Võ Đạo Trường Sinh: Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền (Dịch)
Chương 44: Con Số Không Thể Chối Từ! Cơ Hội!
Chân Bất Thị Hứa Tiên
16/08/2022
Không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện này khiến mọi người động tâm vô cùng.
"Thiệt hay giả?"
"Đây chính là Bạch Ngọc bang giàu có đó... Người ta đâu cần phải gạt chúng ta!"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thấp giọng nghị luận.
Người ta muốn thuê bọn họ tới Bạch Ngọc bang tạo ra khí cụ, còn trả thù lao quá dày khiến ai ai cũng khó có thể từ chối!
"Ta... Ta nguyện ý đi!" Một hán tử không nhịn được, lập tức nhấc tay nói.
Hắn trên có phụ mẫu, dưới có hài tử, toàn bộ người một nhà đều trông cậy vào hắn kiếm sống, chi tiêu rất lớn. Bởi vậy, giá cả mà Bạch Thiệu đưa ra thật sự khiến hắn khó có thể từ chối.
Chỉ cần bốn tháng có thể kiếm hơn một trăm lượng bạc, qua thôn này sẽ không điếm ấy.(nôm na là cơ hội khó được, phải nắm bắt lấy)
"Ta cũng nguyện ý!" Sau khi có người đầu tiên nguyện ý nhận thuê, càng ngày càng nhiều người đều lên tiếng nhận lời.
Riêng Tô Trường Không vẫn yên lặng đứng trong đám người, không lên tiếng.
Hắn không phải loại người chưa trải việc đời.
Thật hiển nhiên, dù Bạch Ngọc bang này có giàu có hơn nữa thì chuyện bọn họ dám dùng nhiều tiền như vậy để thuê chú tạo sư, chắc chắn phải có nguyên do.
Nói không chừng, đi lần này sẽ chọc phải phiền toái.
Tô Trường Không lại không thiếu hơn trăm lượng bạc này.
Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện!
Hắn không có ý định sảng khoái nhận lời như những người khác.
Mà lúc này vị thanh niên áo trắng Bạch Thiệu kia bỗng nhiên lại mở miệng nói: "Vị nào là Tô Trường Không?"
Tô Trường Không ngẩn người, không ngờ Bạch Thiệu lại chỉ đích danh tên của hắn. Hắn không đáp lại nhưng ánh mắt của những người khác lại vô thức nhìn về phía hắn.
Điều này khiến Tô Trường Không có chút bất đắc dĩ, đành phải tiến lên nửa bước, chắp tay nói: "Tại hạ Tô Trường Không, ra mắt Bạch công tử."
Bạch Thiệu nhìn Tô Trường Không đi ra, con mắt không khỏi tỏa sáng.
Tô Trường Không trước mắt còn trẻ tuổi, chỉ là một thiếu niên, nhưng thân hình cao lớn, khuôn mặt cương nghị, khí độ bất phàm, có vẻ hạc giữa bầy gà trong một đám tráng hán cao lớn thô kệch.
Trên mặt Bạch Thiệu tràn đầy tươi cười nói: "Ta đã nghe Mạc trang chủ nói về ngươi, ngươi thiên phú bất phàm, kỹ thuật rèn cực kỳ cao siêu, vượt mức bình thường. Hiện giờ Bạch Ngọc bang chúng ta đang cần loại thiên tài rèn như ngươi, ta nguyện ý chi gấp đôi gấp ba giá cả của những người khác để thuê ngươi, mỗi tháng 100 lượng bạc!"
Lúc trước Bạch Thiệu đã từng hỏi Mạc Thiết trong Hắc Thiết sơn trang có chú tạo sư nào sở hữu kỹ thuật rèn cao siêu.
Và dĩ nhiên Mạc Thiết đã nhắc tới tên Tô Trường Không.
Hiện giờ ở trong Hắc Thiết sơn trang, thanh danh của Tô Trường Không khá vang dội, chẳng những hắn có kỹ thuật rèn cao siêu, còn sở hữu thêm hiệu suất cao đến đáng sợ, một tháng có thể tạo ra tới mười thanh đao kiếm, vượt qua chú tạo sư khác không chỉ một bậc!
Chỉ có thể dùng từ thiên phú dị bẩm để hình dung!
Mà Bạch Thiệu đã nhớ kỹ cái tên Tô Trường Không, mới có thể cố ý điểm danh Tô Trường Không vào lúc này.
Chuyện này lại khiến Tô Trường Không nhíu mày.
Bạch Ngọc bang chịu bỏ ra số tiền lớn để thuê nhiều thợ rèn như vậy, chắc chắn mục đích không tầm thường.
Bản thân hắn là không muốn trêu chọc phiền toái, nhưng hôm nay đối phương đã tự mình điểm danh hắn, còn dùng số tiền cao gấp đôi gấp ba lần người khác để thuê hắn, hắn lại không có chút lý do nào để từ chối cả!
Kiểu gì cũng không thể nói toẹt ra là, hắn đang hoài nghi đối phương không có ý tốt?
Bạch Thiệu chưa nhận được câu trả lời thuyết phục từ Tô Trường Không, lại cho rằng Tô Trường Không không hài lòng với khoản thù lao ấy, hắn lập tức nói: "Tô tiểu hữu, Bạch Ngọc bang chúng ta đang cầu người tài như khát nước, nếu ngươi có yêu cầu gì khác, ta cũng sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn!"
Bạch Thiệu đã hạ thái độ xuống đến mức cực kỳ thấp rồi, lấy thân phận của hắn lại dùng lễ đối xử với một chú tạo sư như vậy, đúng là chuyện vô cùng hiếm có.
Tô Trường Không nghe vậy trong lòng hơi hơi rung động: "Vài loại dược liệu mà Ích Khí tán cần lại khó có thể mua được tại Thanh Thủy thành và những thành trấn xung quanh nhưng nếu Bạch Ngọc bang chịu ra tay hỗ trợ, hơn phân nửa chuyện này sẽ không thành vấn đề!"
Trong vài loại dược liệu mà Ích Khí tán cần lại có mấy thứ rất khó mua được trên thị trường dược liệu. Kể cả khi hắn chịu khó đến những thành trấn xa hơn cũng không nhất định có thể mua được
Nhưng Bạch Ngọc bang lại khác, bọn họ giàu có, nội tình thâm hậu, mối quan hệ rộng lớn, khẳng định sẽ có cách chọn mua mấy vị chủ dược của Ích Khí tán.
Nghĩ đến đây, Tô Trường Không nói: "Vậy cứ làm theo lời Bạch công tử nói."
Bạch Thiệu thấy Tô Trường Không đã chịu nhận lời rồi, cũng cười rất vui vẻ.
Cuối cùng đại khái có hai mươi người đồng ý cho Bạch Thiệu thuê.
Mạc Thiết không có ý kiến về chuyện này. Gần đây, đơn đặt hàng trong Hắc Thiết sơn trang cũng không vội, thiếu một, hai mười người, sơn trang hoàn toàn có thể xoay vòng được, hơn nữa, nếu qua chuyện này, có thể kết giao với bang hội như Bạch Ngọc bang, Hắc Thiết sơn trang cũng có chỗ tốt!
"Thiệt hay giả?"
"Đây chính là Bạch Ngọc bang giàu có đó... Người ta đâu cần phải gạt chúng ta!"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thấp giọng nghị luận.
Người ta muốn thuê bọn họ tới Bạch Ngọc bang tạo ra khí cụ, còn trả thù lao quá dày khiến ai ai cũng khó có thể từ chối!
"Ta... Ta nguyện ý đi!" Một hán tử không nhịn được, lập tức nhấc tay nói.
Hắn trên có phụ mẫu, dưới có hài tử, toàn bộ người một nhà đều trông cậy vào hắn kiếm sống, chi tiêu rất lớn. Bởi vậy, giá cả mà Bạch Thiệu đưa ra thật sự khiến hắn khó có thể từ chối.
Chỉ cần bốn tháng có thể kiếm hơn một trăm lượng bạc, qua thôn này sẽ không điếm ấy.(nôm na là cơ hội khó được, phải nắm bắt lấy)
"Ta cũng nguyện ý!" Sau khi có người đầu tiên nguyện ý nhận thuê, càng ngày càng nhiều người đều lên tiếng nhận lời.
Riêng Tô Trường Không vẫn yên lặng đứng trong đám người, không lên tiếng.
Hắn không phải loại người chưa trải việc đời.
Thật hiển nhiên, dù Bạch Ngọc bang này có giàu có hơn nữa thì chuyện bọn họ dám dùng nhiều tiền như vậy để thuê chú tạo sư, chắc chắn phải có nguyên do.
Nói không chừng, đi lần này sẽ chọc phải phiền toái.
Tô Trường Không lại không thiếu hơn trăm lượng bạc này.
Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện!
Hắn không có ý định sảng khoái nhận lời như những người khác.
Mà lúc này vị thanh niên áo trắng Bạch Thiệu kia bỗng nhiên lại mở miệng nói: "Vị nào là Tô Trường Không?"
Tô Trường Không ngẩn người, không ngờ Bạch Thiệu lại chỉ đích danh tên của hắn. Hắn không đáp lại nhưng ánh mắt của những người khác lại vô thức nhìn về phía hắn.
Điều này khiến Tô Trường Không có chút bất đắc dĩ, đành phải tiến lên nửa bước, chắp tay nói: "Tại hạ Tô Trường Không, ra mắt Bạch công tử."
