Quyển 1 - Chương 475: Đụng chạm.
Đại Đại Vương
12/04/2013
Có đôi khi thế giới rất lớn, muốn tìm một người rất khó khăn. Có đôi khi thế giới cũng rất nhỏ, người không muốn gặp lại có thể chạm mặt.
Diệp Thiên Vân thấy hai người này có mùi thuốc súng nồng nặc, nhìn thoáng nhìn Dương Thiên Long nghi ngờ nói:“Các ngươi có đụng chạm với nhau sao?”
Dương Thiên Long mỉm cười, hai mắt bình thản không có gì kì lạ nhìn Trần Cảng Sinh, trong miệng thở khẽ nói:“Chưa đến nỗi đụng chạm gì, chỉ là từng tại trên chiến trường gặp qua, ý kiến có chút bất đồng thôi!”
Tai của Trần Cảng Sinh tinh tường nghe được ngôn luận của Dương Thiên Long, tiêu sái đi từng bước xuống, dùng ngữ khí căm hận nói:“Dương Thiên Long, ngươi nói sao mà nhẹ nhàng vậy, chẳng lẽ mười người huynh đệ của ta đều chết vô ích sao? Đó đều là bộ đội tinh anh, vì bồi dưỡng bọn họ mà tốn hao bao nhiêu thời gian cùng tinh lực? Nhưng vài trái bom đã đưa bọn họ đến thế giới bên kia! Ta không căm hận những phần tử khủng bố, nhưng mà ta hận ngươi! Đúng vậy, ngươi là người đáng chết nhất!”
Dương Thiên Long không chút nào bận tâm đốt một điếu xi gà, nhàn nhạt nhìn hắn một cái nói:“Ngươi muốn căm hận ai thì căm hận! Nhưng ngươi phải biết rằng điểm xuất phát của chúng ta căn bản bất đồng, chức trách của ta chính là bảo vệ thủ hạ và huynh đệ của ta, không phải sao?”
Trần Cảng Sinh giống như một đầu dã thú nổi điên, nghiến răng nghiến lợi vung quyền nói:“Ngươi vì một huynh đệ mà khiến cho toàn bộ mười mấy người bỏ mình! Ở đây nếu không phải là Hương Cảng Hồng Kồng, ta không chút do dự sẽ giết ngươi! Hiểu chưa?”
Mã Đinh cùng Thiệu Nhĩ đều có chút cổ quái nhìn Trần Cảng Sinh, tựa hồ muốn cười lại không dám cười.
Dương Thiên Long nhẹ nhàng nhổ ra một ngụm khói, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Trần Cảng Sinh nói:“Nếu như ở đây không phải Hương Cảng Hồng Kông, ta đã đem ngươi băm thành một trăm khối để cho chó ăn! Không có tin tức giả của các ngươi, ta sẽ đi cứu huynh đệ của ta sao? Các ngươi là lũ chết tiệt hỗn đản! Mặc dù ta đã cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn muốn mắng mấy câu, bằng không thì không đủ để biểu đạt sự phẫn nộ của ta!”
Trần Cảng Sinh tựa hồ nghĩ tới điều gì. Sắc mặt thoáng biến đổi. Lãnh đạm nói:“Tốt lắm, chúng ta đi thôi!” Nói xong đùng đùng nổi giận rời khỏi nhà Tôn Minh Vũ.
Diệp Thiên Vân có chút tò mò liền nói với Dương Thiên Long:“Chuyện gì xảy ra?”
Dương Thiên Long nhớ lại nói:“Là chuyện ba năm trước, khi đó ta còn ở Lauretto, dẫn đầu một đội lính đánh thuê bảo vệ mấy người đến Châu Phi, kết quả đã bị tập kích. Nhưng trùng hợp chính là, lúc ấy bộ đội bọn hắn cũng bị vây khốn ngay đó. Đội trưởng của bọn hắn tung ra tin tức giả, để cho người của ta đi chịu chết, kết quả một huynh đệ tốt nhất của ta bị thương!”
Diệp Thiên Vân có chút hứng thú, tiếp tục hỏi:“Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Dương Thiên Long cười lạnh một tiếng. Nói:“Sau đó ta liền phá vòng vây mà bọn họ ngăn chặn. Lợi dụng lúc bọn họ không để ý. Đem huynh đệ của ta cứu ra!” Nói đến đây có chút khổ sở nói tiếp:“Đáng tiếc, hắn thiếu một cánh tay. Năm đó hắn mới hai mươi hai tuổi!”
