Võ Đạo Trường Sinh: Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền (Dịch)
Chương 17: Chỉ Có Bản Thân Mạnh Mẽ Mới Không Chịu Nhục
Chân Bất Thị Hứa Tiên
07/08/2022
Cuối cùng Mạc Thiết đành phải nói với Lưu chủ quản: "Lão Lưu, tới khố phòng mang đến đây 500 lượng bạc."
"Vâng." Lưu chủ nhận mệnh đi rồi.
Sau đó không lâu, Lưu chủ quản mang theo ngân phiếu năm trăm lượng quay lại rồi cung kính giao cho Trần Tráng.
"Được, không tồi!" Trần Tráng kiểm kê ngân phiếu một chút, trên mặt hiện lên nụ cười tươi rói, có thể hòa bình mà nhận được tiền, đương nhiên là tốt nhất!
"Mạc trang chủ, sang năm lại gặp nhé!"
Trần Tráng nhận được tiền, cũng không tiếp tục dây dưa nữa. Chỉ nghe hắn ha ha cười một tiếng rồi xoay người rời khỏi Hắc Thiết sơn trang, trở mình lên ngựa.
"Các huynh đệ! Đi thôi! Đã xong một chỗ! Hôm nay còn rất nhiều nơi cần quan tâm!" Trần Tráng hô quát một tiếng, hơn mười người nhanh chóng rời đi, đi xa dần trong gió tuyết.
Thật hiển nhiên, mục tiêu của Hắc Kỵ bang này không có chỉ một mình Hắc Thiết sơn trang, mà là tất cả thôn trang vùng phụ cận. Có thể tưởng tượng ra, những nơi bọn họ đi đến sẽ có những sơn trang sẽ phá tài tiêu tai (dùng tiền xóa đi tai nạn) giống Hắc Thiết sơn trang nhưng khẳng định cũng có sơn trang không muốn giao tiền, ra tay liều mạng.
"Hy vọng Hắc Kỵ bang này nhanh chóng bị tiêu diệt."
"Lũ quỷ hút máu chết tiệt!"
Hắc Kỵ bang đã rời đi, lúc này tất cả mọi người trong Hắc Thiết sơn trang đều bi phẫn, bất bình mà tức giận mắng.
Mạc Thiết bất đắc dĩ thở dài.
Trong thời loạn thế này, khi đối mặt với cường giả, đám người thường như bọn họ không có bao nhiêu lực lượng, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, hoặc là diệt vong, không cách nào dựa dẫm vào người khác!
Hắc Kỵ bang này còn coi như tốt, hiểu thế nào là tế thủy trường lưu*, chỉ cần ngoan ngoãn giao tiền, sẽ không làm khó dễ bọn họ. Nhưng về sau này hàng năm Hắc Kỵ bang đều sẽ đến thu tiền, cũng có nghĩa là tiền lời hàng năm của Hắc Thiết sơn trang sẽ không duyên không cớ bị đám người kia lấy đi một phần.
*ý là hút máu mỗi năm một chút sẽ được lâu dài, cũng như dòng nước chảy nhỏ sẽ đi được xa hơn.
Điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là cầu khấn, làm sao cho Hắc Kỵ bang này sớm bị quan phủ tiêu diệt. Nhưng… chỉ sợ chuyện này không dễ dàng! Những vị quan lão gia kia cũng không tận chức tận trách như vậy!
"Chỉ có bản thân mình mạnh mẽ, mới không chịu nhục nhã, khinh thường!" Tô Trường Không đã chứng kiến toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay, hắn yên lặng nhủ thầm.
Đối mặt với Trần Tráng dĩ thế áp nhân (dùng quyền thế của chín mình đi áp chế người khác), cường thủ hào đoạt (dùng quyền thế hoặc sức mạnh cưỡng ép cướp đi tài vật, quyền lợi...), trong đầu Tô Trường Không hoàn toàn không có ý niệm làm chim đầu đàn.
Thứ nhất: lấy thực lực hiện giờ của hắn, chưa chắc đã có thể thắng được Trần Tráng.
Thứ hai: dù hắn thật sự có thể thắng được Trần Tráng, thậm chí là giết lui đám bang chúng Hắc Kỵ bang kia.
Thì hậu quả sau đó là gì? Là chắc chắn Hắc Kỵ bang sẽ dốc toàn bộ lực lượng đi tới trả thù. Hắn hoàn toàn có thể rời đi nhưng Hắc Thiết sơn trang thì hỏng rồi.
Làm vậy chẳng giúp được gì, ngược lại còn là hại mọi người!
Trừ phi Tô Trường Không hắn có năng lực trừ tận gốc cả Hắc Kỵ bang!
"Tu luyện, phải tiếp tục tu luyện!"
Phải ẩn nhẫn tu luyện, làm bản thân mình trở nên mạnh mẽ, mới là chính đạo!
Hắc Thiết sơn trang đã ngoan ngoãn giao tiền, Hắc Kỵ bang cũng không còn tiếp tục tiếp tục tới cửa quấy rầy nữa.
Mạc Thiết xem như có chút phúc hậu, ít nhất là đối phương không cắt giảm thù lao của thành viên trong trang, ngược lại, một mình gánh vác phí bảo hộ cho Hắc Kỵ bang.
Cả mùa đông thường xuyên có tuyết rơi, lại thêm chuyện Hắc Kỵ bang xuất hiện, cho nên ngoại trừ những chuyến đi tới Thanh Thủy thành mua dược liệu Tráng Thể thang, Tô Trường Không lại quay về với nếp sống thường ngày, rèn binh khí, tu luyện Ngũ Cầm Hí, Trảm Thiết Đao Pháp.
Mùa đông đi qua, vạn vật toả sáng sinh cơ.
Tô Trường Không đang dọn dẹp đống tuyết đọng còn lưu lại trong sân, hắn vừa tu luyện Ngũ Cầm Hí xong.
Họ tên: Tô Trường Không (15 tuổi )
Tuổi thọ: 60 năm
Điểm tiềm năng: 8 điểm
Võ công nắm giữ: Ngũ Cầm Hí (Ngũ cảnh Xuất Loại Bạt Tụy 11%), Trảm Thiết Đao Pháp (Tứ cảnh Lô Hỏa Thuần Thanh 37%)
Kỹ năng nắm giữ: rèn (Tứ cảnh Lô Hỏa Thuần Thanh 30%)
Tô Trường Không mở ra giao diện thuộc tính, hàng chân mày lập tức nhíu chặt lại.
"Ba tháng thời gian, độ thuần thục Ngũ Cầm Hí chỉ tăng lên gần 10%... Đúng là càng về sau càng khó khăn. Nếu muốn Ngũ Cầm Hí của ta đột phá, sợ là ít nhất cũng mất chừng hai đến ba năm!"
Khiến cho Tô Trường Không bất đắc dĩ chính là, giá trị tiềm năng của hắn đã đạt tới 8 điểm, nhưng theo thể phách (tinh thần và thể xác) càng ngày càng dũng mãnh, hiệu quả của Tráng Thể thang lại càng ngày càng yếu đi, khiến cho tốc độ tiến bộ Ngũ Cầm Hí cũng bắt đầu chậm dần xuống. Muốn tiếp tục đột phá, chắc phải chờ thêm vài năm nữa!
"Vâng." Lưu chủ nhận mệnh đi rồi.
Sau đó không lâu, Lưu chủ quản mang theo ngân phiếu năm trăm lượng quay lại rồi cung kính giao cho Trần Tráng.
"Được, không tồi!" Trần Tráng kiểm kê ngân phiếu một chút, trên mặt hiện lên nụ cười tươi rói, có thể hòa bình mà nhận được tiền, đương nhiên là tốt nhất!
"Mạc trang chủ, sang năm lại gặp nhé!"
Trần Tráng nhận được tiền, cũng không tiếp tục dây dưa nữa. Chỉ nghe hắn ha ha cười một tiếng rồi xoay người rời khỏi Hắc Thiết sơn trang, trở mình lên ngựa.
"Các huynh đệ! Đi thôi! Đã xong một chỗ! Hôm nay còn rất nhiều nơi cần quan tâm!" Trần Tráng hô quát một tiếng, hơn mười người nhanh chóng rời đi, đi xa dần trong gió tuyết.
Thật hiển nhiên, mục tiêu của Hắc Kỵ bang này không có chỉ một mình Hắc Thiết sơn trang, mà là tất cả thôn trang vùng phụ cận. Có thể tưởng tượng ra, những nơi bọn họ đi đến sẽ có những sơn trang sẽ phá tài tiêu tai (dùng tiền xóa đi tai nạn) giống Hắc Thiết sơn trang nhưng khẳng định cũng có sơn trang không muốn giao tiền, ra tay liều mạng.
"Hy vọng Hắc Kỵ bang này nhanh chóng bị tiêu diệt."
"Lũ quỷ hút máu chết tiệt!"
Hắc Kỵ bang đã rời đi, lúc này tất cả mọi người trong Hắc Thiết sơn trang đều bi phẫn, bất bình mà tức giận mắng.
Mạc Thiết bất đắc dĩ thở dài.
Trong thời loạn thế này, khi đối mặt với cường giả, đám người thường như bọn họ không có bao nhiêu lực lượng, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, hoặc là diệt vong, không cách nào dựa dẫm vào người khác!
Hắc Kỵ bang này còn coi như tốt, hiểu thế nào là tế thủy trường lưu*, chỉ cần ngoan ngoãn giao tiền, sẽ không làm khó dễ bọn họ. Nhưng về sau này hàng năm Hắc Kỵ bang đều sẽ đến thu tiền, cũng có nghĩa là tiền lời hàng năm của Hắc Thiết sơn trang sẽ không duyên không cớ bị đám người kia lấy đi một phần.
*ý là hút máu mỗi năm một chút sẽ được lâu dài, cũng như dòng nước chảy nhỏ sẽ đi được xa hơn.
Điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là cầu khấn, làm sao cho Hắc Kỵ bang này sớm bị quan phủ tiêu diệt. Nhưng… chỉ sợ chuyện này không dễ dàng! Những vị quan lão gia kia cũng không tận chức tận trách như vậy!
"Chỉ có bản thân mình mạnh mẽ, mới không chịu nhục nhã, khinh thường!" Tô Trường Không đã chứng kiến toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay, hắn yên lặng nhủ thầm.
Đối mặt với Trần Tráng dĩ thế áp nhân (dùng quyền thế của chín mình đi áp chế người khác), cường thủ hào đoạt (dùng quyền thế hoặc sức mạnh cưỡng ép cướp đi tài vật, quyền lợi...), trong đầu Tô Trường Không hoàn toàn không có ý niệm làm chim đầu đàn.
Thứ nhất: lấy thực lực hiện giờ của hắn, chưa chắc đã có thể thắng được Trần Tráng.
Thứ hai: dù hắn thật sự có thể thắng được Trần Tráng, thậm chí là giết lui đám bang chúng Hắc Kỵ bang kia.
Thì hậu quả sau đó là gì? Là chắc chắn Hắc Kỵ bang sẽ dốc toàn bộ lực lượng đi tới trả thù. Hắn hoàn toàn có thể rời đi nhưng Hắc Thiết sơn trang thì hỏng rồi.
Làm vậy chẳng giúp được gì, ngược lại còn là hại mọi người!
Trừ phi Tô Trường Không hắn có năng lực trừ tận gốc cả Hắc Kỵ bang!
"Tu luyện, phải tiếp tục tu luyện!"
Phải ẩn nhẫn tu luyện, làm bản thân mình trở nên mạnh mẽ, mới là chính đạo!
Hắc Thiết sơn trang đã ngoan ngoãn giao tiền, Hắc Kỵ bang cũng không còn tiếp tục tiếp tục tới cửa quấy rầy nữa.
Mạc Thiết xem như có chút phúc hậu, ít nhất là đối phương không cắt giảm thù lao của thành viên trong trang, ngược lại, một mình gánh vác phí bảo hộ cho Hắc Kỵ bang.
Cả mùa đông thường xuyên có tuyết rơi, lại thêm chuyện Hắc Kỵ bang xuất hiện, cho nên ngoại trừ những chuyến đi tới Thanh Thủy thành mua dược liệu Tráng Thể thang, Tô Trường Không lại quay về với nếp sống thường ngày, rèn binh khí, tu luyện Ngũ Cầm Hí, Trảm Thiết Đao Pháp.
Mùa đông đi qua, vạn vật toả sáng sinh cơ.
Tô Trường Không đang dọn dẹp đống tuyết đọng còn lưu lại trong sân, hắn vừa tu luyện Ngũ Cầm Hí xong.
Họ tên: Tô Trường Không (15 tuổi )
Tuổi thọ: 60 năm
Điểm tiềm năng: 8 điểm
Võ công nắm giữ: Ngũ Cầm Hí (Ngũ cảnh Xuất Loại Bạt Tụy 11%), Trảm Thiết Đao Pháp (Tứ cảnh Lô Hỏa Thuần Thanh 37%)
Kỹ năng nắm giữ: rèn (Tứ cảnh Lô Hỏa Thuần Thanh 30%)
Tô Trường Không mở ra giao diện thuộc tính, hàng chân mày lập tức nhíu chặt lại.
"Ba tháng thời gian, độ thuần thục Ngũ Cầm Hí chỉ tăng lên gần 10%... Đúng là càng về sau càng khó khăn. Nếu muốn Ngũ Cầm Hí của ta đột phá, sợ là ít nhất cũng mất chừng hai đến ba năm!"
Khiến cho Tô Trường Không bất đắc dĩ chính là, giá trị tiềm năng của hắn đã đạt tới 8 điểm, nhưng theo thể phách (tinh thần và thể xác) càng ngày càng dũng mãnh, hiệu quả của Tráng Thể thang lại càng ngày càng yếu đi, khiến cho tốc độ tiến bộ Ngũ Cầm Hí cũng bắt đầu chậm dần xuống. Muốn tiếp tục đột phá, chắc phải chờ thêm vài năm nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.