Bạch Thiệu nhìn Tô Trường Không đi ra, con mắt không khỏi tỏa sáng.
Tô Trường Không trước mắt còn trẻ tuổi, chỉ là một thiếu niên, nhưng thân hình cao lớn, khuôn mặt cương nghị, khí độ bất phàm, có vẻ hạc giữa bầy gà trong một đám tráng hán cao lớn thô kệch.
Trên mặt Bạch Thiệu tràn đầy tươi cười nói: "Ta đã nghe Mạc trang chủ nói về ngươi, ngươi thiên phú bất phàm, kỹ thuật rèn cực kỳ cao siêu, vượt mức bình thường. Hiện giờ Bạch Ngọc bang chúng ta đang cần loại thiên tài rèn như ngươi, ta nguyện ý chi gấp đôi gấp ba giá cả của những người khác để thuê ngươi, mỗi tháng 100 lượng bạc!"
Lúc trước Bạch Thiệu đã từng hỏi Mạc Thiết trong Hắc Thiết sơn trang có chú tạo sư nào sở hữu kỹ thuật rèn cao siêu.
Và dĩ nhiên Mạc Thiết đã nhắc tới tên Tô Trường Không.
Hiện giờ ở trong Hắc Thiết sơn trang, thanh danh của Tô Trường Không khá vang dội, chẳng những hắn có kỹ thuật rèn cao siêu, còn sở hữu thêm hiệu suất cao đến đáng sợ, một tháng có thể tạo ra tới mười thanh đao kiếm, vượt qua chú tạo sư khác không chỉ một bậc!
Chỉ có thể dùng từ thiên phú dị bẩm để hình dung!
Mà Bạch Thiệu đã nhớ kỹ cái tên Tô Trường Không, mới có thể cố ý điểm danh Tô Trường Không vào lúc này.
Chuyện này lại khiến Tô Trường Không nhíu mày.
Bạch Ngọc bang chịu bỏ ra số tiền lớn để thuê nhiều thợ rèn như vậy, chắc chắn mục đích không tầm thường.
Bản thân hắn là không muốn trêu chọc phiền toái, nhưng hôm nay đối phương đã tự mình điểm danh hắn, còn dùng số tiền cao gấp đôi gấp ba lần người khác để thuê hắn, hắn lại không có chút lý do nào để từ chối cả!
Kiểu gì cũng không thể nói toẹt ra là, hắn đang hoài nghi đối phương không có ý tốt?
Bạch Thiệu chưa nhận được câu trả lời thuyết phục từ Tô Trường Không, lại cho rằng Tô Trường Không không hài lòng với khoản thù lao ấy, hắn lập tức nói: "Tô tiểu hữu, Bạch Ngọc bang chúng ta đang cầu người tài như khát nước, nếu ngươi có yêu cầu gì khác, ta cũng sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn!"
Bạch Thiệu đã hạ thái độ xuống đến mức cực kỳ thấp rồi, lấy thân phận của hắn lại dùng lễ đối xử với một chú tạo sư như vậy, đúng là chuyện vô cùng hiếm có.
Tô Trường Không nghe vậy trong lòng hơi hơi rung động: "Vài loại dược liệu mà Ích Khí tán cần lại khó có thể mua được tại Thanh Thủy thành và những thành trấn xung quanh nhưng nếu Bạch Ngọc bang chịu ra tay hỗ trợ, hơn phân nửa chuyện này sẽ không thành vấn đề!"
Trong vài loại dược liệu mà Ích Khí tán cần lại có mấy thứ rất khó mua được trên thị trường dược liệu. Kể cả khi hắn chịu khó đến những thành trấn xa hơn cũng không nhất định có thể mua được
Nhưng Bạch Ngọc bang lại khác, bọn họ giàu có, nội tình thâm hậu, mối quan hệ rộng lớn, khẳng định sẽ có cách chọn mua mấy vị chủ dược của Ích Khí tán.
Nghĩ đến đây, Tô Trường Không nói: "Vậy cứ làm theo lời Bạch công tử nói."
Bạch Thiệu thấy Tô Trường Không đã chịu nhận lời rồi, cũng cười rất vui vẻ.
Cuối cùng đại khái có hai mươi người đồng ý cho Bạch Thiệu thuê.
Mạc Thiết không có ý kiến về chuyện này. Gần đây, đơn đặt hàng trong Hắc Thiết sơn trang cũng không vội, thiếu một, hai mười người, sơn trang hoàn toàn có thể xoay vòng được, hơn nữa, nếu qua chuyện này, có thể kết giao với bang hội như Bạch Ngọc bang, Hắc Thiết sơn trang cũng có chỗ tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.