Chương 75: Yến Hội Hoàng Gia
Tàm Kiểng
12/11/2018
Tần Vấn Thiên đứng lên rời khỏi Thiên Mộng Lâm. Trong lòng hắn lại nghĩ đến giả thiết nếu như mới vừa rồi hắn và Yến Vũ Hàn quyết chiến thì sẽ như thế nào.
- Vấn Thiên.
Trong lúc Tần Vấn Thiên đang suy nghĩ thì nghe thấy có người gọi tên mình, hắn lập tức quay sang nhìn Nhược Hoan rồi cười nói:
- Sư tỷ, ngươi đến rồi à.
- Ừ, không phải ngươi nói muốn gặp Tần Dao tỷ à, ta giúp ngươi nghe ngóng tin tức xong rồi, có người có thể giúp đỡ chúng ta xúc tiến việc này.
Nhược Hoan báo tin mừng cho Tần Vấn Thiên biết làm hắn vui vẻ hẳn lên. Hắn rất muốn gặp mặt nói chuyện với Tần Dao.
- Sắp xếp ra làm sao?
Tần Vấn Thiên hỏi lại.
- Bảy ngày sau sẽ có một yến hội hoàng gia do tam hoàng tử đích thân tổ chức với danh nghĩa là chiêu đãi Tần Dao. Song song đó còn mời rất nhiều người trong giới quý tộc, ta đã sai người tìm người quen sắp xếp cho ngươi đi vào trong đó, nhưng ngươi có thể sẽ phải gặp một vài kẻ ngươi không muốn gặp một chút nào đấy, không biết ngươi có muốn đi hay không?
Nhược Hoan vừa cười vừa giải thích cặn kẽ làm ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên tia nhìn sắc bén, yến hội hoàng gia.
- Người nước Tuyết Vân bảo vệ Tần Dao rất kỹ, muốn gặp được cô ấy cũng chẳng dễ dàng gì đâu.
Nhược Hoan nói tiếp, trong lòng Tần Vấn Thiên cũng hiểu rõ việc này, thân phận của hắn khá nhạy cảm. Người Tần phủ mà muốn đi vào chỗ của giới quý tộc này đúng là khó bằng trời.
- Sư tỷ, để ngươi nhờ những đệ tử quý tộc đó thế này đúng là làm phiền ngươi rồi.
Giọng nói của Tần Vấn Thiên đong đầy sự biết ơn với Nhược Hoan, nếu đã có cơ hội gặp mặt Tần Dao thì hiển nhiên là hắn sẽ không bỏ qua.
- Ngươi đúng là chẳng có tí xíu tầm nhìn gì hết.
Nhược Hoan trợn mắt liếc nhìn Tần Vấn Thiên, nói:
- Ta không ghét đệ tử quý tộc mà trái lại ấy, không ít người trong số bọn họ đều là nhân vật hết sức ưu tú, trừ một số thành phần quần là áo lụa ra, chứ như đám người Âu Thần và Diệp Vô Khuyết thực ra đều rất xuất sắc, điều mà ta không thích ở bọn họ chính là họ đã mang theo cái nếp sống dơ bẩn ấy đến học viện Đế Tinh mà thôi.
- Vấn Thiên, ở nơi hoàng thành này ngươi phải luôn luôn cảnh giác, đừng khinh thường kẻ địch của ngươi. Ví dụ như hoàng thất nước Sở có bốn vị hoàng tử, năm vị công chúa, nhưng cả bốn vị hoàng tử này đều là những người cực kỳ ưu tú. Ban nãy ta có nói yến hội lần này là do tam hoàng tử tổ chức, hắn cũng là một nhân vật tài năng xuất chúng. Hắn cũng là người có khả năng được chọn làm người đứng đầu nước Sở nhất, lần này ngươi phải để ý hắn đấy nhé.
- Ừm.
Tần Vấn Thiên gật đầu, lòng lại cảm khái, người của Kỵ Sĩ minh có thể tạo thành một thế lực mạnh mẽ như thế trong học viện Đế Tinh, điều này đã chứng minh được sự ưu tú của những đệ tử quý tộc kia.
