Chương 200: Đại sự
Khả Ái Nội Nội
23/10/2018
"Phụt!" Lâm Phi ngã xuống, dựa vào tường khó khăn lắm mới có thể miễn cưỡng đứng lên.
"Trùng kích thần hồn, quả nhiên không thể dùng linh tinh, dùng một chút đã tiêu hao sạch sẽ như vậy!"
Lâm Phi một lần nữa đứng lên, sắc mặt tái nhợt, có vẻ hết sức khó coi, toàn thân không sử dụng được chút khí lực nào. Đây không phải là vì trên thân không còn khí lực mà là bởi vì lực lượng thần hồn tiêu hao nghiêm trọng mà ra.
Lâm Phi cũng không nghĩ tới, vì đối phó với Hàn Thiên, và không để cho đám người Trần Huyền đào tẩu, dùng hết thần hồn trùng kích, đánh Hàn Thiên trở tay không kịp, mói có thể đánh chết đối phương.
Lâm Phi cắn răng dùng một nghìn điểm tích lũy, mua một viên Thần Hồn đan, loại đan dược chuyên dùng mỗi khi thần hồn tiêu hao. Cũng không còn cách nào khác, lực lượng thần hồn tiêu hao nghiêm trọng, toàn thân giống như không còn của mình nữa vậy.
Sau thời gian uống cạn một chén trà, sắc mặt Lâm Phi đã khôi phục không ít.
"Thực lực của Huyền Giả hậu kỳ quá mạnh mẽ, trong tay động một chút thì là võ học Hoàng cấp thượng phẩm, ta xuất hết thủ đoạn mới miễn cưỡng đấu ngang tay, nếu như không phải bất ngờ đem ý cảnh dung nhập vào bên trong chiêu thức, không biết còn có thể giết chết bọn chúng như vậy không."
Nhìn mấy thi thể nằm dưới đất, trên mặt Lâm Phi lộ ra vẻ ngưng trọng.
Huyền Giả trung kỳ đột nhiên bạo kích, bất luận kẻ nào cũng khó ngăn cản được hai tầng công kích, vậy mà võ giả Huyền Giả hậu kỳ lại hoàn toàn khác, bằng không, Lâm Phi chắc chắn sẽ đánh chết một người trong đó trước tiên.
Lúc này, tất cả đều đã qua, hai cao thủ đều đã chết, nguy cơ của chính mình cũng được giải quyết rồi.
Lâm Phi ném Thủy Hỏa Liên Hoa ra, những thi thể trên mặt đất trong khoảnh khắc đều bị đốt cháy sạch sẽ, một trận gió thổi tới nhất thời tiêu tan thành mây khói, như chưa từng tồn tại.
Người đã chết, nhưng trên mặt đất thì vẫn còn lưu lại vài thứ. Dùng lời của Lâm Phi mà nói, là chiến lợi phẩm thu được.
Mấy võ giả Huyền Giả sơ kỳ và trung kỳ, chết rồi cũng không rơi ra gì đáng giá, ngoại trừ một chút bạc, không có cái gì quan trọng, cho nên Lâm Phi chưa từng lưu ý đến. Hắn để ý nhất chính là hai vị cao thủ Huyền Giả hậu kỳ. Trong đó nhất là người võ giả ban đầu kia.
Đồ vật trên đất không nhiều lắm, Lâm Phi nhanh chóng phát hiện ra một cái túi, sau khi mở ra xem không khỏi nở nụ cười.
"Hạ phẩm Huyền Linh thạch. Tên này đúng là giàu có."
Hắn đếm một lượt, tổng cộng có hơn năm trăm khối hạ phẩm Huyền Linh thạch, một khối trung phẩm Huyền Linh thạch.
Lâm Phi rất nhanh lại tìm được một kiện đồ vật khác, ánh mắt lập tức sáng người: "Phong Vân kiếm pháp!"
Phong Vân kiếm pháp, võ học Hoàng cấp thượng phẩm.
Cho tới bây giờ, võ học Lâm Phi học được đều rất hỗn tạp, một môn võ học Hoàng cấp cũng không có, tất cả đều là một ít môn bất nhập lưu, nhưng thật ra có không ít thần thông.
Nếu như không phải đã lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh, Phong Vân kiếm pháp này Lâm Phi sẽ không đi tu luyện. Kiếm pháp và đao pháp hoàn toàn khác nhau. Kiếm là vương giả trong kiếm. Đao bá chủ trong đao. Nhưng sau khi lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh, Phong Vân kiếm pháp đối với Lâm Phi mà nói, chính là một môn võ học kiếm pháp cường đại, tự có ý cảnh bên trong. "Đúng là như được tạo riêng cho ta vậy, phát huy ra uy lực chân chính, tâm không động cũng không được."
Hoàng cấp thượng phẩm.
Bốn chữ này, không biết sẽ làm bao nhiêu người động tâm, hơn nữa trên người đối phương, hắn chỉ tìm được một quyển võ học này. Có thể thấy được, tài sản của võ giả Huyền Giả hậu kỳ cũng không phải là rất phong phú.
"Trước tiên thu lại đã, sau khi trở về chậm rãi nghiên cứu sau."
Lâm Phi thu Phong Vân kiếm pháp lại, trên mặt đất lại phát hiện hai cây trường kiếm, nhìn chất liệu Lâm Phi không khỏi nở nụ cười, vừa lúc hắn đang thiếu trường kiếm. Phẩm chất của kiếm này là Phàm binh thượng phẩm, khó trách khi thi triển ra uy lực của kiếm pháp lớn hơn rất nhiều. Hai cây trường kiếm này, Lâm Phi đương nhiên sẽ không khách khí mà nhận hết.
Sau đó hắn lại đến chỗ võ giả khác tìm đồ, người này còn nghèo hơn cả người trước, Huyền Linh thạch cũng không nhiều, chỉ có ba trăm khối hạ phẩm Huyền Linh thạch, còn có một cuốn võ học Hoàng cấp trung phẩm Phục Long quyền, hắn cũng không khách khí thu lấy, mấy đồ vật còn lại dù nhìn không thuận mắt lắm nhưng cũng thu hồi tất.
"Không biết tiểu tử Trần Huyền này sẽ mang đồ tốt gì trên người!"
Nếu như nói Lâm Phi có hứng thú với Phong Vân kiếm pháp, thì hắn lại càng hứng thú hơn với những thứ Trần Huyền mang trên người, từ mấy câu nói trước khi chết của tên kia, không khó đoán ra trong tay hắn nhất định có thứ tốt.
Quả nhiên đúng như Lâm Phi dự đoán.
Đầu tiên là Huyền Linh thạch, trên thân tên này lại có hơn một trăm khối trung phẩm Huyền Linh thạch, còn như hạ phẩm Huyền Linh thạch giống như không tiện nên một khối cũng không có.
Đây vẫn không phải là trọng điểm, trọng điểm là ở chỗ, Lâm Phi phát hiện một bình bạch ngọc, trong não liền xuất hiện hai từ: Linh dịch.
Sau khi lặng lẽ mở ra, quả nhiên là khí tức của linh dịch, nhìn qua xem ra cũng có có ít nhất bảy lượng.
"Hay lắm, tài sản phong phú như vậy, khó trách dám cùng Kim Phượng đánh cuộc bằng linh dịch, đúng là trong người có đồ, lòng cũng không hoảng."
Muốn mở rộng kinh mạch cần có linh dịch, Lâm Phi tự nhiên không khách khí thu lấy toàn bộ.
Ngoài hai thứ đồ này, còn có một cây trường kiếm Phàm binh thượng phẩm, nhìn qua chưa từng dùng tới, vừa rút ra khỏi vỏ liền lộ ra khí tức tiêu sát.
Hảo kiếm! Lâm Phi có chút yêu thích không muốn buông tay.
Mấy thứ còn sót lại, không ngờ lại có không ít áo lông của nữ. Khẩu vị nặng thật!
Lâm Phi liền ném ra Thủy Hỏa Liên Hoa thiêu hủy toàn bộ.
"Ồ, còn có thứ khác bên trong nữa sao!"
Thủy Hỏa Liên Hoa đốt cháy tất cả, nhưng trên mặt đất vẫn còn một thứ không bị thiêu cháy, không khỏi thu hút sự hiếu kỳ của Lâm Phi.
"Một cái chìa khóa?"
Thấy đến tay là một chìa khóa ngân sắc, Lâm Phi liền rơi vào trầm tư.
"Tiểu tử Trần Huyền này, sao lại mang một cái chìa khóa bên người, còn là chìa khoá bằng đá, thảo nào vừa rồi đốt không được."
Lâm Phi nhìn khắp nơi vẫn không phát hiện được thêm gì, chỉ có thể khẳng định, chìa khoá chắc là dùng để mở cánh cửa nào đó.
Dù không phát hiện ra điều gì nhưng Lâm Phi vẫn thu chìa khóa lại.
Sau khi nhìn bốn phía lần nữa, vẫn không thấy còn thứ gì, lại ném ra Thủy Hỏa Liên Hoa đốt một lần, không bỏ sót gì, lúc này mới nhanh chóng rời khỏi con hẻm nhỏ.
...
Sáng sớm hôm sau, Lâm Phi được Đông Sơn đánh thức.
"Tiểu Lâm, ngươi có ở bên trong không?"
Lâm Phi vẫn còn mơ màng đi ra: "Ngươi dậy sớm ghê, ta còn muốn ngủ thêm một lúc nữa!"
Sắc mặt Đông Sơn nặng nề, nói: "Đừng ngủ nữa, bên ngoài xảy ra chuyện lớn, Trần Huyền chết rồi!"
Lâm Phi ngẩn ra: "Ngươi nói người nào chết, ta không nghe lầm chứ!"
Đông Sơn không nhìn ra cái gì, còn tưởng Lâm Phi đang khiếp sợ: Trần Huyền chết rồi, tối hôm qua chết ở trong một con hẻm nhỏ, trừ hắn ra còn hai cao thủ Huyền Giả hậu kỳ chết nữa."
Lâm Phi tỉnh táo thêm một chút: "Ta đã sớm thấy tiểu tử kia không vừa mắt, hiện giờ chết rồi không phải tốt hơn sao?"
Đông Sơn nhìn bốn phía: "Nếu như là mấy tháng sau Trần Huyền chết, thì cũng chẳng có chuyện gì, thế nhưng tiểu tử Trần Huyền kia hiện giờ chết không đúng lúc rồi, bọn họ nghi ngờ chúng ta giết chết Trần Huyền ở Kim Phong Tế Vũ lâu, làm lớn mâu thuẫn lên!"
Lâm Phi sắc mặt căng thẳng: "A, còn có việc này sao, chẳng lẽ là có người muốn giá họa cho chúng ta?"
Đông Sơn lắc đầu: "Ai mà biết được."
Lâm Phi đúng là người giết chết Trần Huyền, nhưng không nghĩ tới bang Thiên Hạ sẽ hướng mục tiêu đến Kim Phong Tế Vũ lâu, điểm này tính sai rồi. Nhưng lúc này cũng không thể đứng ra mà nói Trần Huyền là mình giết chết!
Sau khi mặc y phục, Lâm Phi và Đông Sơn cùng đi ra ngoài.
Lúc này bên ngoài tụ tập rất nhiều người đằng đằng sát khí, giống như lúc nào cũng có thể khai chiến.
"Đông Sơn, tiểu Lâm, các ngươi tới rồi!" Lý Minh Tảo vừa thấy hai người liền nói.
"Tình huống thế nào? " Đông Sơn hỏi.
Lâm Phi cũng vểnh tai nghe.
Hắn biết giết chết Trần Huyền sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, nhưng tình hình như bây giờ đúng là vượt qua tưởng tượng của hắn. Không phải chỉ là một nhi tử thôi sao, hà tất phải để ý như vậy?
Bang chủ bang Thiên Hạ tổng cộng có năm nhi tử, Trần Huyền là nhỏ nhất, đồng thời cũng là người được sủng ái nhất. Vì một đứa con trai mà đấu tranh một hồi với Kim Phong Tế Vũ lâu hẳn là không quá có khả năng.
"Bên ngoài là tam ca của Trần Huyền, Trần Thắng, hắn dẫn một đám người qua đây, nói là muốn Kim Phong Tế Vũ lâu chúng ta giao ra hung thủ, vừa mới đánh nhau một hồi..."
Thì ra sáng sớm hôm nay, bọn họ phát hiện tình hình trong con hẻm nhỏ, khí tức lưu lại, cộng thêm bản mệnh bài của Trần Huyền nát vụn, đã khơi dậy lửa giận của bang Thiên Hạ.
Thế là xảy ra một màn bên ngoài.
"Tình huống bên ngoài hắn là rất nhanh sẽ có thể giải quyết." Lý Minh nhìn ra một chút đầu mối: "Bọn họ thật ra là tới thị uy!"
Đông Sơn và Lâm Phi cũng đều cho rằng như vậy. Chiến đấu quy mô lớn không có khả năng xảy ra.
Quả nhiên người của bang Thiên Hạ sau khi thấy đòi người không có kết quả, để lại một câu giận dữ rồi rời đi.
Trong thành Sơn Hà, chuyện người của Kim Phong Tế Vũ lâu giết chết Trần Huyền lập tức truyền ra, còn như người nào ra tay trong lòng mọi người đều biết.
Bầu không khí trong thành lập tức trở nên khẩn trương. Một vài đại nhân vật đều kêu gọi bọn họ ngồi xuống nói chuyện tử tế, đừng triển khai tranh đấu quy mô lớn.
Ý tứ thật ra rất đơn giản, cấm xảy ra chiến đấu trong thành Sơn Hà, cũng chính là đang nhắc nhở bọn họ, đừng động thủ động cước trong thành Sơn Hà.
...
Một đứa con trai của bang chủ bang Thiên Hạ chết. Chuyện này ảnh hưởng vẫn là rất lớn, mặc dù không xảy ra xung đột trên đao kiếm nhưng cũng không khác biệt mấy.
Người của Kim Phong Tế Vũ lâu đổ mồ hôi cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ bị người của bang Thiên Hạ giết, thành oan hồn dưới đao.
Thời gian mỗi ngày đều trôi qua căng thẳng như vậy. Chẳng mấy chốc đã đến thời gian bang Thiên Hạ và Kim Phong Tế Vũ lâu phân ra kết quả.
Chuyện này cũng đại biểu Lâm Phi sắp xong nhiệm vụ, một khi chuyện của mỏ vàng kết thúc, hắn có thể trở về Thần Vũ môn rồi.
Mà vì vì bảo vệ Kim Phượng, ngày hôm nay Lâm Phi cũng phải đi cùng.
Gần đây không khí bên trong thành vẫn luôn khẩn trương, Kim Phượng vẫn chưa từng đi ra ngoài, trong lòng có một nghi hoặc, Trần Huyền rốt cuộc là ai giết, đồng thời về chuyện mấy người bên trong Kim Phong Tế Vũ lâu biến mất.
Nhìn Lâm Phi bên cạnh, Kim Phượng chẳng biết tại sao lại nhớ tới tin tức mới thu nhập được.
Trong hẻm nhỏ, mặc dù người nọ xử lý từ đầu đến cuối rất gọn gàng, nhưng vẫn lưu lại điểm đáng ngờ, tỷ như ngoài lực lượng thủy hệ và hỏa hệ, đồng thời còn có lực lượng phong hệ lưu lại.
Theo bọn họ phán đoán, đây là kết quả của một lần do nhiều người phục kích, Trần Huyền mang theo hai cao thủ, đột nhiên không kịp trở tay bị đánh chết, còn vì sao nửa đêm Trần Huyền lại xuất hiện ở trong hẻm nhỏ thì vẫn còn là ẩn số.
Trong đó có hỏa hệ cao thủ, thủy hệ cao thủ... Bọn họ liên hợp lại cùng nhau, tiêu diệt hai cao thủ bên người Trần Huyền, võ giả Huyền Giả hậu kỳ duy nhất xuất động không phải xuất thân từ một gia tộc mà là tử một tổ chức thế lực nào đó.
Kim Phượng nghi ngờ Lâm Phi thật ra cũng là theo bản năng, ký ức về Thủy Hỏa Liên Hoa trước đây vẫn còn nguyên vẹn trong lòng, nhưng nàng nghĩ lại thì lại thấy mình đang nghĩ lung tung gì không biết. Lâm Phi chỉ có thực lực Huyền Giả sơ kỳ, có thể chiến thắng Huyền Giả trung kỳ thì nàng còn có thể tin, chuyện Thổ Long thú chính là minh chứng.
Nhưng giết chết võ giả Huyền Giả hậu kỳ, Kim Phượng không thể tin, trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây, điều này có thể sao? Căn bản là chuyện không thể nào.
"Trùng kích thần hồn, quả nhiên không thể dùng linh tinh, dùng một chút đã tiêu hao sạch sẽ như vậy!"
Lâm Phi một lần nữa đứng lên, sắc mặt tái nhợt, có vẻ hết sức khó coi, toàn thân không sử dụng được chút khí lực nào. Đây không phải là vì trên thân không còn khí lực mà là bởi vì lực lượng thần hồn tiêu hao nghiêm trọng mà ra.
Lâm Phi cũng không nghĩ tới, vì đối phó với Hàn Thiên, và không để cho đám người Trần Huyền đào tẩu, dùng hết thần hồn trùng kích, đánh Hàn Thiên trở tay không kịp, mói có thể đánh chết đối phương.
Lâm Phi cắn răng dùng một nghìn điểm tích lũy, mua một viên Thần Hồn đan, loại đan dược chuyên dùng mỗi khi thần hồn tiêu hao. Cũng không còn cách nào khác, lực lượng thần hồn tiêu hao nghiêm trọng, toàn thân giống như không còn của mình nữa vậy.
Sau thời gian uống cạn một chén trà, sắc mặt Lâm Phi đã khôi phục không ít.
"Thực lực của Huyền Giả hậu kỳ quá mạnh mẽ, trong tay động một chút thì là võ học Hoàng cấp thượng phẩm, ta xuất hết thủ đoạn mới miễn cưỡng đấu ngang tay, nếu như không phải bất ngờ đem ý cảnh dung nhập vào bên trong chiêu thức, không biết còn có thể giết chết bọn chúng như vậy không."
Nhìn mấy thi thể nằm dưới đất, trên mặt Lâm Phi lộ ra vẻ ngưng trọng.
Huyền Giả trung kỳ đột nhiên bạo kích, bất luận kẻ nào cũng khó ngăn cản được hai tầng công kích, vậy mà võ giả Huyền Giả hậu kỳ lại hoàn toàn khác, bằng không, Lâm Phi chắc chắn sẽ đánh chết một người trong đó trước tiên.
Lúc này, tất cả đều đã qua, hai cao thủ đều đã chết, nguy cơ của chính mình cũng được giải quyết rồi.
Lâm Phi ném Thủy Hỏa Liên Hoa ra, những thi thể trên mặt đất trong khoảnh khắc đều bị đốt cháy sạch sẽ, một trận gió thổi tới nhất thời tiêu tan thành mây khói, như chưa từng tồn tại.
Người đã chết, nhưng trên mặt đất thì vẫn còn lưu lại vài thứ. Dùng lời của Lâm Phi mà nói, là chiến lợi phẩm thu được.
Mấy võ giả Huyền Giả sơ kỳ và trung kỳ, chết rồi cũng không rơi ra gì đáng giá, ngoại trừ một chút bạc, không có cái gì quan trọng, cho nên Lâm Phi chưa từng lưu ý đến. Hắn để ý nhất chính là hai vị cao thủ Huyền Giả hậu kỳ. Trong đó nhất là người võ giả ban đầu kia.
Đồ vật trên đất không nhiều lắm, Lâm Phi nhanh chóng phát hiện ra một cái túi, sau khi mở ra xem không khỏi nở nụ cười.
"Hạ phẩm Huyền Linh thạch. Tên này đúng là giàu có."
Hắn đếm một lượt, tổng cộng có hơn năm trăm khối hạ phẩm Huyền Linh thạch, một khối trung phẩm Huyền Linh thạch.
Lâm Phi rất nhanh lại tìm được một kiện đồ vật khác, ánh mắt lập tức sáng người: "Phong Vân kiếm pháp!"
Phong Vân kiếm pháp, võ học Hoàng cấp thượng phẩm.
Cho tới bây giờ, võ học Lâm Phi học được đều rất hỗn tạp, một môn võ học Hoàng cấp cũng không có, tất cả đều là một ít môn bất nhập lưu, nhưng thật ra có không ít thần thông.
Nếu như không phải đã lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh, Phong Vân kiếm pháp này Lâm Phi sẽ không đi tu luyện. Kiếm pháp và đao pháp hoàn toàn khác nhau. Kiếm là vương giả trong kiếm. Đao bá chủ trong đao. Nhưng sau khi lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh, Phong Vân kiếm pháp đối với Lâm Phi mà nói, chính là một môn võ học kiếm pháp cường đại, tự có ý cảnh bên trong. "Đúng là như được tạo riêng cho ta vậy, phát huy ra uy lực chân chính, tâm không động cũng không được."
Hoàng cấp thượng phẩm.
Bốn chữ này, không biết sẽ làm bao nhiêu người động tâm, hơn nữa trên người đối phương, hắn chỉ tìm được một quyển võ học này. Có thể thấy được, tài sản của võ giả Huyền Giả hậu kỳ cũng không phải là rất phong phú.
"Trước tiên thu lại đã, sau khi trở về chậm rãi nghiên cứu sau."
Lâm Phi thu Phong Vân kiếm pháp lại, trên mặt đất lại phát hiện hai cây trường kiếm, nhìn chất liệu Lâm Phi không khỏi nở nụ cười, vừa lúc hắn đang thiếu trường kiếm. Phẩm chất của kiếm này là Phàm binh thượng phẩm, khó trách khi thi triển ra uy lực của kiếm pháp lớn hơn rất nhiều. Hai cây trường kiếm này, Lâm Phi đương nhiên sẽ không khách khí mà nhận hết.
Sau đó hắn lại đến chỗ võ giả khác tìm đồ, người này còn nghèo hơn cả người trước, Huyền Linh thạch cũng không nhiều, chỉ có ba trăm khối hạ phẩm Huyền Linh thạch, còn có một cuốn võ học Hoàng cấp trung phẩm Phục Long quyền, hắn cũng không khách khí thu lấy, mấy đồ vật còn lại dù nhìn không thuận mắt lắm nhưng cũng thu hồi tất.
"Không biết tiểu tử Trần Huyền này sẽ mang đồ tốt gì trên người!"
Nếu như nói Lâm Phi có hứng thú với Phong Vân kiếm pháp, thì hắn lại càng hứng thú hơn với những thứ Trần Huyền mang trên người, từ mấy câu nói trước khi chết của tên kia, không khó đoán ra trong tay hắn nhất định có thứ tốt.
Quả nhiên đúng như Lâm Phi dự đoán.
Đầu tiên là Huyền Linh thạch, trên thân tên này lại có hơn một trăm khối trung phẩm Huyền Linh thạch, còn như hạ phẩm Huyền Linh thạch giống như không tiện nên một khối cũng không có.
Đây vẫn không phải là trọng điểm, trọng điểm là ở chỗ, Lâm Phi phát hiện một bình bạch ngọc, trong não liền xuất hiện hai từ: Linh dịch.
Sau khi lặng lẽ mở ra, quả nhiên là khí tức của linh dịch, nhìn qua xem ra cũng có có ít nhất bảy lượng.
"Hay lắm, tài sản phong phú như vậy, khó trách dám cùng Kim Phượng đánh cuộc bằng linh dịch, đúng là trong người có đồ, lòng cũng không hoảng."
Muốn mở rộng kinh mạch cần có linh dịch, Lâm Phi tự nhiên không khách khí thu lấy toàn bộ.
Ngoài hai thứ đồ này, còn có một cây trường kiếm Phàm binh thượng phẩm, nhìn qua chưa từng dùng tới, vừa rút ra khỏi vỏ liền lộ ra khí tức tiêu sát.
Hảo kiếm! Lâm Phi có chút yêu thích không muốn buông tay.
Mấy thứ còn sót lại, không ngờ lại có không ít áo lông của nữ. Khẩu vị nặng thật!
Lâm Phi liền ném ra Thủy Hỏa Liên Hoa thiêu hủy toàn bộ.
"Ồ, còn có thứ khác bên trong nữa sao!"
Thủy Hỏa Liên Hoa đốt cháy tất cả, nhưng trên mặt đất vẫn còn một thứ không bị thiêu cháy, không khỏi thu hút sự hiếu kỳ của Lâm Phi.
"Một cái chìa khóa?"
Thấy đến tay là một chìa khóa ngân sắc, Lâm Phi liền rơi vào trầm tư.
"Tiểu tử Trần Huyền này, sao lại mang một cái chìa khóa bên người, còn là chìa khoá bằng đá, thảo nào vừa rồi đốt không được."
Lâm Phi nhìn khắp nơi vẫn không phát hiện được thêm gì, chỉ có thể khẳng định, chìa khoá chắc là dùng để mở cánh cửa nào đó.
Dù không phát hiện ra điều gì nhưng Lâm Phi vẫn thu chìa khóa lại.
Sau khi nhìn bốn phía lần nữa, vẫn không thấy còn thứ gì, lại ném ra Thủy Hỏa Liên Hoa đốt một lần, không bỏ sót gì, lúc này mới nhanh chóng rời khỏi con hẻm nhỏ.
...
Sáng sớm hôm sau, Lâm Phi được Đông Sơn đánh thức.
"Tiểu Lâm, ngươi có ở bên trong không?"
Lâm Phi vẫn còn mơ màng đi ra: "Ngươi dậy sớm ghê, ta còn muốn ngủ thêm một lúc nữa!"
Sắc mặt Đông Sơn nặng nề, nói: "Đừng ngủ nữa, bên ngoài xảy ra chuyện lớn, Trần Huyền chết rồi!"
Lâm Phi ngẩn ra: "Ngươi nói người nào chết, ta không nghe lầm chứ!"
Đông Sơn không nhìn ra cái gì, còn tưởng Lâm Phi đang khiếp sợ: Trần Huyền chết rồi, tối hôm qua chết ở trong một con hẻm nhỏ, trừ hắn ra còn hai cao thủ Huyền Giả hậu kỳ chết nữa."
Lâm Phi tỉnh táo thêm một chút: "Ta đã sớm thấy tiểu tử kia không vừa mắt, hiện giờ chết rồi không phải tốt hơn sao?"
Đông Sơn nhìn bốn phía: "Nếu như là mấy tháng sau Trần Huyền chết, thì cũng chẳng có chuyện gì, thế nhưng tiểu tử Trần Huyền kia hiện giờ chết không đúng lúc rồi, bọn họ nghi ngờ chúng ta giết chết Trần Huyền ở Kim Phong Tế Vũ lâu, làm lớn mâu thuẫn lên!"
Lâm Phi sắc mặt căng thẳng: "A, còn có việc này sao, chẳng lẽ là có người muốn giá họa cho chúng ta?"
Đông Sơn lắc đầu: "Ai mà biết được."
Lâm Phi đúng là người giết chết Trần Huyền, nhưng không nghĩ tới bang Thiên Hạ sẽ hướng mục tiêu đến Kim Phong Tế Vũ lâu, điểm này tính sai rồi. Nhưng lúc này cũng không thể đứng ra mà nói Trần Huyền là mình giết chết!
Sau khi mặc y phục, Lâm Phi và Đông Sơn cùng đi ra ngoài.
Lúc này bên ngoài tụ tập rất nhiều người đằng đằng sát khí, giống như lúc nào cũng có thể khai chiến.
"Đông Sơn, tiểu Lâm, các ngươi tới rồi!" Lý Minh Tảo vừa thấy hai người liền nói.
"Tình huống thế nào? " Đông Sơn hỏi.
Lâm Phi cũng vểnh tai nghe.
Hắn biết giết chết Trần Huyền sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, nhưng tình hình như bây giờ đúng là vượt qua tưởng tượng của hắn. Không phải chỉ là một nhi tử thôi sao, hà tất phải để ý như vậy?
Bang chủ bang Thiên Hạ tổng cộng có năm nhi tử, Trần Huyền là nhỏ nhất, đồng thời cũng là người được sủng ái nhất. Vì một đứa con trai mà đấu tranh một hồi với Kim Phong Tế Vũ lâu hẳn là không quá có khả năng.
"Bên ngoài là tam ca của Trần Huyền, Trần Thắng, hắn dẫn một đám người qua đây, nói là muốn Kim Phong Tế Vũ lâu chúng ta giao ra hung thủ, vừa mới đánh nhau một hồi..."
Thì ra sáng sớm hôm nay, bọn họ phát hiện tình hình trong con hẻm nhỏ, khí tức lưu lại, cộng thêm bản mệnh bài của Trần Huyền nát vụn, đã khơi dậy lửa giận của bang Thiên Hạ.
Thế là xảy ra một màn bên ngoài.
"Tình huống bên ngoài hắn là rất nhanh sẽ có thể giải quyết." Lý Minh nhìn ra một chút đầu mối: "Bọn họ thật ra là tới thị uy!"
Đông Sơn và Lâm Phi cũng đều cho rằng như vậy. Chiến đấu quy mô lớn không có khả năng xảy ra.
Quả nhiên người của bang Thiên Hạ sau khi thấy đòi người không có kết quả, để lại một câu giận dữ rồi rời đi.
Trong thành Sơn Hà, chuyện người của Kim Phong Tế Vũ lâu giết chết Trần Huyền lập tức truyền ra, còn như người nào ra tay trong lòng mọi người đều biết.
Bầu không khí trong thành lập tức trở nên khẩn trương. Một vài đại nhân vật đều kêu gọi bọn họ ngồi xuống nói chuyện tử tế, đừng triển khai tranh đấu quy mô lớn.
Ý tứ thật ra rất đơn giản, cấm xảy ra chiến đấu trong thành Sơn Hà, cũng chính là đang nhắc nhở bọn họ, đừng động thủ động cước trong thành Sơn Hà.
...
Một đứa con trai của bang chủ bang Thiên Hạ chết. Chuyện này ảnh hưởng vẫn là rất lớn, mặc dù không xảy ra xung đột trên đao kiếm nhưng cũng không khác biệt mấy.
Người của Kim Phong Tế Vũ lâu đổ mồ hôi cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ bị người của bang Thiên Hạ giết, thành oan hồn dưới đao.
Thời gian mỗi ngày đều trôi qua căng thẳng như vậy. Chẳng mấy chốc đã đến thời gian bang Thiên Hạ và Kim Phong Tế Vũ lâu phân ra kết quả.
Chuyện này cũng đại biểu Lâm Phi sắp xong nhiệm vụ, một khi chuyện của mỏ vàng kết thúc, hắn có thể trở về Thần Vũ môn rồi.
Mà vì vì bảo vệ Kim Phượng, ngày hôm nay Lâm Phi cũng phải đi cùng.
Gần đây không khí bên trong thành vẫn luôn khẩn trương, Kim Phượng vẫn chưa từng đi ra ngoài, trong lòng có một nghi hoặc, Trần Huyền rốt cuộc là ai giết, đồng thời về chuyện mấy người bên trong Kim Phong Tế Vũ lâu biến mất.
Nhìn Lâm Phi bên cạnh, Kim Phượng chẳng biết tại sao lại nhớ tới tin tức mới thu nhập được.
Trong hẻm nhỏ, mặc dù người nọ xử lý từ đầu đến cuối rất gọn gàng, nhưng vẫn lưu lại điểm đáng ngờ, tỷ như ngoài lực lượng thủy hệ và hỏa hệ, đồng thời còn có lực lượng phong hệ lưu lại.
Theo bọn họ phán đoán, đây là kết quả của một lần do nhiều người phục kích, Trần Huyền mang theo hai cao thủ, đột nhiên không kịp trở tay bị đánh chết, còn vì sao nửa đêm Trần Huyền lại xuất hiện ở trong hẻm nhỏ thì vẫn còn là ẩn số.
Trong đó có hỏa hệ cao thủ, thủy hệ cao thủ... Bọn họ liên hợp lại cùng nhau, tiêu diệt hai cao thủ bên người Trần Huyền, võ giả Huyền Giả hậu kỳ duy nhất xuất động không phải xuất thân từ một gia tộc mà là tử một tổ chức thế lực nào đó.
Kim Phượng nghi ngờ Lâm Phi thật ra cũng là theo bản năng, ký ức về Thủy Hỏa Liên Hoa trước đây vẫn còn nguyên vẹn trong lòng, nhưng nàng nghĩ lại thì lại thấy mình đang nghĩ lung tung gì không biết. Lâm Phi chỉ có thực lực Huyền Giả sơ kỳ, có thể chiến thắng Huyền Giả trung kỳ thì nàng còn có thể tin, chuyện Thổ Long thú chính là minh chứng.
Nhưng giết chết võ giả Huyền Giả hậu kỳ, Kim Phượng không thể tin, trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây, điều này có thể sao? Căn bản là chuyện không thể nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.