Vô Địch Hoán Linh

Quyển 1 - Chương 18: Không giống người thường!

Thương Thiên Bạch Hạc

11/11/2013

Nhung Kiệt Hiên giật mình, nhịn không được cười nói:

"Thì ra cháu ưa thích Phong Ấn thuật như vậy."

Đây đã là lần thứ hai Nhung Khải Hoàn đề cập đến thuật này rồi, lão nhân gia trầm ngâm một lát rồi nói:

"Thôi được, lão phu hoàn thành tâm nguyện cho con.

Nhung Khải Hoàn mừng rỡ, liền vội vàng khom người nói cảm tạ.

Sau đó, hắn lui xuống mở cái chai đang cầm trong tay, lấy đan dược ra.

Đó là một viên đan dược chỉ nhỏ cỡ hạt đậu nành, có màu vàng nhạt. Thời điểm đan dược vừa lấy ra, lập tức một mùi hương nhàn nhạt xuất hiện khắp không gian .

Nhung Khải Hoàn khẽ nháy mắt, hắn không chút do dự đem đan dược đưa đến bên miệng phụ thân nói:

"Cha, nhanh uống thuốc."

Nhung Dực Dương lắc đầu, nói:

"Con ăn đi."

Nhung Khải Hoàn lắc lắc cái chai trong tay nói:

"Bên trong vẫn còn, người ăn trước đi, nếu không con cũng không ăn."

Nhung Dực Dương vui mừng gật đầu, đem đan dược đưa vào trong miệng nuốt xuống. Viên đan dược kia quả nhiên có hiệu quả thần kỳ, một khi tiến vào trong bụng, lập tức hóa thành một đạo nhiệt lưu, lập tức khuếch tán khắp tứ chi bách hải, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ ấm áp hưởng thụ.

Đôi mắt chầm chậm khép lại, lát sau khi hắn mở mắt thì phát hiện thương thế trên người đã tốt hơn phân nửa.

Trong lòng của hắn âm thầm hoảng sợ, đây là đan dược gì mà lại có thần hiệu như thế?

Nhìn vẻ mặt lo lắng của nhi tử, Nhung Dực Dương cười nói:

"Quả nhiên là thần dược, thương thế của cha đã tốt hơn không sai biệt lắm. Ồ, sao con còn không ăn."

Nhung Khải Hoàn vỗ vỗ bụng, nói:

"Cha, con đã ăn rồi."

Nhung Dực Dương không nghi ngờ gì, cười nói:

"Vậy là tốt rồi."

"Hiên gia gia."

Vương tiểu thư đột nhiên mở miệng, vừa làm nũng vừa bất mãn gọi một tiếng.

Nhung Kiệt Hiên cười ha ha, vỗ cái ót, nói:

"Thôi được, cái này tính cho lão phu. "

Lão cong ngón tay búng ra, lại một viên đan dược rơi xuống trong tay Nhung Khải Hoàn:

" Khải Hoàn, nhanh ăn đi!"

Nhung Dực Dương khẽ giật mình, lập tức tỉnh ngộ, hắn trợn mắt hung hăng nhìn nhi tử:

"Tên tiểu tử thối này, cả lão tử cũng dám lừa gạt. "

Chỉ là tuy trong miệng hắn hung dữ mắng mỏ, nhưng trong lòng thì lại ấm áp, trong hốc mắt càng có thêm một chút ẩm ướt.

Nhung Khải Hoàn cười ngây ngô, đem đan dược trong tay nuốt vào trong bụng rồi nói:

"Cha, người xem tộc lão không phải lại ban thưởng thêm một viên đan dược sao."

Nhung Kiệt Hiên dở khóc dở cười nói:

" Tiểu hoạt đầu này. "

Bất quá, trong ngữ khí của hắn lại lộ ra sự thưởng thức không che dấu.

Vương cô nương cùng Thiết Thành đều âm thầm gật đầu, ấn tượng đối với Nhung Khải Hoàn càng tốt hơn một chút.

Nhung Kiệt Hiên tay áo vung lên nói:

"Việc này đã xong, Hiểu Hiểu, phụ tử Dục Dương các ngươi theo ta đi thôi."

Mọi người tự nhiên sẽ không chối từ, theo vị tộc lão này đi khỏi phiên chợ náo nhiệt.

Vị chủ quán vốn đã sớm trốn vào trong đám người, giờ thấy những đại lão này rời đi mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà tâm trạng của hắn còn chưa kịp xả ra ngoài đã đột nhiên cảm thấy trước ngực bị xiết chặt, đã bị một người bắt được.

Hắn định thần xem xét, không khỏi bị dọa sợ sắp hồn phi phách tán.

Chẳng biết từ lúc nào, vị Thiết Thành mặt đen đã đứng ở trước mặt của hắn, hơn nữa, một cánh tay giống như đúc bằng sắt thép của vị chấp sự Giới Luật đường này đang túm chặt lấy hắn.

"Chấp sự Đại Nhân, chuyện này không liên quan đến tiểu nhân ah."

Trung niên chủ quán hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ xuống.

Hắn không phải là trực hệ đệ tử Nhung gia gì cả, chẳng qua chỉ là người bình thường vào trong thành kiếm ăn mà thôi. Nếu như chọc giận Nhung gia, tuyệt đối chịu không nổi hậu quả.

Thiết Thành mặt không biểu tình nói:

"Hừ, ngươi xui khiến thị phi để cho đệ tử Nhung gia nội đấu, tội không thể tha."



Trung niên chủ quán trừng mắt líu lưỡi, trong miệng hô to oan uổng.

Cổ tay Thiết Thành rung lên, một cỗ chân khí tuôn ra, thân thể trung niên chủ quán kia liền mềm nhũn, cổ họng phát ra tiếng khục khục, nhưng lập tức hắn nhận thấy mình không kêu được nữa rồi.

"Ngươi là loại tiểu nhân bỉ ổi, đã lật lọng còn muốn trả đũa. Hừ, ta phán ngươi phải chịu khổ dịch trong thủy lao mười năm, ngươi từ từ chịu đựng đi a. "

Dứt lời, hắn một tay túm lấy người này, sải bước mà đi.

Mọi người đứng ngoài quan sát hai mặt nhìn nhau, một người nói khẽ:

"Thủy lao mười năm, hắn còn có thể còn sống đi ra sao?"

"Ai, hình phạt này cũng quá nặng rồi."

Một vị lão giả hừ nhẹ một tiếng nói:

"Người này không phải đệ tử Nhung gia, nhưng lại cuốn vào tranh đấu của Nhung gia. Hắc hắc, nếu hắn không chết, làm sao có thể bình ổn lửa giận của song phương, làm sao có thể đủ để Thiết Thành chấp sự ăn nói với gia tộc.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, chỉ có một người cẩn thận từng li từng tí nói:

"Quá oan rồi."

Lão giả kia khẽ thở dài:

"Điều này cũng do chính bản thân hắn thấy lợi quên nghĩa, chọc phải người không nên chọc, có kết cục này, coi như là để cho mọi người lấy đó làm gương.”

Hiện tại người đang vây quanh chỗ này, trên cơ bản đều là người kiếm ăn trong chợ.

Sau khi đám người nghe xong những lời này, không khỏi rùng mình.

"Nhưng mà phụ tử Nhung Dực Thiết mới là người gây ra sóng gió a. "

Một người tuổi còn trẻ thấp giọng nói.

Lão nhân liếc hắn, xem xét một lúc mới hạ thấp thanh âm nói:

"Đừng quên, đám người đó. . . họ Nhung."

Mọi người liếc nhìn nhau, trong mắt không khỏi có chút hâm mộ cùng đố kỵ.

Nhung gia đệ tử hưởng thụ đãi ngộ quả nhiên là bất đồng.

Trong rừng trúc, Nhung Kiệt Hiên cùng Vương cô nương chậm rãi bước đi bên ngoài một gian phòng lớn.

Vương cô nương cố ý đi sau một bước, ánh mắt của nàng nửa cố ý nửa vô tình quét qua gian phòng.

Nhung Kiệt Hiên mỉm cười nói:

"Tiểu nha đầu con đang lo lắng điều gì?"

Vương cô nương do dự một chút, nói:

"Hiên gia gia, ngài đem Phong Ấn thuật truyền thụ cho hắn sớm như vậy, chẳng lẽ không sợ sẽ đốt cháy giai đoạn sao?"

Nhung Kiệt Hiên cười ha ha, nói:

"Hiểu Hiểu, có ít người là không thể dùng lẽ thường để đánh giá. "

Hai mắt lão ngưng lại, nói:

"Con cũng nhìn thấy biểu hiện hôm nay của hắn, nói cách nhìn của con một chút."

Vương cô nương nghiêm nghị đáp:

"Vâng, đặc tính linh lực của hắn xác thực không giống người thường, đối với thiên địa linh lực có một loại lực hấp dẫn khác hẳn so với người khác. Linh Thể đấu sĩ hắn triệu hoán ra tuy rằng chỉ có tu vi sơ kỳ, nhưng. . . "

Trong mắt của nàng đột nhiên hiện ra một đoàn tinh mang, nói tiếp:

"Linh Thể đấu sĩ này lại có thể tự mình hấp thu linh lực trong thiên địa, đền bù tiêu hao của bản thân, thật sự là nghe rợn cả người."

Trên mặt Nhung Kiệt Hiên lộ ra vẻ hài lòng, nói:

"Con đi theo ta."

Vương cô nương giật mình, theo lão tiến nhập vào sâu trong rừng trúc.

"Con nhìn đi."

Nhung Kiệt Hiên dừng bước, nhẹ nhàng chỉ.

Vương cô nương bình tĩnh nhìn về phía đó, không khỏi khẽ giật mình nói:

"Đây là. . ."

Cách bọn hắn phía trước không xa, có một cái Linh Thể hình người.

Bản thân Vương cô nương là một vị Chú Linh Sĩ, tuy rằng nàng không cách nào ngưng tụ Linh Thể, nhưng mà cũng không xa lạ gì.

"Con xem một chút, Linh Thể này đã tồn tại bao lâu."

Nhung Kiệt Hiên thanh âm trầm thấp hỏi.

Vương cô nương thả ra linh lực cảm ứng, sau một lát đáp:



"Tuy rằng linh lực trong nội hạch của linh thể này đã bắt đầu tiêu tán, nhưng cũng không rõ ràng, nếu như Hiểu Hiểu không có nhìn lầm thì... nó bị triệu hoán ra đại khái đã nửa canh giờ rồi."

Nhung Kiệt Hiên im lặng cười cười, hắn lắc đầu, chậm rãi nói:

"Con sai rồi, Linh Thể này bị triệu hoán ra đã trọn một canh giờ rồi."

"Một canh giờ? "

Vương cô nương sợ hãi, nàng hoảng sợ nói:

"Đây là Linh Thể gì mà có thể kiên trì thời gian dài như thế?

Nói chung, sau khi Linh Thể đấu sĩ bị triệu hoán, nếu như không phải chết trận vỡ tan, thì ở đỉnh phong trạng thái nó cũng chỉ có thể duy trì được chừng nửa canh giờ.

Bản thân Vương cô nương đã chứng kiến rất nhiều Linh Thể đấu sĩ, kinh nghiệm có chút phong phú. Cho nên nàng mới có thể kết luận, thời gian tồn tại của Linh Thể này đại khái khoảng chừng nửa canh giờ.

Nhung Kiệt Hiên khẽ vuốt râu, cười mà không nói.

Vương cô nương cực kì thông minh, chỉ trong giây lát đã nghĩ ra đáp án. Chỉ là đáp án này thật sự làm cho người ta kinh ngạc.

Ánh mắt chuyển về hướng gian phòng lớn, âm thanh ngưng trọng nói:

"Hiên gia gia, là hắn triệu hoán sao?"

"Không sai. "

Nhung Kiệt Hiên than nhẹ một tiếng, nói:

"Lão phu vốn muốn xem thử có phải hắn có thiên phú Tụ Linh Sĩ không. Nhưng không nghĩ tới, hắn vừa mới đọc qua cách triệu hồi Linh Sĩ đã tiện tay triệu hoán một cái. Ha ha, khi đó ngay cả lão phu cũng phải hoảng sợ, ngay cả ấm trà yêu thích nhất cũng bóp nát."

Vương cô nương chớp động đôi mắt đẹp, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Nhung Kiệt Hiên tiếp tục nói:

" Tiểu tử này là người có thiên phú mạnh nhất trong những người mà lão phu từng thấy, hắc hắc, con chỉ biết là hắn triệu hoán Linh Thể không giống người thường, nhưng đừng quên, một chút linh lực nho nhỏ mà nó bắn ra lại có thể đánh bay một gã Vũ Sĩ trung kỳ."

Tuy nói Linh giả khống chế thiên địa linh lực, một khi thành công phóng thích chú thuật, uy năng của hắn có thể nói vô địch đồng giai.

Nhưng mà một kích mà Chú Linh Sĩ sơ kỳ bắn ra liền đem một gã Vũ Sĩ trung kỳ đánh bay hơn nữa bất tỉnh hôn mê, vậy quá không bình thường rồi.

Vương cô nương trầm tư thật lâu mới nói:

"Hiểu Hiểu đã minh bạch, thiên phú của kẻ này, quả thật đáng để ngài tốn công tốn sức chú ý, hơn nữa còn đặc biệt truyền thụ bí pháp."

Nhung Kiệt Hiên chậm rãi gật đầu, lầu bầu nói:

"Lão phu thưởng thức nhất chính là thái độ của hắn với mọi người. Chỉ cần hắn không phải là loại người thiên tính bạc bẽo, lão phu tự nhiên sẽ tìm cho hắn một người sư phụ tốt nhất."

Vương cô nương trong lòng khẽ động:

"Hiên gia gia, chẳng lẽ người muốn đề cử hắn cho sư tôn của ngài sao?"

"Ha ha, Hiểu nhi thật thông minh lanh lợi, cái gì cũng không thể gạt được con."

Vương cô nương hâm mộ nói:

"Hiên gia gia, vận khí của hắn thật tốt ah."

Dừng một chút, nàng mang theo một tia kỳ vọng hỏi:

"Người xem, con có khả năng bái làm môn hạ của lão nhân gia hay không."

Nhung Kiệt Hiên trầm tư một lát rồi lên tiếng:

"Sư tôn lão nhân gia người thu đồ đệ, kém cỏi nhất cũng phải là Linh Sư đỉnh phong, chờ con tu luyện đến cảnh giới đó rồi nói sau."

Vương cô nương lập tức thở ra một hơi, có chút buồn bực không vui.

Nhung Kiệt Hiên khẽ lắc đầu, việc này ngay cả hắn muốn giúp cũng không có cách nào giúp được.

Cửa gian phòng lớn chậm rãi mở ra, Nhung Khải Hoàn ngẩng đầu bước ra.

Nhung Kiệt Hiên cùng Vương cô nương sớm đã trở lại trước phòng chờ đợi, thấy hắn đi ra, Nhung Kiệt Hiên liền cười hỏi:

"Học như thế nào?"

Nhung Khải Hoàn gật mạnh đầu một cái nói:

"Đa tạ tộc lão ban thưởng, đệ tử vĩnh viễn không dám quên."

Nhung Kiệt Hiên cười khà khà:

"Phụ thân con ở bên ngoài linh đường đợi đã lâu, hai người trở về nghỉ ngơi thật tốt, trong mười ngày hãy xử lý hết thảy những tục sự, sau đó đến linh đường chờ lão phu."

"Vâng."

Nhung Khải Hoàn cao giọng đáp:

"Đệ tử tuân mệnh."

Phất phất tay, Nhung Kiệt Hiên ý muốn tiễn khách.

Nhung Khải Hoàn khom người thật sâu với lão, lại hướng về Vương cô nương bên cạnh lão thi lễ một cái để tỏ lời cảm ơn.

Vương cô nương đáp lễ, nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng nàng khẽ nổi lên một tia rung động nhàn nhạt khó hiểu nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Địch Hoán Linh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook