Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)
Chương 39: Sau Khi Thu Hoạch Lớn Làm Sao Thiếu Được Bước Hủy Diệt…
Mạc Nhập Giang Hồ
26/08/2022
Nhưng bao tay màu tím đen trên hai hắn lại đưa tới sự chú ý của Vương Đằng.
“Đồ tốt!”
“Trước lấy, trở về rồi lại nghiên cứu kỹ sau.”
Tiếp đó, hắn lại chạy về trước người võ giả hệ Hỏa lúc trước kia, cũng mở ra túi trên người hắn.
Một chiến điện thoại Iphone 8.
Một cái bật lửa Zippo, đồ tốt, lấy!
Còn có một gói thuốc lá bị ép bẹp, xem bộ dáng là người trong đồng đạo, Vương Đằng cũng không chê, nhét vào trong túi quần.
“Ồ, thanh kiếm này không tệ.”
Vương Đằng đẩy ngón tay đối phương ra, quan sát thanh trường kiếm mang theo phù văn màu đỏ thắm này, không chút khách khí chiếm thành của mình.
“Chớ trách chớ trách, sống không mang tới, chết không mang đi, coi như là cống hiến cho xã hội!” Vương Đằng nhắc đi nhắc lại một câu.
Sau khi vơ vét sạch sẽ toàn bộ vật phẩm trên người hai tên võ giả, Vương Đằng xoay người bỏ đi.
Hắn ra ngoài cũng một khoảng thời gian rồi, nếu như không quay lại, e là nhóm người Hứa Kiệt sẽ đi tìm hắn.
Nếu để bọn họ nhìn thấy tình cảnh nơi này thì…
Đợi đã…!
Vương Đằng đột nhiên nhíu mày.
Hắn lấy đi toàn bộ vật phẩm của hai tên võ giả, lỡ như có người đến điều tra thì chẳng phải sẽ rất dễ điều tra ra mình sao.
Hay là hủy thi diệt tích?
Xem ra chỉ có thể làm như vậy.
Vương Đằng đem hai cái xác bỏ vào một cái hố sâu, thúc giục nguyên lực hệ Hỏa trong cơ thể, một ngọn lửa vụt cháy từ trên đầu ngón tay của hắn.
“Cái hố sâu này tự tay các ngươi tạo ra, bây giờ đúng lúc để cho các ngươi dùng.”
“Ngày nay xã hội thịnh hành hỏa táng, vừa bảo vệ môi trường lại không lãng phí đất đai, câu thơ kia nội dung là gì nhỉ… Đúng rồi, hóa thành bùn xuân bảo vệ hoa!”
“Sau khi chết lại còn có thể cống hiến cho mảnh rừng này, quả thật không cần phải quá hoàn mỹ.”
Vương Đằng lẩm bẩm vài câu, sau đó lại nhìn những tên võ giả mà trước đó có ý định muốn giết hắn, sắc mặt trở nên phức tạp và nói.
“Tuy rằng trước kia ngươi từng có ý định giết ta, nhưng suy cho cùng ta cũng không chết, hơn nữa còn bất cẩn đánh chết ngươi, những thứ như bật lửa hay nhan khói coi như bồi thường về mặt tinh thần, bây giờ còn mai táng miễn phí cho ngươi, suy cho cùng ta cũng là một người tốt rồi.”
Ngón trỏ chỉ ra, ngọn lửa bay ra, lao thẳng tới hai cái xác.
Đốt!
Lửa cháy phừng phừng.
Dùng nguyên lực làm nhiên liệu, ngọn lửa bùng cháy dữ dội.
Chỉ trong chốc lát, hai xác chết đã hóa thành tàn tro, một chút vết tích cũng không còn.
Không có thi thể, cũng không ai biết đêm nay ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến khi đó cho dù có người tìm đến Vương Đằng, chắc chắn cũng không thể điều tra ra hắn đã lấy thứ gì.
Hoàn hảo!
“Phải trở về rồi!”
“Nhưng mà, tại sao hai người này lại giao chiến ở đây giữa đêm hôm khuya khoắt? Có gì vui sao?”
Vương Đằng có chút nghi ngờ, ánh mắt lướt nhìn bốn phía, nhưng cũng không có phát hiện gì, hắn lắc đầu, xem ra hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.
Vì vậy hắn quyết định trở về.
Vừa bước một bước, hắn lại rụt chân về.
