Quyển 1 - Chương 138: Trầm muộn
Đại Đại Vương
11/04/2013
Diệp Thiên Vân trở lại phòng mình, lấy tấm danh thiếp ra, trong đầu hắn nghĩ xem có nên gọi cho Diêm Phong một cú điện thoại không. Dù sao chuyến đi này đa phần là do y bao, hơn nữa lần này cũng là vì tránh sóng gió nên mới chạy tới San Francisco, không biết mọi việc đã kết thúc chưa.
Nghĩ tới đây Diệp Thiên Vân đi tới chỗ điện thoại, cầm ống nghe lên rồi ấn số, điện thoại vừa nối hắn liền nói:"Là Diêm ca à?"
Nghe được tiếng cười nói của Diêm Phong ở đầu bên kia:"Thiên Vân, đã lâu như vậy mà không gọi được cuộc điện thoại nào cho tôi. Hai hôm trước thuyền xảy ra chuyện khiến cho tôi sợ hết hồn, may mà hôm qua người của công ty đã gọi điện cho tôi, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, không thì tôi đã trở thành tội nhân thật rồi."
Diệp Thiên Vân nghe là biết do Lý Duy Tư gọi, liền nói:"Chuyện nhỏ thôi mà, bọn hải tặc chẳng qua chỉ có hứng thú với tiền. Bọn tôi cũng vừa mới tới hôm qua, hôm nay đã có người đưa danh thiếp của anh cho tôi rồi."
Có tiếng cười của Diêm Phong truyền qua:"Đoàn đại biểu đàm phán của công ty đã tới, tôi để bọn họ cầm danh thiếp của tôi đi tìm cậu."
Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút rồi nói:"Diêm ca, lần này có nhiệm vụ gì muốn tôi đi làm?"
Diêm Phong cười khan mấy tiếng, nói:"Điều này chờ bọn họ đến nói với cậu đi, hiện giờ tôi không tiện nói lắm."
Diệp Thiên Vân trong bụng thấy hơi nghi ngờ, đây là lần thứ hai hắn hỏi về vấn đề này, nhưng Diêm Phong vẫn không trực tiếp trả lời, có điều hắn vẫn "ừ" một tiếng, nói:"Tình hình trong võ lâm thế nào?" Kỳ thực hắn muốn hỏi đến tiến triển về vụ Trạc Cước Môn.
Diêm Phong ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát rồi mới lên tiếng:" Tình hình không tốt lắm, bên phía Trạc Cược Môn vẫn không có động tĩnh gì quá lớn, có điều từ sau khi cậu đi người của Hình Ý Môn đã truyền tin ra rằng muốn tìm cậu, có vẻ họ rất có hứng thú với cậu. Hơn nữa còn có không ít kẻ muốn trả thù đang tìm cậu."
Diệp Thiên Vân có nghe được ít tin tức từ bên Vương Vĩnh Cường, cho nên cũng hiểu đôi chút về mấy chuyện này, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một câu hỏi:"Hôm đó lúc tôi ở quán rượu, tôi nhớ có một người tên là Đỗ Phong đã bị Lý Văn Sinh giết, hắn cũng không phải là người trong võ lâm, hiện giờ cảnh sát đã tham dự vào chưa?"
Diêm Phong hơi do dự nói:"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, hai ngày nữa tôi sẽ đi hỏi hộ cậu. Thật ra chuyện của cậu sớm đã bị ủy ban trọng tài tiếp nhận rồi, vì nó có liên quan tới Trạc Cước Môn. Tôi sẽ để ý những tin tức này, trước tiên cậu không cần phải lo lắng, cứ yên tâm ở đấy chơi đi."
Diệp Thiên Vân cúp điện thoại, hai ngón tay bóp lấy huyệt Thái Dương, hiện giờ hắn rất không muốn nghe tới chuyện ở trong nước, nhưng không nghe lại không được, vì không thể cứ sống mãi ở San Francisco. Qua cuộc điện thoại ngày hôm nay xem ra đã xác định được chuyện kia đã dây dưa tới võ lâm, ít nhất thì có một cái gọi là ủy ban trọng tài đã để ý tới ân oán giữa hắn và Trạc Cước Môn.
Hắn không sợ bị trả thù, chỉ có điều hắn vừa mới tiến vào võ lâm, vẫn còn chưa có chỗ đứng vững chắc, còn nhiều chuyện chưa hiểu rõ. Hơn nữa nếu giết người càng nhiều thì chỉ tổ rước thêm càng nhiều kẻ thù. Có lẽ hôm nay giết được một người, ngày mai sẽ có ba người tới tìm ngươi, giết ba người thì sẽ xuất hiện sáu người thậm chí là nhiều hơn, cuối cùng khiến mọi người công phẫn là coi như xong rồi, cuộc sống mà kẻ thù có ở khắp nơi không thú vị lắm đâu. Tạm thời né tránh sóng gió ít ra cũng có nhiều thời gian để đề cao khả năng của mình hơn, hơn nữa còn có thể tránh xa được vài nguy hiểm.
Vấn đề thứ hai chính là Diêm Phong muốn mình làm cái gì, hỏi nhiều lần mà y vẫn không chịu nói ra, hắn cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng lại không thể nào phán đoán vô căn cứ. Vì vậy hiện giờ tâm tình của hắn có chút nôn nóng.
Đang lúc Diệp Thiên Vân vì những chuyện này mà rầu rĩ, Tôn Vĩnh Nhân và Lý Duy Tư cùng bước vào phòng, bọn họ vừa nói vừa cười, xem ra quan hệ khá hòa hợp.
Bọn họ xách về rất nhiều đồ, túi lớn túi nhỏ, Diệp Thiên Vân thấy vậy thì hơi khó hiểu, hỏi:"Hai người mua những gì vậy?"
Tôn Vĩnh Nhân giơ túi đồ trong tay lên, cười nói:"Cũng không có gì, chỉ có chút đặc sản thôi. San Francisco ngoại trừ sản phẩm điện tử ra thì chỉ có cà phê với rượu vang. Hôm nay đi dạo quanh một vòng, trong những khu phố chính ở cái thành phố này thì tôi chán nhất là khu phố Trung Quốc. Tôi cảm thấy chỗ đó hơi xa rời với thời đại, bọn họ giống như đang sống trong những năm sáu, bảy mươi vậy."
Lý Duy Tư cũng gật đầu đồng ý, nói:"San Francisco không có đặc sản gì quá nổi bật, có điều nó đúng là một thành phố du lịch điển hình. Du khách từ Trung Quốc tới, muốn đi mua sắm, cuối cùng lại tới phố Trung Quốc. Nghe nói chỗ đó do tiếp nhận không ít địa khí của Trung Quốc nên tất cả đều tách rời, có điều cách nói này hình như hơi mê tín."
Diệp Thiên Vân nhìn Lý Duy Tư, nói:"Vừa rồi tôi đã tới thăm võ quán Chấn Phiên, không ngờ nơi đó đã trở thành quán kỷ niệm rồi, làm uổng công tôi đi một chuyến."
Lý Duy Tư nghe vậy thì lấy làm áy náy, nói:"Thật sự xin lỗi, đáng lẽ tôi nên nói cho anh biết từ sớm."
Diệp Thiên Vân khoát tay áo nói:"Tôi không có ý này, vừa nãy đúng chẳng có việc gì, coi như ra ngoài khuây khỏa một chút vậy."
Tôn Vĩnh Nhân nghe vậy thì làu bàu:"Sớm biết thế hai người chúng ta đi tìm Crystal có phải tốt hơn không, đến lúc đó tôi sẽ càng hào hứng hơn."
Diệp Thiên Vân rất bất đắc dĩ nhìn gã, nói:"Chờ lát nữa chúng ta phải đi thăm hỏi lão bằng hữu Harrison, tôi nghĩ ông ta có thể chiêu đãi chúng ta một chút."
Tôn Vĩnh Nhân liền mừng rỡ. Mặc dù gã và Harrison từng có ân oán không nhỏ, có điều từ sau khi trở thành bạn bè lại thấy rất hợp nhau, vì vậy gật đầu nói:" Harrison nói ông ta ở trong cái trang viên gì ấy, tên thì tôi quên mất rồi, có điều lúc ông ấy khoác lác với tôi đã từng nói chỗ đó rất lớn, thả mấy trăm con bò cũng được."
Diệp Thiên Vân thấy hơi buồn cười, nói:"Hans cũng từng nói ở đây ông ta cũng có chút thế lực, chẳng qua không biết lớn từng nào thôi."
Lý Duy Tư đứng bên cạnh nghe vậy thì trầm tư một chút rồi nói:"Harrison, cái tên này cũng không quá đặc biệt, có điều tôi có thể quen một vài người."
Tôn Vĩnh Nhân lắc lắc tay nói:"Một ông già hói đầu tuổi chừng sáu mươi, bộ dáng rất bỉ ổi, là một giáo đồ Đạo Hồi. Bình thường thích khoác lác, hay mang theo mấy tên vệ sĩ đi rêu rao khắp nơi, và đặc biệt là rất keo kiệt."
Sắc mặt Lý Duy Tư coi bộ không được tốt lắm, y nói:"Tôi nghĩ tôi đã biết đó là ai rồi, Harrison là thủ lĩnh Đạo Hồi ở chỗ này, ông ta có sức ảnh hưởng rất lớn. Khi các anh nói về ông ta thì tốt nhất là nên cẩn thận một chút, nếu không sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng."
Tôn Vĩnh Nhân nghe vậy thì rất hưng phấn, nói:"Không ngờ lão thần côn này lại là một thủ lĩnh, xem chúng ta nhất định phải tới thăm ông ta một chuyến mới được."
Lý Duy Tư hơi dè dặt nói:"Phần lớn người Mỹ có cái nhìn không tốt về bọn họ, hơn nữa bọn họ còn có vài phần tử khủng bố, cho nên các anh cứ cẩn thận là hơn."
Diệp Thiên Vân cười nói:"Yên tâm đi, Harrison là bạn mà chúng tôi quen ở trên thuyền du lịch."
Nghĩ tới đây Diệp Thiên Vân đi tới chỗ điện thoại, cầm ống nghe lên rồi ấn số, điện thoại vừa nối hắn liền nói:"Là Diêm ca à?"
Nghe được tiếng cười nói của Diêm Phong ở đầu bên kia:"Thiên Vân, đã lâu như vậy mà không gọi được cuộc điện thoại nào cho tôi. Hai hôm trước thuyền xảy ra chuyện khiến cho tôi sợ hết hồn, may mà hôm qua người của công ty đã gọi điện cho tôi, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, không thì tôi đã trở thành tội nhân thật rồi."
Diệp Thiên Vân nghe là biết do Lý Duy Tư gọi, liền nói:"Chuyện nhỏ thôi mà, bọn hải tặc chẳng qua chỉ có hứng thú với tiền. Bọn tôi cũng vừa mới tới hôm qua, hôm nay đã có người đưa danh thiếp của anh cho tôi rồi."
Có tiếng cười của Diêm Phong truyền qua:"Đoàn đại biểu đàm phán của công ty đã tới, tôi để bọn họ cầm danh thiếp của tôi đi tìm cậu."
Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút rồi nói:"Diêm ca, lần này có nhiệm vụ gì muốn tôi đi làm?"
Diêm Phong cười khan mấy tiếng, nói:"Điều này chờ bọn họ đến nói với cậu đi, hiện giờ tôi không tiện nói lắm."
Diệp Thiên Vân trong bụng thấy hơi nghi ngờ, đây là lần thứ hai hắn hỏi về vấn đề này, nhưng Diêm Phong vẫn không trực tiếp trả lời, có điều hắn vẫn "ừ" một tiếng, nói:"Tình hình trong võ lâm thế nào?" Kỳ thực hắn muốn hỏi đến tiến triển về vụ Trạc Cước Môn.
Diêm Phong ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát rồi mới lên tiếng:" Tình hình không tốt lắm, bên phía Trạc Cược Môn vẫn không có động tĩnh gì quá lớn, có điều từ sau khi cậu đi người của Hình Ý Môn đã truyền tin ra rằng muốn tìm cậu, có vẻ họ rất có hứng thú với cậu. Hơn nữa còn có không ít kẻ muốn trả thù đang tìm cậu."
Diệp Thiên Vân có nghe được ít tin tức từ bên Vương Vĩnh Cường, cho nên cũng hiểu đôi chút về mấy chuyện này, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một câu hỏi:"Hôm đó lúc tôi ở quán rượu, tôi nhớ có một người tên là Đỗ Phong đã bị Lý Văn Sinh giết, hắn cũng không phải là người trong võ lâm, hiện giờ cảnh sát đã tham dự vào chưa?"
Diêm Phong hơi do dự nói:"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, hai ngày nữa tôi sẽ đi hỏi hộ cậu. Thật ra chuyện của cậu sớm đã bị ủy ban trọng tài tiếp nhận rồi, vì nó có liên quan tới Trạc Cước Môn. Tôi sẽ để ý những tin tức này, trước tiên cậu không cần phải lo lắng, cứ yên tâm ở đấy chơi đi."
Diệp Thiên Vân cúp điện thoại, hai ngón tay bóp lấy huyệt Thái Dương, hiện giờ hắn rất không muốn nghe tới chuyện ở trong nước, nhưng không nghe lại không được, vì không thể cứ sống mãi ở San Francisco. Qua cuộc điện thoại ngày hôm nay xem ra đã xác định được chuyện kia đã dây dưa tới võ lâm, ít nhất thì có một cái gọi là ủy ban trọng tài đã để ý tới ân oán giữa hắn và Trạc Cước Môn.
Hắn không sợ bị trả thù, chỉ có điều hắn vừa mới tiến vào võ lâm, vẫn còn chưa có chỗ đứng vững chắc, còn nhiều chuyện chưa hiểu rõ. Hơn nữa nếu giết người càng nhiều thì chỉ tổ rước thêm càng nhiều kẻ thù. Có lẽ hôm nay giết được một người, ngày mai sẽ có ba người tới tìm ngươi, giết ba người thì sẽ xuất hiện sáu người thậm chí là nhiều hơn, cuối cùng khiến mọi người công phẫn là coi như xong rồi, cuộc sống mà kẻ thù có ở khắp nơi không thú vị lắm đâu. Tạm thời né tránh sóng gió ít ra cũng có nhiều thời gian để đề cao khả năng của mình hơn, hơn nữa còn có thể tránh xa được vài nguy hiểm.
Vấn đề thứ hai chính là Diêm Phong muốn mình làm cái gì, hỏi nhiều lần mà y vẫn không chịu nói ra, hắn cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng lại không thể nào phán đoán vô căn cứ. Vì vậy hiện giờ tâm tình của hắn có chút nôn nóng.
Đang lúc Diệp Thiên Vân vì những chuyện này mà rầu rĩ, Tôn Vĩnh Nhân và Lý Duy Tư cùng bước vào phòng, bọn họ vừa nói vừa cười, xem ra quan hệ khá hòa hợp.
Bọn họ xách về rất nhiều đồ, túi lớn túi nhỏ, Diệp Thiên Vân thấy vậy thì hơi khó hiểu, hỏi:"Hai người mua những gì vậy?"
Tôn Vĩnh Nhân giơ túi đồ trong tay lên, cười nói:"Cũng không có gì, chỉ có chút đặc sản thôi. San Francisco ngoại trừ sản phẩm điện tử ra thì chỉ có cà phê với rượu vang. Hôm nay đi dạo quanh một vòng, trong những khu phố chính ở cái thành phố này thì tôi chán nhất là khu phố Trung Quốc. Tôi cảm thấy chỗ đó hơi xa rời với thời đại, bọn họ giống như đang sống trong những năm sáu, bảy mươi vậy."
Lý Duy Tư cũng gật đầu đồng ý, nói:"San Francisco không có đặc sản gì quá nổi bật, có điều nó đúng là một thành phố du lịch điển hình. Du khách từ Trung Quốc tới, muốn đi mua sắm, cuối cùng lại tới phố Trung Quốc. Nghe nói chỗ đó do tiếp nhận không ít địa khí của Trung Quốc nên tất cả đều tách rời, có điều cách nói này hình như hơi mê tín."
Diệp Thiên Vân nhìn Lý Duy Tư, nói:"Vừa rồi tôi đã tới thăm võ quán Chấn Phiên, không ngờ nơi đó đã trở thành quán kỷ niệm rồi, làm uổng công tôi đi một chuyến."
Lý Duy Tư nghe vậy thì lấy làm áy náy, nói:"Thật sự xin lỗi, đáng lẽ tôi nên nói cho anh biết từ sớm."
Diệp Thiên Vân khoát tay áo nói:"Tôi không có ý này, vừa nãy đúng chẳng có việc gì, coi như ra ngoài khuây khỏa một chút vậy."
Tôn Vĩnh Nhân nghe vậy thì làu bàu:"Sớm biết thế hai người chúng ta đi tìm Crystal có phải tốt hơn không, đến lúc đó tôi sẽ càng hào hứng hơn."
Diệp Thiên Vân rất bất đắc dĩ nhìn gã, nói:"Chờ lát nữa chúng ta phải đi thăm hỏi lão bằng hữu Harrison, tôi nghĩ ông ta có thể chiêu đãi chúng ta một chút."
Tôn Vĩnh Nhân liền mừng rỡ. Mặc dù gã và Harrison từng có ân oán không nhỏ, có điều từ sau khi trở thành bạn bè lại thấy rất hợp nhau, vì vậy gật đầu nói:" Harrison nói ông ta ở trong cái trang viên gì ấy, tên thì tôi quên mất rồi, có điều lúc ông ấy khoác lác với tôi đã từng nói chỗ đó rất lớn, thả mấy trăm con bò cũng được."
Diệp Thiên Vân thấy hơi buồn cười, nói:"Hans cũng từng nói ở đây ông ta cũng có chút thế lực, chẳng qua không biết lớn từng nào thôi."
Lý Duy Tư đứng bên cạnh nghe vậy thì trầm tư một chút rồi nói:"Harrison, cái tên này cũng không quá đặc biệt, có điều tôi có thể quen một vài người."
Tôn Vĩnh Nhân lắc lắc tay nói:"Một ông già hói đầu tuổi chừng sáu mươi, bộ dáng rất bỉ ổi, là một giáo đồ Đạo Hồi. Bình thường thích khoác lác, hay mang theo mấy tên vệ sĩ đi rêu rao khắp nơi, và đặc biệt là rất keo kiệt."
Sắc mặt Lý Duy Tư coi bộ không được tốt lắm, y nói:"Tôi nghĩ tôi đã biết đó là ai rồi, Harrison là thủ lĩnh Đạo Hồi ở chỗ này, ông ta có sức ảnh hưởng rất lớn. Khi các anh nói về ông ta thì tốt nhất là nên cẩn thận một chút, nếu không sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng."
Tôn Vĩnh Nhân nghe vậy thì rất hưng phấn, nói:"Không ngờ lão thần côn này lại là một thủ lĩnh, xem chúng ta nhất định phải tới thăm ông ta một chuyến mới được."
Lý Duy Tư hơi dè dặt nói:"Phần lớn người Mỹ có cái nhìn không tốt về bọn họ, hơn nữa bọn họ còn có vài phần tử khủng bố, cho nên các anh cứ cẩn thận là hơn."
Diệp Thiên Vân cười nói:"Yên tâm đi, Harrison là bạn mà chúng tôi quen ở trên thuyền du lịch."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.