Quyển 1 - Chương 332: Hậm hực
Đại Đại Vương
12/04/2013
Khi Diệp Thiên Vân đến Hình Ý Môn thì đã mười hai giờ rồi, trên núi Hình Ý tĩnh im ắng tĩnh lặng, mấy lần lên Hình Ý Môn đều là buổi tối nên hắn có ấn tượng rất sâu sắc với cảnh ban đêm ở nơi này, Trần Bỉnh Đức đưa hắn tới cửa núi rồi về, xem chừng anh ta cũng không định vào Hình Ý Môn.
Nhưng trước khi đi còn cho Diệp Thiên Vân không ít lời khuyên, đại thể đều là bảo hắn cẩn thận Tây phái một chút, hơn nữa tình hình rất hỗn loạn.
Diệp Thiên Vân cũng nắm được điều này, khi bị ám sát hắn sớm đã biết rồi, mâu thuẫn của ba phái đã tồn tại từ lâu, mà lại không có môn chủ hòa giải, thế thì chỉ có loạn. Trước đây Tiêu Hùng còn làm kẻ hòa giải trong đó, nhưng bây giờ e là cũng có ý tranh giành, nên sự việc đã trở nên rất tế nhị.
Lần này Tiêu Hùng đưa Diệp Thiên Vân ra Hình Ý Môn, một phần lớn nguyên nhân có thể là vì hắn ra tay quá mạnh, thông thường chỉ cần người giao thủ bị thương không chết, một lần hai lần cũng được, nhưng nếu số lần nhiều rồi, thù hận giữa hai phái cũng nhiều, đến lúc đó Tây phái và Bắc phái kết hợp với nhau, thì Tiêu Hùng muốn trở mình cũng không thể.
Mặc dù Diệp Thiên Vân là trụ cột của Trung mạch, nhưng trên cái trụ này lại mọc đầy gai, một cái không tốt cũng sẽ khiến bản thân bị thương, có chút giống Thất Thương Quyền, nên bị đưa ra môn phái cũng đã có cách nói.
Thật ra tất cả mọi thứ của Diệp Thiên Vân cũng chỉ là suy đoán , hắn không thể khẳng định Tiêu Hùng có phải thật sự có dã tâm thống nhất Hình Ý Môn không. Tất cả những thứ này đều là suy nghĩ của bản thân. Hắn không phải là một người ngu xuẩn, nhưng muốn nói đến thông minh, thì cũng phải xem trên phương diện nào, trên phương diện võ thuật có thể nói đạt tới đỉnh cao, nhưng trong việc làm người đối ngoại thì còn hơi khờ khạo, trong tranh giành quyền lực thì mới thật là một thằng chíp hôi, những gì hắn đã làm cũng chẳng qua chỉ là hai từ“ Học hỏi, nhìn kỹ”
Diệp Thiên Vân có một điểm tốt là tự mình biết mình, với nhưng việc không thạo hắn thường sẽ nghiên cứu, học hỏi, thông qua sự tiến bộ không ngừng để bù đắp những thiếu sót của bản thân, mà tuyệt đối không làm những việc mình không chắc chắn
Diệp Thiên Vân không dùng lại ở phía trước, cho dù nhìn thấy Tiêu Hùng cũng không thể nói thêm chuyện gì, mà đi thẳng ra sau núi. Hiện giờ hắn muốn rời xa phía trước, tập trung hết vào mười hai hình Hình Ý, vả lại còn muốn học Kim Chung Tráo.
Thật ra Tiêu Hùng rút cục có dã tâm gì, dùng thủ đoạn gì đều không liên quan gì tới hắn. Hiện giờ hắn đang ngồi trên thuyền, mà lại còn biết bơi, nếu Tiêu Hùng thắng rồi, thì cũng không có hại gì với hắn. Ngược lại nếu Tiêu Hùng thua, thì cái quyết định xấu nhất là rời Hình Ý Môn , đây đã là một quyết định không hay.
Hình Ý Môn mặc dù gây phiền phức cũng phải xem xét, với thực lực của hắn, người của ba phái đều rất rõ, cho nên hiện giờ hắn có thể thoải mái ra sau núi học, hoàn toàn không cần lo nghĩ.
Diệp Thiên Vân tới phía sau núi, các lão quái đều đã nghỉ ngơi, trong sân tĩnh mịch, mà ngay cả con đại hoàng cũng ngủ rồi, cử động của hắn rất khẽ, cố gắng không quấy rầy người khác
Nhưng hắn phát hiện đèn phòng tiếp khách của Lý Thiên Kiêu vẫn còn sáng, bên trong thỉnh thoảng có bóng người chớp động, Diệp Thiên Vân thở dài. Lý Thiên Kiêu rất giữ thể diện , thà ở đây tự luyện tập cũng không bằng lòng ra sau núi, kiểu con gái thế này không biết nói gì mới được.
Sau khi đẩy cửa liền thấy bóng Lý Thiên Kiêu bỗng nhiên dừng lại, nàng quay ngoắt người lại quát khẽ: “Ai!”.
Diệp Thiên Vân bước vào, người mặc quần áo du lịch đơn thuần đi tới, hắn đi lần này khoảng nửa tháng rồi, nhìn thấy Lý Thiên Kiêu khẽ gật đầu nói: “Lý sư tỷ!”. Chào hỏi chẳng qua cũng chỉ là hình thức, dù sao hai người cùng một chỗ cũng không thể mắt trợn mày ngược, như thế ảnh hưởng đến tâm trạng của người ta, cho dù là ai cũng không hay.
Lý Thiên Kiêu mấy ngày không gặp hốc hác hẳn đi, người cũng có vẻ không có tinh thần, nhưng xem ra cũng đã luyện trong phòng khách lâu rồi, phản ứng đầu tiên của nàng nhìn thấy Diệp Thiên Vân là vành mắt đỏ lên, rồi đột nhiên cười hì hì, nàng như vui lại như buồn nói: “Mấy ngày không gặp tên oan gia này, lại thấy không thoải mái, làm tôi cả ngày ở đây buồn chết”.
Diệp Thiên Vân hơi buồn cười, khi chưa đi Lý Thiên Kiêu không ít cãi lộn, thật ra hắn có chút hiểu cảm giác của Lý Thiên Kiêu , một người trường kỳ tự học võ thuật, tâm tình nhất định không tốt, cần phải trút hết tâm sự, nếu không sẽ càng ngày càng không tự tin với võ thuật.
Hắn cũng rất có cảm xúc ở phương diện này. Bởi vì trước đó hắn cũng là luyện tập một mình, Lý Thiên Kiêu lúc này như đang đi trên con đường cũ của hắn, khiến hắn có cảm giác rất thông cảm, nên khẽ gật đầu nói: “Vâng, tôi cũng mới về, dạo này vẫn khỏe chứ?”.
Cảm xúc đã khá hơn của Lý Thiên Kiêu lại thay đổi, nước mắt không kìm được như nước lũ vỡ bờ, người nàng đã hốc hác, lúc này lại điềm đạm đáng thương, toàn thân áo trắng làm cho vẻ u sầu càng lộ rõ, nàng mơ hồ khóc: “Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, mấy ngày nay luôn cảm thấy buồn bực”.
Diệp Thiên Vân biết trong lòng nàng không vui, bị Vô Vi Đạo Nhân từ chối truyền nghề tâm trạng nhất định không dễ chịu, quan trong là nàng còn mạnh mẽ, nếu cứ thế này võ công sẽ không có tiến triển gì, có thể còn mắc chứng sầu muộn, nên hắn cười ha hả nói : “Mấy ngày này chị không ra ngoài à!”.
Lý Thiên Kiêu vừa khóc vừa nhìn Diệp Thiên Vân bằng cặp mắt to như trái đào, nghi ngờ hỏi: “Sao cậu biết?”
Diệp Thiên Vân quan sát trên dưới một lúc, rồi mới cười nói: “Thì đoán, chị ở trong phòng còn đi chân đất,nên nghĩ có thể hàng ngày chị không ra ngoài hoạt động, như thế này rất có hại cho sức khỏe”.
