Quyển 1 - Chương 42: Nhất định đánh một trận (Hạ).
Đại Đại Vương
11/04/2013
Một trảo này xem ra tựa hồ rất hung mãnh nhưng Diệp Thiên Vân hiểu được chiêu này là hư chiêu, luận về móc chân thì phải nói tới thân lấy chân làm căn cơ, chân ổn thì thân ổn, chân tiến tới thì thân đi theo; chân lùi về sau thân cũng vậy; chân xéo thân nghiêng, chân bước ra ngoài, thân phục xuống; chân đá tay dẫn lối. Tay là dẫn lối cho chân. Quyền đánh sáu lộ, chân đá tám phương. Quyền phổ có câu: “Chân đá kẻ địch không dung tình, toàn bằng vào tay dẫn lối; tay tìm kẽ hở cước liền tung, trăm phát trăm trúng” Chân đá bảy phần, tay đánh ba phần, nhưng chân không nhanh bằng tay. Điều này nói cách khác tay dùng để tạo chướng ngại hay mê hoặc đối thủ, tay ba phần chân bảy phần, nếu bản thân thực dùng quyền tiếp đón, chân của đối phương thì lập tức sẽ theo sau.
Trạc Cước mặc dù lực chân rất mạnh, đá trúng sẽ không tốt, mặc dù là mình luyện Kim Chung tráo, nhưng mà cũng không mạo hiểm mà đi đón chiêu của hắn, bởi vậy hai chân hắn đột nhiên bạo phát lực như lò xo, thân thể thối lui về phía sau. Chiêu này của Diệp Thiên Vân đã luyện qua đến cả ngàn lần, động tác hiển hiên là lưu loát, lực đạo cùng tốc độ nắm rất chắc, có thể nói là nui về sau hai thước như nước chảy mây trôi, khiến một quyền của đối phương rơi vào khoảng không, hơn nữa còn kéo dài khoảng cách đối với chiêu công kích của đối thủ nữa.
Trung niên đại hán đứng ở bên cạnh vội hô: “Thủ đoạn hay!” Cho dù là lão giả bên cạnh cũng phải gật đầu.
Người bước lên công kích không trúng được Diệp Thiên Vân lúc này đã thu chân về, hắn bình tĩnh chưa vội ra tay tiếp. Tr
Diệp Thiên Vân rời ra xa cũng không có hành động gì, một chiêu vừa rồi hiện giờ vẫn đang hiện ra trong óc hắn, mỗi một động tác, lực lượng, trong nháy mắt đã hoàn thành.
Người kia nhìn thấy Diệp Thiên Vân cũng bình tĩnh đứng đó, hắn không khỏi nghĩ đến Bát Cực môn liền cười nói: “Sao còn không ra tay, chẳng lẽ nghĩ muốn hậu phát chế nhân sao?” Nói xong liền nhanh như chớp nhảy tới, một cước lần này cũng không giống như trước, đây chính là Tiễn Cước, cước pháp cơ bản của Trạc Cước, ra chiêu là ngả về sau một góc 45 độ, chân trái uốn cong chuyển thành đá thẳng, còn chân phải thì dán sát mặt đất.
Diệp Thiên Vân nhìn thấy chiêu thức đối phương, nhìn thì như một chiêu nhưng đích xác chính là hai chiêu, đầu tiên là đụng vào, sau đó thì duỗi thẳng chân đạp ra, hai chiêu này toàn là đòn nghiêm trọng, mà mục tiêu đều là ngực đối phương, mỗi kích ít nhất đều có thể khiến người ta mất khả năng hoạt động.
Hai tròng mắt của Diệp Thiên Vân hơi híp lại, rồi đốt nhiên không lùi mà tiến lên, đón thế tới rồi lại nhảy lên cau, hai tay hướng sau lưng, thân thể lao tới, nghiêng người đánh vào đầu gối đối phương, chiêu này vốn là Đặng pháp (đạp) trong Bát Cực Quyền, nhưng mà nay bị Diệp Thiên Vân sửa nên không giống lắm, cho dù là đến người của Bát Cực môn cũng không nhận ra được.
Bởi vì Bát Cực môn chú ý căn cơ ở chân, không chú trọng nhảy cao, vì như vậy thân thể sẽ mất trọng tâm, trở nên không linh hoạt, vì thế không đạt được biến chiêu. Mà một cước này của Diệp Thiên Vân lại giống như nhảy thẳng từ trên cao xuống, đoán chắc đối phương không thể né tránh, phải lấy cứng đối cứng.
Hai người xuất chiêu cũng chỉ trong vòng có mấy giây, vừa lúc gặp nhau, hai chân Diệp Thiên Vân vừa lúc gần đầu gối đối phương, khoảng cách rất nhỏ. Chiêu thức lần này của hắn đã chiếm hết ưu thế, lực lượng của hắn lần này còn nhờ vào thể trọng và lực hút của trái đất, một cước thì đạp thẳng vào đầu gối, cước kia thì trúng đùi đối phương.
Người kia kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể cấp tốc lùi lại. Đau đến gập cả người lại mà xoa đùi, không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ, đau đến há mồm.
Những người thường xuyên vận động đều biết, Diệp Thiên Vân lần này khiến cho cơ nhục của đối phương hoàn toàn tê liệt, mặc dù đối phương là người luyện vững hạ bàn, nhưng mà cũng không thể chịu được điểm này, nếu không an dưỡng tầm một tháng, căn bản là đừng nghĩ đến chuyện luyện công.
Mà đại hán vốn đứng bên cạnh nhìn từ đầu đến giờ thấy đồng bạn bị đối phương đánh thương, nhất thời liền xuất chiêu đánh Diệp Thiên Vân, một cước nhằm thẳng vào mạn sườn của Diệp Thiên Vân, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn, vô cùng xảo quyệt.
Diệp Thiên Vân vốn đã có ý nghĩ là mình bị quần ẩu, vì thế hắn không sợ xa luân chiến chút nào, vì thể nhanh chóng né chiêu này, đối phương lúc này lại gập một chân, sau đó liền đá ra, rất nhanh chóng lại công kích Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân cũng có ý định lập uy, mà công lực của người này rõ ràng là không bằng người trước, bởi vậy tốc độ của hắn cũng không chậm mà lui về sau, đợi đến khi hai chân vừa chạm đất thì chân của đại hán kia cũng đã tới, chỉ còn cách sườn Diệp Thiên Vân có 20cm.
Tay trái của Diệp Thiên Vân cùng thân hắn hơi nghiêng về bên trái, khiến cước này bị trượt, sau đó tay phải nhanh chóng ra chiêu, ra đòn nghiêm trọng vào đùi phải của đối phương, sau đó lại kéo chân đối phương, sau đó dậm một cước lên mặt đất, rồi tay đánh mạnh vào đầu vai hắn, khiến hắn ta trực tiếp bắn ra xa.
Bát Cực Quyền chú trọng vào bất động, ta bất động, địch nếu bất động, ta rời xa để dụ địch phát chiêu, sau đó dùng phương pháp Băng Khai Khỏa Bính mạnh mẽ bắt lấy sơ hở của đối phương, sau đó bộc phát sát người, liền kích ba phát, nhất chiêu tam dụng, tam pháp, tam lực, một phát là thành công.
Song phương vừa tiếp xúc đã cho đối thủ một cái Tam Liên Kích, đối phương còn chưa hiểu gì đã bị hôn mê rồi.
Đây là lần thứ hai Diệp Thiên Vân thể hiện ra Bát Cực Quyền, liên tiếp giao thủ cùng hai người, quyết đấu cũng không đến một phút đồng hồ, kì thật cũng chỉ dùng 3 chiêu, nhưng mỗi chiêu đều là kinh điển.
Bốn người trẻ tuổi xem náo nhiệt ở bên cạnh không hẹn mà gặp cùng hít mạnh một hơi, không đến một phút đã hạ hai vị sư huynh trong môn phái, khiến cả hai mất đi năng lực hành động, thậm chí một người còn hôn mê bất tỉnh.
Mà người trẻ tuổi này còn nhỏ tuổi hơn bọn họ một chút, nhưng vừa ra tay đã là tất sát, hơn nữa chiêu nào cũng tàn nhẫn, ba chiêu giải quyết hai người, chẳng lẽ là mình bái nhầm sư môn? Hay là mấy năm nay toàn nghe người ta nịnh bợ mà thôi? Luyện nhiều năm như vậy rồi mà chẳng ra cái chó gì cả!
Mà lão giả kia lúc này cũng nhíu mày căng thẳng, trong đầu cảm thấy ong ong, đồ đệ của mình trong nháy mắt đã bị người ta giải quyết. Bát Cực Quyền lão cũng không phải chưa thây, nhưng mà chưa thấy ai ra tay độc ác như vậy, hai chiêu đầu tiên còn đỡ, đến chiêu thứ ba thì là chiêu liên kích quá nặng tay, thật sự khiến trong lòng lão cũng thấy lạnh. Phải biết hai chiêu trước đã đủ khiến đối thủ mất đi lực công kích rồi, mà đòn đánh vào bắp đùi thì coi như chân đã bị phế đi rồi. Kì thật thì cũng không cần tất cả phải dùng chân, nhưng mà môn nhân của môn phái mình bị phế chân thì căn bản là không còn lực công kích. Nhưng mà cuối cùng biết rõ đối phương đã mất đi khả năng công kích còn cố công kích thêm một phát, chỉ có thể giải thích hai cách mà thôi, một loại là không thể ngừng tay được, còn loại thứ hai là sợ người này bị thương quá nhẹ.
Đại hán mới vừa rồi còn đang xoa chân lúc này đã đi tới, nhìn thương thế của sư đệ mình một chút, sau đó quay người gật đầu với lão giả, rồi gọi mấy người trẻ tuổi kia đưa hắn vào trong xe.
Lúc này tâm tình lão giả mới thả lỏng một chút, nhìn lại về phía Diệp Thiên Vân, người này chắc chắn phía sau có chỗ dựa, chắc chắn là như vậy, chỉ cần nhìn khuôn mặt không đổi sắc chút nào đã biết.
Bốn người trẻ tuổi ở sau lạo giả lúc này không tự chủ được lùi lại mấy bước, làm lão giả kia đánh giá Diệp Thiên Vân rồi dùng một võ lễ quy củ, nói: “Lão phu là đệ tử nội môn của Trạc Cước môn Uy Chấn Thiên, người thật sự không phải là nội môn đệ tử của Bát Cực môn sao?” Kiều thi lễ này có nghĩa là lão đã coi Diệp Thiên Vân là người đồng lứa.
Hai đại hán vừa rồi rõ ràng là coi thường Diệp Thiên Vân, coi hắn là tiểu bối, hiện tại đã bị hắn giáo huấn.
Diệp Thiên Vân chỉ cười cười lắc đầu, không nói gì.
Lão giả nhất thời nghi hoặc, chỉ nhìn Bát Cực Quyền của Diệp Thiên Vân lão liền nhận định hắn là người của Bát Cực môn, hơn nữa địa vị nhất định không thấp.
Hắn không phải là đệ tử nội môn, chẳng lẽ là ngoại môn? Sự thừa nhận sai lầm này làm trong đầu lão cũng không thể rõ ràng gì cả.
Trạc Cước mặc dù lực chân rất mạnh, đá trúng sẽ không tốt, mặc dù là mình luyện Kim Chung tráo, nhưng mà cũng không mạo hiểm mà đi đón chiêu của hắn, bởi vậy hai chân hắn đột nhiên bạo phát lực như lò xo, thân thể thối lui về phía sau. Chiêu này của Diệp Thiên Vân đã luyện qua đến cả ngàn lần, động tác hiển hiên là lưu loát, lực đạo cùng tốc độ nắm rất chắc, có thể nói là nui về sau hai thước như nước chảy mây trôi, khiến một quyền của đối phương rơi vào khoảng không, hơn nữa còn kéo dài khoảng cách đối với chiêu công kích của đối thủ nữa.
Trung niên đại hán đứng ở bên cạnh vội hô: “Thủ đoạn hay!” Cho dù là lão giả bên cạnh cũng phải gật đầu.
Người bước lên công kích không trúng được Diệp Thiên Vân lúc này đã thu chân về, hắn bình tĩnh chưa vội ra tay tiếp. Tr
Diệp Thiên Vân rời ra xa cũng không có hành động gì, một chiêu vừa rồi hiện giờ vẫn đang hiện ra trong óc hắn, mỗi một động tác, lực lượng, trong nháy mắt đã hoàn thành.
