Chương 20: Chương 19: Vòng cuối cùng-Trận chiến nhẹ nhàng
Người Viết Ngôn Tình
03/08/2018
Trương Tiểu Phàm gặp Tề Hạo Vòng cuối là điều không ai ngờ trước được, với thực lực cực cường Tiểu Phàm đang để lại dấu ấn đặc biệt trong mọi người. Sau trận chiến với Lục Tuyết Kỳ Tiểu Phàm cũng đã nghĩ ngơi cho trận đấu hôm nay.
Sáng sớm ánh dương đang nhô lên Tiểu Phàm đứng trên đài đón ánh nắng nhẹ nhàng, mọi người chỉ mới lác đác đi tới cốt muốn có được một chỗ tốt để quan chiến được rõ ràng một số người thì đứng ngầm quan sát Trương Tiểu Phàm, người này có khả năng sẽ là quán quân trong kỳ đại hội lần nà làm mọi người ai ai cũng ngương mộ. Sau buổi ăn sáng mọi người ùn ùn kéo đến hôm nay là vòng cuối chọn ra ai là người mạnh nhất, nhóm người đại trúc phong cũng đã đi lại chỗ võ đài Tiểu Phàm nhẹ nhàng nhìn tất cả mọi người, Tề Hạo cũng đang bước đến và không khí chợt lạnh đi hẳn Tiểu Phàm tuy cười nhưng có pha lẫn sát khí trong đó, Tề Hạo nhận ra có sát khí nhìn chằm chằm vào mình rung người chấn an tâm trí rồi đi lên đài đứng đối mặt với Tiểu Phàm Trận này Tiểu Phàm quyết định tung hết thực lực. Nộ khí xung thiên nội lực len cao nhất sau lưng thái cực đồ án hiện lên, ngũ hành xoay chuyển cực hạn làm cho tất cả đều ngây ngốc trừ các thủ tọa ở đây đã đoán ra thực lực của Tiểu Phàm từ trước còn lại mọi người đều phải giật mình, Tề Hạo lại càng bất ngờ hai năm về trước hắn đã từng chạm trán người này, trong hai năm vừa rồi cậu sống chết tu luyện nghĩ rằng có thể vượt được người này đâu ngờ người ta đã trưởng thành đến bước này làm hắn tuyệt vọng. Lúc này Tiểu Phàm mới nói để người ba chiêu nếu không đánh bại ta, ngươi sẽ bại. Lời này vừa ra làm toàn trường im lặng với thực lực hiện tại ba chiêu khó mà thắng được. Tề Hạo rút Hàn Băng kiếm ra ngưng tụ băng ý Thái cực đồ cũng hiện ra thủy địa hệ xoay cực hạn băng ngưng cực kỳ cứng cáp lại sống động uống lượn, một đòn này mang toàn bộ ý chí sức mạnh và hi vọng của cậu. Tiểu Phàm rút Xích Diễm rực lửa cháy sáng hỏa hệ xoay cực hạn ngưng tụ ra một con xích diễm phừng phừng khí thế đối chọi với long băng của Tề Hạo, khi long băng cùng long nham chạm vào nhau băng từ từ tan chảy nham từ từ nguội lạnh nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy băng tan nhanh hơn mọi cố gắng của Tề Hạo coi như chấm hết. Tiểu Phàm đột nhiên hú dài nỗi buồn sao thấu tận đáy lòng hắn muốn muốn trút hết bầu tâm sự Tiểu Phàm phi thẳng trên trời cao múa những đường kiếm kỳ lạ
Nước Xanh Soi Trúc Không Vết Bụi,
Nghìn Trùng Thành Lỹ khổ Tương Tư
Trời Thu U Ám Sương Chưa Xuống
Đứng Nhìn Dòng Sông Nghe Tiếng Lòng
Thanh âm của Tiểu Phàm vang vọng cả Thông Thiên Phong. Hắn đạp bộ kiếm pháp kỳ dị tên Tương Tư Kiếm chỉ có tâm pháp mà không có chiêu thức do tâm mà phát ra múa một lần vạn điểu bi ai, múa hai lần quỷ khóc thần sầu múa lần ba thiên địa sầu thương. Trận đấu kết thúc với thắng lợi nhẹ nhàng cho Tiểu Phàm.
Lúc này ở đại điện Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cười, vỗ tay ba cái, từ phía sau điện lập tức có một đạo đồng chạy lại, Đạo Huyền Chân Nhân dặn bảo mấy câu, đạo đồng gật đầu dạ một tiếng, chạy biến đi, chẳng bao lâu sau dẫn ba người nữa tới. Trương Tiểu Phàm nhìn ra, tức thì nhận ra đó là: Tề Hạo và Tăng Thư Thư đang chạy đến trước mặt, Tăng Thư Thư thừa dịp cha hắn là Tăng Thúc Thường không chú ý, nhanh như cắt hướng sang Trương Tiểu Phàm làm mặt nhát ma một cái. Chạy đằng sau cùng, là một nữ lang quả thật xinh đẹp, lạnh lùng, chính là Lục Tuyết Kỳ của Tiểu Trúc Phong.
Ba người này cộng thêm Trương Tiểu Phàm, là bốn danh đệ tử của Thanh Vân Môn Thất Mạch Hội Võ kỳ này. Tề Hạo và Tăng Thư Thư nhìn thấy Trương Tiểu Phàm ở đó, không ít thì nhiều đều mỉm cưởi chào hỏi, chỉ có Lục Tuyết Kỳ mặt mũi vẫn mạc nhiên như không, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía hắn, nơi sâu thẳm trong mắt tựa như có một tình cảm không tên thoáng qua, thế nhưng trong chớp mắt đã tan biến không nhìn thấy nữa.
Đạo Huyền Chân Nhân nhìn bốn người dưới điện, mỉm cười nói
-Hôm nay cho gọi bốn người các con đến đây, là vì có một chuyện, muốn cho các người hạ sơn rèn luyện học tập một phen.
Đám Tề Hạo ai nấy vẻ mặt đều nghiêm trang.
Đạo Huyền Chân Nhân nhân tiện nói luôn một lượt về chuyện Không Tang Sơn “Vạn Bức Cổ Quật” hôm trước, lại nói:
-Việc lần này quan hệ trọng đại, bốn người các con đều là tinh anh của môn phái chúng ta, sở dĩ vậy nên có thể cử các con đi điều tra một lượt. Thế nhưng ma giáo yêu nhân gian hiểm ác độc, các con mọi việc đều phải cẩn thận.
Bốn người đồng thanh đáp: “Dạ”
Đạo huyền chân nhân gật gật đầu nói:
-Ngoài ra, bên cạnh Thanh Vân Môn chúng ta, Phần Hương Cốc và Thiên Âm Tự cũng có phái đệ tử xuất sắc của họ đi trước cùng nhau điều tra, các con trước mặt người ta không được thất lễ, thế nhưng cũng không thể làm nhụt khí thế của Thanh Vân Môn chúng ta. Còn nữa, Tiêu Dật Tài Tiêu sư huynh của chi phái chính đã sớm đến Không Tang Sơn điều tra sự việc, các con nếu gặp huynh ấy, mọi việc phải cùng nhau thương nghị
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thanh dạ ran.
Đạo huyền chân nhân kỹ lưỡng quan sát bốn nhất đại đệ tử trẻ tuổi ấy, sau cùng mục quang dừng trên mình Tiểu Phàm, đưa tay ra nói:
-Tiểu Phàm, con lại đây.
Tiểu phàm bước lên phía trước, Đạo Huyền Chân Nhân ngắm nghía hắn một lượt, ngoảnh đầu lại nói với Điền Bất Dịch:
-Sư đệ, Thanh Vân chúng ta có người kế nghiệp rồi!
Điền Bất Dịch từ lúc bắt đầu ban nãy đến giờ sắc mặt không thấy vui vẽ gì, lúc này cuối cùng đã xuất hiện vẻ tươi cười, cười nói
-Sư huynh chê cười rồi
Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cười, lấy từ trong ngực ra một vật, đưa cho Tiểu Phàm, nói:
-Nhận lấy đi.
Tiểu Phàm tiếp lấy rồi nhìn qua, thì là một tấm gương nhỏ, hình dạng cổ xưa, mép viền đồng xanh, phía trên khắc rồng, phía dưới khắc hổ, trên gương khắc phương vị bát quái, mặt gương không phải là gương đồng bình thường, trông mầu vàng tối tối không thật rõ lắm.
Tề Hạo vẫn chưa phản ứng gì, Điền Bất Dịch bên cạnh đã rất vui mừng sung sướng, quát lên
-Tên tiểu tử ngốc, còn sợ run lên làm gì, mau quì xuống tạ ơn đi
Tiểu Phàm lập tức tỉnh ngộ, biết rằng trong tay là một vật mà khắp thiên hạ không thể tìm đâu thấy, pháp bảo “Lục Hợp Kính”, vội vã quì xuống nói:
-Đa tạ chưởng môn sư bá.
Đạo huyền chân nhân mỉm cười đáp:
-Thôi khỏi, thôi khỏi, đứng dậy đi.
Nói rồi quay sang những người khác nói:
-Các con đi ra trước đi
Mọi người biết ông ta muốn truyền thụ cho Tiểu Phàm bí quyết của Lục Hợp Kính, liền cùng nhau bước đi.
Đi đến ngoài điện, Trương Tiểu Phàm đi đầu cùng với Điền Bất Dịch đi bên cạnh, Điền Bất Dịch nhìn hắn một cái, lãnh đạm nói:
-Con hiện nay thân đang mang trọng trách, vậy không cần phải quay về Đại Trúc Phong, bây giờ hãy cùng ba nguời bọn chúng hạ sơn, về Đại Trúc Phong ta sẽ nói thay cho con.
-Vâng sư phụ sư nương xin cẩn trọng.
Bốn vị đệ tử xuất sắc nhất của Thanh Vân Môn đang ngự kiếm đi từ Thanh Vân môn đến thành Hà Dương.
Hắn mới kết thúc trận chiến không lâu nhưng về mặt nội công vẫn không xa sút bao nhiêu nên lập tức xuống núi
Nhìn những người khác tề khởi tiên kiếm, Tề Hạo dùng tiên kiếm “Hàn Băng” màu trắng, Lục Tuyết Kỳ dùng tiên kiếm “Thiên Gia” màu xanh, Tăng Thư Thư dùng tiên kiếm “Hiên Viên” giống một cái đai lưng sắc tía. Trương Tiểu Phàm trong lòng nhẹ nhàng vận Xích diễm nhàn nhã đi trước
Vượt núi xuyên mây, mất đúng nửa ngày trời, ngay vào lúc mặt trời xuống núi bốn người mới đến được thành Hà Dương. Trương Tiểu Phàm và ba người kia để tránh bị để ý, hạ xuống mặt đất tại một nơi vắng vẻ phía bên ngoài thành Hà Dương, hắn mĩm cười toàn thân nhẹ nhàng bước đi.
Lúc bay ở trên trời, hắn một vài lần đã nắm chặt địa đồ của khu vực này
Nghỉ ngơi chốc lát, Trương Tiểu Phàm lấy lại hơi thở, bốn người trong ánh chiều tà, hướng về phía thành Hà Dương to lớn rảo bước. Trương Tiểu Phàm đi đằng trước, cảm giác thấy phía sau Tề Hạo và Lục Tuyết Kỳ thường xuyên ném ra những cái nhìn đầy nghi hoặc, hiển nhiên bọn họ không sao lý giải nổi tại sao trong kỳ thi Thất mạch hội võ lại nảy ra một con người lạ thường, không ngờ không hề nổi danh bất ngờ một tiếng làm nên kinh người
“Trong vòng trăm dặm quanh đây, chỗ này là chỗ to lớn và phồn hoa nhất đấy. Bách tính ở tại thành này, ít thì cũng có hai, ba vạn người, do có vị trí địa lý tốt, khách thương qua lại cũng đông, thực là náo nhiệt ….”
Trương Tiểu Phàm nói, trong lòngtất cả cảm thấy thật bội phục Tiểu Phàm:
-Tiểu Phàm, ngươi làm sao biết được những chuyện đó?
Tiểu phàm, nói
-Có gì đâu, xem nhiều sách tự nhiên biết thôi.
Trương Tiểu Phàm, thấp giọng nói:
-Kì thật ta đã đến chỗ này nhiều lần rồi,
mọi người giật mình đánh thót, nói “Ngươi, ngươi …”
Tiểu phàm nhếch mép một cái, nói:
-Xem cái bộ dạng sợ hãi của các ngưòi kìa? Có gì đâu. Từ khi ta tu tập thuật ngự kiếm, tự nhiên phải thường xuyên luyện tập, bay đi bay lại bay đến chỗ này, muốn nghĩ ngơi hạ xuống lang thang trên phố có chuyện gì xảy ra đâu!”
rồi tất cả phá lên cười.
Tiểu Phàm mỉm cuời, nói với Lục Tuyết Kỳ ở bên cạnh
-Lục sư muội, trời đã tối rồi, tối nay chúng ta nghỉ một đêm tại đây, ngày mai lại đi tiếp nhé.
Sáng sớm ánh dương đang nhô lên Tiểu Phàm đứng trên đài đón ánh nắng nhẹ nhàng, mọi người chỉ mới lác đác đi tới cốt muốn có được một chỗ tốt để quan chiến được rõ ràng một số người thì đứng ngầm quan sát Trương Tiểu Phàm, người này có khả năng sẽ là quán quân trong kỳ đại hội lần nà làm mọi người ai ai cũng ngương mộ. Sau buổi ăn sáng mọi người ùn ùn kéo đến hôm nay là vòng cuối chọn ra ai là người mạnh nhất, nhóm người đại trúc phong cũng đã đi lại chỗ võ đài Tiểu Phàm nhẹ nhàng nhìn tất cả mọi người, Tề Hạo cũng đang bước đến và không khí chợt lạnh đi hẳn Tiểu Phàm tuy cười nhưng có pha lẫn sát khí trong đó, Tề Hạo nhận ra có sát khí nhìn chằm chằm vào mình rung người chấn an tâm trí rồi đi lên đài đứng đối mặt với Tiểu Phàm Trận này Tiểu Phàm quyết định tung hết thực lực. Nộ khí xung thiên nội lực len cao nhất sau lưng thái cực đồ án hiện lên, ngũ hành xoay chuyển cực hạn làm cho tất cả đều ngây ngốc trừ các thủ tọa ở đây đã đoán ra thực lực của Tiểu Phàm từ trước còn lại mọi người đều phải giật mình, Tề Hạo lại càng bất ngờ hai năm về trước hắn đã từng chạm trán người này, trong hai năm vừa rồi cậu sống chết tu luyện nghĩ rằng có thể vượt được người này đâu ngờ người ta đã trưởng thành đến bước này làm hắn tuyệt vọng. Lúc này Tiểu Phàm mới nói để người ba chiêu nếu không đánh bại ta, ngươi sẽ bại. Lời này vừa ra làm toàn trường im lặng với thực lực hiện tại ba chiêu khó mà thắng được. Tề Hạo rút Hàn Băng kiếm ra ngưng tụ băng ý Thái cực đồ cũng hiện ra thủy địa hệ xoay cực hạn băng ngưng cực kỳ cứng cáp lại sống động uống lượn, một đòn này mang toàn bộ ý chí sức mạnh và hi vọng của cậu. Tiểu Phàm rút Xích Diễm rực lửa cháy sáng hỏa hệ xoay cực hạn ngưng tụ ra một con xích diễm phừng phừng khí thế đối chọi với long băng của Tề Hạo, khi long băng cùng long nham chạm vào nhau băng từ từ tan chảy nham từ từ nguội lạnh nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy băng tan nhanh hơn mọi cố gắng của Tề Hạo coi như chấm hết. Tiểu Phàm đột nhiên hú dài nỗi buồn sao thấu tận đáy lòng hắn muốn muốn trút hết bầu tâm sự Tiểu Phàm phi thẳng trên trời cao múa những đường kiếm kỳ lạ
Nước Xanh Soi Trúc Không Vết Bụi,
Nghìn Trùng Thành Lỹ khổ Tương Tư
Trời Thu U Ám Sương Chưa Xuống
Đứng Nhìn Dòng Sông Nghe Tiếng Lòng
Thanh âm của Tiểu Phàm vang vọng cả Thông Thiên Phong. Hắn đạp bộ kiếm pháp kỳ dị tên Tương Tư Kiếm chỉ có tâm pháp mà không có chiêu thức do tâm mà phát ra múa một lần vạn điểu bi ai, múa hai lần quỷ khóc thần sầu múa lần ba thiên địa sầu thương. Trận đấu kết thúc với thắng lợi nhẹ nhàng cho Tiểu Phàm.
Lúc này ở đại điện Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cười, vỗ tay ba cái, từ phía sau điện lập tức có một đạo đồng chạy lại, Đạo Huyền Chân Nhân dặn bảo mấy câu, đạo đồng gật đầu dạ một tiếng, chạy biến đi, chẳng bao lâu sau dẫn ba người nữa tới. Trương Tiểu Phàm nhìn ra, tức thì nhận ra đó là: Tề Hạo và Tăng Thư Thư đang chạy đến trước mặt, Tăng Thư Thư thừa dịp cha hắn là Tăng Thúc Thường không chú ý, nhanh như cắt hướng sang Trương Tiểu Phàm làm mặt nhát ma một cái. Chạy đằng sau cùng, là một nữ lang quả thật xinh đẹp, lạnh lùng, chính là Lục Tuyết Kỳ của Tiểu Trúc Phong.
Ba người này cộng thêm Trương Tiểu Phàm, là bốn danh đệ tử của Thanh Vân Môn Thất Mạch Hội Võ kỳ này. Tề Hạo và Tăng Thư Thư nhìn thấy Trương Tiểu Phàm ở đó, không ít thì nhiều đều mỉm cưởi chào hỏi, chỉ có Lục Tuyết Kỳ mặt mũi vẫn mạc nhiên như không, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía hắn, nơi sâu thẳm trong mắt tựa như có một tình cảm không tên thoáng qua, thế nhưng trong chớp mắt đã tan biến không nhìn thấy nữa.
Đạo Huyền Chân Nhân nhìn bốn người dưới điện, mỉm cười nói
-Hôm nay cho gọi bốn người các con đến đây, là vì có một chuyện, muốn cho các người hạ sơn rèn luyện học tập một phen.
Đám Tề Hạo ai nấy vẻ mặt đều nghiêm trang.
Đạo Huyền Chân Nhân nhân tiện nói luôn một lượt về chuyện Không Tang Sơn “Vạn Bức Cổ Quật” hôm trước, lại nói:
-Việc lần này quan hệ trọng đại, bốn người các con đều là tinh anh của môn phái chúng ta, sở dĩ vậy nên có thể cử các con đi điều tra một lượt. Thế nhưng ma giáo yêu nhân gian hiểm ác độc, các con mọi việc đều phải cẩn thận.
Bốn người đồng thanh đáp: “Dạ”
Đạo huyền chân nhân gật gật đầu nói:
-Ngoài ra, bên cạnh Thanh Vân Môn chúng ta, Phần Hương Cốc và Thiên Âm Tự cũng có phái đệ tử xuất sắc của họ đi trước cùng nhau điều tra, các con trước mặt người ta không được thất lễ, thế nhưng cũng không thể làm nhụt khí thế của Thanh Vân Môn chúng ta. Còn nữa, Tiêu Dật Tài Tiêu sư huynh của chi phái chính đã sớm đến Không Tang Sơn điều tra sự việc, các con nếu gặp huynh ấy, mọi việc phải cùng nhau thương nghị
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thanh dạ ran.
Đạo huyền chân nhân kỹ lưỡng quan sát bốn nhất đại đệ tử trẻ tuổi ấy, sau cùng mục quang dừng trên mình Tiểu Phàm, đưa tay ra nói:
-Tiểu Phàm, con lại đây.
Tiểu phàm bước lên phía trước, Đạo Huyền Chân Nhân ngắm nghía hắn một lượt, ngoảnh đầu lại nói với Điền Bất Dịch:
-Sư đệ, Thanh Vân chúng ta có người kế nghiệp rồi!
Điền Bất Dịch từ lúc bắt đầu ban nãy đến giờ sắc mặt không thấy vui vẽ gì, lúc này cuối cùng đã xuất hiện vẻ tươi cười, cười nói
-Sư huynh chê cười rồi
Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cười, lấy từ trong ngực ra một vật, đưa cho Tiểu Phàm, nói:
-Nhận lấy đi.
Tiểu Phàm tiếp lấy rồi nhìn qua, thì là một tấm gương nhỏ, hình dạng cổ xưa, mép viền đồng xanh, phía trên khắc rồng, phía dưới khắc hổ, trên gương khắc phương vị bát quái, mặt gương không phải là gương đồng bình thường, trông mầu vàng tối tối không thật rõ lắm.
Tề Hạo vẫn chưa phản ứng gì, Điền Bất Dịch bên cạnh đã rất vui mừng sung sướng, quát lên
-Tên tiểu tử ngốc, còn sợ run lên làm gì, mau quì xuống tạ ơn đi
Tiểu Phàm lập tức tỉnh ngộ, biết rằng trong tay là một vật mà khắp thiên hạ không thể tìm đâu thấy, pháp bảo “Lục Hợp Kính”, vội vã quì xuống nói:
-Đa tạ chưởng môn sư bá.
Đạo huyền chân nhân mỉm cười đáp:
-Thôi khỏi, thôi khỏi, đứng dậy đi.
Nói rồi quay sang những người khác nói:
-Các con đi ra trước đi
Mọi người biết ông ta muốn truyền thụ cho Tiểu Phàm bí quyết của Lục Hợp Kính, liền cùng nhau bước đi.
Đi đến ngoài điện, Trương Tiểu Phàm đi đầu cùng với Điền Bất Dịch đi bên cạnh, Điền Bất Dịch nhìn hắn một cái, lãnh đạm nói:
-Con hiện nay thân đang mang trọng trách, vậy không cần phải quay về Đại Trúc Phong, bây giờ hãy cùng ba nguời bọn chúng hạ sơn, về Đại Trúc Phong ta sẽ nói thay cho con.
-Vâng sư phụ sư nương xin cẩn trọng.
Bốn vị đệ tử xuất sắc nhất của Thanh Vân Môn đang ngự kiếm đi từ Thanh Vân môn đến thành Hà Dương.
Hắn mới kết thúc trận chiến không lâu nhưng về mặt nội công vẫn không xa sút bao nhiêu nên lập tức xuống núi
Nhìn những người khác tề khởi tiên kiếm, Tề Hạo dùng tiên kiếm “Hàn Băng” màu trắng, Lục Tuyết Kỳ dùng tiên kiếm “Thiên Gia” màu xanh, Tăng Thư Thư dùng tiên kiếm “Hiên Viên” giống một cái đai lưng sắc tía. Trương Tiểu Phàm trong lòng nhẹ nhàng vận Xích diễm nhàn nhã đi trước
Vượt núi xuyên mây, mất đúng nửa ngày trời, ngay vào lúc mặt trời xuống núi bốn người mới đến được thành Hà Dương. Trương Tiểu Phàm và ba người kia để tránh bị để ý, hạ xuống mặt đất tại một nơi vắng vẻ phía bên ngoài thành Hà Dương, hắn mĩm cười toàn thân nhẹ nhàng bước đi.
Lúc bay ở trên trời, hắn một vài lần đã nắm chặt địa đồ của khu vực này
Nghỉ ngơi chốc lát, Trương Tiểu Phàm lấy lại hơi thở, bốn người trong ánh chiều tà, hướng về phía thành Hà Dương to lớn rảo bước. Trương Tiểu Phàm đi đằng trước, cảm giác thấy phía sau Tề Hạo và Lục Tuyết Kỳ thường xuyên ném ra những cái nhìn đầy nghi hoặc, hiển nhiên bọn họ không sao lý giải nổi tại sao trong kỳ thi Thất mạch hội võ lại nảy ra một con người lạ thường, không ngờ không hề nổi danh bất ngờ một tiếng làm nên kinh người
“Trong vòng trăm dặm quanh đây, chỗ này là chỗ to lớn và phồn hoa nhất đấy. Bách tính ở tại thành này, ít thì cũng có hai, ba vạn người, do có vị trí địa lý tốt, khách thương qua lại cũng đông, thực là náo nhiệt ….”
Trương Tiểu Phàm nói, trong lòngtất cả cảm thấy thật bội phục Tiểu Phàm:
-Tiểu Phàm, ngươi làm sao biết được những chuyện đó?
Tiểu phàm, nói
-Có gì đâu, xem nhiều sách tự nhiên biết thôi.
Trương Tiểu Phàm, thấp giọng nói:
-Kì thật ta đã đến chỗ này nhiều lần rồi,
mọi người giật mình đánh thót, nói “Ngươi, ngươi …”
Tiểu phàm nhếch mép một cái, nói:
-Xem cái bộ dạng sợ hãi của các ngưòi kìa? Có gì đâu. Từ khi ta tu tập thuật ngự kiếm, tự nhiên phải thường xuyên luyện tập, bay đi bay lại bay đến chỗ này, muốn nghĩ ngơi hạ xuống lang thang trên phố có chuyện gì xảy ra đâu!”
rồi tất cả phá lên cười.
Tiểu Phàm mỉm cuời, nói với Lục Tuyết Kỳ ở bên cạnh
-Lục sư muội, trời đã tối rồi, tối nay chúng ta nghỉ một đêm tại đây, ngày mai lại đi tiếp nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.