Quyển 2 - Chương 544: Long hổ đấu trí
Đại Đại Vương
12/04/2013
Hắc ngục buổi tối rất yên tĩnh, im lặng tới mức có thể nghe được tiếng hô hấp khe khẽ, tiếng nước mưa rơi xen lẫn với tiếng hít hở trong đêm, cùng với ánh đèn yếu ớt lấp loáng, khiến người ta cảm thất áp lực, thần bí, âm trầm.
"Hùng ưng hợp diễn, nghe danh liền biết được ý của nó! Hình Ý quyền tổng cộng có mười hai hình từ trong động tác của động vật mà lấy ý, có thể nói ngắn gọn là ngoài mười hai hình, phải nói tới hùng ưng hợp diễn. Đại bộ phận chiêu thức của Hình Ý quyền đều bắt nguồn từ nó, nhưng khi truyền thụ thì thường được an bài ở cuối cùng, chính là bởi vì hùng ưng hợp diễn có yêu cầu nhất định đối với người học tập Hình Ý quyền! Có một cậu gọi là "lão ưng bổ nhào, gấu chó đứng như người", hai loại hình thái một cúi một ngẩng!" Lúc Nghiêm Hành đang giảng giải Hình Ý quyền, hạ thanh âm tới mức thấp nhất, sợ là người ở ngay bên cạnh cũng không nghe rõ.
Diệp Thiên Vân một mực mở cảm tri, tiếp nhận loại chỉ đạo có hình thức tối cao này. Một vị Hình Ý tông sư, có thể nói chuyện đối diện với ngươi, đây là phúc khí của người học võ, không biết có bao nhiêu người cầu mà không được. Cho nên hắn vô cùng quý trọng. Cái mà Hình Ý quyền truyền không phải là trên hình mà chú trọng thể ngộ của cá nhân, thứ này không phải là tùy tiện luyện là có thể nhận được!
Nghiêm Hành có chút thần bí, nói: "Kỳ thức pháp môn tối cao của Hình Ý quyền là trong Thập nhị hình, ngàn vạn lần đừng coi thường nó, ngươi nhất định phải nhớ!"
Đây là câu đầu tiên mà Nghiêm Hành bảo Diệp Thiên Vân phải ghi nhớ, song Diệp Thiên Vân kỳ lại nói: "Vì sao lại vậy? Con một mực cảm thấy rằng pháp môn tối cao của Hình Ý quyền là ở kình, chỉ có học minh bạch kình lực thì mới có thể đánh ra Hình Ý một cách cao nhất!"
Nghiêm Hành cười ha ha, thò một tay ra một động tác rung quyền: "Kình lực? Ai bảo ngươi là Hình Ý quyền có kình lực? Kình lực này thì là ở đâu mà có?"
Diệp Thiên Vân không thể giải thích đối với điều này, hắn là từ trong sách học được rung động Loa Toàn kình, và thốn kình, nhưng vấn đề của Nghiêm Hành lại khiến hắn có chút khó hiểu, chẳng lẽ thứ mà mình luyện thành đều là hư ảo cả sao?
Nghiêm Hành ho khẽ một tiếng, sau đó nhìn xung quanh, xác định không có ai chú ý mới nói khẽ: "Hình Ý quyền ở cảnh giới cao nhất chính là truy cầu thần hình hợp nhất! Cái gì là thần hình hợp nhất? Chính là truy cầu bản năng của dã thú? Người khôi phục bản năng của dã thú, thân thể vượt quá phạm vi của người thường, có tốc độ, sự mẫn duệ giống như dã thú. Kình lực, chiêu thức thì như có như không. Hình Ý quyền lấy ai làm thầy? Là người ư? Rõ ràng không phải! Hình và ý đều chỉ là mô phỏng hình thần của động vật!"
Bị vỏ bên ngoài che mắt, không thấy thái sơn! Đây chính là cảm thụ của Diệp Thiên Vân vào lúc này, hắn không ngừng luyện quyền, nhưng rốt cuộc vẫn không biết là học cái gì, học với ai, Tông chỉ của Hình Ý, chính là bản thân Hình Ý.
Có một tia minh ngộ, Diệp Thiên Vân không biết tại sao, đột nhiên phát hiện cả thế giới như đã biến đổi, không phải là nó biến đổi, mà là tư duy trong đầu biến đổi! Tựa hồ như sinh mệnh lại sôi động thêm một lần.
Diệp Thiên Vân giống như là nhân vật chính trong phim. Sau khi mở mắt ra, cả thế giới đều đổi khác, đây là một loại cảm giác nói không rõ, nhưng lại tồn tại một cách chân thực. Nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, giống như nhìn thấu tất cả, lại giống như là chưa nhìn thấu, không khỏi quay người đánh ra hùng hình.
Lần phát hiện này của Diệp Thiên Vân khác hẳn, đột nhiên có một loại trực giác nói với hắn, hùng hình nên luyện thế này. Không có lý do, nhưng sự thực chính là như vậy.
Nghiêm Hành qua song sắt nhìn thấy Diệp Thiên Vân xuất thủ, thân thể không khỏi bất giác run lên, dụi dụi mắt, không dám xác định, nói: "Ngươi... nhập tượng rồi?"
Nếu như là một phút trước, vấn đề này của Nghiêm Hành, hắn tuyệt đối không biết là ý tứ gì, nhưng hiện tại Diệp Thiên Vân lại biết. Hắn quả thật nhập tượng rồi, không chỉ thân thể, ngay cả đầu óc cũng tịnh tiến. Lập tức gật đầu nói: "Đúng vậy!"
Nghiêm Hành có chút không khống chế nổi, hai tay vỗ "bốp bốp", đứng dậy đi đi lại lại trong lao phòng, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Thông rồi, đúng là thông rồi, không ngờ phúc phận của Nghiêm Hành ta không kém. Như vậy thì ta coi như là không có lỗi với ơn truyền nghệ của Hình Ý!"
Diệp Thiên Vân ngây người, hắn không hiểu Nghiêm Hành rốt cuộc là đang nói gì, chỉ là trong lòng mang một loại cảm kích. Hai người không hề thân thiết, chỉ có quan hệ của Hình Ý môn nhân, nhưng Nghiêm Hành lại tận tâm tận lực dìu dắt hắn, lại đem công phu Hình Ý quyền dạy hắn, hôm nay lại khiến hắn như sống lại một lần. Loại ân tình này, chỉ sợ là cả đời cũng không thể hồi báo được.
Nghiêm Hành kích động không biết thế nào mới tốt, lão so với Diệp Thiên Vân thì cao hứng hơn mấy phần, Lại đi lại mấy phen rồi hai tay nắm chặt song sắt, nói với Diệp Thiên Vân: "Ngươi đã thông rồi, vậy thì ngươi chắc biết ưng hùng hợp diễn là như thế nào. Ngươi hôm nay đã lên tới cảnh giới tông sư, sau này chỉ cần động não một cái là minh bạch toàn bộ Hình Ý!"
Diệp Thiên Vân nhất thời đối với cái gì cũng tràn đầy cảm giác mới mẻ, nghe thấy "cảnh giới tông sư", đột nhiên hiểu ra mình vì sao lại như vậy, thực ra đây chính là cảnh giới tông sư! Hệ thống suy nghĩ cũ trong đầu sụp đổ, nhưng lại có một hệ thống tư duy mới đản sinh.
Tâm cảnh kích động của Nghiêm Hành dần bình phục lại, nhưng vẫn không khỏi vui mừng, nói: "Ngươi biết ưng hùng hợp diễn, lại minh bách long hổ đấu chí! Long hổ đấu chí và hung ưng hợp diễn giống nhau, cùng là hai loại hợp luyện chi pháp của động vật!"
Diệp Thiên Vân thân thể chấn động, bản thân hắn có long hình, lại có hổ hình, nhưng trước giờ chưa từng hợp hai hình làm một. Bởi vì hắn từng vô số lần thử hợp lại với nhau, nhưng căn bản là không có hiệu quả. lúc trước hắn chỉ là đơn thuần cho rằng hai thức là phân khai. Lúc này lời nói của Nghiêm Hành đột nhiên đề tỉnh hắn, bèn đem long hình và hổ hình từ từ dung hợp ở trong đầu!
Sau mấy giây, máu trong tim Diệp Thiên Vân đột nhiên sôi sục. Cảnh giới tông sư, mang tới ho hắn tuyệt không phải chỉ là hùng ưng hợp diễn, đó là một loại lý giải mới đối với Hình Ý.
Nghiêm Hành nhìn thấy vẻ kích động của Diệp Thiên Vân, lại cảm thấy mình thất thố, không khỏi đỏ mặt, vẫy tay nói: "Thiên Vân chớ có nóng lòng, pháp môn của Hình Ý, ta đã dạy ngươi rồi. Chỉ cần ngươi thử nghĩ một chút là ra ngay, những thứ này không làm khó được ngươi đâu.”
Diệp Thiên Vân hiện tại hận không thể được đi ra ngoài, luyện tất tốt long hổ đấu chí và ưng hùng hợp diễn, chỉ là xích sắt trên tay khiến hắn nhận rõ hiện thực.
Nghiêm Hành lần đầu nói với Diệp Thiên Vân với vẻ thành khẩn: "Kỳ thực Hình Ý quan trọng nhất vẫn là ở thần hình hợp nhất, quay về với dã thú. Chỉ là vì nguyên nhân này mà Hình Ý quyền bị người ta cho rằng là cực kỳ ác độc, xuất thủ thường thường chỉ muốn dồn người ta vào chỗ chết. Võ giả của Hình Ý môn chân chính, không phải là tâm lý phát cuồng, hoặc là hạ độc chiêu đơn giản như vậy, chỉ là dựa vào lập ý đơn thuần của bản thân quyền pháp Hình Ý!"
Diệp Thiên Vân nghe xong không khỏi cười khổ, lập ý đơn thuần của Hình Ý không tồi, nhưng trong võ lâm mình lại bị xưng là Hình Ý Ma. Hiện tại tất cả đều có đáp án, không phải là nội tâm của mình độc thế nào, mà là vấn đề của bản thân quyền pháp.
Nghiêm Hành rất vui mừng vì Diệp Thiên Vân trong đoạn thời gian ngắn ngủi đã đạt được thành tựu như thế này, bèn cười nói: "Ngươi sau này là tông sư, trong Hình Ý môn gọi là nhập tượng, chính là ý tứ thay đổi đầu óc. Vào lúc này, các loại cảm giác đều có, ngươi có thể vào lúc còn trẻ như thế này đã lên được hóa cảnh, thành tựu sau này có thể vượt quá tiền nhân!"
Diệp Thiên Vân lúc trước đối với hóa cảnh mà bọn Ngũ Vĩ giải thích, thể hội rất mơ hồ, như có mà như không! Nhưng hôm nay tựa hồ tất cả nghi vấn đề có đáp án. Kỳ thực hóa cảnh rất đơn giản, chính là khiến ngươi nhìn võ học với một loại phương thức mới, lại dùng phương thức của võ học để nhìn lại thế giới này với các mới, đương nhiên là có sự bất đồng!
Nghiêm Hành trong một đêm nay cười đến không khép được miệng, đây có thể là một đêm vui nhất của lão trong hắc ngục. Trên con đường võ học, muốn tìm một đồ đệ đã khó, tìm một đồ đệ có tư chất tốt lại càng khó hơn. Trẻ tuổi như Diệp Thiên Vân mà lại có tu vi tông sư, theo lão thấy, đây là tổ sư gia hiển linh để nhất mạch của mình không bị tàn lụi.
Hùng hình có thể được truyền tiếp, bản thân Nghiêm Hành cũng khỏi một khối tâm bệnh. mặc dù Diệp Thiên Vân không thể làm đồ đệ, nhưng hắn tuyệt đối vẫn có thể coi là người truyền thừa ưu tú, vậy là nhẹ hõm nói: "Thứ mà sư phụ ta dạy cho ta, ta đã truyền cho ngươi rồi, coi như là hoàn thành tâm nguyện. Đem hùng hình học được trong Hình Ý môn, lại giao cho Hình Ý môn nhân, đời này coi như là không còn gì phải hối tiếc!"
Diệp Thiên Vân nghe ra hàm ý trong câu nói của lão, không khỏi nói: "Sư tổ đừng nói những lời như vậy, hắc ngục có lẽ có thể giam chúng ta nhất thời, nhưng tuyệt đối không thể giam chúng ta cả đời!"
Nghiêm Hành vui vẻ nhìn Diệp Thiên Vân, giống như là nhìn hài tử của mình, lắc đầu thở dài: "Đời này của ta đã qua một nửa lớn rồi, ra ngoài cũng không có ý nghĩ lớn. Hiện tại hùng hình đã giao cho ngươi rồi, trong lòng không còn gì vướng mắc. Chỉ là hi vọng ngươi đừng giống như ta, có thể thoát khỏi nơi tối tăm không có ánh sáng mặt tời này!" Nói tới đây, dừng lại một chút rồi bổ sung: "Hình Ý sau khi tiến vào hóa cảnh, có thể cảm tri thiên mệnh, đối với thế gian này đều có ngộ tính! Cái gì là ngộ tính! Ngộ tính chính là cảm thiên cảm địa, quán thông tất cả mọi thứ trong thiên địa lên người mình."
Diệp Thiên Vân thầm ghi nhớ, hắn biết Nghiêm Hành đang nói những lời thật lòng, cho nên cảm kích đến nỗi không nói lên lời. Vào thời khắc này, trong lòng hắn đã sinh ra một tia căm hận đối với hắc ngục này, nhốt người ta trong tăm tối cả đời, tước đoạt quyền lực sinh tồn cơ bản của người khác.
Trong một thoáng do dự, nghe thấy cách không xa truyền tới tiếng bước chân, Nghiêm Hành đã nói xong những gì cần nói, tất nhiên không sợ người ta nghe thấy, có chút kỳ quái, nói: "Canh ba nửa đêm thường thường không có người tới đây, những gì ta vừa nói ngươi đều hiểu rõ rồi chứ?"
Diệp Thiên Vân gật đầu, tri thức liên quan tới Hình Ý, e rằng cả đời này cũng không quên.
Vừa hay có người bước đến, người dẫn đầu là thủ tọa của Thiếu Lâm Giới luật viện, bốn tên tuần tra sứ ở phía sau đang áp giải một phạm nhân. Nghiêm Hành ngây người, không hỏi kỳ quái nói: "Gần đây hắc ngục sao luôn có người mới nhỉ, xem ra phân tranh trong võ lâm e ràng lại tới rồi!"
Diệp Thiên Vân ngẩng đầu lên nhìn người này, trong lòng đột nhiên giật thót.
"Hùng ưng hợp diễn, nghe danh liền biết được ý của nó! Hình Ý quyền tổng cộng có mười hai hình từ trong động tác của động vật mà lấy ý, có thể nói ngắn gọn là ngoài mười hai hình, phải nói tới hùng ưng hợp diễn. Đại bộ phận chiêu thức của Hình Ý quyền đều bắt nguồn từ nó, nhưng khi truyền thụ thì thường được an bài ở cuối cùng, chính là bởi vì hùng ưng hợp diễn có yêu cầu nhất định đối với người học tập Hình Ý quyền! Có một cậu gọi là "lão ưng bổ nhào, gấu chó đứng như người", hai loại hình thái một cúi một ngẩng!" Lúc Nghiêm Hành đang giảng giải Hình Ý quyền, hạ thanh âm tới mức thấp nhất, sợ là người ở ngay bên cạnh cũng không nghe rõ.
Diệp Thiên Vân một mực mở cảm tri, tiếp nhận loại chỉ đạo có hình thức tối cao này. Một vị Hình Ý tông sư, có thể nói chuyện đối diện với ngươi, đây là phúc khí của người học võ, không biết có bao nhiêu người cầu mà không được. Cho nên hắn vô cùng quý trọng. Cái mà Hình Ý quyền truyền không phải là trên hình mà chú trọng thể ngộ của cá nhân, thứ này không phải là tùy tiện luyện là có thể nhận được!
Nghiêm Hành có chút thần bí, nói: "Kỳ thức pháp môn tối cao của Hình Ý quyền là trong Thập nhị hình, ngàn vạn lần đừng coi thường nó, ngươi nhất định phải nhớ!"
Đây là câu đầu tiên mà Nghiêm Hành bảo Diệp Thiên Vân phải ghi nhớ, song Diệp Thiên Vân kỳ lại nói: "Vì sao lại vậy? Con một mực cảm thấy rằng pháp môn tối cao của Hình Ý quyền là ở kình, chỉ có học minh bạch kình lực thì mới có thể đánh ra Hình Ý một cách cao nhất!"
Nghiêm Hành cười ha ha, thò một tay ra một động tác rung quyền: "Kình lực? Ai bảo ngươi là Hình Ý quyền có kình lực? Kình lực này thì là ở đâu mà có?"
Diệp Thiên Vân không thể giải thích đối với điều này, hắn là từ trong sách học được rung động Loa Toàn kình, và thốn kình, nhưng vấn đề của Nghiêm Hành lại khiến hắn có chút khó hiểu, chẳng lẽ thứ mà mình luyện thành đều là hư ảo cả sao?
Nghiêm Hành ho khẽ một tiếng, sau đó nhìn xung quanh, xác định không có ai chú ý mới nói khẽ: "Hình Ý quyền ở cảnh giới cao nhất chính là truy cầu thần hình hợp nhất! Cái gì là thần hình hợp nhất? Chính là truy cầu bản năng của dã thú? Người khôi phục bản năng của dã thú, thân thể vượt quá phạm vi của người thường, có tốc độ, sự mẫn duệ giống như dã thú. Kình lực, chiêu thức thì như có như không. Hình Ý quyền lấy ai làm thầy? Là người ư? Rõ ràng không phải! Hình và ý đều chỉ là mô phỏng hình thần của động vật!"
Bị vỏ bên ngoài che mắt, không thấy thái sơn! Đây chính là cảm thụ của Diệp Thiên Vân vào lúc này, hắn không ngừng luyện quyền, nhưng rốt cuộc vẫn không biết là học cái gì, học với ai, Tông chỉ của Hình Ý, chính là bản thân Hình Ý.
Có một tia minh ngộ, Diệp Thiên Vân không biết tại sao, đột nhiên phát hiện cả thế giới như đã biến đổi, không phải là nó biến đổi, mà là tư duy trong đầu biến đổi! Tựa hồ như sinh mệnh lại sôi động thêm một lần.
Diệp Thiên Vân giống như là nhân vật chính trong phim. Sau khi mở mắt ra, cả thế giới đều đổi khác, đây là một loại cảm giác nói không rõ, nhưng lại tồn tại một cách chân thực. Nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, giống như nhìn thấu tất cả, lại giống như là chưa nhìn thấu, không khỏi quay người đánh ra hùng hình.
Lần phát hiện này của Diệp Thiên Vân khác hẳn, đột nhiên có một loại trực giác nói với hắn, hùng hình nên luyện thế này. Không có lý do, nhưng sự thực chính là như vậy.
Nghiêm Hành qua song sắt nhìn thấy Diệp Thiên Vân xuất thủ, thân thể không khỏi bất giác run lên, dụi dụi mắt, không dám xác định, nói: "Ngươi... nhập tượng rồi?"
Nếu như là một phút trước, vấn đề này của Nghiêm Hành, hắn tuyệt đối không biết là ý tứ gì, nhưng hiện tại Diệp Thiên Vân lại biết. Hắn quả thật nhập tượng rồi, không chỉ thân thể, ngay cả đầu óc cũng tịnh tiến. Lập tức gật đầu nói: "Đúng vậy!"
Nghiêm Hành có chút không khống chế nổi, hai tay vỗ "bốp bốp", đứng dậy đi đi lại lại trong lao phòng, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Thông rồi, đúng là thông rồi, không ngờ phúc phận của Nghiêm Hành ta không kém. Như vậy thì ta coi như là không có lỗi với ơn truyền nghệ của Hình Ý!"
Diệp Thiên Vân ngây người, hắn không hiểu Nghiêm Hành rốt cuộc là đang nói gì, chỉ là trong lòng mang một loại cảm kích. Hai người không hề thân thiết, chỉ có quan hệ của Hình Ý môn nhân, nhưng Nghiêm Hành lại tận tâm tận lực dìu dắt hắn, lại đem công phu Hình Ý quyền dạy hắn, hôm nay lại khiến hắn như sống lại một lần. Loại ân tình này, chỉ sợ là cả đời cũng không thể hồi báo được.
Nghiêm Hành kích động không biết thế nào mới tốt, lão so với Diệp Thiên Vân thì cao hứng hơn mấy phần, Lại đi lại mấy phen rồi hai tay nắm chặt song sắt, nói với Diệp Thiên Vân: "Ngươi đã thông rồi, vậy thì ngươi chắc biết ưng hùng hợp diễn là như thế nào. Ngươi hôm nay đã lên tới cảnh giới tông sư, sau này chỉ cần động não một cái là minh bạch toàn bộ Hình Ý!"
Diệp Thiên Vân nhất thời đối với cái gì cũng tràn đầy cảm giác mới mẻ, nghe thấy "cảnh giới tông sư", đột nhiên hiểu ra mình vì sao lại như vậy, thực ra đây chính là cảnh giới tông sư! Hệ thống suy nghĩ cũ trong đầu sụp đổ, nhưng lại có một hệ thống tư duy mới đản sinh.
Tâm cảnh kích động của Nghiêm Hành dần bình phục lại, nhưng vẫn không khỏi vui mừng, nói: "Ngươi biết ưng hùng hợp diễn, lại minh bách long hổ đấu chí! Long hổ đấu chí và hung ưng hợp diễn giống nhau, cùng là hai loại hợp luyện chi pháp của động vật!"
Diệp Thiên Vân thân thể chấn động, bản thân hắn có long hình, lại có hổ hình, nhưng trước giờ chưa từng hợp hai hình làm một. Bởi vì hắn từng vô số lần thử hợp lại với nhau, nhưng căn bản là không có hiệu quả. lúc trước hắn chỉ là đơn thuần cho rằng hai thức là phân khai. Lúc này lời nói của Nghiêm Hành đột nhiên đề tỉnh hắn, bèn đem long hình và hổ hình từ từ dung hợp ở trong đầu!
Sau mấy giây, máu trong tim Diệp Thiên Vân đột nhiên sôi sục. Cảnh giới tông sư, mang tới ho hắn tuyệt không phải chỉ là hùng ưng hợp diễn, đó là một loại lý giải mới đối với Hình Ý.
Nghiêm Hành nhìn thấy vẻ kích động của Diệp Thiên Vân, lại cảm thấy mình thất thố, không khỏi đỏ mặt, vẫy tay nói: "Thiên Vân chớ có nóng lòng, pháp môn của Hình Ý, ta đã dạy ngươi rồi. Chỉ cần ngươi thử nghĩ một chút là ra ngay, những thứ này không làm khó được ngươi đâu.”
Diệp Thiên Vân hiện tại hận không thể được đi ra ngoài, luyện tất tốt long hổ đấu chí và ưng hùng hợp diễn, chỉ là xích sắt trên tay khiến hắn nhận rõ hiện thực.
Nghiêm Hành lần đầu nói với Diệp Thiên Vân với vẻ thành khẩn: "Kỳ thực Hình Ý quan trọng nhất vẫn là ở thần hình hợp nhất, quay về với dã thú. Chỉ là vì nguyên nhân này mà Hình Ý quyền bị người ta cho rằng là cực kỳ ác độc, xuất thủ thường thường chỉ muốn dồn người ta vào chỗ chết. Võ giả của Hình Ý môn chân chính, không phải là tâm lý phát cuồng, hoặc là hạ độc chiêu đơn giản như vậy, chỉ là dựa vào lập ý đơn thuần của bản thân quyền pháp Hình Ý!"
Diệp Thiên Vân nghe xong không khỏi cười khổ, lập ý đơn thuần của Hình Ý không tồi, nhưng trong võ lâm mình lại bị xưng là Hình Ý Ma. Hiện tại tất cả đều có đáp án, không phải là nội tâm của mình độc thế nào, mà là vấn đề của bản thân quyền pháp.
Nghiêm Hành rất vui mừng vì Diệp Thiên Vân trong đoạn thời gian ngắn ngủi đã đạt được thành tựu như thế này, bèn cười nói: "Ngươi sau này là tông sư, trong Hình Ý môn gọi là nhập tượng, chính là ý tứ thay đổi đầu óc. Vào lúc này, các loại cảm giác đều có, ngươi có thể vào lúc còn trẻ như thế này đã lên được hóa cảnh, thành tựu sau này có thể vượt quá tiền nhân!"
Diệp Thiên Vân lúc trước đối với hóa cảnh mà bọn Ngũ Vĩ giải thích, thể hội rất mơ hồ, như có mà như không! Nhưng hôm nay tựa hồ tất cả nghi vấn đề có đáp án. Kỳ thực hóa cảnh rất đơn giản, chính là khiến ngươi nhìn võ học với một loại phương thức mới, lại dùng phương thức của võ học để nhìn lại thế giới này với các mới, đương nhiên là có sự bất đồng!
Nghiêm Hành trong một đêm nay cười đến không khép được miệng, đây có thể là một đêm vui nhất của lão trong hắc ngục. Trên con đường võ học, muốn tìm một đồ đệ đã khó, tìm một đồ đệ có tư chất tốt lại càng khó hơn. Trẻ tuổi như Diệp Thiên Vân mà lại có tu vi tông sư, theo lão thấy, đây là tổ sư gia hiển linh để nhất mạch của mình không bị tàn lụi.
Hùng hình có thể được truyền tiếp, bản thân Nghiêm Hành cũng khỏi một khối tâm bệnh. mặc dù Diệp Thiên Vân không thể làm đồ đệ, nhưng hắn tuyệt đối vẫn có thể coi là người truyền thừa ưu tú, vậy là nhẹ hõm nói: "Thứ mà sư phụ ta dạy cho ta, ta đã truyền cho ngươi rồi, coi như là hoàn thành tâm nguyện. Đem hùng hình học được trong Hình Ý môn, lại giao cho Hình Ý môn nhân, đời này coi như là không còn gì phải hối tiếc!"
Diệp Thiên Vân nghe ra hàm ý trong câu nói của lão, không khỏi nói: "Sư tổ đừng nói những lời như vậy, hắc ngục có lẽ có thể giam chúng ta nhất thời, nhưng tuyệt đối không thể giam chúng ta cả đời!"
Nghiêm Hành vui vẻ nhìn Diệp Thiên Vân, giống như là nhìn hài tử của mình, lắc đầu thở dài: "Đời này của ta đã qua một nửa lớn rồi, ra ngoài cũng không có ý nghĩ lớn. Hiện tại hùng hình đã giao cho ngươi rồi, trong lòng không còn gì vướng mắc. Chỉ là hi vọng ngươi đừng giống như ta, có thể thoát khỏi nơi tối tăm không có ánh sáng mặt tời này!" Nói tới đây, dừng lại một chút rồi bổ sung: "Hình Ý sau khi tiến vào hóa cảnh, có thể cảm tri thiên mệnh, đối với thế gian này đều có ngộ tính! Cái gì là ngộ tính! Ngộ tính chính là cảm thiên cảm địa, quán thông tất cả mọi thứ trong thiên địa lên người mình."
Diệp Thiên Vân thầm ghi nhớ, hắn biết Nghiêm Hành đang nói những lời thật lòng, cho nên cảm kích đến nỗi không nói lên lời. Vào thời khắc này, trong lòng hắn đã sinh ra một tia căm hận đối với hắc ngục này, nhốt người ta trong tăm tối cả đời, tước đoạt quyền lực sinh tồn cơ bản của người khác.
Trong một thoáng do dự, nghe thấy cách không xa truyền tới tiếng bước chân, Nghiêm Hành đã nói xong những gì cần nói, tất nhiên không sợ người ta nghe thấy, có chút kỳ quái, nói: "Canh ba nửa đêm thường thường không có người tới đây, những gì ta vừa nói ngươi đều hiểu rõ rồi chứ?"
Diệp Thiên Vân gật đầu, tri thức liên quan tới Hình Ý, e rằng cả đời này cũng không quên.
Vừa hay có người bước đến, người dẫn đầu là thủ tọa của Thiếu Lâm Giới luật viện, bốn tên tuần tra sứ ở phía sau đang áp giải một phạm nhân. Nghiêm Hành ngây người, không hỏi kỳ quái nói: "Gần đây hắc ngục sao luôn có người mới nhỉ, xem ra phân tranh trong võ lâm e ràng lại tới rồi!"
Diệp Thiên Vân ngẩng đầu lên nhìn người này, trong lòng đột nhiên giật thót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.