Diệp Thiên Vân nghe được ân oán của hai người, không nói gì thêm. Trên chiến trường nơi nào có bằng hữu vĩnh viễn bảo vệ mình, có thể hy sinh vì mình, đây là chuyện không thể!
Dương Thiên Long hướng tới hai người bảo tiêu có chút cả giận nói:“Hai tên khốn kiếp các ngươi, chuyện đơn giản như vậy cũng có thể để phiền toái, thoạt nhìn các ngươi trong Dong Binh giới không ngờ lại ngu ngốc như vậy. Được rồi! Ta sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Thiệu Nhĩ bị hai câu này làm cho sắc mặt đau khổ. Nhưng lại không nói một lời!
Mã Đinh thì bất đồng, lập tức kêu oan uổng nói:“Trời ạ. Lão bản, ngươi không phải muốn chúng ta đi làm tên khất cái a? Lần này thật không phải là sai lầm của ta, ngươi biết Tôn Vĩnh Nhân tính tình cổ quái vô cùng, hắn không đồng ý cho chúng ta đi theo bảo vệ, bắt chúng ta phải chạy về, chúng ta chỉ có thể nghe hắn!”
Diệp Thiên Vân biết tính tình của Tôn Vĩnh Nhân, xem bảo tiêu như bảo mẫu, lúc cần thì phải có mặt, không cần thì một cước đá văng ra. Hôm nay xảy ra bắt cóc coi như là hắn không may, ai bảo bình thường không chịu chú trọng an toàn của mình. Cho nên nói với Dương Thiên Long:“Tôn Vĩnh Nhân cũng thật là như vậy, ngươi cũng tinh tường, nếu trách cứ bọn họ thì thà ngẫm lại biện pháp, làm sao có thể tìm được những người bắt cóc kia!”
Mã Đinh nghe đến đó lập tức lộ ra thần sắc cảm kích, cẩn thận nói:“Đúng vậy, lão bản, ta biết cú điện thoại cuối cùng của Tôn Vĩnh Nhân là cho ai, nhưng mà không biết nhà của hắn ở đâu!”
Dương Thiên Long nhìn nhìn nói:“Chuyện này có nói cho Trần Cảng Sinh không?”
Mã Đinh không biết Dương Thiên Long rốt cuộc là có ý tứ gì, đành phải thành thật nói:“Ách............ vừa mới nói xong, hắn nói muốn đi nơi nào đó tìm kiếm!”
Dương Thiên Long trợn mắt nhìn, chậm rãi nói:“Để cho bọn họ đi thăm dò đi, có tin tức gì thì chúng ta sẽ hành động, chỉ cần đối phương có thể xuất hiện, ta nghĩ khẳng định là chạy không thoát!”
Hương Cảng Hồng Kông, trong kho hàng của bến tàu Vịnh Tử.
Kho hàng này được xây tại bờ biển, trường kỳ ẩm ướt làm cho trong phòng sinh ra mùi nấm mốc. Tôn Vĩnh Nhân nằm nghiêng trên mặt đất, tay cùng chân đều bị dây thừng trói lại thật chặt, trong miệng nhét một chiếc bít tất, mồ hôi trên mặt cùng tro bụi trộn lẫn vào nhau, giống như là hoa văn trên khuôn mặt của một con mèo vậy, thoạt nhìn thật sự làm cho người ta ngán ngẫm.
Tại phụ cận gần đó có một chiếc bàn không mới không cũ, trên đó bày biện hai khẩu súng ngắn, ba người trung niên ước chừng bốn mươi ngồi tại đó, mỗi người ăn mặc đều rất quẫn bách, có chút giống như dân chạy nạn vậy, vây quanh ở trên mặt bàn đánh Poker.
Vừa vặn chơi hết một ván, trong đó một cái hắc tráng thanh âm buồn bực nói:“Mẹ kiếp thời tiết Hương Cảng Hồng Kông này, Lão Tử đúng là khổ tám đời mà, lão Tam, lấy cho ta thêm một chai bia!”
Người được xưng là lão Tam không hề động, chỉ là ngẩng đầu liếc nhìn sau đó tiếp tục đánh bài.
Người nói chuyện nọ không khỏi trừng mắt nói:“Vương Bát Đản, phản rồi! Gọi ngươi đi có nghe thấy không hả!”
Trên bàn, một người trầm ổn nhất cau mày nói:“Lão Nhị, ta nói bao nhiêu lần rồi, không cho ngươi uống rượu, ngươi cả đời đều vì rượu làm cho chậm trễ, nếu không hôm nay làm sao xảy ra chuyện tình này?” Nói xong nhìn nhìn đồng hồ điện tử, liếc qua Tôn Vĩnh Nhân trên mặt dất nói:“Lão Nhị, đã đến giờ cho hắn cơm ăn, đừng để hắn chết đói, chúng ta chỉ cần tiền, không cần mạng của hắn!”
Hắc tráng lão Nhị nghe được đành phải đứng dậy, đem lưng rời khỏi ghế, trong miệng hùng hùng hổ hổ nói:“Lão Tử chưa bao giờ phải làm như vậy, coi như vận khí *** chó của ngươi rất tốt!” Nói xong dùng bàn tay đen sì cầm một cái xiên thịt nhét vào trong miệng nhai vài cái, đi đến gần Tôn Vĩnh Nhân một tay nắm lấy miệng lôi bít tất ra, ném xuống đất hâm mộ nói:“Tiện nghi cho ngươi!”
Tôn Vĩnh Nhân hiển nhiên là bị cái bít tất này làm khổ sở, nôn khan vài cái nhổ ra chút ít nước đắng, cố nén lại nói:“Các vị lão đại, các ngươi chỉ vì tiền, cũng không phải muốn mạng người, có thể hay không đừng đem cái này nhét vào miệng ta, thật là khổ muốn chết!”
Lão Nhị cười hắc hắc, ngồi xổm người xuống cẩn thận nhìn kỹ hắn nói:“Cái bít tất này ngày hôm qua ta mới dùng xong, không có mùi gì đâu, ngươi rất có phúc khí!”
Tôn Vĩnh Nhân nghe nói như thế, thiếu chút nữa tức đến bể phổi. Nhãn châu hắn xoay động, lập tức gật đầu phụ họa nói:“Đúng vậy! Ta thấy các ngươi cũng không giàu có a, muốn hay không ta tiếp tế các ngươi một ít, đợi có tiền thì trả lại ta!”
Mấy người này nghe nói như thế đều ngẩn ra, người cầm đầu đem bài ném lên trên mặt bàn, đi đến gần đánh giá Tôn Vĩnh Nhân nói:“Không ngờ ngươi còn có chút can đảm, phú hào đệ tử ta đã thấy không ít, nhưng mà giống như ngươi thì vẫn là người thứ nhất!”
Tôn Vĩnh Nhân nghe đến đó, trong mắt thoáng hiện đắc ý nói:“Bằng hữu, ta nói thật với ngươi, ta cũng là người hô phong hoán vũ à, nhớ năm đó tại Hoa Kỳ, người chết dưới tay của có tới bốn năm người!”
Ba người đều xông tới, đại hán cầm đầu khẽ cười nói:“Không ngờ còn là một nhân vật lớn! Tiểu tử, hai ngày này ngươi hãy biểu hiện cho tốt vào, không nên có ý đồ chạy khỏi nơi này, chúng ta không muốn lấy mạng của ngươi!”
Tôn Vĩnh Nhân vội vàng gật đầu, nói:“Ta cam đoan không chạy, vậy các ngươi có thể hay không giúp ta gỡ dây thừng lỏng một chút, để thời gian dài như vậy, toàn thân rất khó chịu!”
Lão đại nghe xong thoáng suy nghĩ, liền hướng đến bên cạnh nói:“Gỡ dây thừng cho hắn!”
Tôn Vĩnh Nhân bị dọa cho nhảy dựng, thấy mấy người này đều không có thần sắc ngoài ý muốn càng cảm thấy quái dị! Trên mặt hắn không có chút biểu hiện ra ngoài, chỉ cười nói:“Cảm ơn, các ngươi muốn tiền, ba ba của ta nhất định sẽ đưa ra, xin hãy yên tâm!”
Đại hán bên cạnh xuất ra một bả dao gâm, ngồi chồm hổm xuống, đem dây thừng của Tôn Vĩnh Nhân cắt đứt toàn bộ.
Đại hán cầm đầu nhích lại gần Tôn Vĩnh Nhân, mặt không biểu tình nói:“Ta khuyên ngươi đừng làm chuyện điên rồ, mỗi người ở đây muốn lấy mạng ngươi đều rất dễ dàng!” Nói xong không hề báo hiệu, quét chân đến thùng gỗ bên cạnh! Trong nháy mắt thùng gỗ giống như bị nổ bung, mảnh gỗ vụn bay ra đầy trời!
Tôn Vĩnh Nhân nhìn thấy uy lực này không khỏi giật mình, chỉ là hắn đã thấy qua Diệp Thiên Vân ra tay, nên sức miễn dịch rất mạnh mẽ, gật đầu nói:“Ta biết rồi, các ngươi đều có công phu, không phải là người trong võ lâm a?” Lại tiếp tục nói:“Không biết các vị bằng hữu xưng hô như thế nào?”
Mấy người này có chút biến sắc, đại hán cầm đầu hết sức ngạc nhiên:“Ngươi cũng biết võ lâm?” Tiện đà bổ sung nói:“Bọn ta là Lý Đại, Lý Nhị, Lý Tam a!
Tôn Vĩnh Nhân hoạt động thủ cước, ngoài miệng nhanh chóng nói:“Ta không phải là lão Tứ sao?”
Những người này nghe xong cười ha ha, lão đại rất vui nghe ý tứ của Tôn Vĩnh Nhân, chậm rãi nói:“Huynh đệ chúng ta tới Hương Cảng Hồng Kông sẽ trở về liền, cầm tiền xong, mọi người sẽ giải tán!”
Tôn Vĩnh Nhân thấy bọn họ đối với hai chữ võ lâm rất mẫn cảm, trong đầu khẽ động, thổi phồng nói:“Ta đã từng ở võ lâm một đoạn thời gian, Bát Cực Môn, Hình Ý môn, còn có Võ Đang Phái, ta đều nhận thức không ít!”
Vừa nói xong, Lý Đại thình lình bắt lấy cố của Tôn Vĩnh Nhân, tròng mắt hơi híp nói:“Ngươi quen Võ Đang Phái sao?”
Diệp Thiên Vân thấy hai người này có mùi thuốc súng nồng nặc, nhìn thoáng nhìn Dương Thiên Long nghi ngờ nói:“Các ngươi có đụng chạm với nhau sao?”
Dương Thiên Long mỉm cười, hai mắt bình thản không có gì kì lạ nhìn Trần Cảng Sinh, trong miệng thở khẽ nói:“Chưa đến nỗi đụng chạm gì, chỉ là từng tại trên chiến trường gặp qua, ý kiến có chút bất đồng thôi!”
Tai của Trần Cảng Sinh tinh tường nghe được ngôn luận của Dương Thiên Long, tiêu sái đi từng bước xuống, dùng ngữ khí căm hận nói:“Dương Thiên Long, ngươi nói sao mà nhẹ nhàng vậy, chẳng lẽ mười người huynh đệ của ta đều chết vô ích sao? Đó đều là bộ đội tinh anh, vì bồi dưỡng bọn họ mà tốn hao bao nhiêu thời gian cùng tinh lực? Nhưng vài trái bom đã đưa bọn họ đến thế giới bên kia! Ta không căm hận những phần tử khủng bố, nhưng mà ta hận ngươi! Đúng vậy, ngươi là người đáng chết nhất!”
Dương Thiên Long không chút nào bận tâm đốt một điếu xi gà, nhàn nhạt nhìn hắn một cái nói:“Ngươi muốn căm hận ai thì căm hận! Nhưng ngươi phải biết rằng điểm xuất phát của chúng ta căn bản bất đồng, chức trách của ta chính là bảo vệ thủ hạ và huynh đệ của ta, không phải sao?”
Trần Cảng Sinh giống như một đầu dã thú nổi điên, nghiến răng nghiến lợi vung quyền nói:“Ngươi vì một huynh đệ mà khiến cho toàn bộ mười mấy người bỏ mình! Ở đây nếu không phải là Hương Cảng Hồng Kồng, ta không chút do dự sẽ giết ngươi! Hiểu chưa?”
Mã Đinh cùng Thiệu Nhĩ đều có chút cổ quái nhìn Trần Cảng Sinh, tựa hồ muốn cười lại không dám cười.
Dương Thiên Long nhẹ nhàng nhổ ra một ngụm khói, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Trần Cảng Sinh nói:“Nếu như ở đây không phải Hương Cảng Hồng Kông, ta đã đem ngươi băm thành một trăm khối để cho chó ăn! Không có tin tức giả của các ngươi, ta sẽ đi cứu huynh đệ của ta sao? Các ngươi là lũ chết tiệt hỗn đản! Mặc dù ta đã cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn muốn mắng mấy câu, bằng không thì không đủ để biểu đạt sự phẫn nộ của ta!”
Trần Cảng Sinh tựa hồ nghĩ tới điều gì. Sắc mặt thoáng biến đổi. Lãnh đạm nói:“Tốt lắm, chúng ta đi thôi!” Nói xong đùng đùng nổi giận rời khỏi nhà Tôn Minh Vũ.
Diệp Thiên Vân có chút tò mò liền nói với Dương Thiên Long:“Chuyện gì xảy ra?”
Dương Thiên Long nhớ lại nói:“Là chuyện ba năm trước, khi đó ta còn ở Lauretto, dẫn đầu một đội lính đánh thuê bảo vệ mấy người đến Châu Phi, kết quả đã bị tập kích. Nhưng trùng hợp chính là, lúc ấy bộ đội bọn hắn cũng bị vây khốn ngay đó. Đội trưởng của bọn hắn tung ra tin tức giả, để cho người của ta đi chịu chết, kết quả một huynh đệ tốt nhất của ta bị thương!”
Diệp Thiên Vân có chút hứng thú, tiếp tục hỏi:“Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Dương Thiên Long cười lạnh một tiếng. Nói:“Sau đó ta liền phá vòng vây mà bọn họ ngăn chặn. Lợi dụng lúc bọn họ không để ý. Đem huynh đệ của ta cứu ra!” Nói đến đây có chút khổ sở nói tiếp:“Đáng tiếc, hắn thiếu một cánh tay. Năm đó hắn mới hai mươi hai tuổi!”
Diệp Thiên Vân nghe được ân oán của hai người, không nói gì thêm. Trên chiến trường nơi nào có bằng hữu vĩnh viễn bảo vệ mình, có thể hy sinh vì mình, đây là chuyện không thể!
Dương Thiên Long hướng tới hai người bảo tiêu có chút cả giận nói:“Hai tên khốn kiếp các ngươi, chuyện đơn giản như vậy cũng có thể để phiền toái, thoạt nhìn các ngươi trong Dong Binh giới không ngờ lại ngu ngốc như vậy. Được rồi! Ta sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Thiệu Nhĩ bị hai câu này làm cho sắc mặt đau khổ. Nhưng lại không nói một lời!
Mã Đinh thì bất đồng, lập tức kêu oan uổng nói:“Trời ạ. Lão bản, ngươi không phải muốn chúng ta đi làm tên khất cái a? Lần này thật không phải là sai lầm của ta, ngươi biết Tôn Vĩnh Nhân tính tình cổ quái vô cùng, hắn không đồng ý cho chúng ta đi theo bảo vệ, bắt chúng ta phải chạy về, chúng ta chỉ có thể nghe hắn!”
Diệp Thiên Vân biết tính tình của Tôn Vĩnh Nhân, xem bảo tiêu như bảo mẫu, lúc cần thì phải có mặt, không cần thì một cước đá văng ra. Hôm nay xảy ra bắt cóc coi như là hắn không may, ai bảo bình thường không chịu chú trọng an toàn của mình. Cho nên nói với Dương Thiên Long:“Tôn Vĩnh Nhân cũng thật là như vậy, ngươi cũng tinh tường, nếu trách cứ bọn họ thì thà ngẫm lại biện pháp, làm sao có thể tìm được những người bắt cóc kia!”
Mã Đinh nghe đến đó lập tức lộ ra thần sắc cảm kích, cẩn thận nói:“Đúng vậy, lão bản, ta biết cú điện thoại cuối cùng của Tôn Vĩnh Nhân là cho ai, nhưng mà không biết nhà của hắn ở đâu!”
Dương Thiên Long nhìn nhìn nói:“Chuyện này có nói cho Trần Cảng Sinh không?”
Mã Đinh không biết Dương Thiên Long rốt cuộc là có ý tứ gì, đành phải thành thật nói:“Ách............ vừa mới nói xong, hắn nói muốn đi nơi nào đó tìm kiếm!”
Dương Thiên Long trợn mắt nhìn, chậm rãi nói:“Để cho bọn họ đi thăm dò đi, có tin tức gì thì chúng ta sẽ hành động, chỉ cần đối phương có thể xuất hiện, ta nghĩ khẳng định là chạy không thoát!”
Hương Cảng Hồng Kông, trong kho hàng của bến tàu Vịnh Tử.
Kho hàng này được xây tại bờ biển, trường kỳ ẩm ướt làm cho trong phòng sinh ra mùi nấm mốc. Tôn Vĩnh Nhân nằm nghiêng trên mặt đất, tay cùng chân đều bị dây thừng trói lại thật chặt, trong miệng nhét một chiếc bít tất, mồ hôi trên mặt cùng tro bụi trộn lẫn vào nhau, giống như là hoa văn trên khuôn mặt của một con mèo vậy, thoạt nhìn thật sự làm cho người ta ngán ngẫm.
Tại phụ cận gần đó có một chiếc bàn không mới không cũ, trên đó bày biện hai khẩu súng ngắn, ba người trung niên ước chừng bốn mươi ngồi tại đó, mỗi người ăn mặc đều rất quẫn bách, có chút giống như dân chạy nạn vậy, vây quanh ở trên mặt bàn đánh Poker.
Vừa vặn chơi hết một ván, trong đó một cái hắc tráng thanh âm buồn bực nói:“Mẹ kiếp thời tiết Hương Cảng Hồng Kông này, Lão Tử đúng là khổ tám đời mà, lão Tam, lấy cho ta thêm một chai bia!”
Người được xưng là lão Tam không hề động, chỉ là ngẩng đầu liếc nhìn sau đó tiếp tục đánh bài.
Người nói chuyện nọ không khỏi trừng mắt nói:“Vương Bát Đản, phản rồi! Gọi ngươi đi có nghe thấy không hả!”
Trên bàn, một người trầm ổn nhất cau mày nói:“Lão Nhị, ta nói bao nhiêu lần rồi, không cho ngươi uống rượu, ngươi cả đời đều vì rượu làm cho chậm trễ, nếu không hôm nay làm sao xảy ra chuyện tình này?” Nói xong nhìn nhìn đồng hồ điện tử, liếc qua Tôn Vĩnh Nhân trên mặt dất nói:“Lão Nhị, đã đến giờ cho hắn cơm ăn, đừng để hắn chết đói, chúng ta chỉ cần tiền, không cần mạng của hắn!”
Hắc tráng lão Nhị nghe được đành phải đứng dậy, đem lưng rời khỏi ghế, trong miệng hùng hùng hổ hổ nói:“Lão Tử chưa bao giờ phải làm như vậy, coi như vận khí *** chó của ngươi rất tốt!” Nói xong dùng bàn tay đen sì cầm một cái xiên thịt nhét vào trong miệng nhai vài cái, đi đến gần Tôn Vĩnh Nhân một tay nắm lấy miệng lôi bít tất ra, ném xuống đất hâm mộ nói:“Tiện nghi cho ngươi!”
Tôn Vĩnh Nhân hiển nhiên là bị cái bít tất này làm khổ sở, nôn khan vài cái nhổ ra chút ít nước đắng, cố nén lại nói:“Các vị lão đại, các ngươi chỉ vì tiền, cũng không phải muốn mạng người, có thể hay không đừng đem cái này nhét vào miệng ta, thật là khổ muốn chết!”
Lão Nhị cười hắc hắc, ngồi xổm người xuống cẩn thận nhìn kỹ hắn nói:“Cái bít tất này ngày hôm qua ta mới dùng xong, không có mùi gì đâu, ngươi rất có phúc khí!”
Tôn Vĩnh Nhân nghe nói như thế, thiếu chút nữa tức đến bể phổi. Nhãn châu hắn xoay động, lập tức gật đầu phụ họa nói:“Đúng vậy! Ta thấy các ngươi cũng không giàu có a, muốn hay không ta tiếp tế các ngươi một ít, đợi có tiền thì trả lại ta!”
Mấy người này nghe nói như thế đều ngẩn ra, người cầm đầu đem bài ném lên trên mặt bàn, đi đến gần đánh giá Tôn Vĩnh Nhân nói:“Không ngờ ngươi còn có chút can đảm, phú hào đệ tử ta đã thấy không ít, nhưng mà giống như ngươi thì vẫn là người thứ nhất!”
Tôn Vĩnh Nhân nghe đến đó, trong mắt thoáng hiện đắc ý nói:“Bằng hữu, ta nói thật với ngươi, ta cũng là người hô phong hoán vũ à, nhớ năm đó tại Hoa Kỳ, người chết dưới tay của có tới bốn năm người!”
Ba người đều xông tới, đại hán cầm đầu khẽ cười nói:“Không ngờ còn là một nhân vật lớn! Tiểu tử, hai ngày này ngươi hãy biểu hiện cho tốt vào, không nên có ý đồ chạy khỏi nơi này, chúng ta không muốn lấy mạng của ngươi!”
Tôn Vĩnh Nhân vội vàng gật đầu, nói:“Ta cam đoan không chạy, vậy các ngươi có thể hay không giúp ta gỡ dây thừng lỏng một chút, để thời gian dài như vậy, toàn thân rất khó chịu!”
Lão đại nghe xong thoáng suy nghĩ, liền hướng đến bên cạnh nói:“Gỡ dây thừng cho hắn!”
Tôn Vĩnh Nhân bị dọa cho nhảy dựng, thấy mấy người này đều không có thần sắc ngoài ý muốn càng cảm thấy quái dị! Trên mặt hắn không có chút biểu hiện ra ngoài, chỉ cười nói:“Cảm ơn, các ngươi muốn tiền, ba ba của ta nhất định sẽ đưa ra, xin hãy yên tâm!”
Đại hán bên cạnh xuất ra một bả dao gâm, ngồi chồm hổm xuống, đem dây thừng của Tôn Vĩnh Nhân cắt đứt toàn bộ.
Đại hán cầm đầu nhích lại gần Tôn Vĩnh Nhân, mặt không biểu tình nói:“Ta khuyên ngươi đừng làm chuyện điên rồ, mỗi người ở đây muốn lấy mạng ngươi đều rất dễ dàng!” Nói xong không hề báo hiệu, quét chân đến thùng gỗ bên cạnh! Trong nháy mắt thùng gỗ giống như bị nổ bung, mảnh gỗ vụn bay ra đầy trời!
Tôn Vĩnh Nhân nhìn thấy uy lực này không khỏi giật mình, chỉ là hắn đã thấy qua Diệp Thiên Vân ra tay, nên sức miễn dịch rất mạnh mẽ, gật đầu nói:“Ta biết rồi, các ngươi đều có công phu, không phải là người trong võ lâm a?” Lại tiếp tục nói:“Không biết các vị bằng hữu xưng hô như thế nào?”
Mấy người này có chút biến sắc, đại hán cầm đầu hết sức ngạc nhiên:“Ngươi cũng biết võ lâm?” Tiện đà bổ sung nói:“Bọn ta là Lý Đại, Lý Nhị, Lý Tam a!
Tôn Vĩnh Nhân hoạt động thủ cước, ngoài miệng nhanh chóng nói:“Ta không phải là lão Tứ sao?”
Những người này nghe xong cười ha ha, lão đại rất vui nghe ý tứ của Tôn Vĩnh Nhân, chậm rãi nói:“Huynh đệ chúng ta tới Hương Cảng Hồng Kông sẽ trở về liền, cầm tiền xong, mọi người sẽ giải tán!”
Tôn Vĩnh Nhân thấy bọn họ đối với hai chữ võ lâm rất mẫn cảm, trong đầu khẽ động, thổi phồng nói:“Ta đã từng ở võ lâm một đoạn thời gian, Bát Cực Môn, Hình Ý môn, còn có Võ Đang Phái, ta đều nhận thức không ít!”
Vừa nói xong, Lý Đại thình lình bắt lấy cố của Tôn Vĩnh Nhân, tròng mắt hơi híp nói:“Ngươi quen Võ Đang Phái sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.