Chương 73: Kiếm vương và kiếm tôn (3)
Cẩu Tác Giả
22/01/2024
Lục Khải sau khi thành công chặn được đòn vừa rồi, liền đưa tay lên, bẻ bẻ cổ khởi động lại gân cốt, rồi cất tiếng nói.
"Tiểu tử nhà ngươi, chịu đòn giỏi nhỉ?"
Lục Khải vươn vai, rồi hạ thấp người xuống, dùng hai tay cầm kiếm, hướng về phía Trương Khai, rồi nói tiếp.
"Nếu đã vậy, ta sẽ dùng hết sức, không chơi đùa với ngươi nữa."
Nói xong, Lục Khải nghiêng người về phía trước, rồi lập tức biến mất, Trương Khai cầm chặt thanh kiếm trên tay, đảo mắt liên tục, để tìm Lục Khải.
Trương Khai như nhìn ra gì đó, xoay người, chém một nhát thật mạnh, cùng lúc đó, Lục Khải cũng xuất hiện ngay vị trị nhát chém, rồi vung kiếm, chém một đường, nhưng đã bị đòn của Trương Khai chặn lại.
Lục Khải thấy vậy, nghiêng người về sau, rồi phóng ra xa, giữ khoảng cách, Trương Khai vẫn tập trung cao độ, không lơ là dù chỉ một giây, Lục Khải thấy vậy, bật cười rồi lên tiếng nói.
"Tiểu tử tiến bộ nhanh đó, đã theo kịp tốc độ của ta rồi a?"
Lục Khải hạ thấp người xuống, xung quanh cơ thể, tỏa ra những làn sóng màu đỏ nhạt, Lục Khải vung tay, lập tức những làn sóng này, lan rộng khắp nơi, rồi mờ dần, và cuối cùng là biến mất.
Trương Khai đang không hiểu chuyện gì xảy ra, thì một cơn đau từ cổ truyền tới, nhìn lại, trên cổ của Trương Khai, đã lưu lại một vết chém không quá lớn.
Lục Khải bật cười, rồi tiếp tục nói.
"Bây giờ để ta xem, ngươi còn theo kịp tốc độ của ta không?"
Trương Khai nghe xong lời này, không khỏi bất ngờ, mà nghĩ thầm.
Không thể nào, sao ông ta có thể nhanh như vậy a? Ông ta gần như không di chuyển, việc này sao có thể được chứ?
Lục Khải thở dài một hơi, rồi tiếp tục nói.
"Chắc ngươi đang thắc mắc, sao ta có thể di chuyển nhanh như vậy đúng không?"
Lời vừa nói xong, một cơn đau lại truyền đến, Trương Khai nhìn lại, cánh tay trái của hắn, đã bị chém vô số nhát, ít nhất cũng bị chém ba nhát.
Lục Khải tiếp tục nói.
"Ngươi không thể theo kịp tốc độ của ta đâu."
Trương Khai nhìn xung quanh.
Nhất định, tốc độ của ông ta, có liên quan đến những làn sóng lúc nãy, nhất định phải tìm được cách phá giải chiêu này.
Trương Khai cắn răng, cố gắng tìm xung quanh, nhưng vẫn không nhận về được gì, mà trên cơ thể lại càng ngày càng nhiều vết thương hơn.
Trương Khai bỗng nghĩ ra gì đó.
Ông ta có tốc độ nhanh đến đâu, nhưng nếu không chạm được vào ta, thì có thể làm gì ta.
Nghĩ xong, Trương Khai cầm chặt thanh kiếm, rồi chém liên tục xung quanh bản thân, như là một tấm khiên, nhưng cơ thể vẫn liên tục xuất hiện vết thương.
Nhìn lại, Lục Khải vẫn đang ung dung, đứng yên một chỗ.
Trương Khai bỗng hiểu ra gì đó, để xác định xem suy nghĩ của bản thân có đúng hay không, Trương Khai đã dứt khoát, phóng thanh kiếm về phía Lục Khải.
Thanh kiếm phóng xuyên qua người Lục Khải, lúc này Trương Khai đã biết được, suy nghĩ của mình không sai.
Ta biết ngay mà, đó chỉ là tàn ảnh của hắn.
Trương Khai nhảy lên, rồi đưa tay ra, thu lại thanh kiếm, thanh kiếm bay thẳng về phía Trương Khai, rồi nằm gọn trong tay hắn.
Trương Khai đảo mắt, nhìn xung quanh một vòng, xong lại nhìn về phía tàn ảnh của Lục Khải bên dưới.
Tại sao nó vẫn chưa biến mất a?
Đang suy nghĩ, thì trên cơ thể Trương Khai, lại xuất hiện thêm mấy vết thương, lúc này hắn mới bàng hoàng nhận ra.
Không lẽ, ông ta đã di chuyển với thời gian bằng không a? Chuyện này sao có thể được chứ.
Trương Khai lúc này bỗng nhìn thấy gì đó, ở không xa có một thanh kiếm rất lớn, đang đứng lơ lửng theo chiều dọc, xung quanh phát ra những luồng ánh sáng màu vàng nhạt, vừa thấy nó, Trương Khai đã nhớ ra một cái tên.
Thần kiếm phản chiếu? Đúng rồi, sao ta lại quên nó vào lúc quan trọng vậy a?
Thần kiếm phản chiếu, một chiêu thức, giúp người dùng có khả năng di chuyển cực kì nhanh, nói một cách dễ hiểu hơn, là giúp người dùng di chuyển trong phạm vi nhất định, với thời gian bằng không.
Bằng cách dùng thần kiếm làm trung tâm, mà người dùng có thể đạt được tốc độ đó, trong phạm vi một trăm dặm, tùy theo độ cường đại của thần kiếm, phạm vi cũng sẽ được tăng lên, và điều đặc biệt hơn hết, phạm vi của thần kiếm không bị giới hạn ở một con số nhất định.
Trương Khai lại tiếp tục suy nghĩ.
Với sự cường đại này của thần kiếm, phạm vi ít nhất của nó, cũng đã là mười vạn dặm, muốn ra cũng khó, bây giờ cũng chỉ có cách, là hủy diệt thần kiếm này, bằng không, ta khó toàn mạng.
Trương Khai cầm chặt thanh kiếm.
Đành liều một phen vậy.
Trương Khai nghĩ xong, dùng tốc độ nhanh nhất mà bản thân có thể đạt được, phóng đến chỗ thần kiếm, Lục Khải thấy cảnh này, cũng bật cười thành tiếng.
"Cuối cùng, tiểu từ nhà ngươi cũng nhận ra chiêu này rồi a?"
Trương Khai đang lao đến phía thần kiếm, thì đột nhiên cảm giác được sự nguy hiểm, vội đưa kiếm lên, chắn ngang cổ.
Lục Khải lúc này cũng hiện ra trước mắt, dùng kiếm nhắm vào cổ Trương Khai mà chém, nhưng đã bị thanh kiếm của hắn chặn lại.
Trương Khai sợ hãi mà nghĩ thầm.
Chỉ chậm một chút nữa, ta đã chết rồi.
"Tiểu tử nhà ngươi, chịu đòn giỏi nhỉ?"
Lục Khải vươn vai, rồi hạ thấp người xuống, dùng hai tay cầm kiếm, hướng về phía Trương Khai, rồi nói tiếp.
"Nếu đã vậy, ta sẽ dùng hết sức, không chơi đùa với ngươi nữa."
Nói xong, Lục Khải nghiêng người về phía trước, rồi lập tức biến mất, Trương Khai cầm chặt thanh kiếm trên tay, đảo mắt liên tục, để tìm Lục Khải.
Trương Khai như nhìn ra gì đó, xoay người, chém một nhát thật mạnh, cùng lúc đó, Lục Khải cũng xuất hiện ngay vị trị nhát chém, rồi vung kiếm, chém một đường, nhưng đã bị đòn của Trương Khai chặn lại.
Lục Khải thấy vậy, nghiêng người về sau, rồi phóng ra xa, giữ khoảng cách, Trương Khai vẫn tập trung cao độ, không lơ là dù chỉ một giây, Lục Khải thấy vậy, bật cười rồi lên tiếng nói.
"Tiểu tử tiến bộ nhanh đó, đã theo kịp tốc độ của ta rồi a?"
Lục Khải hạ thấp người xuống, xung quanh cơ thể, tỏa ra những làn sóng màu đỏ nhạt, Lục Khải vung tay, lập tức những làn sóng này, lan rộng khắp nơi, rồi mờ dần, và cuối cùng là biến mất.
Trương Khai đang không hiểu chuyện gì xảy ra, thì một cơn đau từ cổ truyền tới, nhìn lại, trên cổ của Trương Khai, đã lưu lại một vết chém không quá lớn.
Lục Khải bật cười, rồi tiếp tục nói.
"Bây giờ để ta xem, ngươi còn theo kịp tốc độ của ta không?"
Trương Khai nghe xong lời này, không khỏi bất ngờ, mà nghĩ thầm.
Không thể nào, sao ông ta có thể nhanh như vậy a? Ông ta gần như không di chuyển, việc này sao có thể được chứ?
Lục Khải thở dài một hơi, rồi tiếp tục nói.
"Chắc ngươi đang thắc mắc, sao ta có thể di chuyển nhanh như vậy đúng không?"
Lời vừa nói xong, một cơn đau lại truyền đến, Trương Khai nhìn lại, cánh tay trái của hắn, đã bị chém vô số nhát, ít nhất cũng bị chém ba nhát.
Lục Khải tiếp tục nói.
"Ngươi không thể theo kịp tốc độ của ta đâu."
Trương Khai nhìn xung quanh.
Nhất định, tốc độ của ông ta, có liên quan đến những làn sóng lúc nãy, nhất định phải tìm được cách phá giải chiêu này.
Trương Khai cắn răng, cố gắng tìm xung quanh, nhưng vẫn không nhận về được gì, mà trên cơ thể lại càng ngày càng nhiều vết thương hơn.
Trương Khai bỗng nghĩ ra gì đó.
Ông ta có tốc độ nhanh đến đâu, nhưng nếu không chạm được vào ta, thì có thể làm gì ta.
Nghĩ xong, Trương Khai cầm chặt thanh kiếm, rồi chém liên tục xung quanh bản thân, như là một tấm khiên, nhưng cơ thể vẫn liên tục xuất hiện vết thương.
Nhìn lại, Lục Khải vẫn đang ung dung, đứng yên một chỗ.
Trương Khai bỗng hiểu ra gì đó, để xác định xem suy nghĩ của bản thân có đúng hay không, Trương Khai đã dứt khoát, phóng thanh kiếm về phía Lục Khải.
Thanh kiếm phóng xuyên qua người Lục Khải, lúc này Trương Khai đã biết được, suy nghĩ của mình không sai.
Ta biết ngay mà, đó chỉ là tàn ảnh của hắn.
Trương Khai nhảy lên, rồi đưa tay ra, thu lại thanh kiếm, thanh kiếm bay thẳng về phía Trương Khai, rồi nằm gọn trong tay hắn.
Trương Khai đảo mắt, nhìn xung quanh một vòng, xong lại nhìn về phía tàn ảnh của Lục Khải bên dưới.
Tại sao nó vẫn chưa biến mất a?
Đang suy nghĩ, thì trên cơ thể Trương Khai, lại xuất hiện thêm mấy vết thương, lúc này hắn mới bàng hoàng nhận ra.
Không lẽ, ông ta đã di chuyển với thời gian bằng không a? Chuyện này sao có thể được chứ.
Trương Khai lúc này bỗng nhìn thấy gì đó, ở không xa có một thanh kiếm rất lớn, đang đứng lơ lửng theo chiều dọc, xung quanh phát ra những luồng ánh sáng màu vàng nhạt, vừa thấy nó, Trương Khai đã nhớ ra một cái tên.
Thần kiếm phản chiếu? Đúng rồi, sao ta lại quên nó vào lúc quan trọng vậy a?
Thần kiếm phản chiếu, một chiêu thức, giúp người dùng có khả năng di chuyển cực kì nhanh, nói một cách dễ hiểu hơn, là giúp người dùng di chuyển trong phạm vi nhất định, với thời gian bằng không.
Bằng cách dùng thần kiếm làm trung tâm, mà người dùng có thể đạt được tốc độ đó, trong phạm vi một trăm dặm, tùy theo độ cường đại của thần kiếm, phạm vi cũng sẽ được tăng lên, và điều đặc biệt hơn hết, phạm vi của thần kiếm không bị giới hạn ở một con số nhất định.
Trương Khai lại tiếp tục suy nghĩ.
Với sự cường đại này của thần kiếm, phạm vi ít nhất của nó, cũng đã là mười vạn dặm, muốn ra cũng khó, bây giờ cũng chỉ có cách, là hủy diệt thần kiếm này, bằng không, ta khó toàn mạng.
Trương Khai cầm chặt thanh kiếm.
Đành liều một phen vậy.
Trương Khai nghĩ xong, dùng tốc độ nhanh nhất mà bản thân có thể đạt được, phóng đến chỗ thần kiếm, Lục Khải thấy cảnh này, cũng bật cười thành tiếng.
"Cuối cùng, tiểu từ nhà ngươi cũng nhận ra chiêu này rồi a?"
Trương Khai đang lao đến phía thần kiếm, thì đột nhiên cảm giác được sự nguy hiểm, vội đưa kiếm lên, chắn ngang cổ.
Lục Khải lúc này cũng hiện ra trước mắt, dùng kiếm nhắm vào cổ Trương Khai mà chém, nhưng đã bị thanh kiếm của hắn chặn lại.
Trương Khai sợ hãi mà nghĩ thầm.
Chỉ chậm một chút nữa, ta đã chết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.