Chương 20: Ngụy Long Thao
Cửu Thứ Tuyệt
17/03/2021
So với sự vui vẻ hòa thuận của Huyền Ất Sơn, thì Tinh Môn giờ phút này có thể nói là một mảnh ảm đạm.
Nếu như nói thiên thạch rơi xuống lần trước chỉ phá hủy chủ điện, không ảnh hưởng tới những người khác.
Thì lần thiên thạch rơi xuống này có thể coi là hủy thiên diệt địa, hủy diệt cả trời đất, không chỉ toàn bộ núi non bị san bằng thành đất bằng mà sóng xung kích còn khuếch tán lan rộng phá hủy một số lượng lớn kiến trúc, khiến hàng chục người chết và hàng trăm người bị thương.
Ở trung tâm Tinh Môn, môn chủ Tống Vân chết tại chỗ, ngay cả thi thể cũng không còn. Phó chưởng môn Mục Thần thì trọng thương,cao tầng không còn được mấy người, còn lại toàn bộ đều thiếu tay thiếu chân.
Thậm chí viên thiên thạch kia đến nay còn nguyên tại chỗ, không hề di chuyển, nhìn rất tráng lệ và hùng vĩ.
Sự thật đủ để chứng minh rằng khi đối mặt với 'thảm họa thiên nhiên' thực sự, cho dù là võ giả nghịch thiên cũng không có chút lực phản kháng nào, ít nhất hàng ngũ Thiên giai cũng không có biện pháp.
Bởi vì cái gọi là tường đổ thì mọi người cùng đẩy, võ giả trong Tinh Môn khi phát giác được gì đó không đúng đã lập tức trực tiếp cuốn gói rời đi, dù sao hiện tại họ đang trong trạng thái khai chiến cùng Huyền Ất Sơn, lưu lại ở đó cùng chờ chết cơ bản không có gì khác biệt.
Nhất là những đệ tử tài năng với thân phận bất phàm kia, đều được gia tộc phía sau nhặt đi, vì sợ rằng chậm một bước sẽ không cứu kịp.
Đương nhiên, những người này đã không uổng công vô ích. Họ đã mang đi tất cả những gì họ có thể lấy, công pháp bí tịch, linh khí đan dược, cơ hồ đã được lấy sạch không còn chút gì, thậm chí có người từ nơi chưởng môn bình thường chưởng môn hay ở đào được mấy quyển tên là 'Kim Lân há lại vật trong ao' Thần bí cầu sách.
Vốn dĩ lúc trước Tống Vân bị thương mọi người trong môn đều có chút lo lắng về việc tuyên chiến với Huyền Ất Sơn lần này. Bây giờ, Tống Vân chết rồi, phó chưởng môn lại trọng thương, toàn bộ cao tầng cơ hồ bị diệt hết, bọn họ biết đi nơi đâu tử thủ?
Một ngày ngắn ngủi, Tinh Môn đã từng có hơn vạn đệ tử, nay lại chỉ có không tới một ngàn người, hầu hết đều là những người già ốm yếu, tàn tật.
Ai có thể nghĩ tới, Tinh Môn với lực lượng cường hãn mạnh mẽ đã cố thủ khu vực này hàng trăm năm, mà chỉ bằng một viên thiên thạch liền sụp đổ.
"Phó chưởng môn, ngài tỉnh rồi."
Bên cạnh đống đổ nát, một tên võ giả Tinh Môn cung kính nói.
Từ khi bị thiên thạch đâm trúng, phó chưởng môn Mục Thần trọng thương liền hôn mê, cho tới bây giờ mới tỉnh lại.
Nhìn vào viên thiên thạch khổng lồ trước mặt, vị phó chưởng môn này có chút giật mình, phải hồi lâu sau mới phản ứng được, ngửa mặt lên trời mà gào thét lên:
"Vì sao? Vì sao? Vì sao lại có thể như vậy !?"
Mục Thần là cường giả mạnh nhất Tinh Môn, lúc thiên thạch rơi xuống, hắn là người ở gần nhất với Tống Vân, may mà hắn kịp thời phóng ra một đạo Linh Khí Hộ Thuẫn, miễn cưỡng mà chạy trốn, nhưng hắn lại không thể cứu con trai và các cao tầng của Tinh Môn, như thế có thể tưởng tượng ra tâm trạng của hắn lúc này như nào.
"Phốc."
Tức thì cơn nóng giận ập vào trong lòng, Mục Thần phun ra một ngụm máu tươi, vốn khí tức đã suy yếu lại càng trở nên uể oải suy sụp, kém chút nữa là đã hôn mê.
"Phó chưởng môn!"
Các võ giả Tinh Môn võ giả lập tức vây lại xung quanh, lúc này Mục Thần là hi vọng duy nhất của bọn họ, nếu có chuyện gì xảy ra với Mục Thần, bọn họ liền xong đời.
"Ta không sao."
Hít một hơi thật sâu, Mục Thần lau đi vết máu nơi khóe miệng, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên thuốc ăn vào, bắt đầu khôi phục chấn thương.
Không lâu sau, Mục Thần mở mắt ra, mặc dù khuôn mặt vẫn nhợt nhạt như cũ nhưng khí tức cuối cùng cũng tăng lên.
"Chưởng môn đâu?"
Bởi vì Mục Thần đã hôn mê trước đó, nên hắn cũng không biết tình hình cụ thể trước mắt.
"Chưởng môn.....đã chết."
Một trong những vị trưởng lão cắn răng mà nói.
Hắn được coi là một trong những người có thương tích nhẹ nhất trong các đệ tử cao tầng của Tinh Môn, chỉ có cánh tay cùng ngực bị một chút vết thương ngoài da nên hắn vẫn có thể hoạt động bình thường.
"Cái gì?"
Nghe thấy điều này, Mục Thần như bị sét đánh, tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại một lần nữa gần như bộc phát.
Tống Vân thực sự đã chết?
Giống như nhớ tới cái gì, Mục Thần từ từ đứng dậy, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện toàn bộ Tinh Môn khắp nơi đều hoang tàn đổ nát, nơi nào còn có bộ dáng đã từng phồn hoa thịnh vượng? Đợi đã, tại sao ngay cả quả độc hắn trồng cũng bị nhổ đi, thứ đó cũng đâu thể ăn được!
"Xong...."
Bịch một tiếng, Mục Thần quỳ rạp trên đất, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng.
"Hừ, ta đã sớm nói qua, chúng ta hẳn nên đánh trực tiếp lên Huyền Ất Sơn mới đúng, nếu là như vậy thì sẽ không bị hủy diệt bởi một viên thiên thạch như bây giờ."
Nghe được câu này, Mục Thần nhìn lên theo hướng âm thanh vừa rồi, liền thấy một nam nhân toàn thân phủ đầy vải trắng giống như xác ướp ngồi trên xe lăn được người đẩy tới.
"Ngươi là...."
Mục Thần nghi hoặc, luôn cảm thấy cái 'xác ướp' này có chút quen thuộc, như thể đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
"Ta là Ngụy Lăng"
Ngụy Lăng nghiến răng mà nói.
"Ngụy công tử? Vậy mà ngươi không chết!"
Mục Thần đầu tiên chợt sững sờ, sau đó là vui mừng khôn xiết.
"Làm sao, ngươi rất muốn ta chết?"
Ngụy Lăng lạnh lùng nói.
Trên thực tế, với thực lực Địa giai sơ kỳ của Ngụy Lăng, nếu không phải hắn rời khỏi Thiên Điện đúng lúc lại còn nhìn thấy thiên thạch từ sớm thì sợ rằng hắn đã chết từ lâu. Mặc dù vậy, hắn vẫn bị sóng xung kích làm trọng thương mà biến thành bộ dạng này.
"Không, không, không! Ngụy công tử, ngươi là người hiền từ có thiên tướng, làm sao có thể chết được."
Mục Thần lắc đầu liên tục. Mặc dù bây giờ Tinh Môn bị hao tổn gắt gao, cơ hồ như sụp đổ, nhưng chỉ cần ôm chặt cái bắp đùi Ngụy gia này, chưa hẳn là không còn cơ hội để Đông Sơn tái khởi.
Đặc biệt là khi Tống Vân đã chết, Tinh Môn chỉ còn duy nhất mình hắn xếp hạng cường giả Thiên giai, tình huống như vậy, nếu như Ngụy gia nguyện ý giúp đỡ Tinh Môn, thì Mục Thần hắn quyết sẽ đứng mũi chịu sào, gánh trách nhiệm để trở thành môn chủ tân nhiệm của Tinh Môn.
Nghĩ đến đây, nỗi tuyệt vọng bên trong nội tâm của Mục Thần lập tức bị quét sạch sành sanh, thậm chí ngay cả việc con trai hắn bị nghiền nát đến chết cũng hoàn toàn bị lãng quên.
"Hừ, còn cần ngươi nói!"
Ngụy Lăng nhếch miệng buồn bực mà nói:
"Lúc đầu còn tưởng rằng là một việc tốt đẹp, không nghĩ tới vậy mà lại biến thành dạng như này."
Trong mắt Ngụy Lăng, trợ giúp Tinh Môn tiêu diệt một thế lực xa xôi dễ như trở bàn tay, miễn là hoàn thành nhiệm vụ, địa vị của hắn trong gia tộc liền có thể tiến thêm một bước nhận được sự trọng dụng.
Kết quả không nghĩ tới, chỉ vì một viên thiên thạch, toàn bộ thế cục đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, chính hắn cũng bị thương nặng, xém chút thì mất mạng.
Thở dài, Ngụy Lăng nghiêm mặt nói:
"Cường giả từ bên kia phái tới sẽ đến vào hôm nay, có thể khiến họ hài lòng hay không thì cần phải xem biểu hiện của Mục môn chủ rồi."
Việc đã đến nước này, ngay cả Ngụy Lăng cũng không dám chắc việc gia tộc có tiếp tục kiên trì trợ giúp Tinh Môn hay không, dù sao với thực lực của Tinh Môn bây giờ, không đáng để hỗ trợ.
Lời nói chưa dứt, chân trời đột nhiên xuất hiện một điểm đen, từ xa đến gần, trong nháy mắt từ không trung đi vào Tinh Môn.
Mọi người kinh hãi, tập trung nhìn vào, đó là một chiếc thuyền buồm khổng lồ trên không trung.
"Là Xuyên Vân Linh Chu của gia tộc."
Ngụy Lăng hoảng sợ nói.
Xuyên Vân Linh Chu là một Linh khí phi hành một ngày có thể đi vạn dặm, lực sát thương cực lớn, gần như không thua kém một vị cường giả Thiên giai!
Ngay cả Ngụy Lăng cũng không nghĩ tới, vậy mà Xuyên Vân Linh Chu lại xuất hiện!
Ngay lúc mọi người còn đang chấn động thì có bốn đạo thân ảnh đã bay từ trên linh thuyền xuống, ai ai cũng khí tức thâm hậu, mênh mông thăm thẳm như vực sâu, khí tức đè ép khiến người ta không thể thở nổi.
"Linh áp thật cường hãn."
Mục Thần âm thầm kinh hãi, loại linh áp này, hắn chỉ cảm nhận được ở Tống Vân vào thời hoàng kim.
Người cầm đầu trong bốn người vừa rồi là một thanh niên tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, mặc dù khí tức của hắn so với ba người còn lại là yếu nhất, nhưng ba người kia đối với hắn lại cực kỳ tôn kính.
Nhìn thấy thanh niên tuấn mỹ cầm đầu, con ngươi Ngụy Lăng bỗng co rút mạnh mẽ:
"Ca... sao ngươi lại tới đây?"
Giọng nói Ngụy Lăng khẽ run lên, thậm chí còn ẩn trong đó xen lẫn sự sợ hãi.
Bởi vì, chàng thanh niên tuấn mỹ trước mắt này, chính là người trẻ tuổi mạnh nhất trong Ngụy gia- Ngụy Long Thao!
Nếu như nói thiên thạch rơi xuống lần trước chỉ phá hủy chủ điện, không ảnh hưởng tới những người khác.
Thì lần thiên thạch rơi xuống này có thể coi là hủy thiên diệt địa, hủy diệt cả trời đất, không chỉ toàn bộ núi non bị san bằng thành đất bằng mà sóng xung kích còn khuếch tán lan rộng phá hủy một số lượng lớn kiến trúc, khiến hàng chục người chết và hàng trăm người bị thương.
Ở trung tâm Tinh Môn, môn chủ Tống Vân chết tại chỗ, ngay cả thi thể cũng không còn. Phó chưởng môn Mục Thần thì trọng thương,cao tầng không còn được mấy người, còn lại toàn bộ đều thiếu tay thiếu chân.
Thậm chí viên thiên thạch kia đến nay còn nguyên tại chỗ, không hề di chuyển, nhìn rất tráng lệ và hùng vĩ.
Sự thật đủ để chứng minh rằng khi đối mặt với 'thảm họa thiên nhiên' thực sự, cho dù là võ giả nghịch thiên cũng không có chút lực phản kháng nào, ít nhất hàng ngũ Thiên giai cũng không có biện pháp.
Bởi vì cái gọi là tường đổ thì mọi người cùng đẩy, võ giả trong Tinh Môn khi phát giác được gì đó không đúng đã lập tức trực tiếp cuốn gói rời đi, dù sao hiện tại họ đang trong trạng thái khai chiến cùng Huyền Ất Sơn, lưu lại ở đó cùng chờ chết cơ bản không có gì khác biệt.
Nhất là những đệ tử tài năng với thân phận bất phàm kia, đều được gia tộc phía sau nhặt đi, vì sợ rằng chậm một bước sẽ không cứu kịp.
Đương nhiên, những người này đã không uổng công vô ích. Họ đã mang đi tất cả những gì họ có thể lấy, công pháp bí tịch, linh khí đan dược, cơ hồ đã được lấy sạch không còn chút gì, thậm chí có người từ nơi chưởng môn bình thường chưởng môn hay ở đào được mấy quyển tên là 'Kim Lân há lại vật trong ao' Thần bí cầu sách.
Vốn dĩ lúc trước Tống Vân bị thương mọi người trong môn đều có chút lo lắng về việc tuyên chiến với Huyền Ất Sơn lần này. Bây giờ, Tống Vân chết rồi, phó chưởng môn lại trọng thương, toàn bộ cao tầng cơ hồ bị diệt hết, bọn họ biết đi nơi đâu tử thủ?
Một ngày ngắn ngủi, Tinh Môn đã từng có hơn vạn đệ tử, nay lại chỉ có không tới một ngàn người, hầu hết đều là những người già ốm yếu, tàn tật.
Ai có thể nghĩ tới, Tinh Môn với lực lượng cường hãn mạnh mẽ đã cố thủ khu vực này hàng trăm năm, mà chỉ bằng một viên thiên thạch liền sụp đổ.
"Phó chưởng môn, ngài tỉnh rồi."
Bên cạnh đống đổ nát, một tên võ giả Tinh Môn cung kính nói.
Từ khi bị thiên thạch đâm trúng, phó chưởng môn Mục Thần trọng thương liền hôn mê, cho tới bây giờ mới tỉnh lại.
Nhìn vào viên thiên thạch khổng lồ trước mặt, vị phó chưởng môn này có chút giật mình, phải hồi lâu sau mới phản ứng được, ngửa mặt lên trời mà gào thét lên:
"Vì sao? Vì sao? Vì sao lại có thể như vậy !?"
Mục Thần là cường giả mạnh nhất Tinh Môn, lúc thiên thạch rơi xuống, hắn là người ở gần nhất với Tống Vân, may mà hắn kịp thời phóng ra một đạo Linh Khí Hộ Thuẫn, miễn cưỡng mà chạy trốn, nhưng hắn lại không thể cứu con trai và các cao tầng của Tinh Môn, như thế có thể tưởng tượng ra tâm trạng của hắn lúc này như nào.
"Phốc."
Tức thì cơn nóng giận ập vào trong lòng, Mục Thần phun ra một ngụm máu tươi, vốn khí tức đã suy yếu lại càng trở nên uể oải suy sụp, kém chút nữa là đã hôn mê.
"Phó chưởng môn!"
Các võ giả Tinh Môn võ giả lập tức vây lại xung quanh, lúc này Mục Thần là hi vọng duy nhất của bọn họ, nếu có chuyện gì xảy ra với Mục Thần, bọn họ liền xong đời.
"Ta không sao."
Hít một hơi thật sâu, Mục Thần lau đi vết máu nơi khóe miệng, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên thuốc ăn vào, bắt đầu khôi phục chấn thương.
Không lâu sau, Mục Thần mở mắt ra, mặc dù khuôn mặt vẫn nhợt nhạt như cũ nhưng khí tức cuối cùng cũng tăng lên.
"Chưởng môn đâu?"
Bởi vì Mục Thần đã hôn mê trước đó, nên hắn cũng không biết tình hình cụ thể trước mắt.
"Chưởng môn.....đã chết."
Một trong những vị trưởng lão cắn răng mà nói.
Hắn được coi là một trong những người có thương tích nhẹ nhất trong các đệ tử cao tầng của Tinh Môn, chỉ có cánh tay cùng ngực bị một chút vết thương ngoài da nên hắn vẫn có thể hoạt động bình thường.
"Cái gì?"
Nghe thấy điều này, Mục Thần như bị sét đánh, tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại một lần nữa gần như bộc phát.
Tống Vân thực sự đã chết?
Giống như nhớ tới cái gì, Mục Thần từ từ đứng dậy, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện toàn bộ Tinh Môn khắp nơi đều hoang tàn đổ nát, nơi nào còn có bộ dáng đã từng phồn hoa thịnh vượng? Đợi đã, tại sao ngay cả quả độc hắn trồng cũng bị nhổ đi, thứ đó cũng đâu thể ăn được!
"Xong...."
Bịch một tiếng, Mục Thần quỳ rạp trên đất, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng.
"Hừ, ta đã sớm nói qua, chúng ta hẳn nên đánh trực tiếp lên Huyền Ất Sơn mới đúng, nếu là như vậy thì sẽ không bị hủy diệt bởi một viên thiên thạch như bây giờ."
Nghe được câu này, Mục Thần nhìn lên theo hướng âm thanh vừa rồi, liền thấy một nam nhân toàn thân phủ đầy vải trắng giống như xác ướp ngồi trên xe lăn được người đẩy tới.
"Ngươi là...."
Mục Thần nghi hoặc, luôn cảm thấy cái 'xác ướp' này có chút quen thuộc, như thể đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
"Ta là Ngụy Lăng"
Ngụy Lăng nghiến răng mà nói.
"Ngụy công tử? Vậy mà ngươi không chết!"
Mục Thần đầu tiên chợt sững sờ, sau đó là vui mừng khôn xiết.
"Làm sao, ngươi rất muốn ta chết?"
Ngụy Lăng lạnh lùng nói.
Trên thực tế, với thực lực Địa giai sơ kỳ của Ngụy Lăng, nếu không phải hắn rời khỏi Thiên Điện đúng lúc lại còn nhìn thấy thiên thạch từ sớm thì sợ rằng hắn đã chết từ lâu. Mặc dù vậy, hắn vẫn bị sóng xung kích làm trọng thương mà biến thành bộ dạng này.
"Không, không, không! Ngụy công tử, ngươi là người hiền từ có thiên tướng, làm sao có thể chết được."
Mục Thần lắc đầu liên tục. Mặc dù bây giờ Tinh Môn bị hao tổn gắt gao, cơ hồ như sụp đổ, nhưng chỉ cần ôm chặt cái bắp đùi Ngụy gia này, chưa hẳn là không còn cơ hội để Đông Sơn tái khởi.
Đặc biệt là khi Tống Vân đã chết, Tinh Môn chỉ còn duy nhất mình hắn xếp hạng cường giả Thiên giai, tình huống như vậy, nếu như Ngụy gia nguyện ý giúp đỡ Tinh Môn, thì Mục Thần hắn quyết sẽ đứng mũi chịu sào, gánh trách nhiệm để trở thành môn chủ tân nhiệm của Tinh Môn.
Nghĩ đến đây, nỗi tuyệt vọng bên trong nội tâm của Mục Thần lập tức bị quét sạch sành sanh, thậm chí ngay cả việc con trai hắn bị nghiền nát đến chết cũng hoàn toàn bị lãng quên.
"Hừ, còn cần ngươi nói!"
Ngụy Lăng nhếch miệng buồn bực mà nói:
"Lúc đầu còn tưởng rằng là một việc tốt đẹp, không nghĩ tới vậy mà lại biến thành dạng như này."
Trong mắt Ngụy Lăng, trợ giúp Tinh Môn tiêu diệt một thế lực xa xôi dễ như trở bàn tay, miễn là hoàn thành nhiệm vụ, địa vị của hắn trong gia tộc liền có thể tiến thêm một bước nhận được sự trọng dụng.
Kết quả không nghĩ tới, chỉ vì một viên thiên thạch, toàn bộ thế cục đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, chính hắn cũng bị thương nặng, xém chút thì mất mạng.
Thở dài, Ngụy Lăng nghiêm mặt nói:
"Cường giả từ bên kia phái tới sẽ đến vào hôm nay, có thể khiến họ hài lòng hay không thì cần phải xem biểu hiện của Mục môn chủ rồi."
Việc đã đến nước này, ngay cả Ngụy Lăng cũng không dám chắc việc gia tộc có tiếp tục kiên trì trợ giúp Tinh Môn hay không, dù sao với thực lực của Tinh Môn bây giờ, không đáng để hỗ trợ.
Lời nói chưa dứt, chân trời đột nhiên xuất hiện một điểm đen, từ xa đến gần, trong nháy mắt từ không trung đi vào Tinh Môn.
Mọi người kinh hãi, tập trung nhìn vào, đó là một chiếc thuyền buồm khổng lồ trên không trung.
"Là Xuyên Vân Linh Chu của gia tộc."
Ngụy Lăng hoảng sợ nói.
Xuyên Vân Linh Chu là một Linh khí phi hành một ngày có thể đi vạn dặm, lực sát thương cực lớn, gần như không thua kém một vị cường giả Thiên giai!
Ngay cả Ngụy Lăng cũng không nghĩ tới, vậy mà Xuyên Vân Linh Chu lại xuất hiện!
Ngay lúc mọi người còn đang chấn động thì có bốn đạo thân ảnh đã bay từ trên linh thuyền xuống, ai ai cũng khí tức thâm hậu, mênh mông thăm thẳm như vực sâu, khí tức đè ép khiến người ta không thể thở nổi.
"Linh áp thật cường hãn."
Mục Thần âm thầm kinh hãi, loại linh áp này, hắn chỉ cảm nhận được ở Tống Vân vào thời hoàng kim.
Người cầm đầu trong bốn người vừa rồi là một thanh niên tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, mặc dù khí tức của hắn so với ba người còn lại là yếu nhất, nhưng ba người kia đối với hắn lại cực kỳ tôn kính.
Nhìn thấy thanh niên tuấn mỹ cầm đầu, con ngươi Ngụy Lăng bỗng co rút mạnh mẽ:
"Ca... sao ngươi lại tới đây?"
Giọng nói Ngụy Lăng khẽ run lên, thậm chí còn ẩn trong đó xen lẫn sự sợ hãi.
Bởi vì, chàng thanh niên tuấn mỹ trước mắt này, chính là người trẻ tuổi mạnh nhất trong Ngụy gia- Ngụy Long Thao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.