Vô Địch Quân Sủng, Cô Vợ Nhỏ Mê Người
Chương 60: Giành lại vợ yêu.
Y Lạc Thành
07/07/2015
Chiếc gương lớn được nạm vàng tinh tế rọi lên bóng hình của một đôi nam nữ, nam khí khái bất phàm, anh tuấn giàu có, nữ quyến rũ, mị hoặc, quyền lực , người con gái trong chiếc váy da bó sát màu đen, bên éo thắt một chiếc dây lưng đính ngọc Lưu Ly, làm nổi bật lên chiếc eo nhỏ mảnh khảnh, giống như cây liễu đang vươn mình nhẹ nhàng đón gió xuân tươi mới. Bên hông dắt theo một khẩu súng lục nhỏ tinh xảo, chiếc áo khoác da vừa vặn che khuất khẩu súng, cô gái vui vẻ vỗ tay một tiếng, sau đó đón lấy chiếc tai thỏ mà người đàn ông đưa tới.
"Cái kiểu ăn mặc như thỏ non này là sao vậy hả?" An Nhược nheo mắt nhìn vào trong gương, sau đó xoay người nháy mắt với Lục Mặc Hiên, cả người cô bất ngờ dịch chuyển làm lộ ra bộ quần áo thỏ non vô cùng đáng yêu.
Một đôi tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má cô, Lục Mặc Hiên hếch mắt trêu tức An Nhược, "Đây là thỏ non của câu lạc bộ nào đây, trông thật đặc biệt nha, thật khiến cho anh phải mở rộng tầm mắt."
Đôi tai thỏ màu hồng bị An Nhược kéo xuống ném vào ngực Lục Mặc Hiên, "Đợi lát nữa đến Thịnh Tinh em sẽ đeo tai thỏ, lát nữa nếu gặp Hà Mộc Vũ thì giả bộ như không quen biết. Lục Mặc Hiên, anh đã báo cho quân khu biết chưa?"
"Chưa, lần này Thịnh Tinh tổ chức đánh bạc, loại chuyện này nên giao cho cục cảnh sát là tốt nhất, cảnh sát bọn họ thích nhất chính là vây bắt dân cờ bạc." Giọng Lục Mặc Hiên càng lúc càng trầm, anh không ngừng vuốt vuốt lên màn hình di động.
Vây quét đánh bạc, số tiền tịch thu ngay tại hiện trường không ai có thể biết được là bao nhiêu. Chắc chắn cũng chẳng ít ỏi gì. Khoản thu nhập thêm của cảnh sát hầu như dựa vào những nhiệm vụ như thế này mà có được, cho nên, những việc như vậy, cảnh sát hành động là nhanh nhất!
"Tiền đâu dễ kiếm như vậy, phải cho những người ở cục cảnh sát này chịu chút khổ cực, nếu không tiền thuế mà nhân dân đóng cho họ chẳng phải sẽ uổng phí hay sao. Muộn một chút hãy gọi điện, hi vọng đây sẽ là một trận đánh bạc lớn, khi đó chúng ta nhân cơ hội vơ vét chút ít." An Nhược nói xong phủi phủi quần áo sau đó nhanh chóng bước về phía cổng.
Màn đêm sớm đã buông xuống, đêm nay không có ánh trăng, chỉ có những vì sao giăng ngập bầu trời. Khóe môi An Nhược cong lên, trời thật nhiều sao, ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày đẹp trời, chắc chắn vậy!
Lúc Lục Mặc Hiên đến bên cạnh Land Rover, An Nhược sớm đã ngồi vào trong xe. Chuyện liên quan tới hắc bang, vợ của anh còn hăng hái hơn cả anh, Lục Mặc Hiên chỉ biết cười khổ không nói gì. Cô không làm nữ binh thì quả thực là quá lãng phí, An Nhược nhanh trí, thông minh, chỉ cần tăng cường rèn luyện, đảm bảo chỉ trong thời gian ngắn cô sẽ là nữ binh nổi bật nhất, nghĩ đến cuộc tập huấn 2 tháng sau, trong lòng Lục Mặc Hiên vô cùng mong chờ.
"Hà Mộc Vũ mới gửi tin nhắn tới, câu lạc bộ Thịnh Tinh, tầng 2 khu A, phòng 1. Người đến đây rất đông, chắc hẳn toàn những kẻ lắm tiền nhiều của." An Nhược mở di động của Lục Mặc Hiên ra xem, đúng lúc tin nhắn của Hà MỘc Vũ được gửi tới.
Giữa hai kẽ răng của Lục Mặc Hiên phát ra tiếng hừ nhẹ, hai mắt nheo lại cảm giác vô cùng đáng sợ. An Nhược cầm di động nhét vào túi áo trái của Lục Mặc Hiên, hành động này khiến ngón tay cô khó tránh khỏi ma sát với lồng ngực rắn chắc của Lục Mặc Hiên.
Khuôn ngực rộng lớn rắn chắc thoáng rung động, ánh mắt Lục Mặc Hiên lại nhìn về phía đường cái như cũ, nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần đùa giỡn, "Vợ à, em kiềm chế tay mình một chút được không, cứ sờ mó loạn xạ trước anh như vậy, có phải là em muốn "đùa giỡn" ngay ở trên xe hay không? Lần trước trên đường tới thôn Tiền Đường chưa kịp làm vậy, có phải có chút tiếc nuối đúng không?"
Sắc mặt An Nhược vẫn không hề thay đổi, ở chung với Lục Mặc Hiên lâu ngày, nên đối với những lời này của anh, cô đã vô cảm mất rồi! Ngón tay linh hoạt lướt trên màn hình di động, nhìn tin nhắn Phan Mộng Lệ vừa gửi tới. 3 ngày sau Phan Mộng Lệ sẽ được xuất viện. Con nhỏ chết tiệt này, tiền viện phí không cần phải trả, sức khỏe chưa tốt đã muốn nhanh chóng về nhà, muốn chết sao!
Vừa nhắn tin trả lời Phan Mộng Lệ vừa đáp lại Lục Mặc Hiên: "Lần sau chọn chỗ nào đó vắng vẻ không người, chúng ta sẽ thủ được không? Đương nhiên khoảng thời gian này là không thể rồi."
Lúc nghe xong câu đầu tiên, trái tim Lục Mặc Hiên liền nhảy cẫng lên, lông mi cũng không ngừng nhấ[ nháy. Nhưng anh biét, An Nhược đâu phải người dễ dàng tha thứ cho người khác như vậy, muốn tiếp tục chuyện chăn gối như trước kia, không biết phải đợi tới khi nào. Cô vợ nhỏ này của anh, thù cực kỳ lâu! Lần đầu tiên, anh không khống chế được lực, haizz, Lục Mặc Hiên thả lỏng tâm tình, muốn đến ngày mây mờ trăng tỏ, thì còn phải nếm mật nằm gai!
Câu lạc bộ Thịnh Tinh, tầng 2 khu A, bên trong phòng bao lớn nhất đã sớm ồn ào tiếng người. Khẽ đếm trước sau, tổng cộng có hơn hai mươi người đàn ông cao lớn, thân hình vạm vỡ. Giữa phòng đặt một chiếc bàn dài cỡ lớn, có khoảng mười tên đàn ông ngồi vây quanh chiếc bàn đó. Trong 10 người đó thì có đến 6 người trên tay có hình xăm gốc cây cổ thụ, rễ cây từ cổ tay lan tới cùi chỏ rồi đến tận hõm vai.
Vài cô ả ăn mặc hở hang, kích thích đứng bên cạnh làm bạn, hai cặp đùi trắng nõn dưới ánh đèn trông hết sức kiều mị gợi tình. Giọng nói của mấy ả vô cùng ngọt ngào nóng bỏng, đong đưa khơi gợi thú tính của cánh đàn ông, chẳng mấy chốc trên ghế sofa đã hiện ra những hình ảnh vô cùng mãnh liệt.
Mấy ả đong đưa vòng eo, những tiếng rên rỉ phóng đãng vang vọng khắp căn phòng. Những tên đàn ông này đã quá quen thuộc với những cảnh như vậy, nên khi nhìn thấy thì mặt không đỏ tim không đập nhanh, mắt điếc tai ngơ, tiếp tục làm chuyện của mình.
Những chồng thẻ xanh lá, xanh dương, đỏ sậm hình tròn xếp đầy cả một bàn, vừa nhìn đã biết đây là một vụ cá cược quy mô cực lớn. Người tới đây nếu chỉ là mấy tên côn đồ tầm thường thì chi ra một số tiền lớn đến vậy sao?
"Sao các cậu còn đứng ở đây?" Hà Mộc Vũ đứng ở ngoài phòng bao tiềm kiếm một hồi mới phát hiện đám bạn thân của cậu ta vẫn còn đang đứng ở ngoài cửa, càng nhìn càng giống một đám nô bộc.
"Đừng có đùa, bên trong toàn những nhân vật có máu mặt. Với thân phận này của tôi, sao có thể bước chân vào đây được, phải đứng ở đây canh chừng, nếu như có xảy ra chuyện gì, thì còn có thể chống cự được một lúc."
Hà Mộc Vũ trừng lớn hai mắt, Lục Mặc Hiên và An Nhược tới đây chính là để xem hình xăm rồng xanh của mấy tên này! Mấy tên này có quen biết với cậu ta, chút nữa cậu ta mà có kéo áo của chúng lên thì chúng cũng không cảm thấy có gì đó khác lạ.
"Cậu cũng đừng có vào đó, nếu như để cho đại ca biết được bối cảnh gia đình cậu là quân nhân, thì mấy người chũng ta cũng đừng mong sống tiếp. Tôi là vì thấy cậu là người có nghĩa khí, mới kết thành anh em với cậu! Nên cậu đừng có mà đẩy anh em vào trong hố lửa."
Hà Mộc Vũ đang không biết phải làm thế nào cho đúng thì đúng lúc Lục Mặc Hiên và An Nhược cùng lúc tiến vào. Sau khi nhìn thấy trang phục của hai người đang mặc, hai mắt của Hà Mộc Vũ không khỏi trợn trừng.
"Này, phòng này đã được bao hết rồi, các ngươi mau tới phòng khác đi, đừng tưởng cho chút mặt mũi mà lên mặt!" Tên vừa nãy nói chuyện với Hà Mộc Vũ đang chỉ tay về phía Lục Mặc Hiên, hùng hổ nói.
Trên đầu An Nhược đã đeo tai thỏ màu hồng, sau khi nghe thấy hắn nói như vậy, liền thong thả bước tới, đứng lại trước mặt hắn, hai mắt giống như muốn phát sáng đến nơi: "Hôm qua tôi vừa nhận lời đến Thịnh Tinh làm cô bé thỏ non, đêm nay quản lý bảo tôi tới phòng này. Nghe nói bên trong đều là những người có máu mặt!"
Tên đàn ông kia thấy vẻ vui sướng trong lời nói và ánh mắt hám giàu của An Nhược, sau lại nhìn đôi tai thỏ trên đầu và bộ quần áo sexy trên người cô, không nghĩ nhiều liền tin tưởng những gì An Nhược nói, nhẹ tay đẩy cánh của màu vàng ra, An Nhược nhanh chóng di chuyển một cái, trong giây lát đã đứng trong phfong bao rộng lớn.
Nếu là cô bé thỏ non, thì vào trong là chuyện phải làm, nhưng người đàn ông trước mắt này, thần sắc nghiêm túc, quanh người khí thế bá đạo, vừa nhìn đã biết không phải loại người dễ chọc vào. Không thể để hắn vào trong được!
Lục Mặc Hiên không thèm nói lời nào, trực tiếp cất bước tiến lên, một cánh tay thô to bất chợt ngăn cản đường đi của anh. Lục mực hiên dơ tay nắm chặt ngón tay của kẻ đó, khớp xương xoay ngược một cái, người đàn ông đó đau đến mức quỳ rạp xuống đất. Đồng bọn của hắn sau khi nhìn thấy liền đồng loạt lao đến.
Hà Mộc Vũ thấy tính hình không ổn, nhanh chóng mở miệng, "Này, các ngươi nhẹ tay một chút, nhỡ đâu người này là khách quý do đại ca mời tới thì sao, các ngươi mạo phạm khách quý của đại ca, xem đại ca xử lý các ngươi như thế nào! Nếu là người không biết tự lượng sức mình, vào trong đó cũng không có thứ tốt mà ăn." Thấy lời Hà Mộc Vũ cũng có lý, mấy kẻ kia liền trao đổi ánh mắt với nhau sau đó gật đầu mở cửa cho Lục Mặc Hiên vào.
Lục Mặc Hiên nhấc chân phải thon dài lên đạp vào bụng người đàn ông đó, sau đó nhanh chóng đẩy cửa bước vào. Hà Mộc Vũ giơ tay lấy ống tay áo chùi mồ hôi đang chảy trên trán, thật may là cậu phản ứng nhanh nếu không là bị lộ rồi!
Mùi khói thuốc tràn ngập bên trong phòng, trên vách tường bốn phía vách tường là những chiếc đèn treo phát ra ánh sáng lập lòe, chính giữa là một cái bàn gỗ màu vàng, trên đó để một ngọn đèn chân không đang phát sáng.
Khi thấy cô gái bắt chéo hai chân ngồi phía sau bàn gỗ, ánh mắt Lục Mặc Hiên lập tức trầm xuống. Đáng chết, anh đồng ý với An Nhược vì muốn An Nhược biết thêm một chút cái gì gọi là hắc bang, nhân tiện để An Nhược thưởng thức cảnh anh anh dũng đá bay những người này, ai ngờ, người phụ nữ đáng chết này lại ra tay, còn dùng kỹ thuật sắc ~ dụ!
Bày ra dáng vẻ mê người trào máu như thế làm gì! Bước chân Lục Mặc Hiên đi đến cũng nặng nề, bên trong phòng lót một tấm thảm dày màu đen, tiếng bước chân của Lục Mặc Hiên gần như không thể nghe thấy. Nhưng khí thế trên người anh tỏa ra vô cùng mãnh liệt, dù anh không phát ra tiếng động nhưng vẫn trở thành tiêu điểm của mọi người.
Trong lòng lạnh lùng cười một tiếng, An Nhược duỗi tay điểm nhẹ vào Lục Mặc Hiên, "Không bằng chúng ta cược lớn một chút, một ván định thắng thua. Tôi đặt người đàn ông này, nếu như anh ta thắng, tất cả chỗ tiền này thuộc về tôi, mấy người các cậu cởi hết đồ cho tôi! Nếu như anh ta thua, tôi mặc cho các cậu xử lý."
Hai mươi mấy tên đàn ông đều cười khẽ, nơi này tùy tiện chọn ra một người cũng được coi là cao thủ sòng bạc, dù đột nhiên xuất hiện một kẻ có ý muốn đánh cược cũng không tệ, cũng không thể đánh bại được hai mươi mấy cao thủ sòng bạc.
Liễu Lăng ngồi trên ghế salon vẫn không nói gì, giờ phút này đứng lên, khí thế quanh người Liễu Lăng có thể dùng hai từ âm u để hình dung, cậu ta vốn ít nói, làm việc lại khiêm tốn, âm u quá mức rất dễ dàng làm cho người ta không chú ý đến anh ta. Lục Mặc Hiên là người thứ hai chú ý đến Liễu Lăng, cái cảm giác tồn tại càng thấp thì càng dễ ẩn núp, ngược lại sẽ càng nguy hiểm.
Lúc tầm mắt Liễu Lăng và Lục Mặc Hiên chạm nhau thì cũng biết người tới không đơn giản, nhanh như vậy đã phát hiện sự tồn tại của mình, Liễu Lăng cười nhạt, trước giờ anh đều không keo kiệt nụ cười của mình, dù nụ cười này không có chút ấm áp và chỉ làm người khác cảm thấy sợ hãi.
Người đàn ông vẫn ngồi trên ghế sa lon đứng dậy, mắt An Nhược khẽ nheo lại thoáng qua tia dao động, bên cạnh đó những tên đàn ông vây quanh An Nhược, hai mắt đều phát sáng, những kẻ này đã bắt đầu tính toán chia sẻ An Nhược như thế nào, nên hưởng thụ người đàn bà này như thế nào.
"Tôi đánh cuộc với cô”. Liễu Lăng cười nhạt, giữa bờ môi nói ra một câu. Ngay sau đó cả người chớp một cái đã đến bên cạnh bàn gỗ màu vàng. Hơn hai mươi tên đàn ông đều lui ra khỏi bàn gỗ màu vàng, xếp thành hai đội đứng một bên, yên lặng quan sát trận đấu. Nếu như bọn họ là cao thủ song bạc, vậy thì đại ca Lăng chính là đỗ thần, từ trước đến giờ đại ca Lăng chưa từng thua!
Ánh mắt Liễu Lăng thản nhiên liếc nhìn An Nhược, "Cô gái, nếu như anh ta thua, cô là của tôi." Lời này nói không nặng không nhẹ, không kiêng dè, giống như An Nhược chỉ là tiền đặt cược, mà Lục Mặc Hiên mới là mục tiêu chính của Liễu Lăng. Dù sao đỗ thần làm lâu như vậy sẽ rất tịch mịch.
Trong giọng nói lộ ra không chút kiêng nể nào, An Nhược sao có thể nghe mà không hiểu. Nếu đã như vậy, tiền đánh cuộc sẽ gia tăng thêm phần kích thích. An Nhược nhẹ nhàng linh hoạt lướt qua bàn gỗ, đôi tay vỗ vỗ, "Đổi tiền đánh cuộc như thế nào? Tôi làm tiền đánh cuộc, đối với người cấm dục như anh mà nói chẳng phải rất kích thích sao."
Lời này vừa nói ra, có thể so như bom nổ. Những tên đàn ông xếp thành hai đội đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, đùa à! Phương diện kia của đại ca Lăng vô cùng dũng mãnh, cho dù cô gái đó có thể chịu đựng một đêm vài chục lần, nếu đưa đến trên giường của đại ca Lăng thì ngày hôm sau cũng sẽ bị giày vò đến chết! Cấm dục? Đừng có nói đùa.
Lục Mặc Hiên đứng ở một bên không nói gì, chỉ thoáng nhíu mày, cô vợ nhỏ của anh lại nghĩ ra thủ đoạn nào đó gây hại cho người khác rồi? Lúc này anh vẫn chưa muốn gây chiến với Thanh Thánh Huy.
Liễu Lăng cũng không nói gì, sau khi nghe đến lời nói của An Nhược, đôi mắt nhanh chóng lóe lên tia sáng. Thú vị, trời đời này lại có một cô gái nói anh cấm dục, đây là chuyện mà phụ nụ có thể nói trước mặt đàn ông sao? Khóe miệng Liễu Lăng thoáng nhếch lên, thật thú thú vị khi cùng người đàn ông khác tranh giành phụ nữ . Hi vọng người phụ nữ này có thể chống đỡ được mấy ngày, không cần giống như những phụ nữ trước còn chưa có làm mấy lần đã chết rồi.
"Cược chính là da trên người các anh, nhưng mà tôi chỉ thích làn da đẹp. Da ở phần lưng là bóng loáng nhất, lấy một miếng da nhỏ rửa sạch sẽ chế thành thẻ kẹp sách cũng không tệ." Giọng An Nhược cực kỳ ngọt nói khi nói đến những lời kinh khủng này.
Lột da người chế thành hàng mỹ nghệ là đặc sắc của Thanh Thánh Huy, dùng thủ đoạn này đối phó với người Thanh Thánh Huy có thể nói vô cùng tốt. Lúc An Nhược mới vừa vào phòng, trong lúc vô tình thấy một tên đàn ông vén áo lên gãi ngứa, đúng lúc thấy hình Thanh Long.
Muốn một phần miếng da ở lưng, khóe miệng Liễu Lăng khẽ nhếch lên, thật thú vị, người phụ này vô cùng phù hợp với hứng thú của Thanh Thánh Huy. Xem ra, trận đánh cuộc này, anh nhất định phải thắng.
"Bắt đầu, anh làm cái, tôi đặt cược." Bàn tay Liễu Lăng vung lên, chíp (dụng cụ đánh bạc) nháy mắt chia làm hai.
(Chíp: có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đánh cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền, mặt trên có khắc số đại diện cho mệnh giá của nó.)
"Thử đấu kỹ năng đổ xúc xắc xem, muốn đấu thì đấu kỹ năng đổ cao nhất này đi." Lục Mặc Hiên thoáng nhìn qua miếng chíp, giữa cánh môi mỏng nhẹ nhàng nói ra.
Người An Nhược tựa vào bên cạnh bàn gỗ, ánh mắt nheo lại, không nói được lời nào. Liễu Lăng vỗ tay một cái vang lên, thuộc hạ lập tức đưa tới 12 viên xúc xắc cùng hai cái chung. Lục Mặc Hiên và Liễu Lăng chia nhau.
"Người nào nhỏ, người nào thắng, bắt đầu." Cánh môi An Nhược vừa động, 12 viên xúc xắc rơi vào đầu chung.
Tiếng xúc xắc đổ vang dội cả phòng, mọi người lẳng lặng nghe động tĩnh của những viên xúc xắc trong chung. Chiều cao của Lục Mặc Hiên và Liễu Lăng không chênh lêch bao nhiêu, dáng người lại rất giống nhau, khí thế một sáng lạng chói mắt một âm u vô cùng, hai người đàn ông mang hai khí thế khác nhau đang tiến hành một cuộc đấu trí cùng đấu sức lực, tiền đánh cuộc chính là phần da trên lưng mỗi người.
Sau thời gian ba mươi giây, hai đầu chung đồng thời rơi vào trên bàn gỗ.
Hai mươi mấy tên đàn ông thấy Liễu Lăng lắc sáu cái, lập tức nháo lên. Sáu cái đều là số một, trừ phi người kia lắc ra điểm số giống vậy.
An Nhược ném cho Lục Mặc Hiên một ánh mắt cười, khóe miệng Lục Mặc Hiên giương lên, cầm lấy đầu chung.
Những kẻ làm ồn lập tức yên tĩnh lại, không thể tin nhìn cảnh tượng trước mắt. Sáu hạt xúc xắc biến đi đâu rồi? Trong chung trống không!
"Anh ta chơi đểu!" Một tên đàn ông cũng không nhịn được nữa mà bắt đầu la lên.... Thật nực cười, đại ca Lăng sao có thể bị lột da được chứ!
Nét mặt Liễu Lăng vẫn thản nhiên, hai tay vuốt phía trước, "Đã đánh cuộc rồi, thua thì nhận. Cũng chỉ là một miếng da nhỏ trên lưng thôi mà, cứ tới lấy."
Tiếng nói vừa ngừng, trong tay phải Lục Mặc Hiên rắc xuống bột trắng. Sáu hột xúc xắc hóa thành bột, theo như quy cũ của sòng bạc, hiện tượng này chính là không.
Không nghi ngờ nữa, Liễu Lăng thua.
An Nhược cầm lấy một con dao gọt trái cây từ trong hoa quả và các món nguội bên cạnh đi tới chỗ Liễu Lăng, "Cảm phiền, anh vén áo lên cho tôi nhìn làn da tốt trên lưng anh."
Hình xăm ở lưng của lãnh đạo cấp cao của Thanh Thánh Huy lại có gì khác biệt đến như vậy sao? An Nhược thật tò mò.
"Cứ việc cắt." Liễu Lăng hời hợt xoay người, kéo áo lên, chịu đựng cắt da.
Tấm lưng bóng loáng không hề có hình xăm đập vào mắt, trong mắt An Nhược và Lục Mặc Hiên tràn đầy kinh ngạc. Anh ta không phải người của Thanh Thánh Huy?
Ý thức được động tác của An Nhược cứng ngắc, Liễu Lăng lập tức kéo áo xuống, hai chân lui về phía sau, cánh tay nhanh chóng vung lên với thuộc hạ, "Rút lui!"
Từ ngoài cửa truyền đến tiếng cảnh sát, người ở ngoài cửa canh chừng phát ra tiếng kêu thê thảm.
An Nhược và Lục Mặc Hiên nháy mắt ra hiệu lẫn nhau, bắt giặc phải bắt vua trước!
"Người của quân khu." Liễu Lăng sờ cằm, trong ánh mắt lộ ra sắc khí hung tợn, động tác theo đó cũng tàn nhẫn, từng động tác đều muốn lấy mạng Lục Mặc Hiên.
"Chính là họ." Thân hình Lục Mặc Hiên lắc mạnh, từ phía sau lưng tấn công Liễu Lăng.
"Người đàn bà của anh rất không tệ, thật can đảm!" Liễu Lăng bắt được hai tay, tay phải ở ngang hông Lục Mặc Hiên đánh mạnh một cái.
"Cảm ơn đã khen ngợi." Đột nhiên Lục Mặc Hiên húc cùi chỏ một cái, chân phải nhấc lên, tay trái trực tiếp nắm được cổ Liễu Lăng.
Thắng bại đã công bố, vẻ mặt Liễu Lăng nặng nề, do anh sơ suất, người đàn ông này cố ý lộ ra sơ hở, để cho anh tấn công phần hông. An Nhược sử dụng cả tay chân, vừa dùng tay vừa nhấc chân, giải quyết được mấy tên, cuối cùng, vì để không lãng phí thể lực, móc hoa hồng bên hông hoa hồng ra bắn tượng trưng trong phòng, mười tên đàn ông còn lại tất cả đều bị hù dọa, không tiếng súng, dù không tiếng động, nhưng uy lực so với có tiếng thật lợi hại!
Trong thời gian nháy mắt, trong phòng đứng đầy cảnh sát, lúc Cảnh trưởng Chu thấy trên bàn để đầy miếng chíp, ánh mắt tràn đầy ý cười. Dưới bàn gỗ để hai cái hòm, chắc hẳn đều là tiền!
Tầm mắt chuyển một cái, Cảnh trưởng Chu thấy Lục Mặc Hiên, đôi mắt tỏa sáng trong nháy mắt đen lại, xong rồi, lần làm nhiệm vụ này một chút béo bở đều không có rồi ! Sao Thượng tá Hiên lại tới đây, chuyện nhỏ nhặt này, tại sao còn phải tới đây!
Thu lại hoa hồng, để bên hông, sự lợi hại của hoa hồng càng ngày càng mạnh, An Nhược rất hài lòng, hai mắt nhìn về phía Cảnh trưởng chu, giờ phút này ông ta rất nỏng nảy nên cũng không hay biết.
Bướ từng bước nhỏ đi đến bên cạnh Cảnh trưởng Chu, An Nhược khoanh hai tay trước ngực, "Cảnh trưởng Chu, Thượng tá Hiên ở đây, nhìn ông giống như là không vui vẻ lắm, làm chậm trễ ông làm việc hả ?"
"Không dám không dám, rất lâu không gặp Thượng tá Hiên, tôi nhớ cũng không kịp, làm sao lại không vui!" Cảnh trưởng Chu liền vội vàng lắc đầu, mấy ngày nay cục cảnh sát bị quấy nhiễu do thành phố A xảy ra vụ tai nạn xe cộ to lớn làm trên dưới bất an, Sở Vạn Hùng gây áp lực với cảnh sát, bắt phải tìm ra người mưu hại Sở Thiệu. Ngộ nhỡ lại đắc tội quân khu, vậy ông cũng không cần lăn lộn nữa!
Cảnh trưởng Chu thấy Lục Mặc Hiên bắt được một người, lập tức lộ ra vẻ nịnh nót, vội chạy tới bên cạnh Lục Mặc Hiên, cái còng trên tay còng vào cổ tay Liễu Lăng , tay phải muốn đánh vào đầu Liễu Lăng.
Mặc dù đôi tay bị xiềng xích giữ chặt, Liễu Lăng cũng hoàn toàn có thể giữ chặt Cảnh trưởng Chu, hai chân trước sau vừa nhấc, đôi tay nhấc lên, đầu Cảnh trưởng Chu bốp một cái mạnh, cả người xay xẫm.
Lục Mặc Hiên cách Liễu Lăng và Cảnh trưởng Chu gần nhất, chỉ cần thoáng đưa tay là có thể cứu Cảnh trưởng Chu thoát khỏi bị đánh. Nhưng Lục Mặc Hiên không phải người có lòng tốt gì, hơn nữa, Cảnh trưởng Chu cũng nên bị đánh.
Giọng nói lười biếng của An Nhược vang lên, "Cảnh trưởng Chu, chăm sóc người này cho tốt vào nhé, anh ta là khách quý của Thượng tá Hiên, anh phải đặc biệt chăm sóc."
Cảnh trưởng Chu vỗ trán, cái tát vừa rồi thật là độc ác! Ý của An Nhược đương nhiên ông hiểu, đặc biệt chăm sóc thôi.
"Cô gái, có vài lời." Lúc Liễu Lăng đi ngang qua bên cạnh An Nhược, cúi đầu xuống nói khẽ với An Nhược. Trong lời nói vẫn mang theo phần không chút để ý, chẳng có cảm giác như sắp phải vào nhà tù.
Sau khi Liễu Lăng bị áp giải ra khỏi phòng, Lục Mặc Hiên cúi đầu hỏi An Nhược, "Nói gì với em?"
Đôi mắt hơi híp lại, An Nhược khoác lên hai vai Lục Mặc Hiên, "Anh ta muốn cùng anh giành vợ đấy."
Hết chương 60
"Cái kiểu ăn mặc như thỏ non này là sao vậy hả?" An Nhược nheo mắt nhìn vào trong gương, sau đó xoay người nháy mắt với Lục Mặc Hiên, cả người cô bất ngờ dịch chuyển làm lộ ra bộ quần áo thỏ non vô cùng đáng yêu.
Một đôi tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má cô, Lục Mặc Hiên hếch mắt trêu tức An Nhược, "Đây là thỏ non của câu lạc bộ nào đây, trông thật đặc biệt nha, thật khiến cho anh phải mở rộng tầm mắt."
Đôi tai thỏ màu hồng bị An Nhược kéo xuống ném vào ngực Lục Mặc Hiên, "Đợi lát nữa đến Thịnh Tinh em sẽ đeo tai thỏ, lát nữa nếu gặp Hà Mộc Vũ thì giả bộ như không quen biết. Lục Mặc Hiên, anh đã báo cho quân khu biết chưa?"
"Chưa, lần này Thịnh Tinh tổ chức đánh bạc, loại chuyện này nên giao cho cục cảnh sát là tốt nhất, cảnh sát bọn họ thích nhất chính là vây bắt dân cờ bạc." Giọng Lục Mặc Hiên càng lúc càng trầm, anh không ngừng vuốt vuốt lên màn hình di động.
Vây quét đánh bạc, số tiền tịch thu ngay tại hiện trường không ai có thể biết được là bao nhiêu. Chắc chắn cũng chẳng ít ỏi gì. Khoản thu nhập thêm của cảnh sát hầu như dựa vào những nhiệm vụ như thế này mà có được, cho nên, những việc như vậy, cảnh sát hành động là nhanh nhất!
"Tiền đâu dễ kiếm như vậy, phải cho những người ở cục cảnh sát này chịu chút khổ cực, nếu không tiền thuế mà nhân dân đóng cho họ chẳng phải sẽ uổng phí hay sao. Muộn một chút hãy gọi điện, hi vọng đây sẽ là một trận đánh bạc lớn, khi đó chúng ta nhân cơ hội vơ vét chút ít." An Nhược nói xong phủi phủi quần áo sau đó nhanh chóng bước về phía cổng.
Màn đêm sớm đã buông xuống, đêm nay không có ánh trăng, chỉ có những vì sao giăng ngập bầu trời. Khóe môi An Nhược cong lên, trời thật nhiều sao, ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày đẹp trời, chắc chắn vậy!
Lúc Lục Mặc Hiên đến bên cạnh Land Rover, An Nhược sớm đã ngồi vào trong xe. Chuyện liên quan tới hắc bang, vợ của anh còn hăng hái hơn cả anh, Lục Mặc Hiên chỉ biết cười khổ không nói gì. Cô không làm nữ binh thì quả thực là quá lãng phí, An Nhược nhanh trí, thông minh, chỉ cần tăng cường rèn luyện, đảm bảo chỉ trong thời gian ngắn cô sẽ là nữ binh nổi bật nhất, nghĩ đến cuộc tập huấn 2 tháng sau, trong lòng Lục Mặc Hiên vô cùng mong chờ.
"Hà Mộc Vũ mới gửi tin nhắn tới, câu lạc bộ Thịnh Tinh, tầng 2 khu A, phòng 1. Người đến đây rất đông, chắc hẳn toàn những kẻ lắm tiền nhiều của." An Nhược mở di động của Lục Mặc Hiên ra xem, đúng lúc tin nhắn của Hà MỘc Vũ được gửi tới.
Giữa hai kẽ răng của Lục Mặc Hiên phát ra tiếng hừ nhẹ, hai mắt nheo lại cảm giác vô cùng đáng sợ. An Nhược cầm di động nhét vào túi áo trái của Lục Mặc Hiên, hành động này khiến ngón tay cô khó tránh khỏi ma sát với lồng ngực rắn chắc của Lục Mặc Hiên.
Khuôn ngực rộng lớn rắn chắc thoáng rung động, ánh mắt Lục Mặc Hiên lại nhìn về phía đường cái như cũ, nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần đùa giỡn, "Vợ à, em kiềm chế tay mình một chút được không, cứ sờ mó loạn xạ trước anh như vậy, có phải là em muốn "đùa giỡn" ngay ở trên xe hay không? Lần trước trên đường tới thôn Tiền Đường chưa kịp làm vậy, có phải có chút tiếc nuối đúng không?"
Sắc mặt An Nhược vẫn không hề thay đổi, ở chung với Lục Mặc Hiên lâu ngày, nên đối với những lời này của anh, cô đã vô cảm mất rồi! Ngón tay linh hoạt lướt trên màn hình di động, nhìn tin nhắn Phan Mộng Lệ vừa gửi tới. 3 ngày sau Phan Mộng Lệ sẽ được xuất viện. Con nhỏ chết tiệt này, tiền viện phí không cần phải trả, sức khỏe chưa tốt đã muốn nhanh chóng về nhà, muốn chết sao!
Vừa nhắn tin trả lời Phan Mộng Lệ vừa đáp lại Lục Mặc Hiên: "Lần sau chọn chỗ nào đó vắng vẻ không người, chúng ta sẽ thủ được không? Đương nhiên khoảng thời gian này là không thể rồi."
Lúc nghe xong câu đầu tiên, trái tim Lục Mặc Hiên liền nhảy cẫng lên, lông mi cũng không ngừng nhấ[ nháy. Nhưng anh biét, An Nhược đâu phải người dễ dàng tha thứ cho người khác như vậy, muốn tiếp tục chuyện chăn gối như trước kia, không biết phải đợi tới khi nào. Cô vợ nhỏ này của anh, thù cực kỳ lâu! Lần đầu tiên, anh không khống chế được lực, haizz, Lục Mặc Hiên thả lỏng tâm tình, muốn đến ngày mây mờ trăng tỏ, thì còn phải nếm mật nằm gai!
Câu lạc bộ Thịnh Tinh, tầng 2 khu A, bên trong phòng bao lớn nhất đã sớm ồn ào tiếng người. Khẽ đếm trước sau, tổng cộng có hơn hai mươi người đàn ông cao lớn, thân hình vạm vỡ. Giữa phòng đặt một chiếc bàn dài cỡ lớn, có khoảng mười tên đàn ông ngồi vây quanh chiếc bàn đó. Trong 10 người đó thì có đến 6 người trên tay có hình xăm gốc cây cổ thụ, rễ cây từ cổ tay lan tới cùi chỏ rồi đến tận hõm vai.
Vài cô ả ăn mặc hở hang, kích thích đứng bên cạnh làm bạn, hai cặp đùi trắng nõn dưới ánh đèn trông hết sức kiều mị gợi tình. Giọng nói của mấy ả vô cùng ngọt ngào nóng bỏng, đong đưa khơi gợi thú tính của cánh đàn ông, chẳng mấy chốc trên ghế sofa đã hiện ra những hình ảnh vô cùng mãnh liệt.
Mấy ả đong đưa vòng eo, những tiếng rên rỉ phóng đãng vang vọng khắp căn phòng. Những tên đàn ông này đã quá quen thuộc với những cảnh như vậy, nên khi nhìn thấy thì mặt không đỏ tim không đập nhanh, mắt điếc tai ngơ, tiếp tục làm chuyện của mình.
Những chồng thẻ xanh lá, xanh dương, đỏ sậm hình tròn xếp đầy cả một bàn, vừa nhìn đã biết đây là một vụ cá cược quy mô cực lớn. Người tới đây nếu chỉ là mấy tên côn đồ tầm thường thì chi ra một số tiền lớn đến vậy sao?
"Sao các cậu còn đứng ở đây?" Hà Mộc Vũ đứng ở ngoài phòng bao tiềm kiếm một hồi mới phát hiện đám bạn thân của cậu ta vẫn còn đang đứng ở ngoài cửa, càng nhìn càng giống một đám nô bộc.
"Đừng có đùa, bên trong toàn những nhân vật có máu mặt. Với thân phận này của tôi, sao có thể bước chân vào đây được, phải đứng ở đây canh chừng, nếu như có xảy ra chuyện gì, thì còn có thể chống cự được một lúc."
Hà Mộc Vũ trừng lớn hai mắt, Lục Mặc Hiên và An Nhược tới đây chính là để xem hình xăm rồng xanh của mấy tên này! Mấy tên này có quen biết với cậu ta, chút nữa cậu ta mà có kéo áo của chúng lên thì chúng cũng không cảm thấy có gì đó khác lạ.
"Cậu cũng đừng có vào đó, nếu như để cho đại ca biết được bối cảnh gia đình cậu là quân nhân, thì mấy người chũng ta cũng đừng mong sống tiếp. Tôi là vì thấy cậu là người có nghĩa khí, mới kết thành anh em với cậu! Nên cậu đừng có mà đẩy anh em vào trong hố lửa."
Hà Mộc Vũ đang không biết phải làm thế nào cho đúng thì đúng lúc Lục Mặc Hiên và An Nhược cùng lúc tiến vào. Sau khi nhìn thấy trang phục của hai người đang mặc, hai mắt của Hà Mộc Vũ không khỏi trợn trừng.
"Này, phòng này đã được bao hết rồi, các ngươi mau tới phòng khác đi, đừng tưởng cho chút mặt mũi mà lên mặt!" Tên vừa nãy nói chuyện với Hà Mộc Vũ đang chỉ tay về phía Lục Mặc Hiên, hùng hổ nói.
Trên đầu An Nhược đã đeo tai thỏ màu hồng, sau khi nghe thấy hắn nói như vậy, liền thong thả bước tới, đứng lại trước mặt hắn, hai mắt giống như muốn phát sáng đến nơi: "Hôm qua tôi vừa nhận lời đến Thịnh Tinh làm cô bé thỏ non, đêm nay quản lý bảo tôi tới phòng này. Nghe nói bên trong đều là những người có máu mặt!"
Tên đàn ông kia thấy vẻ vui sướng trong lời nói và ánh mắt hám giàu của An Nhược, sau lại nhìn đôi tai thỏ trên đầu và bộ quần áo sexy trên người cô, không nghĩ nhiều liền tin tưởng những gì An Nhược nói, nhẹ tay đẩy cánh của màu vàng ra, An Nhược nhanh chóng di chuyển một cái, trong giây lát đã đứng trong phfong bao rộng lớn.
Nếu là cô bé thỏ non, thì vào trong là chuyện phải làm, nhưng người đàn ông trước mắt này, thần sắc nghiêm túc, quanh người khí thế bá đạo, vừa nhìn đã biết không phải loại người dễ chọc vào. Không thể để hắn vào trong được!
Lục Mặc Hiên không thèm nói lời nào, trực tiếp cất bước tiến lên, một cánh tay thô to bất chợt ngăn cản đường đi của anh. Lục mực hiên dơ tay nắm chặt ngón tay của kẻ đó, khớp xương xoay ngược một cái, người đàn ông đó đau đến mức quỳ rạp xuống đất. Đồng bọn của hắn sau khi nhìn thấy liền đồng loạt lao đến.
Hà Mộc Vũ thấy tính hình không ổn, nhanh chóng mở miệng, "Này, các ngươi nhẹ tay một chút, nhỡ đâu người này là khách quý do đại ca mời tới thì sao, các ngươi mạo phạm khách quý của đại ca, xem đại ca xử lý các ngươi như thế nào! Nếu là người không biết tự lượng sức mình, vào trong đó cũng không có thứ tốt mà ăn." Thấy lời Hà Mộc Vũ cũng có lý, mấy kẻ kia liền trao đổi ánh mắt với nhau sau đó gật đầu mở cửa cho Lục Mặc Hiên vào.
Lục Mặc Hiên nhấc chân phải thon dài lên đạp vào bụng người đàn ông đó, sau đó nhanh chóng đẩy cửa bước vào. Hà Mộc Vũ giơ tay lấy ống tay áo chùi mồ hôi đang chảy trên trán, thật may là cậu phản ứng nhanh nếu không là bị lộ rồi!
Mùi khói thuốc tràn ngập bên trong phòng, trên vách tường bốn phía vách tường là những chiếc đèn treo phát ra ánh sáng lập lòe, chính giữa là một cái bàn gỗ màu vàng, trên đó để một ngọn đèn chân không đang phát sáng.
Khi thấy cô gái bắt chéo hai chân ngồi phía sau bàn gỗ, ánh mắt Lục Mặc Hiên lập tức trầm xuống. Đáng chết, anh đồng ý với An Nhược vì muốn An Nhược biết thêm một chút cái gì gọi là hắc bang, nhân tiện để An Nhược thưởng thức cảnh anh anh dũng đá bay những người này, ai ngờ, người phụ nữ đáng chết này lại ra tay, còn dùng kỹ thuật sắc ~ dụ!
Bày ra dáng vẻ mê người trào máu như thế làm gì! Bước chân Lục Mặc Hiên đi đến cũng nặng nề, bên trong phòng lót một tấm thảm dày màu đen, tiếng bước chân của Lục Mặc Hiên gần như không thể nghe thấy. Nhưng khí thế trên người anh tỏa ra vô cùng mãnh liệt, dù anh không phát ra tiếng động nhưng vẫn trở thành tiêu điểm của mọi người.
Trong lòng lạnh lùng cười một tiếng, An Nhược duỗi tay điểm nhẹ vào Lục Mặc Hiên, "Không bằng chúng ta cược lớn một chút, một ván định thắng thua. Tôi đặt người đàn ông này, nếu như anh ta thắng, tất cả chỗ tiền này thuộc về tôi, mấy người các cậu cởi hết đồ cho tôi! Nếu như anh ta thua, tôi mặc cho các cậu xử lý."
Hai mươi mấy tên đàn ông đều cười khẽ, nơi này tùy tiện chọn ra một người cũng được coi là cao thủ sòng bạc, dù đột nhiên xuất hiện một kẻ có ý muốn đánh cược cũng không tệ, cũng không thể đánh bại được hai mươi mấy cao thủ sòng bạc.
Liễu Lăng ngồi trên ghế salon vẫn không nói gì, giờ phút này đứng lên, khí thế quanh người Liễu Lăng có thể dùng hai từ âm u để hình dung, cậu ta vốn ít nói, làm việc lại khiêm tốn, âm u quá mức rất dễ dàng làm cho người ta không chú ý đến anh ta. Lục Mặc Hiên là người thứ hai chú ý đến Liễu Lăng, cái cảm giác tồn tại càng thấp thì càng dễ ẩn núp, ngược lại sẽ càng nguy hiểm.
Lúc tầm mắt Liễu Lăng và Lục Mặc Hiên chạm nhau thì cũng biết người tới không đơn giản, nhanh như vậy đã phát hiện sự tồn tại của mình, Liễu Lăng cười nhạt, trước giờ anh đều không keo kiệt nụ cười của mình, dù nụ cười này không có chút ấm áp và chỉ làm người khác cảm thấy sợ hãi.
Người đàn ông vẫn ngồi trên ghế sa lon đứng dậy, mắt An Nhược khẽ nheo lại thoáng qua tia dao động, bên cạnh đó những tên đàn ông vây quanh An Nhược, hai mắt đều phát sáng, những kẻ này đã bắt đầu tính toán chia sẻ An Nhược như thế nào, nên hưởng thụ người đàn bà này như thế nào.
"Tôi đánh cuộc với cô”. Liễu Lăng cười nhạt, giữa bờ môi nói ra một câu. Ngay sau đó cả người chớp một cái đã đến bên cạnh bàn gỗ màu vàng. Hơn hai mươi tên đàn ông đều lui ra khỏi bàn gỗ màu vàng, xếp thành hai đội đứng một bên, yên lặng quan sát trận đấu. Nếu như bọn họ là cao thủ song bạc, vậy thì đại ca Lăng chính là đỗ thần, từ trước đến giờ đại ca Lăng chưa từng thua!
Ánh mắt Liễu Lăng thản nhiên liếc nhìn An Nhược, "Cô gái, nếu như anh ta thua, cô là của tôi." Lời này nói không nặng không nhẹ, không kiêng dè, giống như An Nhược chỉ là tiền đặt cược, mà Lục Mặc Hiên mới là mục tiêu chính của Liễu Lăng. Dù sao đỗ thần làm lâu như vậy sẽ rất tịch mịch.
Trong giọng nói lộ ra không chút kiêng nể nào, An Nhược sao có thể nghe mà không hiểu. Nếu đã như vậy, tiền đánh cuộc sẽ gia tăng thêm phần kích thích. An Nhược nhẹ nhàng linh hoạt lướt qua bàn gỗ, đôi tay vỗ vỗ, "Đổi tiền đánh cuộc như thế nào? Tôi làm tiền đánh cuộc, đối với người cấm dục như anh mà nói chẳng phải rất kích thích sao."
Lời này vừa nói ra, có thể so như bom nổ. Những tên đàn ông xếp thành hai đội đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, đùa à! Phương diện kia của đại ca Lăng vô cùng dũng mãnh, cho dù cô gái đó có thể chịu đựng một đêm vài chục lần, nếu đưa đến trên giường của đại ca Lăng thì ngày hôm sau cũng sẽ bị giày vò đến chết! Cấm dục? Đừng có nói đùa.
Lục Mặc Hiên đứng ở một bên không nói gì, chỉ thoáng nhíu mày, cô vợ nhỏ của anh lại nghĩ ra thủ đoạn nào đó gây hại cho người khác rồi? Lúc này anh vẫn chưa muốn gây chiến với Thanh Thánh Huy.
Liễu Lăng cũng không nói gì, sau khi nghe đến lời nói của An Nhược, đôi mắt nhanh chóng lóe lên tia sáng. Thú vị, trời đời này lại có một cô gái nói anh cấm dục, đây là chuyện mà phụ nụ có thể nói trước mặt đàn ông sao? Khóe miệng Liễu Lăng thoáng nhếch lên, thật thú thú vị khi cùng người đàn ông khác tranh giành phụ nữ . Hi vọng người phụ nữ này có thể chống đỡ được mấy ngày, không cần giống như những phụ nữ trước còn chưa có làm mấy lần đã chết rồi.
"Cược chính là da trên người các anh, nhưng mà tôi chỉ thích làn da đẹp. Da ở phần lưng là bóng loáng nhất, lấy một miếng da nhỏ rửa sạch sẽ chế thành thẻ kẹp sách cũng không tệ." Giọng An Nhược cực kỳ ngọt nói khi nói đến những lời kinh khủng này.
Lột da người chế thành hàng mỹ nghệ là đặc sắc của Thanh Thánh Huy, dùng thủ đoạn này đối phó với người Thanh Thánh Huy có thể nói vô cùng tốt. Lúc An Nhược mới vừa vào phòng, trong lúc vô tình thấy một tên đàn ông vén áo lên gãi ngứa, đúng lúc thấy hình Thanh Long.
Muốn một phần miếng da ở lưng, khóe miệng Liễu Lăng khẽ nhếch lên, thật thú vị, người phụ này vô cùng phù hợp với hứng thú của Thanh Thánh Huy. Xem ra, trận đánh cuộc này, anh nhất định phải thắng.
"Bắt đầu, anh làm cái, tôi đặt cược." Bàn tay Liễu Lăng vung lên, chíp (dụng cụ đánh bạc) nháy mắt chia làm hai.
(Chíp: có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đánh cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền, mặt trên có khắc số đại diện cho mệnh giá của nó.)
"Thử đấu kỹ năng đổ xúc xắc xem, muốn đấu thì đấu kỹ năng đổ cao nhất này đi." Lục Mặc Hiên thoáng nhìn qua miếng chíp, giữa cánh môi mỏng nhẹ nhàng nói ra.
Người An Nhược tựa vào bên cạnh bàn gỗ, ánh mắt nheo lại, không nói được lời nào. Liễu Lăng vỗ tay một cái vang lên, thuộc hạ lập tức đưa tới 12 viên xúc xắc cùng hai cái chung. Lục Mặc Hiên và Liễu Lăng chia nhau.
"Người nào nhỏ, người nào thắng, bắt đầu." Cánh môi An Nhược vừa động, 12 viên xúc xắc rơi vào đầu chung.
Tiếng xúc xắc đổ vang dội cả phòng, mọi người lẳng lặng nghe động tĩnh của những viên xúc xắc trong chung. Chiều cao của Lục Mặc Hiên và Liễu Lăng không chênh lêch bao nhiêu, dáng người lại rất giống nhau, khí thế một sáng lạng chói mắt một âm u vô cùng, hai người đàn ông mang hai khí thế khác nhau đang tiến hành một cuộc đấu trí cùng đấu sức lực, tiền đánh cuộc chính là phần da trên lưng mỗi người.
Sau thời gian ba mươi giây, hai đầu chung đồng thời rơi vào trên bàn gỗ.
Hai mươi mấy tên đàn ông thấy Liễu Lăng lắc sáu cái, lập tức nháo lên. Sáu cái đều là số một, trừ phi người kia lắc ra điểm số giống vậy.
An Nhược ném cho Lục Mặc Hiên một ánh mắt cười, khóe miệng Lục Mặc Hiên giương lên, cầm lấy đầu chung.
Những kẻ làm ồn lập tức yên tĩnh lại, không thể tin nhìn cảnh tượng trước mắt. Sáu hạt xúc xắc biến đi đâu rồi? Trong chung trống không!
"Anh ta chơi đểu!" Một tên đàn ông cũng không nhịn được nữa mà bắt đầu la lên.... Thật nực cười, đại ca Lăng sao có thể bị lột da được chứ!
Nét mặt Liễu Lăng vẫn thản nhiên, hai tay vuốt phía trước, "Đã đánh cuộc rồi, thua thì nhận. Cũng chỉ là một miếng da nhỏ trên lưng thôi mà, cứ tới lấy."
Tiếng nói vừa ngừng, trong tay phải Lục Mặc Hiên rắc xuống bột trắng. Sáu hột xúc xắc hóa thành bột, theo như quy cũ của sòng bạc, hiện tượng này chính là không.
Không nghi ngờ nữa, Liễu Lăng thua.
An Nhược cầm lấy một con dao gọt trái cây từ trong hoa quả và các món nguội bên cạnh đi tới chỗ Liễu Lăng, "Cảm phiền, anh vén áo lên cho tôi nhìn làn da tốt trên lưng anh."
Hình xăm ở lưng của lãnh đạo cấp cao của Thanh Thánh Huy lại có gì khác biệt đến như vậy sao? An Nhược thật tò mò.
"Cứ việc cắt." Liễu Lăng hời hợt xoay người, kéo áo lên, chịu đựng cắt da.
Tấm lưng bóng loáng không hề có hình xăm đập vào mắt, trong mắt An Nhược và Lục Mặc Hiên tràn đầy kinh ngạc. Anh ta không phải người của Thanh Thánh Huy?
Ý thức được động tác của An Nhược cứng ngắc, Liễu Lăng lập tức kéo áo xuống, hai chân lui về phía sau, cánh tay nhanh chóng vung lên với thuộc hạ, "Rút lui!"
Từ ngoài cửa truyền đến tiếng cảnh sát, người ở ngoài cửa canh chừng phát ra tiếng kêu thê thảm.
An Nhược và Lục Mặc Hiên nháy mắt ra hiệu lẫn nhau, bắt giặc phải bắt vua trước!
"Người của quân khu." Liễu Lăng sờ cằm, trong ánh mắt lộ ra sắc khí hung tợn, động tác theo đó cũng tàn nhẫn, từng động tác đều muốn lấy mạng Lục Mặc Hiên.
"Chính là họ." Thân hình Lục Mặc Hiên lắc mạnh, từ phía sau lưng tấn công Liễu Lăng.
"Người đàn bà của anh rất không tệ, thật can đảm!" Liễu Lăng bắt được hai tay, tay phải ở ngang hông Lục Mặc Hiên đánh mạnh một cái.
"Cảm ơn đã khen ngợi." Đột nhiên Lục Mặc Hiên húc cùi chỏ một cái, chân phải nhấc lên, tay trái trực tiếp nắm được cổ Liễu Lăng.
Thắng bại đã công bố, vẻ mặt Liễu Lăng nặng nề, do anh sơ suất, người đàn ông này cố ý lộ ra sơ hở, để cho anh tấn công phần hông. An Nhược sử dụng cả tay chân, vừa dùng tay vừa nhấc chân, giải quyết được mấy tên, cuối cùng, vì để không lãng phí thể lực, móc hoa hồng bên hông hoa hồng ra bắn tượng trưng trong phòng, mười tên đàn ông còn lại tất cả đều bị hù dọa, không tiếng súng, dù không tiếng động, nhưng uy lực so với có tiếng thật lợi hại!
Trong thời gian nháy mắt, trong phòng đứng đầy cảnh sát, lúc Cảnh trưởng Chu thấy trên bàn để đầy miếng chíp, ánh mắt tràn đầy ý cười. Dưới bàn gỗ để hai cái hòm, chắc hẳn đều là tiền!
Tầm mắt chuyển một cái, Cảnh trưởng Chu thấy Lục Mặc Hiên, đôi mắt tỏa sáng trong nháy mắt đen lại, xong rồi, lần làm nhiệm vụ này một chút béo bở đều không có rồi ! Sao Thượng tá Hiên lại tới đây, chuyện nhỏ nhặt này, tại sao còn phải tới đây!
Thu lại hoa hồng, để bên hông, sự lợi hại của hoa hồng càng ngày càng mạnh, An Nhược rất hài lòng, hai mắt nhìn về phía Cảnh trưởng chu, giờ phút này ông ta rất nỏng nảy nên cũng không hay biết.
Bướ từng bước nhỏ đi đến bên cạnh Cảnh trưởng Chu, An Nhược khoanh hai tay trước ngực, "Cảnh trưởng Chu, Thượng tá Hiên ở đây, nhìn ông giống như là không vui vẻ lắm, làm chậm trễ ông làm việc hả ?"
"Không dám không dám, rất lâu không gặp Thượng tá Hiên, tôi nhớ cũng không kịp, làm sao lại không vui!" Cảnh trưởng Chu liền vội vàng lắc đầu, mấy ngày nay cục cảnh sát bị quấy nhiễu do thành phố A xảy ra vụ tai nạn xe cộ to lớn làm trên dưới bất an, Sở Vạn Hùng gây áp lực với cảnh sát, bắt phải tìm ra người mưu hại Sở Thiệu. Ngộ nhỡ lại đắc tội quân khu, vậy ông cũng không cần lăn lộn nữa!
Cảnh trưởng Chu thấy Lục Mặc Hiên bắt được một người, lập tức lộ ra vẻ nịnh nót, vội chạy tới bên cạnh Lục Mặc Hiên, cái còng trên tay còng vào cổ tay Liễu Lăng , tay phải muốn đánh vào đầu Liễu Lăng.
Mặc dù đôi tay bị xiềng xích giữ chặt, Liễu Lăng cũng hoàn toàn có thể giữ chặt Cảnh trưởng Chu, hai chân trước sau vừa nhấc, đôi tay nhấc lên, đầu Cảnh trưởng Chu bốp một cái mạnh, cả người xay xẫm.
Lục Mặc Hiên cách Liễu Lăng và Cảnh trưởng Chu gần nhất, chỉ cần thoáng đưa tay là có thể cứu Cảnh trưởng Chu thoát khỏi bị đánh. Nhưng Lục Mặc Hiên không phải người có lòng tốt gì, hơn nữa, Cảnh trưởng Chu cũng nên bị đánh.
Giọng nói lười biếng của An Nhược vang lên, "Cảnh trưởng Chu, chăm sóc người này cho tốt vào nhé, anh ta là khách quý của Thượng tá Hiên, anh phải đặc biệt chăm sóc."
Cảnh trưởng Chu vỗ trán, cái tát vừa rồi thật là độc ác! Ý của An Nhược đương nhiên ông hiểu, đặc biệt chăm sóc thôi.
"Cô gái, có vài lời." Lúc Liễu Lăng đi ngang qua bên cạnh An Nhược, cúi đầu xuống nói khẽ với An Nhược. Trong lời nói vẫn mang theo phần không chút để ý, chẳng có cảm giác như sắp phải vào nhà tù.
Sau khi Liễu Lăng bị áp giải ra khỏi phòng, Lục Mặc Hiên cúi đầu hỏi An Nhược, "Nói gì với em?"
Đôi mắt hơi híp lại, An Nhược khoác lên hai vai Lục Mặc Hiên, "Anh ta muốn cùng anh giành vợ đấy."
Hết chương 60
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.