Quyển 1 - Chương 43: Thi triển hết sức
Thương Thiên Bạch Hạc
07/12/2013
Lâm Hối vung tay rất tiêu sái, ba người ở phía sau hắn lập tức di chuyển, chậm rãi xông tới trước.
Ba người này di chuyển cùng lúc, trận tuyến sâm nghiêm, rõ ràng là kinh nghiệm chiến trận rất lão luyện.
Nhung Khải Hoa thì thầm với Khải Hoàn:
- Đệ lui vào trong đi, ta đứng ở cửa phòng, chúng ta cố gắng kéo dài thời gian. Chỉ cần Tài gia gia hoặc cha ta trở về thì nhất định chúng ta sẽ được cứu.
Kỳ thật hắn nói vậy chủ yếu mang tính chất an ủi bởi vì chính hắn cũng tự biết hai người này đang đi tìm tung tích của Nhung Khải Hoàn, khả năng mà bọn họ về đây sớm là cực kỳ bé nhỏ.
Khi ba kẻ áo đen tiến tới trước, một tên trong đó cười nói:
- Trường kiếm trong tay tiểu tử này là một thanh Linh Khí không tệ, lát nữa ta muốn nó.
Hai người còn lại chỉ bĩu môi, tựa hồ không dị nghị gì.
Sau đó bọn họ vung nhẹ tay lấy ra Linh Khí của mình tạo thành tiếng vang nhỏ.
Người vừa lên tiếng cầm một cây linh kiếm, hai người còn lại thì một người cầm linh đao, một người cầm linh côn dài.
Ba người khẽ quát một tiếng rồi đồng thời vọt lên. Bọn hắn phối hợp tương đối ăn ý, tất nhiên không phải lần đầu đánh hội đồng rồi.
Sắc mặt Nhung Khải Hoa thay đổi, hắn rung cổ tay một cái, trường kiếm lóe lên tạo thày mấy điểm tinh quang lốm đốm, đồng thời thanh kiếm như hóa thành một đầu chim lớn, con chim lớn này đột nhiên bay lên, khắp nơi trên người nó đều là mũi kiếm ẩn chứa lực lượng khổng lồ.
Ba người kia cũng biến sắc, họ không dám khinh thường nên đều thi triển ra thực lực của mình. Mỗi kiện Linh Khí đều phóng ra lực lượng cường đại ngăn cản thế công của Nhung Khải Hoa.
Đang đứng bên ngoài xem cuộc chiến, Lâm Hối hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ba Vũ Sĩ đỉnh phong vây đánh một kẻ cùng giai mà vẫn không có cách nào tiêu diệt. Hừ, một đám vô dụng.
Khi nghe được lời nói của Lâm Hối, sắc mặt của ba người đều biến hóa, bọn họ đột ngột hét lớn, binh khí trong tay thi triển uy năng tăng mạnh, ngay lập tức chuyển thủ thành công, kiềm chế chèn ép Nhung Khải Hoa cơ hồ không thở nổi.
Ý của bọn họ lúc trước là muốn tiêu hao nhuệ khí của Nhung Khải Hoa, sau đó từ từ quần chết hắn.
Nhưng bởi vì Lâm Hối trào phúng nên mới thi triển ra công phu chân chính của mình.
Dưới sự vây công của ba người cùng giai vị, Nhung Khải Hoa trở nên cố hết sức mới chống cự được.
Sắc mặt Nhung Khải Hoàn biến hóa, hắn cắn răng một cái rồi đưa tay ra khẽ chỉ vào hư không.
Lập tức một quang điểm hình thành, sau đó một Linh Thể Đấu Sĩ nhanh chóng hình thành với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
- Không tốt, triệu hoán Linh Thể, hắn là Tụ Linh Sĩ.
Ba tên Vũ Sĩ đỉnh phong đều sợ hãi trong lòng, lúc xuất thủ không khỏi trì hoãn thêm vài phần.
