Quyển 1 - Chương 308: Đố kỵ.
Đại Đại Vương
12/04/2013
Diệp Thiên Vân cũng thoáng nhìn thấy vẻ mặt đó của Lý Thiên Kiêu, hắn tràn đầy cảm xúc, ai ai cũng có những tế ngộ không tốt, không phải anh muốn thứ gì là có được thứ ấy. Tuy là tranh thủ, có điều người ta có dạy hay không thì lại là chuyện khác, cho nên giữa hai người lúc này đã nhìn ra sự khác biệt. Lý Thiên Kiêu thì cố gắng tranh thủ mà vẫn không đạt được hiệu quả mong muốn, mình chẳng qua là vào những lúc thích hợp đã làm những chuyện thích hợp mà thôi.
Lý Thiên Kiêu cố gắng hết sức mà không thể nào có được sự truyền thụ của Vô Vi đạo nhân, không cam tâm thì cũng chẳng còn cách nào khác, cho nên chỉ đành lắp bắp nói: "Sư thúc tổ, vậy con về đây."
Vô Vi đạo nhân gật đầu, nói: "Đi đi, làm một người con gái ngoan hiền dịu dàng cũng là một chuyện tốt. Rồi có một ngày cô sẽ minh bạch điều này!"
Lý Thiên Kiêu mang theo sự không cam lòng, đố kỵ, hâm mộ, một loạt nhưng cảm tình phức tạp mà rời đi, cho đến khi bóng lưng của cô ta biến mất ở cuối con đường nhỏ, Vô Vi đạo nhân cười ha ha, nói: "Hôm nay chúng ta sẽ nói về hổ phác. Nói tới cũng lạ, con là người có thiên phận nhất mà ta đã từng gặp. Sau khi ta vừa làm động tác xong, con lập tức có thể học được bảy phần, lượt thứ hai thì con có thể làm được chín tới mười phần, thông thường đều không cần đến lượt thứ ba. Con và người thường tuyệt đối là bất đồng." .
Trên người của Diệp Thiên Vân tất nhiên là có bí mật, có điều hắn lại không nói ra, chỉ cười ha ha, không nói gì nhìn Vô Vi đạo nhân,
Vô Vi đạo nhân cũng chỉ là muốn làm Diệp Thiên Vân cười mà thôi, sau đó lão lại nghiêm mặt nói: "Vừa rồi những gì ta đã giới thiệu cho con là cơ bản của Hổ hình, kỳ thực hổ có tám pháp, ngoại trừ hổ phác, hổ thác, hổ bãi vĩ ra thì còn có năm pháp khác là hổ xanh tử (hổ co mình), hổ trảo (hổ cào) , hổ bão đầu (hổ ôm đầu), hổ thoán sơn (hổ chay trên núi), hổ đặng trảo (hổ đạp vuốt). Đó chính là toàn bộ công pháp mà ta được truyền thừa. Vừa rồi có người ở đây nên không tiện nói, giờ ta sẽ nói cho con nghe. Ngoài ra còn có Ưng lão quái thiện trường Ưng hình, Đinh lão quái thì là Long hình. Kỳ thực con không cần phải học hết đâu, có hai ba hình là đủ rồi. Có điều cho dù còn muốn học toàn bộ e rằng cũng không dễ dàng gì."
Diệp Thiên Vân thầm toát mồ hôi, Lý Thiên Kiêu cũng là đồng môn mà ngay cả điều này lão cũng không dậy, xem ra Vô Vi đạo nhân cũng quá cẩn thận rồi. Hắn cũng khá may mắn vì có được cơ duyên như thế này, cũng coi như là không tồi.
Vô Vi đạo nhân chắp tay nhìn lên trời, nói: "Kỳ thực ta đã kiến thức qua công phu của con về Ngũ Hình Quyền rồi, cái này rất khá. Ngũ Hình là mẹ, cũng coi như là một loại cơ sở, mà con đã có cơ sở học Hình Ý thì luyện những thứ khác sẽ trở nên vô cùng đơn giản. Bởi vì nhìn hai thứ có hai hệ thống khác nhau kỳ thực là tương thông với nhau. Hiện tại con có lẽ chưa hiểu, nhưng ta lại rất có thể hội về điều này. Quyền phải tinh, cho nên con muốn học mười hai hình cũng phải học một số có tính đại biểu đã. Long hình, Hổ hình, Ưng hình, ba hình này nếu con có thể học vững thì học tiếp những thứ khác cũng không muộn, ba hình này cũng phải luyện từ từ từng hình thì mới có hiệu quả. Ta tuy biết cả mười hai hình, nhưng... nhưng nếu nói tới tinh thì lại chỉ tinh thông một hình mà thôi!"
Diệp Thiên Vân ở trước mặt Vô Vi đạo nhân chẳng qua cũng chỉ là một đứa học trò, đặc biệt là về phương diện Hổ hình, hắn vẫn chưa luyện tốt, cho nên hắn rất thực thà làm đủ quy củ để bắt đầu nghe.
Vô Vi đạo nhân vuốt râu tiếp tục nói: "Hổ phác khi luyện tập thì phải luyện lực, hành động phải tạo ra gió, uy vũ dũng mãnh, khi luyện toàn thân phải phát lực, chú trọng ý thức, giống như hổ giận dữ ra khỏi núi, hai chân đạp trên vách núi, nhảy qua khe núi, hai tay có thế như bài sơn. Trong thực chiến phân làm ba loại: tiến bộ hổ phác, thối bộ hổ phác, tà mông hổ phác. Quyền kinh viết: 'Viễn thủ chư vật, cận thủ như thân', cho nên phải nhắm vào độ cao thấp, thể trọng và tốc độ của đối thủ để biết nên dùng phương thức hổ phác nào cho hợp lý!"
Nói xong lão lui lại ha ba bước, điều chỉnh trạng thái thân thể, nói: "Khi đối thủ tấn công, có thể sử dụng thối bộ hổ phác để mượn lực lượng của đối phương, thêm vào lực lượng của mình, lui chéo về phía sau để kìm lại, sau đó lại đánh chéo ra, cũng chính là hai tay từ trên đè xuống tới bụng dưới trong hổ phác, đó chính là thối bộ." Nói xong lão cố ý làm chậm động tác, sau đó để Diệp Thiên Vân nhìn thật rõ, rồi lại tiếp tục làm ra một chiêu thối bộ hổ phác.
Diệp Thiên Vân mắt nhìn không chớp vào động tác làm mẫu của Vô Vi đạo nhân, cảm thấy lão và mình luyện cùng một cái nhưng lại không giống nhau lắm, về phương diện hình thức xuất thủ cảm thấy không khác nhau quá nhiều, nhưng khi phát lực thì lại không giống nhau lắm, đây chính là sự khác nhau giữa được truyền thụ và tự học.
Vô Vi đạo nhân sau khi làm mẫu xong, đứng thẳng dậy nói: "Con phải chú ý một chút, lực đạo này, khi Hình Ý phát lực toàn bộ đều là trọng kình, không thể đem cục bộ và thân thể chia ra, nếu không Hổ hình của con hoàn toàn luyện không tốt. Điểm thứ hai là con phải tự mình cảm thụ một chút sự phát lực của Hồ hình, nói trắng ra chính là phải chịu đòn, không nếm thử tư vị bị đánh thì không luyện ra được Hổ hình đâu! Lúc trước khi ta học cũng không ít lần bị sư phụ đánh, cho nên con cũng phải thử!"
Diệp Thiên Vân cảm thấy rất mới mẻ, thì ra còn phải có một quá trình nhất định, học Hổ hình còn phải tự mình thử chịu đòn, điều này không khỏi khiến hắn lại biết thêm một loại phương pháp truyền thụ nữa. Rất rõ ràng kình lực mà Vô Vi đạo nhân đánh ra vô cùng khác lạ, cho nên hắn gật gật đầu, sau đó chuẩn bị thể nghiệm xem người đánh Hổ hình dụng lực như thế nào.
Vô Vi đạo nhân mỉm cười nói: "Yên tâm đi, kình đạo mà ta đánh con sẽ không quá mạnh đâu, chỉ là con nhất định phải nắm bắt được sát na đó. Ghi nhớ từ lúc ta bắt đầu xuất chiêu với con, toàn bộ quá trình cũng không tới một giây đâu. Nếu như con có thể lĩnh hội được sau mười lần đánh của ta, vậy thì con có thể được coi là kỳ tài rồi đó, lúc trước khi sư phụ ta đánh ta phải tốn cả một ngày ta mới lĩnh hội được." .
Diệp Thiên Vân nghe xong mà trong lòng lạnh toát, người như Vô Vi đạo nhân mà còn phải tốn cả một ngày mới thể nghiệm được kình lực, vậy thì chứng tỏ là cái này cũng không phải là dễ nắm bắt, cho nên hắn tập trung tinh lực, thúc động cảm giác để thể hội quá trình này.
Dưới chân Vô Vi đạo nhân khẽ động một cái đã lao vút tới cạnh Diệp Thiên Vân, hai tay vận tới trước ngực, quát khẽ một tiếng: "Hây!" Lưỡng chưởng trong nháy mắt đã được đánh ra, nện lên người Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân đã hơi thể hội được Hổ phác này. Biện pháp phòng ngự nào cũng vô dụng, chỉ dùng cảm giác để thể hội sự bất đồng của hổ phác này. Trong sát na đó hắn đã nắm được gì đó, có điều lại không cảm giác được có gì khác với bình thường, cho nên không khỏi kỳ quái nói: "Con không hề thể hội được có gì khác, dù trong sát na này con đã nắm bắt được rồi!"
Vô Vi đạo nhân nhân cơ hội này lập tức nói: "Lần này là dùng kình lực bình thường. Con thử thêm một lần nhé, xem xem có thể thể cảm giác được sự ảo diệu trong đó không!" Vừa dứt lời, lại kích chưởng lên trước ngực Diệp Thiên Vân.
Thân thể của Diệp Thiên Vân khá mạnh mẽ, hắn không hề động đậy, sau đó bắt đầu nắm bắt sự khác nhau giữa hai cái, hắn thông qua cảm giác sau đó truyền vào não để tiến hành phân tích. So sánh với nhau mới phát hiện quả nhiên có chút ảo diệu, kình lực mà hổ phác này sử dụng hơi giống như kình đạo xoắn ốc, đánh lên trên người so với kình lực bình thường thì hơi có một loại cảm giác xoáy vào bên trong.
Nếu không so sánh thì quả thực là không thể phát hiện ra được. Lực đạo mà Vô Vi đạo nhân phát ra quá nhé, nhẹ đến nỗi suýt nữa thì bỏ qua điểm này.
Vô Vi đạo nhân cho rằng Diệp Thiên Vân vẫn chưa thể hội được, lão vẫn kiên trì nói: "Đừng gấp, thứ của Hổ hình không phải là dễ nắm bắt như vậy đâu. con đừng lo lắng, ta lúc trước cũng phải bước từng bước mà qua, cho nên con có thể..."
Diệp Thiên Vân thể hội được điểm khác biệt, tất nhiên trong lòng cao hứng, hắn cười ha ha, nói: "Con có chút minh bạch về sự khác biệt giữa hai cái này rồi. Hai cái này quả thực là khác nhau, bởi vì con thể hội được sự khác biệt trong đó!"
Vô Vi đạo nhân tuy biết Diệp Thiên Vân rất có thiên phú về phương diện võ học, nhưng không ngờ lại cao tới mức này. Mắt lão trợn trừng như cái bóng đèn, vui mừng nói: "Thiên Vân, con thực sự có thể thể hội được sự bất đồng giữa hai cái ư?"
Diệp Thiên Vân "ừm" một tiếng, nói: "Con có thể thể hội được, nhưng lại không nói ra được. Loại kình đạo này rất quái dị, giống như là xoắn ốc, nhưng lại không quá giống, nhưng cuối cùng con vẫn phân biệt được!"
Vô Vi đạo nhân kích động vạn phần, lão đi hai vòng, vỗ tay nói: "Kỳ tài! Vô Vi đạo nhân ta ở trước mặt con cũng phải đỏ mặt đó, chỉ thoáng một cái không ngờ lại có thể thể hội ra được, con đánh thử lên người ta đi, xem xem con có thể sử dụng ra được không!" Nói xong lão chắp tay sau lưng, mặt thản nhiên muốn chịu một chưởng. .
Diệp Thiên Vân lúc này mới hiểu dụng ý Vô Vi đạo nhân muốn mình nhảy qua vách núi, rồi dùng toàn bộ tâm huyết để truyền thụ, đây mới là học công phu một cách chân chính, hắn trước tiên tự mình luyện hai lần. Cảm thụ một chút, thấy đã hơi nắm vững, sau đó mới hơi phát lực một cái, đánh lên người Vô Vi đạo nhân.
Vô Vi đạo nhân mặt mày tươi cười cảm nhận kình đạo mà Diệp Thiên Vân sử dụng, mở hai mắt ra, nói: "Quả nhiên là con không lừa ta, tuy kình đạo vẫn hơi có chút sai lệch. Có điều vấn đề không lớn, con có thể coi là học sinh giỏi nhất mà ta đã dạy trong cả cuộc đời này, chỉ luận về ngộ tính này, người bình thường đã không thể so sánh được rồi, rất tốt, rất tốt!"
Diệp Thiên Vân không khỏi có chút thẹn thùng. Hắn cũng là sử dụng cả cảm giác, lại thêm phân tích trong đầu cực nhanh nên mới thể hội được. Nếu như là trước kia thì căn bản là không thể phân biệt ra được, hắn có chút xấu hổ nói: "Vẫn là sư thúc tổ dạy giỏi, bản thân con cũng chẳng có thiên phú gì cả đâu."
Vô Vi đạo nhân cười ha ha, nói: "Đừng nói vậy. Con đã rất khá rồi, ta hiện tại mới hơi cảm thấy Ngô Hạo Thiên đã dẫn tới cho ta một Hình Ý đệ tử tuyệt vời. Đây là phúc phận của con, mà cũng là phúc phận của Hình Ý Môn chúng ta, nếu con chịu tĩnh tâm sống ở hậu sơn năm ba năm thì con có thực lực để lên tiếng tại Võ Lâm rồi!"
Diệp Thiên Vân hơi gật đầu, kỳ thực cái mà Vô Vi đạo nhân đang nói đến không phải là võ lâm mà hắn đang tiếp xúc, thời gian năm ba năm đủ để làm rất nhiều chuyện, mà một người trong khoảng thời gian đó cũng có thể tạo ra được một thành tựu lớn lao, trong võ lâm cũng là từ thấp đến cao, vừa mới tiếp xúc tất nhiên chỉ là sơ cấp. Theo sự lý giải càng lúc càng sâu, cũng tất nhiên phải từ cấp thấp mà hướng lên cấp cao.
Vô Vi đạo nhân giống như là bắt được bảo bối, lại giống như là ăn được đường ngọt vậy, lão đem hai chiêu thức hổ phác khác truyền cho Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân bởi vì đã hiểu được kình lực trong đó. Cho nên hai chiêu còn lại cũng không khó nắm bắt, học xong rồi thì viêc tiếp theo chính là luyện tập, đây mới là quả trình học công phu chân chính, muốn không trải qua ma luyện mà giỏi vậy thì không có khả năng. Không có ai có thể không làm mà hưởng, bất kể là thiên tư của anh cao bao nhiêu! Cho nên hắn bắt đầu liều mạng tập luyện.
Lý Thiên Kiêu cố gắng hết sức mà không thể nào có được sự truyền thụ của Vô Vi đạo nhân, không cam tâm thì cũng chẳng còn cách nào khác, cho nên chỉ đành lắp bắp nói: "Sư thúc tổ, vậy con về đây."
Vô Vi đạo nhân gật đầu, nói: "Đi đi, làm một người con gái ngoan hiền dịu dàng cũng là một chuyện tốt. Rồi có một ngày cô sẽ minh bạch điều này!"
Lý Thiên Kiêu mang theo sự không cam lòng, đố kỵ, hâm mộ, một loạt nhưng cảm tình phức tạp mà rời đi, cho đến khi bóng lưng của cô ta biến mất ở cuối con đường nhỏ, Vô Vi đạo nhân cười ha ha, nói: "Hôm nay chúng ta sẽ nói về hổ phác. Nói tới cũng lạ, con là người có thiên phận nhất mà ta đã từng gặp. Sau khi ta vừa làm động tác xong, con lập tức có thể học được bảy phần, lượt thứ hai thì con có thể làm được chín tới mười phần, thông thường đều không cần đến lượt thứ ba. Con và người thường tuyệt đối là bất đồng." .
Trên người của Diệp Thiên Vân tất nhiên là có bí mật, có điều hắn lại không nói ra, chỉ cười ha ha, không nói gì nhìn Vô Vi đạo nhân,
Vô Vi đạo nhân cũng chỉ là muốn làm Diệp Thiên Vân cười mà thôi, sau đó lão lại nghiêm mặt nói: "Vừa rồi những gì ta đã giới thiệu cho con là cơ bản của Hổ hình, kỳ thực hổ có tám pháp, ngoại trừ hổ phác, hổ thác, hổ bãi vĩ ra thì còn có năm pháp khác là hổ xanh tử (hổ co mình), hổ trảo (hổ cào) , hổ bão đầu (hổ ôm đầu), hổ thoán sơn (hổ chay trên núi), hổ đặng trảo (hổ đạp vuốt). Đó chính là toàn bộ công pháp mà ta được truyền thừa. Vừa rồi có người ở đây nên không tiện nói, giờ ta sẽ nói cho con nghe. Ngoài ra còn có Ưng lão quái thiện trường Ưng hình, Đinh lão quái thì là Long hình. Kỳ thực con không cần phải học hết đâu, có hai ba hình là đủ rồi. Có điều cho dù còn muốn học toàn bộ e rằng cũng không dễ dàng gì."
Diệp Thiên Vân thầm toát mồ hôi, Lý Thiên Kiêu cũng là đồng môn mà ngay cả điều này lão cũng không dậy, xem ra Vô Vi đạo nhân cũng quá cẩn thận rồi. Hắn cũng khá may mắn vì có được cơ duyên như thế này, cũng coi như là không tồi.
Vô Vi đạo nhân chắp tay nhìn lên trời, nói: "Kỳ thực ta đã kiến thức qua công phu của con về Ngũ Hình Quyền rồi, cái này rất khá. Ngũ Hình là mẹ, cũng coi như là một loại cơ sở, mà con đã có cơ sở học Hình Ý thì luyện những thứ khác sẽ trở nên vô cùng đơn giản. Bởi vì nhìn hai thứ có hai hệ thống khác nhau kỳ thực là tương thông với nhau. Hiện tại con có lẽ chưa hiểu, nhưng ta lại rất có thể hội về điều này. Quyền phải tinh, cho nên con muốn học mười hai hình cũng phải học một số có tính đại biểu đã. Long hình, Hổ hình, Ưng hình, ba hình này nếu con có thể học vững thì học tiếp những thứ khác cũng không muộn, ba hình này cũng phải luyện từ từ từng hình thì mới có hiệu quả. Ta tuy biết cả mười hai hình, nhưng... nhưng nếu nói tới tinh thì lại chỉ tinh thông một hình mà thôi!"
Diệp Thiên Vân ở trước mặt Vô Vi đạo nhân chẳng qua cũng chỉ là một đứa học trò, đặc biệt là về phương diện Hổ hình, hắn vẫn chưa luyện tốt, cho nên hắn rất thực thà làm đủ quy củ để bắt đầu nghe.
Vô Vi đạo nhân vuốt râu tiếp tục nói: "Hổ phác khi luyện tập thì phải luyện lực, hành động phải tạo ra gió, uy vũ dũng mãnh, khi luyện toàn thân phải phát lực, chú trọng ý thức, giống như hổ giận dữ ra khỏi núi, hai chân đạp trên vách núi, nhảy qua khe núi, hai tay có thế như bài sơn. Trong thực chiến phân làm ba loại: tiến bộ hổ phác, thối bộ hổ phác, tà mông hổ phác. Quyền kinh viết: 'Viễn thủ chư vật, cận thủ như thân', cho nên phải nhắm vào độ cao thấp, thể trọng và tốc độ của đối thủ để biết nên dùng phương thức hổ phác nào cho hợp lý!"
Nói xong lão lui lại ha ba bước, điều chỉnh trạng thái thân thể, nói: "Khi đối thủ tấn công, có thể sử dụng thối bộ hổ phác để mượn lực lượng của đối phương, thêm vào lực lượng của mình, lui chéo về phía sau để kìm lại, sau đó lại đánh chéo ra, cũng chính là hai tay từ trên đè xuống tới bụng dưới trong hổ phác, đó chính là thối bộ." Nói xong lão cố ý làm chậm động tác, sau đó để Diệp Thiên Vân nhìn thật rõ, rồi lại tiếp tục làm ra một chiêu thối bộ hổ phác.
Diệp Thiên Vân mắt nhìn không chớp vào động tác làm mẫu của Vô Vi đạo nhân, cảm thấy lão và mình luyện cùng một cái nhưng lại không giống nhau lắm, về phương diện hình thức xuất thủ cảm thấy không khác nhau quá nhiều, nhưng khi phát lực thì lại không giống nhau lắm, đây chính là sự khác nhau giữa được truyền thụ và tự học.
Vô Vi đạo nhân sau khi làm mẫu xong, đứng thẳng dậy nói: "Con phải chú ý một chút, lực đạo này, khi Hình Ý phát lực toàn bộ đều là trọng kình, không thể đem cục bộ và thân thể chia ra, nếu không Hổ hình của con hoàn toàn luyện không tốt. Điểm thứ hai là con phải tự mình cảm thụ một chút sự phát lực của Hồ hình, nói trắng ra chính là phải chịu đòn, không nếm thử tư vị bị đánh thì không luyện ra được Hổ hình đâu! Lúc trước khi ta học cũng không ít lần bị sư phụ đánh, cho nên con cũng phải thử!"
Diệp Thiên Vân cảm thấy rất mới mẻ, thì ra còn phải có một quá trình nhất định, học Hổ hình còn phải tự mình thử chịu đòn, điều này không khỏi khiến hắn lại biết thêm một loại phương pháp truyền thụ nữa. Rất rõ ràng kình lực mà Vô Vi đạo nhân đánh ra vô cùng khác lạ, cho nên hắn gật gật đầu, sau đó chuẩn bị thể nghiệm xem người đánh Hổ hình dụng lực như thế nào.
Vô Vi đạo nhân mỉm cười nói: "Yên tâm đi, kình đạo mà ta đánh con sẽ không quá mạnh đâu, chỉ là con nhất định phải nắm bắt được sát na đó. Ghi nhớ từ lúc ta bắt đầu xuất chiêu với con, toàn bộ quá trình cũng không tới một giây đâu. Nếu như con có thể lĩnh hội được sau mười lần đánh của ta, vậy thì con có thể được coi là kỳ tài rồi đó, lúc trước khi sư phụ ta đánh ta phải tốn cả một ngày ta mới lĩnh hội được." .
Diệp Thiên Vân nghe xong mà trong lòng lạnh toát, người như Vô Vi đạo nhân mà còn phải tốn cả một ngày mới thể nghiệm được kình lực, vậy thì chứng tỏ là cái này cũng không phải là dễ nắm bắt, cho nên hắn tập trung tinh lực, thúc động cảm giác để thể hội quá trình này.
Dưới chân Vô Vi đạo nhân khẽ động một cái đã lao vút tới cạnh Diệp Thiên Vân, hai tay vận tới trước ngực, quát khẽ một tiếng: "Hây!" Lưỡng chưởng trong nháy mắt đã được đánh ra, nện lên người Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân đã hơi thể hội được Hổ phác này. Biện pháp phòng ngự nào cũng vô dụng, chỉ dùng cảm giác để thể hội sự bất đồng của hổ phác này. Trong sát na đó hắn đã nắm được gì đó, có điều lại không cảm giác được có gì khác với bình thường, cho nên không khỏi kỳ quái nói: "Con không hề thể hội được có gì khác, dù trong sát na này con đã nắm bắt được rồi!"
Vô Vi đạo nhân nhân cơ hội này lập tức nói: "Lần này là dùng kình lực bình thường. Con thử thêm một lần nhé, xem xem có thể thể cảm giác được sự ảo diệu trong đó không!" Vừa dứt lời, lại kích chưởng lên trước ngực Diệp Thiên Vân.
Thân thể của Diệp Thiên Vân khá mạnh mẽ, hắn không hề động đậy, sau đó bắt đầu nắm bắt sự khác nhau giữa hai cái, hắn thông qua cảm giác sau đó truyền vào não để tiến hành phân tích. So sánh với nhau mới phát hiện quả nhiên có chút ảo diệu, kình lực mà hổ phác này sử dụng hơi giống như kình đạo xoắn ốc, đánh lên trên người so với kình lực bình thường thì hơi có một loại cảm giác xoáy vào bên trong.
Nếu không so sánh thì quả thực là không thể phát hiện ra được. Lực đạo mà Vô Vi đạo nhân phát ra quá nhé, nhẹ đến nỗi suýt nữa thì bỏ qua điểm này.
Vô Vi đạo nhân cho rằng Diệp Thiên Vân vẫn chưa thể hội được, lão vẫn kiên trì nói: "Đừng gấp, thứ của Hổ hình không phải là dễ nắm bắt như vậy đâu. con đừng lo lắng, ta lúc trước cũng phải bước từng bước mà qua, cho nên con có thể..."
Diệp Thiên Vân thể hội được điểm khác biệt, tất nhiên trong lòng cao hứng, hắn cười ha ha, nói: "Con có chút minh bạch về sự khác biệt giữa hai cái này rồi. Hai cái này quả thực là khác nhau, bởi vì con thể hội được sự khác biệt trong đó!"
Vô Vi đạo nhân tuy biết Diệp Thiên Vân rất có thiên phú về phương diện võ học, nhưng không ngờ lại cao tới mức này. Mắt lão trợn trừng như cái bóng đèn, vui mừng nói: "Thiên Vân, con thực sự có thể thể hội được sự bất đồng giữa hai cái ư?"
Diệp Thiên Vân "ừm" một tiếng, nói: "Con có thể thể hội được, nhưng lại không nói ra được. Loại kình đạo này rất quái dị, giống như là xoắn ốc, nhưng lại không quá giống, nhưng cuối cùng con vẫn phân biệt được!"
Vô Vi đạo nhân kích động vạn phần, lão đi hai vòng, vỗ tay nói: "Kỳ tài! Vô Vi đạo nhân ta ở trước mặt con cũng phải đỏ mặt đó, chỉ thoáng một cái không ngờ lại có thể thể hội ra được, con đánh thử lên người ta đi, xem xem con có thể sử dụng ra được không!" Nói xong lão chắp tay sau lưng, mặt thản nhiên muốn chịu một chưởng. .
Diệp Thiên Vân lúc này mới hiểu dụng ý Vô Vi đạo nhân muốn mình nhảy qua vách núi, rồi dùng toàn bộ tâm huyết để truyền thụ, đây mới là học công phu một cách chân chính, hắn trước tiên tự mình luyện hai lần. Cảm thụ một chút, thấy đã hơi nắm vững, sau đó mới hơi phát lực một cái, đánh lên người Vô Vi đạo nhân.
Vô Vi đạo nhân mặt mày tươi cười cảm nhận kình đạo mà Diệp Thiên Vân sử dụng, mở hai mắt ra, nói: "Quả nhiên là con không lừa ta, tuy kình đạo vẫn hơi có chút sai lệch. Có điều vấn đề không lớn, con có thể coi là học sinh giỏi nhất mà ta đã dạy trong cả cuộc đời này, chỉ luận về ngộ tính này, người bình thường đã không thể so sánh được rồi, rất tốt, rất tốt!"
Diệp Thiên Vân không khỏi có chút thẹn thùng. Hắn cũng là sử dụng cả cảm giác, lại thêm phân tích trong đầu cực nhanh nên mới thể hội được. Nếu như là trước kia thì căn bản là không thể phân biệt ra được, hắn có chút xấu hổ nói: "Vẫn là sư thúc tổ dạy giỏi, bản thân con cũng chẳng có thiên phú gì cả đâu."
Vô Vi đạo nhân cười ha ha, nói: "Đừng nói vậy. Con đã rất khá rồi, ta hiện tại mới hơi cảm thấy Ngô Hạo Thiên đã dẫn tới cho ta một Hình Ý đệ tử tuyệt vời. Đây là phúc phận của con, mà cũng là phúc phận của Hình Ý Môn chúng ta, nếu con chịu tĩnh tâm sống ở hậu sơn năm ba năm thì con có thực lực để lên tiếng tại Võ Lâm rồi!"
Diệp Thiên Vân hơi gật đầu, kỳ thực cái mà Vô Vi đạo nhân đang nói đến không phải là võ lâm mà hắn đang tiếp xúc, thời gian năm ba năm đủ để làm rất nhiều chuyện, mà một người trong khoảng thời gian đó cũng có thể tạo ra được một thành tựu lớn lao, trong võ lâm cũng là từ thấp đến cao, vừa mới tiếp xúc tất nhiên chỉ là sơ cấp. Theo sự lý giải càng lúc càng sâu, cũng tất nhiên phải từ cấp thấp mà hướng lên cấp cao.
Vô Vi đạo nhân giống như là bắt được bảo bối, lại giống như là ăn được đường ngọt vậy, lão đem hai chiêu thức hổ phác khác truyền cho Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân bởi vì đã hiểu được kình lực trong đó. Cho nên hai chiêu còn lại cũng không khó nắm bắt, học xong rồi thì viêc tiếp theo chính là luyện tập, đây mới là quả trình học công phu chân chính, muốn không trải qua ma luyện mà giỏi vậy thì không có khả năng. Không có ai có thể không làm mà hưởng, bất kể là thiên tư của anh cao bao nhiêu! Cho nên hắn bắt đầu liều mạng tập luyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.