Người kia nhìn thấy Diệp Thiên Vân cũng bình tĩnh đứng đó, hắn không khỏi nghĩ đến Bát Cực môn liền cười nói: “Sao còn không ra tay, chẳng lẽ nghĩ muốn hậu phát chế nhân sao?” Nói xong liền nhanh như chớp nhảy tới, một cước lần này cũng không giống như trước, đây chính là Tiễn Cước, cước pháp cơ bản của Trạc Cước, ra chiêu là ngả về sau một góc 45 độ, chân trái uốn cong chuyển thành đá thẳng, còn chân phải thì dán sát mặt đất.
Diệp Thiên Vân nhìn thấy chiêu thức đối phương, nhìn thì như một chiêu nhưng đích xác chính là hai chiêu, đầu tiên là đụng vào, sau đó thì duỗi thẳng chân đạp ra, hai chiêu này toàn là đòn nghiêm trọng, mà mục tiêu đều là ngực đối phương, mỗi kích ít nhất đều có thể khiến người ta mất khả năng hoạt động.
Hai tròng mắt của Diệp Thiên Vân hơi híp lại, rồi đốt nhiên không lùi mà tiến lên, đón thế tới rồi lại nhảy lên cau, hai tay hướng sau lưng, thân thể lao tới, nghiêng người đánh vào đầu gối đối phương, chiêu này vốn là Đặng pháp (đạp) trong Bát Cực Quyền, nhưng mà nay bị Diệp Thiên Vân sửa nên không giống lắm, cho dù là đến người của Bát Cực môn cũng không nhận ra được.
Bởi vì Bát Cực môn chú ý căn cơ ở chân, không chú trọng nhảy cao, vì như vậy thân thể sẽ mất trọng tâm, trở nên không linh hoạt, vì thế không đạt được biến chiêu. Mà một cước này của Diệp Thiên Vân lại giống như nhảy thẳng từ trên cao xuống, đoán chắc đối phương không thể né tránh, phải lấy cứng đối cứng.
Hai người xuất chiêu cũng chỉ trong vòng có mấy giây, vừa lúc gặp nhau, hai chân Diệp Thiên Vân vừa lúc gần đầu gối đối phương, khoảng cách rất nhỏ. Chiêu thức lần này của hắn đã chiếm hết ưu thế, lực lượng của hắn lần này còn nhờ vào thể trọng và lực hút của trái đất, một cước thì đạp thẳng vào đầu gối, cước kia thì trúng đùi đối phương.
Người kia kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể cấp tốc lùi lại. Đau đến gập cả người lại mà xoa đùi, không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ, đau đến há mồm.
Những người thường xuyên vận động đều biết, Diệp Thiên Vân lần này khiến cho cơ nhục của đối phương hoàn toàn tê liệt, mặc dù đối phương là người luyện vững hạ bàn, nhưng mà cũng không thể chịu được điểm này, nếu không an dưỡng tầm một tháng, căn bản là đừng nghĩ đến chuyện luyện công.
Mà đại hán vốn đứng bên cạnh nhìn từ đầu đến giờ thấy đồng bạn bị đối phương đánh thương, nhất thời liền xuất chiêu đánh Diệp Thiên Vân, một cước nhằm thẳng vào mạn sườn của Diệp Thiên Vân, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn, vô cùng xảo quyệt.
Diệp Thiên Vân vốn đã có ý nghĩ là mình bị quần ẩu, vì thế hắn không sợ xa luân chiến chút nào, vì thể nhanh chóng né chiêu này, đối phương lúc này lại gập một chân, sau đó liền đá ra, rất nhanh chóng lại công kích Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân cũng có ý định lập uy, mà công lực của người này rõ ràng là không bằng người trước, bởi vậy tốc độ của hắn cũng không chậm mà lui về sau, đợi đến khi hai chân vừa chạm đất thì chân của đại hán kia cũng đã tới, chỉ còn cách sườn Diệp Thiên Vân có 20cm.
Tay trái của Diệp Thiên Vân cùng thân hắn hơi nghiêng về bên trái, khiến cước này bị trượt, sau đó tay phải nhanh chóng ra chiêu, ra đòn nghiêm trọng vào đùi phải của đối phương, sau đó lại kéo chân đối phương, sau đó dậm một cước lên mặt đất, rồi tay đánh mạnh vào đầu vai hắn, khiến hắn ta trực tiếp bắn ra xa.
Bát Cực Quyền chú trọng vào bất động, ta bất động, địch nếu bất động, ta rời xa để dụ địch phát chiêu, sau đó dùng phương pháp Băng Khai Khỏa Bính mạnh mẽ bắt lấy sơ hở của đối phương, sau đó bộc phát sát người, liền kích ba phát, nhất chiêu tam dụng, tam pháp, tam lực, một phát là thành công.
Song phương vừa tiếp xúc đã cho đối thủ một cái Tam Liên Kích, đối phương còn chưa hiểu gì đã bị hôn mê rồi.
Đây là lần thứ hai Diệp Thiên Vân thể hiện ra Bát Cực Quyền, liên tiếp giao thủ cùng hai người, quyết đấu cũng không đến một phút đồng hồ, kì thật cũng chỉ dùng 3 chiêu, nhưng mỗi chiêu đều là kinh điển.
Bốn người trẻ tuổi xem náo nhiệt ở bên cạnh không hẹn mà gặp cùng hít mạnh một hơi, không đến một phút đã hạ hai vị sư huynh trong môn phái, khiến cả hai mất đi năng lực hành động, thậm chí một người còn hôn mê bất tỉnh.
Mà người trẻ tuổi này còn nhỏ tuổi hơn bọn họ một chút, nhưng vừa ra tay đã là tất sát, hơn nữa chiêu nào cũng tàn nhẫn, ba chiêu giải quyết hai người, chẳng lẽ là mình bái nhầm sư môn? Hay là mấy năm nay toàn nghe người ta nịnh bợ mà thôi? Luyện nhiều năm như vậy rồi mà chẳng ra cái chó gì cả!
Mà lão giả kia lúc này cũng nhíu mày căng thẳng, trong đầu cảm thấy ong ong, đồ đệ của mình trong nháy mắt đã bị người ta giải quyết. Bát Cực Quyền lão cũng không phải chưa thây, nhưng mà chưa thấy ai ra tay độc ác như vậy, hai chiêu đầu tiên còn đỡ, đến chiêu thứ ba thì là chiêu liên kích quá nặng tay, thật sự khiến trong lòng lão cũng thấy lạnh. Phải biết hai chiêu trước đã đủ khiến đối thủ mất đi lực công kích rồi, mà đòn đánh vào bắp đùi thì coi như chân đã bị phế đi rồi. Kì thật thì cũng không cần tất cả phải dùng chân, nhưng mà môn nhân của môn phái mình bị phế chân thì căn bản là không còn lực công kích. Nhưng mà cuối cùng biết rõ đối phương đã mất đi khả năng công kích còn cố công kích thêm một phát, chỉ có thể giải thích hai cách mà thôi, một loại là không thể ngừng tay được, còn loại thứ hai là sợ người này bị thương quá nhẹ.
Đại hán mới vừa rồi còn đang xoa chân lúc này đã đi tới, nhìn thương thế của sư đệ mình một chút, sau đó quay người gật đầu với lão giả, rồi gọi mấy người trẻ tuổi kia đưa hắn vào trong xe.
Lúc này tâm tình lão giả mới thả lỏng một chút, nhìn lại về phía Diệp Thiên Vân, người này chắc chắn phía sau có chỗ dựa, chắc chắn là như vậy, chỉ cần nhìn khuôn mặt không đổi sắc chút nào đã biết.
Bốn người trẻ tuổi ở sau lạo giả lúc này không tự chủ được lùi lại mấy bước, làm lão giả kia đánh giá Diệp Thiên Vân rồi dùng một võ lễ quy củ, nói: “Lão phu là đệ tử nội môn của Trạc Cước môn Uy Chấn Thiên, người thật sự không phải là nội môn đệ tử của Bát Cực môn sao?” Kiều thi lễ này có nghĩa là lão đã coi Diệp Thiên Vân là người đồng lứa.
Hai đại hán vừa rồi rõ ràng là coi thường Diệp Thiên Vân, coi hắn là tiểu bối, hiện tại đã bị hắn giáo huấn.
Diệp Thiên Vân chỉ cười cười lắc đầu, không nói gì.
Lão giả nhất thời nghi hoặc, chỉ nhìn Bát Cực Quyền của Diệp Thiên Vân lão liền nhận định hắn là người của Bát Cực môn, hơn nữa địa vị nhất định không thấp.
Hắn không phải là đệ tử nội môn, chẳng lẽ là ngoại môn? Sự thừa nhận sai lầm này làm trong đầu lão cũng không thể rõ ràng gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.