Chương 151: Lôi Cảnh Vạn Cổ 2
Lục Thế Điển
01/01/2024
Dương Tử từ từ mở mắt ra, hắn nhìn xung quanh, đầu cũng có chút đau mà than vãn:
- Ta cũng quá đen đủi đi mà.
Hắn xoa đầu mà nghĩ:
- Ta nhớ là sau khi đi vào bí cảnh thì ta đã bị một tia sét đánh văng đi khiến ta bị tách khỏi mọi người.
Hắn thở dài vươn vai mà nói:
- Vẫn là tìm mọi người thôi.
Vừa bước được một bước chân thì Dương Tử như cảm thấy đầu mình có chút choáng váng. Hắn lắc đầu nói:
- Ta sao lại có cảm giác buồn ngủ thế này nhỉ?
Sau đó hắn liền gục xuống rồi khung cảnh xung quanh hắn như đang bị thứ gì đó ăn mòn, trước khi bất tỉnh hoàn toàn Dương Tử thấy một khung cảnh của một đồi núi chứ không còn là sa mạc nước rồi cứ thế mà ngất lịm đi. Phía của Bắc Phi thì họ đã an toàn đáp xuống, Thiên Hà vẫn không thấy Lôi Tuyết và Thiên Tôn đầu liền có ý định bay lên xem sét. Chỉ thấy hắn nhảy lên được một chút rồi lại rơi xuống, sau khi rơi xuống Thiên Hà liền nói:
- Cấm ngự không phi hành rồi, chúng ta phải tìm Lôi Tuyết và Thiên Tôn kiểu gì đây?
Hắn nói xong thì liền nghe thấy âm thanh của Thiên Tôn gào lên:
- Thiên Hà! Mau đỡ Lôi Tuyết!
Sau đó liền ném Lôi Tuyết ra chỗ mọi người, còn hắn thì rơi thẳng xuống. Vội vàng đứng dậy Thiên Tôn liền chạy đến chỗ mọi người và vui vẻ nói:
- Xem ta tìm được gì cho con bé này.
Sau đó liền lấy ra một cáy thương và một chiếc vòng bé bằng lòng bàn tay hắn. Thiên Hà liền nói:
- Cây thương là của tên kia vậy chiếc vòng này cũng là của hắn, hình như Vô Cực huynh từng nói qua với ta thứ này gọi là Cổ Luân.
Thiên Tôn hào hứng nói:
- Vậy thì cho con bé hấp thụ cái…
Thiên Hà nhăn mặt đáp:
- Cổ Luân.
Thiên Tôn liền gật đầu mà nói:
- Đúng đúng, cho con bé hấp thụ cổ luân đi.
Bắc Phi bế Yên Nhi trên tay và hỏi Thiên Hà:
- Vậy làm sao để con bé có thể hấp thụ nó vậy?
Thiên Hà liền lắc đầu nói:
- Chắc cũng chỉ có Thông Tuệ và Vô Cực huynh biết được mà thôi, cũng có khả năng lão già Nhẫn Dạ cũng biết tại vì hắn có Đạo Cổ bên mình nên cũng có khả năng. Về vấn đề làm sao để con bé hấp thụ được thì ta cũng chưa từng hỏi Vô Cực huynh về cách hấp thụ cổ luân nên cũng không biết.
Yên Nhi sau một hồi cũng tỉnh dậy mà nhõng nhẽo với Bắc Phi:
- Tỷ tỷ, muội muốn uống nước ép.
Bắc Phi véo mũi cô nàng rồi nói:
- Lớn già đầu ra rồi vẫn còn nhõng nhẽo được à? Lôi Tuyết mà thấy nó cười cho muội thúi mặt ra đấy.
Yên Nhi liền dưng dưng nước mắt chuẩn bị khóc cũng may Bắc Phi nhanh tay nhét vào mồm cô nàng một cốc nước rồi quay sang nói với Thiên Hà và Thiên Tôn:
- Nơi này chuyển biến thất thường chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi lấy lại sức trước đã.
Thiên Hà và Thiên Tôn cũng đồng ý và nhanh chóng kiếm được một hang động gần đó để mọi người nghỉ ngơi. Cơ thể Lôi Tuyết lúc này cũng toả ra lôi điện, Yên Nhi sau khi tỉnh táo cũng lo lắng hỏi Thiên Hà:
- Huynh biết con bé bị sao không vậy?
Thiên Hà thản nhiên nói:
- Con bé đang hoàn thành bước cuối dung hợp thần thể hay thánh thể củ Lôi Đế mà thôi, hai muội không cần lo đâu.
Rồi họ cũng trải qua một đêm khá yên bình, bình yên của đám người Bắc Phi là vậy nhưng tên Ý Lôi thì không. Sau khi hắn bay vào bí cảnh và ném ra một tia sét chia cắt đám người Dương Tử thì cũng bị một tia sét nào đó đánh văng đi. Càng thảm hơn là hắn đã bị đánh bay đến nơi có một cái biển cắm ở trên mặt cát, ở trên biển có ghi Yêu Thú Chi Sa. Hắn liền có cám giác không tốt sau lưng, nhìn lại đã là một đầu yêu thú Thập Tứ giai đang nhỏ dãi nhìn hắn. Cứ vậy hắn trải qua một đêm chạy không ngừng nghỉ để thoát khỏi yêu thú kia. Trở lại với Dương Tử, sau khi ngất đi hắn cũng từ từ mở mắt ra, hắn nhìn thấy mọi thứ rất xa lạ. Hắn buột miệng hỏi:
- Ta là ai và ta đang ở đâu?
Một cô nương cùng với một lão đầu cường tráng đi vào mà nói:
- Nhóc đang ở Trang Gia thôn, ta là Hằng Yên, ta và chú Lam đã gặp được ngươi ở vách núi bên kia thôn.
Dương Tử ngồi dậy nói:
- Cảm ơn hai người đã cứu ta, có thể cho ta biết ngoài Tranh Gia thôn ra thì còn nơi nào khác không?
Chú Lam liền nghĩ ngợi một hồi rồi đáp:
- Rộng hơn cũng có rất nhiều thôn khác và chúng ta đang sống trong Thanh Quốc của Hoàng Tộc Lập Bắc cạnh đó cũng có Ngân Quốc và Mặc Quốc. Chúng lần lượt là của Hoàng Tộc Thủy Liêm và Hoàng Tộc Mặc Phí.
Dương Tử liền cùng kính đáp:
- Cảm ơn thúc bá đã nói cho ta biết.
Hằng Yên liền nói:
- Được rồi được rồi, đệ mau nằm xuống nghỉ ngơi đi vết thương của đệ vẫn còn nặng lắm ta và chú Lam sẽ đi ra ngoài cho đệ nghỉ ngơi nhé.
Dương Tử khó hiểu hỏi:
- Đệ? Ta trông giống trẻ con lắm à?
Thấy có chậu nước bên cạnh hắn liền thò mặt vào xem mặt mình như thế nào thì hắn thở dài mà nói:
- Ta lại bị kéo vào một cánh huyễn cảnh gì rồi à?
- Ta cũng quá đen đủi đi mà.
Hắn xoa đầu mà nghĩ:
- Ta nhớ là sau khi đi vào bí cảnh thì ta đã bị một tia sét đánh văng đi khiến ta bị tách khỏi mọi người.
Hắn thở dài vươn vai mà nói:
- Vẫn là tìm mọi người thôi.
Vừa bước được một bước chân thì Dương Tử như cảm thấy đầu mình có chút choáng váng. Hắn lắc đầu nói:
- Ta sao lại có cảm giác buồn ngủ thế này nhỉ?
Sau đó hắn liền gục xuống rồi khung cảnh xung quanh hắn như đang bị thứ gì đó ăn mòn, trước khi bất tỉnh hoàn toàn Dương Tử thấy một khung cảnh của một đồi núi chứ không còn là sa mạc nước rồi cứ thế mà ngất lịm đi. Phía của Bắc Phi thì họ đã an toàn đáp xuống, Thiên Hà vẫn không thấy Lôi Tuyết và Thiên Tôn đầu liền có ý định bay lên xem sét. Chỉ thấy hắn nhảy lên được một chút rồi lại rơi xuống, sau khi rơi xuống Thiên Hà liền nói:
- Cấm ngự không phi hành rồi, chúng ta phải tìm Lôi Tuyết và Thiên Tôn kiểu gì đây?
Hắn nói xong thì liền nghe thấy âm thanh của Thiên Tôn gào lên:
- Thiên Hà! Mau đỡ Lôi Tuyết!
Sau đó liền ném Lôi Tuyết ra chỗ mọi người, còn hắn thì rơi thẳng xuống. Vội vàng đứng dậy Thiên Tôn liền chạy đến chỗ mọi người và vui vẻ nói:
- Xem ta tìm được gì cho con bé này.
Sau đó liền lấy ra một cáy thương và một chiếc vòng bé bằng lòng bàn tay hắn. Thiên Hà liền nói:
- Cây thương là của tên kia vậy chiếc vòng này cũng là của hắn, hình như Vô Cực huynh từng nói qua với ta thứ này gọi là Cổ Luân.
Thiên Tôn hào hứng nói:
- Vậy thì cho con bé hấp thụ cái…
Thiên Hà nhăn mặt đáp:
- Cổ Luân.
Thiên Tôn liền gật đầu mà nói:
- Đúng đúng, cho con bé hấp thụ cổ luân đi.
Bắc Phi bế Yên Nhi trên tay và hỏi Thiên Hà:
- Vậy làm sao để con bé có thể hấp thụ nó vậy?
Thiên Hà liền lắc đầu nói:
- Chắc cũng chỉ có Thông Tuệ và Vô Cực huynh biết được mà thôi, cũng có khả năng lão già Nhẫn Dạ cũng biết tại vì hắn có Đạo Cổ bên mình nên cũng có khả năng. Về vấn đề làm sao để con bé hấp thụ được thì ta cũng chưa từng hỏi Vô Cực huynh về cách hấp thụ cổ luân nên cũng không biết.
Yên Nhi sau một hồi cũng tỉnh dậy mà nhõng nhẽo với Bắc Phi:
- Tỷ tỷ, muội muốn uống nước ép.
Bắc Phi véo mũi cô nàng rồi nói:
- Lớn già đầu ra rồi vẫn còn nhõng nhẽo được à? Lôi Tuyết mà thấy nó cười cho muội thúi mặt ra đấy.
Yên Nhi liền dưng dưng nước mắt chuẩn bị khóc cũng may Bắc Phi nhanh tay nhét vào mồm cô nàng một cốc nước rồi quay sang nói với Thiên Hà và Thiên Tôn:
- Nơi này chuyển biến thất thường chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi lấy lại sức trước đã.
Thiên Hà và Thiên Tôn cũng đồng ý và nhanh chóng kiếm được một hang động gần đó để mọi người nghỉ ngơi. Cơ thể Lôi Tuyết lúc này cũng toả ra lôi điện, Yên Nhi sau khi tỉnh táo cũng lo lắng hỏi Thiên Hà:
- Huynh biết con bé bị sao không vậy?
Thiên Hà thản nhiên nói:
- Con bé đang hoàn thành bước cuối dung hợp thần thể hay thánh thể củ Lôi Đế mà thôi, hai muội không cần lo đâu.
Rồi họ cũng trải qua một đêm khá yên bình, bình yên của đám người Bắc Phi là vậy nhưng tên Ý Lôi thì không. Sau khi hắn bay vào bí cảnh và ném ra một tia sét chia cắt đám người Dương Tử thì cũng bị một tia sét nào đó đánh văng đi. Càng thảm hơn là hắn đã bị đánh bay đến nơi có một cái biển cắm ở trên mặt cát, ở trên biển có ghi Yêu Thú Chi Sa. Hắn liền có cám giác không tốt sau lưng, nhìn lại đã là một đầu yêu thú Thập Tứ giai đang nhỏ dãi nhìn hắn. Cứ vậy hắn trải qua một đêm chạy không ngừng nghỉ để thoát khỏi yêu thú kia. Trở lại với Dương Tử, sau khi ngất đi hắn cũng từ từ mở mắt ra, hắn nhìn thấy mọi thứ rất xa lạ. Hắn buột miệng hỏi:
- Ta là ai và ta đang ở đâu?
Một cô nương cùng với một lão đầu cường tráng đi vào mà nói:
- Nhóc đang ở Trang Gia thôn, ta là Hằng Yên, ta và chú Lam đã gặp được ngươi ở vách núi bên kia thôn.
Dương Tử ngồi dậy nói:
- Cảm ơn hai người đã cứu ta, có thể cho ta biết ngoài Tranh Gia thôn ra thì còn nơi nào khác không?
Chú Lam liền nghĩ ngợi một hồi rồi đáp:
- Rộng hơn cũng có rất nhiều thôn khác và chúng ta đang sống trong Thanh Quốc của Hoàng Tộc Lập Bắc cạnh đó cũng có Ngân Quốc và Mặc Quốc. Chúng lần lượt là của Hoàng Tộc Thủy Liêm và Hoàng Tộc Mặc Phí.
Dương Tử liền cùng kính đáp:
- Cảm ơn thúc bá đã nói cho ta biết.
Hằng Yên liền nói:
- Được rồi được rồi, đệ mau nằm xuống nghỉ ngơi đi vết thương của đệ vẫn còn nặng lắm ta và chú Lam sẽ đi ra ngoài cho đệ nghỉ ngơi nhé.
Dương Tử khó hiểu hỏi:
- Đệ? Ta trông giống trẻ con lắm à?
Thấy có chậu nước bên cạnh hắn liền thò mặt vào xem mặt mình như thế nào thì hắn thở dài mà nói:
- Ta lại bị kéo vào một cánh huyễn cảnh gì rồi à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.