Quyển 1 - Chương 300: Bí văn.
Đại Đại Vương
12/04/2013
Quan hệ của hai ngươi xem như đã xác định. Vô Vi đạo nhân cũng rất hài lòng với biểu hiện của Diệp Thiên Vân bởi vì hắn hắn lớn gan, hơn nữa lại tin tưởng mình, đây là điều quan trọng nhất.
Nhưng động cơ dám làm vậy của Diệp Thiên Vân lại hoàn toàn khác, hắn đã suy nghĩ cẩn thận, trong phạm vi bản thân có thể chịu đựng được mới nhảy xuống, suy nghĩ của hai người căn bản là không giống nhau, chỉ đáng tiếc là Vô Vi đạo nhân vẫn không hay biết gì, bằng không nhất định là sẽ nhảy dựng lên mà mắng to.
Phương thức truyền thụ của Vô Vi đạo rất đặc biệt, mỗi ngày lão chỉ dạy cho Diệp Thiên Vân một giờ, một giờ này truyền thụ công phu cùng kinh nghiệm mà cả đời lão đúc kết rút ra. Một giờ chỉ dạy tận tình cho Diệp Thiên Vân có thể nói là thực sự xem Diệp Thiên Vân là truyền nhân, không hề giấu giếm. Chỗ nào Diệp Thiên Vân không hiểu lão cũng giải thích rõ ràng, quả thật là một lão sư chu đáo.
Nhưng mà cũng bởi vì Diệp Thiên Vân chỉ học cùng Vô Vi đạo nhân một khoảng thời gian cho nên hắn lại có một nhiệm vụ mới, đó chính là đi theo Ưng lão quái một tuần, để xem có phù hợp để truyền thụ hay không.
Đinh lão quái cùng Ngô Hạo Thiên mỗi ngày dù mưa dù gió thì vẫn ngồi chơi cờ, Lý Tông Hồ thì không biết đang dạo chơi nơi nào, mà Vô Vi đạo nhân thì mỗi ngày đều ngồi câu cá.
Chỉ có Ưng lão quái, bình thường không có việc gì thì sẽ về phòng. Hôm nay Diệp Thiên Vân đi cùng lão. Cho nên lão không trở về mà đứng ở trong sân nói với Diệp Thiên Vân: "Trong đời ta ghét nhất là dạy đệ tử, bởi vì bọn họ không thể đạt tới yêu cầu của ta cho nên cả đời ta chưa từng dạy bảo cho một đồ đệ nào. Hiện tại đã già rồi, lại xuất hiện một người!" .
Diệp Thiên Vân cũng không biết nên ứng xử thế nào, lần trước các đại tông sư nói chuyện, hắn phát hiện ra Ưng lão quái rất kiêng kị đối với cái chết.
Tròng mắt của Ưng lão quái hơi híp lại, nói: "Ta truyền thụ công phu có ba loại người không dạy, ta tin rằng ngươi cũng đã hiểu rõ, ngươi có thể có được ba điều kiện này không?"
Diệp Thiên Vân chậm rãi hít một hơi, bình tĩnh nói: "Có thể!"
Ưng lão quái nghe xong liền cười lên ha hả, một lúc lâu lão mới lên tiếng: "Có nhiều việc không phải cứ nói ra là làm được, ngươi đã giết bao nhiêu người, làm bao nhiêu việc lớn. Những điều đó, ta ở chỗ này làm sao biết đúng hay không. Ta chỉ tin vào điều mà mắt ta nhìn thấy".
Diệp Thiên Vân thật muốn cho hắn một chưởng, ở hậu sơn thì có thể phát sinh đại sự gì chứ, những người ở đây đều là các đại tông sư. Chẳng lẽ phải cùng bọn họ giao thủ? Nói đến tâm ngoan thủ lạt, có thể nói Diệp Thiên Vân là nhân tài kiệt xuất trong việc này, hai là nhát gan sợ phiền phức, nếu như vậy thì làm sao có thể tâm ngoan thủ lạt! Cho nên hắn nói: "Vậy con phải làm gì mới có thể học được công phu của sư thúc tổ?"
Ưng lão quái "Hắc hắc" cười, nói: "Cũng đơn giản thôi, về năng lực thì cửa ải này ngươi có thể qua. Chỉ còn lại nhát gan sợ phiền phức cùng tâm ngoan thủ lạt, ta cho ngươi ít thời gian, để cho thấy biểu hiện của ngươi!"
Đinh lão quái ở một bên đánh cờ mắng to: "Con mẹ nó, đúng là không ra gì. Dạy đệ tử như vậy, ngươi còn là người sao?"
Ưng lão quái vừa nghe liền nổi giận: "Đinh lão quái, ngươi đừng có giả nhân giả nghĩa. Hai cánh tay nhìn như que củi của ngươi đã giết bao nhiêu người, trong lòng ngươi còn nhớ được sao? Ta là không muốn che dấu sự tàn nhẫn, loại người giả nhân giả nghĩa thì ta không dạy nổi!"
Đinh lão quái sau khi mắng xong, dường như trong lòng thư thái hơn rất nhiều, lão vừa nhìn bàn cờ vừa nói: "Ta không hiểu lời của súc sinh và cũng không muốn nghe!" Lão cất tiếng một cách uể oải, hơn nữa cũng không có chút bận tâm tới.
Ưng lão quái nổi giận nghiến răng kèn kẹt, lão hung dữ trừng mắt nhìn Đinh lão quái, quát lên: "Lão bất tử, ai mượn ngươi nhiều chuyện!"
Nhưng vào lúc này con chó Đại Hoàng chạy tới bên cạnh Đinh lão quái sủa liền hai tiếng, đối với Đinh lão quái rất thân mật.
Đinh lão quái quay đầu lại làm ra vẻ ngạc nhiên, nói: "Thì ra ngươi có thể hiểu được lời nó. Thì ra là vậy! Thảo nào!"
Ưng lão quái cũng tức điên lên, lão cười gằn, nói: "Đinh lão quái, người khác sợ ngươi chứ ta không ngán ngươi đâu, ngươi nghĩ mình là cái quái gì, một kẻ bị thiến cũng thích nói xấu sau lưng, trước tiên hãy tẩy rửa sạch sẽ thân thể rồi nói sau, ta vừa đến gần ngươi đã nghe mùi khai của nước tiểu, thật sự là buồn ói vô cùng!"
Diệp Thiên Vân nghe xong ngẩn ra, Đinh lão quái lại có một bí mật như vậy, nếu như không nói ra thì cả đời cũng không ai biết, nhưng mà Ưng lão quái cũng phản ứng thái quá, "đánh người không nên đánh vào mặt, mắng chửi người không nên nói chỗ yếu", đó là một câu ngạn ngữ rất có đạo lý, hơn nữa hai người còn quen biết nhau.
Diệp Thiên Vân cẩn thận nhớ lại mới phát hiện ra Đinh lão quái bình thường nói chuyện rất hàm hồ. Cố gắng che dấu giọng nói của mình mới không để lộ ra, hắn biết ngay sau đó Đinh lão quái sẽ nổi giận. Một người bình thường hay để ý đến điều này như vậy mà bây giờ không tức giận mới gọi là chuyện lạ đó.
Đinh lão quái nghe xong, quả nhiên sắc mặt biến đổi, lão tùy ý đẩy con cờ, sau đó đứng lên, đôi mắt thường ngày vẫn đục ngầu giờ phút này có phần âm trầm. Thân hình lão cũng thay đổi, thân thể co quắp đã thẳng lên hoàn toàn không có dáng vẻ của một người tuổi già sức yếu, lão cũng không che dấu nữa mà cất tiếng nói lanh lảnh, lạnh lùng cười: "Ưng lão quái, ngươi lại có thể bới móc chuyện này, Đinh Phượng Sơn ta mặc dù là hoạn quan, đó cũng là do giết người mà lưu lại, dù chỉ còn có một trứng cũng là có cốt khí".
Ngô Hạo Thiên vốn đang suy nghĩ nước cờ, mặc cho hai người nói gì cũng không để ý, nhưng mà lúc này Đinh lão quái đã đứng lên, lão mới dừng lại, sau khi nghe đoạn đối thoại giữa hai người liền lập tức đứng lên, nói: "Được rồi, trước mặt tiểu bối mỗi người lùi một bước, chúng ta đều là huynh đệ đã vài chục năm, hà tất phải hẹp hòi như vậy, mỗi người nhịn một chút cho qua chuyện đi!"
Ưng lão quái lúc này cũng biết lời nói của mình có phấn quá đáng, nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ cãi lại: "Đó là do ngươi xem vào chuyện của ta trước, ta muốn dạy như thế nào là chuyện của ta. Ngươi chen miệng vào làm gì, sau này thì ngươi cũng có cơ hội mà chỉ dạy!" .
Đinh lão quái tức giận "Phì" một tiếng, cất giọng lanh lảnh: "Thúi lắm! Những đệ tử Hình Ý Môn đều do ngươi dạy như vậy mà 'thăng thiên', một hài tử tốt như vậy để cho ngươi dẫn sai đường, trong lòng ngươi không thấy là thiếu sót sao? Phải khuyến khích người ta hướng thiện, điều này ngươi không rõ sao? Sống cả đời cũng không tự biết mình, Hình Ý Môn chúng ta sao lại có dạng cẩu thí như ngươi!"
Ngô Hạo Thiên tiến lên hai bước, đúng giữa hai người khuyên nhủ: "Các ngươi cũng thật là, không ở một chỗ thì không sao, hễ gặp nhau là ầm ĩ muốn chết, chẳng lẽ phải thực sự phải có kẻ sống người chết mới bỏ qua cho nhau sao?"
Hai người đều không nói nhưng mà Đinh lão quái thì hung ác nhìn trừng trừng về phía Ưng lão quái, mà Ưng lão quái thì cũng không e đè mà trừng mắt nhìn lại.
Vốn là Diệp Thiên Vân đi theo Ưng lão quái học tập, nghe được chuyện như vậy trong lòng cũng rất kinh ngạc. Hắn không phải là một kẻ nhiều chuyện, nhưng mà đối với chuyện bí ẩn như vậy cũng hiếu kỳ vô cùng. .
Ngô Hạo Thiên hắng giọng một cái, nói: "Tổn thương của Đinh lão quái ra sao, ta nghĩ ngươi so với ta còn hiểu rõ hơn, không nên nhắc tới. Ngươi nói hắn như vậy không nghĩ tới làm cho người ta đau lòng sao? Đổi lại là hắn nói ngươi như vậy, thì ngươi cũng không chịu được. Hiện tại nếu mọi người trở mặt với nhau mới là điều đáng chê cười nhất!"
Hiển nhiên là Ưng lão quái không phục. Lão chỉ vào Đinh lão quái, nói: "Nhưng hắn..."
Ngô Hạo Thiên khẽ cau mày, nói: "Hắn không có đánh ngươi thì người không không đau không ngứa, có chuyện gì chờ sau khi bình tĩnh hãy nói, đừng nóng đầu lên đã nghĩ rằng mình bị oan uổng".
Ưng lão quái tràn đầy một bụng uất khí, lão đưa tay xuống dưới dùng sức hất lên, sau đó đùng đùng nổi giận xoay người đi ra ngoài, đến cửa vào thì "Rầm" một tiếng cánh cửa xui xẻo bị đá bung ra, Ưng lão quái khom người một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Cánh cửa gỗ bình thường nhìn rất rắn chắc mà giờ phút này đã biến thành hai nửa chắn ngang trước cửa ra vào.
Lúc này Diệp Thiên Vân cũng không có chủ ý gì. Ưng lão quái đang tức giận, ai biết lão có thể làm ra việc gì chứ, hiện giờ nếu đi theo lão là tự tìm xui xẻo, cho nên cũng đứng ở nội viện, muốn chờ Ưng lão quái trở về rồi nói sau.
Đinh lão quái thâm ý nhìn Diệp Thiên Vân, sau đó nói: "Ngươi ở đây làm gì, nhanh đi tìm hắn đi!" Âm thanh của lão lại bị tiếng nói hàm hồ che dấu, không còn lanh lảnh như hồi nãy.
Ngô Hạo Thiên cũng gật đầu nói: "Đi đi, đừng ở chỗ này mà chướng mắt, hắn không làm gì ngươi đâu, yên tâm đi".
Diệp Thiên Vân cũng chỉ có thể đi ra khỏi cái sân nhỏ, vừa mới ra ngoài liền thấy Ưng lão quái đang đi về phía sân huấn luyện, nhưng mà hai tay ở đặt ở sau lưng đang nắm chặt, xem ra lúc này chưa ngôi giận.
Lý Tông Hồ suốt ngày đều ở đó. Diệp Thiên Vân liền nhớ tới khi cùng Lý Tông Hồ thử sức hai tay cảm thấy ngứa ngáy. Đến sân luyện tập thì phát hiện Lý Tông Hồ không ở đó, không nhịn được mà ngẩn ra.
Ưng lão quái vừa quay người liền thấy hắn, đột nhiên vẫy tay nói: "Ngươi tới bồi tiếp ta vài chiêu!"
Diệp Thiên Vân khẽ nhíu mày, lúc này cùng Ưng lão quái giao thủ thì nhất định sẽ trở thành cái bao tạ để lão trút giận. Học công phu hắn cũng muốn, nhưng không thể vô cớ mà chịu ngược đãi, đương nhiên trong lúc nhất thời hơi do dự.
Ưng lão quái vốn đang tức giận, thấy vậy lập tức hừ một tiếng, nói: "Diệp Thiên Vân, ngươi thật là có đảm lượng nhỉ!"
Hắn ngẩng đầu lên nhìn vừa định phát hỏa, đột nhiên từ con đường nhỏ phía đối diện một người trẻ tuổi vội vàng chạy tới, xem tình hình thì sốt ruột vô cùng, vừa chạy vừa lau mồ hôi, sau đó nhìn tới nhìn lui như đang tìm cái gì, trong tay còn xách một cái hòm không lớn lắm.
Diệp Thiên Vân ngẩn ra, người này chính là thường đưa đồ tới đây, tên là Vương Thủ Nghiệp, cũng là đệ tử Trung mạch. Giờ phút này vội vã như vậy nhất định là đã xảy ra chuyện lớn, nếu không tuyệt đối sẽ không như vậy.
Ưng lão quái vốn muốn cùng Diệp Thiên Vân thử sức, nhưng mà lão cũng đã thấy người mới tới, liền đứng sang một bên quan sát.
Vương Thủ Nghiệp tới gần, bất chấp việc hành lễ, gặp Diệp Thiên Vân như là thấy được thân nhân, liền kêu lên: "Diệp sư đệ... Diệp sư đệ... Tiêu Sắt đại sư huynh vừa rồi cùng người khác tranh cãi, sắp động thủ rồi!"
Diệp Thiên Vân sau khi nghe tóc gáy dựng lên, tròng mắt hắn híp lại, hỏi: "Cùng ai?"
Nhưng động cơ dám làm vậy của Diệp Thiên Vân lại hoàn toàn khác, hắn đã suy nghĩ cẩn thận, trong phạm vi bản thân có thể chịu đựng được mới nhảy xuống, suy nghĩ của hai người căn bản là không giống nhau, chỉ đáng tiếc là Vô Vi đạo nhân vẫn không hay biết gì, bằng không nhất định là sẽ nhảy dựng lên mà mắng to.
Phương thức truyền thụ của Vô Vi đạo rất đặc biệt, mỗi ngày lão chỉ dạy cho Diệp Thiên Vân một giờ, một giờ này truyền thụ công phu cùng kinh nghiệm mà cả đời lão đúc kết rút ra. Một giờ chỉ dạy tận tình cho Diệp Thiên Vân có thể nói là thực sự xem Diệp Thiên Vân là truyền nhân, không hề giấu giếm. Chỗ nào Diệp Thiên Vân không hiểu lão cũng giải thích rõ ràng, quả thật là một lão sư chu đáo.
Nhưng mà cũng bởi vì Diệp Thiên Vân chỉ học cùng Vô Vi đạo nhân một khoảng thời gian cho nên hắn lại có một nhiệm vụ mới, đó chính là đi theo Ưng lão quái một tuần, để xem có phù hợp để truyền thụ hay không.
Đinh lão quái cùng Ngô Hạo Thiên mỗi ngày dù mưa dù gió thì vẫn ngồi chơi cờ, Lý Tông Hồ thì không biết đang dạo chơi nơi nào, mà Vô Vi đạo nhân thì mỗi ngày đều ngồi câu cá.
Chỉ có Ưng lão quái, bình thường không có việc gì thì sẽ về phòng. Hôm nay Diệp Thiên Vân đi cùng lão. Cho nên lão không trở về mà đứng ở trong sân nói với Diệp Thiên Vân: "Trong đời ta ghét nhất là dạy đệ tử, bởi vì bọn họ không thể đạt tới yêu cầu của ta cho nên cả đời ta chưa từng dạy bảo cho một đồ đệ nào. Hiện tại đã già rồi, lại xuất hiện một người!" .
Diệp Thiên Vân cũng không biết nên ứng xử thế nào, lần trước các đại tông sư nói chuyện, hắn phát hiện ra Ưng lão quái rất kiêng kị đối với cái chết.
Tròng mắt của Ưng lão quái hơi híp lại, nói: "Ta truyền thụ công phu có ba loại người không dạy, ta tin rằng ngươi cũng đã hiểu rõ, ngươi có thể có được ba điều kiện này không?"
Diệp Thiên Vân chậm rãi hít một hơi, bình tĩnh nói: "Có thể!"
Ưng lão quái nghe xong liền cười lên ha hả, một lúc lâu lão mới lên tiếng: "Có nhiều việc không phải cứ nói ra là làm được, ngươi đã giết bao nhiêu người, làm bao nhiêu việc lớn. Những điều đó, ta ở chỗ này làm sao biết đúng hay không. Ta chỉ tin vào điều mà mắt ta nhìn thấy".
Diệp Thiên Vân thật muốn cho hắn một chưởng, ở hậu sơn thì có thể phát sinh đại sự gì chứ, những người ở đây đều là các đại tông sư. Chẳng lẽ phải cùng bọn họ giao thủ? Nói đến tâm ngoan thủ lạt, có thể nói Diệp Thiên Vân là nhân tài kiệt xuất trong việc này, hai là nhát gan sợ phiền phức, nếu như vậy thì làm sao có thể tâm ngoan thủ lạt! Cho nên hắn nói: "Vậy con phải làm gì mới có thể học được công phu của sư thúc tổ?"
Ưng lão quái "Hắc hắc" cười, nói: "Cũng đơn giản thôi, về năng lực thì cửa ải này ngươi có thể qua. Chỉ còn lại nhát gan sợ phiền phức cùng tâm ngoan thủ lạt, ta cho ngươi ít thời gian, để cho thấy biểu hiện của ngươi!"
Đinh lão quái ở một bên đánh cờ mắng to: "Con mẹ nó, đúng là không ra gì. Dạy đệ tử như vậy, ngươi còn là người sao?"
Ưng lão quái vừa nghe liền nổi giận: "Đinh lão quái, ngươi đừng có giả nhân giả nghĩa. Hai cánh tay nhìn như que củi của ngươi đã giết bao nhiêu người, trong lòng ngươi còn nhớ được sao? Ta là không muốn che dấu sự tàn nhẫn, loại người giả nhân giả nghĩa thì ta không dạy nổi!"
Đinh lão quái sau khi mắng xong, dường như trong lòng thư thái hơn rất nhiều, lão vừa nhìn bàn cờ vừa nói: "Ta không hiểu lời của súc sinh và cũng không muốn nghe!" Lão cất tiếng một cách uể oải, hơn nữa cũng không có chút bận tâm tới.
Ưng lão quái nổi giận nghiến răng kèn kẹt, lão hung dữ trừng mắt nhìn Đinh lão quái, quát lên: "Lão bất tử, ai mượn ngươi nhiều chuyện!"
Nhưng vào lúc này con chó Đại Hoàng chạy tới bên cạnh Đinh lão quái sủa liền hai tiếng, đối với Đinh lão quái rất thân mật.
Đinh lão quái quay đầu lại làm ra vẻ ngạc nhiên, nói: "Thì ra ngươi có thể hiểu được lời nó. Thì ra là vậy! Thảo nào!"
Ưng lão quái cũng tức điên lên, lão cười gằn, nói: "Đinh lão quái, người khác sợ ngươi chứ ta không ngán ngươi đâu, ngươi nghĩ mình là cái quái gì, một kẻ bị thiến cũng thích nói xấu sau lưng, trước tiên hãy tẩy rửa sạch sẽ thân thể rồi nói sau, ta vừa đến gần ngươi đã nghe mùi khai của nước tiểu, thật sự là buồn ói vô cùng!"
Diệp Thiên Vân nghe xong ngẩn ra, Đinh lão quái lại có một bí mật như vậy, nếu như không nói ra thì cả đời cũng không ai biết, nhưng mà Ưng lão quái cũng phản ứng thái quá, "đánh người không nên đánh vào mặt, mắng chửi người không nên nói chỗ yếu", đó là một câu ngạn ngữ rất có đạo lý, hơn nữa hai người còn quen biết nhau.
Diệp Thiên Vân cẩn thận nhớ lại mới phát hiện ra Đinh lão quái bình thường nói chuyện rất hàm hồ. Cố gắng che dấu giọng nói của mình mới không để lộ ra, hắn biết ngay sau đó Đinh lão quái sẽ nổi giận. Một người bình thường hay để ý đến điều này như vậy mà bây giờ không tức giận mới gọi là chuyện lạ đó.
Đinh lão quái nghe xong, quả nhiên sắc mặt biến đổi, lão tùy ý đẩy con cờ, sau đó đứng lên, đôi mắt thường ngày vẫn đục ngầu giờ phút này có phần âm trầm. Thân hình lão cũng thay đổi, thân thể co quắp đã thẳng lên hoàn toàn không có dáng vẻ của một người tuổi già sức yếu, lão cũng không che dấu nữa mà cất tiếng nói lanh lảnh, lạnh lùng cười: "Ưng lão quái, ngươi lại có thể bới móc chuyện này, Đinh Phượng Sơn ta mặc dù là hoạn quan, đó cũng là do giết người mà lưu lại, dù chỉ còn có một trứng cũng là có cốt khí".
Ngô Hạo Thiên vốn đang suy nghĩ nước cờ, mặc cho hai người nói gì cũng không để ý, nhưng mà lúc này Đinh lão quái đã đứng lên, lão mới dừng lại, sau khi nghe đoạn đối thoại giữa hai người liền lập tức đứng lên, nói: "Được rồi, trước mặt tiểu bối mỗi người lùi một bước, chúng ta đều là huynh đệ đã vài chục năm, hà tất phải hẹp hòi như vậy, mỗi người nhịn một chút cho qua chuyện đi!"
Ưng lão quái lúc này cũng biết lời nói của mình có phấn quá đáng, nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ cãi lại: "Đó là do ngươi xem vào chuyện của ta trước, ta muốn dạy như thế nào là chuyện của ta. Ngươi chen miệng vào làm gì, sau này thì ngươi cũng có cơ hội mà chỉ dạy!" .
Đinh lão quái tức giận "Phì" một tiếng, cất giọng lanh lảnh: "Thúi lắm! Những đệ tử Hình Ý Môn đều do ngươi dạy như vậy mà 'thăng thiên', một hài tử tốt như vậy để cho ngươi dẫn sai đường, trong lòng ngươi không thấy là thiếu sót sao? Phải khuyến khích người ta hướng thiện, điều này ngươi không rõ sao? Sống cả đời cũng không tự biết mình, Hình Ý Môn chúng ta sao lại có dạng cẩu thí như ngươi!"
Ngô Hạo Thiên tiến lên hai bước, đúng giữa hai người khuyên nhủ: "Các ngươi cũng thật là, không ở một chỗ thì không sao, hễ gặp nhau là ầm ĩ muốn chết, chẳng lẽ phải thực sự phải có kẻ sống người chết mới bỏ qua cho nhau sao?"
Hai người đều không nói nhưng mà Đinh lão quái thì hung ác nhìn trừng trừng về phía Ưng lão quái, mà Ưng lão quái thì cũng không e đè mà trừng mắt nhìn lại.
Vốn là Diệp Thiên Vân đi theo Ưng lão quái học tập, nghe được chuyện như vậy trong lòng cũng rất kinh ngạc. Hắn không phải là một kẻ nhiều chuyện, nhưng mà đối với chuyện bí ẩn như vậy cũng hiếu kỳ vô cùng. .
Ngô Hạo Thiên hắng giọng một cái, nói: "Tổn thương của Đinh lão quái ra sao, ta nghĩ ngươi so với ta còn hiểu rõ hơn, không nên nhắc tới. Ngươi nói hắn như vậy không nghĩ tới làm cho người ta đau lòng sao? Đổi lại là hắn nói ngươi như vậy, thì ngươi cũng không chịu được. Hiện tại nếu mọi người trở mặt với nhau mới là điều đáng chê cười nhất!"
Hiển nhiên là Ưng lão quái không phục. Lão chỉ vào Đinh lão quái, nói: "Nhưng hắn..."
Ngô Hạo Thiên khẽ cau mày, nói: "Hắn không có đánh ngươi thì người không không đau không ngứa, có chuyện gì chờ sau khi bình tĩnh hãy nói, đừng nóng đầu lên đã nghĩ rằng mình bị oan uổng".
Ưng lão quái tràn đầy một bụng uất khí, lão đưa tay xuống dưới dùng sức hất lên, sau đó đùng đùng nổi giận xoay người đi ra ngoài, đến cửa vào thì "Rầm" một tiếng cánh cửa xui xẻo bị đá bung ra, Ưng lão quái khom người một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Cánh cửa gỗ bình thường nhìn rất rắn chắc mà giờ phút này đã biến thành hai nửa chắn ngang trước cửa ra vào.
Lúc này Diệp Thiên Vân cũng không có chủ ý gì. Ưng lão quái đang tức giận, ai biết lão có thể làm ra việc gì chứ, hiện giờ nếu đi theo lão là tự tìm xui xẻo, cho nên cũng đứng ở nội viện, muốn chờ Ưng lão quái trở về rồi nói sau.
Đinh lão quái thâm ý nhìn Diệp Thiên Vân, sau đó nói: "Ngươi ở đây làm gì, nhanh đi tìm hắn đi!" Âm thanh của lão lại bị tiếng nói hàm hồ che dấu, không còn lanh lảnh như hồi nãy.
Ngô Hạo Thiên cũng gật đầu nói: "Đi đi, đừng ở chỗ này mà chướng mắt, hắn không làm gì ngươi đâu, yên tâm đi".
Diệp Thiên Vân cũng chỉ có thể đi ra khỏi cái sân nhỏ, vừa mới ra ngoài liền thấy Ưng lão quái đang đi về phía sân huấn luyện, nhưng mà hai tay ở đặt ở sau lưng đang nắm chặt, xem ra lúc này chưa ngôi giận.
Lý Tông Hồ suốt ngày đều ở đó. Diệp Thiên Vân liền nhớ tới khi cùng Lý Tông Hồ thử sức hai tay cảm thấy ngứa ngáy. Đến sân luyện tập thì phát hiện Lý Tông Hồ không ở đó, không nhịn được mà ngẩn ra.
Ưng lão quái vừa quay người liền thấy hắn, đột nhiên vẫy tay nói: "Ngươi tới bồi tiếp ta vài chiêu!"
Diệp Thiên Vân khẽ nhíu mày, lúc này cùng Ưng lão quái giao thủ thì nhất định sẽ trở thành cái bao tạ để lão trút giận. Học công phu hắn cũng muốn, nhưng không thể vô cớ mà chịu ngược đãi, đương nhiên trong lúc nhất thời hơi do dự.
Ưng lão quái vốn đang tức giận, thấy vậy lập tức hừ một tiếng, nói: "Diệp Thiên Vân, ngươi thật là có đảm lượng nhỉ!"
Hắn ngẩng đầu lên nhìn vừa định phát hỏa, đột nhiên từ con đường nhỏ phía đối diện một người trẻ tuổi vội vàng chạy tới, xem tình hình thì sốt ruột vô cùng, vừa chạy vừa lau mồ hôi, sau đó nhìn tới nhìn lui như đang tìm cái gì, trong tay còn xách một cái hòm không lớn lắm.
Diệp Thiên Vân ngẩn ra, người này chính là thường đưa đồ tới đây, tên là Vương Thủ Nghiệp, cũng là đệ tử Trung mạch. Giờ phút này vội vã như vậy nhất định là đã xảy ra chuyện lớn, nếu không tuyệt đối sẽ không như vậy.
Ưng lão quái vốn muốn cùng Diệp Thiên Vân thử sức, nhưng mà lão cũng đã thấy người mới tới, liền đứng sang một bên quan sát.
Vương Thủ Nghiệp tới gần, bất chấp việc hành lễ, gặp Diệp Thiên Vân như là thấy được thân nhân, liền kêu lên: "Diệp sư đệ... Diệp sư đệ... Tiêu Sắt đại sư huynh vừa rồi cùng người khác tranh cãi, sắp động thủ rồi!"
Diệp Thiên Vân sau khi nghe tóc gáy dựng lên, tròng mắt hắn híp lại, hỏi: "Cùng ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.