Chương 76: Kiếm vương và kiếm tôn (6)
Cẩu Tác Giả
25/01/2024
Ngay lúc đang suy nghĩ, thì liên tiếp bốn nhát kiếm khí vô hình, khác lại nhắm đến Trương Khai.
Tuy vô hình, nhưng chỉ cần tập trung, sẽ dễ dàng cảm nhận được, vị trí của những kiếm khí này, Trương Khai nghiêng người sang một bên, né đi thành công một nhát kiếm khí, xong lại ngả người ra sau, thành công né được nhát kiếm khí thứ hai.
Xong Trương Khai dồn lực vào tay, vung kiếm ra thật mạnh, chặn lại hai nhát kiếm khí cuối cùng, Trương Khai gồng sức, để không bị thổi bay.
Ngay lúc đó, một ảo ảnh của Lục Khải, đột nhiên xuất hiện sau lưng Trương Khai, cầm kiếm chuẩn bị đâm vào người hắn, Trương Khai như cảm nhận được, ngả người ra sau, để hai nhát kiếm khí đó, chém vào ảo ảnh phía sau.
Ảo ảnh đó bị kiếm khí chém trúng, nhanh chóng tan biến.
Trương Khai lúc này, lại nghĩ ra gì đó.
Lúc nãy, ta bị kiếm khí đó đánh trúng, khiến ta bị đẩy ra xa, với tốc độ rất nhanh, nếu làm vậy, thì thời gian đến cán thần kiếm của ta sẽ nhanh hơn, có đau một tí, nhưng cũng không sao.
Trương Khai nghĩ xong, nhắm thẳng lên trên, mà vung một đường kiếm cực mạnh, kiếm khí phóng ra bay xé gió, Trương Khai thả thanh kiếm ra, rồi dùng lực đạp lên nó, để lấy lực bật, rồi phóng thẳng vào nhát kiếm khí.
Trương Khai đưa tay ra thu kiếm lại, thanh kiếm nhanh chóng bay về hướng Trương khai, rồi nằm gọn trên tay hắn.
Với việc bị kiếm khí đẩy đi, tốc độ hiện tại của Trương Khai là rất nhanh, chỉ có điều hai chân của Trương Khai, do đứng trên kiếm khí, nên đã rướm máu, nhưng nhiêu đó chẳng là gì đối với Trương Khai.
Trương Khai cảm nhận được kiếm khí dần yếu đi, trực tiếp chém ra một kiếm khí khác, rồi lại dùng kiếm làm chỗ tựa, phóng lên kiếm khí, rồi thu kiếm lại như cũ.
Trương Khai ngước mặt lên nhìn, cán thần kiếm ngày càng gần hơn.
Bỗng lúc này, một ảo ảnh của Lục Khải xuất hiện, chém một đường hình vòng cung, Trương Khai ngả người né được, ngay lúc đó, lại có hai ảo ảnh nữa xuất hiện, một ảo ảnh đứng phía sau Trương Khai, trên tay cầm một thanh kiếm sắc bén, muốn chém vào mặt hắn, Trương Khai muốn né, thì ảo ảnh còn lại, đã xuất hiện phía dưới Trương Khai, dùng tay đẩy đầu Trương Khai thật mạnh vào lưỡi kiếm.
Ảo ảnh kia cũng ra sức, chém mạnh lưỡi kiếm xuống, máu bắt đầu chảy ra, khuôn mặt Trương Khai xuất hiện một vết chém dài, chạy dọc từ trán đến cằm.
Trương Khai dùng linh lực, bảo vệ bản thân, cố để cho lưỡi kiếm không vào sâu hơn, tuy thanh kiếm đó vô cùng sắc bén, nhưng vẫn chỉ gây cho Trương Khai một vết chém trên mặt, rồi cũng vỡ vụn.
Trương Khai bật người dậy, nhảy lên, cầm chặt kiếm trên tay, rồi xoay một vòng, chém hết ba ảo ảnh kia, khiến chúng dần tan biến.
Trương Khai cắn răng, đưa tay sờ lên khuôn mặt.
Nếu lưỡi kiếm đó sắc bén hơn tí nữa, ta có lẽ đã chết rồi.
Xong, Trương Khai lại nhìn lên trên.
Ta cách cán thần kiếm cũng không còn xa nữa, tốt nhất, ta vẫn nên tới đó càng sớm càng tốt.
Nghĩ xong, Trương Khai lại dùng cách cũ, chém ra một nhát kiếm khí, rồi dùng kiếm làm điểm tựa bật lên kiếm khí, xong nhanh chóng thu kiếm lại.
Sau một lúc, cuối cùng Trương Khai cũng đã đến cán thần kiếm, nhảy khỏi kiếm khí, phóng lên cán thần kiếm, Trương Khai thở một dài một hơi.
Lục Khải bên này, thấy Trương Khai đã lên tới, liền lên tiếng nói.
"Cuối cùng tiểu tử nhà ngươi, cũng lên rồi a? Chậm hơn ta tưởng nhiều đấy."
Trương Khai nghe xong, bình thản đáp.
"Đừng nhiều lời nữa."
Nói xong, Trương Khai đạp chân vào bề mặt cán thần kiếm, rồi bật lên cao, xong dùng kiếm chém xuống liên tiếp ba đường, kiếm khí phóng ra, nhắm thẳng về phía Lục Khải.
Lục Khải chỉ đơn giản, vung kiếm ra, đã hóa giải được ba đường kiếm khí này, xong ông ta tiếp tục nói.
"Thực lực của ngươi, còn cách ta rất nhiều, tốt nhất, ngươi nên về luyện tập thêm đi."
Trương Khai cầm chặt kiếm trên tay, rồi lên tiếng đáp.
"Đầu hàng? Đừng hòng ta đầu hàng, nếu muốn thì ông giết ta đi."
Lục Khải vẻ mặt nghiêm trọng, nói.
"Ngươi nghĩ ta không dám?"
Nói xong, Lục Khải vẫn đứng yên, nhưng trên cơ thể Trương Khai, đã lưu lại năm vết chém trên bụng, một nhát chém đều rất sâu, chỉ cần dùng thêm tí lực, e là đã có thể giết chết Trương Khai.
Lục Khải chậm rãi bước đến chỗ Trương Khai rồi nói.
"Hành động của ngươi, không phải là dũng cảm, lại càng không phải là kiên cường, hay bất khuất, mà là.."
Trương Khai đưa tay lên, sờ vào vết thương trên bụng, rồi lên tiếng hỏi.
"Là gì a?"
Lục Khải nghe xong, thở dài một hơi rồi nói.
"Là hành động của một kẻ ngu muội."
Trương Khai cắn răng, muốn chém Lục Khải, nhưng vừa giơ kiếm lên, đã cảm nhận được, một thứ cảm giác đáng sợ, giống như chỉ cần chém xuống, ngay lập tức, Trương Khai sẽ bị chém thành trăm mảnh.
Đến đây, Trương Khai nén giận, mà hạ kiếm xuống.
Lục Khải thở dài một hơi, tỏ vẻ chán nản.
"Ngươi không thể thắng ta, thôi thì vậy đi, chỉ cần ngươi chạm được vào ta, xem như ngươi thắng."
Trương Khai nghe xong, cắn răng rồi lên tiếng đáp.
"Ngươi đừng khinh thường ta."
Nói xong, Trương Khai lập tức biến mất, rồi lại xuất hiện sau lưng Lục Khải, dùng tay ấn mạnh đầu Lục Khải xuống, xong dùng kiếm đâm thẳng vào đầu Lục Khải.
Nhưng khi nhìn lại, đó chỉ là tàn ảnh của Lục Khải, còn Lục Khải đang đứng cạnh Trương Khai, mà lên tiếng nói.
"Ta ở đây."
Trương Khai nhìn sang phía phát ra âm thanh, rồi lại phóng đến, hết lần này đến lần khác, kết quả vẫn không chút thay đổi, Trương Khai đều không thể chạm vào Lục Khải.
Lục Khải thở dài một hơi rồi nói.
"Ngươi đừng liên tục tấn công như vậy, hãy dùng đầu đi."
Trương Khai nghe xong, cố trấn tỉnh lại, tập trung hết mức.
Ông ta nói đúng, nếu ta cứ tấn công như vậy, thì chỉ tổ phí sức, mà cũng không thể đánh trúng.
Trương Khai còn đang suy nghĩ, thì bỗng cảm nhận được gì đó, Trương Khai nghiêng đầu sang nhìn, thì đã thấy lưỡi kiếm kề sát cổ, Lục Khải lại tiếp tục lên tiếng.
"Trong lúc đánh nhau, đừng để mất tập trung."
Nói xong Lục Khải vung kiếm, chém một đường cực mạnh, nhưng may mắn, Trương Khai đã kịp phóng ra xa, né đi đòn đó, Trương Khai hạ thấp người, dùng tay ghì sát vào bề mặt cán thần kiếm, để dừng lại, xong nhanh chóng đứng dậy.
Trương Khai nhìn lại bàn tay, bấy giờ nó đã cháy xém, Trương Khai không quan tâm lắm, cầm kiếm trên tay, Trương Khai cẩn thận quan sát xung quanh
Tuy vô hình, nhưng chỉ cần tập trung, sẽ dễ dàng cảm nhận được, vị trí của những kiếm khí này, Trương Khai nghiêng người sang một bên, né đi thành công một nhát kiếm khí, xong lại ngả người ra sau, thành công né được nhát kiếm khí thứ hai.
Xong Trương Khai dồn lực vào tay, vung kiếm ra thật mạnh, chặn lại hai nhát kiếm khí cuối cùng, Trương Khai gồng sức, để không bị thổi bay.
Ngay lúc đó, một ảo ảnh của Lục Khải, đột nhiên xuất hiện sau lưng Trương Khai, cầm kiếm chuẩn bị đâm vào người hắn, Trương Khai như cảm nhận được, ngả người ra sau, để hai nhát kiếm khí đó, chém vào ảo ảnh phía sau.
Ảo ảnh đó bị kiếm khí chém trúng, nhanh chóng tan biến.
Trương Khai lúc này, lại nghĩ ra gì đó.
Lúc nãy, ta bị kiếm khí đó đánh trúng, khiến ta bị đẩy ra xa, với tốc độ rất nhanh, nếu làm vậy, thì thời gian đến cán thần kiếm của ta sẽ nhanh hơn, có đau một tí, nhưng cũng không sao.
Trương Khai nghĩ xong, nhắm thẳng lên trên, mà vung một đường kiếm cực mạnh, kiếm khí phóng ra bay xé gió, Trương Khai thả thanh kiếm ra, rồi dùng lực đạp lên nó, để lấy lực bật, rồi phóng thẳng vào nhát kiếm khí.
Trương Khai đưa tay ra thu kiếm lại, thanh kiếm nhanh chóng bay về hướng Trương khai, rồi nằm gọn trên tay hắn.
Với việc bị kiếm khí đẩy đi, tốc độ hiện tại của Trương Khai là rất nhanh, chỉ có điều hai chân của Trương Khai, do đứng trên kiếm khí, nên đã rướm máu, nhưng nhiêu đó chẳng là gì đối với Trương Khai.
Trương Khai cảm nhận được kiếm khí dần yếu đi, trực tiếp chém ra một kiếm khí khác, rồi lại dùng kiếm làm chỗ tựa, phóng lên kiếm khí, rồi thu kiếm lại như cũ.
Trương Khai ngước mặt lên nhìn, cán thần kiếm ngày càng gần hơn.
Bỗng lúc này, một ảo ảnh của Lục Khải xuất hiện, chém một đường hình vòng cung, Trương Khai ngả người né được, ngay lúc đó, lại có hai ảo ảnh nữa xuất hiện, một ảo ảnh đứng phía sau Trương Khai, trên tay cầm một thanh kiếm sắc bén, muốn chém vào mặt hắn, Trương Khai muốn né, thì ảo ảnh còn lại, đã xuất hiện phía dưới Trương Khai, dùng tay đẩy đầu Trương Khai thật mạnh vào lưỡi kiếm.
Ảo ảnh kia cũng ra sức, chém mạnh lưỡi kiếm xuống, máu bắt đầu chảy ra, khuôn mặt Trương Khai xuất hiện một vết chém dài, chạy dọc từ trán đến cằm.
Trương Khai dùng linh lực, bảo vệ bản thân, cố để cho lưỡi kiếm không vào sâu hơn, tuy thanh kiếm đó vô cùng sắc bén, nhưng vẫn chỉ gây cho Trương Khai một vết chém trên mặt, rồi cũng vỡ vụn.
Trương Khai bật người dậy, nhảy lên, cầm chặt kiếm trên tay, rồi xoay một vòng, chém hết ba ảo ảnh kia, khiến chúng dần tan biến.
Trương Khai cắn răng, đưa tay sờ lên khuôn mặt.
Nếu lưỡi kiếm đó sắc bén hơn tí nữa, ta có lẽ đã chết rồi.
Xong, Trương Khai lại nhìn lên trên.
Ta cách cán thần kiếm cũng không còn xa nữa, tốt nhất, ta vẫn nên tới đó càng sớm càng tốt.
Nghĩ xong, Trương Khai lại dùng cách cũ, chém ra một nhát kiếm khí, rồi dùng kiếm làm điểm tựa bật lên kiếm khí, xong nhanh chóng thu kiếm lại.
Sau một lúc, cuối cùng Trương Khai cũng đã đến cán thần kiếm, nhảy khỏi kiếm khí, phóng lên cán thần kiếm, Trương Khai thở một dài một hơi.
Lục Khải bên này, thấy Trương Khai đã lên tới, liền lên tiếng nói.
"Cuối cùng tiểu tử nhà ngươi, cũng lên rồi a? Chậm hơn ta tưởng nhiều đấy."
Trương Khai nghe xong, bình thản đáp.
"Đừng nhiều lời nữa."
Nói xong, Trương Khai đạp chân vào bề mặt cán thần kiếm, rồi bật lên cao, xong dùng kiếm chém xuống liên tiếp ba đường, kiếm khí phóng ra, nhắm thẳng về phía Lục Khải.
Lục Khải chỉ đơn giản, vung kiếm ra, đã hóa giải được ba đường kiếm khí này, xong ông ta tiếp tục nói.
"Thực lực của ngươi, còn cách ta rất nhiều, tốt nhất, ngươi nên về luyện tập thêm đi."
Trương Khai cầm chặt kiếm trên tay, rồi lên tiếng đáp.
"Đầu hàng? Đừng hòng ta đầu hàng, nếu muốn thì ông giết ta đi."
Lục Khải vẻ mặt nghiêm trọng, nói.
"Ngươi nghĩ ta không dám?"
Nói xong, Lục Khải vẫn đứng yên, nhưng trên cơ thể Trương Khai, đã lưu lại năm vết chém trên bụng, một nhát chém đều rất sâu, chỉ cần dùng thêm tí lực, e là đã có thể giết chết Trương Khai.
Lục Khải chậm rãi bước đến chỗ Trương Khai rồi nói.
"Hành động của ngươi, không phải là dũng cảm, lại càng không phải là kiên cường, hay bất khuất, mà là.."
Trương Khai đưa tay lên, sờ vào vết thương trên bụng, rồi lên tiếng hỏi.
"Là gì a?"
Lục Khải nghe xong, thở dài một hơi rồi nói.
"Là hành động của một kẻ ngu muội."
Trương Khai cắn răng, muốn chém Lục Khải, nhưng vừa giơ kiếm lên, đã cảm nhận được, một thứ cảm giác đáng sợ, giống như chỉ cần chém xuống, ngay lập tức, Trương Khai sẽ bị chém thành trăm mảnh.
Đến đây, Trương Khai nén giận, mà hạ kiếm xuống.
Lục Khải thở dài một hơi, tỏ vẻ chán nản.
"Ngươi không thể thắng ta, thôi thì vậy đi, chỉ cần ngươi chạm được vào ta, xem như ngươi thắng."
Trương Khai nghe xong, cắn răng rồi lên tiếng đáp.
"Ngươi đừng khinh thường ta."
Nói xong, Trương Khai lập tức biến mất, rồi lại xuất hiện sau lưng Lục Khải, dùng tay ấn mạnh đầu Lục Khải xuống, xong dùng kiếm đâm thẳng vào đầu Lục Khải.
Nhưng khi nhìn lại, đó chỉ là tàn ảnh của Lục Khải, còn Lục Khải đang đứng cạnh Trương Khai, mà lên tiếng nói.
"Ta ở đây."
Trương Khai nhìn sang phía phát ra âm thanh, rồi lại phóng đến, hết lần này đến lần khác, kết quả vẫn không chút thay đổi, Trương Khai đều không thể chạm vào Lục Khải.
Lục Khải thở dài một hơi rồi nói.
"Ngươi đừng liên tục tấn công như vậy, hãy dùng đầu đi."
Trương Khai nghe xong, cố trấn tỉnh lại, tập trung hết mức.
Ông ta nói đúng, nếu ta cứ tấn công như vậy, thì chỉ tổ phí sức, mà cũng không thể đánh trúng.
Trương Khai còn đang suy nghĩ, thì bỗng cảm nhận được gì đó, Trương Khai nghiêng đầu sang nhìn, thì đã thấy lưỡi kiếm kề sát cổ, Lục Khải lại tiếp tục lên tiếng.
"Trong lúc đánh nhau, đừng để mất tập trung."
Nói xong Lục Khải vung kiếm, chém một đường cực mạnh, nhưng may mắn, Trương Khai đã kịp phóng ra xa, né đi đòn đó, Trương Khai hạ thấp người, dùng tay ghì sát vào bề mặt cán thần kiếm, để dừng lại, xong nhanh chóng đứng dậy.
Trương Khai nhìn lại bàn tay, bấy giờ nó đã cháy xém, Trương Khai không quan tâm lắm, cầm kiếm trên tay, Trương Khai cẩn thận quan sát xung quanh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.