Quyển 1 - Chương 121: Người bất ngoan chiến bất ổn
Đại Đại Vương
11/04/2013
Tàu chuyến thoạt nhìn tựa hồ rất lớn, nhưng muốn tìm một chỗ ẩn thân cũng không dễ dàng gì, rất nhiều chỗ mặc dù có thể ẩn núp nhưng lại là trọng điểm lục soát, hơn nữa sau khi bị phát hiện thì không dễ dàng đào tẩu. Diệp Thiên Vân dứt khoát núp ở trong khe hở phía sau bảng hiệu cửa hàng, chỗ này vừa hẹp vừa chật, hắn đứng ở trong căn bản không thể há mồm thở dốc.
Thời gian đã qua mười lăm phút rồi, bọn hải tặc đã bắt đầu lục soát bốn phía, tạm thời hắn vẫn không thể lộ tung tích, cách tốt nhất chính là chờ bọn chúng phân tán ra, sau đó đánh bại từng người.
Cách của bọn hải tặc tựa hồ đơn giản hơn, bọn chúng dùng cách lục soát giống như trải thảm, cứ hai người một tổ, một người điều tra, người kia quan sát tình huống xung quanh, mỗi khi hết một tầng đều lưu lại hai người gác đầu cầu thang, tránh Diệp Thiên Vân chạy từ trên xuống.
Khoảng nửa giờ qua bọn hải tặc cũng đã lục soát xong năm tầng, bọn chúng cũng không ngờ Diệp Thiên Vân lại ẩn thân ở phía trên cửa hàng, bởi vì quá nổi bật nên ngược lại bị xem nhẹ.
Diệp Thiên lấy chủy thủ ra, nhìn bên ngoài một chút để chuẩn bị hành đồng. Hắn nghiên cứu binh khí lạnh rất ít, ngoại trừ hai chiêu trong Hình Ý Lục Hợp Đao, thì chỉ biết một bộ Hình Ý Thương Pháp. Lục Hợp Đao mặc dù nghe qua khiến người ta có cảm giác rất cường đại, thậm chí đem nội tam hợp cùng ngoại tam hợp tổng hợp trong đó, nhưng nó chỉ là một bộ sách về đao pháp, tác dụng trong thực chiến cũng không lớn lắm, có tính chất biểu diễn nhiều hơn.
Hơn nữa bây giờ rất nhiều người học võ cho dù luyện binh khí vô cùng tốt cũng không sử dụng, thời đại thay đổi, võ thuật cũng thay đổi theo, nếu cầm đao trên đường nhất định sẽ bị chế giễu, chỉ có đoản đao và nỏ trong tất cả các binh khí lạnh vẫn còn đang không ngừng được cải tiến sử dụng. Còn thương, kiếm, côn thì vẫn bị thời đại đào thải.
Lúc mới dùng chủy thủ giết người, đã vận dụng Hình Ý Đao Pháp, có thể là do đao và chủy thủ có sự khác biệt quá lớn nên có thể sử dụng cũng chỉ có hai ba chiêu mà thôi, có điều có thể xài tạm để giết hải tặc.
Hải tặc bây giờ không hề buông lỏng cảnh giác giống như lúc nãy, hai người bọn họ đứng đối nhau, phòng có người công kích từ sau lưng, mỗi người đều tập trung toàn bộ tinh thần quan sát tình huống xung quanh.
Diệp Thiên Vân áp sát trên vách tường nhẹ nhàng đi về phía boong thuyền hải tặc dựa, đến chỗ không xa lắm thì dừng lại, móc bật lửa của Larry ở trong túi quần ném về phía đối diện.
Thời gian cho hắn cũng không nhiều, một khi bọn hải tặc lục soát tầng trên cùng không thấy nhất định sẽ quay lại, cho nên hắn mới làm ra quyết định nguy hiểm như vậy, có lẽ cũng không hoàn thiện, có lẽ cũng không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng trong thời gian ngắn này, đây là cách tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra, không có thời gian khiến hắn phân vân.
Bật lửa vừa rơi xuống đất, liền phát ra tiếng vang, cơ hồ thu hút sự chú ý của hai tên cướp cũng một lần, một người trong đó theo nâng súng lên theo phản xạ.
Diệp Thiên Vân nhân lúc bọn chúng đang sững sờ liền sử dụng Thiên Vân bộ, tới sau lưng tên hải tặc gần hắn nhất giống như thiểm điện, tay trái cầm chủy thủ cứa thẳng vào cổ hải tặc.
Tên hải tặc này lập tức vứt súng che cổ mình, không may súng của hắn vẫn nằm trong đai súng đeo nghiên trên người hắn, căn bản không rơi xuống đất, bởi vậy hắn chết không có chút giá trị nào.
Diệp Thiên Vân trong nháy mắt lúc hắn ngã xuống phóng nhanh về trước, nhanh chóng ra tay chụp cổ tên hải tặc kia, sau đó dùng ba ngón tay chết trụ yết hầu, trong thời khắc này đột nhiên phát lực.
Cổ tên hải tặc này còn chưa xoay lại đã trực tiếp đi gặp Thượng đế rồi, chỉ là gã bóp cò trước khi chết, tiếng súng vang lên! Mặc dù không trúng Diệp Thiên Vân, nhưng lại mang đến nguy cơ cực lớn cho hắn. Toàn bộ hải tặc tựa như thu được tín hiệu, ùa xuống dưới lầu giống như thủy triều.
Người Diệp Thiên Vân lập tức lách vào chỗ tối, sau đó lại áp sát vách tường bắt đầu leo lên trên, khoảng mười giây đồng hồ sau hắn đã trường qua lên lan can lầu hai, sau đó trốn đi, hắn hít đầy một hơi lương khí, đối mặt càng nhiều người, thì áp lực tâm lý phải chịu lại càng lớn, nhiều người cầm súng như vậy, chỉ cần bị bắn trúng một lần, vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ hành động, tỉ lệ tử vong sẽ tăng thêm ba mươi phần trăm.
Bọn hải tặc chạy xuống phát hiện đồng bọn của mình đã chết, trên mặt đều lộ vẻ phẫn nộ, cả đám nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn có vài người thấp giọng mắng, đương nhiên còn có sợ hãi nữa, mỗi người bọn chúng ngoại trừ chú ý lục soát cẩn thận hơn nữa, trong lúc nhất thời cũng không còn biết làm cách gì.
Diệp Thiên Vân trốn ở trên nhìn xuống phía dưới cũng không phát hiện ra tung tích của Larry, có lẽ hắn vốn không đi ra, nghĩ tới đây đột nhiên trong đầu hắn nảy ra một ý.
Có hai tên hải tặc bắt đầu lục soát ở đuôi thuyền, điều này khiến Diệp Thiên Vân khôi phục tinh thần, gần đó còn có Phách Khang Sai và Hứa Tình, nếu như lục soát tới đó, vậy hai người sẽ bị lộ, chuyện sẽ càng ngày càng hỏng bét, bởi vậy hắn đứng dậy gõ vào vật chắn cạnh lầu hai.
Rất nhiều hải tặc nhìn về phía âm thanh phát ra, sau đó liền tức giận, hành vi này rõ ràng là khiêu khích công khai, lập tức có người giơ súng nhắm về phía hắn.
Diệp Thiên Vân sau khi tập trung toàn bộ chú ý của bọn chúng, lập tức rụt thân vào, ngay sau đó có hơn mười tiếng súng vang lên, hắn cúi người bắt đầu chạy lên lầu.
Bọn hải tặc lợi dụng địa hình tiến hành vây bắt, cách này mặc dù tốt, nhưng lại có chỗ sơ sót trí mạng, đó chính là nhất định phải phân người ra tiến hành theo dõi.
Trong tay Diệp Thiên Vân mặc dù không có súng, nhưng hắn lại có một thanh chuỷ thủ, lại thêm hai bàn tay chết, ra tay thì phát toàn lực! Vết thương của tất cả những người bị hắn giết đều ở cổ, hơn nữa chỉ bị một nhát. Hắn đã quá linh hoạt, chỉ cần gặp hải tặc đứng một mình, vậy hắn nhất định sẽ ra tay, điên cuồng mà lấy mạng những người này.
Sau khi từ lầu một lên tới lầu tám, hải tặc rõ ràng đã giảm bớt gần một nửa, rất nhiều người một giây trước còn thấy đồng bọn, khi vừa quay đầu lại thì bọn họ đã trở thành một cỗ thi thể, loại phương thức giết người này khiến ngay cả bọn hải tặc tàn nhẫn cũng phải lo lắng cho an nguy của mình.
Giết hai người khiến bọn chúng phẫn nộ, vậy giết mười người lại khiến người ta sợ hãi, mỗi một người ở bên cạnh dần dần mất mạng cũng sẽ để lại bóng ma trong lòng bọn chúng, cho đến khi đạt đến một độ nhất định sẽ lập tức lan rộng.
Bọn hải tặc không dám đuổi theo nữa, bọn chúng tụ lại canh giữ tại chỗ, nhìn xung quanh lộ vẻ khẩn trương, thậm chí có mấy người nhát gan đang lạnh run, từ người thợ săn bây giờ lại triệt để biến thành con mồi, từ bầy sói biến thành bầy cừu, Diệp Thiên Vân chính là muốn bọn chúng thưởng thức cảm giác này.
Bọn hải tặc còn đang nán ở phía trên, Diệp Thiên Vân đã lặng lẽ đến boong thuyền, hắn dựa vào thân pháp nhanh như gió leo xuống rất nhẹ nhàng. Những tên hải tặc vẫn còn đang sợ hãi chưa khôi phục lại. Hắn cũng không muốn chơi tiếp, mà vào thẳng quyền đài ngầm.
Cả đại sảnh trống không, chỉ có chó điên Larry ngồi ở chỗ kia không biết đang nghĩ cái gì, ngẩng đầu lên phát hiện ra Diệp Thiên Vân sắc mặt khẽ biến, căn bản không ngờ đến hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây, lập tức đứng khỏi ghế, vừa cười vừa nói: "Không ngờ thủ pháp của mày cao minh như thế, nhiều người như vậy mà có thể để mày lẻn vào". Nói xong tay đột nhiên duỗi về bên hông.
Diệp Thiên Vân cũng không nói gì cả, thình lình nhào về phía Larry, tốc độc của hắn cực kỳ nhanh, khiến kẻ khác căn bản không cách nào phản ứng.
Larry vừa lùi nhanh về sau, vừa lấy súng ngắn ở trong eo ra, muốn đưa tay nhắm bắn.
Chân Diệp Thiên đá mạnh vào cánh tay cầm súng của gã, một tiếng "Rắc" giòn tan vang trong sân trống, sau đó là tiếng kêu thảm của Larry.
Súng bị một cước này đá văng ra xa, Diệp Thiên Vân lãnh đạm nói: "Mày không phải muốn chơi trò chơi với tao sao?"
Thời gian đã qua mười lăm phút rồi, bọn hải tặc đã bắt đầu lục soát bốn phía, tạm thời hắn vẫn không thể lộ tung tích, cách tốt nhất chính là chờ bọn chúng phân tán ra, sau đó đánh bại từng người.
Cách của bọn hải tặc tựa hồ đơn giản hơn, bọn chúng dùng cách lục soát giống như trải thảm, cứ hai người một tổ, một người điều tra, người kia quan sát tình huống xung quanh, mỗi khi hết một tầng đều lưu lại hai người gác đầu cầu thang, tránh Diệp Thiên Vân chạy từ trên xuống.
Khoảng nửa giờ qua bọn hải tặc cũng đã lục soát xong năm tầng, bọn chúng cũng không ngờ Diệp Thiên Vân lại ẩn thân ở phía trên cửa hàng, bởi vì quá nổi bật nên ngược lại bị xem nhẹ.
Diệp Thiên lấy chủy thủ ra, nhìn bên ngoài một chút để chuẩn bị hành đồng. Hắn nghiên cứu binh khí lạnh rất ít, ngoại trừ hai chiêu trong Hình Ý Lục Hợp Đao, thì chỉ biết một bộ Hình Ý Thương Pháp. Lục Hợp Đao mặc dù nghe qua khiến người ta có cảm giác rất cường đại, thậm chí đem nội tam hợp cùng ngoại tam hợp tổng hợp trong đó, nhưng nó chỉ là một bộ sách về đao pháp, tác dụng trong thực chiến cũng không lớn lắm, có tính chất biểu diễn nhiều hơn.
Hơn nữa bây giờ rất nhiều người học võ cho dù luyện binh khí vô cùng tốt cũng không sử dụng, thời đại thay đổi, võ thuật cũng thay đổi theo, nếu cầm đao trên đường nhất định sẽ bị chế giễu, chỉ có đoản đao và nỏ trong tất cả các binh khí lạnh vẫn còn đang không ngừng được cải tiến sử dụng. Còn thương, kiếm, côn thì vẫn bị thời đại đào thải.
Lúc mới dùng chủy thủ giết người, đã vận dụng Hình Ý Đao Pháp, có thể là do đao và chủy thủ có sự khác biệt quá lớn nên có thể sử dụng cũng chỉ có hai ba chiêu mà thôi, có điều có thể xài tạm để giết hải tặc.
Hải tặc bây giờ không hề buông lỏng cảnh giác giống như lúc nãy, hai người bọn họ đứng đối nhau, phòng có người công kích từ sau lưng, mỗi người đều tập trung toàn bộ tinh thần quan sát tình huống xung quanh.
Diệp Thiên Vân áp sát trên vách tường nhẹ nhàng đi về phía boong thuyền hải tặc dựa, đến chỗ không xa lắm thì dừng lại, móc bật lửa của Larry ở trong túi quần ném về phía đối diện.
Thời gian cho hắn cũng không nhiều, một khi bọn hải tặc lục soát tầng trên cùng không thấy nhất định sẽ quay lại, cho nên hắn mới làm ra quyết định nguy hiểm như vậy, có lẽ cũng không hoàn thiện, có lẽ cũng không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng trong thời gian ngắn này, đây là cách tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra, không có thời gian khiến hắn phân vân.
Bật lửa vừa rơi xuống đất, liền phát ra tiếng vang, cơ hồ thu hút sự chú ý của hai tên cướp cũng một lần, một người trong đó theo nâng súng lên theo phản xạ.
Diệp Thiên Vân nhân lúc bọn chúng đang sững sờ liền sử dụng Thiên Vân bộ, tới sau lưng tên hải tặc gần hắn nhất giống như thiểm điện, tay trái cầm chủy thủ cứa thẳng vào cổ hải tặc.
Tên hải tặc này lập tức vứt súng che cổ mình, không may súng của hắn vẫn nằm trong đai súng đeo nghiên trên người hắn, căn bản không rơi xuống đất, bởi vậy hắn chết không có chút giá trị nào.
Diệp Thiên Vân trong nháy mắt lúc hắn ngã xuống phóng nhanh về trước, nhanh chóng ra tay chụp cổ tên hải tặc kia, sau đó dùng ba ngón tay chết trụ yết hầu, trong thời khắc này đột nhiên phát lực.
Cổ tên hải tặc này còn chưa xoay lại đã trực tiếp đi gặp Thượng đế rồi, chỉ là gã bóp cò trước khi chết, tiếng súng vang lên! Mặc dù không trúng Diệp Thiên Vân, nhưng lại mang đến nguy cơ cực lớn cho hắn. Toàn bộ hải tặc tựa như thu được tín hiệu, ùa xuống dưới lầu giống như thủy triều.
Người Diệp Thiên Vân lập tức lách vào chỗ tối, sau đó lại áp sát vách tường bắt đầu leo lên trên, khoảng mười giây đồng hồ sau hắn đã trường qua lên lan can lầu hai, sau đó trốn đi, hắn hít đầy một hơi lương khí, đối mặt càng nhiều người, thì áp lực tâm lý phải chịu lại càng lớn, nhiều người cầm súng như vậy, chỉ cần bị bắn trúng một lần, vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ hành động, tỉ lệ tử vong sẽ tăng thêm ba mươi phần trăm.
Bọn hải tặc chạy xuống phát hiện đồng bọn của mình đã chết, trên mặt đều lộ vẻ phẫn nộ, cả đám nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn có vài người thấp giọng mắng, đương nhiên còn có sợ hãi nữa, mỗi người bọn chúng ngoại trừ chú ý lục soát cẩn thận hơn nữa, trong lúc nhất thời cũng không còn biết làm cách gì.
Diệp Thiên Vân trốn ở trên nhìn xuống phía dưới cũng không phát hiện ra tung tích của Larry, có lẽ hắn vốn không đi ra, nghĩ tới đây đột nhiên trong đầu hắn nảy ra một ý.
Có hai tên hải tặc bắt đầu lục soát ở đuôi thuyền, điều này khiến Diệp Thiên Vân khôi phục tinh thần, gần đó còn có Phách Khang Sai và Hứa Tình, nếu như lục soát tới đó, vậy hai người sẽ bị lộ, chuyện sẽ càng ngày càng hỏng bét, bởi vậy hắn đứng dậy gõ vào vật chắn cạnh lầu hai.
Rất nhiều hải tặc nhìn về phía âm thanh phát ra, sau đó liền tức giận, hành vi này rõ ràng là khiêu khích công khai, lập tức có người giơ súng nhắm về phía hắn.
Diệp Thiên Vân sau khi tập trung toàn bộ chú ý của bọn chúng, lập tức rụt thân vào, ngay sau đó có hơn mười tiếng súng vang lên, hắn cúi người bắt đầu chạy lên lầu.
Bọn hải tặc lợi dụng địa hình tiến hành vây bắt, cách này mặc dù tốt, nhưng lại có chỗ sơ sót trí mạng, đó chính là nhất định phải phân người ra tiến hành theo dõi.
Trong tay Diệp Thiên Vân mặc dù không có súng, nhưng hắn lại có một thanh chuỷ thủ, lại thêm hai bàn tay chết, ra tay thì phát toàn lực! Vết thương của tất cả những người bị hắn giết đều ở cổ, hơn nữa chỉ bị một nhát. Hắn đã quá linh hoạt, chỉ cần gặp hải tặc đứng một mình, vậy hắn nhất định sẽ ra tay, điên cuồng mà lấy mạng những người này.
Sau khi từ lầu một lên tới lầu tám, hải tặc rõ ràng đã giảm bớt gần một nửa, rất nhiều người một giây trước còn thấy đồng bọn, khi vừa quay đầu lại thì bọn họ đã trở thành một cỗ thi thể, loại phương thức giết người này khiến ngay cả bọn hải tặc tàn nhẫn cũng phải lo lắng cho an nguy của mình.
Giết hai người khiến bọn chúng phẫn nộ, vậy giết mười người lại khiến người ta sợ hãi, mỗi một người ở bên cạnh dần dần mất mạng cũng sẽ để lại bóng ma trong lòng bọn chúng, cho đến khi đạt đến một độ nhất định sẽ lập tức lan rộng.
Bọn hải tặc không dám đuổi theo nữa, bọn chúng tụ lại canh giữ tại chỗ, nhìn xung quanh lộ vẻ khẩn trương, thậm chí có mấy người nhát gan đang lạnh run, từ người thợ săn bây giờ lại triệt để biến thành con mồi, từ bầy sói biến thành bầy cừu, Diệp Thiên Vân chính là muốn bọn chúng thưởng thức cảm giác này.
Bọn hải tặc còn đang nán ở phía trên, Diệp Thiên Vân đã lặng lẽ đến boong thuyền, hắn dựa vào thân pháp nhanh như gió leo xuống rất nhẹ nhàng. Những tên hải tặc vẫn còn đang sợ hãi chưa khôi phục lại. Hắn cũng không muốn chơi tiếp, mà vào thẳng quyền đài ngầm.
Cả đại sảnh trống không, chỉ có chó điên Larry ngồi ở chỗ kia không biết đang nghĩ cái gì, ngẩng đầu lên phát hiện ra Diệp Thiên Vân sắc mặt khẽ biến, căn bản không ngờ đến hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây, lập tức đứng khỏi ghế, vừa cười vừa nói: "Không ngờ thủ pháp của mày cao minh như thế, nhiều người như vậy mà có thể để mày lẻn vào". Nói xong tay đột nhiên duỗi về bên hông.
Diệp Thiên Vân cũng không nói gì cả, thình lình nhào về phía Larry, tốc độc của hắn cực kỳ nhanh, khiến kẻ khác căn bản không cách nào phản ứng.
Larry vừa lùi nhanh về sau, vừa lấy súng ngắn ở trong eo ra, muốn đưa tay nhắm bắn.
Chân Diệp Thiên đá mạnh vào cánh tay cầm súng của gã, một tiếng "Rắc" giòn tan vang trong sân trống, sau đó là tiếng kêu thảm của Larry.
Súng bị một cước này đá văng ra xa, Diệp Thiên Vân lãnh đạm nói: "Mày không phải muốn chơi trò chơi với tao sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.