Vô Địch Hắc Quyền

Quyển 1 - Chương 251: Bát Cực Môn đến.

Đại Đại Vương

12/04/2013

Diệp Thiên Vân nhìn lướt qua cái người tên Diệp Vô Nhai này chỉ là người như vậy khó mà đoán tuổi, đoán chừng phải lớn hơn Hà Sơn vài tuổi. Râu tóc đều trắng, rõ nhất là ngay cả lông mày cũng trắng, vóc người cũng không phải là cao, dáng người thì cũng mảnh khảnh.

Diệp Thiên Vân chắp tay bước lên trước hành lễ nói: “Chào Diệp tiền bối, vãn bối là Diệp Thiên Vân “.

Diệp Vô Nhai mặt không biểu cảm, lão “Ừ” một tiếng từ xoang mũi, nói: “Rất nhiều người nói với tôi về cậu, hôm nay xem ra không tồi!” Nói xong là thôi, cũng không nhìn Diệp Thiên Vân nữa.

Hà Sơn cười khì khì nói: “Sư huynh ta ít nói, anh ấy nói cậu không tồi vậy là khá rồi, tôi còn tưởng cậu về nhà rồi chứ. Thành Phong quán tìm cậu, kết quả Thạch Thanh Sơn cũng ề à, tám thằng côn đồ mà cũng không đánh được, chẳng ngờ cậu lại đến đây, thế thì náo nhiệt rồi đây, chỉ cần chỗ nào có cậu, thì người ở đấy chỉ có đổ như rạ! Hắn ta ở đó nói thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không để ý biểu cảm của những người xung quanh.

Ngũ Vĩ chắp tay cười nói: “Diệp lão ca, Hà lão ca, không có việc gì chứ!”

Hai người cũng đáp lễ, Diệp Vô Nhai rất khách khí nói: “Chúng tôi đến hơi sớm, có chút mạo muội”.

Ngũ Vĩ cười ha ha: “Khách khí gì, đều là người trong võ lâm, thật ra tôi sớm đã muốn đến Bát Cực Môn thăm Diệp lão ca, chỉ là mãi chưa có thời gian”.

Hai người ở đó nói vài lời khách khí, nhưng Hà Sơn thì không giống thế, lão vỗ vai Diệp Thiên Vân cười: “Hình Ý Môn tốt hơn Bát Cực Môn chúng tôi nhiều, còn phải nói là phái lớn nữa ấy chứ! À đúng rồi, cậu đến khi nào vậy?”.

Quan hệ giữa lão và Diệp Thiên Vân cũng không tệ, lúc đó miễn cưỡng coi là gặp lại cố nhân bởi vậy hắn cũng rất thân thiết trả lời: “Hai ngày rồi, tôi cũng không nghĩ Hà lão đến sớm thế, nếu không chúng ta đã đi cùng nhau".

Hà Sơn cũng đồng cảm nói: “Tôi còn đi tìm cậu một lần, nhưng sư huynh tôi là một người ngoan cố, rất nghiêm khắc, cậu đi cùng chúng tôi là không đúng quy tắc, ông ấy sẽ không đi cùng đâu".

Bên cạnh đột nhiên có một người quen cũ chắp tay bước tới gần: “Sư huynh, lâu rồi không gặp, chúng ta lần này lại gặp nhau rồi”.

Diệp Thiên Vân vừa nhìn đúng là Lâm Thanh Hoành, lúc này cậu ta vẫn đeo mạng che mắt, xem ra một con mắt đã bị Thường Đại Hải phế rồi, hắn cũng khách khí nói: “Lâm huynh, lâu không gặp, vẫn tốt chứ!”.

Lâm Thanh Hoành rất nhiệt tình với Diệp Thiên Vân, cậu ta cười nói: “Tôi cũng mới về nước, về rồi mới biết anh ra nhập Hình Ý Môn rồi, sau này cũng là người trong võ lâm chính hiệu!”

Diệp Thiên Vân cười cười, hắn và Lâm Thanh Hoành quen nhau ở Mỹ, nhưng địa điểm lúc đó thay đổi rồi, chợt nhớ đến Thường Đại Hải liền hỏi: “Bắt được người chưa?”.

Lâm Thanh Hoành sững người một lúc mới phản ứng lại, cậu ta lắc đầu nói: “Chưa, vẫn chẳng tìm thấy hắn đâu, nước Mỹ lớn quá muốn tìm một người thật khó hơn mò kim đáy bể! Nhưng Diệp huynh cẩn thận một chút, Thường Đại Hải có thù ắt sẽ trả, huống hồ anh lại đánh hắn trọng thương”.



Diệp Thiên Vân biết rõ Thường Đại Hải hơi mất trí, trận hôm ấy cảm thấy thần kinh hắn hẳn có vấn đề, người bạn thân Bill kia cũng chết rồi, báo thù chỉ là việc sớm hay muộn nhưng kể cả Thường Đại Hải giờ đang đi tìm hắn báo thù đi nữa, hắn cũng chẳng sợ, có khi lại giúp hắn được luyện tập.

Diệp Thiên Vân nghĩ tới đây liền cảm ơn: “Cám ơn Lâm huynh nhắc nhở, tôi đã có phòng bị, sẽ không có vấn đề gì đâu!’.

Hà Sơn thấy không nói chen được, lão đẩy Lâm Thanh Hoành một cái: “Đứng sang một bên đi, không thấy ta đang nói chuyện với Diệp sư đệ à, chả có trên dưới gì cả!”.

Lâm Thanh Hoành nhún vai nhìn Diệp Thiên Vân cười khổ, rồi lui về sau. Xem ra Hà Sơn ở trong môn cũng là một bá đạo, một tiểu bối như Lâm Thanh Hoành thì đúng là không chọc được lão.

Diệp Thiên Vân luôn cảm thấy bối phận này hơi loạn, mỗi người một phép, thật có lúc khiến hắn không biết phải làm sao. Hà Sơn trừng mắt nói: “Tôi có thể nán lại đây nửa tháng, hô hô, đến lúc đó chúng ta cùng đi chơi”.

Diệp Thiên Vân đâu ra mà dẫn lão đi chơi, hàng này đều bận luyện tập, hơn nữa hắn còn có một cường địch ở Trạc Cước Môn, hiện giờ phải bỏ ra hai mươi phần nỗ lực nếu không đến lúc có người đến gây phiền phức lại trở tay không kịp.

Hà Sơn nhìn Diệp Thiên Vân lưỡng lự nửa ngày không có kết quả gì, vội la lên: “Được hay không thì cũng nói một câu, đừng có có cắt hứng của ta chứ!”.

Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: “Đi chơi thì không được, tôi còn rất nhiều việc phải làm, mấy hôm nữa là đại hội võ thuật rồi”.

Hà Sơn mắt đảo một cái, sau đó cười khà khà: “Cậu có phải lại gây ra chuyện gì không? Cậu đi đến đâu là ở đó không yên, tôi đoán đúng không?”

Diệp Thiên Vân không vui nhìn lão một cái rồi mới nói: “Không có gì, chỉ là ân oán cá nhân thôi”. Hắn nói xong mới nhớ ra hình như Trạc Cước Môn và Bát Cực Môn cũng có ân oán khá sâu, lấn trước Uy Chấn Thiên tới là tìm bọn họ, nhưng đúng lúc tìm thấy mình, vì thế mới xảy ra một loạt sự việc này, hắn tiếp tục nói: “Tôi có chút ân oán với Trạc Cước Môn thôi, hai ngày này phải giữ sức”.

Hà Sơn nghe rồi do dự một lúc mới hỏi: “Trạc Cước Môn? Bọn họ đến chưa?”.

Diệp Thiên Vân “Vâng” một tiếng, nói: “Vừa mới gặp xong, đến mấy ngày rồi".

Hà Sơn bỏ tay khỏi vai Diệp Thiên Vân nói: “Dương Thiết Tâm của Trạc Cước Môn cũng coi là một nhân vật, chỉ cần không phải lão thì chẳng có vấn đề gì, ngoài lão ra thì lão ca này sẽ giúp cậu đánh!’.

Diệp Thiên Vân có ý cười nói: “Người của Trạc Cước Môn chưa đến hết, có khả năng mấy ngày nữa có một vị tên Cổ Phàm sẽ tới, đến lúc đó có thể sẽ tìm tôi gây chuyện".

Hà Sơn liếm môi, bao lâu mới nói: “Cổ Phàm này cũng ác độc, cậu phải cẩn thận một chút, Trạc Cước Môn cũng không phải là nói không, đến lúc đánh thật cậu sẽ biết lợi hại”.

Diệp Thiên Vân đang cân nhắc lời lão, Diệp Vô Nhai ở bên nói chuyện cũng chẳng kém, lão chậm rãi nói: “Sư đệ, giờ chúng ta đến phòng khách đi, cũng không còn sớm nữa!”



Hà Sơn lập tức nói với Diệp Thiên Vân : “Cậu ở đâu, để tôi đi tìm cậu!”

Phòng của Diệp Thiên Vân cách đó cũng không xa nhìn là thấy, hắn chỉ cho Hà Sơn.

Hà Sơn cười khà khà, sau đó nói nhỏ: “Được, vậy tôi về trước, đợi tôi hết bận sẽ tìm cậu đi chơi!” Nói xong vỗ vai Diệp Thiên Vân rồi cùng Diệp Thanh Hoành mấy người Bát Cực Môn bọn họ rồi đi.

Diệp Thiên Vân đưa mắt nhìn họ rời đi, Ngũ Vĩ bình tĩnh nói: “Bắt đầu từ hôm nay các môn phái đều phải lên núi, Hình Ý Môn chúng ta mấy năm rồi chưa có thanh thế thế này, đại hội võ thuật năm nay nhất định vô cùng náo nhiệt!”.

Diệp Thiên Vân gật đầu, hắn muốn trở về phòng, Ngũ Vĩ kéo hắn nói: “Cậu không phải là cần dược liệu sao? Chúng ta cùng đi tìm chủ phái nào!”

Diệp Thiên Vân mỉm cười, nếu chuyện dược liệu được thực hiện thì Kim Chung Tráo sau này đã có bảo đảm, quyền thế của Hình Ý Môn lớn thế nào còn chưa rõ nhưng qua những việc hắn thấy trong những ngày này thì chắc hắn không nhỏ, nên liền nói: “Vậy thì cảm ơn chú Ngũ rồi!”.

Hai người đi cũng không nhanh lắm, một lúc là đến phòng của Tiêu Hùng ở, Tiêu Hùng đang ngồi ở đại sảnh nói chuyện với Vô Tình Tử. Vô Tình Tử vừa nhìn thấy họ bước vào liền cười nói: “Thiên Vân, tôi và đại sư huynh đang nói chuyện về cậu, đúng là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến”.

Diệp Thiên Vân cũng chắp tay hành lễ, ở đại môn phái là phải làm những việc này, nếu không sẽ khiến người ta lời ong tiếng ve, mặc dù hắn đem nghề vào Hình Ý Môn lại không có sư phụ, nhưng hắn trước sau vẫn là đệ tử đời thứ ba, nhất định phải tôn kính trưởng bối.

Ngũ Vĩ đi tới gần, chắp tay nói: “Đại sư huynh, tam sư đệ, mọi người đang nói gì vậy?”.

Vô Tình Tử khóe miệng cười nói: “Diệp Thiên Vân đúng là rất khí phách, vừa đối mặt Trạc Cước Môn đã phế đi một người”.

Diệp Thiên Vân quan sát những người này, Tiêu Hùng và Vô Tình Tử hình như không hài lòng với việc này nhưng mơ hồ lại có chút khuyến khích, tạm thời hắn cũng không rõ tình hình. Hình Ý Môn này rốt cuộc coi ai là địch, đến bây giờ hắn vẫn không biết tí gì.

Tiêu Hùng nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Thiên Vân, ân oán giữa cậu và Trạc Cước Môn tôi cũng rõ, có thể nói phần lớn trách nhiệm không phải là ở cậu”. Âm thanh vừa dứt, lão đứng dậy nói tiếp: “Nhưng dù sao bọn họ là khách, chúng ta cũng không nên ra tay với họ ở nội môn, về sau những sự việc như vậy nên tránh thì tốt hơn, thật ra Hình Ý Môn cũng không nhỏ muốn tránh một người cũng không phải là chuyện khó”.

Vô Tình Tử cười lạnh: “Lần trước Trạc Cước Môn còn muốn gia nhập mười môn phái lớn, chỉ là người tính không bằng trời tính, thêm cho ta một chướng ngại vật, kết quả là gieo nhân nào gặp quả ấy. Tôi thấy không cần khách khí với bọn họ, hiện giờ Trạc Cước Môn thất thế rồi, Hình Ý Môn còn phải chiếu cố bọn họ sao?”.

Diệp Thiên Vân nghe xong câu này mơ hồ hiểu ra một chút, lần trước trong quán bar mấy người Trương Thiên Phóng cũng đã nói những câu như thế này, hai phái thành đối địch, còn liên quan đến mười môn phái lớn. Hắn cũng muốn biết ngọn nguồn, nhưng sự việc thế này hiển nhiên giờ chưa đủ để biết, chỉ có thể hỏi riêng Ngũ Vĩ.

Ngũ Vĩ ngồi xuống rồi cười nói: “Vừa rồi lúc Diệp Thiên Vân ra tay tôi cũng ở đó, Trạc Cước Môn này cũng chẳng coi ai ra gì!’.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Địch Hắc Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook