Quyển 1 - Chương 113: Chạy trốn.
Đại Đại Vương
11/04/2013
Harrison do dự một lúc mới lên tiếng: "Rất đơn giản, tôi cũng muốn rời khỏi đây, chỉ cần lúc mấy người đi mang theo tôi là được, thêm một người mặc dù có chút khó khăn, nhưng tôi tin tưởng với thân thủ của cậu ta chắc không có vấn đề gì lớn". Nói xong lấy tay lén chỉ chỉ Diệp Thiên Vân.
Tôn Vĩnh Nhân thấp giọng kêu lên: "Lão hồ ly, ông tính toán thật không tệ, có điều ông có biết thêm một người hành động nguy hiểm bao nhiêu không? Hơn nữa cái thân già khọm của ông làm sao có thể chịu khổ được chứ, lỡ như đến nửa đường lại đi gặp Thánh A La, thế thì chúng tôi phải làm sao? Chẳng lẽ đem ông hỏa táng tại chỗ sao?"
Sắc mặt Harrison bị hắn nói đến nỗi tái nhợt, cắn răng nói: "Tôi tự tin không có vấn đề gì, cậu không cần phải nói tôi vô dụng như vậy, hơn nữa nhiều người còn có thể chiếu cố lẫn nhau, lỡ như dưới đó có chuyện gì, dùng kinh nghiệm trên thuyền của tôi cũng có thể trợ giúp mấy người".
Diệp Thiên Vân cúi đầu xuống, trầm ngâm một lúc mới lên tiếng: "Thật ra mang ông đi cũng được, có điều phải chuẩn bị tâm lý sẽ qua mưa bom bão đạn, mặc dù bây giờ đã đi bớt một bộ phận, nhưng vẫn còn hơn hai mươi tên hải tặc".
Trong ánh mắt Harrison lộ vẻ kiên nghị, hăng hái gật đầu nói: "Tôi nhất định phải rời đi vào lúc này, bằng không tiền để dành hơn nửa đời người đều bị người khác cướp, cả đời tôi vật lộn đọ sức đã rất nhiều lần, tôi tin lúc này cũng như trước được Thánh A La phù hộ". Nói xong nhắm mắt lầm rầm cầu xin, xem ra lại là một thằng cha muốn tiền không muốn mạng rồi đây.
Diệp Thiên Vân nhìn Tôn Vĩnh Nhân một lát rồi nói: "Anh chờ ở đây hay là đi cùng chúng tôi? Anh phải suy nghĩ kỹ, ở trong này có lẽ sẽ không có chuyện gì, dù sao thứ bọn họ muốn cũng chỉ là tiền".
Tôn Vĩnh Nhân rất kiên quyết lắc đầu nói: "Tôi muốn đi cùng các người, vận mệnh của tôi nhất định phải do tôi nắm lấy".
Diệp Thiên Vân nhẹ gật đầu quan sát đến tình thế trong sân, bây giờ chuyện cần phải làm là chờ cơ hội.
Trong sân còn đang tiến hành lục soát, có thể là do có nhiều du khách, cho nên thời gian lâu như vậy cũng mới lục soát một vài nhóm người.
Larry cười nói với Jack: "Lão huynh, hôm nay chúng ta hợp tác chung vô cùng vui vẻ, hy vọng lần sau còn có cơ hội như vậy".
Đúng lúc này có một người ở bên ngoài chạy vào, vội vã hô: "Thủ lĩnh, phát hiện đội tuần tra, còn khoảng một tiếng nữa sẽ tới, xem ra chúng ta phải nhanh chóng rút thôi".
Larry nghe xong lập tức nổi quạu: "Thuyền trưởng, ha ha, mày thật đúng là làm tao kinh ngạc đấy, phá hủy kế hoạch của bọn tao, mày nghĩ mày có thể có kết cục gì tốt sao?" Nói xong liền lấy một khẩu súng từ tay thủ hạ, đi về phía thuyền trưởng.
Thuyền trưởng mặc dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn trấn định thoáng cái nói: "Bản thân mày không thấy nực cười à? Cướp của người khác còn không cho họ phản kháng sao? Tao chẳng qua là đang thực hiện trách nhiệm của mình mà thôi".
Larry cười có chút tức khí nói: "Được rồi, tao thừa nhận bọn tao làm sai..." Nói xong không hề báo trước bắn một phát trên đùi của thuyền trưởng, đồng thời nói: "Vậy tao sẽ làm sai đến cùng".
Tiếng kêu thảm của thuyền trưởng vang lên, đùi trái của hắn đã bị viên đạn xuyên qua hoàn toàn, máu lập tức tuôn ra từ miệng vết thương, người hắn lập tức lảo đảo. Cơ mặt giật giật, hét đến khàn cả giọng: "Ác ma nhà mày!"
"Pằng" lại một phát súng nữa! Larry không chút do dự mà nổ súng bắn xuyên chân kia của hắn!
Thuyền trưởng đã co quắp ngã trên mặt đất, máu tươi ướt sũng quần hắn chảy xuống đất, thân thể hắn run rẩy không ngừng, trong ánh mắt không khỏi lộ vẻ sợ hãi.
Larry còn muốn nổ súng tiếp, đột nhiên Jack kéo tay hắn lại nói: "Đủ rồi, bây giờ còn phải suy nghĩ làm sao giải quyết vấn đề đi, cho dù hắn chết cũng ích gì!" Nói xong liền muốn túm lấy súng của hắn.
Larry cầm chặt súng, quát hắn: "Chuyện này không cần mày quan tâm, hiểu chưa? Quan hệ của chúng ta không phải là phụ thuộc mà là hợp tác!" Nói xong bỏ súng trong tay hắn ra, xoay đầu lại nói với cường đạo phía dưới: "Không cần lục soát từng người nữa, bảo tự bọn chúng lấy ra, động tác phải nhanh, bằng không bắn bọn nó một phát!" Bọn hải đạo nghe mệnh lệnh xong lập tức hành động rất nhanh.
Diệp Thiên Vân quan sát tình huống trong sân từ đầu đến cuối, hiểu rõ hai người này không phải một nhóm, bọn họ là liên hợp gây án, một thủ lĩnh trong đó còn có hơi phát rồ, hắn lại nhìn những du khách xung quanh, người nào cũng có vẻ uể oải và sợ hãi, rất nhiều phụ nữ đang che miệng khóc nhỏ, còn có một vài phụ nữ và trẻ em núp trong ngực nam nhân trong mắt đầy sự tuyệt vọng. Cũng có vài nam nhân cố gắng an ủi phụ nữ bên cạnh, có điều tiếng nói cũng nhỏ vô cùng, thần sắc có vẻ cực kỳ bất đắc dĩ. Bọn cường đạo cũng không chú ý trông coi, phần lớn tập trung cả vào những vật phẩm quý giá được lục soát ra, trong ánh mắt mỗi người đều lộ vẻ tham lam.
Diệp Thiên Vân liếc bọn họ một cái, nói: "Chờ lúc hắn tới đây, tôi nhân lúc bọn chúng xoay người xử lý hắn, sau đó hai người các ngươi chạy tới dời cái nắp kia lên rồi nhảy xuống”.
Tôn Vĩnh Nhân nghe xong lập tức hít thở dồn dập, sắc mặt trở nên đỏ bừng, nhẹ gật đầu. Harrison nghe xong tay cũng không nhịn được mà run rẩy, môi cũng động, xem ra lại cầu nguyện rồi.
Gã trông coi này đi rất chậm, mắt thỉnh thoảng nhìn về phía những tài vật kia, đi tới gần mấy người bọn họ, lại chuyển người đi qua bên kia.
Diệp Thiên Vân nhìn tình huống cường đạo chung quanh trước, sau đó đứng lên đi phía sau lưng hắn vô thanh vô tức, rất nhanh vươn hai tay ra, một tay che miệng hắn, một tay túm cổ hắn, bỗng nhiên phát lực.
Cường đạo chưa kịp kêu đã ngã xuống, trong lúc hắn ngã, Diệp Thiên Vân rất nhanh vươn chân tiếp được khẩu súng sắp rơi xuống đất, dùng sức hất nhanh một cái, liền rơi vào tay Tôn Vĩnh Nhân, cả quá trình không quá ba giây.
Harrison nằm mơ cũng không ngờ Diệp Thiên Vân lại có thân thủ như vậy, hy vọng trong lòng đột nhiên tăng vọt, lão và Tôn Vĩnh Nhân khom người rất nhanh chạy tới nắp giếng bên kia, mà Diệp Thiên Vân sau khi lặng lẽ thả tên cướp ra, cũng chạy sát phía sau bọn họ.
Khoảng cách đến lối thoát chỉ còn chừng bốn năm mét, cũng khoảng hai giây, Tôn Vĩnh Nhân và Harrison cùng nhấc nắp lên, sau đó Harrison nhảy xuống đầu tiên, Tôn Vĩnh Nhân duỗi đầu vào trong xem thì đột nhiên lại bị Diệp Thiên Vân đạp một phát.
Bên trong truyền đến tiếng vang trầm muộn, hẳn là do Harrison ở dưới phát ra lập tức khiến sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn lên người Diệp Thiên Vân, có tên cướp hô: "Có người bỏ trốn!" Cơ hồ cùng lúc đó liền truyền ra tiếng súng.
Tôn Vĩnh Nhân thấp giọng kêu lên: "Lão hồ ly, ông tính toán thật không tệ, có điều ông có biết thêm một người hành động nguy hiểm bao nhiêu không? Hơn nữa cái thân già khọm của ông làm sao có thể chịu khổ được chứ, lỡ như đến nửa đường lại đi gặp Thánh A La, thế thì chúng tôi phải làm sao? Chẳng lẽ đem ông hỏa táng tại chỗ sao?"
Sắc mặt Harrison bị hắn nói đến nỗi tái nhợt, cắn răng nói: "Tôi tự tin không có vấn đề gì, cậu không cần phải nói tôi vô dụng như vậy, hơn nữa nhiều người còn có thể chiếu cố lẫn nhau, lỡ như dưới đó có chuyện gì, dùng kinh nghiệm trên thuyền của tôi cũng có thể trợ giúp mấy người".
Diệp Thiên Vân cúi đầu xuống, trầm ngâm một lúc mới lên tiếng: "Thật ra mang ông đi cũng được, có điều phải chuẩn bị tâm lý sẽ qua mưa bom bão đạn, mặc dù bây giờ đã đi bớt một bộ phận, nhưng vẫn còn hơn hai mươi tên hải tặc".
Trong ánh mắt Harrison lộ vẻ kiên nghị, hăng hái gật đầu nói: "Tôi nhất định phải rời đi vào lúc này, bằng không tiền để dành hơn nửa đời người đều bị người khác cướp, cả đời tôi vật lộn đọ sức đã rất nhiều lần, tôi tin lúc này cũng như trước được Thánh A La phù hộ". Nói xong nhắm mắt lầm rầm cầu xin, xem ra lại là một thằng cha muốn tiền không muốn mạng rồi đây.
Diệp Thiên Vân nhìn Tôn Vĩnh Nhân một lát rồi nói: "Anh chờ ở đây hay là đi cùng chúng tôi? Anh phải suy nghĩ kỹ, ở trong này có lẽ sẽ không có chuyện gì, dù sao thứ bọn họ muốn cũng chỉ là tiền".
Tôn Vĩnh Nhân rất kiên quyết lắc đầu nói: "Tôi muốn đi cùng các người, vận mệnh của tôi nhất định phải do tôi nắm lấy".
Diệp Thiên Vân nhẹ gật đầu quan sát đến tình thế trong sân, bây giờ chuyện cần phải làm là chờ cơ hội.
Trong sân còn đang tiến hành lục soát, có thể là do có nhiều du khách, cho nên thời gian lâu như vậy cũng mới lục soát một vài nhóm người.
Larry cười nói với Jack: "Lão huynh, hôm nay chúng ta hợp tác chung vô cùng vui vẻ, hy vọng lần sau còn có cơ hội như vậy".
Đúng lúc này có một người ở bên ngoài chạy vào, vội vã hô: "Thủ lĩnh, phát hiện đội tuần tra, còn khoảng một tiếng nữa sẽ tới, xem ra chúng ta phải nhanh chóng rút thôi".
Larry nghe xong lập tức nổi quạu: "Thuyền trưởng, ha ha, mày thật đúng là làm tao kinh ngạc đấy, phá hủy kế hoạch của bọn tao, mày nghĩ mày có thể có kết cục gì tốt sao?" Nói xong liền lấy một khẩu súng từ tay thủ hạ, đi về phía thuyền trưởng.
Thuyền trưởng mặc dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn trấn định thoáng cái nói: "Bản thân mày không thấy nực cười à? Cướp của người khác còn không cho họ phản kháng sao? Tao chẳng qua là đang thực hiện trách nhiệm của mình mà thôi".
Larry cười có chút tức khí nói: "Được rồi, tao thừa nhận bọn tao làm sai..." Nói xong không hề báo trước bắn một phát trên đùi của thuyền trưởng, đồng thời nói: "Vậy tao sẽ làm sai đến cùng".
Tiếng kêu thảm của thuyền trưởng vang lên, đùi trái của hắn đã bị viên đạn xuyên qua hoàn toàn, máu lập tức tuôn ra từ miệng vết thương, người hắn lập tức lảo đảo. Cơ mặt giật giật, hét đến khàn cả giọng: "Ác ma nhà mày!"
"Pằng" lại một phát súng nữa! Larry không chút do dự mà nổ súng bắn xuyên chân kia của hắn!
Thuyền trưởng đã co quắp ngã trên mặt đất, máu tươi ướt sũng quần hắn chảy xuống đất, thân thể hắn run rẩy không ngừng, trong ánh mắt không khỏi lộ vẻ sợ hãi.
Larry còn muốn nổ súng tiếp, đột nhiên Jack kéo tay hắn lại nói: "Đủ rồi, bây giờ còn phải suy nghĩ làm sao giải quyết vấn đề đi, cho dù hắn chết cũng ích gì!" Nói xong liền muốn túm lấy súng của hắn.
Larry cầm chặt súng, quát hắn: "Chuyện này không cần mày quan tâm, hiểu chưa? Quan hệ của chúng ta không phải là phụ thuộc mà là hợp tác!" Nói xong bỏ súng trong tay hắn ra, xoay đầu lại nói với cường đạo phía dưới: "Không cần lục soát từng người nữa, bảo tự bọn chúng lấy ra, động tác phải nhanh, bằng không bắn bọn nó một phát!" Bọn hải đạo nghe mệnh lệnh xong lập tức hành động rất nhanh.
Diệp Thiên Vân quan sát tình huống trong sân từ đầu đến cuối, hiểu rõ hai người này không phải một nhóm, bọn họ là liên hợp gây án, một thủ lĩnh trong đó còn có hơi phát rồ, hắn lại nhìn những du khách xung quanh, người nào cũng có vẻ uể oải và sợ hãi, rất nhiều phụ nữ đang che miệng khóc nhỏ, còn có một vài phụ nữ và trẻ em núp trong ngực nam nhân trong mắt đầy sự tuyệt vọng. Cũng có vài nam nhân cố gắng an ủi phụ nữ bên cạnh, có điều tiếng nói cũng nhỏ vô cùng, thần sắc có vẻ cực kỳ bất đắc dĩ. Bọn cường đạo cũng không chú ý trông coi, phần lớn tập trung cả vào những vật phẩm quý giá được lục soát ra, trong ánh mắt mỗi người đều lộ vẻ tham lam.
Diệp Thiên Vân liếc bọn họ một cái, nói: "Chờ lúc hắn tới đây, tôi nhân lúc bọn chúng xoay người xử lý hắn, sau đó hai người các ngươi chạy tới dời cái nắp kia lên rồi nhảy xuống”.
Tôn Vĩnh Nhân nghe xong lập tức hít thở dồn dập, sắc mặt trở nên đỏ bừng, nhẹ gật đầu. Harrison nghe xong tay cũng không nhịn được mà run rẩy, môi cũng động, xem ra lại cầu nguyện rồi.
Gã trông coi này đi rất chậm, mắt thỉnh thoảng nhìn về phía những tài vật kia, đi tới gần mấy người bọn họ, lại chuyển người đi qua bên kia.
Diệp Thiên Vân nhìn tình huống cường đạo chung quanh trước, sau đó đứng lên đi phía sau lưng hắn vô thanh vô tức, rất nhanh vươn hai tay ra, một tay che miệng hắn, một tay túm cổ hắn, bỗng nhiên phát lực.
Cường đạo chưa kịp kêu đã ngã xuống, trong lúc hắn ngã, Diệp Thiên Vân rất nhanh vươn chân tiếp được khẩu súng sắp rơi xuống đất, dùng sức hất nhanh một cái, liền rơi vào tay Tôn Vĩnh Nhân, cả quá trình không quá ba giây.
Harrison nằm mơ cũng không ngờ Diệp Thiên Vân lại có thân thủ như vậy, hy vọng trong lòng đột nhiên tăng vọt, lão và Tôn Vĩnh Nhân khom người rất nhanh chạy tới nắp giếng bên kia, mà Diệp Thiên Vân sau khi lặng lẽ thả tên cướp ra, cũng chạy sát phía sau bọn họ.
Khoảng cách đến lối thoát chỉ còn chừng bốn năm mét, cũng khoảng hai giây, Tôn Vĩnh Nhân và Harrison cùng nhấc nắp lên, sau đó Harrison nhảy xuống đầu tiên, Tôn Vĩnh Nhân duỗi đầu vào trong xem thì đột nhiên lại bị Diệp Thiên Vân đạp một phát.
Bên trong truyền đến tiếng vang trầm muộn, hẳn là do Harrison ở dưới phát ra lập tức khiến sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn lên người Diệp Thiên Vân, có tên cướp hô: "Có người bỏ trốn!" Cơ hồ cùng lúc đó liền truyền ra tiếng súng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.