Chương 158: Mọi Điều Không Hay
Lục Thế Điển
29/01/2024
Sau khi phá nát con rối của Hắc, nhóm của Dương Tử đã chia ra và tiếp
tục đi tìm những người còn lại. Ở một mảnh hư không còn sót lại chút khí tức đánh nhau của những đại năng thượng cổ. Một vết nứt đang dần được
mở rộng, một con mắt nhìn vào trong Hư Không Giới. Đột nhiên có một âm
thanh kì lạ phát lên:
- Con của ta! Ta sắp đến được với con rồi đây.
Âm thanh kết thúc cũng là lúc một vài luồng hắc khí đang cố xâm nhập vào Hư Không Giới. Một đạo ý chí thế giới bất ngờ cắt qua, khiến những luồng hắc khí biến mất. Con mắt nhìn về một hướng rồi có âm thanh phát ra đây căm tức:
- Luôn là ngươi! Sao lại dám cảm bổn vương gặp lại con ta?
Một âm thanh già nua cất lên từ trong hư không để đáp lại âm thầm thanh của con mắt:
- Ta có trách nhiệm của ta, ta biết sức mạnh của ngươi ảnh hưởng thế nào đến thế giới này. Vạn Cổ Đệ Nhất Đế này có chết cũng dốc hết sức mà ngăn cản ngươi!
Sau đó có một tia ý chí thế giới đang đóng lại khe nứt, âm thanh của con mắt vẫn liên tục vang lên và nguyền rủa Vạn Cổ Đệ Nhất Đế:
- Ta nguyện rủa ngươi chết không toàn thây, sớm muộn gì ta cũng sẽ gặp lại được con ta!
Vạn Cổ Đệ Nhất Đế cũng không chút lo lắng lên tiếng:
- Vậy chờ ngày thọ nguyên của ta tận đi!
Nói xong cũng là lúc khe nứt được đóng lại hoàn toàn, Vạn Cổ Đệ Nhất Đế đã ngồi trở lại trên một chiếc ghế, hắn ho ra một ngụm máu rồi thở dài mà lên tiếng:
- Bao giờ ngươi mới đến nơi này?
Dương Tử đang bay ở trong tiểu thế giới kia cũng giật mình, hắn dừng lại sờ soạng khắp cơ thể rồi gãi đầu nói:
- Sao cứ như ta sắp mất đi thứ gì rất quan trọng vậy chứ?
Hắn lắc đầu vài cái rồi bay vụt đi, tự nhẩm trong đầu rằng:
- Không phân tâm nữa! Vẫn cố tìm cách để đối phó với Chi Khu thì hơn.
Đạo Cổ lúc này đã sắp hoàn thành việc nặn lại cơ thể, hắn thở dài mà nói với bản sao của mình:
- Sao ta có cảm giác gì đó rất quen thuộc vậy số 1?
Bản sao kia liền đáp:
- Lão tử còn chẳng sống lâu bằng lão già nhà mi mà mi còn hỏi?
Đạo Cổ thở dài nói:
- Hình như tính cách ngươi rất khác ta thì phải!
Bản sao liền gào lên:
- Con mẹ nó! Lão tử sống cũng hơn 50 cái lần Hỗn Loạn Đạo Đài rồi đấy, con chó sống đến ngần đấy còn phải đổi chủ, lão tử lại không thay đổi được cái tính cách vô sỉ nhà ngươi à?
Đạo Cổ lắc đầu nói:
- Ngươi khác số 2 nhiều quá.
Bản sao số hai liền gào lên:
- Ta mà giống tên đần đó sao?
Cứ thế ở cái phòng cao nhất của Hỗn Loạn Đạo Đài ầm ĩ do thanh âm cái nhau của một người. Phía Dương Tử sau khi bay đi rất lâu thì cũng đã tìm thấy được Thiên Hà và Thiên Tôn. Họ cũng nhanh chóng tập hợp với nhóm còn lại, rồi cũng nhanh chóng thoát ra khỏi tiểu thế giới. Vừa ra ngoài Ngao Hà liền vui sướng gào lên:
- Bổn đế đã tự do!
Cả nhóm mặc kệ Ngao Hà mà gấp rút đi tìm Đạo Cổ, tìm mãi chẳng thấy đâu Long Tổ liền hiện ra với bộ dạng vô cùng vô cùng ngáo. Vừa ngoáy mũi Long Tổ vừa chỉ vào cái phòng ở trên cao nhất rồi nói với giọng điệu như đang chê bai:
- Tên đấy chỉ có thể ở trên mấy chỗ cao cao mà thôi!
Cả nhóm vẫn không để ý mà bay hết tốc lực lên trên, gần tới nơi Dương Tử gào lên:
- Đạo Cổ tiền bối! Ta đã gặp được con rối của Chi Khi rồi!
Đạo Cổ vừa hoàn thành xong nặn lại cơ thể liền chạy ra, hắn vội vàng hỏi:
- Ở đâu? Có bắt lại không?
Nhưng có lẽ vì quá gấp nên Đạo Cổ quên mặc đồ, Dương Tử liền che mắt ba cô vợ rồi ái ngại đáp:
- Ngài mặc đồ vào trước đi đã.
Đạo Cổ liền đỏ mặt chạy vào trong mặc đồ, nhưng hắn vẫn không quên mà nói vọng ra:
- Chờ ta một chút, mấy người các ngươi vào trong đi đã.
Long Tổ thở dài mà đáp:
- Vẫn như vậy, gấp là quên mặc đồ.
Tần Lãnh lúc này mới để ý mà hỏi:
- Vậy Long Tổ ngài quen Đạo Cổ tiền bối ạ? Nghe có vẻ ngài rất hiểu về Đạo Cổ tiền bối.
Long Tổ đang ngoáy mũi cũng quay lại đáp với bộ mặt dửng dưng:
- Ta chưa nói cho các ngươi biết à?
Cả đám lắc đầu rồi đồng thanh nói:
- Ngài đâu có nói gì đâu.
Đạo Cổ sau khi ăn mặc chỉnh tề cũng bước ra, hắn khác ngạc nhiên khi thấy Long Tổ mà lên tiếng chào:
- Ngao Kỳ! Sao ngươi lại ở đây vậy? Còn trong dạng thần thức nữa?
Long Tổ đáp:
- Đừng gọi ta bằng cái tên đấy nữa, nghe trông giống tiểu bối vậy.
Đạo Cổ liền nhìn Long Tổ rồi nói:
- Thôi sao cũng được, tùy ngươi.
Long Tổ thấy vậy cũng trả lời câu hỏi vừa nãy của Đạo Cổ:
- Ta vẫn còn ở dạng thần thức là vì bạn thân của ngươi đây, mới cả lâu nay ta vẫn chưa tìm được con cháu long tộc nào có huyết mạch thuần túy. Nên vẫn chưa muốn sống lại.
Đạo Cổ gật gật đầu vài cái rồi quay sang hỏi Dương Tử:
- Còn chuyện vừa nãy tiểu tử nhà ngươi kể, có bắt được con rối đấy không?
Dương Tử lắc đầu rồi cũng kể lại toàn bộ mọi chuyện hắn làm từ lúc gặp con rồi cho Đạo Cổ nghe. Đạo Cổ nghe xong thở dài đáp:
- Vậy thì rất có thể Chi Khu sắp tới đây rồi!
- Con của ta! Ta sắp đến được với con rồi đây.
Âm thanh kết thúc cũng là lúc một vài luồng hắc khí đang cố xâm nhập vào Hư Không Giới. Một đạo ý chí thế giới bất ngờ cắt qua, khiến những luồng hắc khí biến mất. Con mắt nhìn về một hướng rồi có âm thanh phát ra đây căm tức:
- Luôn là ngươi! Sao lại dám cảm bổn vương gặp lại con ta?
Một âm thanh già nua cất lên từ trong hư không để đáp lại âm thầm thanh của con mắt:
- Ta có trách nhiệm của ta, ta biết sức mạnh của ngươi ảnh hưởng thế nào đến thế giới này. Vạn Cổ Đệ Nhất Đế này có chết cũng dốc hết sức mà ngăn cản ngươi!
Sau đó có một tia ý chí thế giới đang đóng lại khe nứt, âm thanh của con mắt vẫn liên tục vang lên và nguyền rủa Vạn Cổ Đệ Nhất Đế:
- Ta nguyện rủa ngươi chết không toàn thây, sớm muộn gì ta cũng sẽ gặp lại được con ta!
Vạn Cổ Đệ Nhất Đế cũng không chút lo lắng lên tiếng:
- Vậy chờ ngày thọ nguyên của ta tận đi!
Nói xong cũng là lúc khe nứt được đóng lại hoàn toàn, Vạn Cổ Đệ Nhất Đế đã ngồi trở lại trên một chiếc ghế, hắn ho ra một ngụm máu rồi thở dài mà lên tiếng:
- Bao giờ ngươi mới đến nơi này?
Dương Tử đang bay ở trong tiểu thế giới kia cũng giật mình, hắn dừng lại sờ soạng khắp cơ thể rồi gãi đầu nói:
- Sao cứ như ta sắp mất đi thứ gì rất quan trọng vậy chứ?
Hắn lắc đầu vài cái rồi bay vụt đi, tự nhẩm trong đầu rằng:
- Không phân tâm nữa! Vẫn cố tìm cách để đối phó với Chi Khu thì hơn.
Đạo Cổ lúc này đã sắp hoàn thành việc nặn lại cơ thể, hắn thở dài mà nói với bản sao của mình:
- Sao ta có cảm giác gì đó rất quen thuộc vậy số 1?
Bản sao kia liền đáp:
- Lão tử còn chẳng sống lâu bằng lão già nhà mi mà mi còn hỏi?
Đạo Cổ thở dài nói:
- Hình như tính cách ngươi rất khác ta thì phải!
Bản sao liền gào lên:
- Con mẹ nó! Lão tử sống cũng hơn 50 cái lần Hỗn Loạn Đạo Đài rồi đấy, con chó sống đến ngần đấy còn phải đổi chủ, lão tử lại không thay đổi được cái tính cách vô sỉ nhà ngươi à?
Đạo Cổ lắc đầu nói:
- Ngươi khác số 2 nhiều quá.
Bản sao số hai liền gào lên:
- Ta mà giống tên đần đó sao?
Cứ thế ở cái phòng cao nhất của Hỗn Loạn Đạo Đài ầm ĩ do thanh âm cái nhau của một người. Phía Dương Tử sau khi bay đi rất lâu thì cũng đã tìm thấy được Thiên Hà và Thiên Tôn. Họ cũng nhanh chóng tập hợp với nhóm còn lại, rồi cũng nhanh chóng thoát ra khỏi tiểu thế giới. Vừa ra ngoài Ngao Hà liền vui sướng gào lên:
- Bổn đế đã tự do!
Cả nhóm mặc kệ Ngao Hà mà gấp rút đi tìm Đạo Cổ, tìm mãi chẳng thấy đâu Long Tổ liền hiện ra với bộ dạng vô cùng vô cùng ngáo. Vừa ngoáy mũi Long Tổ vừa chỉ vào cái phòng ở trên cao nhất rồi nói với giọng điệu như đang chê bai:
- Tên đấy chỉ có thể ở trên mấy chỗ cao cao mà thôi!
Cả nhóm vẫn không để ý mà bay hết tốc lực lên trên, gần tới nơi Dương Tử gào lên:
- Đạo Cổ tiền bối! Ta đã gặp được con rối của Chi Khi rồi!
Đạo Cổ vừa hoàn thành xong nặn lại cơ thể liền chạy ra, hắn vội vàng hỏi:
- Ở đâu? Có bắt lại không?
Nhưng có lẽ vì quá gấp nên Đạo Cổ quên mặc đồ, Dương Tử liền che mắt ba cô vợ rồi ái ngại đáp:
- Ngài mặc đồ vào trước đi đã.
Đạo Cổ liền đỏ mặt chạy vào trong mặc đồ, nhưng hắn vẫn không quên mà nói vọng ra:
- Chờ ta một chút, mấy người các ngươi vào trong đi đã.
Long Tổ thở dài mà đáp:
- Vẫn như vậy, gấp là quên mặc đồ.
Tần Lãnh lúc này mới để ý mà hỏi:
- Vậy Long Tổ ngài quen Đạo Cổ tiền bối ạ? Nghe có vẻ ngài rất hiểu về Đạo Cổ tiền bối.
Long Tổ đang ngoáy mũi cũng quay lại đáp với bộ mặt dửng dưng:
- Ta chưa nói cho các ngươi biết à?
Cả đám lắc đầu rồi đồng thanh nói:
- Ngài đâu có nói gì đâu.
Đạo Cổ sau khi ăn mặc chỉnh tề cũng bước ra, hắn khác ngạc nhiên khi thấy Long Tổ mà lên tiếng chào:
- Ngao Kỳ! Sao ngươi lại ở đây vậy? Còn trong dạng thần thức nữa?
Long Tổ đáp:
- Đừng gọi ta bằng cái tên đấy nữa, nghe trông giống tiểu bối vậy.
Đạo Cổ liền nhìn Long Tổ rồi nói:
- Thôi sao cũng được, tùy ngươi.
Long Tổ thấy vậy cũng trả lời câu hỏi vừa nãy của Đạo Cổ:
- Ta vẫn còn ở dạng thần thức là vì bạn thân của ngươi đây, mới cả lâu nay ta vẫn chưa tìm được con cháu long tộc nào có huyết mạch thuần túy. Nên vẫn chưa muốn sống lại.
Đạo Cổ gật gật đầu vài cái rồi quay sang hỏi Dương Tử:
- Còn chuyện vừa nãy tiểu tử nhà ngươi kể, có bắt được con rối đấy không?
Dương Tử lắc đầu rồi cũng kể lại toàn bộ mọi chuyện hắn làm từ lúc gặp con rồi cho Đạo Cổ nghe. Đạo Cổ nghe xong thở dài đáp:
- Vậy thì rất có thể Chi Khu sắp tới đây rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.