Chương 193: Long Tộc Chi Vương
Lục Thế Điển
01/07/2024
Dương Tử từ trong khu rừng đang chém giết đàm yêu thú khi thấy động tĩnh của Tần Lãnh cũng nhanh chóng trở về. Hắn vừa chạy vừa nói:
- Vậy mà khí tức của huynh ấy lại khá ổn định, có lẽ lại gặp được cơ duyên rồi.
Nhanh chóng trở về cái cây, Dương Tử trực tiếp bay lên đập vỡ kết giới mình dựng lên. Hắn kéo Cơ Minh đi rồi nói:
- Huynh cứ yên tâm đột phá! Không cần lo đâu!
Tần Lãnh mở mắt gật đầu rồi bay thẳng lên trời xuyên qua tán lá. Lôi kiếp này rất mạnh, mấy nghìn dặm xung quanh đều bị mây đen bao phủ. Dưới ánh mắt của lũ yêu thú thì đến chính bản thân dưới dòng nước chắc cũng chẳng thể nhìn thấy. Long Tộc kia ở sâu trong khu rừng hắn ngồi dưới vương toạ của mình thở dài mà nói:
- Vậy thật sự lại có người độ kiếp, hơn lôi kiếp cỡ này thì chắc chắn người độ kiếp cũng không phải kẻ tầm thường.
Hắn thở dài rồi cầm một thứ gì đó trên tay, ngước nhìn lên bầu trời đang bị che phủ bởi mây đen. Hắn có chút u sầu nói ra:
- Không nghĩ nhanh như vậy đã phải dùng đến nó rồi!
Một tiếng ầm phát ra khiến hắn cầm chặt vũ khí đứng dậy rồi gào lớn:
- Là kẻ nào?
Tiếng của Dương Tử từ trong đám khỏi bụi truyền ra:
- Long Vương? Ngài quên nhân loại nhỏ bé như ta rồi sao?
Đám khói bụi bay đi để lại hình ảnh Dương Tử đang dẫm lên đầu một tên yêu tộc và một lỗ sau bức tường. Long Tộc kia lên cắm kiếm xuống đất, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Ta là Ngao Thiên! Ta là vua của khu rừng này, ngươi sẽ không có kết cục tốt nếu đi vào đây đâu? Quay về đi!
Dương Tử không đáp, sát khí của hắn đã toả ra, thần thể lập tức được khởi lên. Bấy giờ Dương Tử đáp lại:
- Vậy nếu ta không về thì sao?
Đáp lại lời nói của Dương Tử thì chỉ có một thanh đại đao bay vụt qua mặt hắn. Dương Tử nhoẻn miệng cười hắn lập tức biến mất rồi rút Sát Thần Thương ra mà tung ra một đòn Thiên Long Ngậm Ngọc vào thẳng bụng tên Ngao Thiên kia. Thương vừa ra khỏi tay Dương Tử lập tức lấy ra Tru Đế Kiếm mà tung ra một đường kiếm. Đường kiếm ấy loé sáng rồi vụt tắt nhưng chỉ vài giây sau nó để lại một vết nứt giữa không trung. Ngao Thiên vì bất ngờ mà không kịp đỡ đã ăn trọn hai chiêu của Dương Tử.
- Với cái cường độ chiêu thức như thế này thì có được gọi là thứ gì đó tổ hợp kĩ năng của Chí Dũng tiền bối chưa nhỉ?
Dương Tử ở trên không trung thở gấp, sau lưng hắn đã hiện ra pháp trận của Oanh Tạc Thiên Địa. Hàng ngàn hàng vạn vệt sáng lại loé lên rồi vụt tắt và để lại vô vàn vụ nổ. Ngao Thiên từ trong nhưng vụ nổ lao ra và hướng tới chỗ Dương Tử có ý định tấn công. Dương Tử vậy liền cười khẩy rồi nói:
- Long Tộc như thế này cũng quá chậm rồi đấy nhỉ?
Đột nhiên Ngao Thiên biến mất, Dương Tử cũng ngạc nhiên không tin mà nhìn xung quanh. Bất ngờ Ngao Thiên từ sau lưng bóp cổ Dương Tử rồi gào lên và tung ra một cú đá:
- Uy Long Liệt Cước!
Ba đầu con rồng hiện ra cắn chặt lấy người của Dương Tử rồi đẩy hắn đập mạnh xuống mặt đất. Hắn lập tức phụt máu ra, Dương Tử bật dậy rồi lập tức biến mất. Ngao Thiên lập tức gồng mình lên rồi gào lớn:
- Uy Long Liệt Thuẫn!
Ngay lúc hắn vừa khởi lên tấm khiên lập tức nhận lấy một cú đá của Dương Tử. Tuy không ảnh hưởng nhưng Ngao Thiên đã bị đẩy xuống mặt đất, Dương Tử lú này mới cười rồi nói:
- Vẫn là để ngươi thấy chiêu thức mới của ra thì hơn!
Dứt câu hắn búng tay, sau lưng hắn nhanh chóng hiện ra muôn vàn ánh sáng, Dương Tử ngạo nghễ nhìn xuống chỗ Ngao Thiên mà nói:
- Gọi nó là thứ gì đó plasma hủy diệt giống Chí Dũng tiền bối bảo nghe thì không hay. Vậy gọi nó là Thiên Ý đi!
Hắn vừa ngắt lời lập tức những ánh sáng kia hoá thành những quả cầu mà lap thẳng xuống chỗ của Ngao Thiên. Tấm khiên vững chắc kia của Ngao Thiên đứng trước nhưng quả cầu của Dương Tử giờ chẳng khác nào tờ giấy mỏng mặc người ta xé rách. Ngao Thiên không cam tâm hắn gào lên rất lớn, Dương Tử cũng bị ảnh thần hồn. Ngao Phệ ở trong thức cũng cảm nhận được mà gào lên:
- Long Hống? Sao một Long Tộc tần thường như hắn lại sở hữu Long Hống chứ?
Dương Tử ôm đầu đau đớn truyền âm lại hỏi Ngao Phệ:
- Long Hống là gì vậy?
Ngao Phệ liền đáp:
- Nó là tiếng gào của rồng,nhưng không chỉ có vậy! Long Hống có thể khiến thần hồn của kẻ khác tổn thương dù có mạnh đến đâu. Ngươi hẳn vẫn còn nhớ Hắc, tâm trí hắn chỉ còn giết chóc là do ta đã dùng Long Hống tác động vào thần hồn của hắn. Và nó có một điểm gậy chết người nữa đó là sẽ cường hoá chủ sử dụng lên một mức độ rất cao trong 2 canh giờ!
Dương Tử đơ người, hắn bần thần nói:
- Ta đánh nhau với hắn có dễ dàng đâu mà còn cường hoá chứ?
Nhưng lúc sau Dương Tử lại mỉm cười rồi nói:
- Cuối cùng cũng xong rồi hả?
Một âm thanh phát ra đáp lại lời nói của Dương Tử:
- Để huynh đợi hơi lâu rồi! Giờ thì để ta giúp huynh một tay nhé!
Dương Tử cũng vui vẻ đáp lại:
- Ta chờ mãi đấy!
Ngao Thiên gầm lên, cơ thể hắn đang biến đổi một âm thanh kinh khủng phát ra cùng với làn hơi nước bốc lên nghi ngút. Sau lớp khói đó Ngao Thiên bước ra với bộ dạng mới, hắn xoa gáy rồi nói:
- Một tên một hay là hai tên một lượt đây?
Dương Tử nhoẻn miệng cười đáp:
- Ngươi cũng xứng cái danh Long Vương ta gọi nhỉ?
Rồi hai người lập tức lao vào, kẻ cầm trọng đao kẻ lại cầm thương vào kiếm. Một người một rồng cứ thế lao vào nhau, tiếng âm thanh vang lên không ngừng.
- Vậy mà khí tức của huynh ấy lại khá ổn định, có lẽ lại gặp được cơ duyên rồi.
Nhanh chóng trở về cái cây, Dương Tử trực tiếp bay lên đập vỡ kết giới mình dựng lên. Hắn kéo Cơ Minh đi rồi nói:
- Huynh cứ yên tâm đột phá! Không cần lo đâu!
Tần Lãnh mở mắt gật đầu rồi bay thẳng lên trời xuyên qua tán lá. Lôi kiếp này rất mạnh, mấy nghìn dặm xung quanh đều bị mây đen bao phủ. Dưới ánh mắt của lũ yêu thú thì đến chính bản thân dưới dòng nước chắc cũng chẳng thể nhìn thấy. Long Tộc kia ở sâu trong khu rừng hắn ngồi dưới vương toạ của mình thở dài mà nói:
- Vậy thật sự lại có người độ kiếp, hơn lôi kiếp cỡ này thì chắc chắn người độ kiếp cũng không phải kẻ tầm thường.
Hắn thở dài rồi cầm một thứ gì đó trên tay, ngước nhìn lên bầu trời đang bị che phủ bởi mây đen. Hắn có chút u sầu nói ra:
- Không nghĩ nhanh như vậy đã phải dùng đến nó rồi!
Một tiếng ầm phát ra khiến hắn cầm chặt vũ khí đứng dậy rồi gào lớn:
- Là kẻ nào?
Tiếng của Dương Tử từ trong đám khỏi bụi truyền ra:
- Long Vương? Ngài quên nhân loại nhỏ bé như ta rồi sao?
Đám khói bụi bay đi để lại hình ảnh Dương Tử đang dẫm lên đầu một tên yêu tộc và một lỗ sau bức tường. Long Tộc kia lên cắm kiếm xuống đất, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Ta là Ngao Thiên! Ta là vua của khu rừng này, ngươi sẽ không có kết cục tốt nếu đi vào đây đâu? Quay về đi!
Dương Tử không đáp, sát khí của hắn đã toả ra, thần thể lập tức được khởi lên. Bấy giờ Dương Tử đáp lại:
- Vậy nếu ta không về thì sao?
Đáp lại lời nói của Dương Tử thì chỉ có một thanh đại đao bay vụt qua mặt hắn. Dương Tử nhoẻn miệng cười hắn lập tức biến mất rồi rút Sát Thần Thương ra mà tung ra một đòn Thiên Long Ngậm Ngọc vào thẳng bụng tên Ngao Thiên kia. Thương vừa ra khỏi tay Dương Tử lập tức lấy ra Tru Đế Kiếm mà tung ra một đường kiếm. Đường kiếm ấy loé sáng rồi vụt tắt nhưng chỉ vài giây sau nó để lại một vết nứt giữa không trung. Ngao Thiên vì bất ngờ mà không kịp đỡ đã ăn trọn hai chiêu của Dương Tử.
- Với cái cường độ chiêu thức như thế này thì có được gọi là thứ gì đó tổ hợp kĩ năng của Chí Dũng tiền bối chưa nhỉ?
Dương Tử ở trên không trung thở gấp, sau lưng hắn đã hiện ra pháp trận của Oanh Tạc Thiên Địa. Hàng ngàn hàng vạn vệt sáng lại loé lên rồi vụt tắt và để lại vô vàn vụ nổ. Ngao Thiên từ trong nhưng vụ nổ lao ra và hướng tới chỗ Dương Tử có ý định tấn công. Dương Tử vậy liền cười khẩy rồi nói:
- Long Tộc như thế này cũng quá chậm rồi đấy nhỉ?
Đột nhiên Ngao Thiên biến mất, Dương Tử cũng ngạc nhiên không tin mà nhìn xung quanh. Bất ngờ Ngao Thiên từ sau lưng bóp cổ Dương Tử rồi gào lên và tung ra một cú đá:
- Uy Long Liệt Cước!
Ba đầu con rồng hiện ra cắn chặt lấy người của Dương Tử rồi đẩy hắn đập mạnh xuống mặt đất. Hắn lập tức phụt máu ra, Dương Tử bật dậy rồi lập tức biến mất. Ngao Thiên lập tức gồng mình lên rồi gào lớn:
- Uy Long Liệt Thuẫn!
Ngay lúc hắn vừa khởi lên tấm khiên lập tức nhận lấy một cú đá của Dương Tử. Tuy không ảnh hưởng nhưng Ngao Thiên đã bị đẩy xuống mặt đất, Dương Tử lú này mới cười rồi nói:
- Vẫn là để ngươi thấy chiêu thức mới của ra thì hơn!
Dứt câu hắn búng tay, sau lưng hắn nhanh chóng hiện ra muôn vàn ánh sáng, Dương Tử ngạo nghễ nhìn xuống chỗ Ngao Thiên mà nói:
- Gọi nó là thứ gì đó plasma hủy diệt giống Chí Dũng tiền bối bảo nghe thì không hay. Vậy gọi nó là Thiên Ý đi!
Hắn vừa ngắt lời lập tức những ánh sáng kia hoá thành những quả cầu mà lap thẳng xuống chỗ của Ngao Thiên. Tấm khiên vững chắc kia của Ngao Thiên đứng trước nhưng quả cầu của Dương Tử giờ chẳng khác nào tờ giấy mỏng mặc người ta xé rách. Ngao Thiên không cam tâm hắn gào lên rất lớn, Dương Tử cũng bị ảnh thần hồn. Ngao Phệ ở trong thức cũng cảm nhận được mà gào lên:
- Long Hống? Sao một Long Tộc tần thường như hắn lại sở hữu Long Hống chứ?
Dương Tử ôm đầu đau đớn truyền âm lại hỏi Ngao Phệ:
- Long Hống là gì vậy?
Ngao Phệ liền đáp:
- Nó là tiếng gào của rồng,nhưng không chỉ có vậy! Long Hống có thể khiến thần hồn của kẻ khác tổn thương dù có mạnh đến đâu. Ngươi hẳn vẫn còn nhớ Hắc, tâm trí hắn chỉ còn giết chóc là do ta đã dùng Long Hống tác động vào thần hồn của hắn. Và nó có một điểm gậy chết người nữa đó là sẽ cường hoá chủ sử dụng lên một mức độ rất cao trong 2 canh giờ!
Dương Tử đơ người, hắn bần thần nói:
- Ta đánh nhau với hắn có dễ dàng đâu mà còn cường hoá chứ?
Nhưng lúc sau Dương Tử lại mỉm cười rồi nói:
- Cuối cùng cũng xong rồi hả?
Một âm thanh phát ra đáp lại lời nói của Dương Tử:
- Để huynh đợi hơi lâu rồi! Giờ thì để ta giúp huynh một tay nhé!
Dương Tử cũng vui vẻ đáp lại:
- Ta chờ mãi đấy!
Ngao Thiên gầm lên, cơ thể hắn đang biến đổi một âm thanh kinh khủng phát ra cùng với làn hơi nước bốc lên nghi ngút. Sau lớp khói đó Ngao Thiên bước ra với bộ dạng mới, hắn xoa gáy rồi nói:
- Một tên một hay là hai tên một lượt đây?
Dương Tử nhoẻn miệng cười đáp:
- Ngươi cũng xứng cái danh Long Vương ta gọi nhỉ?
Rồi hai người lập tức lao vào, kẻ cầm trọng đao kẻ lại cầm thương vào kiếm. Một người một rồng cứ thế lao vào nhau, tiếng âm thanh vang lên không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.