Chương 168: Lộ Ra Chân Tướng
Lục Thế Điển
03/03/2024
Đạo Cổ sau khi nghe Dương Tử hỏi thì cũng có chút khó hiểu hỏi lại:
- Nó là thứ quái gì vậy?
Dương Tử cũng lắc đầu đáp:
- Ta cũng không biết nữa, nhưng có lẽ là một phần của thứ kia. Ta mới đầu cũng chẳng biết tên của nó, nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói của kẻ nào đó, nó rất mị hoặc. Nó nói rằng kia là con rối của Chi Khu và kẻ ấy đã bị Hắc Thực.
Đạo Cổ liền xoa cằm suy nghĩ rồi nói:
- Ta chưa từng nghe về thứ đó, nếu ta nhớ không nhầm thì có một căn bệnh ở tiểu thế giới có tên Lý Kì Giới có những triệu chứng giống như ngươi kể mà thôi.
Dương Tử cũng thấy lạ, hắn ngồi xuống cái ghế bên cạnh nằm dài ra rồi thở dài nói:
- Vậy thứ đó là cái quái gì chứ?
Đạo Cổ suy nghĩ một rồi rồi liền a lên một tiếng đáp:
- Ta nghĩ có lẽ Vạn Cổ biết nó đấy! Đi tìm hắn thôi! Cũng phải nhờ hắn giúp một tay trong việc hạ gục Chi Khu mới được.
Dương Tử lúc này lòng man mát buồn, hắn kìm nén lại cảm súc, rồi hắn khẽ nói:
- Lão già ấy đã đến nơi nào đấy nghỉ ngơi rồi.
Đạo Cổ chưa nhận ra, nên vẫn phẩy tay cười nói:
- Làm gì có, hắn mà lại nghỉ ng…
Quay lại nhìn Dương Tử, lúc này hắn đang rất khó chịu và dường như rất tức giận. Đạo Cổ liền ngồi bệt xuống đất, hắn lắc đầu phủ nhận:
- Hắn không thể nào chết được, hắn chắc hắn đang ở đâu đó thôi!
Dương Tử thấy vậy liền lấy ra ấn kí mở ra lâu đài của Vạn Cổ, Đạo Cổ cũng hiểu được khi có một người khác ngoài kẻ kia cầm được ấn kí ấy thì có ý nghĩa gì. Dương Tử cũng lên tiếng:
- Ta đã để lại một phần ần kí trên cánh cửa, nên nó sẽ không thể mở ra được nữa.
Dương Tử vừa nói xong trong đầu hắn hiện ra thứ gì đó, hắn đập bàn đứng dậy nói:
- Một nửa, là một nửa! Có lẽ Chi Khu không thay đổi! Hắn có thể bị kẻ khác kiểm soát rồi.
Đạo Cổ bất ngờ quay lại hỏi Dương Tử:
- Làm sao người chắc rằng điều đó là đúng chứ?
Dương Tử liền kể cho Đạo Cổ nghe:
- Ta có nhớ khi ta trò chuyện với giọng nói phát ra từ có rối, ta có hỏi hắn là Chi Khu hay sao. Và giọng nói ấy trả lời là cũng có thể coi là một phần như vậy.
Đạo Cổ cũng nhanh chóng đáp:
- Một thể hai hồn!
Dương Tử gật đầu nói:
- Cũng rất có thể là như vậy, kẻ bí ẩn kia chiếm được một phần trong Chi Khu ra sao thì vẫn là ẩn số.
Suy ngẫm hồi lâu Dương Tử lại vò đầu rồi nói:
- Kẻ có năng lực đoạt xá với đám cường giả đời đầu như các ngươi thì cũng không yếu hơn các ngươi được!
Đạo Cổ mặt có chút hoảng sợ đáp:
- Là thứ bên kia vết nứt, rất có thể là nó.
Dương Tử thấy vậy cũng lắc đầu đáp:
- Đành chịu thôi, ta sẽ về tu luyện, thêm một cái Tịch Mệnh Cảnh cũng có thêm phần đánh bại được tên kia.
Đạo Cổ cũng gật đầu, lúc ra ngoài cửa Đạo Cổ đưa cho Dương Tử một mảnh tịch pháp, hắn nói:
- Đây là phần bổ sung cho Thôn Phệ Cấm Kinh của ngưới nó sẽ lập tức chuyển hoá những thứ ngươi thôn phệ trở thành sức mạnh của ngươi, nhưng sẽ có chút mệt mỏi đấy.
Dương Tử gật đầu rồi bay đi, hắn vừa bay hết tốc lực vừa dùng Thôn Phệ Cấm Kinh hấp thụ thiên tài địa bảo nhằm gia tăng thêm thực lực của mình. Phía những người của Hỗn Độn Thánh Địa đi tìm tiểu thế giới thì ai cũng đã đến bước cuối cùng trong việc ép thiên đạo công nhận mình. Nhẫn Dạ lúc này rất sốt ruột, hắn tức giận bóp chặt thiên đạo rồi gào lên:
- Mẹ kiếp! Nhà ngươi vẫn không chịu thừa nhận ta là kẻ duy nhất đạt được Võ Đế trong thiên địa này à?
Thiên đạo lúc ấy cũng có thấy chút sát khí liền vội vã thừa nhận Nhẫn Dạ. Hắn thấy vậy liền vứt Thiên đạo sang một bên mà tức tốc bay về Hỗn Độn Thánh Địa để bế quan. Vừa ra đến hư không, Nhẫn Dạ gặp được Chí Dũng, họ cũng chẳng nói với nhau câu nào mà cũng bay về một hướng. Lúc ấy Dương Tử về lấy đan dược và linh thạch xong liền bay ngang qua hai người. Họ liền cùng lúc túm Dương Tử lại rồi hỏi:
- Tiểu tử nhà ngươi đi đâu mà vội vàng vậy?
- Tiểu tử nhà con còn định đi đâu vậy? Không định củng cố tu vi à?
Dương Tử vừa nhai đan dược vừa đáp:
- Nhon nhang nhịnh nhi nhây nhạ!
Nhẫn Dạ liền tóm cổ áo Dương Tử tức giận gào lên:
- Nuốt hết xong rồi nói thì có chết được ai hả?
Dương Tử nghe xong cũng sợ hãi gật đầu rồi nuốt hết đan dược xuống mà đáp:
- Con đang định đi ạ.
Chí Dũng liền hỏi Dương Tử:
- Đằng kia là Hư Không Giới, tiểu tử nhà ngươi bay ngược lại là định đi đâu vậy?
Dương Tử liền tỉnh bơ đáp:
- Phản Hoan Giới ạ! Chứ không phải hai người cũng định đi đến đó ạ?
Hai người Chí Dũng và Nhẫn Dạ bày ra bộ mặt khó hiểu hỏi Dương Tử:
- Đến đó làm gì?
Dương Tử cạn lời đáp:
- Thời gian trôi nhanh hơn thì tu luyện cũng được lâu hơn chứ ạ, tu luyện ở đây một tháng thì bên đấy đã cả trăm cả ngàn năm rồi ạ.
Chí Dũng và Nhẫn Dạ liền đồng thanh gào lên:
- Sao ngươi không nói sớm.
Dương Tử gãi đầu đáp:
- Thì giờ con mới nghĩ ra mà.
Thế là họ bay theo Dương Tử, và cũng đã nhắn vào trong nhóm trưởng lão của thánh địa. " Trưởng lão nào còn ở cảnh giới Tứ Cảnh nhưng chưa đạt đến đỉnh phong hãy ấn vào cái này mà bay đến Phản Hoan Giới để tu luyện nhanh chóng hơn."
Sau đó cũng có một số người khác đã hoàn thành việc ép thiên đạo thừa nhận mà bay theo chỉ dẫn.
- Nó là thứ quái gì vậy?
Dương Tử cũng lắc đầu đáp:
- Ta cũng không biết nữa, nhưng có lẽ là một phần của thứ kia. Ta mới đầu cũng chẳng biết tên của nó, nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói của kẻ nào đó, nó rất mị hoặc. Nó nói rằng kia là con rối của Chi Khu và kẻ ấy đã bị Hắc Thực.
Đạo Cổ liền xoa cằm suy nghĩ rồi nói:
- Ta chưa từng nghe về thứ đó, nếu ta nhớ không nhầm thì có một căn bệnh ở tiểu thế giới có tên Lý Kì Giới có những triệu chứng giống như ngươi kể mà thôi.
Dương Tử cũng thấy lạ, hắn ngồi xuống cái ghế bên cạnh nằm dài ra rồi thở dài nói:
- Vậy thứ đó là cái quái gì chứ?
Đạo Cổ suy nghĩ một rồi rồi liền a lên một tiếng đáp:
- Ta nghĩ có lẽ Vạn Cổ biết nó đấy! Đi tìm hắn thôi! Cũng phải nhờ hắn giúp một tay trong việc hạ gục Chi Khu mới được.
Dương Tử lúc này lòng man mát buồn, hắn kìm nén lại cảm súc, rồi hắn khẽ nói:
- Lão già ấy đã đến nơi nào đấy nghỉ ngơi rồi.
Đạo Cổ chưa nhận ra, nên vẫn phẩy tay cười nói:
- Làm gì có, hắn mà lại nghỉ ng…
Quay lại nhìn Dương Tử, lúc này hắn đang rất khó chịu và dường như rất tức giận. Đạo Cổ liền ngồi bệt xuống đất, hắn lắc đầu phủ nhận:
- Hắn không thể nào chết được, hắn chắc hắn đang ở đâu đó thôi!
Dương Tử thấy vậy liền lấy ra ấn kí mở ra lâu đài của Vạn Cổ, Đạo Cổ cũng hiểu được khi có một người khác ngoài kẻ kia cầm được ấn kí ấy thì có ý nghĩa gì. Dương Tử cũng lên tiếng:
- Ta đã để lại một phần ần kí trên cánh cửa, nên nó sẽ không thể mở ra được nữa.
Dương Tử vừa nói xong trong đầu hắn hiện ra thứ gì đó, hắn đập bàn đứng dậy nói:
- Một nửa, là một nửa! Có lẽ Chi Khu không thay đổi! Hắn có thể bị kẻ khác kiểm soát rồi.
Đạo Cổ bất ngờ quay lại hỏi Dương Tử:
- Làm sao người chắc rằng điều đó là đúng chứ?
Dương Tử liền kể cho Đạo Cổ nghe:
- Ta có nhớ khi ta trò chuyện với giọng nói phát ra từ có rối, ta có hỏi hắn là Chi Khu hay sao. Và giọng nói ấy trả lời là cũng có thể coi là một phần như vậy.
Đạo Cổ cũng nhanh chóng đáp:
- Một thể hai hồn!
Dương Tử gật đầu nói:
- Cũng rất có thể là như vậy, kẻ bí ẩn kia chiếm được một phần trong Chi Khu ra sao thì vẫn là ẩn số.
Suy ngẫm hồi lâu Dương Tử lại vò đầu rồi nói:
- Kẻ có năng lực đoạt xá với đám cường giả đời đầu như các ngươi thì cũng không yếu hơn các ngươi được!
Đạo Cổ mặt có chút hoảng sợ đáp:
- Là thứ bên kia vết nứt, rất có thể là nó.
Dương Tử thấy vậy cũng lắc đầu đáp:
- Đành chịu thôi, ta sẽ về tu luyện, thêm một cái Tịch Mệnh Cảnh cũng có thêm phần đánh bại được tên kia.
Đạo Cổ cũng gật đầu, lúc ra ngoài cửa Đạo Cổ đưa cho Dương Tử một mảnh tịch pháp, hắn nói:
- Đây là phần bổ sung cho Thôn Phệ Cấm Kinh của ngưới nó sẽ lập tức chuyển hoá những thứ ngươi thôn phệ trở thành sức mạnh của ngươi, nhưng sẽ có chút mệt mỏi đấy.
Dương Tử gật đầu rồi bay đi, hắn vừa bay hết tốc lực vừa dùng Thôn Phệ Cấm Kinh hấp thụ thiên tài địa bảo nhằm gia tăng thêm thực lực của mình. Phía những người của Hỗn Độn Thánh Địa đi tìm tiểu thế giới thì ai cũng đã đến bước cuối cùng trong việc ép thiên đạo công nhận mình. Nhẫn Dạ lúc này rất sốt ruột, hắn tức giận bóp chặt thiên đạo rồi gào lên:
- Mẹ kiếp! Nhà ngươi vẫn không chịu thừa nhận ta là kẻ duy nhất đạt được Võ Đế trong thiên địa này à?
Thiên đạo lúc ấy cũng có thấy chút sát khí liền vội vã thừa nhận Nhẫn Dạ. Hắn thấy vậy liền vứt Thiên đạo sang một bên mà tức tốc bay về Hỗn Độn Thánh Địa để bế quan. Vừa ra đến hư không, Nhẫn Dạ gặp được Chí Dũng, họ cũng chẳng nói với nhau câu nào mà cũng bay về một hướng. Lúc ấy Dương Tử về lấy đan dược và linh thạch xong liền bay ngang qua hai người. Họ liền cùng lúc túm Dương Tử lại rồi hỏi:
- Tiểu tử nhà ngươi đi đâu mà vội vàng vậy?
- Tiểu tử nhà con còn định đi đâu vậy? Không định củng cố tu vi à?
Dương Tử vừa nhai đan dược vừa đáp:
- Nhon nhang nhịnh nhi nhây nhạ!
Nhẫn Dạ liền tóm cổ áo Dương Tử tức giận gào lên:
- Nuốt hết xong rồi nói thì có chết được ai hả?
Dương Tử nghe xong cũng sợ hãi gật đầu rồi nuốt hết đan dược xuống mà đáp:
- Con đang định đi ạ.
Chí Dũng liền hỏi Dương Tử:
- Đằng kia là Hư Không Giới, tiểu tử nhà ngươi bay ngược lại là định đi đâu vậy?
Dương Tử liền tỉnh bơ đáp:
- Phản Hoan Giới ạ! Chứ không phải hai người cũng định đi đến đó ạ?
Hai người Chí Dũng và Nhẫn Dạ bày ra bộ mặt khó hiểu hỏi Dương Tử:
- Đến đó làm gì?
Dương Tử cạn lời đáp:
- Thời gian trôi nhanh hơn thì tu luyện cũng được lâu hơn chứ ạ, tu luyện ở đây một tháng thì bên đấy đã cả trăm cả ngàn năm rồi ạ.
Chí Dũng và Nhẫn Dạ liền đồng thanh gào lên:
- Sao ngươi không nói sớm.
Dương Tử gãi đầu đáp:
- Thì giờ con mới nghĩ ra mà.
Thế là họ bay theo Dương Tử, và cũng đã nhắn vào trong nhóm trưởng lão của thánh địa. " Trưởng lão nào còn ở cảnh giới Tứ Cảnh nhưng chưa đạt đến đỉnh phong hãy ấn vào cái này mà bay đến Phản Hoan Giới để tu luyện nhanh chóng hơn."
Sau đó cũng có một số người khác đã hoàn thành việc ép thiên đạo thừa nhận mà bay theo chỉ dẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.