Có được một lượng lớn tài nguyên rồi, bọn họ lại còn nỗ lực tu hành nữa. Nếu một người không khắc khổ, không phấn đấu thì khó lòng mà sánh cùng họ được.
Vì vậy có vô số người muốn vào học phủ có địa vị siêu nhiên như học viện Đế Tinh này, bởi vì tại đây họ có thể dựa vào sự cố gắng của mình để có được công pháp thần thông và các loại tài nguyên tu luyện, hơn nữa cũng không bị người nào hạn chế tự do.
- Sư tỷ, thời gian chỉ còn có bảy ngày thôi. Trong bảy ngày này, sư tỷ có thể giúp ta rèn luyện thân pháp được không?
Tần Vấn Thiên nhờ Nhược Hoan sự giúp đỡ.
- Muốn ở cùng sư tỷ của ngươi lâu thêm nữa à?
Nhược Hoan cười tủm tỉm trêu ghẹo Tần Vấn Thiên.
- Sư tỷ, thân pháp này ta đã tu luyện đến bình cảnh rồi, sư tỷ phải giúp ta mới được.
Tần Vấn Thiên giở trò mặt dày. Đương nhiên hắn cũng chỉ làm như vậy với những người thân thiết mà thôi và đúng là hắn đã coi Nhược Hoan giống như người thân của mình vậy.
- Được, được.
Nhược Hoan cười khanh khách, từ lúc gặp mặt lần đầu tiên cho tới bây giờ thì đã qua tám tháng rồi, cô trông thấy sự trưởng thành của Tần Vấn Thiên, bỏ đi những ngây thơ non nớt thuở ban đầu.
Kinh nghiệm từng trải sẽ giúp hắn lột xác theo thời gian.
- Ta cũng muốn tôi luyện thân pháp nữa.
Mập mạp nhìn Nhược Hoan với vẻ đáng thương.
- Với vóc người này của ngươi ấy à?
Nhược Hoan liếc nhìn mập mạn đầy khinh bỉ làm sắc mặt mập mạp ủ rũ ngay tức khắc, bắt nạt mập mạp quá lắm mà.
Trên một khu đất trống tại chỗ ở của Nhược Hoan, mập mạp ngồi một bên, Tiểu Hỗn Đản ngồi xổm ngay bên cạnh hắn, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.
Nhác thấy trường tiên của Nhược Hoan hóa thành bóng roi ngập trời, chúng vung ra điên cuồng nhưng bước chân của Tần Vấn Thiên vẫn diệu đến cực điểm, thế nhưng khi quan sát bộ pháp đó thì lại có một loại cảm giác huyền diệu. Cả một mảnh đất trống chỉ có những ảo ảnh của hắn.
- Cái tên này, tu vi đến Luân Mạch cảnh tầng năm mà thân pháp cũng lợi hại đến mức đó rồi.
Đôi mắt mập mạp sáng lấp lánh, xem ra ngày tháng khổ tu của Tần Vấn Thiên không uổng phí chút nào. Đáng thương cho hắn trước đó còn khinh bỉ tu vi Tần Vấn Thiên thấp, mà giờ hắn bị bỏ xa vì tu vi hiện tại chỉ mới đến Luân Mạch cảnh tầng bốn đỉnh phong.
- Roẹt!
Tiếng xé toạc vang trời truyền ra, thân thể Tần Vấn Thiên bị trường tiên quấn lấy, quần áo thì rách bươm. Sau khi ổn định thân mình thì hắn cười gượng than thở:
- Sư tỷ, đâu cần phải ác tới mức này chứ.
- Không nghiêm túc hơn chút nữa thì sao ngươi có cảm giác áp lực chứ?
Nhược Hoan cười vang, cô còn chưa dứt lời thì đã có bóng roi quất tới. Bước chân của Tần Vấn Thiên chuyển động lướt qua bên cạnh nơi trường tiên vừa vung tới làm hắn cạn cả lời, chỉ đành phải tập trung tinh thần để ra sức né tránh, bởi cảm giác bị trường tiên đánh trúng chả dễ chịu gì cho cam.
Qua nửa ngày, cả người Tần Vấn Thiên toàn là mồ hôi, quần áo đều rách nát cả, thậm chí có máu thấm ra ngoài, da tróc thịt bong. Mập mạp thấy thế thì hoảng sợ đến lạnh cả người, nghĩ thầm rằng hắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc giống như Tần Vấn Thiên đâu.
- Được rồi, nghỉ ngơi thôi. Cảm thấy thế nào?
Nhược Hoan mỉm cười hỏi Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên đi về phía Nhược Hoan, hắn thấy Nhược Hoan đầm đìa mồ hôi, mái tóc đen trên trán đã sũng nước, thân hình nóng bỏng cũng được mồ hôi làm nổi bật lên, đôi gò bồng đào vút cao như ẩn như hiện.
Thấy hình ảnh hấp dẫn như thế, Tần Vấn Thiên muốn chảy cả máu mũi.
- Sư tỷ, ngươi đẹp thật đó.
Tần Vấn Thiên vừa cười vừa khen ngợi làm Nhược Hoan hơi sửng sốt. Cô nhìn thiếu niên trước mặt mình rồi cười mắng:
- Được lắm, dám trêu cả sư tỷ ngươi.
- Ta nói thật thôi mà.
Tần Vấn Thiên nhún vai.
- Được, vậy tiếp tục.
Ánh mắt Nhược Hoan lóe lên tia sáng kỳ dị, cô cười khanh khánh làm Tần Vấn Thiên rùng mình, hai người lại tiếp tục.
Dưới áp lực từ sự dạy dỗ của Nhược Hoan, thân pháp của Tần Vấn Thiên đã tiến bộ theo từng ngày. Rốt cuộc, khi đến ngày thứ năm thì thân pháp Cửu Thiên Công Bằng quyết đã bước vào cấp hoàn mỹ, chỉ còn kém cấp độ thần động cuối cùng mà thôi. Nhưng để có thể đạt đến cấp độ thần động thì e rằng cần phải đi săn giết một ít yêu thú mới được.
Sau khi thân pháp bước vào cấp hoàn mỹ, cho dù là Nhược Hoan cũng cần phải tập trung hơn trước mới có thể đánh trúng Tần Vấn Thiên. Loại bộ pháp cấp hoàn mỹ có năng lực né tránh và tốc độ nhanh như tia chớp này làm cho cô hơi khiếp sợ, điều này giúp cô có một cái nhìn mới hơn về Cửu Thiên Côn Bằng quyết rất khó tu hành này.
Bên trong ảo mộng chi thành, Mục Nhu vừa chiến đấu xong một trận. Trong lúc vô thúc, cô lại đi tới nơi quen thuộc này, đưa mắt nhìn bệ đá trống không kia lòng cô lại dâng lên một chút mất mác.
- Vậy mà tên kia lại không xuất hiện.
Đôi mắt xinh đẹp của Mục Nhu lóe sáng, từ ngày cô tháo mặt nạ của mình ra, tên mang mặt nạ kỳ lân kia cũng không còn xuất hiện nữa. Vốn dĩ cô định nói một câu cảm ơn mà giờ lại chẳng có cơ hội.
Có lẽ bởi vì nhờ vào khoảng thời gian trước đó tạo thành thói quen, Mục Nhu muốn tới nơi luận bàn giữa cô và tên kỳ lân kia để rèn luyện thân pháp và thần thông của mình. Tiếc rằng không biết khi nào thì hắn xuất hiện lại một lần nữa.
- Mục tiểu thư lại đang suy nghĩ về người thương rồi.
Lúc này có tiếng cười yêu kiều truyền đến, Mục Nhu xoay người trừng mắt nhìn cô gái mang mặt nạ phượng hoàng kia, xẵng giọng:
- Ta chỉ muốn đến trước mặt hắn nói lời cảm ơn mà thôi, đâu có thấp kém như lời ngươi nói.
- Thật vậy à, vậy vì sao ngày nào ngươi cũng chạy tới đây thế?
Sở Linh hỏi bằng giọng tò mò.
- Thử vận may, mấy ngay nay thân pháp của ta lại tiến bộ nữa rồi nên muốn luận bàn cùng hắn một chút.
Giọng điệu Mục Nhu trở thên dịu dàng hơn, cũng bởi vì tính cách của cô khá là trầm tĩnh.
- Được thôi, chúng ta đi ra ngoài đi, chỉ còn hai ngày nữa thì đến lúc tam hoàng tử điện hạ mở tiệc chiêu đãi Tần Dao rồi, đến lúc đó chúng ta đi cùng đi.
Sở Linh nói, cả hai xoay người chuẩn bị ra ngoài.
- Tính cách của tam hoàng tử vẫn luôn cường thế, nghe nói năm xưa việc ra tay với Tần phủ cũng có ý của hắn, rõ ràng là một người cực kỳ quyết đoán mà sao lại mời Tần Dao đến chứ?
Mục Nhu hỏi vì tò mò, hiển nhiên là cô nghe nói rõ ràng về tính cách của các vị hoàng tử trong hoàng thất, Tam hoàng tử trẻ tuổi, tài năng lộ rõ, thiên phú kiệt xuất lại là người hết sức thông minh. Mục đích chuyến đi lần này của Tần Dao chính là vì Tần Hạo và Tần Xuyên, theo tính cách của tam hoàng tử thì nhất định là hắn sẽ khinh thường và cũng chẳng quan tâm đến thái độ của nước Tuyết Vân mới đúng.
Hơn nữa, tính cách của Tam hoàng tử rất giống với bệ hạ lúc còn trẻ, thêm thiên phú tu luyện lại mạnh nên được bệ hạ hết sức coi trọng. Hiện tại, tuổi tác của đương kim bệ hạ đã cao nên bắt đầu trải đường cho việc đăng cơ sau này của tam hoàng tử rồi.
- Chúng ta đâu thể nào hiểu được ý nghĩ của tam ca chứ, nhưng mà nếu Tần Dao muốn cứu Tần Hạo và Tần Xuyên thì đúng là mơ tưởng hão huyền, chỉ e rằng cô ta sẽ bị tam ca làm nhục.
Sở Linh hừ lạnh chế giễu rồi nói:
- Lần này tam ca mời rất nhiều người, thậm chí có cả Mạc Khuynh Thành nữa, e rằng hắn đang muốn tỏ rõ thái độ và lập trường của mình.
Sở Linh chính là quận chúa con gái vương gia, nếu xét về quan hệ thì cô có thể gọi đương kim tam hoàng tử là huynh trưởng.
- Nhất định là Yến Vũ Hàn cũng sẽ đi.
Mục Nhu cảm thấy hơi buồn bực.
- Đương nhiên là đi rồi, nhưng Yến Vũ Hàn cũng không dám kiêu ngạo ở đó đâu.
Sở Linh an ủi cô:
- Nhưng có một chuyện cực kỳ đáng ghét, có ngươi nhờ ta giúp đỡ dẫn một kẻ đến yến hội.
- Dẫn ai theo?
Mục Nhu hỏi.
- Người Tần phủ, Tần Vấn Thiên của học viện Đế Tinh.
Sở Linh tỏ vẻ kinh thường, nói tiếp:
- Nghe nói thiên phú của kẻ này không tồi đâu nhưng lại quá kiêu căng ngạo mạn, hắn ta giết chết Âu Phong em trai Âu Thần, đúng là không biết chừng mực là gì. Hiện tại, để có thể gặp mặt Tần Dao mà không tiếc thủ đoạn nhờ người giúp đỡ rồi lại dính lên người ta, chỉ e là tên này đang muốn bám vào địa vị của Tần Dao hôm nay mà thôi.
- Tần Vấn Thiên à.
Mục Nhu cũng từng nghe nói cái tên này mấy lần, cười nói:
- Tần Dao với người đó cũng là chị em mà, có gì đâu mà bám hay không bám chứ? Vả lại, nếu bằng hữu của ngươi nhờ ngươi giúp thì ngươi nên tâm bình khí hòa một chút, đừng làm khó người khác mới phải. Bằng không thì lại làm cho bạn của ngươi lúng túng khó xử.
- Hừ.
Sở Linh nhếch miệng, cô nghe nói bằng hữu của cô cũng được người khác nhờ vả mà thôi, nếu thế thì không sao cả.
- Vấn Thiên.
Trong lúc Tần Vấn Thiên đang suy nghĩ thì nghe thấy có người gọi tên mình, hắn lập tức quay sang nhìn Nhược Hoan rồi cười nói:
- Sư tỷ, ngươi đến rồi à.
- Ừ, không phải ngươi nói muốn gặp Tần Dao tỷ à, ta giúp ngươi nghe ngóng tin tức xong rồi, có người có thể giúp đỡ chúng ta xúc tiến việc này.
Nhược Hoan báo tin mừng cho Tần Vấn Thiên biết làm hắn vui vẻ hẳn lên. Hắn rất muốn gặp mặt nói chuyện với Tần Dao.
- Sắp xếp ra làm sao?
Tần Vấn Thiên hỏi lại.
- Bảy ngày sau sẽ có một yến hội hoàng gia do tam hoàng tử đích thân tổ chức với danh nghĩa là chiêu đãi Tần Dao. Song song đó còn mời rất nhiều người trong giới quý tộc, ta đã sai người tìm người quen sắp xếp cho ngươi đi vào trong đó, nhưng ngươi có thể sẽ phải gặp một vài kẻ ngươi không muốn gặp một chút nào đấy, không biết ngươi có muốn đi hay không?
Nhược Hoan vừa cười vừa giải thích cặn kẽ làm ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên tia nhìn sắc bén, yến hội hoàng gia.
- Người nước Tuyết Vân bảo vệ Tần Dao rất kỹ, muốn gặp được cô ấy cũng chẳng dễ dàng gì đâu.
Nhược Hoan nói tiếp, trong lòng Tần Vấn Thiên cũng hiểu rõ việc này, thân phận của hắn khá nhạy cảm. Người Tần phủ mà muốn đi vào chỗ của giới quý tộc này đúng là khó bằng trời.
- Sư tỷ, để ngươi nhờ những đệ tử quý tộc đó thế này đúng là làm phiền ngươi rồi.
Giọng nói của Tần Vấn Thiên đong đầy sự biết ơn với Nhược Hoan, nếu đã có cơ hội gặp mặt Tần Dao thì hiển nhiên là hắn sẽ không bỏ qua.
- Ngươi đúng là chẳng có tí xíu tầm nhìn gì hết.
Nhược Hoan trợn mắt liếc nhìn Tần Vấn Thiên, nói:
- Ta không ghét đệ tử quý tộc mà trái lại ấy, không ít người trong số bọn họ đều là nhân vật hết sức ưu tú, trừ một số thành phần quần là áo lụa ra, chứ như đám người Âu Thần và Diệp Vô Khuyết thực ra đều rất xuất sắc, điều mà ta không thích ở bọn họ chính là họ đã mang theo cái nếp sống dơ bẩn ấy đến học viện Đế Tinh mà thôi.
- Vấn Thiên, ở nơi hoàng thành này ngươi phải luôn luôn cảnh giác, đừng khinh thường kẻ địch của ngươi. Ví dụ như hoàng thất nước Sở có bốn vị hoàng tử, năm vị công chúa, nhưng cả bốn vị hoàng tử này đều là những người cực kỳ ưu tú. Ban nãy ta có nói yến hội lần này là do tam hoàng tử tổ chức, hắn cũng là một nhân vật tài năng xuất chúng. Hắn cũng là người có khả năng được chọn làm người đứng đầu nước Sở nhất, lần này ngươi phải để ý hắn đấy nhé.
- Ừm.
Tần Vấn Thiên gật đầu, lòng lại cảm khái, người của Kỵ Sĩ minh có thể tạo thành một thế lực mạnh mẽ như thế trong học viện Đế Tinh, điều này đã chứng minh được sự ưu tú của những đệ tử quý tộc kia.
Có được một lượng lớn tài nguyên rồi, bọn họ lại còn nỗ lực tu hành nữa. Nếu một người không khắc khổ, không phấn đấu thì khó lòng mà sánh cùng họ được.
Vì vậy có vô số người muốn vào học phủ có địa vị siêu nhiên như học viện Đế Tinh này, bởi vì tại đây họ có thể dựa vào sự cố gắng của mình để có được công pháp thần thông và các loại tài nguyên tu luyện, hơn nữa cũng không bị người nào hạn chế tự do.
- Sư tỷ, thời gian chỉ còn có bảy ngày thôi. Trong bảy ngày này, sư tỷ có thể giúp ta rèn luyện thân pháp được không?
Tần Vấn Thiên nhờ Nhược Hoan sự giúp đỡ.
- Muốn ở cùng sư tỷ của ngươi lâu thêm nữa à?
Nhược Hoan cười tủm tỉm trêu ghẹo Tần Vấn Thiên.
- Sư tỷ, thân pháp này ta đã tu luyện đến bình cảnh rồi, sư tỷ phải giúp ta mới được.
Tần Vấn Thiên giở trò mặt dày. Đương nhiên hắn cũng chỉ làm như vậy với những người thân thiết mà thôi và đúng là hắn đã coi Nhược Hoan giống như người thân của mình vậy.
- Được, được.
Nhược Hoan cười khanh khách, từ lúc gặp mặt lần đầu tiên cho tới bây giờ thì đã qua tám tháng rồi, cô trông thấy sự trưởng thành của Tần Vấn Thiên, bỏ đi những ngây thơ non nớt thuở ban đầu.
Kinh nghiệm từng trải sẽ giúp hắn lột xác theo thời gian.
- Ta cũng muốn tôi luyện thân pháp nữa.
Mập mạp nhìn Nhược Hoan với vẻ đáng thương.
- Với vóc người này của ngươi ấy à?
Nhược Hoan liếc nhìn mập mạn đầy khinh bỉ làm sắc mặt mập mạp ủ rũ ngay tức khắc, bắt nạt mập mạp quá lắm mà.
Trên một khu đất trống tại chỗ ở của Nhược Hoan, mập mạp ngồi một bên, Tiểu Hỗn Đản ngồi xổm ngay bên cạnh hắn, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.
Nhác thấy trường tiên của Nhược Hoan hóa thành bóng roi ngập trời, chúng vung ra điên cuồng nhưng bước chân của Tần Vấn Thiên vẫn diệu đến cực điểm, thế nhưng khi quan sát bộ pháp đó thì lại có một loại cảm giác huyền diệu. Cả một mảnh đất trống chỉ có những ảo ảnh của hắn.
- Cái tên này, tu vi đến Luân Mạch cảnh tầng năm mà thân pháp cũng lợi hại đến mức đó rồi.
Đôi mắt mập mạp sáng lấp lánh, xem ra ngày tháng khổ tu của Tần Vấn Thiên không uổng phí chút nào. Đáng thương cho hắn trước đó còn khinh bỉ tu vi Tần Vấn Thiên thấp, mà giờ hắn bị bỏ xa vì tu vi hiện tại chỉ mới đến Luân Mạch cảnh tầng bốn đỉnh phong.
- Roẹt!
Tiếng xé toạc vang trời truyền ra, thân thể Tần Vấn Thiên bị trường tiên quấn lấy, quần áo thì rách bươm. Sau khi ổn định thân mình thì hắn cười gượng than thở:
- Sư tỷ, đâu cần phải ác tới mức này chứ.
- Không nghiêm túc hơn chút nữa thì sao ngươi có cảm giác áp lực chứ?
Nhược Hoan cười vang, cô còn chưa dứt lời thì đã có bóng roi quất tới. Bước chân của Tần Vấn Thiên chuyển động lướt qua bên cạnh nơi trường tiên vừa vung tới làm hắn cạn cả lời, chỉ đành phải tập trung tinh thần để ra sức né tránh, bởi cảm giác bị trường tiên đánh trúng chả dễ chịu gì cho cam.
Qua nửa ngày, cả người Tần Vấn Thiên toàn là mồ hôi, quần áo đều rách nát cả, thậm chí có máu thấm ra ngoài, da tróc thịt bong. Mập mạp thấy thế thì hoảng sợ đến lạnh cả người, nghĩ thầm rằng hắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc giống như Tần Vấn Thiên đâu.
- Được rồi, nghỉ ngơi thôi. Cảm thấy thế nào?
Nhược Hoan mỉm cười hỏi Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên đi về phía Nhược Hoan, hắn thấy Nhược Hoan đầm đìa mồ hôi, mái tóc đen trên trán đã sũng nước, thân hình nóng bỏng cũng được mồ hôi làm nổi bật lên, đôi gò bồng đào vút cao như ẩn như hiện.
Thấy hình ảnh hấp dẫn như thế, Tần Vấn Thiên muốn chảy cả máu mũi.
- Sư tỷ, ngươi đẹp thật đó.
Tần Vấn Thiên vừa cười vừa khen ngợi làm Nhược Hoan hơi sửng sốt. Cô nhìn thiếu niên trước mặt mình rồi cười mắng:
- Được lắm, dám trêu cả sư tỷ ngươi.
- Ta nói thật thôi mà.
Tần Vấn Thiên nhún vai.
- Được, vậy tiếp tục.
Ánh mắt Nhược Hoan lóe lên tia sáng kỳ dị, cô cười khanh khánh làm Tần Vấn Thiên rùng mình, hai người lại tiếp tục.
Dưới áp lực từ sự dạy dỗ của Nhược Hoan, thân pháp của Tần Vấn Thiên đã tiến bộ theo từng ngày. Rốt cuộc, khi đến ngày thứ năm thì thân pháp Cửu Thiên Công Bằng quyết đã bước vào cấp hoàn mỹ, chỉ còn kém cấp độ thần động cuối cùng mà thôi. Nhưng để có thể đạt đến cấp độ thần động thì e rằng cần phải đi săn giết một ít yêu thú mới được.
Sau khi thân pháp bước vào cấp hoàn mỹ, cho dù là Nhược Hoan cũng cần phải tập trung hơn trước mới có thể đánh trúng Tần Vấn Thiên. Loại bộ pháp cấp hoàn mỹ có năng lực né tránh và tốc độ nhanh như tia chớp này làm cho cô hơi khiếp sợ, điều này giúp cô có một cái nhìn mới hơn về Cửu Thiên Côn Bằng quyết rất khó tu hành này.
Bên trong ảo mộng chi thành, Mục Nhu vừa chiến đấu xong một trận. Trong lúc vô thúc, cô lại đi tới nơi quen thuộc này, đưa mắt nhìn bệ đá trống không kia lòng cô lại dâng lên một chút mất mác.
- Vậy mà tên kia lại không xuất hiện.
Đôi mắt xinh đẹp của Mục Nhu lóe sáng, từ ngày cô tháo mặt nạ của mình ra, tên mang mặt nạ kỳ lân kia cũng không còn xuất hiện nữa. Vốn dĩ cô định nói một câu cảm ơn mà giờ lại chẳng có cơ hội.
Có lẽ bởi vì nhờ vào khoảng thời gian trước đó tạo thành thói quen, Mục Nhu muốn tới nơi luận bàn giữa cô và tên kỳ lân kia để rèn luyện thân pháp và thần thông của mình. Tiếc rằng không biết khi nào thì hắn xuất hiện lại một lần nữa.
- Mục tiểu thư lại đang suy nghĩ về người thương rồi.
Lúc này có tiếng cười yêu kiều truyền đến, Mục Nhu xoay người trừng mắt nhìn cô gái mang mặt nạ phượng hoàng kia, xẵng giọng:
- Ta chỉ muốn đến trước mặt hắn nói lời cảm ơn mà thôi, đâu có thấp kém như lời ngươi nói.
- Thật vậy à, vậy vì sao ngày nào ngươi cũng chạy tới đây thế?
Sở Linh hỏi bằng giọng tò mò.
- Thử vận may, mấy ngay nay thân pháp của ta lại tiến bộ nữa rồi nên muốn luận bàn cùng hắn một chút.
Giọng điệu Mục Nhu trở thên dịu dàng hơn, cũng bởi vì tính cách của cô khá là trầm tĩnh.
- Được thôi, chúng ta đi ra ngoài đi, chỉ còn hai ngày nữa thì đến lúc tam hoàng tử điện hạ mở tiệc chiêu đãi Tần Dao rồi, đến lúc đó chúng ta đi cùng đi.
Sở Linh nói, cả hai xoay người chuẩn bị ra ngoài.
- Tính cách của tam hoàng tử vẫn luôn cường thế, nghe nói năm xưa việc ra tay với Tần phủ cũng có ý của hắn, rõ ràng là một người cực kỳ quyết đoán mà sao lại mời Tần Dao đến chứ?
Mục Nhu hỏi vì tò mò, hiển nhiên là cô nghe nói rõ ràng về tính cách của các vị hoàng tử trong hoàng thất, Tam hoàng tử trẻ tuổi, tài năng lộ rõ, thiên phú kiệt xuất lại là người hết sức thông minh. Mục đích chuyến đi lần này của Tần Dao chính là vì Tần Hạo và Tần Xuyên, theo tính cách của tam hoàng tử thì nhất định là hắn sẽ khinh thường và cũng chẳng quan tâm đến thái độ của nước Tuyết Vân mới đúng.
Hơn nữa, tính cách của Tam hoàng tử rất giống với bệ hạ lúc còn trẻ, thêm thiên phú tu luyện lại mạnh nên được bệ hạ hết sức coi trọng. Hiện tại, tuổi tác của đương kim bệ hạ đã cao nên bắt đầu trải đường cho việc đăng cơ sau này của tam hoàng tử rồi.
- Chúng ta đâu thể nào hiểu được ý nghĩ của tam ca chứ, nhưng mà nếu Tần Dao muốn cứu Tần Hạo và Tần Xuyên thì đúng là mơ tưởng hão huyền, chỉ e rằng cô ta sẽ bị tam ca làm nhục.
Sở Linh hừ lạnh chế giễu rồi nói:
- Lần này tam ca mời rất nhiều người, thậm chí có cả Mạc Khuynh Thành nữa, e rằng hắn đang muốn tỏ rõ thái độ và lập trường của mình.
Sở Linh chính là quận chúa con gái vương gia, nếu xét về quan hệ thì cô có thể gọi đương kim tam hoàng tử là huynh trưởng.
- Nhất định là Yến Vũ Hàn cũng sẽ đi.
Mục Nhu cảm thấy hơi buồn bực.
- Đương nhiên là đi rồi, nhưng Yến Vũ Hàn cũng không dám kiêu ngạo ở đó đâu.
Sở Linh an ủi cô:
- Nhưng có một chuyện cực kỳ đáng ghét, có ngươi nhờ ta giúp đỡ dẫn một kẻ đến yến hội.
- Dẫn ai theo?
Mục Nhu hỏi.
- Người Tần phủ, Tần Vấn Thiên của học viện Đế Tinh.
Sở Linh tỏ vẻ kinh thường, nói tiếp:
- Nghe nói thiên phú của kẻ này không tồi đâu nhưng lại quá kiêu căng ngạo mạn, hắn ta giết chết Âu Phong em trai Âu Thần, đúng là không biết chừng mực là gì. Hiện tại, để có thể gặp mặt Tần Dao mà không tiếc thủ đoạn nhờ người giúp đỡ rồi lại dính lên người ta, chỉ e là tên này đang muốn bám vào địa vị của Tần Dao hôm nay mà thôi.
- Tần Vấn Thiên à.
Mục Nhu cũng từng nghe nói cái tên này mấy lần, cười nói:
- Tần Dao với người đó cũng là chị em mà, có gì đâu mà bám hay không bám chứ? Vả lại, nếu bằng hữu của ngươi nhờ ngươi giúp thì ngươi nên tâm bình khí hòa một chút, đừng làm khó người khác mới phải. Bằng không thì lại làm cho bạn của ngươi lúng túng khó xử.
- Hừ.
Sở Linh nhếch miệng, cô nghe nói bằng hữu của cô cũng được người khác nhờ vả mà thôi, nếu thế thì không sao cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.