Tụ Linh Sĩ là người còn đáng sợ hơn cả Chú Linh Sĩ. Hơn nữa, mỗi Tụ Linh Sĩ đều là tài nguyên trân quý của gia tộc, nếu như họ bị người ngoài tập kích, nhất định sẽ trả thù gấp trăm ngàn lần.
Lần đầu sắc mặt Lâm Hối có biến hóa, hắn giật mình nhìn Nhung Khải Hoàn, sát cơ trong ánh mắt chớp động.
- Là Tụ Linh Sĩ, không thể để cho hắn chạy thoát, nếu không chắc chắn chúng ta sẽ bị đuổi giết tới cùng.
Ba gã Vũ Sĩ đỉnh phong khẽ giật mình, ánh mắt lập tức trở nên cuồng nhiệt và đầy nguy hiểm.
Mấy người bọn hắn vốn là dân liều mạng, một khi đã hiểu rõ ràng lợi hại của sự việc liền biết cần phải làm gì.
Tên cầm trường côn liền chuyển thân đi tới trước Linh Thể Đấu Sĩ, hắn múa trường côn của mình vây khốn Linh Thể Đấu Sĩ trong đó.
Tuy Linh Thể Đấu Sĩ không thể giết, không thể chinh phục, đánh không lùi, là một loại rất khó chơi. Nhưng nếu đối thủ có đẳng cấp cao hơn dây dưa thì phỏng chừng không có thời gian nhàn rỗi để đi đối phó với những người khác.
Nhung Khải Hoàn cười lạnh một tiếng, tay hắn chỉ một lần nữa, tiếp tục phóng xuất ra hai quang điểm.
Khi hai quang điểm này cũng hình thành Linh Thể Đấu Sĩ thì ngay cả Lâm Hối cũng phải biến sắc.
Dưới sự chỉ huy của Nhung Khải Hoàn, hai cỗ Linh Thể Đấu Sĩ không do dự mà xông thẳng về hai võ giả đang vây công Nhung Khải Hoa. Ba vị này đều là Vũ Sĩ đỉnh phong, cho dù đơn đả độc đấu thì không hề thua kém Nhung Khải Hoa. Nhưng mà bọn chúng lại gặp phải Linh Thể Đấu Sĩ, loại am hiểu dây dưa nhất, làm bọn chúng ủy khuất không nói nên lời.
Linh Khí cường đại đánh lên người đối phương, ngoại trừ đánh tan một ít linh lực bên ngoài thì không có tác dụng gì khác. Nếu công kích này mà đánh lên người bình thường thì đủ làm tử vong mười mấy lần, thế mà không làm ảnh hưởng đến hành động của bọn Linh Thể Đấu Sĩ một chút nào.
Bọn chúng vẫn cố sống cố chết dây dưa không dừng, làm cho mấy Vũ Sĩ không rảnh phân tâm làm chuyện khác.
Bị những Linh Thể dây dưa nên đám người không thể thoát thân ra trong thời gian ngắn được.
Nhung Khải Hoa di chuyển vài bước nhỏ, một lần nữa đứng chặn ở trước Nhung Khải Hoàn, hắn trợn trừng mắt hổ nhìn chằm chằm đối phương rồi nói lớn:
- Các hạ, bây giờ các người rời đi vẫn còn kịp.
Tuy rằng bọn áo đen đã khơi dậy lửa giận trong lòng hắn, khiến hắn hận không thể phanh thây xé xác chúng. Nhưng hôm nay, việc bảo hộ Nhung Khải Hoàn mới là lựa chọn sáng suốt nhất, về phần báo thù thì...
Một khi có thể thoát khốn và hội họp được với Tài gia gia và phụ thân, cùng với lực lượng gia tộc thì đủ để đuổi giết đối phương tới tận cùng rồi.
Lâm Hối nghiến chặt hai hàm răng trắng hếu, cơ mặt hắn căng cứng trông cực kỳ khủng bố.
- Hắc hắc, bây giờ chúng ta buông tay để đón chờ các ngươi đuổi giết sao?”
Hắn cười khinh thường rồi nói tiếp:
- Ngươi đừng vọng tưởng!
Nhung Khải Hoa than nhẹ một tiếng, tâm tư của hắn đã bị nhìn thấu nên hắn cũng không thuyết phục nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên màn hào quang rồi nói nhỏ:
- Khải Hoàn, Quang Mạc Thủ Vệ này không phải là mạnh mẽ không gì phá được, chút nữa ta sẽ liều mạng dốc sức để đánh cuộc một lần. Nếu có thể đánh bay màn sáng này, đệ lập tức chạy ra đường lớn.
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nơi này là Càn Cống Thành, chỉ cần nđệgươi chạy được đến đường cái, những người kia dù to gan cỡ nào cũng tuyệt đối không dám làm tổn thương đệ.
Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, hỏi lại:
- Đại ca, còn huynh?”
Nhung Khải Hoa tức giận mắng:
- Ta đương nhiên sẽ chạy cùng với đệ rồi, hừ, chẳng lẽ đệ cho rằng ta thích ở lại chỗ này lắm sao?”
Lúc này Nhung Khải Hoàn mới thở dài một hơi, sau đó lén nhìn về vẻ mặt âm trầm của Lâm Hối, thấp giọng nói:
- Đại ca, bây giờ chỉ còn một mình hắn, sao chúng ta không hợp lực tiễn hắn một đoạn?”
- Im ngay.
Nhung Khải Hoa khẽ quát một tiếng, nói:
- Hắn là một Chú Linh Sĩ.
Hắn cười khổ nói tiếp:
- Chú Linh Sĩ đối chiến với Võ Giả là vô địch nếu cùng giai đấy.
- Hắc hắc, quả nhiên cũng tinh tường đấy.
Tựa hồ Lâm Hối không còn kiên nhẫn được nữa, hắn nói tiếp:
- Các ngươi đã không đến thì ta đây phải tự thân vận động tiễn các ngươi lên đường vậy.
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, trước mặt hắn lập tức hình thành một màn sương mù màu đen dày đặc, sau đó sương mù nhanh chóng ngưng tụ lại một chỗ, giây lát sau đã biến thành một cự mãng màu đen. Nó lắc lư thân hình mãnh liệt phóng tới phía huynh đệ Nhung Khải Hoàn.
Nhung Khải Hoa gầm nhẹ một tiếng, trong nháy mắt hắn đâm ra một kiếm, kiếm kia được phóng ra mang theo ánh sáng chói mắt.
Chân khí phối hợp với Linh Khí lập tức tạo ra lực lượng cực lớn không gì so sánh nổi.
Tuy nhiên cự mãng được hình thành từ sương mù này cũng không vừa, nó há miệng rộng ra để lộ răng nanh cứng rắn như thực chất, hung hăng cắn lấy thân kiếm.
- Ba~”
Răng nanh vỡ vụn rồi hóa thành một đoàn khói đen. Tuy nhiên đám khói đen này lại được cự mãng hấp thu lập tức, sau đó những răng nanh mới lại tiếp tục mọc ra.
Đồng thời trên trường kiếm của Nhung Khải Hoa lại xuất hiện một vết mẻ nhỏ màu đen.
Không ngờ năng lực ăn mòn của cự mãng lại mạnh như thế, mới va chạm một cái thì Linh Khí đã bị tổn thương rồi.
Tuy rằng chút tổn thương này không là gì, nhưng nếu lích lũy trăm ngàn tổn thương như thế này thì thanh kiếm xem như phế phẩm rồi.
- Tránh ra.
Nhung Khải Hoa quát khẽ một tiếng, hắn đưa tay đẩy đệ đệ ra, bản thân mình thì hít sâu một hơi dồn chân khí vào kiếm làm thân kiếm lập tức tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Hắn bổ ra một kiếm, một kiếm, lại một kiếm. Mỗi kiếm bổ ra đều to lớn và tràn ngập khí thế mãnh liệt bá đạo.
Cự mãng màu đen khi bị vô số kiếm quang đánh tới thì thỉnh thoảng trên thân thể nó xuất hiện vết thương rất to, tuy rằng mỗi lần bị đều nhanh chóng được chữa khỏi nhưng càng ngày tốc độ càng chậm.
Lâm Hối đứng ngoài quan sát cũng cảm thán:
- Vũ giả không tệ, tiềm lực phát triển rất lớn. Nếu như có thể còn sống thì chắc chắn sẽ tấn chức lên Võ Sư. Cũng đáng tiếc, hôm nay hắn sẽ chết tại đây rồi.
Hắn quay đầu nhìn Nhung Khải Hoàn rồi cười nhạt một cái, cổ tay hắn khẽ đảo liền móc ra hai tấm phù lục rồi ném tới.
Hai tấm phù lục vừa được tung ra lập tức biến thành hai Linh Thể Đấu Sĩ.
Khi thấy hai tấm phù lục biến hóa thành Linh Thể Đấu Sĩ, trong lòng Nhung Khải Hoàn cực kỳ sầu não.
Hắn vốn có ba tấm phù lục nhưng đã bán ra hết rồi, bây giờ hắn chỉ còn có một rương phù lục trống, hắn lấy cái gì đi tranh hùng với người bây giờ chứ!
Nếu sớm biết như thế này thì dù giá bán bao nhiêu hắn cũng giữ lại một tấm phòng thân.
- Giết hắn đi! Lâ
m Hối lạnh lùng nói.
Hai cỗ Linh Thể Đấu Sĩ lập tức vọt lên trước, tuy chúng không cầm binh khí nhưng lại mạnh ở chỗ dây dưa, từ đó trở thành đối thủ cực kỳ khó chịu.
Nhung Khải Hoàn nhún hay chân nhảy khỏi chỗ cũ. Góc độ tránh né của hắn cực kỳ quỷ dị, ngay cả thân thể cũng có chỗ vặn vẹo ngoặt eo quay đầu rất cổ quái.
Nhưng động tác này lại có hiệu quả không tệ, rất đơn giản đã tránh né được công kích của hai cỗ Linh Thể Đấu Sĩ.
- Ồ!
Lâm Hối kinh ngạc nhìn Nhung Khải Hoàn, hắn không hề nghĩ đến một Tụ Linh Sĩ còn có thể làm được những động tác như vậy.
Một lát sau, trên mặt hắn không khỏi nổi lên một tia xao động nóng vội.
Tên Tụ Linh Sĩ này trơn trượt như một con cá chạch. Tuy rằng bị hai cỗ Linh Thể Đấu Sĩ đuổi cho tối tăm mặt mũi nhưng vẫn chưa rơi vào tình thế nguy hiểm.
- Hừ.
Lâm Hối hừ lạnh một tiếng, hắn vào nhà người ta để cướp của giết người, mặc dù có Quang Mạc Thủ Hộ ngăn cản nhưng kéo dài quá lâu, nói không chừng sẽ bị người ta phát hiện.
Vì thế hắn phải tốc chiến tốc thắng.
Khẽ quát một tiếng, Lâm Hối một lần nữa giơ tay lên.
Lại một đoàn khói đen ngưng tụ từ hư không. Mặc dù trong lúc ngưng tụ thành cự mãng, mặt hắn tái nhợt không còn chút máu nhưng ánh mắt hắn thì vẫn ác liệt lăng lệ như trước, giống như dân cờ bạc lúc say máu, mang theo hương vị điên cuồng khó nói thành lời.
- Đi.
Cự mãng xuất hiện ở trên không trung lao nhanh xuống chỗ Nhung Khải Hoàn để lại một vệt dài màu đen.
Lúc này, Nhung Khải Hoàn đang đối mặt với sự giáp công của hai vị Linh Thể Đấu Sĩ, biến cố xảy ra làm hắn không kịp chuẩn bị.
Tuy rằng hắn có Võ Giả Chi Tâm nhưng vì thực lực quá kém, thật sự không có cách nào phát huy được uy năng của võ học.
Ngay lúc hắn bị Linh Thể Đấu Sĩ và hắc mãng vây kín thì đột nhiên mọi người nghe được một tiếng hô kinh thiên động địa.
Ba người này di chuyển cùng lúc, trận tuyến sâm nghiêm, rõ ràng là kinh nghiệm chiến trận rất lão luyện.
Nhung Khải Hoa thì thầm với Khải Hoàn:
- Đệ lui vào trong đi, ta đứng ở cửa phòng, chúng ta cố gắng kéo dài thời gian. Chỉ cần Tài gia gia hoặc cha ta trở về thì nhất định chúng ta sẽ được cứu.
Kỳ thật hắn nói vậy chủ yếu mang tính chất an ủi bởi vì chính hắn cũng tự biết hai người này đang đi tìm tung tích của Nhung Khải Hoàn, khả năng mà bọn họ về đây sớm là cực kỳ bé nhỏ.
Khi ba kẻ áo đen tiến tới trước, một tên trong đó cười nói:
- Trường kiếm trong tay tiểu tử này là một thanh Linh Khí không tệ, lát nữa ta muốn nó.
Hai người còn lại chỉ bĩu môi, tựa hồ không dị nghị gì.
Sau đó bọn họ vung nhẹ tay lấy ra Linh Khí của mình tạo thành tiếng vang nhỏ.
Người vừa lên tiếng cầm một cây linh kiếm, hai người còn lại thì một người cầm linh đao, một người cầm linh côn dài.
Ba người khẽ quát một tiếng rồi đồng thời vọt lên. Bọn hắn phối hợp tương đối ăn ý, tất nhiên không phải lần đầu đánh hội đồng rồi.
Sắc mặt Nhung Khải Hoa thay đổi, hắn rung cổ tay một cái, trường kiếm lóe lên tạo thày mấy điểm tinh quang lốm đốm, đồng thời thanh kiếm như hóa thành một đầu chim lớn, con chim lớn này đột nhiên bay lên, khắp nơi trên người nó đều là mũi kiếm ẩn chứa lực lượng khổng lồ.
Ba người kia cũng biến sắc, họ không dám khinh thường nên đều thi triển ra thực lực của mình. Mỗi kiện Linh Khí đều phóng ra lực lượng cường đại ngăn cản thế công của Nhung Khải Hoa.
Đang đứng bên ngoài xem cuộc chiến, Lâm Hối hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ba Vũ Sĩ đỉnh phong vây đánh một kẻ cùng giai mà vẫn không có cách nào tiêu diệt. Hừ, một đám vô dụng.
Khi nghe được lời nói của Lâm Hối, sắc mặt của ba người đều biến hóa, bọn họ đột ngột hét lớn, binh khí trong tay thi triển uy năng tăng mạnh, ngay lập tức chuyển thủ thành công, kiềm chế chèn ép Nhung Khải Hoa cơ hồ không thở nổi.
Ý của bọn họ lúc trước là muốn tiêu hao nhuệ khí của Nhung Khải Hoa, sau đó từ từ quần chết hắn.
Nhưng bởi vì Lâm Hối trào phúng nên mới thi triển ra công phu chân chính của mình.
Dưới sự vây công của ba người cùng giai vị, Nhung Khải Hoa trở nên cố hết sức mới chống cự được.
Sắc mặt Nhung Khải Hoàn biến hóa, hắn cắn răng một cái rồi đưa tay ra khẽ chỉ vào hư không.
Lập tức một quang điểm hình thành, sau đó một Linh Thể Đấu Sĩ nhanh chóng hình thành với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
- Không tốt, triệu hoán Linh Thể, hắn là Tụ Linh Sĩ.
Ba tên Vũ Sĩ đỉnh phong đều sợ hãi trong lòng, lúc xuất thủ không khỏi trì hoãn thêm vài phần.
Tụ Linh Sĩ là người còn đáng sợ hơn cả Chú Linh Sĩ. Hơn nữa, mỗi Tụ Linh Sĩ đều là tài nguyên trân quý của gia tộc, nếu như họ bị người ngoài tập kích, nhất định sẽ trả thù gấp trăm ngàn lần.
Lần đầu sắc mặt Lâm Hối có biến hóa, hắn giật mình nhìn Nhung Khải Hoàn, sát cơ trong ánh mắt chớp động.
- Là Tụ Linh Sĩ, không thể để cho hắn chạy thoát, nếu không chắc chắn chúng ta sẽ bị đuổi giết tới cùng.
Ba gã Vũ Sĩ đỉnh phong khẽ giật mình, ánh mắt lập tức trở nên cuồng nhiệt và đầy nguy hiểm.
Mấy người bọn hắn vốn là dân liều mạng, một khi đã hiểu rõ ràng lợi hại của sự việc liền biết cần phải làm gì.
Tên cầm trường côn liền chuyển thân đi tới trước Linh Thể Đấu Sĩ, hắn múa trường côn của mình vây khốn Linh Thể Đấu Sĩ trong đó.
Tuy Linh Thể Đấu Sĩ không thể giết, không thể chinh phục, đánh không lùi, là một loại rất khó chơi. Nhưng nếu đối thủ có đẳng cấp cao hơn dây dưa thì phỏng chừng không có thời gian nhàn rỗi để đi đối phó với những người khác.
Nhung Khải Hoàn cười lạnh một tiếng, tay hắn chỉ một lần nữa, tiếp tục phóng xuất ra hai quang điểm.
Khi hai quang điểm này cũng hình thành Linh Thể Đấu Sĩ thì ngay cả Lâm Hối cũng phải biến sắc.
Dưới sự chỉ huy của Nhung Khải Hoàn, hai cỗ Linh Thể Đấu Sĩ không do dự mà xông thẳng về hai võ giả đang vây công Nhung Khải Hoa. Ba vị này đều là Vũ Sĩ đỉnh phong, cho dù đơn đả độc đấu thì không hề thua kém Nhung Khải Hoa. Nhưng mà bọn chúng lại gặp phải Linh Thể Đấu Sĩ, loại am hiểu dây dưa nhất, làm bọn chúng ủy khuất không nói nên lời.
Linh Khí cường đại đánh lên người đối phương, ngoại trừ đánh tan một ít linh lực bên ngoài thì không có tác dụng gì khác. Nếu công kích này mà đánh lên người bình thường thì đủ làm tử vong mười mấy lần, thế mà không làm ảnh hưởng đến hành động của bọn Linh Thể Đấu Sĩ một chút nào.
Bọn chúng vẫn cố sống cố chết dây dưa không dừng, làm cho mấy Vũ Sĩ không rảnh phân tâm làm chuyện khác.
Bị những Linh Thể dây dưa nên đám người không thể thoát thân ra trong thời gian ngắn được.
Nhung Khải Hoa di chuyển vài bước nhỏ, một lần nữa đứng chặn ở trước Nhung Khải Hoàn, hắn trợn trừng mắt hổ nhìn chằm chằm đối phương rồi nói lớn:
- Các hạ, bây giờ các người rời đi vẫn còn kịp.
Tuy rằng bọn áo đen đã khơi dậy lửa giận trong lòng hắn, khiến hắn hận không thể phanh thây xé xác chúng. Nhưng hôm nay, việc bảo hộ Nhung Khải Hoàn mới là lựa chọn sáng suốt nhất, về phần báo thù thì...
Một khi có thể thoát khốn và hội họp được với Tài gia gia và phụ thân, cùng với lực lượng gia tộc thì đủ để đuổi giết đối phương tới tận cùng rồi.
Lâm Hối nghiến chặt hai hàm răng trắng hếu, cơ mặt hắn căng cứng trông cực kỳ khủng bố.
- Hắc hắc, bây giờ chúng ta buông tay để đón chờ các ngươi đuổi giết sao?”
Hắn cười khinh thường rồi nói tiếp:
- Ngươi đừng vọng tưởng!
Nhung Khải Hoa than nhẹ một tiếng, tâm tư của hắn đã bị nhìn thấu nên hắn cũng không thuyết phục nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên màn hào quang rồi nói nhỏ:
- Khải Hoàn, Quang Mạc Thủ Vệ này không phải là mạnh mẽ không gì phá được, chút nữa ta sẽ liều mạng dốc sức để đánh cuộc một lần. Nếu có thể đánh bay màn sáng này, đệ lập tức chạy ra đường lớn.
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nơi này là Càn Cống Thành, chỉ cần nđệgươi chạy được đến đường cái, những người kia dù to gan cỡ nào cũng tuyệt đối không dám làm tổn thương đệ.
Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, hỏi lại:
- Đại ca, còn huynh?”
Nhung Khải Hoa tức giận mắng:
- Ta đương nhiên sẽ chạy cùng với đệ rồi, hừ, chẳng lẽ đệ cho rằng ta thích ở lại chỗ này lắm sao?”
Lúc này Nhung Khải Hoàn mới thở dài một hơi, sau đó lén nhìn về vẻ mặt âm trầm của Lâm Hối, thấp giọng nói:
- Đại ca, bây giờ chỉ còn một mình hắn, sao chúng ta không hợp lực tiễn hắn một đoạn?”
- Im ngay.
Nhung Khải Hoa khẽ quát một tiếng, nói:
- Hắn là một Chú Linh Sĩ.
Hắn cười khổ nói tiếp:
- Chú Linh Sĩ đối chiến với Võ Giả là vô địch nếu cùng giai đấy.
- Hắc hắc, quả nhiên cũng tinh tường đấy.
Tựa hồ Lâm Hối không còn kiên nhẫn được nữa, hắn nói tiếp:
- Các ngươi đã không đến thì ta đây phải tự thân vận động tiễn các ngươi lên đường vậy.
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, trước mặt hắn lập tức hình thành một màn sương mù màu đen dày đặc, sau đó sương mù nhanh chóng ngưng tụ lại một chỗ, giây lát sau đã biến thành một cự mãng màu đen. Nó lắc lư thân hình mãnh liệt phóng tới phía huynh đệ Nhung Khải Hoàn.
Nhung Khải Hoa gầm nhẹ một tiếng, trong nháy mắt hắn đâm ra một kiếm, kiếm kia được phóng ra mang theo ánh sáng chói mắt.
Chân khí phối hợp với Linh Khí lập tức tạo ra lực lượng cực lớn không gì so sánh nổi.
Tuy nhiên cự mãng được hình thành từ sương mù này cũng không vừa, nó há miệng rộng ra để lộ răng nanh cứng rắn như thực chất, hung hăng cắn lấy thân kiếm.
- Ba~”
Răng nanh vỡ vụn rồi hóa thành một đoàn khói đen. Tuy nhiên đám khói đen này lại được cự mãng hấp thu lập tức, sau đó những răng nanh mới lại tiếp tục mọc ra.
Đồng thời trên trường kiếm của Nhung Khải Hoa lại xuất hiện một vết mẻ nhỏ màu đen.
Không ngờ năng lực ăn mòn của cự mãng lại mạnh như thế, mới va chạm một cái thì Linh Khí đã bị tổn thương rồi.
Tuy rằng chút tổn thương này không là gì, nhưng nếu lích lũy trăm ngàn tổn thương như thế này thì thanh kiếm xem như phế phẩm rồi.
- Tránh ra.
Nhung Khải Hoa quát khẽ một tiếng, hắn đưa tay đẩy đệ đệ ra, bản thân mình thì hít sâu một hơi dồn chân khí vào kiếm làm thân kiếm lập tức tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Hắn bổ ra một kiếm, một kiếm, lại một kiếm. Mỗi kiếm bổ ra đều to lớn và tràn ngập khí thế mãnh liệt bá đạo.
Cự mãng màu đen khi bị vô số kiếm quang đánh tới thì thỉnh thoảng trên thân thể nó xuất hiện vết thương rất to, tuy rằng mỗi lần bị đều nhanh chóng được chữa khỏi nhưng càng ngày tốc độ càng chậm.
