Quyển 1 - Chương 205: Ý và sát
Đại Đại Vương
12/04/2013
Trên đầu Diệp Thiên Vân đội mũ, một tay cầm chút đồ mới mua, nhìn bộ dạng này rõ ràng cho thấy là mới du ngoạn về rồi.
Tiêu Sắt còn lợi hại hơn, gã mặc đồ Tây, phía dưới thì mang một đôi giày du lịch, trong tay cầm cái ô, cách ăn mặc như vậy là điển hình chủ nghĩa hậu hiện đại, người bình thường quả thật không chịu nổi.
Hai người cùng nhau đến sát phòng Tiêu Hùng, vào phòng liền quét mắt qua, Diệp Thiên Vân thấy tất cả mọi người đến rất đông đủ, đệ tử đời thứ hai trong hệ, một người cũng không sót, mà đứng cạnh Phương Nhược Sơn là con gái Phương Kỳ của gã, vàng mắt đỏ hồng không nói, mà nước mắt vẫn còn lưu trên mặt trông thật động lòng người. Bởi vậy liền hành lễ nói: "Bái kiến các vị trưởng bối".
Bây giờ hắn không có sư phụ, không biết nên gọi sư thúc hay gọi sư bá, cho nên chỉ có thể dùng cách gọi chung này.
Tiêu Hùng vừa thấy hắn thì gật đầu, ngoại trừ sắc mặt Phương Nhược Sơn xanh mét, những người khác cũng không tệ lắm, nhất là Ngũ Vĩ, trên mặt lão cười như nở hoa, chỉ có điều tướng mạo hơi khó coi một chút, khiến nụ cười này tựa hồ có chút vị âm trầm.
Phương Kỳ rưng rưng nước mắt chỉ Diệp Thiên Vân nói: "Chính là hắn đả thương Mạc Hổ, còn bẻ trật khớp con, xin các sư bá làm chủ cho con".
Bây giờ Diệp Thiên Vân có địa vị rất đặc biệt ở Hình Ý Môn, hắn chẳng những không có sư phụ, mà còn mang nghệ vào cửa, tất cả võ công của hắn đều là tự mình học, ít nhất võ học của Hình Ý Môn ở trên người của hắn đến bây giờ vẫn chưa thể hiện ra.
Tiêu Hùng nhìn vẻ mặt hắn, uống ngụm trà cười nói: "Thiên Vân, hôm nay gọi cậu tới đây là để nói môn quy cho cậu biết, còn về chuyện của Mạc Hổ, cậu phải giải thích rõ với Phương sư thúc".
Sắc mặt Phương Nhược Sơn vốn đã ê chề, hôm nay cũng không cầm kiếm, lão hừ lạnh một tiếng nói: "Diệp Thiên Vân, trước kia tôi không kết oán gì với cậu. Thế mà cậu lại đả thương đệ tử tôi, tôi hy vọng hôm nay cậu có thể nói rõ".
Diệp Thiên Vân vẫn không nói gì, Tiêu Sắt liền tiếp lời thay: "Tiểu sư thúc, hôm nay con có ở đó, căn nguyên của chuyện này con cũng rất rõ, hay để con nói đi!"
Phương Kỳ ở bên cạnh nói: "Đại sư huynh, anh thiên vị Diệp Thiên Vân, tôi muốn chính hắn nói!"
Tiêu Hùng gật đầu nói: "Hãy để Diệp Thiên Vân tự nói, Tiêu Sắt con lui sang một bên".
Diệp Thiên Vân nhận thấy, tự mình nói ra sẽ không có sức thuyết phục, liền lạnh nhạt nói: " Thật ra cũng chẳng có gì mà nói, hôm nay tôi và Tiêu sư huynh định xuống núi ngắm phong cảnh, ai ngờ đụng phải Mạc sư huynh. Hắn không những khiêu khích tôi, mà còn định đánh tôi một trận, tôi không nhịn được đã đánh trả, không ngờ Mạc sư huynh lại nhất thời chủ quan trúng một cước của tôi, kết quả là ngã nhào xuống đất không đứng dậy được".
