Vô Địch Hắc Quyền

Quyển 1 - Chương 145: Tái chiến

Đại Đại Vương

11/04/2013

Diệp Thiên Vân căn bản là không nghĩ tới vào lúc này Kim Chung Tráo lại tiến hành đột phá, tới quá đột ngột, làm cho người ta có cảm giác trở tay không kịp. Hai ngày nay hắn lại cảm thấy Kim Chung Tráo của bản thân không hề tiến bộ chút nào, tại sao trong thời gian ngắn như vậy lại có thể tiến bộ vượt bậc, hắn suy nghĩ thế nào cũng không ra, loại dị biến này cuối cùng là tốt hay xấu đây?

Toàn thân thể hắn giờ đây giống như bị xé rách, ở trong tạng phủ như là có một mũi đao nhọn không ngừng múa loạn, làm cho hắn nhớ lại cảm giác khi đột phá Kim Chung Tráo tầng thứ nhất.

Hắn không ngừng dùng cảm giác đi dò xét tình trạng cả kinh mạch, nhưng mà tình hình không tốt lắm, vừa rồi bị Tôn Vũ đánh trúng ba chưởng, ba chưởng này đánh vào trên người, chưởng thứ nhất còn đỡ một chút, nhưng hai chưởng sau mỗi chưởng Tôn Vũ đều toàn lực phát ra Thiết Sa Chưởng, mặc dù tổn thương không lớn, nhưng mà vào lúc quan trọng này lại vô cùng nguy hiểm.

Diệp Thiên Vân không ngừng gắng sức tiến hành đem Loa Toàn Kình dẫn nhập vào kinh mạch, hi vọng có thể nương theo đột phá mà hóa giải lực lượng của hai chưởng này.

Tất cả những người trong phòng cũng vô cùng khẩn Trương Lệ Linh, Harrison chau mày, hai tay chấp ở sau lưng không ngừng xoa đi xoa lại, hắn áy náy nói với Tôn Vĩnh Nhân: “Thật không nghĩ lại gặp phải loại chuyện như thế này, ta vốn chỉ muốn để cho Tôn Vũ cùng hắn đấu võ một lúc, hay là bây giờ chúng ta gọi thầy thuốc tới xem tình huống như thế nào rồi tính”.

Tôn Vĩnh Nhân bình thường hi hi ha ha, nhưng đối với Diệp Thiên Vân rất trọng nghĩa khí, hận không thể thay hắn chịu hai chưởng kia, hắn hung hắn nói: “Nếu như Diệp Thiên Vân không việc gì thi tốt, còn nếu xảy ra việc gì ngoài ý muốn, ông chuẩn bị mà gánh lửa giận của tôi đi”. Nếu như không có Diệp Thiên Vân thì Tôn Vĩnh Nhân đã sớm chết vô số lần, bởi vậy đối với an nguy của Diệp Thiên Vân hắn cực kỳ quan tâm, một đường lui cùng không hề lưu lại.

Tôn Vũ cũng không dám tiến lên, hắn ở bên kia quan sát một chút rồi nói: “Các ngươi không cần gọi, hắn luyện ngạnh công, ta vỗ trúng hắn hai chưởng chỉ làm huyết khí hơi dâng lên, hẳn là không có vấn đề gì, một lúc nữa sẽ tốt thôi”. Mặc dù ngữ khí của hắn thì có vẻ kiên định, nhưng lòng cũng không nắm chắc, hơn nữa còn có chút tư tâm, toàn lực đánh Thiết Sa Chưởng vào thân thể thì làm gì có kết cục tốt chứ.

Bản thân Tôn Vĩnh Nhân cũng không phải võ giả, bởi vậy nghe lời Tôn Vũ có phần tin tưởng, hắn không dời tầm mắt khỏi Diệp Thiên Vân, nhưng miệng lại nói với Harrison: “Lão già, tôi nghĩ bây giờ tốt nhất là ông nên gọi tới một bác sĩ chờ tại cửa, nếu có chuyện gì còn có thể kịp thời đối phó”.

Harrison bây giờ đầu cũng đang muốn to ra, dù sao Diệp Thiên Vân cũng đã cứu hắn một mạng, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, hắn lại phải gánh bốn chữ “Vong ân phụ nghĩa”. Bởi vậy, sau khi nghe xong lập tức vui vẻ đáp ứng, phân phó thuộc hạ gọi thầy thuốc tới.

Diệp Thiên Vân đang chịu đựng sự giày vò, loại thống khổ này không phải người bình thường có thể chịu được nếu như ý chí không kiên định, thì sẽ không thoát được kết quả tử vong, không biết lần này là lần thứ mấy hắn cùng tử thần chống chọi, việc bây giờ hắn muốn làm là đem lực lượng toàn thân tập trung lại, rồi sau đó mạnh mẽ phá tan rào cản ở kinh mạch, để tăng cảnh giới lên đồng thời hóa giải uy lực của hai chưởng kia.



Hắn điều động tất cả lực lượng có thể tụ lại được, sau đó sử dụng khí lực toàn thân, Loa Toàn Kình từ từ rót vào kinh mạch chưa thông, vào thời khắc cực kỳ nguy hiểm này phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng, nó giống như một người quản lý và điều khiển hình ảnh, đem toàn bộ cảm giác hiện lên trước mắt Diệp Thiên Vân, khí lưu từ từ lưa động về phía trước, hướng về mục tiêu mạnh mẽ mà công tới.

Ước chừng một giờ sau, kinh mạch trên người đã được Loa Toàn Kình đả thông, hắn chậm rãi nhả ra một ngụm khí đục. Hắn nhặt áo lên lau mồ hôi sau đó nhìn thoáng qua toàn trường, cũng đưa ánh mắt về phía Tôn Vĩnh Nhân.

Tôn Vĩnh Nhân vẫn đang trạng thái đứng ngồi không yên, hắn thấy Diệp Thiên Vân đã tốt rồi thì như là được dùng Viagra, vẻ vui sướng lập tức hiện lên trên mặt, muốn nói gì lại đột nhiên hiểu ý tứ của Diệp Thiên Vân, hắn thở dài một hơi, tìm một chỗ ngồi xuống, thoạt nhìn rất là mệt mỏi.

Harrison cũng mừng rỡ mốn nói một hai câu nhưng Diệp Thiên Vân lại không cho hắn cơ hội, Diệp Thiên Vân thoáng nhìn qua Tôn Vũ, nói: “Chúng ta tỷ thí còn chưa xong, bây giờ chúng ta tiếp tục được chứ?”

Bây giờ Tôn Vũ ở vào thế tiến thối lưỡng nan, vừa rồi hắn cũng rất kinh hãi, hắn còn tưởng rằng Diệp Thiên Vân vì trúng hai chưởng của mình mà trở thành như vậy, bởi thế nghe xong lời này thì nhăn nhó nói: “Để hôm nào đó chúng ta tái đấu thôi, ta nghĩ hôm nay ngươi không nên tiếp tục tái đấu”.

Diệp Thiên Vân há chịu bỏ qua như vậy, hai chưởng vừa rồi suýt làm hắn mất mạng, lắc đầu nói: “Vừa rồi cơ thể của ta có vấn đề, nhưng mà bây giờ đã tốt rồi, ta tự tin đã hồi phục trạng thái vừa rồi”.

Tôn Vũ do dự, hắn cùng với Diệp Thiên Vân đã giao thủ, hiểu rõ thực lực của hắn, mặc dù mới chỉ đánh ba chưởng, nhưng mà trong lòng không muốn cùng Diệp Thiên Vân tái chiến, bởi vì hắn vừa rồi lấy tay đỡ một chiêu, đã biết sự lợi hại của Diệp Thiên Vân.

Chỉ cần Diệp Thiên Vân đá trúng thân thể hắn một cước, chỉ cần sượt qua, vậy thì một cơ hội xoay chuyển thế cục cũng không có. Nhưng mà nếu như không tiếp tục, như vậy sẽ mất thể diện, hơn nữa cũng không biết giải thích thế nào về hai chưởng vừa rồi.

Tôn Vĩnh Nhân nhìn qua thần sắc hai người, liền thêm dầu vào lửa: “Không phải ngươi đã nói ở Cựu Kim Sơn ngươi không có đối thủ sao? Thì ra là ngươi không dám ứng chiến, không đánh với đối thủ nào hả!”

Harrison cũng không biết nói sao cho tốt, hai người tỷ thì là do một tay hắn xúc tiến, nếu như bây giờ bảo họ dừng, vậy tất nhiên sẽ dẫn tới bất mãn, bởi vậy hắn nhìn Tôn Vũ không nói gì.

Tôn Vũ nghe xong lời này cũng thấy xấu hổ, hắn dữ tợn nhìn về phía Diệp Thiên Vân nói: “Được! Ngươi đã không có chuyện gì, vậy chúng ta tiếp tục tỷ thí”. Nói xong tiến tới gần Diệp Thiên Vân, cách chừng năm bước thì ngừng, làm một thủ thế.



Diệp Thiên Vân vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, trạng thái của hắn bây giờ cũng không phải là tốt nhất, nhưng mà Kim Chung Tráo đã đột phá tầng bốn. Từ cảm giác khó chịu vừa rồi, hắn cũng đã hiểu ra một vài chiêu thức, sau đó hai con mắt khẽ chớp, ra chiêu cũng không liều lĩnh như vừa rồi nữa.

Tôn Vũ nhìn chiêu thức của hắn, thầm thở phào nhẹ nhõm. Vì như vậy chứng tỏ Thiết Sa Chưởng có uy hiếp nhất định, nếu không hắn đã xông lên rồi. Mà hắn cũng không dám lập tức ra tay, chỉ di chuyển chung quanh Diệp Thiên Vân. Cách di chuyển này hơi giống Bát Quái Chưởng, nhưng mà cũng có chút bất đồng, cất bước như đi cày, đặt chân như mọc rễ, mỗi một bước đi cực kỳ cẩn thận.

Diệp Thiên Vân tùy theo vị trí của hắn mà chuyển động, bình tĩnh nhìn hắn, hai con mắt không hề chớp chăm chú nhìn vào hắn.

Một trận thi đấu lại chính thức diễn ra, dường như Tôn Vũ muốn sớm kết thúc sớm một chút, hắn tiến lên một bước nghênh tiếp, tay trái đưa lên Thiết Sa Chưởng đánh ra như sấm sét.

Diệp Thiên Vân không lùi mà tiến, dùng Hình Ý Quyền phản công, đánh thẳng tới trước mặt Tôn Vũ.

Đối với việc lấy cứng chọi cứng này Tôn Vũ cũng không còn cách nào, chỉ có thể hoán chiêu đổi thức, lợi dụng tốc độ nhanh nhẹ đi tới sau lưng Diệp Thiên Vân, muốn đánh một chưởng vào lưng hắn.

Diệp Thiên Vân mặc dù tốc độ không nhanh bằng hắn, nhưng mà xoay người so với hắn thì thuận lợi hơn nhiều, nhưng mà lúc hắn di chuyển qua thì chưởng của Tôn Vũ đã tới rồi. Diệp Thiên Vân lần này không thể chống đỡ, cắn răng chịu một chưởng này, sau đó dùng tay nắm lấy cổ tay Tôn Vũ, cùng lúc đó chân trái như rắn xuất động từ phía dưới đá về phía hắn.

Tôn Vũ vừa đánh trúng Diệp Thiên Vân thì hơi đắc ý, đang muốn thu chưởng về thì trong nháy mắt cổ tay bị bắt lấy, sau đó thì trúng một cước tại cửa hông, ngay lập tức sắc mặt trắng bệch, hai mắt mở to không dám tin, theo tiềm thức dùng tay ôm lấy bụng.

Trước đó công phu tại đùi của Diệp Thiên Vân đã đạt tới tầm 600 Kg, bây giờ đã đột phá, lực đạo không biết đã tăng thêm bao nhiêu. Trong lúc chân hắn hạ xuống thì đồng thời cánh tay phải duỗi ra phía sau với lực căng lớn nhất, sau đó đánh một quyền nghiêm trọng vào mặt Tôn Vũ.

Tôn Vũ giống như một quả bóng hơi, bắn về phía sau bay ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Địch Hắc Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook