Chương 3: Chương 3: Hướng tới thất mạch hội võ
Người Viết Ngôn Tình
03/08/2018
Tiểu phàm sau khi đưa con khỉ tới chỗ Linh Nhi, quay lưng lại nhìn hai tà vật tối thượng vẫn đang hăng say đánh nhau đằng xa, bèn dùng dao nhỏ cắt lên hai tay mình để hai dòng máu nhỏ chảy xuống. Vận nội lực đại phạm bắt nhã lên cậu vội chạy lại dùng tay nắm cả phệ huyết châu lần nhiếp hồn bỗng dùng máu của chính mình để dung hợp nó, sau khi tiếp xúc với chỗ máu chảy cả hai vật không ngừng hấp thu tinh huyết làm Tiểu Phàm choáng váng đầu óc sau đó thì ngất đi. Không biết thời gian trôi qua bao lâu Tiểu Phàm tỉnh lại điều đặt biệt là nhiếp hồn và phệ huyết châu đã dung hợp làm một và hai vết thương trên tay cũng đỡ liền từ khi nào, cậu nhặt cây nhiếp hồn côn lên rồi vội vã chạy lại cõng Linh Nhi lên rồi gọi con khỉ dậy vội vã trờ về vì mặt trời đã xuống núi từ lúc nào. Điền Bất Dịch cùng vợ đang đi qua đi lại ở thủ tĩnh đường khi giờ này cô con gái bé bõng và gã đồ đệ khờ khạo của mình vẫn chưa về, từ nãy đã bảo các đồ đề khác vội vã đi tìm nhưng đến giờ vẫn chưa thấy, Điền Bất Dịch gương mặt đỏ bừng giận dữ nói:
- Khi về phải giáo huấn hai đứa này mới được.
- Hai đứa nó sáng nay lên núi chặt trúc chắc lại la cà đâu đó thôi, ông đừng la tội chúng nó
- Bà cứ dung túng cho nó để nó hư thế này đây.
Nói vậy chứ gương mặt của ông cũng giãn ra đôi chút. Trong lúc này Tiểu Phàm cõng Linh Nhi bước từ từ trên còn đường nhỏ ánh trăng sáng chiếu lên đôi thân ảnh nhỏ bé Linh Nhi tĩnh giấc thì thấy đang được Tiểu Phàm cõng thì tựa hẳn lên lưng cảm nhận sự ấm áp trên người hắn. Tiểu Phàm nói:
-Nàng tỉnh rồi à, làm ta lo lắng lắm đấy.
Linh Nhi đỏ mặt mĩm cười nói khẽ:
- Chàng có mệt không để thiếp xuống thiếp tự đi được.
- Không được Nàng mới bị thương một lúc nữa là tới nơi rồi.
Linh Nhi tựa vào lưng Tiểu Phàm rồi lại thiếp đi môi nỡ nụ cười hạnh phúc, khi đến trước cửa đại trúc phong mọi người vẫn đang chờ trên gương mặt rất lo lắng. Khi thấy hai người trở về tất cả mọi người liền vây quanh đưa Điền Linh Nhi về phòng nghĩ ngơi, lúc này điền bất dịch mới nhìn Tiểu phàm rồi nói:
-Lão thất đến phòng ta, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
-Vâng sư phụ.
Trong lòng Tiểu Phàm lo lắng hay là sư phụ đã phát hiện ra gì rồi, cậu vội theo sau Điền Bất Dịch. Đến phòng của mình ông liền nói:
- Lão thất ngươi ngồi xuống đi.
- Vâng.
Tiểu Phàm ngồi xuống bên cạnh ông, ngước nhìn vị sư phụ của mình. Ông tuy đã hơn 200 trăm tuổi nhưng vì là người tu tiên nên nhìn ông chỉ lấm tấm ít sợi tóc bạc. Ông nghiêm mặt nói:
- Lão Thất con đến đại trúc phong ta bao lâu rồi
- Thưa sư phụ con lên núi đã gần ba năm rồi ạ.
-Con tu luyện thế nào rồi?
Tiểu Phàm ấp úng ngước nhìn ông rồi lại cúi đầu sau đó thưa:
- Thưa sư phụ đệ tử vô năng vô tri nên làm sư phụ thất vọng mong người quở trách ạ.
- Vô năng Vô tri, Ngọc Thanh cảnh của ngươi đã là tầng năm hậu kỳ có dấu hiệu thăng tiến tầng sáu, người là cho ta lớn tuổi lẩm cẩm sao.
Thấy gương mặt ông vặn vẹo tức giận cậu vội nói:
-Đệ tử không dám mong sư phụ người bớt giận.
- Người trả lời cho lão nhân gia biết tầng 3 đến tầng 5 có phải là Linh Nhi đưa pháp quyết cho ngươi phải không.
- Thưa sư phụ là do con đã ép tỷ ấy đưa con pháp quyết sư phụ sư nương xin đừng trách tỷ ấy.
- Vậy ngươi nói cho ta biết hôm nay hai người các ngươi đi đâu, duyên cơ vì sao Linh Nhi lại bị thương tất cả nói chi tiết cho ta.
Thế là Tiểu Phàm bắt đầu kể lại chuyện đổi theo con khỉ rồi đến chuyện ở bờ hồ, Điền bất dịch nghe xong liền nói:
-Được rồi chuyện này ta và sư nương ngươi sẽ bàn luận lại sau, giờ ngươi trả lời ta ngươi và Linh Nhi đã đến đâu rồi.
Cậu ngơ ngác nhìn sư phụ, Điền Bất Dịch mới nói:
- Ngươi cho rằng sư phụ già lẩm cẩm nên không biết chuyện gì sao.
- Dạ ý đệ tử không phải vậy
- Vậy ý người làm sao.
Điền Bất Dịch trừng mắt nhìn Tiểu Phàm làm cậu giật thót một cái rồi bèn đáp:
-Dạ thì con với nàng chỉ mới bắt đầu
Cậu lắp bắp trả lời sư phụ, Điền Bất Dịch mới lấy ra 1 cuộn trúc trên đó ghi Pháp Quyết rồi nói:
-Đây là pháp quyết ngươi hãy nhận lấy, đừng làm sư phụ sư nương thất vọng.
Rồi ông phất tay ý bảo cậu trở về phòng đi, Tiểu Phàm hiểu ý liền lui về phòng. khi về đến phòng đã thấy Linh Nhi nằm ngủ rồi cậu bèn nhẹ nhàng đắp chăn cho cô rồi ra phòng chính bắt đầu tu luyện trong lúc tu luyện cậu giỡ cuốn pháp quyết mà sư phụ đưa cho trong đó bao gồm tất cả võ học của thanh vân môn làm cậu vui mừng cực kỳ. Sáng hôm sau Tiểu Phàm thu công kiễm tra lại nội lực riêng về ngọc thanh cảnh bất thình lình đã đạt đến tầng thứ 9 trong sự ngỡ ngàng và vui mừng của cậu còn đại phạm bát nhã cũng đã đến đại thành khắp kinh mạch của cậu lấp lánh kim quang. Vội vã kêu Linh Nhi dậy rồi cùng mọi người dùng bữa sáng sau đó ai cũng vội vã đi luyện tập riêng tiểu phàm thì dẫn Linh Nhi đến sau núi tập luyện riêng. Tại đây Tiểu Phàm hướng dẫn từng cách tu luyện cho Linh Nhi giúp cô nàng này tu vị Tăng nhanh chóng. Còn con khỉ được đưa về hôm nọ hai người quyết định đặt cho nó là tiểu hôi, con khỉ vẫn đung đưa giữa các ngọn trúc trêu ghẹo cùng chú chó đại hoàng làm đại trúc phong náo nhiệt hẵng lên. Bỗng Trên trời có hai luồng một trắng một xanh nhìn kỹ thì đó là hai đệ tử đắt ý nhất của Thương Tùng Đạo nhân là Tề Hạo cùng Lâm kính Vũ. Lâm kính Vũ là huynh đệ thân thiết của Trương Tiểu Phàm hai người coi nhau như người một nhà. Tiểu Phàm vội dắt Linh Nhi trở về để gặp lại người huynh đệ này của mình.
Mong được các đồng đạo ủng hộ để bần đạo có cảm hứng viết tiếp, mọi lỗi xin mọi người góp ý để bần đạo sửa lại cảm ơn mọi người
- Khi về phải giáo huấn hai đứa này mới được.
- Hai đứa nó sáng nay lên núi chặt trúc chắc lại la cà đâu đó thôi, ông đừng la tội chúng nó
- Bà cứ dung túng cho nó để nó hư thế này đây.
Nói vậy chứ gương mặt của ông cũng giãn ra đôi chút. Trong lúc này Tiểu Phàm cõng Linh Nhi bước từ từ trên còn đường nhỏ ánh trăng sáng chiếu lên đôi thân ảnh nhỏ bé Linh Nhi tĩnh giấc thì thấy đang được Tiểu Phàm cõng thì tựa hẳn lên lưng cảm nhận sự ấm áp trên người hắn. Tiểu Phàm nói:
-Nàng tỉnh rồi à, làm ta lo lắng lắm đấy.
Linh Nhi đỏ mặt mĩm cười nói khẽ:
- Chàng có mệt không để thiếp xuống thiếp tự đi được.
- Không được Nàng mới bị thương một lúc nữa là tới nơi rồi.
Linh Nhi tựa vào lưng Tiểu Phàm rồi lại thiếp đi môi nỡ nụ cười hạnh phúc, khi đến trước cửa đại trúc phong mọi người vẫn đang chờ trên gương mặt rất lo lắng. Khi thấy hai người trở về tất cả mọi người liền vây quanh đưa Điền Linh Nhi về phòng nghĩ ngơi, lúc này điền bất dịch mới nhìn Tiểu phàm rồi nói:
-Lão thất đến phòng ta, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
-Vâng sư phụ.
Trong lòng Tiểu Phàm lo lắng hay là sư phụ đã phát hiện ra gì rồi, cậu vội theo sau Điền Bất Dịch. Đến phòng của mình ông liền nói:
- Lão thất ngươi ngồi xuống đi.
- Vâng.
Tiểu Phàm ngồi xuống bên cạnh ông, ngước nhìn vị sư phụ của mình. Ông tuy đã hơn 200 trăm tuổi nhưng vì là người tu tiên nên nhìn ông chỉ lấm tấm ít sợi tóc bạc. Ông nghiêm mặt nói:
- Lão Thất con đến đại trúc phong ta bao lâu rồi
- Thưa sư phụ con lên núi đã gần ba năm rồi ạ.
-Con tu luyện thế nào rồi?
Tiểu Phàm ấp úng ngước nhìn ông rồi lại cúi đầu sau đó thưa:
- Thưa sư phụ đệ tử vô năng vô tri nên làm sư phụ thất vọng mong người quở trách ạ.
- Vô năng Vô tri, Ngọc Thanh cảnh của ngươi đã là tầng năm hậu kỳ có dấu hiệu thăng tiến tầng sáu, người là cho ta lớn tuổi lẩm cẩm sao.
Thấy gương mặt ông vặn vẹo tức giận cậu vội nói:
-Đệ tử không dám mong sư phụ người bớt giận.
- Người trả lời cho lão nhân gia biết tầng 3 đến tầng 5 có phải là Linh Nhi đưa pháp quyết cho ngươi phải không.
- Thưa sư phụ là do con đã ép tỷ ấy đưa con pháp quyết sư phụ sư nương xin đừng trách tỷ ấy.
- Vậy ngươi nói cho ta biết hôm nay hai người các ngươi đi đâu, duyên cơ vì sao Linh Nhi lại bị thương tất cả nói chi tiết cho ta.
Thế là Tiểu Phàm bắt đầu kể lại chuyện đổi theo con khỉ rồi đến chuyện ở bờ hồ, Điền bất dịch nghe xong liền nói:
-Được rồi chuyện này ta và sư nương ngươi sẽ bàn luận lại sau, giờ ngươi trả lời ta ngươi và Linh Nhi đã đến đâu rồi.
Cậu ngơ ngác nhìn sư phụ, Điền Bất Dịch mới nói:
- Ngươi cho rằng sư phụ già lẩm cẩm nên không biết chuyện gì sao.
- Dạ ý đệ tử không phải vậy
- Vậy ý người làm sao.
Điền Bất Dịch trừng mắt nhìn Tiểu Phàm làm cậu giật thót một cái rồi bèn đáp:
-Dạ thì con với nàng chỉ mới bắt đầu
Cậu lắp bắp trả lời sư phụ, Điền Bất Dịch mới lấy ra 1 cuộn trúc trên đó ghi Pháp Quyết rồi nói:
-Đây là pháp quyết ngươi hãy nhận lấy, đừng làm sư phụ sư nương thất vọng.
Rồi ông phất tay ý bảo cậu trở về phòng đi, Tiểu Phàm hiểu ý liền lui về phòng. khi về đến phòng đã thấy Linh Nhi nằm ngủ rồi cậu bèn nhẹ nhàng đắp chăn cho cô rồi ra phòng chính bắt đầu tu luyện trong lúc tu luyện cậu giỡ cuốn pháp quyết mà sư phụ đưa cho trong đó bao gồm tất cả võ học của thanh vân môn làm cậu vui mừng cực kỳ. Sáng hôm sau Tiểu Phàm thu công kiễm tra lại nội lực riêng về ngọc thanh cảnh bất thình lình đã đạt đến tầng thứ 9 trong sự ngỡ ngàng và vui mừng của cậu còn đại phạm bát nhã cũng đã đến đại thành khắp kinh mạch của cậu lấp lánh kim quang. Vội vã kêu Linh Nhi dậy rồi cùng mọi người dùng bữa sáng sau đó ai cũng vội vã đi luyện tập riêng tiểu phàm thì dẫn Linh Nhi đến sau núi tập luyện riêng. Tại đây Tiểu Phàm hướng dẫn từng cách tu luyện cho Linh Nhi giúp cô nàng này tu vị Tăng nhanh chóng. Còn con khỉ được đưa về hôm nọ hai người quyết định đặt cho nó là tiểu hôi, con khỉ vẫn đung đưa giữa các ngọn trúc trêu ghẹo cùng chú chó đại hoàng làm đại trúc phong náo nhiệt hẵng lên. Bỗng Trên trời có hai luồng một trắng một xanh nhìn kỹ thì đó là hai đệ tử đắt ý nhất của Thương Tùng Đạo nhân là Tề Hạo cùng Lâm kính Vũ. Lâm kính Vũ là huynh đệ thân thiết của Trương Tiểu Phàm hai người coi nhau như người một nhà. Tiểu Phàm vội dắt Linh Nhi trở về để gặp lại người huynh đệ này của mình.
Mong được các đồng đạo ủng hộ để bần đạo có cảm hứng viết tiếp, mọi lỗi xin mọi người góp ý để bần đạo sửa lại cảm ơn mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.