Chương 24: Sủng Vật Các Ngươi Không Biết Lễ Phép
Cửu Thứ Tuyệt
18/03/2021
Ầm ầm!
Cung điện hoa lệ bị chấn động dữ dội, ngay lập tức trên đỉnh xuất hiện một lỗ hổng lớn. Bạch Nghiệp từ đó thoát ra lơ lửng trên không trung, theo sau là đại trưởng lão Vương Quyền và ba vị trưởng lão Ngụy gia.
Trương Kỷ Trần và Võ Anh đứng ở phía dưới quan sát, vẫn không dám tới gần. Hai người bọn họ mặc dù đều đã bước vào Địa giai, nhưng lại không thể giúp đỡ bất luận trong lòng đã rất gấp rút, tùy tiện nhúng tay vào ngược lại trở thành gánh nặng, huống hồ bên cạnh còn có một Ngụy Long Thao.
" Làm sao bây giờ, cứ tiếp tục đánh như vậy sư phụ và đại trưởng lão chắc chắn không chống đỡ được".
Võ Anh sốt ruột nói:
Mặc dù hiện tại năm người nhìn qua không sai biệt lắm cân sức ngang tài, thế nhưng bên cạnh còn có Ngụy Long Thao nhìn chằm chằm vào, với thực lực của hai người, nếu hắn ta muốn gia nhập trận chiến, căn bản là không có cách nào ngăn cản được.
" Nhanh! Nhanh đi thông báo cho sư thúc để người tới giúp một tay!"
Dưới tình thế cấp bách, Trương Kỷ Trần chợt nhớ đến vị sư thúc tuy còn trẻ tuổi nhưng lại có thể giết chết Địa giai võ giả, bây giờ cũng chỉ có thể đem hy vọng ký thác vào trên người hắn.
" A! Đúng rồi, ta thế nào lại quên đi sư thúc!"
Võ Anh vỗ đầu một cái, vội vàng hướng về sườn đồi phía sau Huyền Ất Sơn chạy đi.
Đối với chuyện này, Ngụy Long Thao cũng không để ý, chỉ cần giết được Bạch Nghiệp và đại trưởng lão, Huyền Ất Sơn cũng liền mất đi năng lực phản kháng, những người khác hoàn toàn không thể làm hắn sợ hãi.
Nghĩ tới đây, Ngụy Long Thao cất giọng nói:
" Ba vị trưởng lão, xin hãy tốc chiến tốc thắng"
Đệ đệ của hắn vì chiến đấu mà bị thương, vì thế Nguỵ Long Thao tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.
Nghe vậy, ba vị trưởng lão nhìn nhau, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng.
Mặc dù trong bốn người Ngụy Long Thao có tu vi thấp nhất, nhưng hắn lại chính là nhân tài trăm năm mới có một của Ngụy gia, lại vừa là con trai của gia chủ Ngụy gia, sau này thậm chí có hy vọng đột phá cực hạn, bước vào võ đạo Chí tôn, vì thế ba người đều phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.
" Bạch chưởng môn, ngươi quả thật rất mạnh, có thể lấy một địch hai, cùng chúng ta đánh lâu như vậy"
Ngụy Tranh nhìn Bạch Nghiệp thản nhiên như thường ở phía đối diện, trầm tĩnh nói:
" Bất quá, dừng ở đây thôi"'
Mạnh như Ngụy Tranh, cũng không thể không thừa nhận thực lực của Bạch Nghiệp, nhưng đáng tiếc, thắng lợi cũng chỉ có thể thuộc về bọn hắn!
Bạch Nghiệp nhíu mày, lập tức tràn ra linh thức, đề cao cảnh giác.
"Ha ha, Bạch chưởng môn lẽ nào đã quên Ngụy gia ta là dựa vào cái gì quật khởi sao?"
Nhìn thấy Bạch Nghiệp phản ứng, Ngụy Tranh cười nói:
"Yêu thú..."
Đôi đồng tử của Bạch Nghiệp đột nhiên siết chặt
Ngụy gia nổi tiếng nhất chính là bọn hắn có thể cùng yêu thú ký kết khế ước tu luyện công pháp, đến tận bây giờ vẫn không ai biết Ngụy gia rốt cuộc đã cùng bao nhiêu yêu thú ký kết khế ước, cũng chính vì cỗ lực lượng ẩn nấp này mới không có người nào dám tùy ý trêu chọc Ngụy gia.
Thử nghĩ xem, sau khi đắc tội với Ngụy gia lại phát hiện có hàng ngàn hàng vạn con yêu thú nhảy ra thì sẽ thành hình tượng gì?
"Để cho an toàn, nhiệm vụ lần này bọn ta cố ý đem theo khế ước ký kết với yêu thú, không nghĩ tới vậy mà thực sự cần dùng đến"
Thở dài, Ngụy Tranh sắc mặt có chút khó xử nhìn
Vốn cho là đối phó với một Huyền Ất Sơn nhỏ bé, có thể tùy ý hủy diệt, kết quả lại không nghĩ rằng ba người đánh hai người cũng không thắng nổi, cuối cùng còn phải sử dụng yêu thú, điều này đối với bọn chúng mà nói quả là sự sỉ nhục.
"Cho các ngươi thêm một cơ hội nữa, chỉ cần các ngươi quy thuận Ngụy gia ta, sẽ vẫn như cũ được hưởng địa vị rất cao, thậm chí ta có thể làm chủ, chỉ cần các ngươi dâng lên bốn phần tài nguyên tu luyện, thế nào?"
Ngụy Tranh thản nhiên nói
Bây giờ Tinh môn đã sụp đổ, nếu như có thể tiếp quản khu vực này từ tay Bạch Nghiệp thì không còn gì tốt hơn, Ngụy gia cần chẳng qua là nắm trong tay khu vực này, về phần chủ nhân là Tinh môn hay là Huyền Ât Sơn, cũng không quan trọng.
"Thật xin lỗi, không có khả năng"
Bạch Nghiệp kiên định cự tuyệt nói:
Chưa nói đến Bạch Nghiệp tuyệt đối sẽ không thuần phục Ngụy gia, dâng lên nguồn tài nguyên tu luyện, chỉ riêng việc giao ra kẻ giết chết Ngụy Bình đã không có khả năng, thế nhưng kẻ giết chết Ngụy Bình lại là Tần Giác.
" Hồ đồ ngu xuẩn, đã như vậy, đừng trách chúng ta không khách khí!"
Ngụy Tranh hừ lạnh một tiếng. Trong miệng phát ra âm thanh kỳ quái giống như đang triệu hoán cái gì.
Giống như Ngụy Tranh, cường giả Thiên giai cho dù ký kết khế ước yêu thú thì cũng là cấp bậc thiên giai, hơn nữa còn có khế ước yêu thú của hai vị trưởng lão, tương đương với sáu vị cường giả Thiên giai, bây giờ số lượng vượt trội, Bạch Nghiệp dù có mạnh hơn nữa cũng đủ bị nghiền ép.
Ngụy Giáp, Ngụy Ất cũng đồng thời phát ra âm thanh kỳ quái tương tự triệu hoán khế ước yêu thú của bọn chúng.
Nhưng thời gian trôi qua, đừng nói là đáp lại ngay cả hình bóng của nửa con yêu thú cũng không thấy, nhất thời bầu không khí trở nên có chút lúng túng.
"Chuyện gì xảy ra?"
Ngụy Tranh nghi hoặc ngẩng đầu
Yêu thú của bọn hắn vẫn luôn đợi trên thuyền ở Xuyên Vân Linh, ở khoảng cách gần như vậy không thể nào không nghe được.
Đúng lúc này, một điểm đen từ trên thuyền ở Xuyên Vân Linh bắn ra trực tiếp rơi xuống!
"Rốt cuộc đã đến..."
Ngụy Tranh nhẹ nhàng thở ra.
Lời còn chưa dứt, cái điểm đen kia đã đập xuống đất, dấy lên bụi bặm đầy trời. Tất cả đều chăm chú nhìn vào phát hiện thứ kia đúng là con yêu thú nhưng đã chỉ còn lại nửa người, máu tươi đang không ngừng chảy ra bên ngoài, màu đỏ tươi gay mũi .
"Tử Tinh Sư Vương! Là Tử Tinh Sư Vương của ta!"
Ngụy Ất hoảng sợ nói, vẻ mặt khó có thể tin
Mặc dù chỉ còn lại nửa người, nhưng vẫn có thể nhìn ra được là yêu thú Thiên giai cấp trung Tử Tinh Sư Vương
Không đợi Ngụy Ất kịp phản ứng, lại thêm hai chấm đen từ trên trời giáng xuống nện ở bên cạnh Tử Tinh Sư Vương
"Thiên giai yêu thú cấp trung Hỏa Linh Viên, Thiên giai yêu thú cấp cao Hắc Lân Mãng!"
Từng cái tên từ trong miệng Bạch Nghiệp nói ra khiến cho Ngụy Tranh và Ngụy Giáp thừ người ra.Giống như Tử Tinh Sư Vương, hai con yêu thú này cũng mất đi nửa người, ngay cả yêu tinh cũng đều tan nát, chết không thể chết lại.
"Lám sao có thể..."
Ngụy Tranh lẩm bẩm, không thể tin vào mắt mình.
Hắn đã chịu trăm cay ngàn đắng, thật vất vả mới thu phục được Hắc Lân Mãng, cư nhiên lại chết như vậy. Phải biết rằng, Hắc Lân Mãng nổi tiến là phòng ngự dù là hắn cũng giết không chết, lẽ nào ở đây ẩn núp một võ đạo Chí tôn?
Đùa gì thế?
Vừa chạy ra ngoài đại điện chưa được bao xa, Võ Anh nghe thấy tiếng động phía sau liền quay đầu dừng lại, vẻ mặt mờ mịt không biết chuyện gì đang xảy ra
"Ai? Là ai?"
Ngụy Tranh ngửa mặt lên trời gào thét, âm thanh chấn động mười dặm, xuyên kim nứt đá!
" Uy uy uy, không cần kêu, ồn ào quá!"
Đột nhiên một cỗ âm thanh cắt ngang lời của Ngụy Tranh, tất cả dồn ánh mắt vào nơi âm thanh phát ra liền thấy một thiếu niên một thân bạch y phiêu dật, tuấn mỹ từ trên thuyền Xuyên Vân Linh bay xuống, một tay cầm bầu rượu một tay nhàm chán ngoáy lỗ tai.
" Ngươi là ai?"
Ngụy Tranh giận không thể kiềm chế được, nhìn chằm chằm vào Tần giác, trực giác nói cho hắn biết, vị thiếu niên này rất nguy hiểm .
" Ta chính là người giết chết Ngụy Bình"
Tần giác uống một hớp rượu, nói bổ sung:
" Mặt khác, các ngươi nuôi ba con sủng vật này cũng quá không lễ phép, vừa nãy ta chỉ đi trên thuyền nhìn qua một chút, kết quả bon chúng không nói hai lời liền công kích ta, không còn cách nào khác, ta đành giết tất cả chúng.
Ngụy Tranh: "..."
Đám người: "..."
Nghe được câu này, phản ứng đầu tiên của Ngụy Tranh là phẫn nộ, nhưng rất nhanh hắn liền ý thức được không đúng, nếu như cả ba yêu thú Thiên giai đều bị tên thiếu niên này giết chết, vậy hắn là cấp bậc gì?
"Ngươi nói ... Cái này ba con yêu thú đều là ngươi giết?"
Ngụy Tranh giọng nói có chút run rẩy .
"Không phải chứ?"
Tần Giác nhún vai, cười nói:
"Làm sao, ngươi muốn báo thù cho bọn chúng sao?"
Trong nháy mắt, Ngụy Tranh như rơi vào hầm băng, bất chợt rùng mình một cái.
Cung điện hoa lệ bị chấn động dữ dội, ngay lập tức trên đỉnh xuất hiện một lỗ hổng lớn. Bạch Nghiệp từ đó thoát ra lơ lửng trên không trung, theo sau là đại trưởng lão Vương Quyền và ba vị trưởng lão Ngụy gia.
Trương Kỷ Trần và Võ Anh đứng ở phía dưới quan sát, vẫn không dám tới gần. Hai người bọn họ mặc dù đều đã bước vào Địa giai, nhưng lại không thể giúp đỡ bất luận trong lòng đã rất gấp rút, tùy tiện nhúng tay vào ngược lại trở thành gánh nặng, huống hồ bên cạnh còn có một Ngụy Long Thao.
" Làm sao bây giờ, cứ tiếp tục đánh như vậy sư phụ và đại trưởng lão chắc chắn không chống đỡ được".
Võ Anh sốt ruột nói:
Mặc dù hiện tại năm người nhìn qua không sai biệt lắm cân sức ngang tài, thế nhưng bên cạnh còn có Ngụy Long Thao nhìn chằm chằm vào, với thực lực của hai người, nếu hắn ta muốn gia nhập trận chiến, căn bản là không có cách nào ngăn cản được.
" Nhanh! Nhanh đi thông báo cho sư thúc để người tới giúp một tay!"
Dưới tình thế cấp bách, Trương Kỷ Trần chợt nhớ đến vị sư thúc tuy còn trẻ tuổi nhưng lại có thể giết chết Địa giai võ giả, bây giờ cũng chỉ có thể đem hy vọng ký thác vào trên người hắn.
" A! Đúng rồi, ta thế nào lại quên đi sư thúc!"
Võ Anh vỗ đầu một cái, vội vàng hướng về sườn đồi phía sau Huyền Ất Sơn chạy đi.
Đối với chuyện này, Ngụy Long Thao cũng không để ý, chỉ cần giết được Bạch Nghiệp và đại trưởng lão, Huyền Ất Sơn cũng liền mất đi năng lực phản kháng, những người khác hoàn toàn không thể làm hắn sợ hãi.
Nghĩ tới đây, Ngụy Long Thao cất giọng nói:
" Ba vị trưởng lão, xin hãy tốc chiến tốc thắng"
Đệ đệ của hắn vì chiến đấu mà bị thương, vì thế Nguỵ Long Thao tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.
Nghe vậy, ba vị trưởng lão nhìn nhau, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng.
Mặc dù trong bốn người Ngụy Long Thao có tu vi thấp nhất, nhưng hắn lại chính là nhân tài trăm năm mới có một của Ngụy gia, lại vừa là con trai của gia chủ Ngụy gia, sau này thậm chí có hy vọng đột phá cực hạn, bước vào võ đạo Chí tôn, vì thế ba người đều phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.
" Bạch chưởng môn, ngươi quả thật rất mạnh, có thể lấy một địch hai, cùng chúng ta đánh lâu như vậy"
Ngụy Tranh nhìn Bạch Nghiệp thản nhiên như thường ở phía đối diện, trầm tĩnh nói:
" Bất quá, dừng ở đây thôi"'
Mạnh như Ngụy Tranh, cũng không thể không thừa nhận thực lực của Bạch Nghiệp, nhưng đáng tiếc, thắng lợi cũng chỉ có thể thuộc về bọn hắn!
Bạch Nghiệp nhíu mày, lập tức tràn ra linh thức, đề cao cảnh giác.
"Ha ha, Bạch chưởng môn lẽ nào đã quên Ngụy gia ta là dựa vào cái gì quật khởi sao?"
Nhìn thấy Bạch Nghiệp phản ứng, Ngụy Tranh cười nói:
"Yêu thú..."
Đôi đồng tử của Bạch Nghiệp đột nhiên siết chặt
Ngụy gia nổi tiếng nhất chính là bọn hắn có thể cùng yêu thú ký kết khế ước tu luyện công pháp, đến tận bây giờ vẫn không ai biết Ngụy gia rốt cuộc đã cùng bao nhiêu yêu thú ký kết khế ước, cũng chính vì cỗ lực lượng ẩn nấp này mới không có người nào dám tùy ý trêu chọc Ngụy gia.
Thử nghĩ xem, sau khi đắc tội với Ngụy gia lại phát hiện có hàng ngàn hàng vạn con yêu thú nhảy ra thì sẽ thành hình tượng gì?
"Để cho an toàn, nhiệm vụ lần này bọn ta cố ý đem theo khế ước ký kết với yêu thú, không nghĩ tới vậy mà thực sự cần dùng đến"
Thở dài, Ngụy Tranh sắc mặt có chút khó xử nhìn
Vốn cho là đối phó với một Huyền Ất Sơn nhỏ bé, có thể tùy ý hủy diệt, kết quả lại không nghĩ rằng ba người đánh hai người cũng không thắng nổi, cuối cùng còn phải sử dụng yêu thú, điều này đối với bọn chúng mà nói quả là sự sỉ nhục.
"Cho các ngươi thêm một cơ hội nữa, chỉ cần các ngươi quy thuận Ngụy gia ta, sẽ vẫn như cũ được hưởng địa vị rất cao, thậm chí ta có thể làm chủ, chỉ cần các ngươi dâng lên bốn phần tài nguyên tu luyện, thế nào?"
Ngụy Tranh thản nhiên nói
Bây giờ Tinh môn đã sụp đổ, nếu như có thể tiếp quản khu vực này từ tay Bạch Nghiệp thì không còn gì tốt hơn, Ngụy gia cần chẳng qua là nắm trong tay khu vực này, về phần chủ nhân là Tinh môn hay là Huyền Ât Sơn, cũng không quan trọng.
"Thật xin lỗi, không có khả năng"
Bạch Nghiệp kiên định cự tuyệt nói:
Chưa nói đến Bạch Nghiệp tuyệt đối sẽ không thuần phục Ngụy gia, dâng lên nguồn tài nguyên tu luyện, chỉ riêng việc giao ra kẻ giết chết Ngụy Bình đã không có khả năng, thế nhưng kẻ giết chết Ngụy Bình lại là Tần Giác.
" Hồ đồ ngu xuẩn, đã như vậy, đừng trách chúng ta không khách khí!"
Ngụy Tranh hừ lạnh một tiếng. Trong miệng phát ra âm thanh kỳ quái giống như đang triệu hoán cái gì.
Giống như Ngụy Tranh, cường giả Thiên giai cho dù ký kết khế ước yêu thú thì cũng là cấp bậc thiên giai, hơn nữa còn có khế ước yêu thú của hai vị trưởng lão, tương đương với sáu vị cường giả Thiên giai, bây giờ số lượng vượt trội, Bạch Nghiệp dù có mạnh hơn nữa cũng đủ bị nghiền ép.
Ngụy Giáp, Ngụy Ất cũng đồng thời phát ra âm thanh kỳ quái tương tự triệu hoán khế ước yêu thú của bọn chúng.
Nhưng thời gian trôi qua, đừng nói là đáp lại ngay cả hình bóng của nửa con yêu thú cũng không thấy, nhất thời bầu không khí trở nên có chút lúng túng.
"Chuyện gì xảy ra?"
Ngụy Tranh nghi hoặc ngẩng đầu
Yêu thú của bọn hắn vẫn luôn đợi trên thuyền ở Xuyên Vân Linh, ở khoảng cách gần như vậy không thể nào không nghe được.
Đúng lúc này, một điểm đen từ trên thuyền ở Xuyên Vân Linh bắn ra trực tiếp rơi xuống!
"Rốt cuộc đã đến..."
Ngụy Tranh nhẹ nhàng thở ra.
Lời còn chưa dứt, cái điểm đen kia đã đập xuống đất, dấy lên bụi bặm đầy trời. Tất cả đều chăm chú nhìn vào phát hiện thứ kia đúng là con yêu thú nhưng đã chỉ còn lại nửa người, máu tươi đang không ngừng chảy ra bên ngoài, màu đỏ tươi gay mũi .
"Tử Tinh Sư Vương! Là Tử Tinh Sư Vương của ta!"
Ngụy Ất hoảng sợ nói, vẻ mặt khó có thể tin
Mặc dù chỉ còn lại nửa người, nhưng vẫn có thể nhìn ra được là yêu thú Thiên giai cấp trung Tử Tinh Sư Vương
Không đợi Ngụy Ất kịp phản ứng, lại thêm hai chấm đen từ trên trời giáng xuống nện ở bên cạnh Tử Tinh Sư Vương
"Thiên giai yêu thú cấp trung Hỏa Linh Viên, Thiên giai yêu thú cấp cao Hắc Lân Mãng!"
Từng cái tên từ trong miệng Bạch Nghiệp nói ra khiến cho Ngụy Tranh và Ngụy Giáp thừ người ra.Giống như Tử Tinh Sư Vương, hai con yêu thú này cũng mất đi nửa người, ngay cả yêu tinh cũng đều tan nát, chết không thể chết lại.
"Lám sao có thể..."
Ngụy Tranh lẩm bẩm, không thể tin vào mắt mình.
Hắn đã chịu trăm cay ngàn đắng, thật vất vả mới thu phục được Hắc Lân Mãng, cư nhiên lại chết như vậy. Phải biết rằng, Hắc Lân Mãng nổi tiến là phòng ngự dù là hắn cũng giết không chết, lẽ nào ở đây ẩn núp một võ đạo Chí tôn?
Đùa gì thế?
Vừa chạy ra ngoài đại điện chưa được bao xa, Võ Anh nghe thấy tiếng động phía sau liền quay đầu dừng lại, vẻ mặt mờ mịt không biết chuyện gì đang xảy ra
"Ai? Là ai?"
Ngụy Tranh ngửa mặt lên trời gào thét, âm thanh chấn động mười dặm, xuyên kim nứt đá!
" Uy uy uy, không cần kêu, ồn ào quá!"
Đột nhiên một cỗ âm thanh cắt ngang lời của Ngụy Tranh, tất cả dồn ánh mắt vào nơi âm thanh phát ra liền thấy một thiếu niên một thân bạch y phiêu dật, tuấn mỹ từ trên thuyền Xuyên Vân Linh bay xuống, một tay cầm bầu rượu một tay nhàm chán ngoáy lỗ tai.
" Ngươi là ai?"
Ngụy Tranh giận không thể kiềm chế được, nhìn chằm chằm vào Tần giác, trực giác nói cho hắn biết, vị thiếu niên này rất nguy hiểm .
" Ta chính là người giết chết Ngụy Bình"
Tần giác uống một hớp rượu, nói bổ sung:
" Mặt khác, các ngươi nuôi ba con sủng vật này cũng quá không lễ phép, vừa nãy ta chỉ đi trên thuyền nhìn qua một chút, kết quả bon chúng không nói hai lời liền công kích ta, không còn cách nào khác, ta đành giết tất cả chúng.
Ngụy Tranh: "..."
Đám người: "..."
Nghe được câu này, phản ứng đầu tiên của Ngụy Tranh là phẫn nộ, nhưng rất nhanh hắn liền ý thức được không đúng, nếu như cả ba yêu thú Thiên giai đều bị tên thiếu niên này giết chết, vậy hắn là cấp bậc gì?
"Ngươi nói ... Cái này ba con yêu thú đều là ngươi giết?"
Ngụy Tranh giọng nói có chút run rẩy .
"Không phải chứ?"
Tần Giác nhún vai, cười nói:
"Làm sao, ngươi muốn báo thù cho bọn chúng sao?"
Trong nháy mắt, Ngụy Tranh như rơi vào hầm băng, bất chợt rùng mình một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.