Quyển 1 - Chương 84: Mày biết vẽ ra tiền sao?
Đại Đại Vương
11/04/2013
Diệp Thiên Vân phải đi học,hôm nay hắn có hai khóa, phân biệt là tiếng Anh, còn lại là một tiết Kinh Tế học, tối hôm qua Diệp Thiên Vân đã ra ngoài thử xe mới của mình, Audi A6L yêu cầu điều khiển cao hơn một chút so với Pasate, vì thế hắn có chút không quen, chẳng qua để vài ngày sau quen là xong.
Diệp Thiên Vân cơm nước xong liền đi học, rất nhiều học sinh cũng đều là vừa mới về, trong tay còn đang xách hành lý, giống như là còn chưa qua ngày nghỉ vậy, cả đám đều vô cùng hưng phấn.
Bảy ngày mặc dù không tính là nhiều nhưng mà đối với đám sinh viên thì cũng không tính là ít, ít nhất thì cũng có thể làm được chuyện mình thích, rất nhiều người lựa chọn đi du lịch hoặc là về nhà, rất ít người ở lại trường học.
Mà Diệp Thiên Vân là người có sự nghiệp, chỉ dùng ít ngày để nghỉ, còn lại thì đều cắm đầu vào làm, hắn chỉ có hai ngày là nghỉ ở nhà, còn lại thời gian khác đều bận rộn, đã giết chết một sát thủ, đánh bị thương ba võ giả.
Diệp Thiên Vân cũng không tính là đến trường học sớm, khóa đầu tiên là tiếng Anh còn gần không đến 10 phút thì hắn mới vào lớp. Tiếng Anh cũng xem như là khóa có nhiều người nhất, cả phòng đầy ắp học sinh, cũng may là hai mắt của hắn rất tốt, chỉ đảo qua cái là đã thấy đám Lưu Tùng đang nói chuyện phiếm, dáng vẻ vô cùng thân thiết, vì thế hắn liền đi tới.
Mà Vương Bằng ánh mắt cũng rất khá, liếc mắt là hắn đã thấy Diệp Thiên Vân, vì thế cười hì hì nói: Kỳ nghỉ thế nào? Bọn tao đã đến từ sớm rồi, còn chờ mỗi mày thôi. Nói xong, hắn hơi xê mông ra, để cho Diệp Thiên Vân một chỗ.
Diệp Thiên Vân ngồi xuống rồi chậm rãi nói: Bọn mày sao lần nào cũng đều cùng nhau đến thế? Không bao giờ thấy cô đơn cả.
Lưu Tùng cười rộ lên, nói: Chúng tao có tinh thần đoàn đội, không giống mày, suốt ngày cứ thích cô tịch. Thoạt nhìn thì sau kì nghỉ Lưu Tùng rất hăng hái.
Trần Nhiên ra vẻ tức giận nói: Hai đứa nó từ sớm đã tới phòng học kêu tao rời giường, lại còn như mẹ già, cầm nước đổ tao nữa. Hắn vừa nói xong, Lưu Tùng và Vương Bằng liếc mắc nhìn nhau, âm hiểm cười rộ lên. Xem ra hai thằng này đi cùng nhau cũng không làm chuyện tốt lành gì.
Lưu Tùng trừng mắt nhìn Diệp Thiên Vân nói: Tao đổi xe rồi, kỳ nghỉ này cha tao mua cho cái Pasate, sau này chúng ta lại thân cận hơn nữa rồi, nhớ thường xuyên dẫn anh em đến Hải Thiên chơi đó. Xem ra thằng Lưu Tùng này vẫn còn bị ảnh hưởng lần đi chơi lần trước.
Diệp Thiên Vân có chút buồn cười nhìn nó, nói: Uhm, tao về nhà được có hai ngày rồi đã quay lại đây luôn, kiếm hôm nào chúng ta lại đi chơi.
Lời này của Diệp Thiên Vân vừa thốt lên khiến Vương Bằng nhảy cẫng lên, hét lớn: Thiên Vân, có ý tứ. Đám người chung quanh thấy hắn hết lớn đều quay lại nhìn, Vương Bằng còn tưởng là mình rất kiêu hãnh chứ.
Trần Nhiên cũng cảm thán nói: Lần trước, ông anh rủ mọi người đi chơi một bữa, thật là có mặt mũi nhau, lão bà của tao hôm đó hôn tao đến đỏ cả mặt đấy. Mấy thằng kia vừa nghe xong thì cười ầm cả lên.
Lưu Tùng cũng cười hì hì nói: mày thật là ti tiện, lại còn gọi cả lão bà rồi à, cẩn thận ngày nào đó đầu nở hoa (?) Mới vừa rồi còn tốt, hiện tại không khí lại trở nên dâm tiện rồi.
Diệp Thiên Vân nghe thấy thế thì cũng nói: Chờ khi nào rãnh rỗi thì cũng đi chơi, sau này còn nhiều cơ hội. Cả đám Lưu Tùng vừa nghe thấy thì cao hứng vô cùng, đề tài lập tức được chuyển, đúng là 1 đám sinh vật đơn bào.
Đúng lúc này giáo viên vào lớp,cả đám nói còn chưa đã nhưng mà cũng không còn cách nào khác đành ngậm miệng lại.ư
Giáo viên lên lớp, nước miếng tung bay, chỉ là sinh viên nghe thì rất ít, sau ngày nghỉ thường là thời gian náo nhiệt nhất mà. Diệp Thiên Vân nghe được một nửa thì nhìn quanh, Lưu Tùng đang ngủ, Vương Bằng thì cầm sách thất thần, Trần Nhiên thì đọc tiểu thuyết huyền huyễn, mỗi người đều có việc của mình cả.
Hắn lại nhìn ra xa một chút, vừa lúc thấy ngay Kỳ Giai Trữ cách đó không xa, nàng cũng không nghe giảng mà đang làm gì bên dưới, hình như đang làm đồ thủ công, ai cũng nói là phụ nữ khi đang chăm chú đều rất xinh đẹp, dáng vẻ của Kỳ Giai Trữ lúc này cũng vô cùng đáng yêu.
Diệp Thiên Vân rất thích kiểu sống bình thản này, không có biến động gì là tốt nhất, cứ bình thường trôi qua, chỉ có điều là hắn đã chọn lựa một con đường đầy gai góc, nhất định không thể có cuộc sống bình thường được.
Sửng sốt một hồi, khóa học đã kết thúc, kỳ thật cũng không quan trọng là học được bao nhiêu kiến thức, đại học bình thường đều lấy tự học là chính, thành tích tốt hay xấu không hề liên quan đến giáo viên.
Buổi chiều còn có một khóa nữa, người trong phòng cũng đã dần rời đi hết, đảo mắt đã gần hết người rồi. Vương Bằng thấy Lưu Tùng còn chưa có dậy, vì thế xấu bụng đẩy hắn một cái, rồi nói: Giáo viên hỏi mày, nếu không nói là bị trượt đó.
Lưu Tùng vội bật dậy, bối rối cúi đầu nhìn sách, rồi vội hỏi: Ở đâu? Trang bao nhiêu? Cả đám thấy thế cười ầm lên, công nhận thằng này “Khá”.
Buổi chiều mới có khóa, vì thế không còn cách nào là cả đám về phòng nói chuyện phiếm, mấy người cũng ra khỏi phòng học, Lưu Tùng vừa đi vừa nói: Thiên Vân, chúng ta giờ hai xe giống nhau, lại là hảo huynh đệ, sau này hợp lực đối phó hai thằng dâm tiện kia đi. Hắn vừa nói vừa hung hăng nhìn Trần Nhiên và Vương Bằng, thoạt nhìn có vẻ vẫn còn nhớ chuyện “gọi trả lời”.
Diệp Thiên Vân gật đầu, nhưng cũng không trả lời. Lưu Tùng định ly gián đây mà, nếu như tin hắn, vậy thì người bị thảm nhất chính là ngươi. Lưu Tùng vừa thấy tình thế có vẻ nguy hiểm liền vội vàng bắt tay giảng hòa với Trần Nhiên và Vương Bằng, chuyển biến quá nhanh, có phần khiến người ta trở tay không kịp.
Đi ra tới cửa, Lưu Tùng nhìn một chút rồi kinh ngạc nói: Thiên Vân, xe của mày đâu? Tao sao lại chỉ nhìn thấy một chiếc thế?
Diệp Thiên Vân cười nói: Xe cũ bị phá rồi, tao mới thay cái khác.
Lưu Tùng nhìn một chút rồi chỉ vào một chiếc Jetta, nói: Không phải chứ, mày thảm đến thế sao? Xe Ford của tao còn chưa bán, giữ lại cho mày dùng một hai hôm đi. Hắn nói với vẻ rất hào phóng.
Diệp Thiên Vân không nói gì, chỉ cầm điều khiển bấm bấm, vẻ mặt Lưu Tùng lập tức trông rất đặc sắc, sau đó hắn chạy quanh một vòng rồi hét lên: Thiên Vân trời đánh, tao vừa mới đổi một cái Pasate thì mày lại lấy Audi A6L đè đầu tao, tao 1.8T thì mày lại dùng 2.0T (?), xe tốt tao cũng không so nữa. Xem qua biển số một chút, APP567, mày làm tao tức chết mà.
Diệp Thiên Vân nhẹ nhàng nói: Xe tao bị phá rồi, công ty cho xe mới.
Vương Bằng hai mắt cũng đỏ bừng lên, hắn đến gần xe, phảng phất như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật mà sợ hãi than: Thiên Vân, mày biết vẽ ra tiền à ! 3 tháng đã đổi xe, cấp bậc bằng Viên trưởng rồi đó.
Lưu Tùng vội chạy qua cướp chìa khóa nói: Con mẹ nó! Tao phải lấy xe dạo trong trường một vòng, câu dẫn ánh mắt các MM xinh đẹp mới được, mày thì đợi đi. Vừa nói hắn vừa đưa chìa khóa xe Pasate cho Diệp Thiên Vân, sau đó lái xe mang theo Vương Bằng và Trần Nhiên xuất phát.
Diệp Thiên Vân chỉ biết lắc đầu, mấy thằng bạn cùng phòng này đúng là hết nói nổi.
Diệp Thiên Vân cơm nước xong liền đi học, rất nhiều học sinh cũng đều là vừa mới về, trong tay còn đang xách hành lý, giống như là còn chưa qua ngày nghỉ vậy, cả đám đều vô cùng hưng phấn.
Bảy ngày mặc dù không tính là nhiều nhưng mà đối với đám sinh viên thì cũng không tính là ít, ít nhất thì cũng có thể làm được chuyện mình thích, rất nhiều người lựa chọn đi du lịch hoặc là về nhà, rất ít người ở lại trường học.
Mà Diệp Thiên Vân là người có sự nghiệp, chỉ dùng ít ngày để nghỉ, còn lại thì đều cắm đầu vào làm, hắn chỉ có hai ngày là nghỉ ở nhà, còn lại thời gian khác đều bận rộn, đã giết chết một sát thủ, đánh bị thương ba võ giả.
Diệp Thiên Vân cũng không tính là đến trường học sớm, khóa đầu tiên là tiếng Anh còn gần không đến 10 phút thì hắn mới vào lớp. Tiếng Anh cũng xem như là khóa có nhiều người nhất, cả phòng đầy ắp học sinh, cũng may là hai mắt của hắn rất tốt, chỉ đảo qua cái là đã thấy đám Lưu Tùng đang nói chuyện phiếm, dáng vẻ vô cùng thân thiết, vì thế hắn liền đi tới.
Mà Vương Bằng ánh mắt cũng rất khá, liếc mắt là hắn đã thấy Diệp Thiên Vân, vì thế cười hì hì nói: Kỳ nghỉ thế nào? Bọn tao đã đến từ sớm rồi, còn chờ mỗi mày thôi. Nói xong, hắn hơi xê mông ra, để cho Diệp Thiên Vân một chỗ.
Diệp Thiên Vân ngồi xuống rồi chậm rãi nói: Bọn mày sao lần nào cũng đều cùng nhau đến thế? Không bao giờ thấy cô đơn cả.
Lưu Tùng cười rộ lên, nói: Chúng tao có tinh thần đoàn đội, không giống mày, suốt ngày cứ thích cô tịch. Thoạt nhìn thì sau kì nghỉ Lưu Tùng rất hăng hái.
Trần Nhiên ra vẻ tức giận nói: Hai đứa nó từ sớm đã tới phòng học kêu tao rời giường, lại còn như mẹ già, cầm nước đổ tao nữa. Hắn vừa nói xong, Lưu Tùng và Vương Bằng liếc mắc nhìn nhau, âm hiểm cười rộ lên. Xem ra hai thằng này đi cùng nhau cũng không làm chuyện tốt lành gì.
Lưu Tùng trừng mắt nhìn Diệp Thiên Vân nói: Tao đổi xe rồi, kỳ nghỉ này cha tao mua cho cái Pasate, sau này chúng ta lại thân cận hơn nữa rồi, nhớ thường xuyên dẫn anh em đến Hải Thiên chơi đó. Xem ra thằng Lưu Tùng này vẫn còn bị ảnh hưởng lần đi chơi lần trước.
Diệp Thiên Vân có chút buồn cười nhìn nó, nói: Uhm, tao về nhà được có hai ngày rồi đã quay lại đây luôn, kiếm hôm nào chúng ta lại đi chơi.
Lời này của Diệp Thiên Vân vừa thốt lên khiến Vương Bằng nhảy cẫng lên, hét lớn: Thiên Vân, có ý tứ. Đám người chung quanh thấy hắn hết lớn đều quay lại nhìn, Vương Bằng còn tưởng là mình rất kiêu hãnh chứ.
Trần Nhiên cũng cảm thán nói: Lần trước, ông anh rủ mọi người đi chơi một bữa, thật là có mặt mũi nhau, lão bà của tao hôm đó hôn tao đến đỏ cả mặt đấy. Mấy thằng kia vừa nghe xong thì cười ầm cả lên.
Lưu Tùng cũng cười hì hì nói: mày thật là ti tiện, lại còn gọi cả lão bà rồi à, cẩn thận ngày nào đó đầu nở hoa (?) Mới vừa rồi còn tốt, hiện tại không khí lại trở nên dâm tiện rồi.
Diệp Thiên Vân nghe thấy thế thì cũng nói: Chờ khi nào rãnh rỗi thì cũng đi chơi, sau này còn nhiều cơ hội. Cả đám Lưu Tùng vừa nghe thấy thì cao hứng vô cùng, đề tài lập tức được chuyển, đúng là 1 đám sinh vật đơn bào.
Đúng lúc này giáo viên vào lớp,cả đám nói còn chưa đã nhưng mà cũng không còn cách nào khác đành ngậm miệng lại.ư
Giáo viên lên lớp, nước miếng tung bay, chỉ là sinh viên nghe thì rất ít, sau ngày nghỉ thường là thời gian náo nhiệt nhất mà. Diệp Thiên Vân nghe được một nửa thì nhìn quanh, Lưu Tùng đang ngủ, Vương Bằng thì cầm sách thất thần, Trần Nhiên thì đọc tiểu thuyết huyền huyễn, mỗi người đều có việc của mình cả.
Hắn lại nhìn ra xa một chút, vừa lúc thấy ngay Kỳ Giai Trữ cách đó không xa, nàng cũng không nghe giảng mà đang làm gì bên dưới, hình như đang làm đồ thủ công, ai cũng nói là phụ nữ khi đang chăm chú đều rất xinh đẹp, dáng vẻ của Kỳ Giai Trữ lúc này cũng vô cùng đáng yêu.
Diệp Thiên Vân rất thích kiểu sống bình thản này, không có biến động gì là tốt nhất, cứ bình thường trôi qua, chỉ có điều là hắn đã chọn lựa một con đường đầy gai góc, nhất định không thể có cuộc sống bình thường được.
Sửng sốt một hồi, khóa học đã kết thúc, kỳ thật cũng không quan trọng là học được bao nhiêu kiến thức, đại học bình thường đều lấy tự học là chính, thành tích tốt hay xấu không hề liên quan đến giáo viên.
Buổi chiều còn có một khóa nữa, người trong phòng cũng đã dần rời đi hết, đảo mắt đã gần hết người rồi. Vương Bằng thấy Lưu Tùng còn chưa có dậy, vì thế xấu bụng đẩy hắn một cái, rồi nói: Giáo viên hỏi mày, nếu không nói là bị trượt đó.
Lưu Tùng vội bật dậy, bối rối cúi đầu nhìn sách, rồi vội hỏi: Ở đâu? Trang bao nhiêu? Cả đám thấy thế cười ầm lên, công nhận thằng này “Khá”.
Buổi chiều mới có khóa, vì thế không còn cách nào là cả đám về phòng nói chuyện phiếm, mấy người cũng ra khỏi phòng học, Lưu Tùng vừa đi vừa nói: Thiên Vân, chúng ta giờ hai xe giống nhau, lại là hảo huynh đệ, sau này hợp lực đối phó hai thằng dâm tiện kia đi. Hắn vừa nói vừa hung hăng nhìn Trần Nhiên và Vương Bằng, thoạt nhìn có vẻ vẫn còn nhớ chuyện “gọi trả lời”.
Diệp Thiên Vân gật đầu, nhưng cũng không trả lời. Lưu Tùng định ly gián đây mà, nếu như tin hắn, vậy thì người bị thảm nhất chính là ngươi. Lưu Tùng vừa thấy tình thế có vẻ nguy hiểm liền vội vàng bắt tay giảng hòa với Trần Nhiên và Vương Bằng, chuyển biến quá nhanh, có phần khiến người ta trở tay không kịp.
Đi ra tới cửa, Lưu Tùng nhìn một chút rồi kinh ngạc nói: Thiên Vân, xe của mày đâu? Tao sao lại chỉ nhìn thấy một chiếc thế?
Diệp Thiên Vân cười nói: Xe cũ bị phá rồi, tao mới thay cái khác.
Lưu Tùng nhìn một chút rồi chỉ vào một chiếc Jetta, nói: Không phải chứ, mày thảm đến thế sao? Xe Ford của tao còn chưa bán, giữ lại cho mày dùng một hai hôm đi. Hắn nói với vẻ rất hào phóng.
Diệp Thiên Vân không nói gì, chỉ cầm điều khiển bấm bấm, vẻ mặt Lưu Tùng lập tức trông rất đặc sắc, sau đó hắn chạy quanh một vòng rồi hét lên: Thiên Vân trời đánh, tao vừa mới đổi một cái Pasate thì mày lại lấy Audi A6L đè đầu tao, tao 1.8T thì mày lại dùng 2.0T (?), xe tốt tao cũng không so nữa. Xem qua biển số một chút, APP567, mày làm tao tức chết mà.
Diệp Thiên Vân nhẹ nhàng nói: Xe tao bị phá rồi, công ty cho xe mới.
Vương Bằng hai mắt cũng đỏ bừng lên, hắn đến gần xe, phảng phất như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật mà sợ hãi than: Thiên Vân, mày biết vẽ ra tiền à ! 3 tháng đã đổi xe, cấp bậc bằng Viên trưởng rồi đó.
Lưu Tùng vội chạy qua cướp chìa khóa nói: Con mẹ nó! Tao phải lấy xe dạo trong trường một vòng, câu dẫn ánh mắt các MM xinh đẹp mới được, mày thì đợi đi. Vừa nói hắn vừa đưa chìa khóa xe Pasate cho Diệp Thiên Vân, sau đó lái xe mang theo Vương Bằng và Trần Nhiên xuất phát.
Diệp Thiên Vân chỉ biết lắc đầu, mấy thằng bạn cùng phòng này đúng là hết nói nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.