Vương Đằng nhìn cây cổ thụ mà vừa rồi tên võ giả hệ Hỏa kia tựa vào, dù sao vẫn cảm thấy có điểm gì đó kì quái.
Hắn đi đến dưới tán cây, ngẩng đầu nhìn lên.
Nhưng vì lá cây che khuất tầm mắt nên không thể nhìn thấy được gì, chỉ có thể nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi trên cây, ánh mắt chậm rãi lướt nhìn xung quanh.
“Hửm?”
Tầm mắt của hắn chợt dừng lại.
Một cái ba lô!
Vương Đằng nhảy qua đó, lấy cái ba lô từ trên nhánh cây xuống, phát hiện bên trong chứa đầy cỏ dại, mà nằm trọn giữa đống cỏ dại là một… quả trứng!
“Không lẽ bọn chúng là vì muốn đoạt lấy quả trứng này?” Vương Đằng sờ cằm suy nghĩ.
Nhưng suy cho cùng chết không đối chứng, hơn nữa việc tranh đoạt thứ này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nên bây giờ quả trứng này thuộc về hắn.
“Vương Đằng đã đi hơn nửa tiếng rồi, tại sao vẫn chưa về?”
Phải chờ đợi quá lâu, đám quan nhị đại con ông cháu cha đã sớm không còn kiên nhẫn, còn lộ vẻ hơi bất mãn.
“Cũng không bắt các ngươi phải đợi, muốn đi thì cứ đi đi, ở đây than thở cằn nhằn cái gì chứ.” Hứa Kiệt cau mày nói.
“Không thể nói như vậy, chúng ta chờ ở đây cũng là vì lo lắng cho Vương Đằng, nhưng đứng ở góc độ của Vương Đằng, để cho nhiều người chúng ta phải chờ đợi như vậy, cũng hơi khó ăn khó nói, nếu không tìm được thì nên trở về sớm một chút, cần gì phải cố miễn cưỡng như vậy chứ.” Lý Vinh Thành nói.
“Đúng vậy, cái gì mà Võ Đồ cao cấp, ta thấy cũng chỉ là tự phong mà thôi.” Một tên thanh niên tỏ vẻ khinh thường nói.
Những người còn lại cũng hùa theo đôi câu, bỗng nhiên một âm thanh từ trong rừng truyền đến.
“Hình như ta chưa bao giờ tự xưng mình là Võ Đồ cao cấp, vậy cái gọi là tự phong là từ đâu?”
Sắc mặt tên thanh niên kia lập tức cứng đờ.
Vương Đằng thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó cười nói với mọi người.
“Để mọi người chờ lâu như vậy thật sự ngại quá, đột nhiên quên mất, ta là người mù đường, vừa rồi không cẩn thận nên đi lạc.”
“... “ Mọi người té xỉu.
Một người mù đường, giữa đêm hôm khuya khoắt còn dám vào rừng cây một mình.
Còn điều tra, điều tra cọng lông à!
“Lý thiếu, nói xấu sau lưng người khác, coi chừng biến thành con mụ lưỡi dài đấy!” Vương Đằng nhìn về phía Lý Vinh Thành, vừa cười vừa nói.
Lý Vinh Thành bị hắn nói trúng tim đem, hừ một tiếng, quay mặt bỏ đi.
Châu Bạch Quân cũng không quá tin những lời nói bịa đặt của Vương Đằng, bước tới hỏi: “Vương thiếu, không có phát hiện gì sao?”
“Không có, ta chỉ đi lòng vòng ở vùng lân cận, vất vả lắm mới tìm ra được đường về, nhưng cũng không phát hiện được gì.” Vương Đằng lắc đầu nói.
Châu Bạch Quân nhìn hắn bằng ánh mắt đầy vẻ ẩn ý, nói: “Nếu vậy thì chúng ta trở về đi, thời gian cũng không còn sớm nữa.”
Mọi người đương nhiên không có nghi ngờ gì.
Mọi người đến sơn trang lấy xe, chào tạm biệt nhau rồi rời khỏi.
Không thể không nhắc, người săn được nhiều thú nhất chính là Lý Vinh Thành.
Bởi vì Vương Đằng đã rút lui từ sớm, nên Lý Vinh Thành mới có được thu hoạch nhiều hơn một chút.
Hắn còn nhận được một phần quà thần bí, là một… con búp bê hình người mà Châu Bạch Quân mang từ nước ngoài về.
Đồ con gái!
Vẻ mặt của Lý Vinh Thành lúc đó quả thực không cách nào có thể miêu tả được.
…
Hai chiếc xe của Vương Đằng và Hứa Kiệt, một trước một sau lái vào thành Đông Hải.
“Đồ tốt!”
“Trước lấy, trở về rồi lại nghiên cứu kỹ sau.”
Tiếp đó, hắn lại chạy về trước người võ giả hệ Hỏa lúc trước kia, cũng mở ra túi trên người hắn.
Một chiến điện thoại Iphone 8.
Một cái bật lửa Zippo, đồ tốt, lấy!
Còn có một gói thuốc lá bị ép bẹp, xem bộ dáng là người trong đồng đạo, Vương Đằng cũng không chê, nhét vào trong túi quần.
“Ồ, thanh kiếm này không tệ.”
Vương Đằng đẩy ngón tay đối phương ra, quan sát thanh trường kiếm mang theo phù văn màu đỏ thắm này, không chút khách khí chiếm thành của mình.
“Chớ trách chớ trách, sống không mang tới, chết không mang đi, coi như là cống hiến cho xã hội!” Vương Đằng nhắc đi nhắc lại một câu.
Sau khi vơ vét sạch sẽ toàn bộ vật phẩm trên người hai tên võ giả, Vương Đằng xoay người bỏ đi.
Hắn ra ngoài cũng một khoảng thời gian rồi, nếu như không quay lại, e là nhóm người Hứa Kiệt sẽ đi tìm hắn.
Nếu để bọn họ nhìn thấy tình cảnh nơi này thì…
Đợi đã…!
Vương Đằng đột nhiên nhíu mày.
Hắn lấy đi toàn bộ vật phẩm của hai tên võ giả, lỡ như có người đến điều tra thì chẳng phải sẽ rất dễ điều tra ra mình sao.
Hay là hủy thi diệt tích?
Xem ra chỉ có thể làm như vậy.
Vương Đằng đem hai cái xác bỏ vào một cái hố sâu, thúc giục nguyên lực hệ Hỏa trong cơ thể, một ngọn lửa vụt cháy từ trên đầu ngón tay của hắn.
“Cái hố sâu này tự tay các ngươi tạo ra, bây giờ đúng lúc để cho các ngươi dùng.”
“Ngày nay xã hội thịnh hành hỏa táng, vừa bảo vệ môi trường lại không lãng phí đất đai, câu thơ kia nội dung là gì nhỉ… Đúng rồi, hóa thành bùn xuân bảo vệ hoa!”
“Sau khi chết lại còn có thể cống hiến cho mảnh rừng này, quả thật không cần phải quá hoàn mỹ.”
Vương Đằng lẩm bẩm vài câu, sau đó lại nhìn những tên võ giả mà trước đó có ý định muốn giết hắn, sắc mặt trở nên phức tạp và nói.
“Tuy rằng trước kia ngươi từng có ý định giết ta, nhưng suy cho cùng ta cũng không chết, hơn nữa còn bất cẩn đánh chết ngươi, những thứ như bật lửa hay nhan khói coi như bồi thường về mặt tinh thần, bây giờ còn mai táng miễn phí cho ngươi, suy cho cùng ta cũng là một người tốt rồi.”
Ngón trỏ chỉ ra, ngọn lửa bay ra, lao thẳng tới hai cái xác.
Đốt!
Lửa cháy phừng phừng.
Dùng nguyên lực làm nhiên liệu, ngọn lửa bùng cháy dữ dội.
Chỉ trong chốc lát, hai xác chết đã hóa thành tàn tro, một chút vết tích cũng không còn.
Không có thi thể, cũng không ai biết đêm nay ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến khi đó cho dù có người tìm đến Vương Đằng, chắc chắn cũng không thể điều tra ra hắn đã lấy thứ gì.
Hoàn hảo!
“Phải trở về rồi!”
“Nhưng mà, tại sao hai người này lại giao chiến ở đây giữa đêm hôm khuya khoắt? Có gì vui sao?”
Vương Đằng có chút nghi ngờ, ánh mắt lướt nhìn bốn phía, nhưng cũng không có phát hiện gì, hắn lắc đầu, xem ra hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.
Vì vậy hắn quyết định trở về.
Vừa bước một bước, hắn lại rụt chân về.
Vương Đằng nhìn cây cổ thụ mà vừa rồi tên võ giả hệ Hỏa kia tựa vào, dù sao vẫn cảm thấy có điểm gì đó kì quái.
Hắn đi đến dưới tán cây, ngẩng đầu nhìn lên.
Nhưng vì lá cây che khuất tầm mắt nên không thể nhìn thấy được gì, chỉ có thể nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi trên cây, ánh mắt chậm rãi lướt nhìn xung quanh.
“Hửm?”
Tầm mắt của hắn chợt dừng lại.
Một cái ba lô!
Vương Đằng nhảy qua đó, lấy cái ba lô từ trên nhánh cây xuống, phát hiện bên trong chứa đầy cỏ dại, mà nằm trọn giữa đống cỏ dại là một… quả trứng!
“Không lẽ bọn chúng là vì muốn đoạt lấy quả trứng này?” Vương Đằng sờ cằm suy nghĩ.
Nhưng suy cho cùng chết không đối chứng, hơn nữa việc tranh đoạt thứ này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nên bây giờ quả trứng này thuộc về hắn.
“Vương Đằng đã đi hơn nửa tiếng rồi, tại sao vẫn chưa về?”
Phải chờ đợi quá lâu, đám quan nhị đại con ông cháu cha đã sớm không còn kiên nhẫn, còn lộ vẻ hơi bất mãn.
“Cũng không bắt các ngươi phải đợi, muốn đi thì cứ đi đi, ở đây than thở cằn nhằn cái gì chứ.” Hứa Kiệt cau mày nói.
“Không thể nói như vậy, chúng ta chờ ở đây cũng là vì lo lắng cho Vương Đằng, nhưng đứng ở góc độ của Vương Đằng, để cho nhiều người chúng ta phải chờ đợi như vậy, cũng hơi khó ăn khó nói, nếu không tìm được thì nên trở về sớm một chút, cần gì phải cố miễn cưỡng như vậy chứ.” Lý Vinh Thành nói.
“Đúng vậy, cái gì mà Võ Đồ cao cấp, ta thấy cũng chỉ là tự phong mà thôi.” Một tên thanh niên tỏ vẻ khinh thường nói.
Những người còn lại cũng hùa theo đôi câu, bỗng nhiên một âm thanh từ trong rừng truyền đến.
“Hình như ta chưa bao giờ tự xưng mình là Võ Đồ cao cấp, vậy cái gọi là tự phong là từ đâu?”
Sắc mặt tên thanh niên kia lập tức cứng đờ.
Vương Đằng thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó cười nói với mọi người.
“Để mọi người chờ lâu như vậy thật sự ngại quá, đột nhiên quên mất, ta là người mù đường, vừa rồi không cẩn thận nên đi lạc.”
“... “ Mọi người té xỉu.
Một người mù đường, giữa đêm hôm khuya khoắt còn dám vào rừng cây một mình.
Còn điều tra, điều tra cọng lông à!
“Lý thiếu, nói xấu sau lưng người khác, coi chừng biến thành con mụ lưỡi dài đấy!” Vương Đằng nhìn về phía Lý Vinh Thành, vừa cười vừa nói.
Lý Vinh Thành bị hắn nói trúng tim đem, hừ một tiếng, quay mặt bỏ đi.
Châu Bạch Quân cũng không quá tin những lời nói bịa đặt của Vương Đằng, bước tới hỏi: “Vương thiếu, không có phát hiện gì sao?”
“Không có, ta chỉ đi lòng vòng ở vùng lân cận, vất vả lắm mới tìm ra được đường về, nhưng cũng không phát hiện được gì.” Vương Đằng lắc đầu nói.
Châu Bạch Quân nhìn hắn bằng ánh mắt đầy vẻ ẩn ý, nói: “Nếu vậy thì chúng ta trở về đi, thời gian cũng không còn sớm nữa.”
Mọi người đương nhiên không có nghi ngờ gì.
Mọi người đến sơn trang lấy xe, chào tạm biệt nhau rồi rời khỏi.
Không thể không nhắc, người săn được nhiều thú nhất chính là Lý Vinh Thành.
Bởi vì Vương Đằng đã rút lui từ sớm, nên Lý Vinh Thành mới có được thu hoạch nhiều hơn một chút.
Hắn còn nhận được một phần quà thần bí, là một… con búp bê hình người mà Châu Bạch Quân mang từ nước ngoài về.
Đồ con gái!
Vẻ mặt của Lý Vinh Thành lúc đó quả thực không cách nào có thể miêu tả được.
…
Hai chiếc xe của Vương Đằng và Hứa Kiệt, một trước một sau lái vào thành Đông Hải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.