Vô Địch Hắc Quyền

Quyển 1 - Chương 452: Chuyện kì quái

Đại Đại Vương

12/04/2013

Diệp Thiên Vân vừa nghe đến công khai, công bằng, công chính trong lòng đã cảm thấy khác thường. Hòa thượng Dũng Trí chắc bình thường nói không ít những lời khoa trương, hoàn toàn theo kiểu diễn thuyết. Thiếu Lâm tự cũng không phải thánh địa ngoại giới,ít nhất thì hòa thượng trước mắt cũng có chút ít quan liêu. Nghĩ đến hòa thượng này miệng lưỡi, kì thực là có cảm giác của thời nay

Nhưng chính bởi vậy Diệp Thiên Vân mới có cảm giác chân thật, bởi vì từ nội tâm của hắn luôn cảm thấy võ lâm với xã hội hiện thực hoàn toàn tách rời. Hắn thường xuyên trải qua hai thế giới này, làm hắn sinh ra mộng ảo không chân thật.

Bát Cực môn chủ với chủ ý này hoàn toàn tán đồng, Bát Cực môn từ địa ngục lên thiên đường chỉ là một ý niệm, hắn mặt mày hớn hở nói :" Kính xin đại sư có thể giải thích chi tiết, thật ra trong lòng tôi cũng cho rằng hai phái khai chiến sẽ gây ra tổn thất cho võ lâm. Bởi vì tất cả mọi người đều là truyền nhân Võ học Trung hoa, bất luận cái gì đồng loạt suy tàn hay biến mất, đều là sự tổn thất của chúng ta!

Võ học là một loại văn hóa, là một loại tinh thần, là sự thừa kế qua rất nhiều đời! Tôi cũng không phải vì ở vào thế yếu mà nói như vậy, mà do chúng ta cùng là võ giả Trung Hoa!"

Những lời này mặc dù có chút phóng đại, nhựng không ai có thể nói không đúng. Võ học là Võ học của Trung Hoa, Bát Cực quyền mất đi chẳng lẽ đối với võ lâm với Trung Hoa lại có chỗ tốt sao? Vấn đề này về góc độ nhân văn, rất đáng để mọi người suy nghĩ!

Dũng Trí đại sư hiển nhiên đối với những lời này rất hài lòng, nặng nề gật đầu :" Thật sự thì võ lâm chúng ta quá coi trọng việc giữ cho bản thân mình, người học được công phu thật sự càng ngày càng ít, và công phu thất truyền thi càng ngày càng nhiều! Ta không dám nói Võ học Trung Hoa vô địch, nhưng như Quyền Thái, nhu thuật Brazil, hoặc là những cái khác chúng ta hoàn toàn có cùng thực lực trên sân thi đấu với bọn họ!

Nhìn sang sự phát triển công phu của nước ngoài, trình độ phổ cập, đều rất đáng giá để chúng ta học tập! Xã hội hiện nay, đi ra ngoài đem võ học phát dương rộng lớn mới là đạo lí chính xác!"

Mọi người trong sân nghe được những lời này đều thấy xấu hổ, chuyện này môn phái nào cũng đều không hay nhắc tới. Quan niệm đầu tiên đương nhiên phải là sống trong sinh tử, thứ hai là bảo vệ bí mật.

Võ học Trung Hoa được xưng tụng là " Huyết thống cao quý" là vì tinh túy của chúng đều trải qua sự tàn khốc của chiến tranh, phát triển trong sự tôi luyện, giống như gen thuần chủng của Ả rập.

Giữ gìn giống ngựa Ả Rập đến nay, gien của loại ngựa thuần chủng đều phải trải qua hoàn cảnh rất khắc nghiệt, tiến hành chọn lọc tự nhiên với lịch sử con người là sự đào thải lựa chọn phương án tối ưu nghiêm khắc, gien có thể sinh tồn thì đều là tinh hoa ưu tú nhất.

Luật lệ của võ lâm bất hợp lí đã cổ lỗ sĩ, tất cả các môn phái đều thiếu sự giao lưu, khiến cho võ thuật không ngừng thoái hóa, bộ phận tinh hoa thì dần dần xói mòn.

Đây chính là sự bi thống của văn hóa võ thuật Trung Quốc, thật sự làm hỏng cả gần trăm năm vận mệnh này đâu chỉ ảnh hưởng tới võ thuật Trung Quốc !

Thật ứng với câu nói " Đạo không xa người, người tự xa mà thôi!"

Bát Cực môn chủ ho hai tiếng, làm mọi người tập trung chú ý vào hắn, mới chậm rãi nói:" Cái này chúng ta về sau dần dần nghiên cứu, hôm nay trọng yếu vẫn là muốn hỏi Dũng Trí đại sư làm thế nào để bên thứ ba gia nhập vào tranh chấp của đôi bên chúng ta!"



Khóe miệng của Diệp Thiên Vân vô tình nhếch lên, Thiếu Lâm vì cải cách võ học hiện nay mà tiên phong đi đầu, làm rất nhiều chuyện không hợp lí. Đúng là như vậy, phương trượng thiếu lâm Dũng Tín trong võ lâm bị gọi là yêu tăng. Thật sự chuyện này đều là để lại đời sau bình luận, ai đối với ai sai, ai nói cũng không rõ, rốt cuộc thực tế là thước đo duy nhất kiểm nghiệm chân lí.

Dũng Trí đại sư bị tiếng ho này cắt đứt, sắc mặt hơi đỏ lên, hạ chén trà xuống, chậm rãi nói :" Về tranh chấp giữa Võ Đang và Bát Cực môn, chúng ta rất hi vọng đôi bên có thể dùng phương pháp hòa bình để giải quyết. Nhưng tình hình trước mắt thì hiển nhiên là biến thành ước vọng quá cao.

Vì vậy chúng ta sau khi nghiên cứu cho rằng đổ bất như sơ, như vậy ủy ban trọng tài sẽ làm vai trò khơi thông, đối với ân oán hai bên sẽ tiến hành chỉ dẫn hợp lí. Ít nhất sẽ không có cảnh hai phái tàn sát lẫn nhau, như vậy có tác dụng ổn định với võ lâm!"

Trần Mễ Lạp có phần lưỡng lự liếc Dũng Trí, sau đó nháy mắt ra hiệu với Diệp Thiên Vân, hắn không làm rõ được Dũng Trí đại sư làm hết sức việc này rốt cuộc là gì cái gì! Mục đích của trọng tài võ lâm là phân xử, để giải quyết tranh chấp, đối với Bát Cực môn rất có lợi!

Diệp Thiên Vân cũng không rõ, điều hắn nghĩ tới là có lẽ Thiếu Lâm không mong muốn Võ Đang lớn mạnh, nhưng hắn cũng không dám chắc chắn. Bởi vì Thiếu Lâm trong võ lâm Trúc có vai trò trung lập, người đứng xem, căn bản không tham gia tranh đoạt.

Cho dù Võ Đang có duỗi bàn tay đen vào Hình Ý môn, Thiếu Lâm cũng không thể đứng ra phản đối, mà tình hình hôm nay khiến cho hắn không thông rốt cuộc hồ lô đựng cái gì. Nghĩ đến Ngô Lập Sâm người này có quan hệ, hỏi hắn một hồi có lẽ mới có đáp án.

Bát Cực môn chủ nghe rõ ý tứ của Dũng Trí, cười nói :" Thật ra đề nghị của ủy ban rất là tốt,chúng ta đương nhiên không có vấn đề gì. Nhưng không biết Võ Đang có thế hay không. Dù sao giờ bọn họ cũng chiếm ưu thế không nhỏ!

Dũng Trí đại sư, cười lắc đầu nói :" Môn chủ không cần lo ngại, ủy ban chúng ta lần này toàn bộ đều đến Băng thành, binh đã chia làm hai đường, chuyện còn lại đã có người an bài!" Hắn có phần ngạo nghễ, nhất định là có biện pháp thuyết phục Võ Đang.

Bát Cực môn chủ ước gì hắn cũng có khẩu khí như thế, lập tức đứng dậy đầy cảm kích :" Thật làm phiền các vị. Các vị ủy ban xin mời hạ mình ở lại Bát Cực môn chúng ta vài ngày, xem như đây là sự biểu đạt lòng biết ơn của chúng ta!"

Một đám ủy viên đều đứng dậy, Dũng Trí đại sư đáp lễ :" Môn chủ quá khách khí, sự tình còn chưa giải quyết xong, chúng ta tất nhiên sẽ ở lại Bát Cực môn! Về quy tắc, hãy đợi tin tức từ bên kia đã, sau đó ba bên sẽ cùng thảo luận cho đến khi cả hai bên cùng hài lòng !"

Thượng nghị xong, những người này tới phòng khách, Vô Tình Tử đi trước nở nụ cười với Diệp Thiên Vân:" Thiên Vân, ngươi bao lâu rồi chưa về HÌnh Ý môn, vài vị trưởng bối trong nhà đều nhớ thương ngươi, khi nào có thời gian thì qua phòng ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi !"

Diệp Thiên Vân gật nhẹ đầu, nghiêm mặt nói:" Được, sư thúc!"

Vô Tình Tử ngẩn ra, sau đó mới nhớ ra, hâm mộ nói :" Đúng rồi, Ngũ sư đệ thu nhận ngươi làm đồ đệ, mạng của hắn đúng là tốt thật! Có ngươi làm đồ đệ sau này không phất lên thì không được!"

Diệp Thiên Vân đưa hắn ra ngoài, sau là Ngô Lập Sâm, hắn cùng Trần Mễ Lạp đi cuối, đến trước Diệp Thiên Vân mới dừng bước, ngữ khí chân thành tha thiết nói :" Lão đệ, những ngày này không có liên lạc ngươi không trách ta chứ? Ta với chuyện này cũng tốn không ít công sức, đừng nói oan ta!"

Trần Mễ Lạp ha ha cười:" Ngươi đúng là Ngô lão đầu, đến đây là khoe, thật đúng là quá có thế lực! Tối nay ta cùng Diệp Thiên Vân trò chuyện, vừa may có ngươi uống cùng luôn !"



Diệp Thiên Vân và hai người đều là cùng trải qua truy sát của Võ Đang, trong tâm cũng thấy gần gũi, cũng trêu ghẹo :" Vậy xin tạ ơn lão ca!"

Ngô Lập Sâm thật là vẫn còn sợ những lời này của Diệp Thiên Vân, thổ lộ tình cảm :" Lão đệ, đừng vậy ta chỉ đùa chút thôi, không có ngươi nào có ta hôm nay. Bằng hữu xa gần, chỉ quý tấm lòng! ta đã làm hỏng mất trò vui..." Dứt lời mới hơi cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấp giọng nói:" Chuyện của cậu với Trần lão ca cũng chính là chuyện của Ngô Lập Sâm ta!"

Trần Mễ Lạp rất hài lòng với lời nói của Ngô Lập Sâm, bất luận thế nào hắn đã nói ra, đến lúc đó tự nhiên sẽ giúp đỡ, liền cười đùa :" Được, lời sư đệ lão ca và Thiên Vân sẽ ghi nhớ, về sau chắc chắn sẽ có báo!"

Ngô Lập Sâm nhìn thoáng qua thấy mấy người phía trước sắp biến mất liền nói nhanh :" Báo rồi sẽ tới, tôi xem Võ Đang cũng không vừa mắt, ủy ban còn có chuyện, chờ chúng ta trở về sẽ nói chuyến sau !" Dứt lời cũng không để ý hai người, vội vàng lao về phía trước.

Có kẻ thứ ba tham gia, ít nhất tình hình Bát Cực môn giờ so với trước tốt hơn nhiều, Trần Mễ Lạp cười ha hả thở phào một hơi nói :" Thiên Vân, cậu xem sự việc này thế nào?"

Diệp Thiên Vân trầm ngâm, châm chước rồi trả lời :" Cái này cũng không rõ lắm, nhưng cảm giác mục đích không đơn thuần như thế, nhưng có Ngô đại ca hỗ trợ chúng ta sớm muộn cũng sẽ biết chút tin tức!"

Trần Mễ Lạp khẽ gật đầu, hắn cũng không ngờ rằng Ngô Lập Sâm thái độ nhiệt tình vậy, trầm ngâm nói :" Ngô Lập Sâm tuy trở lại Thái Cực môn không có động tĩnh gì, bất quá ta có thể cảm nhận được cảm giác này, bât kì ai bị giam cầm 7 năm cũng sẽ không dễ chịu gì! " Nói đến đây mặt hắn co rúm lại, nhe răng nhếch miệng làm người khác run bắn lên.

Diệp Thiên Vân thấy nét mặt của hắn, hiểu rằng có chút ít bị thương, chăm chú nói :" Trần đại ca, thương thế của huynh không có chuyện gì chứ? Tôi có thuốc muốn tặng cho huynh?"

Trần Mễ Lạp sau khi nghe được vui mừng hỏi :" Hình Ý đan?"

Diệp Thiên Vân chưa bao giờ hiểu rằng đan được Hình Ý đan sẽ nổi tiếng thế, trên người hắn cũng có mang, bèn gật gật.

Trần Mễ Lạp cười hắc hắc:" Đây đúng là thứ tốt, ta dùng Hình Ý đan hai ngày là tốt rồi, tạ ơn lão đệ!"

Diệp Thiên Vân cũng chưa có dùng Hình Ý đan, Kim Chung Tráo của hắn so với bất kì thứ gì đều hữu dụng hơn, cầm thuốc không khỏi nhớ tới bệnh của mình, thuốc của hắn cũng gần giống, hiệu quả có thể thấy rõ. Hai lần giao thủ chưa có phát tác, tâm niệm nghĩ tới liền hỏi:" Trần đại ca huynh cũng có khổ luyện à?"

Trần Mễ Lạp có chút kì quái gật đầu, hắn không minh bạch ý của Diệp Thiên Vân đã nói :" Cậu không phải cũng có sao?"

Diệp Thiên Vân không biết nên nói thế nào, nếu là hỏi công phu người khác, thì sẽ đôi phần dòm ngó, đắn đo rất lâu mới mở miệng:" Tôi muốn hỏi huynh luyện loại công phu nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Địch Hắc Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook