Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 29: Chương 29: Yêu thú cấp tám đáng sợ

Khả Ái Nội Nội

23/08/2018

“Phía trước hình như có động tĩnh.”

Lâm Phi đứng trên cây, mắt nhìn về nơi xa.

Hắn đứng trên một cây đại thụ cao ngút trời, quan sát tình hình vùng Phương Viên miễn cưỡng thì có thể nhìn được toàn bộ khu vực.

“Đây… đây không phải là mùi của yêu thú sao?”

Cố gắng nhìn kỹ lại, vẻ mặt Lâm Phi hiện lên hơi kì quái. Hắn nghĩ mình có khi nhầm lẫn rồi, làm sao có thể xuất hiện tai nạn bất ngờ này chứ!

Sau khi lên được chức Võ đạo lục trọng thiên, năng lực và các giác quan của Lâm Phi đều tăng đáng kể. Cho nên hắn có thể mơ hồ cảm giác được, luồng khí âm u đáng sợ ở trong dãy núi xa xa kia đang cuồn cuộn tràn về nơi này.

Mặt đất rung chuyển, đúng là do yêu thú kéo tới rồi.

Lâm Phi không tin cảm giác của mình là sai, thứ mùi từ xa đến đó đúng là mùi yêu thú, trong đó không thiếu mùi của mấy con yêu thú cực mạnh. Mấy con yêu thú đó đủ để kết liễu sự sống của hắn đấy!

“Bên trong dãy núi kia rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nhiều yêu thú lại phải bỏ chạy thục mạng vậy chứ?”

“Chẳng lẽ, bên trong rặng núi đó mới có đại boss gì sao?”

Lâm Phi là một con mọt game, suy nghĩ đầu tiên chỉ có nhân vật đại boss không biết từ đâu chui ra kia, hai mắt nhất thời tỏa sáng như nam nhân nhìn thấy nữ nhân khỏa thân vậy.

Ngoài nhân vật đại boss ra thì e rằng chẳng có ai dọa được bọn yêu thú cắm đầu chạy như thế đâu nhỉ?

Hắn nghỉ chân quan sát, sau thời gian một nén nhang…

“Đại boss hẳn là đã xuất hiện rồi!”

Lâm Phi nhìn vào sâu nơi rặng núi phía xa kia, khẳng định bản thân đã đoán trúng.

Nếu là người bình thường, gặp đàn yêu thú chạy trốn thế này, suy nghĩ đầu tiên sẽ là xoay người bỏ chạy, tìm chỗ nấp an toàn rồi tính sau.

Lâm Phi không giống với những người khác, khuôn mặt trái lại còn lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử nghiệm.

“Thân pháp Tùy Phong của ta đã đạt đến trình độ cao, người như gió, đi lại không thấy bóng, sẽ không gặp nguy hiểm gì quá lớn. Võ công của ta cũng đủ dùng, lỡ gặp phải đại chiến yêu thú, nói không chừng ông đây lại làm ngư ông đắc lợi!”

Một người trẻ tuổi tràn trề nhiệt huyết, xúc động cho hay.

Sức mạnh của Lâm Phi vừa vặn lên được được Võ đạo lục trọng thiên, Huyền khí có thể tụ lại thành hình, có thể đem Huyền khí buộc lại, sức mạnh lại còn được nâng cao hơn, nên có ý tưởng ở lại quan sát cũng là chuyện bình thường.

“Phía trước xuất hiện đàn yêu thú chạy trốn, ta vừa lúc trên đường có được khả năng làm Huyền khí tụ thành hình, sức chiến đấu tăng gấp bội!”

Lâm Phi là người đã quyết thì sẽ không bao giờ hối hận.

Hắc Thủy sơn mạch.

Khu rừng vốn yên tĩnh, nay lại hay truyền tới đủ loại tiếng rống, tiếng vang rung trời không ngừng vang vọng tới.



Uỳnh! Ầm! Ầm!

Cùng lúc với tiếng nổ, một con quái vật khổng lồ đầu đỏ rực lửa điên cuồng từ trong bụi cây lao ra, giống như bị cái gì đó dọa cho sợ xanh mặt. Chẳng rõ chuyện gì lại đụng đầu gẫy mấy cây đại thụ, ngay lập tức, máu me giàn giụa, thịt thà bay tứ tung, nó cũng chẳng màng đến vết thương, nhanh như chớp lại nhảy vào bụi cây, ánh mắt lộ vẻ vô cùng sợ hãi.

Đây chính là yêu thú cấp bốn, Phong Hỏa Hùng.

“Không thể tưởng được yêu thú cấp bốn diễu võ dương oai ngày trước, giờ lại như chó mất chủ thế này. Rốt cuộc là loại yêu thú nào, có thể đuổi cho bọn yêu thú kia chạy tán loạn lên thế nhỉ? Chẳng lẽ là yêu thú cấp sáu? Hoặc cũng có thể là yêu thú cấp tám chăng?”

Lâm Phi đứng trên cây, trong mắt tràn đầy thổn thức, lòng dâng lên nghi ngờ.

Một đường hắn tiến tới đây, tình huống cũng giống như thế này. Con yêu thú cấp bốn này cũng chẳng được tính trong số ít, chẳng có gì lợi hại.

Ít nhất, trong mắt Lâm Phi là như vậy!

Yêu thú cấp bốn, Đại Địa Hùng.

Yêu thú cấp năm, Hắc Thủy Cự Ngạc.

Yêu thú cấp ba, Chiếu Trạch Cự Ngạc.

Yêu thú cấp hai, Tùng Lâm Báo.

Những yêu thú có thể tìm thấy trong khu rừng này thì giờ phút này toàn bộ đều thành chó mất chủ. Dọc theo hướng này là cả một đoàn yêu thú vẫn chạy bán sống bán chết.

Cứ như là một cơn sóng yêu thú vậy, bất kể ai nhìn thấy thì da đầu cũng run. Một khi bị yêu thú vây đánh, không chết cũng trọng thương.

Đàn yêu thú đang chạy lúc này, chẳng còn thiết phân biệt ta ngươi, vứt bỏ hết thù hằn, chỉ biết chạy trối chết.

“Cuồng Bạo Cự Hùng, yêu thú cấp sáu!”

Trong đám yêu thú, có một con yêu gấu to màu xám cỡ tầm hai trượng đang gầm lên giận dữ, tay gấu cỡ như cái đệm cói, một chưởng tát chết một con yêu thú cấp năm, tiếng gào thét vang liên tục, lại thêm mấy con yêu thú bị vả chết.

Ở địa phương nào đó, người nào đó lại phát ra thanh âm đầy vẻ khó tin.

“Quái! Sao có thể xuất hiện yêu thú cấp sáu chứ?”

Lâm Phi trợn mắt há mồm.

Sau khi con yêu gấu to lớn kia tàn sát một hồi, lại gia nhập đoàn yêu thú chạy trốn, còn ban nãy chỉ là bất mãn trút giận.

Vậy mà yêu thú cấp sáu còn bị đuổi đi sao!

Lâm Phi không thể nào tưởng tượng tiếp được, thứ xua đuổi chúng nó đi chẳng lẽ lại là yêu thú cấp tám?

Lại dừng chân.

Lâm Phi yên lặng suy xét, đến cùng vào hay không vào đây…

Một con yêu thú cấp tám chưa biết tròn méo thế nào, tương đương với một cao thủ Võ đạo bát trọng thiên, so với cấp bậc ngang hàng có khi còn đáng sợ hơn



Một con yêu thú cấp tám, bỗng xuất hiện dọa nạt bọn yêu thú cấp dưới sợ chạy mất. Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì lớn rồi! Ông đây thân là một người luyện võ, sao lại có thể thấy vậy mà bàn lùi chứ! Dù sao đã to đầu bằng này rồi mà chưa nhìn thấy yêu thú cấp tám bao giờ, không bằng đi xem một chút. Chung quy thì chỉ tạt ngang qua xem chút thôi. Chắc con yêu thú cấp tám đó cũng không giết được mình đâu nhỉ?”

Lâm Phi không biết xấu hổ tự cho mình lý do để tiến vào.

Mình phải đi ngó xem con yêu thú cấp tám này mới được.

Cái lý do thật vô nghĩa!

Một con yêu cấp tám, kẻ hèn này dù sao cũng là Võ đạo lục trọng thiên, ngó một chút có lẽ cũng được nhỉ.

Một lúc lâu sau…

Lâm Phi thi triển khinh công Tuỳ Phong, hóa thành một cơn gió nhẹ, đi lại trong rừng cây.

“Khu vực này có lẽ là địa bàn của yêu thú cấp tám. Không thể tưởng được cuộc sống tại nơi này của những con yêu thú khác. Tất cả chúng nó đều bị đuổi hết ra ngoài!”

Đi thẳng một đường, tiến đến một khu vực cực kì yên tĩnh, hắn có thể thấy được sự khủng khiếp của con yêu thú này.

Lâm Phi không bao giờ nghi ngờ cảm giác của bản thân.

“Rống!”

Chưa xem xét được vị trí cụ thể nào, tiếng gào thét phẫn nộ cuồn cuộn kéo tới, giống như nước trong sông lớn không ngừng mạnh mẽ xô ngược vào nhau.

“Phụt!”

Lâm Phi chưa kịp đề phòng, phun ra ngụm máu tươi, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, người đứng không vững, suýt thì ngã từ trên cây xuống, trường đao trong tay cắm “Phập” một tiếng lên thân cây, thì hắn mới ổn định lại được.

“Tiếng gào khiếp thật, cái này chắc chắn không phải của một con yêu thú cấp bảy.”

“Con yêu này nhất định là yêu thú cấp tám, nhất định thế rồi!”

Mặt Lâm Phi lộ vẻ sợ hãi, may mắn hắn đã tu luyện Cửu Chuyển Tâm Pháp, Huyền khí trong cơ thể còn hơn người thường, thân thể lại mạnh hơn người khác. Nếu thay vào đó là một người sở hữu Võ đạo lục trọng thiên bình thường, dưới sức mạnh của tiếng rống này không trọng thương cũng bị giết trong nháy mắt, cực kỳ dã man.

Hắn lặng lẽ thi triển Cửu Chuyển Tâm Pháp, lấy hơi hơn mười mấy cái xong, khí huyết mới ổn định trở lại

Mặc kệ nói thế nào, lúc chưa lành nghề mà bị thương, thiếu tí nữa thôi là công toi rồi.

“Yêu thú cấp tám! Yêu thú cấp tám! Làm sao còn tồn tại yêu thú cấp tám được chứ?”

Theo phía phát ra tiếng hét, Lâm Phi vẫn không hề bị dọa sợ, dè dặt cẩn thận tiến đến gần.

Không hiểu sao, tuy bị tiếng gào thét của yêu thú cấp tám làm cho trọng thương nhưng hắn vẫn muốn tiến lại gần để xem rốt cuộc con yêu này là thần thánh phương nào.

“Phía trước giống như có tiếng đánh nhau, còn có thêm một sức mạnh rất mạnh mẽ nữa!”

Lỗ tai Lâm Phi vừa khẽ động, khả năng cảm nhận sắc bén đã phát hiện ra từng tiếng đánh nhau truyền tới từ bên trong khu rừng. Huyền khí dao động không ổn định, như điểm sáng trong đêm đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Địch Thăng Cấp Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook