Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)
Chương 43: Đặt Hàng Trên Taobao
Mạc Nhập Giang Hồ
26/08/2022
Như thế cũng tốt, điều đó có thể thể hiện thực lực một cách trực quan nhất.
...
Sắp xếp mọi chuyện một lượt, Vương Đằng không khỏi ngáp dài, cơn buồn ngủ dâng trào, hắn nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ...
Thứ hai.
Ngày đầu tiên sau khi trở thành võ giả!
Vương Đằng vừa mới tỉnh lại, tinh thần còn đang hoảng hốt.
Sau một lúc lâu, trong đầu hắn mới nhớ tới mấy chuyện mình trải qua tối hôm qua.
“Vậy là, ta đã làm một võ giả!”
Vương Đằng nắm chặt bàn tay, cảm nhận sức mạnh ẩn giấu trong thân thể, rốt cuộc tìm được chút cảm giác chân thực.
Võ giả nạp nguyên lực vào cơ thể, lại lấy nguyên lực đó rèn luyện thân thể, để xương cốt, cơ bắp các loại bắt đầu biến chất, không thể đánh đồng nó với Võ Đồ.
Nhưng ở thời đại võ đạo, việc trở thành võ giả chỉ là điểm xuất phát thôi!
Vương Đằng rời giường rửa mặt, sau đó xuống lầu ăn điểm tâm.
“Mẹ, cha vẫn chưa về à?”
Trên bàn ăn, Vương Đằng bỏ trứng gà vào trong miệng, kỳ quái hỏi Lý Tú Mai một câu.
“Hắn nói là có hạng mục vẫn chưa bàn xong, phải chậm thêm mấy ngày.” Lý Tú Mai uống chén cháo tổ yến, nói.
Vương Đằng gật đầu một cái, nếu là công chuyện của công ty, hắn cũng không hỏi thêm nữa.
Ăn sáng xong, Vương Đằng lái xe chạy về trường Đông Hải số 1.
Cách ngày thi đại học ngày càng gần.
Bầu không khí trong trường học cũng ngày càng khẩn trương, các học sinh liều mạng học bài, đọ sức cho một tương lai tốt đẹp.
Mọi người đều nói thi đại học là bước ngoặt đời người!
Rất nhiều người lại khịt mũi coi thường, gian nan khổ sở đi thi đại học thì sao? Ra ngoài rồi không phải mỗi tháng vẫn trong ngàn cay đắng mà cầm lấy tiền lương ba bốn năm sáu ngàn à.
Bớt ăn bớt mặc, trước tiết kiệm cho mười năm, sau đó lại mua nhà mua xe.
Cũng đều mẹ nó là vay mua!
Về phần những người thu nhập một tháng một trăm ngàn, một năm một triệu gì kia, dù sao chỉ chiếm số ít.
Bọn hắn đều không phải học bá, học thần tốt nghiệp được trọng điểm trên bảng tên!
Sao mà so nổi?
Lại hỏi ngươi làm sao so đây?
Nên cái gì tri thức thay đổi vận mệnh đó, đều là lừa gạt người?
Sai!
Bởi vì, nếu như không thi đại học, ngươi sẽ phát hiện, bản thân chỉ trở nên thảm hại hơn...
Lâm Sơ Hàm còn sớm hơn so với Vương Đằng.
Trước kia, Vương Đằng chẳng qua chỉ cảm thấy nàng rất chăm chỉ.
Nhưng hiện giờ biết muộn như vậy nàng còn đi làm công ở bên ngoài, thứ hai lại phải dậy sớm hơn rất nhiều người để mà đọc sách.
Đáng đời người ta làm một học thần!
Nếu là ở kiếp trước, Vương Đằng vẫn còn là một công tử bột.
Ở độ tuổi đó, hắn sẽ chỉ cảm thấy khinh thường hành vi của Lâm Sơ Hàm.
Cố gắng đọc sách như vậy thì làm được gì?
Sau khi tốt nghiệp tiền gian khổ cả một đời kiếm được có lẽ còn mua không nổi một chiếc siêu xe của hắn.
Nhưng sau khi đã trải qua lần thất bại kia của Vương gia, hắn mới biết được, mình thật chất chẳng còn gì khác, không có Vương gia, hắn không là cái thá gì.
Quả là không nên quá phế!
Nhìn dáng vẻ Lâm Sơ Hàm vùi đầu miệt mài đọc sách, Vương Đằng rất là cảm khái.
Hắn cũng không định quấy rầy đối phương, sau khi ngồi xuống ghế, lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào Taobao...
Hắn định xem xem có cái gì đặc biệt dùng để chứa vũ khí đựng đồ vật không.
Theo đặc tính hệ thống, phát triển về sau của Vương Đằng sẽ chỉ càng toàn diện hơn, chiến kỹ học được cũng sẽ càng ngày càng nhiều.
Hắn hiện giờ đã có hai loại binh khí chiến kiếm và quyền sáo, sau này chắc chắn sẽ được dùng càng nhiều binh khí hơn.
Cũng không thể lúc ra cửa, treo phải một cái trái một cái nha trên người?
Xoát xoát.
Trên Taobao quả nhiên cái gì cần có đều có, mọi thứ linh tinh đủ loại cũng có thể tìm được.
Gõ chữ mấu chốt, rất nhanh đã tìm được một đống vật phẩm cùng loại.
Nhưng đều chỉ là mấy loại vật như vỏ kiếm, vỏ đao, côn bộ… vốn không thể thỏa mãn yêu cầu của Vương Đằng.
Xong tiết học ban sớm, tiết khóa thứ nhất rất nhanh bắt đầu.
Vương Đằng vẫn còn đang lướt Taobao, không có nửa phần tâm trạng để lên lớp.
Lâm Sơ Hàm có chút nhìn không nổi, nhíu mày lại, vẫn chỉ thở dài trong lòng, không nói gì.
Bỗng nhiên, trong mắt Vương Đằng lóe lên một tia sáng, ánh mắt dừng lại trên một món vật phẩm.
“Hộp Tàng Binh?”
Nhìn kiểu dáng, là một hộp gỗ hình dài, tạo hình tương đối phục cổ.
Hắn nhìn xuống phần giới thiệu.
Hộp Tàng Binh này lại xưng là có thể chứa dưới mười bốn loại binh khí.
Mặt trên còn có cơ quan, nhấn vào một cái, binh khí cần lấy sẽ lập tức bay ra.
“Trâu bò vậy cơ à?”
Tiếp tục nhìn xuống, Vương Đằng mới dở khóc dở cười phát hiện điều không bình thường, cái gọi là mười bốn loại binh khí, kỳ thật vốn chỉ lấy đao kiếm làm chủ, bao gồm mười bốn loại có kiểu dáng dài ngắn khác nhau mà thôi.
“Mua hay là không mua?”
Vương Đằng có chút do dự.
“Được rồi, vẫn nên hỏi nhà buôn một chút, xem thử có thể đặt làm trước một cái hay không.”
Cửa hàng này tên là Lỗ Đại Sư, là một cửa hàng flagship được danh hiệu Vương miện vàng, nhìn bình luận phía dưới toàn bộ đều là khen ngợi.
Trong các bình luận cũng không thiếu người đặt vật phẩm làm trước.
Cho nên Vương Đằng trực tiếp mở khung chat lên, hỏi thăm đối phương.
“Có đó không?”
“Có, moa (づ ̄3 ̄)づ╭~”
“Hộp Tàng Binh tiệm các ngươi có thể đặt làm trước không?”
“Hộp Tàng Binh?”
“... Ngươi không biết?”
“Thân, chờ một chút, ta đi kiểm tra.”
...
Vương Đằng có chút im lặng, tiệm này ngay cả đồ vật mình bán cũng không biết, có đáng tin cậy hay không đây?
Sau một lúc lâu, đối phương rốt cuộc quay về.
“Thân, ở đây sao?”
“Ta vừa giúp ngươi tra, thì ra hộp Tàng Binh ngươi nói là vật này.” Rồi gửi một tấm hình theo qua.
Trong tấm ảnh là hộp gỗ chồng chất trong một chỗ nhà kho hẻo lánh, mặt ngoài phủ đầy bụi bặm.
Vương Đằng rốt cuộc biết vì sao đối phương nhớ không ra.
“Đã bao nhiêu năm ngươi không lấy thứ này ra rồi?” Hắn hoài nghi hỏi.
“Ha ha ha, không cần để ý những chi tiết này, hộp Tàng Binh kia là do ông của ta đột nhiên có linh cảm chế tác ra, sau này lại chẳng có ai mua, vẫn luôn được chất trong kho hàng, không nghĩ tới nhiều năm như vậy sẽ có người hỏi.” Đối phương lúng túng cười nói.
“Xin hỏi thứ này đã bao nhiêu năm tuổi rồi?”
“Không nhiều không nhiều, khoảng mười năm!”
...
Sắp xếp mọi chuyện một lượt, Vương Đằng không khỏi ngáp dài, cơn buồn ngủ dâng trào, hắn nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ...
Thứ hai.
Ngày đầu tiên sau khi trở thành võ giả!
Vương Đằng vừa mới tỉnh lại, tinh thần còn đang hoảng hốt.
Sau một lúc lâu, trong đầu hắn mới nhớ tới mấy chuyện mình trải qua tối hôm qua.
“Vậy là, ta đã làm một võ giả!”
Vương Đằng nắm chặt bàn tay, cảm nhận sức mạnh ẩn giấu trong thân thể, rốt cuộc tìm được chút cảm giác chân thực.
Võ giả nạp nguyên lực vào cơ thể, lại lấy nguyên lực đó rèn luyện thân thể, để xương cốt, cơ bắp các loại bắt đầu biến chất, không thể đánh đồng nó với Võ Đồ.
Nhưng ở thời đại võ đạo, việc trở thành võ giả chỉ là điểm xuất phát thôi!
Vương Đằng rời giường rửa mặt, sau đó xuống lầu ăn điểm tâm.
“Mẹ, cha vẫn chưa về à?”
Trên bàn ăn, Vương Đằng bỏ trứng gà vào trong miệng, kỳ quái hỏi Lý Tú Mai một câu.
“Hắn nói là có hạng mục vẫn chưa bàn xong, phải chậm thêm mấy ngày.” Lý Tú Mai uống chén cháo tổ yến, nói.
Vương Đằng gật đầu một cái, nếu là công chuyện của công ty, hắn cũng không hỏi thêm nữa.
Ăn sáng xong, Vương Đằng lái xe chạy về trường Đông Hải số 1.
Cách ngày thi đại học ngày càng gần.
Bầu không khí trong trường học cũng ngày càng khẩn trương, các học sinh liều mạng học bài, đọ sức cho một tương lai tốt đẹp.
Mọi người đều nói thi đại học là bước ngoặt đời người!
Rất nhiều người lại khịt mũi coi thường, gian nan khổ sở đi thi đại học thì sao? Ra ngoài rồi không phải mỗi tháng vẫn trong ngàn cay đắng mà cầm lấy tiền lương ba bốn năm sáu ngàn à.
Bớt ăn bớt mặc, trước tiết kiệm cho mười năm, sau đó lại mua nhà mua xe.
Cũng đều mẹ nó là vay mua!
Về phần những người thu nhập một tháng một trăm ngàn, một năm một triệu gì kia, dù sao chỉ chiếm số ít.
Bọn hắn đều không phải học bá, học thần tốt nghiệp được trọng điểm trên bảng tên!
Sao mà so nổi?
Lại hỏi ngươi làm sao so đây?
Nên cái gì tri thức thay đổi vận mệnh đó, đều là lừa gạt người?
Sai!
Bởi vì, nếu như không thi đại học, ngươi sẽ phát hiện, bản thân chỉ trở nên thảm hại hơn...
Lâm Sơ Hàm còn sớm hơn so với Vương Đằng.
Trước kia, Vương Đằng chẳng qua chỉ cảm thấy nàng rất chăm chỉ.
Nhưng hiện giờ biết muộn như vậy nàng còn đi làm công ở bên ngoài, thứ hai lại phải dậy sớm hơn rất nhiều người để mà đọc sách.
Đáng đời người ta làm một học thần!
Nếu là ở kiếp trước, Vương Đằng vẫn còn là một công tử bột.
Ở độ tuổi đó, hắn sẽ chỉ cảm thấy khinh thường hành vi của Lâm Sơ Hàm.
Cố gắng đọc sách như vậy thì làm được gì?
Sau khi tốt nghiệp tiền gian khổ cả một đời kiếm được có lẽ còn mua không nổi một chiếc siêu xe của hắn.
Nhưng sau khi đã trải qua lần thất bại kia của Vương gia, hắn mới biết được, mình thật chất chẳng còn gì khác, không có Vương gia, hắn không là cái thá gì.
Quả là không nên quá phế!
Nhìn dáng vẻ Lâm Sơ Hàm vùi đầu miệt mài đọc sách, Vương Đằng rất là cảm khái.
Hắn cũng không định quấy rầy đối phương, sau khi ngồi xuống ghế, lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào Taobao...
Hắn định xem xem có cái gì đặc biệt dùng để chứa vũ khí đựng đồ vật không.
Theo đặc tính hệ thống, phát triển về sau của Vương Đằng sẽ chỉ càng toàn diện hơn, chiến kỹ học được cũng sẽ càng ngày càng nhiều.
Hắn hiện giờ đã có hai loại binh khí chiến kiếm và quyền sáo, sau này chắc chắn sẽ được dùng càng nhiều binh khí hơn.
Cũng không thể lúc ra cửa, treo phải một cái trái một cái nha trên người?
Xoát xoát.
Trên Taobao quả nhiên cái gì cần có đều có, mọi thứ linh tinh đủ loại cũng có thể tìm được.
Gõ chữ mấu chốt, rất nhanh đã tìm được một đống vật phẩm cùng loại.
Nhưng đều chỉ là mấy loại vật như vỏ kiếm, vỏ đao, côn bộ… vốn không thể thỏa mãn yêu cầu của Vương Đằng.
Xong tiết học ban sớm, tiết khóa thứ nhất rất nhanh bắt đầu.
Vương Đằng vẫn còn đang lướt Taobao, không có nửa phần tâm trạng để lên lớp.
Lâm Sơ Hàm có chút nhìn không nổi, nhíu mày lại, vẫn chỉ thở dài trong lòng, không nói gì.
Bỗng nhiên, trong mắt Vương Đằng lóe lên một tia sáng, ánh mắt dừng lại trên một món vật phẩm.
“Hộp Tàng Binh?”
Nhìn kiểu dáng, là một hộp gỗ hình dài, tạo hình tương đối phục cổ.
Hắn nhìn xuống phần giới thiệu.
Hộp Tàng Binh này lại xưng là có thể chứa dưới mười bốn loại binh khí.
Mặt trên còn có cơ quan, nhấn vào một cái, binh khí cần lấy sẽ lập tức bay ra.
“Trâu bò vậy cơ à?”
Tiếp tục nhìn xuống, Vương Đằng mới dở khóc dở cười phát hiện điều không bình thường, cái gọi là mười bốn loại binh khí, kỳ thật vốn chỉ lấy đao kiếm làm chủ, bao gồm mười bốn loại có kiểu dáng dài ngắn khác nhau mà thôi.
“Mua hay là không mua?”
Vương Đằng có chút do dự.
“Được rồi, vẫn nên hỏi nhà buôn một chút, xem thử có thể đặt làm trước một cái hay không.”
Cửa hàng này tên là Lỗ Đại Sư, là một cửa hàng flagship được danh hiệu Vương miện vàng, nhìn bình luận phía dưới toàn bộ đều là khen ngợi.
Trong các bình luận cũng không thiếu người đặt vật phẩm làm trước.
Cho nên Vương Đằng trực tiếp mở khung chat lên, hỏi thăm đối phương.
“Có đó không?”
“Có, moa (づ ̄3 ̄)づ╭~”
“Hộp Tàng Binh tiệm các ngươi có thể đặt làm trước không?”
“Hộp Tàng Binh?”
“... Ngươi không biết?”
“Thân, chờ một chút, ta đi kiểm tra.”
...
Vương Đằng có chút im lặng, tiệm này ngay cả đồ vật mình bán cũng không biết, có đáng tin cậy hay không đây?
Sau một lúc lâu, đối phương rốt cuộc quay về.
“Thân, ở đây sao?”
“Ta vừa giúp ngươi tra, thì ra hộp Tàng Binh ngươi nói là vật này.” Rồi gửi một tấm hình theo qua.
Trong tấm ảnh là hộp gỗ chồng chất trong một chỗ nhà kho hẻo lánh, mặt ngoài phủ đầy bụi bặm.
Vương Đằng rốt cuộc biết vì sao đối phương nhớ không ra.
“Đã bao nhiêu năm ngươi không lấy thứ này ra rồi?” Hắn hoài nghi hỏi.
“Ha ha ha, không cần để ý những chi tiết này, hộp Tàng Binh kia là do ông của ta đột nhiên có linh cảm chế tác ra, sau này lại chẳng có ai mua, vẫn luôn được chất trong kho hàng, không nghĩ tới nhiều năm như vậy sẽ có người hỏi.” Đối phương lúng túng cười nói.
“Xin hỏi thứ này đã bao nhiêu năm tuổi rồi?”
“Không nhiều không nhiều, khoảng mười năm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.