Vô Địch Hắc Quyền

Quyển 2 - Chương 551: Kinh diễm nhất côn

Đại Đại Vương

12/04/2013

Trong chớp mắt, tên nỏ từ hai bên bay tới như vũ bão, trong giờ phút này thì Thiếu Lâm đã mất đi gương mặt từ bi vốn có của mình, hoàn toàn biến thành một cỗ máy giết người tàn ác, muốn giết sạch toàn bộ những võ giả muốn trốn thoát khỏi Hắc ngục.

Trần Mễ Lạp cùng một số người đi ở giữa độ ngũ cũng chịu không ít đòn tấn công. Cường độ cung tên rơi như mưa, chỉ trong nháy mắt đã làm cho người ta xoay sở không kịp, căn bản là không biết nên làm gì và làm như thế nào.

Diệp Thiên Vân bị một mũi tên bắn trúng người làm cho hắn sực tỉnh lại, sau đó hắn giơ tay kéo người Trần Mễ Lạp lại, hét lên: “Mỗi người một bên, trèo lên tường!”

Trần Mễ Lạp đứng chỗ bắt mắt nhất, vì vậy màông cũng là người bị tấn công nhiều nhất, mấy chục mũi tên cùng một lúc bắn lên người ông, nếu không phải ông có Thiết Bố Sam (toàn thân cứng như gang thép, có thể chống đỡ được bất kỳ ngoại lực nào tấn công) thì có lẽ đã chết từ lâu rồi. Sau khi ông ta nghe thấy Diệp Thiên Vân nói vậy thì cũng không kịp gật đầu, ông kéo Thường Ba bên cạnh mình lại rồi nói gấp: “Đưa tôi lên trên kia!”

Diệp Thiên Vân vừa nói xong thì cũng đã đi đến góc tường, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy bức tường cao ít nhất là năm mét trở lên, dùng tay đỡ lên mới phát hiện là bức tường này trơn tru bóng loáng, huống hồ bên trên còn có võ tăng nữa, cho dù có lên được đó thì cũng sẽ bị đẩy xuống mà thôi.

Cũng may mà Nghiêm Hành đã đến ngay sau lưng, dùng hai tay đỡ lên, nhíu lông mày lại nói: “Để ta đỡ con lên!”

Thiếu Lâm đúng là động đến sát khí, Diệp Thiên Vân mang theo gậy lớn, một chân đặt lên trên tay của Nghiêm Hành, mượn sức từ đôi bàn tay ông ta, sau đó dùng chiêu Túng Vân Thê trên không trung, chỉ trong chớp mắt đã nhảy vọt lên tường cao rồi.

Còn chưa đứng vững thì hai tên võ tăng đứng bên đã ra tay với hắn rồi, người trên người dưới muốn đánh cho hắn rớt xuống thì thôi. Diệp Thiên Vân dùng Kim Chung Tráo giương người ra đỡ được hai chiêu, sau đó đứng vững hơn ở chỗ tường rộng bằng bàn tay, hắn vung mạnh chiếc gậy trong tay mình, loáng một cái hai tên hòa thượng đã bị đánh trúng hông, hai người chẳng khác nào bóng bay bị đâm thủng, bay vèo từ trên tường xuống.

Chỉ một lần mưa tên thôi mà đã làm cho gần hai mươi võ giả trong Hắc ngục phải bỏ mạng rồi, có những người thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đâm như một con nhím, vẻ mặt khi chết của họ nhìn thật là khủng khiếp.

Những võ giả trong Hắc ngục sau khi trải qua một hiệp tấn công như vũ bão thì cũng dần bình tĩnh trở lại, họ mượn tạm thi thể của những người đã ra đi để làm tấm chắn đỡ tên nỏ từ ba phương bốn hướng bay tới, nhưng vẫn không ngừng nghe thấy những tiếng kêu gào thảm thiết!

Dưới sự công kích dày đặc này thì chẳng có ai có thể đảm bảo được sự an toàn cho mình. Vừa phải ngăn không cho tên bắn vào mình, vừa phải nghĩ cách phá giải, lại vừa chờ mong một kỳ tích sẽ xuất hiện. Cái chết không có gì đáng sợ đối với họ cả, cái đáng sợ hơn cả đó là không tìm được bất kỳ hy vọng sống nào hết.

Diệp Thiên Vân đánh cho năm tên Thiếu Lâm tay cầm tên nỏ liên tiếp rơi xuống đất, vậy mà hắn vẫn cảm thấy tốc độ như vậy là quá chậm, bởi vì mỗi một giây lại có không biết bao nhiêu là mũi tên đâm vào người những võ giả bên dưới, và không biết có bao nhiêu người phải bỏ mạng ở đây! Lửa giận bốc lên, hắn giơ cao gậy trong tay lên rồi cong người về phía sau, hét to lên một tiếng, chiếc gậy sắt giờ đây giống như một quả đạn pháo bay thẳng về phía trước!

Diệp Thiên Vân dùng toàn bộ sức lực của mình lên chiếc gậy sắt, liên tục phát ra những tiếng vun vút.

Thường Ba đứng dựa vào tường bên đối diện, sau khi nhìn thấy Diệp Thiên Vân liên tiếp hất văng năm người xuống mà người vẫn bay thẳng về phía trước thì không khỏi hét lên: “Thân thủ phi phàm!”

Đúng lúc ông ta vừa dứt lời thì chiếc gậy sắt đã vung lên đâm xuyên qua lồng ngực của mười lăm người liên tiếp.

Diệp Thiên Vân mượn uy lực của gậy sắt, nhanh chóng tiến thẳng về phía trước, cứ thấy có người là giết, ai mà né tránh được thì bị hắn hất văng cả người lẫn nỏ xuống dưới.

Không ít võ giả sau khi thấy màn trình diễn đẹp mắt của Diệp Thiên Vân thì không khỏi nóng máu, mọi người trợ giúp lẫn nhau nhảy lên tường, còn một số người sau khi nhặt được nỏ rơi dưới đất thì bắt đầu phản kích.

Trần Mễ Lạp đứng một bên dựa vào Thiết Bố Sam xông thẳng lên phía trước, không ngừng giập đầu những võ tăng của Thiếu Lâm vào tường. Mặc dù tốc độ không bằng Diệp Thiên Vân nhưng cũng làm loạn hết cả bố trận của đối phương lên rồi.

Khoảng hai phút sau thì những võ giả trong Hắc ngục đã đứng vững lại, đánh cho hòa thượng Thiếu Lâm một trận tơi bời.



Diệp Thiên Vân đứng trên tường cao trông xuống, bên dưới là vực thẳm, hóa ra dưới tường chỉ có một chỗ đứng khoảng chừng nửa mét, chỉ có thể chứa được một người, những tay cung nỏ này đứng nấp ở đây.

Bố trí những tay cung nỏ ở một nơi hiểm trở như thế này thì Thiếu Lâm không hề hiền lành như người ta vẫn thấy, chỉ có điều là thủ đoạn cay độc của bọn họ được che giấu một cách kỹ lưỡng mà thôi.

Tiếng đánh nhau phát ra từ bên tường đối diện làm cho Diệp Thiên Vân giương mắt nhìn sang, không ngờ hắn lại nhìn thấy một người bạn vô cùng quen thuộc, đó chính là đường chủ của Bàn Nhược Đường, Huyền Chung.

Diệp Thiên Vân vừa rồi cũng thấy âm thanh ra lệnh bắn tên của ai mà quen thế, quả nhiên đó là Huyền Chung, lúc này Trần Mễ Lạp đang đánh một trận khó phân thắng bại với ông ta.

Tay của Thường Ba đã bị trúng một mũi tên. Sau khi ông ta thấy Huyền Chung thì lửa giận dâng lên ngùn ngụt, lấy tay rút mạnh mũi tên ra, cũng không thèm để ý đến vết thương trên người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai đỡ ta lên trên!”

Hai võ giả đứng bên vội giơ tay ra, Thường Ba và Thanh Linh Đạo Nhân đều nhảy phắt lên trên, nhắm vào Huyền Chung mà ra tay. Nhưng đáng tiếc là tường cũng chỉ rộng bằng một viên gạch nên không phát huy được uy lực của cả hai khi kết hợp lại, nhất thời Huyền Chung có phần chật vật nhưng cũng không bị thương gì cả.

Diệp Thiên Vân không ngờ Thiếu Lâm có thể nghĩ ra một tuyệt kế như vậy, hắn cúi đầu xuống nhìn những thi thể nằm bên dưới, chỉ tính võ giả trong Hắc ngục thôi cũng phải đến gần ba mươi người chết dưới cung tên rồi.

Những võ giả thoát ra tối hôm nay từ trong Hắc ngục cũng chỉ khoảng hơn một trăm người, vậy mà bây giờ đã chết gần phân nửa. Xem ra mệnh lệnh của Thiếu Lâm là thà giết nhầm cả nghìn người cũng không thể bỏ xót một người.

Mặc dù hắn chẳng có quan hệ gì với những võ giả này cả, nhưng dù sao thì cũng cùng vào sinh ra tử với nhau, vì vậy mà trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút thương tâm.

Thiếu Lâm tuyệt tình như vậy thì hắn cũng chẳng thèm bận tâm nhiều làm gì, nghĩ vậy hắn liền cầm cung tên lên, ngắm thẳng vào người Huyền Chung đang đấu đá ở phía đối diện.

Huyền Chung và hai vị tông sư Trần Mễ Lạp và Thường Ba giao đấu, khó khăn là chắc chắn rồi, nhưng công phu của ông ta lại vô cùng tinh xảo, vẫn chưa hề lộ ra bất kỳ sơ hở nào.

Vừa mới né tránh được một quyền của Thường Ba, thì đột nhiên có cảm giác không ổn, ngẩng đầu lên thì phát hiện ra có một mũi tên đang bay thẳng đến trước mắt, lập tức né khỏi đòn hiểm này, bất giác trong lòng kinh hãi vô cùng.

Huyền Chung một mình giao chiến với hai vị tông sư, giờ đây lại thấy có người bắn trộm mình thì tức giận chửi: “Đúng là một thủ đoạn bỉ ổi!”

Diệp Thiên Vân đáp lại với vẻ mặt lạnh lùng: “Đều là học được từ Thiếu Lâm mà ra cả, chớ trách!” Nói xong lại liên tiếp bắn ra ba mũi tên.

Một mình Trần Mễ Lạp đấu với Huyền Chung thì có vẻ không dễ dàng chút nào, nhưng giờ đây nhẹ nhõm hơn nhiều rồi, nghe thấy Diệp Thiên Vân nói vậy thì bất giác cười lớn rồi hét lên: “Thật là sảng khoái! Câu này nghe xuôi tai nhất tối hôm nay đó!”

Huyền Chung tức điên lên, vừa mới định phản bác thì đã lại có ba mũi tên nữa bay tới, làm ông ta sợ đến phát khiếp, cong người ra đằng sau xuất thế Thiết Bản Kiều.

Đúng vào lúc này, Trần Mễ Lạp nắm bắt lấy cơ hội, mũi chân vận đủ kình lực, nhắm thẳng vào hông Huyền Chung! Hung hãn nói: “Này thì né này!”

Huyền Chung vừa tránh được hai mũi tên thì bị luôn một cước vào bên hông, lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết! Thiết Bản Kiều bị phá, mũi tên của Diệp Thiên Vân đâm trúng bụng ông ta, Huyền Chung lảo đảo rồi té thẳng xuống đất.



Mọi người bị Thiếu Lâm đánh lén như vậy thì hận bọn họ đến tận xương tủy! Một số người cho dù có không bị mất mạng, nhưng trên người thì trúng vô số mũi tên, nhìn thấy Huyền Chung rớt xuống như vậy thì chỉ muốn xé nát người ông ta ra, tất cả đều tiến lên phía trước, vây lấy ông ta định hạ độc thủ.

Trần Mễ Lạp biết tình hình có vẻ không ổn, vội hét lên: “Các vị bằng hữu hãy đợi đã, Huyền Chung không thể chết được!”

Khi ông ta nói ra những lời này thì Huyền Chung đã bị đánh ít nhất là bảy tám quyền rồi. Trần Mễ Lạp cúi người nhảy xuống dưới, kéo Huyền Chung từ bên trong đám người ra, thấy ánh mắt hoảng hốt, lờ đờ của Huyền Chung thì vội hỏi: “Thiếu Lâm còn những thủ đoạn nào nữa, nói , mau nói ra...”

Huyền Chung bị Trần Mễ Lạp cho một cước vào đúng bụng, không may lại bị trúng một mũi tên, cộng vào đó là sự hành hạ của những người trong Hắc ngục. Có thể sống đến bây giờ đã là giỏi lắm rồi, mấy lần ông ta mở miệng ra định nói nhưng chỉ thấy máu tươi không ngừng chảy ra.

Thanh Linh Đạo Nhân vừa sờ vào mạch của Huyền Chung thì lắc đầu nói: “Cơ hội sống còn của ông ta đã mất, đừng vọng tưởng ông ta sẽ mở miệng ra.”

Trần Mễ Lạp có phần hối hận vì mình đã ra tay quá nặng, nếu không phải là tức giận quá thì cũng không tàn nhẫn đến mức như thế.

Qủa nhiên, Thanh Linh Đạo Nhân vừa mới dứt lời chưa được một phút thì đầu của Huyền Chung đã nghẹo sang một bên.

Những võ giả còn sống khi nhìn thấy đám thi thể la liệt ở đó thì tâm tình sa sút hẳn. Có không ít người đã sống với nhau nhiều năm trong Hắc ngục, vậy mà chỉ loáng một cái đã bỏ mạng ở nơi đây thì không khỏi nuối tiếc, buồn rầu, thậm chí có vài võ giả còn ôm lấy thi thể gào lên khóc lớn.

Tiếng khóc này không chỉ nói lên nỗi đau khổ trong lòng, mà còn kêu than cho sinh mệnh của mình nữa. Trong lúc này, lòng căm hận của bọn họ đối với Thiếu Lâm đã lên đến cực điểm.

Trần Mễ Lạp sau khi xử lý vết thương cho Thường Ba thì lại nhìn sang mấy người khác. Những tông sư coi như gặp may, không có ai bị thương nặng cả.

Diệp Thiên Vân vừa định rời đi thì đột nhiên có mấy vị võ giả đứng ra ngăn lại nói: “Các vị tông sư, lần này cũng may mà có các vị, nếu không thì chúng tôi cũng không thể sống sót được!”

Trần Mễ Lạp vẫy tay cười nói: “Đều là người cùng một nhà cả, không cần phải khách khí như vậy, có khi chúng ta là đồng môn cũng chưa biết chừng!” Vô tình thốt ra câu như vậy nhưng lại không nghĩ là mọi người đều có môn phái của chính mình! Võ Đang, Bát Quái Môn..v..v.., môn phái nào cũng có.

Những võ giả này đều có dự tính cho riêng mình, đường thoát ra khỏi Thiếu Lâm vẫn còn dài lắm, nếu đúng là có quan hệ gì thì vào thời khắc quan trọng như thế này, nể mặt đồng môn mà chăm sóc cho nhau.

Diệp Thiên Vân không ngờ trong đám người này lại đúng là có người của Hình Ý Môn, và còn là sư huynh của mình nữa! Người này tên Qúy Lưu, người của Hình Ý Bắc Phái.

Nghiêm Hành vô cùng hiếu kỳ đối với việc Qúy Lưu đến Hắc ngục, liền hỏi: “Vì sao mà ngươi đến đây?”

Qúy Lưu ấp a ấp úng nửa ngày không nói, thấy sắc mặt Nghiêm Hành sa sầm lại thì : “Tổ tiên của con còn là một tên trộm khét tiếng, vì thế mà đã truyền lại một món nghề. Con đến Thiếu Lâm du ngoạn, nhất thời ngứa tay nên đã ăn trộm vài thứ!”

Diệp Thiên Vân thấy công phu của anh ta không tồi, không ngờ lại là một tên trộm, thì cười nói: “Sư huynh trộm gì vậy?”

Qúy Lưu đáp: “Thiếu Lâm Bí Phương Tập, Thiếu Lâm Cổ Phương Sao, Thiếu Lâm Thương Khoa Bí Truyện, hết rồi!”

Diệp Thiên Vân thì chẳng thấy có gì nhưng Nghiêm Hành đột nhiên đứng thẳng dậy, nhìn cho Qúy Lưu sợ phát khiếp rồi thì mới nheo mắt lại hỏi: “Còn có cái khác mà ngươi không nói phải không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Địch Hắc Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook