
Long Bác cho rằng phân cho Tần Vấn Thiên một quả Huyết Viêm Quả đã đủ khách khí, nhưng có một số người hình như rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Nếu đã như vậy, bớt phần vài kẻ đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều.
- Chắc là thế đấy.
Tần Vấn Thiên dứt lời thì cước bộ đột nhiên xuất ra, hoá thành một ảo ảnh với tốc độ cực kỳ nhanh.
Ban nãy lúc né tránh một chưởng của Thanh Lân Mãng, thì thân pháp Cửu Thiên Côn Bằng quyết mà hắn tu luyện đã bước chân vào tầng hai của quyển Luân Mạch, đến trình độ tinh diệu.
- Phập!
Một tiếng vang giòn giã phát ra, thân thể Tần Vấn Thiên áp sát một tên Luân Mạch cảnh tầng ba, sự tình bất ngờ khiến cho đám người kia giật mình đứng ngây ra.
Hai cơ thể vừa chạm vào là lập tức tách ra, lúc Tần Vấn Thiên lùi bước về chỗ cũ thì bọn họ chỉ trông thấy trên ngực của người vừa tiếp xúc với Tần Vấn Thiên xuất hiện một đạo chưởng ấn, chưởng ấn đó trực tiếp đánh nát trái tim của hắn.
- Tu hành chẳng dễ dàng gì, Huyết Viêm Quả cũng có không ít, tại sao không thể phân cho đàng hoàng mà cứ cố làm thế chứ.
Tinh Hồn của Tần Vấn Thiên phóng ra, ánh mắt lộ ra sát ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.