Quyển 1 - Chương 4: Ngưng tụ chân khí
Thương Thiên Bạch Hạc
01/10/2013
Trong tự nhiên, cảm giác của động vật không thể nghi ngờ là nhạy cảm nhất.
Trước đó một khắc khi có nguy cơ sắp phát sinh, chúng đều sẽ có phản ứng. Đặc biệt là khi bị thiên địch từ đằng xa nhìn thẳng, thường thường sẽ lập tức tiến vào trạng thái đề phòng.
Mà lúc này, phản ứng thân thể của Nhung Khải Hoàn trước nguy cơ không thua kém gì những động vật nhát gan và cẩn thận nhất.
Mặc dù không có bất kì điều gì báo hiệu, nhưng hắn vẫn cảm giác được trong lùm cây, nơi có gốc đại thụ kia ẩn giấu một tên gia hỏa vô cùng khủng bố, thực lực của nó mạnh hơn mình rất nhiều lần.
Có lẽ là bởi vì thấy Nhung Khải Hoàn bày ra tư thế phòng ngự khiến cho sinh vật nấp trong lùm cỏ biết rõ nó đã mất đi cơ hội đánh lén. Vì thế, nó phe phẩy cái đuôi, nghênh ngang đi ra.
Nhung Khải Hoàn điều khiển thân thể không có ngũ quan, nhưng tốt xấu vẫn có con mắt, cái mũi, vì thế hắn thấy rõ ràng bộ dáng khổng lồ của con quái vật này.
Đây là một đầu dã thú hung mãnh có hình thể cực lớn, màu lông vàng mọc trên thân mình, một đường vân màu đen bao trùm thân thể cực lớn của nó. Cái đầu của cự thú này tựa hình tròn, cả khuôn mặt là một lớp lông mao, lỗ tai hơi ngắn giống nửa hình tròn. Tứ chi của nó cường tráng hữu lực, cái đuôi vừa thô lại dài, bên trên cũng có những đường vằn màu đen, mà nơi vĩ tiêm có thêm một cái vòng màu đen khiến người ta kinh hồn táng đảm.
- Hổ!!!
Hoàn thân Nhung Khải Hoàn lâp tức căng ra, nếu như là bản thể của hắn ở đây thì giờ phút này sợ là đã sớm đổ mồ hôi đầm đìa rồi.
Hắn không ngờ tới chính mình lần đầu lên núi, dĩ nhiên lại gặp được một sinh vật khủng bố như thế.
Hổ Khiếu sơn lâm, tại rừng núi ở hậu sơn này nó chính là bá vương của dã thú.
Dưới sự chỉ bảo nghiêm khắc của phụ thân, Nhung Khải Hoàn chưa bao giờ lười biếng tu luyện quyền thuật. Vì thế, kiến thức cơ bản của hắn cực kỳ vững chắc, nhưng mà hơn mười năm khổ công tu luyện dường như trong một khắc này gặp bá vương rừng núi đều mất sạch.
Tim của hắn đập như sấm dội, tay chân lạnh buốt, thậm chí có một loại cảm giác Hoàn thân mềm yếu vô lực.
- Cái gọi là cửu tử nhất sinh, chính là đưa chính mình vào hoàn cảnh cửu tử nhất sinh. Nếu như không có thể đột phá thì kế quả chỉ có con đường chết.
Lời nói của phụ thân vang vọng bên tai, chỉ là đến thời khắc này Nhung Khải Hoàn mới chính thức minh bạch hàm ý của những lời này.
Sinh tử tồn vong và tự hành tu luyện quyền thuật ngày thường là hai khái niệm hoàn Hoàn bất đồng.
Thời điểm đối mặt với Mãnh Hổ, hắn căn bản không cách nào thể hiện ra những thành quả đã khổ tu trước kia, lại càng không cần nói tới tiến tới kích phát tiềm năng, phát huy vượt xa người thường.
Bá vương rừng núi rất thông minh, nó lập tức cảm nhận được nhân loại trước mặt đang trở nên sợ hãi.
Rống!!!
Mãnh hổ gào thét, thiên động địa diêu.
Con quái vật khổng lồ có ít nhất 300 kg trở lên mang theo một luồng gió tanh tưởi hung mãnh nhảy tới.
Ah!!!
Nhung Khải Hoàn bỗng nhiên trợn hai mắt lên, ngay tại một khắc khi mãnh hổ nhào tới, hắn rốt cục đã thoát khỏi sự sợ hãi, tuy tay chân vẫn hơi nhũn ra nhưng vẫn dũng cảm xông tới.
Lúc này, Nhung Khải Hoàn quên đi mình đang điều khiển cỗ thân thể này, trong mắt hắn hiện giờ chỉ còn lại đầu mãnh hổ đang vồ tới.
Nắm đấm của Nhung Khải Hoàn đập vào trên người mãnh hổ, nhưng một quyền ngưng tụ khí lực Hoàn thân này không cách nào ngăn cản lực lượngcủa mãnh hổ.
Hổ trảo cực lớn vỗ vào người Nhung Khải Hoàn, một luồng lực lượng cường đại đánh bay hắn ra ngoài.
Ầm~
Nhung Khải Hoàn đập vào một cây đại thụ, lực đạo mạnh tới nỗi làm cho hắn có cảm giác choáng váng, tùy thời đều có thể hôn mê.
Hắn cảm thấy Hoàn thân đau đớn không chịu nổi, tựa hồ một đòn của mãnh hổ đã làm gãy nát xương cốt Hoàn thân hắn.
Tiếng rống của mãnh hổ quanh quẩn bên tai Nhung Khải Hoàn, dường như nó bị một quyền của hắn chọc giận, vì thế lại nhào người vồ tới.
Nhung Khải Hoàn nỗ lực mở hai mắt ra, hình ảnh hắn thấy được là một khuôn mặt dữ tợn khủng bố của bách thú chi vương. Mùi tanh hôi xông vào mũi khiến hắn có cảm giác đang đưa thân vào trong một ao máu.
Tử vong không ngờ lại gần tới như thế.
Bất luận kẻ nào tại thời khắc này đều có thể rõ ràng thấy được bước chân tử vong chậm chạp tới gần.
Một sự sợ hãi không cách nào hình dung lập tức bao phủ tâm trí Nhung Khải Hoàn.
Thời gian tựa hồ trở nên trì hoãn chậm lại, tinh thần lực của hắn dùng một loại tốc độ không bình thường tăng vọt. Đây không phải do tưởng tượng của Nhung Khải Hoàn mà là trước một khắc khi sinh linh cảm nhận được tử vong mà bộc phát.
Hắn cảm ứng được một cỗ lực lượng kì dị đột nhiên từ vùng đan điền dưới bụng được sinh ra.
Đây là một loại lực lượng vô cùng cường hãn, là lực lượng của sự cố gắng và tiềm năng trong lúc sinh tử tồn vong bộc phát.
Hắn giơ nắm đấm lên, một đoàn lực lượng từ vùng đan điền mới sinh ra lập tức trào tới hai nắm đấm nghênh đón thân hình của mãnh hổ.
Chỉ là lúc quả đấm của Nhung Khải Hoàn giơ lên thì cái miệng rộng của hổ đã hung hăng cắn vào cổ hắn. Lực lôi kéo cường đại tựa hồ muốn xé thân thể của hắn thành thành hai nửa.
Ba~
Tiếng oanh minh cực lớn vang lên, đầu mãnh hổ chừng 300 kg bị một quyền của Nhung Khải Hoàn đánh bay.
Nhưng Cự Hổ không hổ là bách thú chi vương, tuy rằng bị lực lượng một kích khủng bố như thế đánh trúng, nhưng cái miệng khổng lồ cắn vào cổ Nhung Khải Hoàn vẫn không chịu nhả.
Ah!!!
Nhung Khải Hoàn bỗng nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, mồ hôi lạnh trên người hắn rơi xuống như suối, cơ bắp trên mặt không tự chủ được mà run rẩy.
Ngay tại một khắc khi hắn đánh trúng mãnh hổ thì cổ của hắn cũng bị nó cắn đứt. Trong ký ức của hắn khi đánh bay mãnh hổ thì ý thức của hắn cũng chìm vào bóng tối.
Bất quá, giờ phút này hắn đã minh bạch, đó không phải chính mình tử vong, mà là ý thức quỷ dị trên thân thể kì quái đó đã trở về bản thể.
Mắt nhìn thân thể của mình, Nhung Khải Hoàn vô ý thức sờ lên cổ cùng ngực và bụng.
Hắn rốt cục xác định, cổ của mình không bị đứt, những chỗ xương gẫy khi đập vào đại thụ cũng chưa từng phát sinh.
Nhấp nháy hai mắt, tuy rằng hắn cũng không rõ, vì sao lúc này thân thể mình lại bình thường, nhưng không thể nghi ngờ là một đại hảo sự đáng được ăn mừng.
Chỉ là một khi hắn hồi tưởng lại một màn vừa rồi thì trong lòng lại trở nên sợ hãi khó mà ổn định lại.
Rừng rậm phía sau núi không ngờ lại hung hiểm như thế, tùy tiện gặp một đầu Cự Hổ cũng đã suýt nữa để hắn đi xuống hoàng tuyền rồi.
Lúc này, hắn đối với lời nói của cha mình đã hoàn Hoàn tin phục.
Cái gì trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh mới có thể đột phá cực hạn ah, đây quả thực là lừa gạt người chết không đền mạng. Nếu như võ tu ai cũng phải trải qua kinh nghiệm hung hiểm như thế mới tiến giai thì người có thể sống sót tuyệt đối trăm người không có một.
Kịch liệt thở dốc thật lâu, hắn mới cảm giác tốt hơn một chút.
Xuống giường, hắn thay đổi y phục bị ướt đi, nhìn quần áo Hoàn mồ hôi lạnh, Nhung Khải Hoàn lắc đầu tự giễu.
Ngày nào cũng tu luyện chăm chỉ mà lúc đó lại không thể phát huy ra bao nhiêu tác dụng, xem ra thực chiến cùng tu luyện khác nhau quá xa.
Có lẽ bởi vì là kinh nghiệm của tràng cảnh lần thứ nhất ác chiến nên tình huống giao chiến cùng Cự Hổ chung không biến mất mà vẫn hiện rõ mồn một trước mắt.
Nhung Khải Hoàn dứt khoát ngồi trên mặt đất, im lặng thể ngộ những cảm giác đã qua. Hắn nghĩ tới thời khắc cuối cùng, trong đan điền của mình xuất hiện một cỗ lực lượng quỷ dị, tuy rằng cỗ lực lượng đó còn nhỏ yếu và chỉ có một tia, nhưng chính nó đã đánh bay mãnh hổ ra ngoài.
Nếu như một tia lực lượng này mạnh mẽ hơn thì dù có gặp lại mãnh hổ đó, hắn sẽ không thể rơi vào kết cục như vừa rồi.
Tâm niệm chậm rãi trầm xuống, hắn kiệt lực hồi tưởng lại cảm giác của một khắc đó.
Phảng phất là phúc chí tâm linh (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn), ngay khi hắn còn đang đắm chìm cảm giác này thì bụng dưới của hắn đột nhiên nóng lên.
Một cảm giác rất quen thuộc, tuy rằng rất yếu, nhưng lực lượng đã bắt đầu ngưng tụ lại tại đan điền.
Hai mắt Nhung Khải Hoàn đột nhiên trợn lên, trên mặt của hắn toát ra vẻ mừng rỡ như điên.
Chân khí. . .
Đây tuyệt đối là chân khí.
Hắn ba tuổi bắt đầu tu luyện quyền thuật dưới áp lực của phụ thân.
Hơn mười năm qua, không một lần gián đoạn, trong thời gian này mặc dù hắn nắm vững trụ cột cơ bản, nhưng thủy chung không cách nào đột phá cửa ải cuối cùng, không cách nào nhờ quyền thuật mà ngưng tụ chân khí.
Nhưng mà hôm nay, sau trận chiến với mãnh hổ, Nhung Khải Hoàn cuối cùng đã thành công.
Cảm ứng đến trong đan điền vậy vẻn vẹn có một tia chân khí, ánh mắt của hắn trở nên mờ nhòe đi, ẩn ẩn có nước mắt.
Chân khí không chỉ là mục tiêu theo đuổi hơn mười năm nay không kể ngày đêm mà còn là kỳ vọng cả đời của phụ thân.
Hắn vĩnh viễn cũng không cách nào quên, Nhung Dực Dương lần thứ nhất nói Nhung Khải Hoàn bỏ cuộc đi, trên mặt Nhung Dực Dương hiện lên vẻ cô tịch và nhụt chí, loại biểu lộ khiến cho nam nhân như hắn cũng phải đau lòng.
Bất quá, giờ phút này hắn không còn khúc mắc gì nữa, trong lòng hắn tràn đầy kiêu ngạo.
Thời khắc sinh tử tồn vong quả nhiên có tác dụng và thu hoạch vô cùng lớn.
Tuy rằng đã trải qua ác đấu với mãnh hổ nhưng hết thảy những điều này vô cùng đáng giá.
Đứng dậy mở cửa phòng, Nhung Khải Hoàn sải bước đi ra ngoài.
Mặc dù lúc này trăng sao vẫn chưa lặn, nhưng Nhung Khải Hoàn rất kích động muốn đem tin tức tốt này chia sẻ cùng phụ thân. Cảm giác này vô cùng mãnh liệt khiến Nhung Khải Hoàn không thể đè nén.
Tuy rằng chân khí trong đan điền không nhiều, nhưng sau khi chân khí được sinh ra đã làm cho hắn bước vào một cảnh giới mới.
Mượn ánh sáng mờ mờ của ánh trăng, hoàn cảnh chung quanh khắc sâu vào trong tầm mắt hắn, con đường quen thuộc trở nên lạ lẫm nhưng lại càng thêm rõ ràng.
Hết thảy mọi thứ chung quanh khiến cho hắn có một cảm giác vô cùng mới mẻ, giống như thế giới cũng có tính mạng, có thể "sống" như con người.
Rất nhanh hắn đi tới cửa phòng của cha mẹ mình.
Thoáng do dự một chút, Nhung Khải Hoàn giơ tay lên gõ vào cửa, trong đêm tối thanh âm này vô cùng chói tai.
Trước đó một khắc khi có nguy cơ sắp phát sinh, chúng đều sẽ có phản ứng. Đặc biệt là khi bị thiên địch từ đằng xa nhìn thẳng, thường thường sẽ lập tức tiến vào trạng thái đề phòng.
Mà lúc này, phản ứng thân thể của Nhung Khải Hoàn trước nguy cơ không thua kém gì những động vật nhát gan và cẩn thận nhất.
Mặc dù không có bất kì điều gì báo hiệu, nhưng hắn vẫn cảm giác được trong lùm cây, nơi có gốc đại thụ kia ẩn giấu một tên gia hỏa vô cùng khủng bố, thực lực của nó mạnh hơn mình rất nhiều lần.
Có lẽ là bởi vì thấy Nhung Khải Hoàn bày ra tư thế phòng ngự khiến cho sinh vật nấp trong lùm cỏ biết rõ nó đã mất đi cơ hội đánh lén. Vì thế, nó phe phẩy cái đuôi, nghênh ngang đi ra.
Nhung Khải Hoàn điều khiển thân thể không có ngũ quan, nhưng tốt xấu vẫn có con mắt, cái mũi, vì thế hắn thấy rõ ràng bộ dáng khổng lồ của con quái vật này.
Đây là một đầu dã thú hung mãnh có hình thể cực lớn, màu lông vàng mọc trên thân mình, một đường vân màu đen bao trùm thân thể cực lớn của nó. Cái đầu của cự thú này tựa hình tròn, cả khuôn mặt là một lớp lông mao, lỗ tai hơi ngắn giống nửa hình tròn. Tứ chi của nó cường tráng hữu lực, cái đuôi vừa thô lại dài, bên trên cũng có những đường vằn màu đen, mà nơi vĩ tiêm có thêm một cái vòng màu đen khiến người ta kinh hồn táng đảm.
- Hổ!!!
Hoàn thân Nhung Khải Hoàn lâp tức căng ra, nếu như là bản thể của hắn ở đây thì giờ phút này sợ là đã sớm đổ mồ hôi đầm đìa rồi.
Hắn không ngờ tới chính mình lần đầu lên núi, dĩ nhiên lại gặp được một sinh vật khủng bố như thế.
Hổ Khiếu sơn lâm, tại rừng núi ở hậu sơn này nó chính là bá vương của dã thú.
Dưới sự chỉ bảo nghiêm khắc của phụ thân, Nhung Khải Hoàn chưa bao giờ lười biếng tu luyện quyền thuật. Vì thế, kiến thức cơ bản của hắn cực kỳ vững chắc, nhưng mà hơn mười năm khổ công tu luyện dường như trong một khắc này gặp bá vương rừng núi đều mất sạch.
Tim của hắn đập như sấm dội, tay chân lạnh buốt, thậm chí có một loại cảm giác Hoàn thân mềm yếu vô lực.
- Cái gọi là cửu tử nhất sinh, chính là đưa chính mình vào hoàn cảnh cửu tử nhất sinh. Nếu như không có thể đột phá thì kế quả chỉ có con đường chết.
Lời nói của phụ thân vang vọng bên tai, chỉ là đến thời khắc này Nhung Khải Hoàn mới chính thức minh bạch hàm ý của những lời này.
Sinh tử tồn vong và tự hành tu luyện quyền thuật ngày thường là hai khái niệm hoàn Hoàn bất đồng.
Thời điểm đối mặt với Mãnh Hổ, hắn căn bản không cách nào thể hiện ra những thành quả đã khổ tu trước kia, lại càng không cần nói tới tiến tới kích phát tiềm năng, phát huy vượt xa người thường.
Bá vương rừng núi rất thông minh, nó lập tức cảm nhận được nhân loại trước mặt đang trở nên sợ hãi.
Rống!!!
Mãnh hổ gào thét, thiên động địa diêu.
Con quái vật khổng lồ có ít nhất 300 kg trở lên mang theo một luồng gió tanh tưởi hung mãnh nhảy tới.
Ah!!!
Nhung Khải Hoàn bỗng nhiên trợn hai mắt lên, ngay tại một khắc khi mãnh hổ nhào tới, hắn rốt cục đã thoát khỏi sự sợ hãi, tuy tay chân vẫn hơi nhũn ra nhưng vẫn dũng cảm xông tới.
Lúc này, Nhung Khải Hoàn quên đi mình đang điều khiển cỗ thân thể này, trong mắt hắn hiện giờ chỉ còn lại đầu mãnh hổ đang vồ tới.
Nắm đấm của Nhung Khải Hoàn đập vào trên người mãnh hổ, nhưng một quyền ngưng tụ khí lực Hoàn thân này không cách nào ngăn cản lực lượngcủa mãnh hổ.
Hổ trảo cực lớn vỗ vào người Nhung Khải Hoàn, một luồng lực lượng cường đại đánh bay hắn ra ngoài.
Ầm~
Nhung Khải Hoàn đập vào một cây đại thụ, lực đạo mạnh tới nỗi làm cho hắn có cảm giác choáng váng, tùy thời đều có thể hôn mê.
Hắn cảm thấy Hoàn thân đau đớn không chịu nổi, tựa hồ một đòn của mãnh hổ đã làm gãy nát xương cốt Hoàn thân hắn.
Tiếng rống của mãnh hổ quanh quẩn bên tai Nhung Khải Hoàn, dường như nó bị một quyền của hắn chọc giận, vì thế lại nhào người vồ tới.
Nhung Khải Hoàn nỗ lực mở hai mắt ra, hình ảnh hắn thấy được là một khuôn mặt dữ tợn khủng bố của bách thú chi vương. Mùi tanh hôi xông vào mũi khiến hắn có cảm giác đang đưa thân vào trong một ao máu.
Tử vong không ngờ lại gần tới như thế.
Bất luận kẻ nào tại thời khắc này đều có thể rõ ràng thấy được bước chân tử vong chậm chạp tới gần.
Một sự sợ hãi không cách nào hình dung lập tức bao phủ tâm trí Nhung Khải Hoàn.
Thời gian tựa hồ trở nên trì hoãn chậm lại, tinh thần lực của hắn dùng một loại tốc độ không bình thường tăng vọt. Đây không phải do tưởng tượng của Nhung Khải Hoàn mà là trước một khắc khi sinh linh cảm nhận được tử vong mà bộc phát.
Hắn cảm ứng được một cỗ lực lượng kì dị đột nhiên từ vùng đan điền dưới bụng được sinh ra.
Đây là một loại lực lượng vô cùng cường hãn, là lực lượng của sự cố gắng và tiềm năng trong lúc sinh tử tồn vong bộc phát.
Hắn giơ nắm đấm lên, một đoàn lực lượng từ vùng đan điền mới sinh ra lập tức trào tới hai nắm đấm nghênh đón thân hình của mãnh hổ.
Chỉ là lúc quả đấm của Nhung Khải Hoàn giơ lên thì cái miệng rộng của hổ đã hung hăng cắn vào cổ hắn. Lực lôi kéo cường đại tựa hồ muốn xé thân thể của hắn thành thành hai nửa.
Ba~
Tiếng oanh minh cực lớn vang lên, đầu mãnh hổ chừng 300 kg bị một quyền của Nhung Khải Hoàn đánh bay.
Nhưng Cự Hổ không hổ là bách thú chi vương, tuy rằng bị lực lượng một kích khủng bố như thế đánh trúng, nhưng cái miệng khổng lồ cắn vào cổ Nhung Khải Hoàn vẫn không chịu nhả.
Ah!!!
Nhung Khải Hoàn bỗng nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, mồ hôi lạnh trên người hắn rơi xuống như suối, cơ bắp trên mặt không tự chủ được mà run rẩy.
Ngay tại một khắc khi hắn đánh trúng mãnh hổ thì cổ của hắn cũng bị nó cắn đứt. Trong ký ức của hắn khi đánh bay mãnh hổ thì ý thức của hắn cũng chìm vào bóng tối.
Bất quá, giờ phút này hắn đã minh bạch, đó không phải chính mình tử vong, mà là ý thức quỷ dị trên thân thể kì quái đó đã trở về bản thể.
Mắt nhìn thân thể của mình, Nhung Khải Hoàn vô ý thức sờ lên cổ cùng ngực và bụng.
Hắn rốt cục xác định, cổ của mình không bị đứt, những chỗ xương gẫy khi đập vào đại thụ cũng chưa từng phát sinh.
Nhấp nháy hai mắt, tuy rằng hắn cũng không rõ, vì sao lúc này thân thể mình lại bình thường, nhưng không thể nghi ngờ là một đại hảo sự đáng được ăn mừng.
Chỉ là một khi hắn hồi tưởng lại một màn vừa rồi thì trong lòng lại trở nên sợ hãi khó mà ổn định lại.
Rừng rậm phía sau núi không ngờ lại hung hiểm như thế, tùy tiện gặp một đầu Cự Hổ cũng đã suýt nữa để hắn đi xuống hoàng tuyền rồi.
Lúc này, hắn đối với lời nói của cha mình đã hoàn Hoàn tin phục.
Cái gì trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh mới có thể đột phá cực hạn ah, đây quả thực là lừa gạt người chết không đền mạng. Nếu như võ tu ai cũng phải trải qua kinh nghiệm hung hiểm như thế mới tiến giai thì người có thể sống sót tuyệt đối trăm người không có một.
Kịch liệt thở dốc thật lâu, hắn mới cảm giác tốt hơn một chút.
Xuống giường, hắn thay đổi y phục bị ướt đi, nhìn quần áo Hoàn mồ hôi lạnh, Nhung Khải Hoàn lắc đầu tự giễu.
Ngày nào cũng tu luyện chăm chỉ mà lúc đó lại không thể phát huy ra bao nhiêu tác dụng, xem ra thực chiến cùng tu luyện khác nhau quá xa.
Có lẽ bởi vì là kinh nghiệm của tràng cảnh lần thứ nhất ác chiến nên tình huống giao chiến cùng Cự Hổ chung không biến mất mà vẫn hiện rõ mồn một trước mắt.
Nhung Khải Hoàn dứt khoát ngồi trên mặt đất, im lặng thể ngộ những cảm giác đã qua. Hắn nghĩ tới thời khắc cuối cùng, trong đan điền của mình xuất hiện một cỗ lực lượng quỷ dị, tuy rằng cỗ lực lượng đó còn nhỏ yếu và chỉ có một tia, nhưng chính nó đã đánh bay mãnh hổ ra ngoài.
Nếu như một tia lực lượng này mạnh mẽ hơn thì dù có gặp lại mãnh hổ đó, hắn sẽ không thể rơi vào kết cục như vừa rồi.
Tâm niệm chậm rãi trầm xuống, hắn kiệt lực hồi tưởng lại cảm giác của một khắc đó.
Phảng phất là phúc chí tâm linh (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn), ngay khi hắn còn đang đắm chìm cảm giác này thì bụng dưới của hắn đột nhiên nóng lên.
Một cảm giác rất quen thuộc, tuy rằng rất yếu, nhưng lực lượng đã bắt đầu ngưng tụ lại tại đan điền.
Hai mắt Nhung Khải Hoàn đột nhiên trợn lên, trên mặt của hắn toát ra vẻ mừng rỡ như điên.
Chân khí. . .
Đây tuyệt đối là chân khí.
Hắn ba tuổi bắt đầu tu luyện quyền thuật dưới áp lực của phụ thân.
Hơn mười năm qua, không một lần gián đoạn, trong thời gian này mặc dù hắn nắm vững trụ cột cơ bản, nhưng thủy chung không cách nào đột phá cửa ải cuối cùng, không cách nào nhờ quyền thuật mà ngưng tụ chân khí.
Nhưng mà hôm nay, sau trận chiến với mãnh hổ, Nhung Khải Hoàn cuối cùng đã thành công.
Cảm ứng đến trong đan điền vậy vẻn vẹn có một tia chân khí, ánh mắt của hắn trở nên mờ nhòe đi, ẩn ẩn có nước mắt.
Chân khí không chỉ là mục tiêu theo đuổi hơn mười năm nay không kể ngày đêm mà còn là kỳ vọng cả đời của phụ thân.
Hắn vĩnh viễn cũng không cách nào quên, Nhung Dực Dương lần thứ nhất nói Nhung Khải Hoàn bỏ cuộc đi, trên mặt Nhung Dực Dương hiện lên vẻ cô tịch và nhụt chí, loại biểu lộ khiến cho nam nhân như hắn cũng phải đau lòng.
Bất quá, giờ phút này hắn không còn khúc mắc gì nữa, trong lòng hắn tràn đầy kiêu ngạo.
Thời khắc sinh tử tồn vong quả nhiên có tác dụng và thu hoạch vô cùng lớn.
Tuy rằng đã trải qua ác đấu với mãnh hổ nhưng hết thảy những điều này vô cùng đáng giá.
Đứng dậy mở cửa phòng, Nhung Khải Hoàn sải bước đi ra ngoài.
Mặc dù lúc này trăng sao vẫn chưa lặn, nhưng Nhung Khải Hoàn rất kích động muốn đem tin tức tốt này chia sẻ cùng phụ thân. Cảm giác này vô cùng mãnh liệt khiến Nhung Khải Hoàn không thể đè nén.
Tuy rằng chân khí trong đan điền không nhiều, nhưng sau khi chân khí được sinh ra đã làm cho hắn bước vào một cảnh giới mới.
Mượn ánh sáng mờ mờ của ánh trăng, hoàn cảnh chung quanh khắc sâu vào trong tầm mắt hắn, con đường quen thuộc trở nên lạ lẫm nhưng lại càng thêm rõ ràng.
Hết thảy mọi thứ chung quanh khiến cho hắn có một cảm giác vô cùng mới mẻ, giống như thế giới cũng có tính mạng, có thể "sống" như con người.
Rất nhanh hắn đi tới cửa phòng của cha mẹ mình.
Thoáng do dự một chút, Nhung Khải Hoàn giơ tay lên gõ vào cửa, trong đêm tối thanh âm này vô cùng chói tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.