Chương 5: Sư Huynh Không Đáng Tin Cậy
Cửu Thứ Tuyệt
05/01/2021
Sáng sớm,màn đêm tiêu tan,ánh nắng ấm áp dần lên, chiếu sáng cả Huyền Ất Sơn.
Lạc Vi Vi giống thường ngày thay quần áo rửa mặt, sau đó đi đến sườn đồi phía sau Huyền Ất Sơn.
Một tháng trước,mẫu thân Lạc Vi Vi vì nhiễm bệnh nặng nên đã qua đời, trước khi mất đã đem Thuần Dương Chân Quyết giao cho nàng và bảo nàng tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết sự tồn tại của Thuần Dương Chân Quyết.
Sau khi mẫu thân qua đời, Lạc Vi Vi bị ức hiếp và đối xử lạnh nhạt,kể từ đó nàng mới hiểu rằng, muốn nhận được sự tôn trọng của người khác thì chỉ có trở thành võ giả trong truyền thuyết.
Vì vậy để trở nên mạnh mẽ hơn, Lạc Vi Vi không còn chỗ để đi nên đã lựa chọn gia nhập Huyền Ất Sơn.
Nhờ thiên phú tu luyện mạnh mẽ, Lạc Vi Vi thuận lợi thông qua được khảo hạch nhập môn của Huyền Ất Sơn.
Bởi vì Thuần Dương Chân Quyết có công năng bắt chước rất mạnh, cho nên dù là đạo sư Huyền Ất Sơn cũng nhìn không ra công pháp nàng tu luyện là gì .
Không bao lâu, Lạc Vi Vi đã tìm được một chỗ tu luyện tuyệt vời, đó là một sườn đồi.
Sườn đồi này đối diện với mặt trời vào mỗi buổi sáng, là nơi thuần dương chi lực nồng đậm nhất Huyền Ất Sơn,Lạc Vi Vi ở chỗ này tu luyện một buổi sáng sớm, tương đương với khổ tu nửa tháng!
Đây cũng là lý do tại sao Lạc Vi Vi có thể trong thời gian ngắn liên tiếp đột phá bước vào Hoàng giai trung kỳ, phải biết rằng nàng chỉ vẻn vẹn tu luyện một tháng mà thôi.
Để cho an toàn, Lạc Vi Vi cố tình quan sát cẩn thận xung quanh sườn đồi,bao gồm viện lạc,sau khi xác định không có bất luận người nào đến, Lạc Vi Vi mới an tâm tu luyện.
Tuy nhiên Lạc Vi Vi đã không đến đây vài ngày vì khoá học võ đạo do đạo sư Huyền Ất Sơn truyền dạy.
Không nghĩ tới đến lúc nàng lần nữa tới đây tu luyện, lại đột nhiên nhảy ra một cái thiếu niên.
Tuổi tác thiếu niên nhìn cũng không chênh lệch với nàng, lúc đầu Lạc Vi Vi còn tưởng rằng đối phương cũng là đệ tử Huyền Ất Sơn chỉ là trùng hợp qua đường.
Nhưng ngày hôm sau, thiếu niên lại lần nữa xuất hiện!
Điều còn bất ngờ hơn nữa là, thiếu niên chỉ liếc mắt đã nhìn thấu công pháp nàng tu luyện không phải Thanh Hư Kinh, điều này làm Lạc Vi Vi bị chấn kinh.
Bởi vậy phản ứng đầu tiên của Lạc Vi Vi là giết người diệt khẩu.
Nhưng cực kỳ đáng tiếc, nàng hoàn toàn không phải đối thủ của thiếu niên.
Thiếu niên tên là Tần Giác,sống trong viện lạc bên cạnh sườn đồi, mặc dù có một chút không giải thích được, nhưng thiếu niên buông tha nàng, đồng thời cố ý căn dặn, không được nói chuyện tu luyện Thuần Dương Chân Quyết cho bất luận kẻ nào và cho phép nàng tiếp tục ở nơi đó tu luyện.
A, đồ ngốc mới tiếp tục ở nơi đó tu luyện!
Nhưng mà, trải qua một đêm đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Lạc Vi Vi vẫn là quyết định tiếp tục tu luyện bên cạnh sườn đồi.
Một là bởi vì mỗi buổi sáng bênh cạnh sườn đồi thuần dương chi lực thực sự quá mức nồng đậm, không thua gì một ao Linh tủy thông thường, Lạc Vi Vi thực sự không nguyện ý dễ dàng buông tha.
Thứ hai là Lạc Vi Vi cảm thấy Tần Giác không phải là người xấu, nếu không sẽ không có khả năng thả nàng.
Với suy nghĩ này, Lạc Vi Vi tu luyện mấy ngày ở bên cạnh sườn đồi, mặc dù không biết thân phận thật Tần Giác, nhưng có thể khẳng định Tần Giác tuyệt đối không phải đệ tử thông thường.
Vì đệ tử thông thường thì làm sao có thể rãnh rỗi cả ngày không có việc gì?
Đi đến một bên đá xanh, mặt trời vừa mới dâng lên, Tần Giác còn chưa tỉnh lại, Lạc Vi Vi ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện.
Tia sáng chói mắt chiếu lên trên người thiếu nữ,khiến thiếu nữ càng thêm thuần khiết,giống như cùng cảnh vật xung quanh hòa làm một thể.
Thuần Dương Chân Quyết được xưng là chí cương chí dương công pháp tu luyện đỉnh cấp, mặc dù Lạc Vi Vi là cô bé, nhưng lại rất hợp với nàng, mỗi thời mỗi khắc đều có đại lượng thuần dương chi lực tràn vào trong cơ thể thiếu nữ, sau đó hóa thành linh lực.
Tại Linh Ương Giới ngoại trừ linh khí bên ngoài, còn có các loại công pháp tu luyện thiên kì bách quái,ví dụ như Dẫn Tinh Quyết của Tinh môn, có thể hấp thu tinh thần chi lực biến hoá để cho bản thân sử dụng,một ít công pháp hấp thu Thuần âm chi lực như tông môn ma đạo trong truyền thuyết.
Tóm lại, bất luận là phương thức tu luyện nào,mục đích cũng là vì mạnh lên
Theo mặt trời dần dần dâng lên,xung quanh thuần dương chi lực càng lúc càng nồng nặc,
Lạc Vi Vi mặt không có biểu hiện gì, tập trung vận chuyển công pháp giống như lão tăng nhập định không nhúc nhích tí nào.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, không biết qua bao lâu, Lạc Vi Vi phun ra một ngụm trọc khí, mở to mắt, phát hiện Tần Giác cũng giống mấy ngày trước nằm tại trên bãi cỏ, nhàn nhã uống rượu.
"Tu luyện đã kết thúc?"
Tần Giác cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Thiếu nữ nhẹ gật đầu, lại lo lắng Tần Giác nhìn không thấy, thế là "Ân" một tiếng.
"Hẹn ngày gặp lại ."
Tần Giác không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.
Lạc Vi Vi: "..."
"Ngươi không cần tu luyện sao?"
Thiếu nữ không hề rời đi, mà là cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Không cần ."
Tần Giác hơi ngạc nhiên, lần trước, sau khi hắn bộ lộ suy nghĩ thật của thiếu nữ, đây là lần đầu tiên thiếu nữ chủ động nói chuyện với hắn .
"Tại sao?"
"Bởi vì ta rất mạnh ."
Tần Giác trả lời chân thật.
"Mạnh bao nhiêu?"
Thiếu nữ vẻ mặt tò mò.
"Không biết ."
Tần Giác nhún vai.
"Hừ, không muốn nói vậy thôi ."
Đối với chuyện này, Tần Giác rất bất lực, hắn đúng thật không biết mình mạnh đến mức nào.
"Ngày mai ta cùng đạo sư tiến về Hắc Sâm Lâm lịch luyện, mấy ngày tới ta sẽ không đến đây."
Do dự thật lâu, thiếu nữ mở miệng nói ra.
"Hắc Sâm Lâm, nơi đó không phải rất nguy hiểm sao?"
Tần Giác nhíu mày.
Hắc Sâm Lâm là một mảnh sơn lâm to lớn, được xưng "Yêu thú sơn lâm",là nơi sinh tồn của các loại yêu thú hình thù kỳ quái, thậm chí có một ít yêu thú đã đạt đến cấp bậc Thiên giai, vô cùng nguy hiểm.
"Vâng, lần lịch lãm này rất quan trọng, tất cả đệ tử mới đều muốn tham gia,Võ trưởng lão tự mình dẫn đội, còn có mấy vị đạo sư ."
Thiếu nữ chân thành nói.
"Võ trưởng lão ... ?"
Tần Giác nhíu mày suy tư, hồi lâu mới nhớ tới vị Võ trưởng lão này đến cùng là ai.
Võ trưởng lão Võ Anh,một trong những đồ đệ của Bạch Nghiệp,đã lâu Tần Giác không có gặp qua hắn.
"Ta biết rồi,hãy chú ý an toàn ."
Sau một hồi lâu, Tần Giác mới nói một câu.
Lạc Vi Vi: "..."
...
"Ta tay trái một thức Thái Cực quyền, tay phải một kiếm đâm trước người, quét chân chiêu này gọi Thanh Tuyết, phá khinh công phi yến ..."
Tần Giác dựa vào tảng đá,vừa ca hát,vừa uống rượu,vô cùng thư giãn.
Nếu như có thể đặt tất cả người xuyên việt ở chung một chỗ, Tần Giác tin tưởng mình hẳn là người thoải mái nhất trong số đó, không chỉ không cần tu luyện mà còn trở thành tồn tại cường đại nhất trên cái thế giới này.
So với những người động một tí là tu luyện hàng ngàn hàng vạn năm, người bị từ hôn, bị nhục nhã thì Tần Giác là người quá may mắn.
Ngay lúc Tần Giác nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc lúc thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng mờ..
"Cái gì vậy?"
Tần Giác trong tiềm thức giơ nắm đấm lên.
"Chờ một chút! Sư đệ, là ta!"
"Bóng mờ" vội vàng kêu lên.
Nắm đấm Tần Giác trì trệ và đã nhìn rõ người trước mặt hắn là Bạch Nghiệp.
"Ngươi đến làm gì?"
Tần Giác bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt.
"Ngươi nói gì vậy, ta thế nhưng là sư huynh của ngươi, đương nhiên phải thường xuyên tới nhìn ngươi một chút, lỡ không may ngày nào đó ngươi chết ở chỗ này thì không người nào biết ."
Bạch Nghiệp đặt mông ngồi bên cạnh Tần Giác thản nhiên nói.
Tần Giác: "..."
"Có chuyện gì thì nói thẳng đi!"
"Ách ... Là như thế này ."
Bạch Nghiệp lập tức nhanh chóng nói ra:
"Ta có đồ đệ, bởi vì ăn nhầm đan dược ta luyện chế nên ngồi xổm trong nhà cầu ba ngày ba đêm, cả người đều đã mệt lả..."
"Chuyện này có liên quan gì tới ta?"
Tần Giác nhịn không được nên ngắt ngang,giống như nhớ tới cái gì, ngạc nhiên nói: "Ngươi nói tên đồ đệ này, sẽ không phải là Võ Anh chứ?"
"Làm sao ngươi biết?"
Bạch Nghiệp kinh ngạc.
Tần Giác: "..."
Tần Giác biết trình độ luyện dược của Bạch Nghiêp, chỉ là không nghĩ tới lại luyện ra đồ vật có thể làm một vị võ giả Địa giai bị thê thảm.
Thấy Tần Giác trầm mặc, Bạch Nghiệp nói tiếp:
"Lúc đầu ta muốn cho hắn dẫn đầu đệ tử đi Hắc Sâm Lâm lịch luyện, kết quả bây giờ hắn đứng cũng không vững, những người khác lại không có thời gian, cho nên ta muốn nhờ sư đệ ngươi ..."
"Không được!"
Tần Giác không chút do dự cự tuyệt.
"Sư đệ ..."
"Không được là không được ."
Hắn cũng không muốn lần nữa lại tham gia loại hoạt động nhàm chán này.
"Tần Giác!"
Bạch Nghiệp cắn răng, dựng râu trừng mắt quát:
"Ta lấy thân phận chưởng môn Huyền Ất Sơn, ra lệnh ngươi nhất định phải dẫn đầu đệ tử tiến về Hắc Sâm Lâm lịch luyện, nếu không ta phạt ngươi diện bích ba năm!"
"Ha ha ."
Tần Giác cười nhạt, căn bản không có để uy hiếp của Bạch Nghiệp ở trong lòng.
"Sư đệ, coi như ta cầu xin ngươi, được không?"
Bạch Nghiệp trong nháy mắt nhụt chí, khóc không ra nước mắt nói.
"Trương Kỷ Trần đâu?"
"Hắn cũng vậy, ăn đan dược ta luyện chế ..."
Tần Giác: "? ? ?"
Không đợi Tần Giác mở miệng, Bạch Nghiệp vội nói:
"Còn lại mấy vị trưởng lão khác đều đang bế quan, không phải ta không đi được tuyệt đối sẽ không tới quấy rầy sư đệ ngươi, ngươi hãy giúp ta lần này ."
Tần Giác thở dài bất đắc dĩ gật đầu:
"Được ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.