Lý Thiên Kiêu vừa nghe vô thức rụt đôi chân không sạch sẽ lắm về phía sau, chỉ là ánh lên ánh đèn đôi chân này lại cũng rất xinh xắn, nàng nói có chút oán hận: “Mấy lão quái ngoài kia, ai cũng không muốn dạy tôi, bọn họ luôn so sánh tôi với cậu, chả có ai là thứ tốt cả!”.
Diệp Thiên Vân nghe rồi cũng không biết nói gì cho được, mấy ngày trước mở miệng là gọi lão tổ, giờ đã biến thành lão quái, lại chẳng phải là thứ tốt nữa, hắn mãi mãi không thể hiểu nổi phụ nữ.
Nhưng Lý Thiên Kiêu cứ tiếp tục như thế thì sẽ chết trong cái phòng này , đây không phải nói đùa, một người cả ngày ở trong phòng lại không có tinh thần, sẽ chỉ mắc bệnh tâm thần thôi.
Lý Thiên Kiêu nhìn túi của Diệp Thiên Vân chưa bỏ xuống, lúc này lại còn đeo một cặp kính, nàng không nhịn được trêu: “Nhìn dáng cậu thật có vẻ thư sinh, đã đi đâu lừa con gái nhà người ta chưa !”.
Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: “Không có, tôi chỉ là thay mặt Trung phái xử lý một số việc, tôi khuyên chị hay là nghỉ ngơi một thời gian đi, nếu không cứ luyện tiếp thì nhất định sẽ xảy ra chuyện!”.
Vẻ mặt Lý Thiên Kiêu khó chịu, nàng hiện giờ tiến thoái lưỡng nan, về Bắc phái thì tất cả mọi thứ đã làm, bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển, vì thế cũng chần chừ rất lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu gạt bỏ ý kiến của Diệp Thiên Vân .
Diệp Thiên Vân cũng hiểu rõ tình cảnh của Lý Thiên Kiêu , thật ra ở Bắc phái mặt ngoài cũng không chắc náo nhiệt như vậy, một người con gái luôn có người không phục nói này nói kia, hắn thoáng trầm ngâm rồi nói: “Mai tôi đi nói với Vô Văn Đạo Nhân, xem xem có thể chỉ bảo cho chị không?”
Lý Thiên Kiêu nghe xong sửng sốt, ngay sau đó nàng có chút không dám tin vào tai mình. Diệp Thiên Vân không biểu hiện ra cái gì khác, nàng không chắc chắn hỏi: “Cậu nói khiến Vô Vi sư thúc tổ….”. Trong mắt nàng rõ ràng là một tia hi vọng, long lanh có thần nhìn Diệp Thiên Vân .
Diệp Thiên Vân cũng không thích một người “độc chiếm”. Bởi vì hắn tự tin vào bản thân, nếu hắn kém hơn người khác, thì sẽ tự mình tìm nguyên nhân, yêu cầu của hắn với bản thân rất hà khắc, có lẽ đây là một loại tinh thần không chịu thua, chính là vì thế này hắn mới tiêu tốn một trăm phần trăm sức lực vào luyện tập.
Hắn khẳng định câu hỏi của Lý Thiên Kiêu, nói: “Chỉ là tôi không dám bảo đảm, tính cách của Vô Vi Đạo Nhân chị cũng rõ, nếu ông ấy không dạy tôi cũng không có cách nào”.
Lý Thiên Kiêu gật mạnh, chỉ sợ Diệp Thiên Vân đổi ý, sau đó nàng đứng đó cười ngây ra, dường như sự buồn bã không vui mấy ngày nay đều phun ra hết, cảm kích nhìn Diệp Thiên Vân hồi lâu, khẽ nói: “Cho dù có thành công hay không, tôi cũng rất cám ơn cậu, thực sự, không ngờ tấm lòng của cậu lại rộng lượng như vậy”.
Diệp Thiên Vân hiểu ý nói: “Tôi mang đồ về trước”.Vừa nói hắn cũng không quan tâm Lý Thiên Kiêu thế nào, cầm hết đồ mang về phòng trước. Mấy ngày nay vì không ở, trên mặt bàn đã đóng một lớp bụi, hắn mất mấy phút để dọn dẹp cả phòng, sau đó mới cầm thuốc lên, lại mang bếp lò ra giữa sân, bắt đầu bật lửa.
Lý Thiên Kiêu còn tưởng Diệp Thiên Vân ngủ rồi, không ngờ chỉ là dạo một vòng rồi lại đi ra. Trong lòng nàng rất muốn có một người nói chuyện cùng, những ngày sống một mình thật ra khiến nàng có cảm giác dằn vặt, giày vò.
Diệp Thiên Vân cầm những thứ thuốc đã trộn với nhau ra, đợi lửa lên bắt đầu sao khô thuốc. Nét mặt hắn rất chuyên tâm, suy cho cùng mấy ngày trước có Hứa Tinh giúp đỡ, hắn không cần để tâm như thế, nhưng lần này lại không giống vậy, chỉ là một mình hắn, tất nhiên phải cẩn thận một chút, những thứ thuốc này đều có giá nghìn vàng.
Lý Thiên Kiêu ngửi thấy mùi thuốc không khỏi tò mò hỏi: “Cậu có bệnh à”.
Diệp Thiên Vân lắc đầu không nói, chuyện thế này hắn không muốn nói với người khác, đương nhiên càng ít người biết càng tốt.
Lý Thiên Kiêu nhìn Diệp Thiên Vân không trả lời, cũng không hỏi lại. Bây giờ nàng như một con chim nhỏ vui sướng, chủ động nhận nhiệm vụ, nói: “Nếu không thì tôi giúp cậu nhé, thật ra tôi cũng thường phải cần một ít thuốc Đông y, nên chắc không có vấn đề gì”.
Diệp Thiên Vân cảm thấy vừa lòng, một mình hắn làm cũng hơi vội, nên giao nhiệm vụ cho nàng ta, sau đó mình đi đổ nước, chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ.
Trong những ngày ra ngoài, thật ra hắn cũng không ngừng luyện Kim Chung Tráo , chỉ là tiến độ quá chậm, nên vừa về đã định bắt đầu lấy thuốc luyện.
Đêm nay, Diệp Thiên Vân cuối cùng lại tập trung vào nâng cao tốc độ Kim Chung Tráo rồi.
Nhưng trước khi đi còn cho Diệp Thiên Vân không ít lời khuyên, đại thể đều là bảo hắn cẩn thận Tây phái một chút, hơn nữa tình hình rất hỗn loạn.
Diệp Thiên Vân cũng nắm được điều này, khi bị ám sát hắn sớm đã biết rồi, mâu thuẫn của ba phái đã tồn tại từ lâu, mà lại không có môn chủ hòa giải, thế thì chỉ có loạn. Trước đây Tiêu Hùng còn làm kẻ hòa giải trong đó, nhưng bây giờ e là cũng có ý tranh giành, nên sự việc đã trở nên rất tế nhị.
Lần này Tiêu Hùng đưa Diệp Thiên Vân ra Hình Ý Môn, một phần lớn nguyên nhân có thể là vì hắn ra tay quá mạnh, thông thường chỉ cần người giao thủ bị thương không chết, một lần hai lần cũng được, nhưng nếu số lần nhiều rồi, thù hận giữa hai phái cũng nhiều, đến lúc đó Tây phái và Bắc phái kết hợp với nhau, thì Tiêu Hùng muốn trở mình cũng không thể.
Mặc dù Diệp Thiên Vân là trụ cột của Trung mạch, nhưng trên cái trụ này lại mọc đầy gai, một cái không tốt cũng sẽ khiến bản thân bị thương, có chút giống Thất Thương Quyền, nên bị đưa ra môn phái cũng đã có cách nói.
Thật ra tất cả mọi thứ của Diệp Thiên Vân cũng chỉ là suy đoán , hắn không thể khẳng định Tiêu Hùng có phải thật sự có dã tâm thống nhất Hình Ý Môn không. Tất cả những thứ này đều là suy nghĩ của bản thân. Hắn không phải là một người ngu xuẩn, nhưng muốn nói đến thông minh, thì cũng phải xem trên phương diện nào, trên phương diện võ thuật có thể nói đạt tới đỉnh cao, nhưng trong việc làm người đối ngoại thì còn hơi khờ khạo, trong tranh giành quyền lực thì mới thật là một thằng chíp hôi, những gì hắn đã làm cũng chẳng qua chỉ là hai từ“ Học hỏi, nhìn kỹ”
Diệp Thiên Vân có một điểm tốt là tự mình biết mình, với nhưng việc không thạo hắn thường sẽ nghiên cứu, học hỏi, thông qua sự tiến bộ không ngừng để bù đắp những thiếu sót của bản thân, mà tuyệt đối không làm những việc mình không chắc chắn
Diệp Thiên Vân không dùng lại ở phía trước, cho dù nhìn thấy Tiêu Hùng cũng không thể nói thêm chuyện gì, mà đi thẳng ra sau núi. Hiện giờ hắn muốn rời xa phía trước, tập trung hết vào mười hai hình Hình Ý, vả lại còn muốn học Kim Chung Tráo.
Thật ra Tiêu Hùng rút cục có dã tâm gì, dùng thủ đoạn gì đều không liên quan gì tới hắn. Hiện giờ hắn đang ngồi trên thuyền, mà lại còn biết bơi, nếu Tiêu Hùng thắng rồi, thì cũng không có hại gì với hắn. Ngược lại nếu Tiêu Hùng thua, thì cái quyết định xấu nhất là rời Hình Ý Môn , đây đã là một quyết định không hay.
Hình Ý Môn mặc dù gây phiền phức cũng phải xem xét, với thực lực của hắn, người của ba phái đều rất rõ, cho nên hiện giờ hắn có thể thoải mái ra sau núi học, hoàn toàn không cần lo nghĩ.
Diệp Thiên Vân tới phía sau núi, các lão quái đều đã nghỉ ngơi, trong sân tĩnh mịch, mà ngay cả con đại hoàng cũng ngủ rồi, cử động của hắn rất khẽ, cố gắng không quấy rầy người khác
Nhưng hắn phát hiện đèn phòng tiếp khách của Lý Thiên Kiêu vẫn còn sáng, bên trong thỉnh thoảng có bóng người chớp động, Diệp Thiên Vân thở dài. Lý Thiên Kiêu rất giữ thể diện , thà ở đây tự luyện tập cũng không bằng lòng ra sau núi, kiểu con gái thế này không biết nói gì mới được.
Sau khi đẩy cửa liền thấy bóng Lý Thiên Kiêu bỗng nhiên dừng lại, nàng quay ngoắt người lại quát khẽ: “Ai!”.
Diệp Thiên Vân bước vào, người mặc quần áo du lịch đơn thuần đi tới, hắn đi lần này khoảng nửa tháng rồi, nhìn thấy Lý Thiên Kiêu khẽ gật đầu nói: “Lý sư tỷ!”. Chào hỏi chẳng qua cũng chỉ là hình thức, dù sao hai người cùng một chỗ cũng không thể mắt trợn mày ngược, như thế ảnh hưởng đến tâm trạng của người ta, cho dù là ai cũng không hay.
Lý Thiên Kiêu mấy ngày không gặp hốc hác hẳn đi, người cũng có vẻ không có tinh thần, nhưng xem ra cũng đã luyện trong phòng khách lâu rồi, phản ứng đầu tiên của nàng nhìn thấy Diệp Thiên Vân là vành mắt đỏ lên, rồi đột nhiên cười hì hì, nàng như vui lại như buồn nói: “Mấy ngày không gặp tên oan gia này, lại thấy không thoải mái, làm tôi cả ngày ở đây buồn chết”.
Diệp Thiên Vân hơi buồn cười, khi chưa đi Lý Thiên Kiêu không ít cãi lộn, thật ra hắn có chút hiểu cảm giác của Lý Thiên Kiêu , một người trường kỳ tự học võ thuật, tâm tình nhất định không tốt, cần phải trút hết tâm sự, nếu không sẽ càng ngày càng không tự tin với võ thuật.
Hắn cũng rất có cảm xúc ở phương diện này. Bởi vì trước đó hắn cũng là luyện tập một mình, Lý Thiên Kiêu lúc này như đang đi trên con đường cũ của hắn, khiến hắn có cảm giác rất thông cảm, nên khẽ gật đầu nói: “Vâng, tôi cũng mới về, dạo này vẫn khỏe chứ?”.
Cảm xúc đã khá hơn của Lý Thiên Kiêu lại thay đổi, nước mắt không kìm được như nước lũ vỡ bờ, người nàng đã hốc hác, lúc này lại điềm đạm đáng thương, toàn thân áo trắng làm cho vẻ u sầu càng lộ rõ, nàng mơ hồ khóc: “Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, mấy ngày nay luôn cảm thấy buồn bực”.
Diệp Thiên Vân biết trong lòng nàng không vui, bị Vô Vi Đạo Nhân từ chối truyền nghề tâm trạng nhất định không dễ chịu, quan trong là nàng còn mạnh mẽ, nếu cứ thế này võ công sẽ không có tiến triển gì, có thể còn mắc chứng sầu muộn, nên hắn cười ha hả nói : “Mấy ngày này chị không ra ngoài à!”.
Lý Thiên Kiêu vừa khóc vừa nhìn Diệp Thiên Vân bằng cặp mắt to như trái đào, nghi ngờ hỏi: “Sao cậu biết?”
Diệp Thiên Vân quan sát trên dưới một lúc, rồi mới cười nói: “Thì đoán, chị ở trong phòng còn đi chân đất,nên nghĩ có thể hàng ngày chị không ra ngoài hoạt động, như thế này rất có hại cho sức khỏe”.
Lý Thiên Kiêu vừa nghe vô thức rụt đôi chân không sạch sẽ lắm về phía sau, chỉ là ánh lên ánh đèn đôi chân này lại cũng rất xinh xắn, nàng nói có chút oán hận: “Mấy lão quái ngoài kia, ai cũng không muốn dạy tôi, bọn họ luôn so sánh tôi với cậu, chả có ai là thứ tốt cả!”.
Diệp Thiên Vân nghe rồi cũng không biết nói gì cho được, mấy ngày trước mở miệng là gọi lão tổ, giờ đã biến thành lão quái, lại chẳng phải là thứ tốt nữa, hắn mãi mãi không thể hiểu nổi phụ nữ.
Nhưng Lý Thiên Kiêu cứ tiếp tục như thế thì sẽ chết trong cái phòng này , đây không phải nói đùa, một người cả ngày ở trong phòng lại không có tinh thần, sẽ chỉ mắc bệnh tâm thần thôi.
Lý Thiên Kiêu nhìn túi của Diệp Thiên Vân chưa bỏ xuống, lúc này lại còn đeo một cặp kính, nàng không nhịn được trêu: “Nhìn dáng cậu thật có vẻ thư sinh, đã đi đâu lừa con gái nhà người ta chưa !”.
Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: “Không có, tôi chỉ là thay mặt Trung phái xử lý một số việc, tôi khuyên chị hay là nghỉ ngơi một thời gian đi, nếu không cứ luyện tiếp thì nhất định sẽ xảy ra chuyện!”.
Vẻ mặt Lý Thiên Kiêu khó chịu, nàng hiện giờ tiến thoái lưỡng nan, về Bắc phái thì tất cả mọi thứ đã làm, bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển, vì thế cũng chần chừ rất lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu gạt bỏ ý kiến của Diệp Thiên Vân .
Diệp Thiên Vân cũng hiểu rõ tình cảnh của Lý Thiên Kiêu , thật ra ở Bắc phái mặt ngoài cũng không chắc náo nhiệt như vậy, một người con gái luôn có người không phục nói này nói kia, hắn thoáng trầm ngâm rồi nói: “Mai tôi đi nói với Vô Văn Đạo Nhân, xem xem có thể chỉ bảo cho chị không?”
Lý Thiên Kiêu nghe xong sửng sốt, ngay sau đó nàng có chút không dám tin vào tai mình. Diệp Thiên Vân không biểu hiện ra cái gì khác, nàng không chắc chắn hỏi: “Cậu nói khiến Vô Vi sư thúc tổ….”. Trong mắt nàng rõ ràng là một tia hi vọng, long lanh có thần nhìn Diệp Thiên Vân .
Diệp Thiên Vân cũng không thích một người “độc chiếm”. Bởi vì hắn tự tin vào bản thân, nếu hắn kém hơn người khác, thì sẽ tự mình tìm nguyên nhân, yêu cầu của hắn với bản thân rất hà khắc, có lẽ đây là một loại tinh thần không chịu thua, chính là vì thế này hắn mới tiêu tốn một trăm phần trăm sức lực vào luyện tập.
Hắn khẳng định câu hỏi của Lý Thiên Kiêu, nói: “Chỉ là tôi không dám bảo đảm, tính cách của Vô Vi Đạo Nhân chị cũng rõ, nếu ông ấy không dạy tôi cũng không có cách nào”.
Lý Thiên Kiêu gật mạnh, chỉ sợ Diệp Thiên Vân đổi ý, sau đó nàng đứng đó cười ngây ra, dường như sự buồn bã không vui mấy ngày nay đều phun ra hết, cảm kích nhìn Diệp Thiên Vân hồi lâu, khẽ nói: “Cho dù có thành công hay không, tôi cũng rất cám ơn cậu, thực sự, không ngờ tấm lòng của cậu lại rộng lượng như vậy”.
Diệp Thiên Vân hiểu ý nói: “Tôi mang đồ về trước”.Vừa nói hắn cũng không quan tâm Lý Thiên Kiêu thế nào, cầm hết đồ mang về phòng trước. Mấy ngày nay vì không ở, trên mặt bàn đã đóng một lớp bụi, hắn mất mấy phút để dọn dẹp cả phòng, sau đó mới cầm thuốc lên, lại mang bếp lò ra giữa sân, bắt đầu bật lửa.
Lý Thiên Kiêu còn tưởng Diệp Thiên Vân ngủ rồi, không ngờ chỉ là dạo một vòng rồi lại đi ra. Trong lòng nàng rất muốn có một người nói chuyện cùng, những ngày sống một mình thật ra khiến nàng có cảm giác dằn vặt, giày vò.
Diệp Thiên Vân cầm những thứ thuốc đã trộn với nhau ra, đợi lửa lên bắt đầu sao khô thuốc. Nét mặt hắn rất chuyên tâm, suy cho cùng mấy ngày trước có Hứa Tinh giúp đỡ, hắn không cần để tâm như thế, nhưng lần này lại không giống vậy, chỉ là một mình hắn, tất nhiên phải cẩn thận một chút, những thứ thuốc này đều có giá nghìn vàng.
Lý Thiên Kiêu ngửi thấy mùi thuốc không khỏi tò mò hỏi: “Cậu có bệnh à”.
Diệp Thiên Vân lắc đầu không nói, chuyện thế này hắn không muốn nói với người khác, đương nhiên càng ít người biết càng tốt.
Lý Thiên Kiêu nhìn Diệp Thiên Vân không trả lời, cũng không hỏi lại. Bây giờ nàng như một con chim nhỏ vui sướng, chủ động nhận nhiệm vụ, nói: “Nếu không thì tôi giúp cậu nhé, thật ra tôi cũng thường phải cần một ít thuốc Đông y, nên chắc không có vấn đề gì”.
Diệp Thiên Vân cảm thấy vừa lòng, một mình hắn làm cũng hơi vội, nên giao nhiệm vụ cho nàng ta, sau đó mình đi đổ nước, chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ.
Trong những ngày ra ngoài, thật ra hắn cũng không ngừng luyện Kim Chung Tráo , chỉ là tiến độ quá chậm, nên vừa về đã định bắt đầu lấy thuốc luyện.
Đêm nay, Diệp Thiên Vân cuối cùng lại tập trung vào nâng cao tốc độ Kim Chung Tráo rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.