Vô Địch Hắc Thương

Chương 96: Người nghèo cũng có tôn nghiêm.

Biên Thành Lãng Tử

03/07/2014

“Ca sát” một tiếng, hai xe goòng đụng vào nhau, nhưng không phải là xe của bọn Diệp Sảng đụng vào, mà là hai xe phía trước của nhóm người Diễm Vô Song va chạm. Tám toa xe nối vào nhau, trên xe Toàn Trí Tiên, Diễm Vô Song, Tình Thâm Sâu Vũ Mênh Mông ba người đồng thời đứng lên, Tinh Tinh bổ sung một lọ ma lực thủy xong lại bắn tiếp ba mũi Dẫn đường tiễn ra, nhưng lúc này tầm nhìn đột nhiên bị lệch đi. Đường ray thay đổi, xe goòng tiến vào một đoạn đường xoắn ốc không ngừng đi xuống, hiện tại tất cả mọi người đều cảm nhận được tác dụng phụ do tốc độ quá nhanh, tầm nhìn hoàn toàn bị hoa hết, không thể nhìn rõ vật gì.Diệp Sảng nạp đạn xong, xoay người sang phải ngắm bắn, tâm ngắm súng máy tập trung toàn bộ trên người Toàn Trí Tiên.

"Đát đát đát đát đát!"

Ba mươi phát phỏng chừng chỉ có bảy phát trúng xe goòng, đừng nói đến việc đánh người, mà ở tốc đọ di chuyển cao như thế này Toàn Trí Tiên căn bản không thể dùng súng trường mà ngắm bắn trả được.

“Rầm rập!”

Xe goòng di động tạo thanh âm vang vọng trong huyệt động, Tinh Tinh cô nương vaf Trà Viên tỷ tỷ cũng là bó tay không có cách nào, nơi này ngoại trừ ky thương thủ (súng máy), các chức nghiệp khác căn bản là vô dụng.

Tinh Thâm Sâu Vũ Mênh Mông nở nụ cười:

- Muốn giết chúng ta sao, nằm mơ đi!

Diệp Sảng không nói gì, một lần nữa thay băng đạn mới, sau khi đứng lên ánh mắt trở lên cực kì sắc bén, hướng về bên phải phía dưới lại bắn ra một loạt. Đường đạn này rất phiêu dật, chẳng những phiêu dật, hơn nữa còn tán loạn, giống như mấy con ngựa hoang đứt dây cương trên không trung chạy bậy, không có khả năng nắm chặt nó được, chỉ có thể theo nó chạy loạn mà điều chỉnh thôi. Trải qua trận chiến tại bãi biển Tịch Tĩnh kia, Diệp Sảng liền hiểu được trong kỹ thuật bắn súng của mình cần phải nhanh chóng có đạo lý biến hóa, ngươi không có khả năng mạnh mẽ thay đổi đường đạn, chỉ có thể lợi dụng xảo lực một cách hợp lý mà thôi. Vì thế họng súng bắn ra có chút khẽ lắc lư…

"Đinh đinh đinh đinh!"

Toa xe của Toàn Trí Tiên lại một trận tóe lửa. Kỳ tích xuất hiện, chuỗi đạn này của Diệp Sảng nhìn như thật khó trúng không ngờ lại bắn trúng, nhưng không phải trúng người bên trong, mà là tay phanh ở trên toa xe cuối cùng. Sức công phá mạnh mẽ của viên đạn làm cho tay phanh đẩy tới phía trước hai vòng.

"Ti ti ti!"

Bánh xe cùng đường ray ma sát sinh ra một tia lửa điện, khiến cho cả huyệt động đều sáng lên.

- Ta đâm chết các ngươi!

Thời Thượng Thiếu Gia hung hăng kéo tay kéo, xe goòng đột nhiên tăng tốc lên.

Thời Thượng Thiếu Gia không hổ là ky giới sư, đâm rất có trình độ, xe goòng chậm rãi nhẹ nhàng đụng vào tấm chắn phía sau xe goòng đối phương, mười hai toa xe liền nối vào với nhau.

- Đi tìm chết!

Toàn Trí Tiên vùng đứng dậy, rút Desert Eagle ra.

- Chết chính là ngươi đó!

Tinh Tinh hét lớn một tiếng, khoảng cách gần như vậy mà còn bắn trượt thì quả thật đập đầu vào gối mà chết đi cho rồi.

“Bá”

Tử quang hiện lên. “Bùm” một tiếng, Toàn Trí Tiên lập tức quỳ xuống, hai mắt mở to.

Xuyên Vân Tiễn cắm tại trái tim nàng, nhất kích xuyên tâm: “-388!”

Toàn Trí Tiên thật muốn hô to oan uổng, Tinh Tinh cô nương một tiễn dứt khoát bắn chết nàng.

Lúc này đường ray xoắn ốc đã tới đoạn cuối, đường ray lần nữa duỗi thẳng, bốn phía liền trở nên rộng rãi, Tinh Tinh đang chuẩn bị đuổi theo thì tầm nhìn đột nhiên sáng lên mãnh liệt, tất cả mọi người đều không chịu nổi ánh sáng này đều nhắm hai mắt lại. Sau khi mở mắt, xe goòng đã tự động dừng lại, đây đã là chỗ cuối cùng, trên thảm cỏ xanh có nhiều vật liệu rải rác, xa xa có một cột dài ở trên đường ray, trên đầu có thể thấy được trời xanh mây trắng, hai bên đều là núi xa, chỗ này giống như nhà ga ở bên trong hạp cốc. Nhưng điểm chết người chính là ở trạm tạm dừng kia là một nam một nữ, rõ ràng là BOSS vừa rồi đã bị tiêu diệt, vật phẩm cùng tài liệu còn chưa biến mất.

- Phi Vũ tỷ tỷ!

Diễm Vô Song cùng Tình Thâm Sâu Vũ Mênh Mông liền chạy qua đó.

- Thi Phi Vũ?

Trà Viên Tỷ Tỷ hơi kinh hãi:

- Lão đại của Lạc Hoa Lưu Thủy?

- Là ta!

Thi Phi Vũ dù cả người đầy vết máu nhưng khí độ lại rất trầm ổn, nàng và Diễm Vô Song ăn mặc giống hệt nhau, hiển nhiên cũng là một trọng giáp chiến sĩ, nhưng Hoàng kim kiếm của Diễm Vô Song tại Tịch Tĩnh Hoàng Lăng đã bị Tinh Tinh lấy đi, mà trong tay Thi Phi Vũ cầm cũng là hai thanh trường kiếm, thân kiếm màu xanh thắm, ẩn ẩn kiếm quang, nhất định là lợi khí. Vốn dĩ cảm thấy Diễm Vô Song cũng đã là đẹp kinh người, nhưng so với Thi Phi Vũ còn chưa là gì cả, nếu nói Diễm Vô Song là xinh đẹp, vậy thì Thi Phi Vũ phải nâng cao hơn một bậc, nàng tựa như người đẹp trong tranh vậy, đẹp tới không chân thực, khó trách vì sao khu Tịch Tĩnh lại có nhiều gia súc vì tam đại tuyệt sắc của Lạc Hoa Lưu Thủy mà ý loạn tình mê như vậy.

- Trà Viên Tỷ Tỷ, xin chào!

Thi Phi Vũ nói có vẻ rất hữu hảo, nhưng thần sắc lại không hề hữu hảo chút nào, nàng đã nhìn ra mấy người trước mặt đều là do Tinh Tinh gọi tới giúp đỡ.



Giờ khắc này, Trà Viên Tỷ Tỷ, Tinh Tinh, Diệp Sảng đều không nói gì, bởi vì kẻ đáng sợ nhất không phải là ba mỹ nữ này, mà chính là nam nhân bên cạnh Thi Phi Vũ kia, hắn mới chính là kẻ khó nhằn, hung hãn nhất, vô địch nhất.

Kiếm Thập Tam tiến lên trước:

- Sao ngươi cũng tới đây?

Diệp Sảng hỏi ngược lại:

- Ta không thể tới?

Kiếm Thập Tam cười:

- Thật có lỗi, BOSS đã bị chúng ta giết, ngươi tới chậm một bước rồi!

Diệp Sảng thản nhiên nói:

- Ta tới không phải vì BOSS!

Tình Thâm Sâu Vũ Mênh Mông căm giận nói:

- Hắn là vì con tiểu kỹ nữ kia gọi tới đuổi giết chúng ta đó…

Tinh Tinh cả giận nói:

- Ta mà là tiểu kỹ nữ thì ngươi chính là WC công cộng lâu đời!

(Láng: rất thâm nha =]]. WC công cộng là thằng nào cũng vào … được, lại còn lâu đời (hàng nát) nữa chứ =]])

Tình Thâm Sâu Vũ Mênh Mông cười lạnh nói:

- Hôm nay có Kiếm đại ca ở đây, các ngươi đến là tự đi tìm chết.

Kiếm Thập Tam nhìn nàng một cái:

- Nam nhân nói chuyện, nữ nhân câm mồm, không cần ta phải nhắc chứ?

Sắc mặt của Tình Thâm Sâu Vũ Mênh Mông phát lạnh, nàng biết tính tính của Kiếm Thập Tam, nhưng đáng giận nhất chính là hắn luôn luôn như vậy, nếu hắn không như thế thì nàng cũng không để ý hắn làm gì. Có vài nữ nhân chính là như vậy, ngươi đối với nàng ôn nhu, nàng liền coi ngươi là cừu, ngươi hung ác với nàng, ngược lại nàng liền ôn nhu với ngươi, quan hệ nam nữ chính là kỳ quái như vậy, mà quan hệ giữa nam nhân lại càng kỳ quái.

Kiếm Thập Tam nói:

- Lần này ngươi tới giúp Thần Tiễn gia sao?

Diệp Sảng nói:

- Đúng!

Kiếm Thập Tam liếc nhìn Tinh Tinh, tiếp tục nói:

- Nàng là nữ nhân của ngươi?

- Không phải!

Kiếm Thập Tam hít sâu một hơi:

- Đã không phải, vậy vì sao ngươi phải giúp nàng?

Câu hỏi này tựa hồ thật sự là ngu ngốc, nhưng Diệp Sảng lại trả lời rất nhanh:

- Bởi vì nàng là bằng hữu của ta!

Tinh Tinh đột nhiên cảm thấy địa phương mềm mại nhất trong lòng chợt xúc động, bời vì nàng thấy được vẻ mặt thản nhiên của Diệp Sảng, hôm nay tình thế là lành ít dữ nhiều, đối đầu với kẻ địch rất mạnh, nhưng chỉ một câu “Bởi vì nàng là bằng hữu của ta!” như vậy là đủ rồi. Lời nói đơn giản nhưng còn hơn rất nhiều lời hứa hẹn. Biểu tình thản nhiên nhưng lại thật sự vạn phần nghiêm túc. (Láng: Fall in luv rồi )

Đột nhiên nàng phát hiện rất nhiều lúc Diệp Sảng đều cố gắng bảo vệ an toàn cho nàng, tỷ như Diệp Sảng luôn hi hi ha ha sẽ vì nàng báo thù mà phẫn nộ, luôn luôn sợ chết lại ở trên Tịch Tĩnh lăng để cho nàng cưỡi phi cơ chạy trước, mà mình thì ở lại thu hút hỏa lực của đối phương, luôn luôn là kẻ keo kiệt như hắn mà lại đem pháp bảo từ Nguyệt Lượng thôn trải qua ngàn dặm xa xôi tới tặng nàng… (Láng: Bó thịt! Đúng là yêu rồi có khác, cái j cũng nhìn ra được điểm tốt =]])

Tại thời khắc sắp sửa bạo phát quyết chiến kinh người này, Tinh Tinh đột nhiên cảm thấy Diệp Sảng thật là tốt, hắn thật sự có nhiều điểm tốt.



Kiếm Thập Tam lộ ra thần sắc kỳ quái:

- Ngươi có bằng hữu?

Diệp Sảng gật đầu hỏi lại:

- Ta không thể có sao?

Kiếm Thập Tam trầm mặc:

- Các ngươi hôm nay nếu đối phó với Thi Phi Vũ, ta không thể khoanh tay đứng nhìn!

Diệp Sảng chưa trả lời, Tinh Tinh đã nổi giận:

- Ngươi có ý gì? Kiếm Thập Tam, ta còn tưởng rằng ngươi la một cao thủ quang minh lỗi lạc, không thể tưởng được ngươi lại là một tên trư ca (ý là như như heo, lại hám gái =]]), nhìn thấy mỹ nữ liền mềm cả xương? Nhớ ngày đó ở Tiên Tung lâm, nếu không có A Ngân cùng lão Đại bọn hắn liều mình cứu ngươi, ngươi sớm đã bị bọn Tô Kỳ Nhĩ giết hại, ngươi còn có thể làm đệ nhất cao thủ sao? Ngươi còn có thể đứng chỗ này mà ra vẻ uy phong? Làm người không thể quá đê tiện như vậy!

Cơ mặt của Kiếm Thập Tam khẽ run rẩy, nhưng rất nhanh lại khôi phục ngạo sắc:

- Các ngươi có ân oán cùng ta không có liên quan, ta cũng không muốn tham dự vào, chỉ có điều vừa rồi BOSS rơi ra vài trang bị hiện tại đang ở trên người Thi Phi Vũ. Nếu ta giúp các ngươi, hoặc là ta đứng im không tham gia, vậy những trang bị vốn nên thuộc về ta, ngươi có thể cho ta sao? Nếu ngươi có thể, ta lập tức rời đi, thậm chí ta còn có thể lập tức giúp ngươi diệt Lạc Hoa Lưu Thủy.

Tinh Tinh giật mình, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, tên Kiếm Thập Tam này không phải bình thường, chẳng lẽ gia hỏa này chỉ nhận thức trang bị chứ không thừa nhận người?

Thi Phi Vũ thản nhiên nói:

- Tinh Tinh tiểu thư, ngươi cùng Hà tiên sinh hai lần trước ở Tịch Tĩnh Hoàng Lăng giết không ít người của chúng ta, hơn nữa còn lấy đi cả Hoàng kim kiếm của Song muội, buổi sáng chúng ta giết ngươi một lần, lại lột một trang bị của ngươi, hiện tại mọi người hòa nhau, ta hy vọng ngươi có thể thu tay lại, không cần phải tổn thương hòa khí, huống chi với thực lực bốn người các ngươi, hiện tại cũng không phải đối thủ của chúng ta.

Thời Thượng Thiếu Gia đột nhiên kêu to lên:

- Hà đại ca cùng Tinh Tinh đại tỷ là bởi vì các ngươi vô sỉ đê tiện mới bị dính vào, chuyện này vốn không có biện pháp giảng hòa.

Tinh Tinh nói:

- Hừ, đúng vậy, các ngươi Lạc Hoa Lưu Thủy có kế gì, mỹ nhân kế sao? Vô sỉ!

Tình Thâm Sâu Vũ Mênh Mông cười lạnh nói:

- Thế thì sao? Ta nói cho ngươi biết, tiểu nha đầu, thế giới này nắm tay to mới là đạo lý, nếu ngươi cảm thấy ngươi có bản lĩnh, hôm nay liền giết chúng ta đi? Nếu không hôm nay ta sẽ lột sạch ngươi ra, xem ngươi làm sao dám gặp người?

Thi Phi Vũ cũng thản nhiên nói:

- Tình muội nói rất đúng, đây là Thế Giới Thứ Hai, mọi việc dựa vào thực lực nói chuyện, Kiếm đại ca thấy sao?

Nữ nhân này cũng đủ âm hiểm, đây rõ ràng là đem trang bị áp chế Kiếm Thập Tam.

Kiếm Thập Tam không trà lời nàng, chính là lặng yên nhìn Diệp Sảng:

- Trước kia ta cùng Thần Kinh Thương thường xuyên hợp tác, ta không thể không thừa nhận hắn là cao thủ trang bị!

Lời này có ý tứ rất rõ ràng, Diệp Sảng nói:

- Thật có lỗi, ta là người nghèo, không có biện pháp cho ngươi trang bị ngang giá như vậy, chỉ có điều một người mà giá trị cần phải dùng trang bị để cân nhắc, như vậy người này kỳ thật cũng không có giá trị gì!

Kiếm Thập Tam thở dài nói:

- Xem ra hôm nay chúng ta đúng sai phải do binh khí quyết định rồi!

Diệp Sảng nói:

- Ta biết ngươi so với lúc Alpha Test lợi hại rất nhiều, nhưng người nghèo cũng có tôn nghiêm, kẻ yếu nói chuyện cũng không phải là đang đánh rắm.

Kiếm Thập Tam gật gật đầu nói:

- Vốn ta luôn cảm thấy ngươi cùng Thần Kinh Thương mới có tư cách là đối thủ của ta, hơn nữa chúng ta ba người tương lai sớm muộn cũng sẽ có một trận chiến, nhưng mà hiện tại xem ra trận chiến này tới quá sớm rồi, thật sự là không nên đấu võ vào lúc này!

Ngụ ý của hắn, không thể nghi ngờ là coi Diệp Sảng như một người chết, đương nhiên, hắn có thực lực này, nói Diệp Sảng không khẩn trương cũng là giả. Tinh Tinh âm thầm nắm chặt Bích Thủy Lạc Ảnh cung, bốn người mình đối phó với bốn người bọn họ, trên cơ bản có thể nói là không có bất cứ một cơ hội chiến thắng nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Địch Hắc Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook