Chương 172: Tình Thế Hiểm Nghèo
Lục Thế Điển
31/03/2024
Dù ai nấy cũng dốc hết sát chiêu vào người Hắc nhưng có vẻ nhiêu đây là
chưa đủ. Đột nhiên hắn bóp cổ Thiên Tôn rồi gằn nên từng tiếng:
- Đủ chưa? Đánh đủ chưa?
Hắn ném Thiên Tôn đi rồi lập tức có mặt trước Chí Dũng, hắn đấm đến một quyền khiến Chí Dũng mặt xanh như tàu lá chuối mà nôn ra một đống máu. Không gian thần thông rung nên, Thiên Hà lập tức dịch chuyển Chí Dũng về phía sau trị thương. Hắn gào lên:
- Trị thương cho tiền bối, các vị còn lại cùng ta xông lên!
Thiên Tôn lại là người mở màn, từ phía xa hắn lao đến đấm thẳng vào mặt Hắc. Khiến Hắc bay từ trên trời mà đập mạnh xuống đất. Lăng Lịch cũng cởi bỏ giới hạn, một thương cực mạnh lao đến cũng chỉ để lại trên người Hắc một vết xước nhỏ. Đột nhiên có một vài âm thanh phát ra, nó như đến từ Âm Tào Địa Phủ vậy. Đột nhiên Hoàng Tuyền hét lớn:
- Tất cả lùi lại! Mau lùi lại chữa thương!
Minh Đế hay là Diêm Vương đã được Hoàng Tuyền dùng máu và bảy phần của sông nước Hoàng Tuyền đổi lấy một điều kiện của Diêm Vương. Hắn chấp tay lại hô lớn:
- Từ Âm Tào Địa Phủ ta mang người đến đây! Lấy huyết nhục ngấm vào sông địa! Để xin người ban cho một thỉnh cầu!
Diêm Vương khẽ gật đầu với những thứ Hoàng Tuyền đổi lấy, hắn liền đưa ra điều kiện:
- Xin người hãy mang một hồn ba phách của kẻ kia xuống Âm Tào Địa Phủ!
Diêm Vương cũng chỉ khẽ phẩy tay, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tất cả mọi người ở đó. Chỉ thấy Hắc đau đớn gào lên, lúc này thất khiếu của hắn máu trào ra như thác. Hắn tức giận gào lên:
- Ngươi dám sao?
Hắn liền lao tới tấn công Diêm Vương, nhưng bị một cái phẩy tay đập mạnh xuống đất mà nôn thêm máu ra. Diêm Vương cũng đã làm xong thỉnh cầu rồi cũng biến mất. Cái giá phải trả là Hoàng Tuyền đã rơi vào trạng thái nguy kịch, máu gần như đã cạn, hơi thở yếu đuối đến vô cùng. Hắc thì cũng chẳng khác gì, không vì thế mà hắn dừng lại. Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên trời gào lên một tiếng, một luồng hắc khí toả ra xung quanh bao bọc lấy hắn lại vào trung tâm. Tuyết La lập tức thi triển ra Vô Tận Băng Cốc nhằm đóng băng Hắc lại, cô nàng lập tức nhìn về phía Thiên Tôn và Lăng Lịch mà nói:
- Hai người các huynh còn định chờ gì nữa chứ?
Hình Ân và Linh Nhi từ xa cũng đã thấy cơ hội để thể hiện, cô nàng Hình Ân thì lấy ra cây cung quen thuộc mà thi triển Ngũ Hành Toả Tiễn Trận. Cùng với đó Linh Nhi cũng đã dùng sức mạnh của bản thân mà tạo ra ba loại đại đạo ngẫu nhiên trên năm mũi tên kia. Năm mũi tên bay thẳng đến phía Hắc, tạo ra một đại trận khống chế lại tên Hắc. Ba luồng đại đạo ngẫu nhiên kia của Linh Nhi lại vừa vặn là Lôi đạo, Băng đạo và Sát đạo. Khiến cho đại trận lại được củng cố và tăng thêm ảnh hưởng của nhũng đại đạo hoặc thuộc tính giống nó khi trạm vào đại trận. Lúc ấy Tần Lãnh cũng tụ lực vào thanh kiếm xong, hắn lao đến chén liến tục sáu đòn vào đại trận. Cùng với Tuyết La và Lăng Lịch cùng với Thiên Tôn đã khiến đại trận quá tải mà nổ tung. Hắc đã có chút thương tổn nhưng dường như nhiêu đó là quá ít. Hắn đứng dậy, hắc khí đã bao bọc lại thân thể hắn thành một bộ giáp. Hắn buông lời nhục mạ mọi người:
- Lũ phế vật! Tưởng các ngươi có chiêu trò gì ghê gớm, cũng chỉ để lại được vài vết xước thôi à?
Hắn lập tức đạp chân xuống đất mà lấy đà, chớp mắt đã đá bay đi ba người Tuyết La, Lăng Lịch và Thiên Tôn. Thiên Hà cũng xuất hiện mà gào lên:
- Không Chi Hoá Hạ!
Một luồng sức mạnh không gian loé lên, tên Hắc đã có thêm một cái lỗ trên người còn ba nhóm Tuyết La đã được dịch chuyển về phía sau. Vì Tần Lãnh đứng quá xa nên Thiên Hà cũng không thể bao phủ không gian chi lực đến chỗ hắn mà đem hắn về được. Nhưng đấy lại là chủ đích của hắn, Tần Lãnh tháo mấy chiếc vòng mà Atula tộc cuối cùng đưa cho ra rồi nói:
- Đánh nhau với ta thử xem nào? Kẻ bị cụt tay!
Câu nói đấy như chạm tới giới hạn, Hắc trong chớp mắt đã bay đến đạp thẳng một cú về phái ngực Tần Lãnh. Chỉ trong vài hơi thở Tần Lãnh cũng đã kịp cảm nhận mà dùng hai thanh kiếm đỡ lại, rồi hắn và Hắc lao vào nhau. Những cú chém chứa sát khí và huyết sắc chi lực nồng đậm liên tục được vung ra. Nó nhanh đến mức có một số đòn đã đánh chúng người Hắc mà hắn không phát giác ra. Những cú đấm, cú đã của tên Hắc cũng chẳng phải để đùa, hắn đấm ra cú nào là uy lực lẫn cả áp lực đều rất khủng khiếp. Rồi đột nhiên hắn đứng im để Tần Lãnh vung kiếm lên chém. Hắn gào lên:
- Hắc Sát Quyền!
Chỉ một cú, một cú đấm duy nhất đã trực tiếp khiên Tần Lãnh bay đi rất xa và cày nát bét mặt đất mấy dặm xung quanh. Trong chớp mắt Hắc có mặt trước Tần Lãnh và có ý định kết liễu Tần Lãnh. Bấy giờ Hằng Thiên sau một hồi vẽ trận pháp thì liền gào lên:
- Đừng hòng! Không có chuyện dễ thế đâu!
Một trận pháp khổng lồ bao trùm lấy cả thế giới đó, và bao bọc lấy tất cả mọi người. Và tạo cho họ một lớp ngăn chặn mọi thứ nhận phải, nhưng lúc này ai cũng đã đuối sức. Thoạt nhìn có vẻ trận đánh của họ rất hời hợt nhưng đòn nào của tên điên kia cũng khiến họ không thương thì cũng suy yếu, họ đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Đi chẳng được mà ở lại cũng chẳng nổi.
- Đủ chưa? Đánh đủ chưa?
Hắn ném Thiên Tôn đi rồi lập tức có mặt trước Chí Dũng, hắn đấm đến một quyền khiến Chí Dũng mặt xanh như tàu lá chuối mà nôn ra một đống máu. Không gian thần thông rung nên, Thiên Hà lập tức dịch chuyển Chí Dũng về phía sau trị thương. Hắn gào lên:
- Trị thương cho tiền bối, các vị còn lại cùng ta xông lên!
Thiên Tôn lại là người mở màn, từ phía xa hắn lao đến đấm thẳng vào mặt Hắc. Khiến Hắc bay từ trên trời mà đập mạnh xuống đất. Lăng Lịch cũng cởi bỏ giới hạn, một thương cực mạnh lao đến cũng chỉ để lại trên người Hắc một vết xước nhỏ. Đột nhiên có một vài âm thanh phát ra, nó như đến từ Âm Tào Địa Phủ vậy. Đột nhiên Hoàng Tuyền hét lớn:
- Tất cả lùi lại! Mau lùi lại chữa thương!
Minh Đế hay là Diêm Vương đã được Hoàng Tuyền dùng máu và bảy phần của sông nước Hoàng Tuyền đổi lấy một điều kiện của Diêm Vương. Hắn chấp tay lại hô lớn:
- Từ Âm Tào Địa Phủ ta mang người đến đây! Lấy huyết nhục ngấm vào sông địa! Để xin người ban cho một thỉnh cầu!
Diêm Vương khẽ gật đầu với những thứ Hoàng Tuyền đổi lấy, hắn liền đưa ra điều kiện:
- Xin người hãy mang một hồn ba phách của kẻ kia xuống Âm Tào Địa Phủ!
Diêm Vương cũng chỉ khẽ phẩy tay, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tất cả mọi người ở đó. Chỉ thấy Hắc đau đớn gào lên, lúc này thất khiếu của hắn máu trào ra như thác. Hắn tức giận gào lên:
- Ngươi dám sao?
Hắn liền lao tới tấn công Diêm Vương, nhưng bị một cái phẩy tay đập mạnh xuống đất mà nôn thêm máu ra. Diêm Vương cũng đã làm xong thỉnh cầu rồi cũng biến mất. Cái giá phải trả là Hoàng Tuyền đã rơi vào trạng thái nguy kịch, máu gần như đã cạn, hơi thở yếu đuối đến vô cùng. Hắc thì cũng chẳng khác gì, không vì thế mà hắn dừng lại. Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên trời gào lên một tiếng, một luồng hắc khí toả ra xung quanh bao bọc lấy hắn lại vào trung tâm. Tuyết La lập tức thi triển ra Vô Tận Băng Cốc nhằm đóng băng Hắc lại, cô nàng lập tức nhìn về phía Thiên Tôn và Lăng Lịch mà nói:
- Hai người các huynh còn định chờ gì nữa chứ?
Hình Ân và Linh Nhi từ xa cũng đã thấy cơ hội để thể hiện, cô nàng Hình Ân thì lấy ra cây cung quen thuộc mà thi triển Ngũ Hành Toả Tiễn Trận. Cùng với đó Linh Nhi cũng đã dùng sức mạnh của bản thân mà tạo ra ba loại đại đạo ngẫu nhiên trên năm mũi tên kia. Năm mũi tên bay thẳng đến phía Hắc, tạo ra một đại trận khống chế lại tên Hắc. Ba luồng đại đạo ngẫu nhiên kia của Linh Nhi lại vừa vặn là Lôi đạo, Băng đạo và Sát đạo. Khiến cho đại trận lại được củng cố và tăng thêm ảnh hưởng của nhũng đại đạo hoặc thuộc tính giống nó khi trạm vào đại trận. Lúc ấy Tần Lãnh cũng tụ lực vào thanh kiếm xong, hắn lao đến chén liến tục sáu đòn vào đại trận. Cùng với Tuyết La và Lăng Lịch cùng với Thiên Tôn đã khiến đại trận quá tải mà nổ tung. Hắc đã có chút thương tổn nhưng dường như nhiêu đó là quá ít. Hắn đứng dậy, hắc khí đã bao bọc lại thân thể hắn thành một bộ giáp. Hắn buông lời nhục mạ mọi người:
- Lũ phế vật! Tưởng các ngươi có chiêu trò gì ghê gớm, cũng chỉ để lại được vài vết xước thôi à?
Hắn lập tức đạp chân xuống đất mà lấy đà, chớp mắt đã đá bay đi ba người Tuyết La, Lăng Lịch và Thiên Tôn. Thiên Hà cũng xuất hiện mà gào lên:
- Không Chi Hoá Hạ!
Một luồng sức mạnh không gian loé lên, tên Hắc đã có thêm một cái lỗ trên người còn ba nhóm Tuyết La đã được dịch chuyển về phía sau. Vì Tần Lãnh đứng quá xa nên Thiên Hà cũng không thể bao phủ không gian chi lực đến chỗ hắn mà đem hắn về được. Nhưng đấy lại là chủ đích của hắn, Tần Lãnh tháo mấy chiếc vòng mà Atula tộc cuối cùng đưa cho ra rồi nói:
- Đánh nhau với ta thử xem nào? Kẻ bị cụt tay!
Câu nói đấy như chạm tới giới hạn, Hắc trong chớp mắt đã bay đến đạp thẳng một cú về phái ngực Tần Lãnh. Chỉ trong vài hơi thở Tần Lãnh cũng đã kịp cảm nhận mà dùng hai thanh kiếm đỡ lại, rồi hắn và Hắc lao vào nhau. Những cú chém chứa sát khí và huyết sắc chi lực nồng đậm liên tục được vung ra. Nó nhanh đến mức có một số đòn đã đánh chúng người Hắc mà hắn không phát giác ra. Những cú đấm, cú đã của tên Hắc cũng chẳng phải để đùa, hắn đấm ra cú nào là uy lực lẫn cả áp lực đều rất khủng khiếp. Rồi đột nhiên hắn đứng im để Tần Lãnh vung kiếm lên chém. Hắn gào lên:
- Hắc Sát Quyền!
Chỉ một cú, một cú đấm duy nhất đã trực tiếp khiên Tần Lãnh bay đi rất xa và cày nát bét mặt đất mấy dặm xung quanh. Trong chớp mắt Hắc có mặt trước Tần Lãnh và có ý định kết liễu Tần Lãnh. Bấy giờ Hằng Thiên sau một hồi vẽ trận pháp thì liền gào lên:
- Đừng hòng! Không có chuyện dễ thế đâu!
Một trận pháp khổng lồ bao trùm lấy cả thế giới đó, và bao bọc lấy tất cả mọi người. Và tạo cho họ một lớp ngăn chặn mọi thứ nhận phải, nhưng lúc này ai cũng đã đuối sức. Thoạt nhìn có vẻ trận đánh của họ rất hời hợt nhưng đòn nào của tên điên kia cũng khiến họ không thương thì cũng suy yếu, họ đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Đi chẳng được mà ở lại cũng chẳng nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.