Chương 114: Gặp Gỡ
Lục Thế Điển
16/09/2023
Sau khi đám Âm Tà được chủ nhân của chúng cứu về, Dương Tử vì hơi ngông
cuồng mà ăn trọn một đấm của hắn. Khiến bây giờ hắn đang nằm liệt giường và phải để năm cô vợ của hắn chăm sóc. Nhẫn Dạ cũng bê đến một lò đan
dược, đặt xuống đất hắn thở dài mà nói :
- Vậy mà cũng để bị thương cho bằng được, kẻ như chúng con cũng đáu cần nương tay ?
Dương Tử ăn đan dược, hắn từ từ hồi phục, vừa lấy ra Sát Thần Thương hắn vừa nói :
- Con cũng đâu có nương tay tý nào đâu ? Chúng đã đều là ở Võ Đế cảnh, thực lực mạnh phối hợp cũng nhuần nhuyễn. Con cũng chỉ sở trụ thêm lúc nữa con sẽ bại trước chúng.
Nhẫn Dạ cũng thở dài mà nói :
- Thôi không sao ! Vẫn còn nhiều cơ hội gặp chúng, con vẫn nên nghỉ ngơi chút đi.
Dương Tử liền xoay khớp vai mà nói :
- Con đã khỏi hắn rồi, có thần thể nên lực hấp thụ của con đã rất nhanh rồi. Trong lúc mơ màng con có thấy một bộ Thương Pháp rất cao siêu, nên bây giờ con đang muốn thử. Cũng nhân tiện dạy Lôi Tuyết Vô Cực Thương Kĩ của con luôn.
Nhẫn Dạ phẩy tay mà nói :
- Được rồi ! Ta và cha mẹ ngươi vẫn nên dưỡng già và chông coi cái tông môn cho ngươi là được.
Yên Nhi liền cùng với Hình Ân chạy đến kéo Nhẫn Dạ đi đến xem Dương Tử múa thương. Hắn cũng miễn cưỡng mà đi theo, thậm chí Linh Nhi còn kéo theo cả Chí Dũng và Hằng Thiên cùng cha mẹ của Dương Tử tới. Trước một mảnh đất khá rộng, Dương Tử đang đứng giảng đạo cho các đệ tử của Hỗn Độn Thần Tông nghe. Đang giảng Dương Tử cũng liền nói lớn :
- Từ bây giờ tông môn chúng ta sẽ đổi tên thành Hỗn Độn Thần Tông ! Mọi người hãy cùng nhau tiến mạnh nào !
Mọi người đều đông thanh hô lên :
- Hỗn Độn Thần Tông ! Hỗn Độn Thần Tông !
Sau đó Dương Tử đã biểu diễn thương kĩ cho mọi người xem. Vừa uyển chuyển, vừa sắc nhọn, như là một cây bông nhưng lại như một cây kiếm. Khiến mọi người xem xong đều rất thán phục, tiếp đến Dương Tử đã để Lôi Tuyết biểu diễn thử. Kết quả hắn lập tức bị cho ra dìa, mọi người hò hét tên của Lôi Tuyết. Có một vài tên còn dám nói " Tiên tử muội muội gả cho ta đi". Dương Tử nghe vậy liền gào lên :
- Tên to gan nào dám để ý con gái của bổn toạ ! Mau vác cái mặt ra đây !
Sát ý nổi lên Dương Tử rút Tru Đế ra, với bộ mặt của giang hồ đòi nợ hắn gào lên :
- Là kẻ nào dám đánh chủ ý lên con gái ta !
Tru Đế cũng gào lên :
- To gan ! Dám để ý bổn tiểu thư nhà ta sao !
Lôi Tuyết thấy cha mình như vậy cô bẻ liền đỏ mặt, rồi từ từ kéo Dương Tử vào trong mà nói :
- Con cũng đã lớn rồi đấy cha à ! Con cũng cần có mặt mũi chứ !
Dương Tử chỉ biết cúi mặt xuống tỏ vẻ đáng thương, Lôi Tuyết thấy cha mình như vậy liền gào lớn :
- Mẹ ! Cha ăn vạ với con !
Lập tức năm cô vợ nhà hắn đã bay đến, vừa đáp đất Bắc Phi liền gào lên :
- Dương Vô Cực !
Lập tức khiến Dương Tử xanh mặt mà đáp :
- Nàng có việc gì tìm phu quân của nàng à.
Với ánh mắt sắc lạnh của ba bà vợ còn hai bà còn lại đang cố làm theo. Khiến Dương Tử lập tức nói mớ :
- Thiên Hà Đế đấy à ! Ngài chờ ta chút ta đến ngay !
Rồi hắn cũng nhanh chóng chuồn đi, Lôi Tuyết lắc đầu thở dài mà than với mấy bà mẹ của mình :
- Mẹ à ! Nếu cứ thế này con ở giá mất !
Bắc Phi liền véo mà cô nàng mà nói :
- Xem con này mới tý tuổi đầy mà làm như mình là bà cụ rồi không vậy !
Dạ Hy liền bế cô bé lên mà nói :
- Cũng chả sao ! Cha mẹ nuôi con mãi cũng được !
Lôi Tuyết lại nói :
- Con muốn lấy chồng cơ !
Yên Nhi lắc đầu mà nói :
- Con cũng chỉ nhất thời muốn vậy thôi !
Mọi người đều cười trong sự vui vẻ, còn Dương Tử lúc này lại đang cười trong sự đau khổ. Đau khổ vì nhà Thiên Hà đóng cửa, cười là vị Thiên Hà đang bị Hoa Tỷ nhốt ở nhà. Hắn nói lớn :
- Vậy thì tạm biết Thiên Hà lão già nhà ngươi nhé ! Ta phải đi tua luyện tiếp rồi !
Thiên Hà liên gào lên :
- Mẹ nó cút mau cho lão tử ! Tưởng ngươi đến giúp ta, vậy mà nhân lúc này lấy pháp bảo lưu lại việc xấu của ta !
Dương Tử cũng nhanh chóng bay đi, sau khi bay ra khỏi địa phận của Thiên Hà. Thì Dương Tử đã nhặt được thêm đứa con nữa từ trên trời rơi xuống. Lại là đứa bé vậy mà còn chẳng mặc đồ, đúng lú đó Kiều Oanh bay ngang qua. Nhìn thấy Dương Tử như vậy nàng liền nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ mà nói :
- Có năm vị tỷ tỷ xinh đẹp như vậy mà huynh vẫn có thời gian ăn dâu xanh sao ?
Dương Tử liền luống cuống gào lên :
- Từ...từ đã không...không phải ta làm !
Không biết Kiều Oanh có nghe thấy hay không, lúc Dương Tử nhìn lại đã chẳng thất cô nàng đâu nữa. Hắn thở dài mà nói :
- Sao lại không phải một đứa trẻ là nam vậy.
Thì đột nhiên từ trên trời Dương Tử đã được ông trời ban cho hắn thêm một đứa bẻ trai. Khiến Dương Tử gào lên :
- Ta đâu phải máy chông trẻ đâu!!!
- Vậy mà cũng để bị thương cho bằng được, kẻ như chúng con cũng đáu cần nương tay ?
Dương Tử ăn đan dược, hắn từ từ hồi phục, vừa lấy ra Sát Thần Thương hắn vừa nói :
- Con cũng đâu có nương tay tý nào đâu ? Chúng đã đều là ở Võ Đế cảnh, thực lực mạnh phối hợp cũng nhuần nhuyễn. Con cũng chỉ sở trụ thêm lúc nữa con sẽ bại trước chúng.
Nhẫn Dạ cũng thở dài mà nói :
- Thôi không sao ! Vẫn còn nhiều cơ hội gặp chúng, con vẫn nên nghỉ ngơi chút đi.
Dương Tử liền xoay khớp vai mà nói :
- Con đã khỏi hắn rồi, có thần thể nên lực hấp thụ của con đã rất nhanh rồi. Trong lúc mơ màng con có thấy một bộ Thương Pháp rất cao siêu, nên bây giờ con đang muốn thử. Cũng nhân tiện dạy Lôi Tuyết Vô Cực Thương Kĩ của con luôn.
Nhẫn Dạ phẩy tay mà nói :
- Được rồi ! Ta và cha mẹ ngươi vẫn nên dưỡng già và chông coi cái tông môn cho ngươi là được.
Yên Nhi liền cùng với Hình Ân chạy đến kéo Nhẫn Dạ đi đến xem Dương Tử múa thương. Hắn cũng miễn cưỡng mà đi theo, thậm chí Linh Nhi còn kéo theo cả Chí Dũng và Hằng Thiên cùng cha mẹ của Dương Tử tới. Trước một mảnh đất khá rộng, Dương Tử đang đứng giảng đạo cho các đệ tử của Hỗn Độn Thần Tông nghe. Đang giảng Dương Tử cũng liền nói lớn :
- Từ bây giờ tông môn chúng ta sẽ đổi tên thành Hỗn Độn Thần Tông ! Mọi người hãy cùng nhau tiến mạnh nào !
Mọi người đều đông thanh hô lên :
- Hỗn Độn Thần Tông ! Hỗn Độn Thần Tông !
Sau đó Dương Tử đã biểu diễn thương kĩ cho mọi người xem. Vừa uyển chuyển, vừa sắc nhọn, như là một cây bông nhưng lại như một cây kiếm. Khiến mọi người xem xong đều rất thán phục, tiếp đến Dương Tử đã để Lôi Tuyết biểu diễn thử. Kết quả hắn lập tức bị cho ra dìa, mọi người hò hét tên của Lôi Tuyết. Có một vài tên còn dám nói " Tiên tử muội muội gả cho ta đi". Dương Tử nghe vậy liền gào lên :
- Tên to gan nào dám để ý con gái của bổn toạ ! Mau vác cái mặt ra đây !
Sát ý nổi lên Dương Tử rút Tru Đế ra, với bộ mặt của giang hồ đòi nợ hắn gào lên :
- Là kẻ nào dám đánh chủ ý lên con gái ta !
Tru Đế cũng gào lên :
- To gan ! Dám để ý bổn tiểu thư nhà ta sao !
Lôi Tuyết thấy cha mình như vậy cô bẻ liền đỏ mặt, rồi từ từ kéo Dương Tử vào trong mà nói :
- Con cũng đã lớn rồi đấy cha à ! Con cũng cần có mặt mũi chứ !
Dương Tử chỉ biết cúi mặt xuống tỏ vẻ đáng thương, Lôi Tuyết thấy cha mình như vậy liền gào lớn :
- Mẹ ! Cha ăn vạ với con !
Lập tức năm cô vợ nhà hắn đã bay đến, vừa đáp đất Bắc Phi liền gào lên :
- Dương Vô Cực !
Lập tức khiến Dương Tử xanh mặt mà đáp :
- Nàng có việc gì tìm phu quân của nàng à.
Với ánh mắt sắc lạnh của ba bà vợ còn hai bà còn lại đang cố làm theo. Khiến Dương Tử lập tức nói mớ :
- Thiên Hà Đế đấy à ! Ngài chờ ta chút ta đến ngay !
Rồi hắn cũng nhanh chóng chuồn đi, Lôi Tuyết lắc đầu thở dài mà than với mấy bà mẹ của mình :
- Mẹ à ! Nếu cứ thế này con ở giá mất !
Bắc Phi liền véo mà cô nàng mà nói :
- Xem con này mới tý tuổi đầy mà làm như mình là bà cụ rồi không vậy !
Dạ Hy liền bế cô bé lên mà nói :
- Cũng chả sao ! Cha mẹ nuôi con mãi cũng được !
Lôi Tuyết lại nói :
- Con muốn lấy chồng cơ !
Yên Nhi lắc đầu mà nói :
- Con cũng chỉ nhất thời muốn vậy thôi !
Mọi người đều cười trong sự vui vẻ, còn Dương Tử lúc này lại đang cười trong sự đau khổ. Đau khổ vì nhà Thiên Hà đóng cửa, cười là vị Thiên Hà đang bị Hoa Tỷ nhốt ở nhà. Hắn nói lớn :
- Vậy thì tạm biết Thiên Hà lão già nhà ngươi nhé ! Ta phải đi tua luyện tiếp rồi !
Thiên Hà liên gào lên :
- Mẹ nó cút mau cho lão tử ! Tưởng ngươi đến giúp ta, vậy mà nhân lúc này lấy pháp bảo lưu lại việc xấu của ta !
Dương Tử cũng nhanh chóng bay đi, sau khi bay ra khỏi địa phận của Thiên Hà. Thì Dương Tử đã nhặt được thêm đứa con nữa từ trên trời rơi xuống. Lại là đứa bé vậy mà còn chẳng mặc đồ, đúng lú đó Kiều Oanh bay ngang qua. Nhìn thấy Dương Tử như vậy nàng liền nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ mà nói :
- Có năm vị tỷ tỷ xinh đẹp như vậy mà huynh vẫn có thời gian ăn dâu xanh sao ?
Dương Tử liền luống cuống gào lên :
- Từ...từ đã không...không phải ta làm !
Không biết Kiều Oanh có nghe thấy hay không, lúc Dương Tử nhìn lại đã chẳng thất cô nàng đâu nữa. Hắn thở dài mà nói :
- Sao lại không phải một đứa trẻ là nam vậy.
Thì đột nhiên từ trên trời Dương Tử đã được ông trời ban cho hắn thêm một đứa bẻ trai. Khiến Dương Tử gào lên :
- Ta đâu phải máy chông trẻ đâu!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.