Phương Nhược Sơn nghe xong thiếu chút nữa ngất đi, lão tức giận vỗ bàn đứng lên cả giận nói: "Đúng là nói xằng nói bậy, tôi vừa mới đi thăm Mạc Hổ, thương thế của hắn căn bản không cách nào khôi phục trong nửa năm. Nửa năm đấy, may mà đây là bài thuốc của Hình Ý Môn, bằng không cả đời này có thể bị tàn phế! Sao cậu ra tay độc ác thế!"
Diệp Thiên Vân nghe xong cũng không tức giận, hắn chậm rãi nói: "Ông không phải muốn nghe tôi nói à? Bây giờ tôi nói ông lại không tin, lại nói tiếp, chẳng nhẽ chỉ có tôi là có thể bị đánh sao? Đây là đạo lý gì vậy?"
Tiêu Sắt nháy nháy mắt với hắn, ngầm khuyên Diệp Thiên Vân không nên hành động theo cảm tính.
Diệp Thiên Vân không phải là nói xằng không có mục đích. Hắn không giỏi diễn đạt, nếu trực tiếp kể chuyện đó ra, lỡ như bị nắm chỗ sơ hở nào mà nói không rõ thì thật gay go, chẳng bằng cứ nói qua quýt như vậy, cùng lắm thì hỏi lại Tiêu Sắt.
Mấy người đang ngồi đều là đệ tử đời thứ hai của Hình Ý Môn, trừ Phương Nhược Sơn ra. Những người khác cũng không có gì là không hài lòng, bọn họ hoặc là nhắm mắt lại không nói lời nào, hoặc là mở to hai mắt xem cảnh hay.
Tiêu Hùng nhìn thoáng qua nói: "Nếu Diệp Thiên Vân không chịu nói, vậy để Tiêu Sắt nói đi, hôm nay nó tận mắt chứng kiến mọi chuyện, hơn nữa tính cách Tiêu Sắt mọi người đều rõ, nó sẽ không vì có quan hệ mà thiên vị cho người ta, hơn nữa Mạc Hổ nhập môn đã bao nhiêu năm, nếu bàn về quan hệ, như vậy ai gần ai xa có thể thấy rõ ".
Tiêu Sắt nghe thế liền hắng giọng kể lại câu chuyện từ đấu đến cuối, không hề thêm mắm thêm muối vào trong, nói rất ngay thẳng.
Phương Nhược Sơn nghe xong liền trầm mặc, còn Phương Kỳ là muốn chối cãi nhưng không nói được câu nào, sắc mặt đỏ bừng.
Tiêu Hùng trầm ngâm một chút nói: "Thật ra tính tình Mạc Hồ thế nào, tin tưởng mấy vị sư đệ đều biết rõ, Diệp Thiên Vân đả thương mấy vị sư huynh của Mạc Hổ, cho nên xuất phát từ nguyên nhân này mới có chuyện hôm nay, các sư đệ có ý kiến gì không?"
Vô Tình Tử sửa sang lại quần áo rồi mới lên tiếng: "Mạc Hổ kiêu ngạo đã quen, bây giờ Diệp Thiên Vân giáo huấn một chút, cũng không có gì, chỉ có điều ra tay hơi độc ác một chút ".
Tiêu Hùng gật đầu nói: "Điểm này nói rất đúng, có điều Diệp Thiên Vân vừa mới vào Hình Ý Môn, không có ai nói môn quy cho hắn biết, cho nên ra tay không có chừng mực".
Diệp Thiên Vân vào Hình Ý Môn bằng thực lực chứ không phải là do bái sư, hắn cười cười nói: "Sau này tôi sẽ chú ý những thứ này, mấy ngày qua luôn đi theo Ngũ tiền bối, cho nên cũng không rõ môn quy". Mục đích của hắn đã đạt được, hôm nay Mạc Hổ xảy ra chuyện, vậy đã đạt được mục đích lập uy. Sau này xem còn ai không có mắt dám chọc tới hắn nữa, chỉ đáng tiếc cho gã Mạc Hổ này gặp xui xẻo.
Phương Kỳ ở bên cạnh có chút không cam lòng, nhưng lại không có biện pháp gì cả, chỉ có thể trừng mắt nhìn Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân nói với Phương Nhược Sơn: "Phương tiền bối, sau một kiếm kia ân oán của chúng ta sẽ một bút xóa bỏ, đây là lời lần trước ngài nói, hy vọng ngài vẫn còn nhớ. Chuyện Mạc Hổ là do bản thân hắn không tìm hiểu kỹ, ngài đã từng nói câu đó, nên tôi cũng không muốn phát sinh chuyện gì không thoải mái với ngài. Tôi cũng không khiêu khích đệ tử ngài, là do Mạc Hổ tìm tới tôi trước, sau cùng còn bức tôi ra tay".
Sắc mặt Phương Nhược Sơn vô cùng âm trầm, lão không nói lời nào, quay đầu đi ra khỏi phòng. Phương Kỳ vừa thấy Phương Nhược Sơn đi, liền vội đuổi theo.
Ngũ Vĩ đứng lên vuốt chòm râu cười nói: "Chuyện hôm nay là lỗi của Mạc Hổ, tôi thấy thôi thì bỏ qua đi, người cũng bị thương, truy cứu nữa cũng không có ý nghĩa gì, lần sau chú ý là được".
Xem ra Ngũ Vĩ nói chuyện vẫn còn chút phân lượng, quả nhiên mấy người ngồi đó đều gật đầu đồng ý, còn Tiêu Hùng cười nói: "Tôi thấy các người rất có duyên thầy trò đấy!"
Ngũ Vĩ khoát tay áo nói: "Chuyện này thì đảm đương không nổi, tôi cũng chỉ có thể đỡ hai mươi chiêu của Thiên Vân, nhiều hơn chút nữa, tôi chẳng tự tin chút nào, nếu nói thu hắn làm đồ đệ, vậy chẳng khác gì làm trò cười rồi".
Những người đang ngồi đó đều hít vào một ngụm khí lạnh, Vô Tình Tử khiếp sợ nói: "Mạc Hổ bị thương thật đúng là không oan uổng, hai mươi chiêu, đồ đệ kiểu này tôi cũng không dám thu!"
Tiêu Hùng "Ừ" một tiếng nói: "Tuổi Thiên Vân tuy nhỏ, có điều công phu lại sâu vô cùng, cho dù có xếp vào đời thứ hai cũng có thể đứng đầu, chỉ có điều sát khí của hắn quá nặng mà ra tay cũng nặng, con đường sau này sẽ rất khó đi".
Hình Tri thản nhiên nói: "Quyền phong hung ác một chút cũng không sao, Hình Ý Môn có nói ra tay không được lưu tình, chỉ có điều sát ý ít đi thì tốt hơn, loại sát ý này sẽ ảnh hưởng đến việc đề cao võ công!"
Ngũ Vĩ cũng đồng ý, lão nhìn Diệp Thiên Vân nói: "Đây là vấn đề về cảnh giới, chỉ cần cậu nhập cảnh, vậy sát ý tự nhiên thu liễm, loại đề cao này không ai có thể giúp, chỉ có thể dựa vào bản thân mà lĩnh ngộ thôi".
Vô Tình Tử đột nhiên chen miệng nói: "Ha ha, lúc này giao lưu với hai phái Tây Bắc thì Mạc Hổ không đi được rồi, có điều bây giờ có Diệp Thiên Vân, hắc hắc, vậy là có kịch vui để xem rồi".
Hình Tri cười cực kỳ sướng khoái, lão đứng lên đi tới hai bước nói: "Thật là hay nha, lần trước lão tạp mao Hồ Thanh kia cứ thổi phồng với tôi đồ đệ lão lợi hại thế nào thế nào, bây giờ có Diệp Thiên Vân, tôi muốn thấy lão kinh ngạc ra sao, trong toàn bộ đệ tử đời thứ ba, hắn xứng đáng đứng đầu!"
Trên mặt Tiêu Sắt giống như nở hoa, lúc này nói Diệp Thiên Vân giống như là đang nói chính hắn vậy.
Tiêu Hùng khoát tay áo nói: "Chuyện này vẫn chưa vội, các người tốt nhất nên tôi luyện đồ đệ mình cho thật tốt đi, dù sao đời thứ ba cũng không thể chỉ dựa vào một mình Diệp Thiên Vân được, đề cao cả chỉnh thể mới là đề cao chân chính".
Nói thêm một lúc nữa mọi người mới giải tán, Diệp Thiên Vân đi cùng với Ngũ Vĩ, Ngũ Vĩ thở dài nói: "Cậu nên dành thời gian khống chế sát ý, bằng không cậu sẽ không lĩnh ngộ được chân lý của Hình Ý đâu!"
Diệp Thiên Vân biết Ngũ Vĩ quan tâm tới mình, bởi vậy đáp: "Ngũ tiền bối, xin yên tâm, tôi sẽ cố gắng tìm cảnh giới đó, có điều luôn cảm giác không có phương hướng gì cả, loại cảnh giới này vô cùng mờ ảo".
Ngũ Vĩ uống hớp trà nói: "Đúng vậy, chỉ có thể dựa vào chính mình để thể ngộ, tôi đã từng lĩnh ngộ ý cảnh này một lần, một khắc đó cảm giác trong đầu tôi cực kỳ rõ ràng, tôi cách người khác rất xa, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được, hơn nữa nhất cử nhất động của người đó trong đầu tôi cũng có thể phản ứng lại giống hệt thế, vả lại sau đó sẽ không quên".
Trong lòng Diệp Thiên Vân chấn động, đây chẳng phải là nội dung cảm tri sao, lập tức có chút mừng thầm nói: "Đây có phải là hóa cảnh không?"
Ngũ Vĩ gật đầu nói: "Đáng tiếc tôi chỉ có như vậy một lần, sau đó lại trở lại giống trước kia, có cảm ngộ lần đó khiến công phu của tôi có tiến bộ rất lớn, nếu lúc trước có thể đi vào loại ý cảnh này, tôi nghĩ công phu bây giờ sẽ tăng lên rất nhiều!"
Diệp Thiên Vân nằm mơ cũng không ngờ ý cảnh theo như lời của Hình Ý Môn lại giống cảm giác của mình như thế, vậy chẳng phải là mình đã sớm đạt tới trình độ này rồi sao, hắn không khỏi nghi ngờ hỏi: "Vậy có ý cảnh sẽ giảm bớt sát ý à?"
Ngũ Vĩ trầm tư một chút nói: "Có lẽ thế! Lúc tôi ở trạng thái ý cảnh này, trong lòng không minh, đến một loại cảnh giới vô dục vô cầu, ở một khắc này chỉ có "ý" mà không có "sát"!
Diệp Thiên Vân bây giờ mới biết cảm giác của mình chính là hóa cảnh, nhưng mà hắn cũng cảm thấy khó hiểu, nếu đã đạt tới cảnh giới này của Hình Ý Quyền, vì sao sát ý vẫn còn nặng như vậy chứ?
Tiêu Sắt còn lợi hại hơn, gã mặc đồ Tây, phía dưới thì mang một đôi giày du lịch, trong tay cầm cái ô, cách ăn mặc như vậy là điển hình chủ nghĩa hậu hiện đại, người bình thường quả thật không chịu nổi.
Hai người cùng nhau đến sát phòng Tiêu Hùng, vào phòng liền quét mắt qua, Diệp Thiên Vân thấy tất cả mọi người đến rất đông đủ, đệ tử đời thứ hai trong hệ, một người cũng không sót, mà đứng cạnh Phương Nhược Sơn là con gái Phương Kỳ của gã, vàng mắt đỏ hồng không nói, mà nước mắt vẫn còn lưu trên mặt trông thật động lòng người. Bởi vậy liền hành lễ nói: "Bái kiến các vị trưởng bối".
Bây giờ hắn không có sư phụ, không biết nên gọi sư thúc hay gọi sư bá, cho nên chỉ có thể dùng cách gọi chung này.
Tiêu Hùng vừa thấy hắn thì gật đầu, ngoại trừ sắc mặt Phương Nhược Sơn xanh mét, những người khác cũng không tệ lắm, nhất là Ngũ Vĩ, trên mặt lão cười như nở hoa, chỉ có điều tướng mạo hơi khó coi một chút, khiến nụ cười này tựa hồ có chút vị âm trầm.
Phương Kỳ rưng rưng nước mắt chỉ Diệp Thiên Vân nói: "Chính là hắn đả thương Mạc Hổ, còn bẻ trật khớp con, xin các sư bá làm chủ cho con".
Bây giờ Diệp Thiên Vân có địa vị rất đặc biệt ở Hình Ý Môn, hắn chẳng những không có sư phụ, mà còn mang nghệ vào cửa, tất cả võ công của hắn đều là tự mình học, ít nhất võ học của Hình Ý Môn ở trên người của hắn đến bây giờ vẫn chưa thể hiện ra.
Tiêu Hùng nhìn vẻ mặt hắn, uống ngụm trà cười nói: "Thiên Vân, hôm nay gọi cậu tới đây là để nói môn quy cho cậu biết, còn về chuyện của Mạc Hổ, cậu phải giải thích rõ với Phương sư thúc".
Sắc mặt Phương Nhược Sơn vốn đã ê chề, hôm nay cũng không cầm kiếm, lão hừ lạnh một tiếng nói: "Diệp Thiên Vân, trước kia tôi không kết oán gì với cậu. Thế mà cậu lại đả thương đệ tử tôi, tôi hy vọng hôm nay cậu có thể nói rõ".
Diệp Thiên Vân vẫn không nói gì, Tiêu Sắt liền tiếp lời thay: "Tiểu sư thúc, hôm nay con có ở đó, căn nguyên của chuyện này con cũng rất rõ, hay để con nói đi!"
Phương Kỳ ở bên cạnh nói: "Đại sư huynh, anh thiên vị Diệp Thiên Vân, tôi muốn chính hắn nói!"
Tiêu Hùng gật đầu nói: "Hãy để Diệp Thiên Vân tự nói, Tiêu Sắt con lui sang một bên".
Diệp Thiên Vân nhận thấy, tự mình nói ra sẽ không có sức thuyết phục, liền lạnh nhạt nói: " Thật ra cũng chẳng có gì mà nói, hôm nay tôi và Tiêu sư huynh định xuống núi ngắm phong cảnh, ai ngờ đụng phải Mạc sư huynh. Hắn không những khiêu khích tôi, mà còn định đánh tôi một trận, tôi không nhịn được đã đánh trả, không ngờ Mạc sư huynh lại nhất thời chủ quan trúng một cước của tôi, kết quả là ngã nhào xuống đất không đứng dậy được".
Phương Nhược Sơn nghe xong thiếu chút nữa ngất đi, lão tức giận vỗ bàn đứng lên cả giận nói: "Đúng là nói xằng nói bậy, tôi vừa mới đi thăm Mạc Hổ, thương thế của hắn căn bản không cách nào khôi phục trong nửa năm. Nửa năm đấy, may mà đây là bài thuốc của Hình Ý Môn, bằng không cả đời này có thể bị tàn phế! Sao cậu ra tay độc ác thế!"
Diệp Thiên Vân nghe xong cũng không tức giận, hắn chậm rãi nói: "Ông không phải muốn nghe tôi nói à? Bây giờ tôi nói ông lại không tin, lại nói tiếp, chẳng nhẽ chỉ có tôi là có thể bị đánh sao? Đây là đạo lý gì vậy?"
Tiêu Sắt nháy nháy mắt với hắn, ngầm khuyên Diệp Thiên Vân không nên hành động theo cảm tính.
Diệp Thiên Vân không phải là nói xằng không có mục đích. Hắn không giỏi diễn đạt, nếu trực tiếp kể chuyện đó ra, lỡ như bị nắm chỗ sơ hở nào mà nói không rõ thì thật gay go, chẳng bằng cứ nói qua quýt như vậy, cùng lắm thì hỏi lại Tiêu Sắt.
Mấy người đang ngồi đều là đệ tử đời thứ hai của Hình Ý Môn, trừ Phương Nhược Sơn ra. Những người khác cũng không có gì là không hài lòng, bọn họ hoặc là nhắm mắt lại không nói lời nào, hoặc là mở to hai mắt xem cảnh hay.
Tiêu Hùng nhìn thoáng qua nói: "Nếu Diệp Thiên Vân không chịu nói, vậy để Tiêu Sắt nói đi, hôm nay nó tận mắt chứng kiến mọi chuyện, hơn nữa tính cách Tiêu Sắt mọi người đều rõ, nó sẽ không vì có quan hệ mà thiên vị cho người ta, hơn nữa Mạc Hổ nhập môn đã bao nhiêu năm, nếu bàn về quan hệ, như vậy ai gần ai xa có thể thấy rõ ".
Tiêu Sắt nghe thế liền hắng giọng kể lại câu chuyện từ đấu đến cuối, không hề thêm mắm thêm muối vào trong, nói rất ngay thẳng.
Phương Nhược Sơn nghe xong liền trầm mặc, còn Phương Kỳ là muốn chối cãi nhưng không nói được câu nào, sắc mặt đỏ bừng.
Tiêu Hùng trầm ngâm một chút nói: "Thật ra tính tình Mạc Hồ thế nào, tin tưởng mấy vị sư đệ đều biết rõ, Diệp Thiên Vân đả thương mấy vị sư huynh của Mạc Hổ, cho nên xuất phát từ nguyên nhân này mới có chuyện hôm nay, các sư đệ có ý kiến gì không?"
Vô Tình Tử sửa sang lại quần áo rồi mới lên tiếng: "Mạc Hổ kiêu ngạo đã quen, bây giờ Diệp Thiên Vân giáo huấn một chút, cũng không có gì, chỉ có điều ra tay hơi độc ác một chút ".
Tiêu Hùng gật đầu nói: "Điểm này nói rất đúng, có điều Diệp Thiên Vân vừa mới vào Hình Ý Môn, không có ai nói môn quy cho hắn biết, cho nên ra tay không có chừng mực".
Diệp Thiên Vân vào Hình Ý Môn bằng thực lực chứ không phải là do bái sư, hắn cười cười nói: "Sau này tôi sẽ chú ý những thứ này, mấy ngày qua luôn đi theo Ngũ tiền bối, cho nên cũng không rõ môn quy". Mục đích của hắn đã đạt được, hôm nay Mạc Hổ xảy ra chuyện, vậy đã đạt được mục đích lập uy. Sau này xem còn ai không có mắt dám chọc tới hắn nữa, chỉ đáng tiếc cho gã Mạc Hổ này gặp xui xẻo.
Phương Kỳ ở bên cạnh có chút không cam lòng, nhưng lại không có biện pháp gì cả, chỉ có thể trừng mắt nhìn Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân nói với Phương Nhược Sơn: "Phương tiền bối, sau một kiếm kia ân oán của chúng ta sẽ một bút xóa bỏ, đây là lời lần trước ngài nói, hy vọng ngài vẫn còn nhớ. Chuyện Mạc Hổ là do bản thân hắn không tìm hiểu kỹ, ngài đã từng nói câu đó, nên tôi cũng không muốn phát sinh chuyện gì không thoải mái với ngài. Tôi cũng không khiêu khích đệ tử ngài, là do Mạc Hổ tìm tới tôi trước, sau cùng còn bức tôi ra tay".
Sắc mặt Phương Nhược Sơn vô cùng âm trầm, lão không nói lời nào, quay đầu đi ra khỏi phòng. Phương Kỳ vừa thấy Phương Nhược Sơn đi, liền vội đuổi theo.
Ngũ Vĩ đứng lên vuốt chòm râu cười nói: "Chuyện hôm nay là lỗi của Mạc Hổ, tôi thấy thôi thì bỏ qua đi, người cũng bị thương, truy cứu nữa cũng không có ý nghĩa gì, lần sau chú ý là được".
Xem ra Ngũ Vĩ nói chuyện vẫn còn chút phân lượng, quả nhiên mấy người ngồi đó đều gật đầu đồng ý, còn Tiêu Hùng cười nói: "Tôi thấy các người rất có duyên thầy trò đấy!"
Ngũ Vĩ khoát tay áo nói: "Chuyện này thì đảm đương không nổi, tôi cũng chỉ có thể đỡ hai mươi chiêu của Thiên Vân, nhiều hơn chút nữa, tôi chẳng tự tin chút nào, nếu nói thu hắn làm đồ đệ, vậy chẳng khác gì làm trò cười rồi".
Những người đang ngồi đó đều hít vào một ngụm khí lạnh, Vô Tình Tử khiếp sợ nói: "Mạc Hổ bị thương thật đúng là không oan uổng, hai mươi chiêu, đồ đệ kiểu này tôi cũng không dám thu!"
Tiêu Hùng "Ừ" một tiếng nói: "Tuổi Thiên Vân tuy nhỏ, có điều công phu lại sâu vô cùng, cho dù có xếp vào đời thứ hai cũng có thể đứng đầu, chỉ có điều sát khí của hắn quá nặng mà ra tay cũng nặng, con đường sau này sẽ rất khó đi".
Hình Tri thản nhiên nói: "Quyền phong hung ác một chút cũng không sao, Hình Ý Môn có nói ra tay không được lưu tình, chỉ có điều sát ý ít đi thì tốt hơn, loại sát ý này sẽ ảnh hưởng đến việc đề cao võ công!"
Ngũ Vĩ cũng đồng ý, lão nhìn Diệp Thiên Vân nói: "Đây là vấn đề về cảnh giới, chỉ cần cậu nhập cảnh, vậy sát ý tự nhiên thu liễm, loại đề cao này không ai có thể giúp, chỉ có thể dựa vào bản thân mà lĩnh ngộ thôi".
Vô Tình Tử đột nhiên chen miệng nói: "Ha ha, lúc này giao lưu với hai phái Tây Bắc thì Mạc Hổ không đi được rồi, có điều bây giờ có Diệp Thiên Vân, hắc hắc, vậy là có kịch vui để xem rồi".
Hình Tri cười cực kỳ sướng khoái, lão đứng lên đi tới hai bước nói: "Thật là hay nha, lần trước lão tạp mao Hồ Thanh kia cứ thổi phồng với tôi đồ đệ lão lợi hại thế nào thế nào, bây giờ có Diệp Thiên Vân, tôi muốn thấy lão kinh ngạc ra sao, trong toàn bộ đệ tử đời thứ ba, hắn xứng đáng đứng đầu!"
Trên mặt Tiêu Sắt giống như nở hoa, lúc này nói Diệp Thiên Vân giống như là đang nói chính hắn vậy.
Tiêu Hùng khoát tay áo nói: "Chuyện này vẫn chưa vội, các người tốt nhất nên tôi luyện đồ đệ mình cho thật tốt đi, dù sao đời thứ ba cũng không thể chỉ dựa vào một mình Diệp Thiên Vân được, đề cao cả chỉnh thể mới là đề cao chân chính".
Nói thêm một lúc nữa mọi người mới giải tán, Diệp Thiên Vân đi cùng với Ngũ Vĩ, Ngũ Vĩ thở dài nói: "Cậu nên dành thời gian khống chế sát ý, bằng không cậu sẽ không lĩnh ngộ được chân lý của Hình Ý đâu!"
Diệp Thiên Vân biết Ngũ Vĩ quan tâm tới mình, bởi vậy đáp: "Ngũ tiền bối, xin yên tâm, tôi sẽ cố gắng tìm cảnh giới đó, có điều luôn cảm giác không có phương hướng gì cả, loại cảnh giới này vô cùng mờ ảo".
Ngũ Vĩ uống hớp trà nói: "Đúng vậy, chỉ có thể dựa vào chính mình để thể ngộ, tôi đã từng lĩnh ngộ ý cảnh này một lần, một khắc đó cảm giác trong đầu tôi cực kỳ rõ ràng, tôi cách người khác rất xa, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được, hơn nữa nhất cử nhất động của người đó trong đầu tôi cũng có thể phản ứng lại giống hệt thế, vả lại sau đó sẽ không quên".
Trong lòng Diệp Thiên Vân chấn động, đây chẳng phải là nội dung cảm tri sao, lập tức có chút mừng thầm nói: "Đây có phải là hóa cảnh không?"
Ngũ Vĩ gật đầu nói: "Đáng tiếc tôi chỉ có như vậy một lần, sau đó lại trở lại giống trước kia, có cảm ngộ lần đó khiến công phu của tôi có tiến bộ rất lớn, nếu lúc trước có thể đi vào loại ý cảnh này, tôi nghĩ công phu bây giờ sẽ tăng lên rất nhiều!"
Diệp Thiên Vân nằm mơ cũng không ngờ ý cảnh theo như lời của Hình Ý Môn lại giống cảm giác của mình như thế, vậy chẳng phải là mình đã sớm đạt tới trình độ này rồi sao, hắn không khỏi nghi ngờ hỏi: "Vậy có ý cảnh sẽ giảm bớt sát ý à?"
Ngũ Vĩ trầm tư một chút nói: "Có lẽ thế! Lúc tôi ở trạng thái ý cảnh này, trong lòng không minh, đến một loại cảnh giới vô dục vô cầu, ở một khắc này chỉ có "ý" mà không có "sát"!
Diệp Thiên Vân bây giờ mới biết cảm giác của mình chính là hóa cảnh, nhưng mà hắn cũng cảm thấy khó hiểu, nếu đã đạt tới cảnh giới này của Hình Ý Quyền, vì sao sát ý vẫn còn nặng như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.