Lâm Hối đứng ngoài quan sát cũng cảm thán:
- Vũ giả không tệ, tiềm lực phát triển rất lớn. Nếu như có thể còn sống thì chắc chắn sẽ tấn chức lên Võ Sư. Cũng đáng tiếc, hôm nay hắn sẽ chết tại đây rồi.
Hắn quay đầu nhìn Nhung Khải Hoàn rồi cười nhạt một cái, cổ tay hắn khẽ đảo liền móc ra hai tấm phù lục rồi ném tới.
Hai tấm phù lục vừa được tung ra lập tức biến thành hai Linh Thể Đấu Sĩ.
Khi thấy hai tấm phù lục biến hóa thành Linh Thể Đấu Sĩ, trong lòng Nhung Khải Hoàn cực kỳ sầu não.
Hắn vốn có ba tấm phù lục nhưng đã bán ra hết rồi, bây giờ hắn chỉ còn có một rương phù lục trống, hắn lấy cái gì đi tranh hùng với người bây giờ chứ!
Nếu sớm biết như thế này thì dù giá bán bao nhiêu hắn cũng giữ lại một tấm phòng thân.
- Giết hắn đi! Lâ
m Hối lạnh lùng nói.
Hai cỗ Linh Thể Đấu Sĩ lập tức vọt lên trước, tuy chúng không cầm binh khí nhưng lại mạnh ở chỗ dây dưa, từ đó trở thành đối thủ cực kỳ khó chịu.
Nhung Khải Hoàn nhún hay chân nhảy khỏi chỗ cũ. Góc độ tránh né của hắn cực kỳ quỷ dị, ngay cả thân thể cũng có chỗ vặn vẹo ngoặt eo quay đầu rất cổ quái.
Nhưng động tác này lại có hiệu quả không tệ, rất đơn giản đã tránh né được công kích của hai cỗ Linh Thể Đấu Sĩ.
- Ồ!
Lâm Hối kinh ngạc nhìn Nhung Khải Hoàn, hắn không hề nghĩ đến một Tụ Linh Sĩ còn có thể làm được những động tác như vậy.
Một lát sau, trên mặt hắn không khỏi nổi lên một tia xao động nóng vội.
Tên Tụ Linh Sĩ này trơn trượt như một con cá chạch. Tuy rằng bị hai cỗ Linh Thể Đấu Sĩ đuổi cho tối tăm mặt mũi nhưng vẫn chưa rơi vào tình thế nguy hiểm.
- Hừ.
Lâm Hối hừ lạnh một tiếng, hắn vào nhà người ta để cướp của giết người, mặc dù có Quang Mạc Thủ Hộ ngăn cản nhưng kéo dài quá lâu, nói không chừng sẽ bị người ta phát hiện.
Vì thế hắn phải tốc chiến tốc thắng.
Khẽ quát một tiếng, Lâm Hối một lần nữa giơ tay lên.
Lại một đoàn khói đen ngưng tụ từ hư không. Mặc dù trong lúc ngưng tụ thành cự mãng, mặt hắn tái nhợt không còn chút máu nhưng ánh mắt hắn thì vẫn ác liệt lăng lệ như trước, giống như dân cờ bạc lúc say máu, mang theo hương vị điên cuồng khó nói thành lời.
- Đi.
Cự mãng xuất hiện ở trên không trung lao nhanh xuống chỗ Nhung Khải Hoàn để lại một vệt dài màu đen.
Lúc này, Nhung Khải Hoàn đang đối mặt với sự giáp công của hai vị Linh Thể Đấu Sĩ, biến cố xảy ra làm hắn không kịp chuẩn bị.
Tuy rằng hắn có Võ Giả Chi Tâm nhưng vì thực lực quá kém, thật sự không có cách nào phát huy được uy năng của võ học.
Ngay lúc hắn bị Linh Thể Đấu Sĩ và hắc mãng vây kín thì đột nhiên mọi người nghe được một tiếng hô kinh thiên động địa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.