Vô Địch Hắc Quyền

Quyển 1 - Chương 74: Hành trình sòng bạc (2).

Đại Đại Vương

11/04/2013

Trò chơi trong sòng bạc có rất nhiều, Bàn quay, Baccarat, Xì dách, Bài Cẩu, ... trong sòng bạc cũng có không ít người, trước mỗi bàn đều có đến mười mấy người đang quay quanh. Sòng bạc này cũng không phải tùy tiện đều có thể tiến vào, nơi này phần lớn đều là những hội viên đi cùng bạn bè.

Tôn Vĩnh Nhân kêu bồi bàn lại lấy một chén rượu vang, sau đó đi tới đi lui trong sòng bạc, quan sát tình huống xung quanh, mỗi một bàn hắn đều dừng lại xem ít phút, chắc chắn là muốn “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng” Sau khi đi một vòng, hắn nói với Diệp Thiên Vân: Anh thích chơi trò nào ở đây?

Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: Chưa chơi trò nào cả, tôi nhìn cậu chơi là được rồi, đừng để ý đến tôi.

Tôn Vĩnh Nhân nhìn Diệp Thiên Vân cả nửa ngày rồi lắc đầu: Anh dường như định lực không tồi, tôi hứng thú với rất nhiều thứ, thứ gì cũng muốn thử qua. Nhưng còn anh thì không chút hứng thú đối với bài bạc, vậy anh cứ xem tôi chơi, nhất định là có thể đại sát tứ phương, thắng lớn mà về. Nói xong hắn liền đi đến trước bàn Baccarat ngồi xuống, nhìn dáng vẻ tin tưởng của hắn, dường như là thắng chắc rồi.

Cách chơi bài bạc trong sòng, trên thế giới có rất nhiều người nghiên cứu, mọi người đều cố gắng tìm kiếm một sơ hở trong lúc đánh bạc. Điều lệ cơ bản đầu tiên của đánh bạc, chính là muốn tiền lời của khách đánh bạc cùng tiền đưa ra bị chia. Điều kiện duy nhất của khách đánh bạc thắng chính là số tiền thắng lớn hơn 50% số tiền đưa ra, vì thế có thể hiểu được khó khăn lớn ra sao.

Diệp Thiên Vân ở trong sòng bạc nhìn quanh hơn 1 tiếng, thật sự cũng có một ít thu hoạch, ít nhất là rõ ràng được quy tắc đánh bạc. Chẳng qua số thẻ bạc của Tôn Vĩnh Nhân lại chỉ còn một nửa, không ngờ hắn vừa mới nói cái gì mà “Tứ Nghi Bát Kỵ” xem ra đều là dùng cho người khác, còn hắn thì không đc tính vào đó.

Tôn Vĩnh Nhân vốn mới đầu còn đang hứng thú, nhưng chỉ sau một lát đã ủ rũ hẳn, nói với Diệp Thiên Vân: Huynh đệ, xem ra tôi hôm nay vận khí không tốt, không có cách nào thắng rồi? Nói xong lời này hắn thấy khá xấu hổ, vốn mình còn tự tin chiến thắng, không ngờ lại thất bại nhanh như vậy.

Mặt Diệp Thiên Vân không thay đổi chút nào nói: Vận khí là một thứ không ai có thể điều khiển được, cậu đến cả tin tưởng cũng không có, thôi thì thu tay sớm đi, như vậy thì thua nhỏ đi chút. Chúng ta tới nơi này cùng lắm chỉ để tìm vui, cậu chơi mà không vui vẻ thì còn chơi làm gì nữa?

Tôn Vĩnh Nhân nghe Diệp Thiên Vân nói xong thì trong lòng có cảm giác vô lực, rên rỉ nói: Anh đừng an ủi tôi như vậy được không? Tôi bất quá chỉ thua có một chút mà thôi, sớm muộn gì cũng có thể ngược gió.

Lời này có thể là hắn tự nói cho mình nghe, Diệp Thiên Vân làm sao tin vào chuyện ma quỷ chứ, Diệp Thiên Vân nhìn lại đống thẻ bạc của Tôn Vĩnh Nhân rồi nói: Trong tay tôi còn có 10 thẻ, chúng ta đi đánh Bàn quay, đánh thua nốt số tiền này, thế nào?

Tôn Vĩnh Nhân gật đầu, thời gian chơi ở bàn Baccarat cũng lâu rồi mà không thắng, ngược lại còn thua không ít, vì thế cũng đã mất hứng, cầm tiền rồi đứng dậy đi theo Diệp Thiên Vân đến Bàn quay.

Bàn quay là một trò chơi rất kích thích. Nó do một quả bóng bằng ngà thả trong một bàn quay ở trên bàn mà thành. Bàn quay chuyển động quanh trục trung tâm, hơn nữa còn chia làm 38 ô nhỏ, có 36 ô là số phân biệt từ 1 đến 36, một nửa màu đỏ và nửa còn lại màu đen, còn lại 2 ô màu xanh biếc phân biệt là 0 và 00.

Người chơi dựa vào những khu số trên bàn bạc mà hạ cược. Một khi tổng số tiền đặt vượt qua số cọc thẻ nhỏ nhất thì quả bóng bắt đầu được thả xuống, lúc quả bóng dừng lại thì xác định thắng thua. Vô luận là người chơi có hạ cược thế nào cũng không thể vượt quá được số cọc thẻ lớn nhất.

Diệp Thiên Vân đọc được trong sách chia con số làm 7 khu vực (1-6), (7-12), (13-18), (19-24), (25-30), (31-36) còn 0 và 00 thì bình thường lấy tỷ số là 6/38, liên tục 15 lần không ra thì hiện cơ số là 7,6% nói đại khái, cứ trong 5-6 lần sẽ hiện ra, mà có nhiều cũng không vượt quá 10 lần.



Nơi này cọc đánh hạn lớn nhất là 1 vạn, Diệp Thiên Vân liền dùng phương thức này, trong đầu không ngừng tính toán, trong nửa giờ thế mà lại thắng được 10 vạn, Tôn Vĩnh Nhân từ lúc bắt đầu xem Diệp Thiên Vân đánh thì há hốc mồm, không ngậm lại được.

Chơi đại khái là hơn nửa giờ, Diệp Thiên Vân mới thở ra một hơi, tính toán đúng là rất mệt đầu óc, nếu không phải là hắn dùng đầu óc thì đã không thắng được rồi, nhưng mà nhiều khi muốn thắng bạc cũng là cần vận khí, hôm nay đúng là vận khí không tồi, nếu không thì cũng thua như Tôn Vĩnh Nhân rồi.

Người khó tiếp nhận nhất chính là Tôn Vĩnh Nhân, hắn cảm thấy mình như một con khỉ, ở trước mặt Diệp Thiên Vân nhảy qua nhảy lại, hơn nữa còn không ngừng dò hỏi: Thiên Vân, cái này gọi là trước kia chưa từng chơi sao? Thế nào mà lại thấy mười mấy vạn thế, tôi cảm thấy hình như anh là một người đánh bạc chuyên nghiệp đó? Nói xong hắn lại nhìn Diệp Thiên Vân như nhìn thấy quái vật.

Diệp Thiên Vân cười cười, thản nhiên nói: Tôi bất quá chỉ là từng đọc sách về phương diện này, hôm nay mới thực tế một chút. Tôn Vĩnh Nhân nghe xong thì không biết nói gì luôn, thắng nhiều như vậy chẳng qua là do xem sách sao?

Hai người chơi thêm một lúc thì đi về, tổng thể thì vẫn là thua một ít, nhưng mà tâm tình Tôn Vĩnh Nhân cũng không kém như lúc thua tiền vừa rồi.

Lúc hai người trở về cũng không ngồi xe, mà là tản bộ về, hai bảo tiêu cũng chỉ có thể đi ở phía sau, xe Vương Vĩnh Cường cấp cho cũng chỉ có thể chậm rãi mà bò theo phía sau thôi.

Tôn Vĩnh Nhân nhìn Diệp Thiên Vân nói: Tôi hiện giờ cảm thấy anh không phải là một người trẻ 20 tuổi nữa, cảm giác là trong lòng anh giống như một người 40 tuổi rồi vậy, một chút nhiệt huyết tuổi trẻ cũng không có, hơn nữa còn có dáng vẻ rất bảo thủ.

Diệp Thiên Vân cười cười nói: Nếu như không hàm xúc thì phải nói thế nào? (?)

Tôn Vĩnh Nhân vẻ mặt như gặp nạn không đổi sắc, nói: Chính là nhát gan, hơn nữa đặc biệt sợ chuyện. Nói xong hắn trộm quan sát Diệp Thiên Vân, xem Diệp Thiên Vân có tức giận hay không.

Diệp Thiên Vân vừa nghe thì cảm thấy rất có ý tứ, chính mình trong mắt người khác có bộ dáng như vậy, vì thế hắn chỉ gật đầu không nói gì.

Tôn Vĩnh Nhân hung hăng hít một ngụm khí lớn, sau đó nói: Tôi ở Hương Cảng cua vợ của người ta, kết quả là bị phát hiện, cho nên mới chạy nạn đến đây, không biết lúc nào mới có thể về đây.

Diệp Thiên Vân nghe xong cảm thấy lạnh cả người, lại chuyện này bị phát hiện, là nam nhân thì tất nhiên là không bỏ qua cho hắn rồi, vì thế liền nghi hoặc hỏi: Cậu làm sao mà bị phát hiện?

Tôn Vĩnh Nhân cổ quái nhìn Diệp Thiên Vân cả nửa ngày, sau đó ngạc nhiên nói: Anh là người thứ nhất hỏi tôi về vấn đề này, tôi không thể thừa nhận lối suy nghĩ của anh rất khác người. Sau đó hắn dừng lại một chút rồi nói: Tôi “làm” trong khách sạn bị người ta quay trộm, sau đó bị phát tán lên mạng.

Diệp Thiên Vân đang nghe, lúc này bỗng cảm giác lông tóc trên người dựng hết cả lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Địch Hắc Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook