Chương 96: Thị nữ thiếp thân?
Khả Ái Nội Nội
18/09/2018
Lâm Phi vẫn còn chưa phản ứng kịp thì đã bị ôm lấy.
Tự dưng nhặt được một người mẹ?
Xuất thân mồ côi như Lâm Phi chưa bao giờ biết cảm giác có mẹ là như thế nào.
Sau khi trở về từ Thần Vũ môn, Lâm Phi cho rằng mình có thể không thèm để ý đến mọi thứ, nhưng sau khi được người phụ nữ xinh đẹp áo đỏ này ôm, từ trong lòng liền dâng lên một cảm giác máu mủ ruột rà.
Một cảm giác rất phức tạp, rất kỳ quái, không thể nói ra bằng lời, cũng thể nào giải thích được.
Lẽ nào đây chính là tình thương của mẹ ruột?
…
Quá trình này không lâu lắm, đối với Lâm Phi mà nói, đây là cảm giác chưa từng có, thật vất vả mới thoát ra được, Lâm Phi cuối cùng cũng nhìn rõ được người phụ nữ trước mặt.
Người phụ nữ xinh đẹp trước mặt trông khoảng hơn ba mươi tuổi, trông ung dung quý phái, một thân áo đỏ trên người nàng không những không che lấp đi dung nhan kiều diễm mà ngược lại tạo ra cảm giác vô cùng cao quý, cho dù chính Lâm Phi cũng không thể phê bình được một lời.
Ở Huyền Thiên đại lục, khi võ giả tu luyện đến một thời điểm nhất định, cho dù là nam hay nữ, trên lý thuyết đều có thể chống lại sự lão hóa. Bởi vì, khi thực lực của võ giả tu luyện đến tầng Võ Đạo cửu trùng thiên, tuổi thọ có thể kéo dài đến hơn một trăm năm, đương nhiên, hai trăm năm là việc không thể nào.
Đây là sự chênh lệnh giữa hậu thiên cảnh giới và tiên thiên cảnh giới, tuổi thọ cũng sẽ có sự chênh lệch khác nhau.
Mẫu thân Lâm Phi là một võ giả, bề ngoài trông vẫn còn trẻ, là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.
…
Đối với người mẹ tiện nghi tự dưng xuất hiện, Lâm Phi thích ứng không được tốt cho lắm.
Dẫu sao, trước giờ hắn vẫn luôn là một kẻ không cha không mẹ, trong chớp mắt tự dung toát ra một người mẹ, Lâm Phi thực sự thích ứng không kịp, hắn thật sự không phải đang nói xạo, mà là thật sự thật sự không thích ứng kịp.
Lúc này, nếu hắn không mở miệng nói gì đó, không chừng sẽ khiến mọt người nghi ngờ, Lâm Phi cũng không thật sự coi mọi người ở dị giới thành người dã sử cái gì cũng không biết, đừng quên rằng, bọn họ ở đây đều là võ giả, mà cảm giác của võ giả là vô cùng linh mẫn.
“Mẫu thân!”
Lâm Phi vô cùng thức thời mà nói một câu, thanh âm có vẻ hơi cứng nhắc, nhưng thật may mắn là vào lúc này không có ai để ý điều này.
Trải qua thời gian năm năm rồi quay trở về, cho dù là ai thì cũng sẽ có sự thay đổi.
Sự thay đổi của Lâm Phi bây giờ là việc không thể bình thường hơn.
Bản thân Liễu Tinh làm mẹ cũng không để ý cái này, khi nghe được tin con trai trở về, bà cao hứng hơn bất kỳ ai, nếu không phải có người đang nhìn, có lẽ bà đã lập tức muốn hỏi han thật ân cần, chỉ sợ con trai mình ở Thần Vũ môn phải chịu khổ.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!” Bà vui đến nỗi chảy cả nước mắt.
Từ sau chuyện xảy ra năm năm trước, con trai bà đi năm năm cũng chưa từng về nhà, có lúc Liễu Tinh còn cho rằng, năm nay con trai mình cũng chưa chắc sẽ về nhà, mà thật ra trong lòng bà cũng không muốn con mình quay về.
Chuyện xảy ra năm đó, vẫn chưa giải quyết thật sự triệt để mà một mực kéo dài cho đến tận bây giờ.
…
“Bá mẫu, ta có việc phải đi nước.”
Cô gái áo tím từ đầu đến giờ vẫn chưa từng mở miệng, dung mạo vô cùng xinh đẹp, tuy không đến mức là bang thanh ngọc khiết, ít nhất cũng có thể tính là vẻ đẹp chim sa cá lặn, màu da trắng nõn, lông mi rõ ràng rang trắng, hai hàng lông mày lá liễu, lúc này trông có vẻ hơi trơ trẽn nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô gái áo tím.
Cô gái áo tím này chính là Tô Thủy Yên, con gái thành chủ.
Vào lúc cô gái áo tím mở miệng, Lâm Phi vô ý thức nhìn sang, không thể không nói rằng, “Lâm Phi” trước kia có ánh mắt khá tốt, Tô Thủy Yên này đúng là mỹ nữ hàng thật giá thật.
Nữ đệ tử ở Thần Võ môn không hề ít, có thể so sánh với Tô Thủy Yên đã ít lại càng ít.
Lâm Phi cũng hiểu được, đối mặt với một mỹ nữ, cho dù là một hoa hoa công tử, việc chống cự lại gần như là không thể.
Mỹ nhân lạnh như băng!
Đây là cảm giác thứ hai của Lâm Phi.
….
Trong lòng Liễu Tinh không muốn Tô Thủy Yên rời khỏi.
Thế nhưng trong tình huống này lại không thể mở miệng giữ lại chỉ có thể yên lặng nhìn Tô Thủy Yên rời khỏi.
Chuyện xảy ra năm đó, việc hai người gặp lại và ở cùng một chỗ, tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì, nhắc tới cũng xấu hổ, vạn nhất có gây ra chuyện gì, đối với tình hình trước mắt Lâm gia khó mà chống đỡ nổi.
Lúc Tô Thủy Yên đi qua ánh mắt nhìn về phía Lâm Phi nổi lên một chút dao động, giống như nhìn thấy một tình huống ngoài ý muốn vậy.
Sự dao động nơi đáy mắt này, không có ai để ý tới. Huống hồ lúc này, bầu không khí có vẻ hơi lạnh lẽo, cũng không có người dám chú ý đến. Tiễn Tô Thủy Yên đi xong.
Lâm Phi một lần nữa cảm nhận được cái gì mới là tình thương của mẹ chân chính.
Liễu Tinh thân là một người mẹ, cơ hồ đem Lâm Phi từ trên xuống dưới toàn bộ quan sát hết một lần. Sauk hi biết được thực lực hiện tại của con mình đã đạt đến mức Võ Đạo thất trọng thiên, thì một lần nữa bà vui mừng đến chảy nước mắt, bà biết cuối cùng con mình cũng đã có tiền đồ.
Người tùy ý như Lâm Phi, lần này trở về Lâm gia không dám tùy tiện mở miệng, mà rơi vào trong mắt của người ngoài lại thành tính tình hơi có vẻ hướng nội, cả nhà cũng không ai nghi ngờ gì.
Sinh sống năm năm trong môn phái, dưỡng thành tính tình như vậy, có vẻ như cũng không có gì kỳ lạ.
…
Lại nhắc đến, Lâm Phi trở lại thành Quy Nguyên.
Ở trên đường lớn trước mặt mọi người phế đi tay trái của đệ tử chi thứ của Trương gia, việc này như một cơn gió xuân thổi qua mặt đất, lập tức lan truyền đến khắp nơi.
Năm năm trước, Lâm Phi gây ra một sự kiện lớn làm náo động thành Quy Nguyên, thay đổi thành Quy Nguyên thành tình hình hiện tại.
Năm năm sau trở về, Lâm Phi cũng gây nên một việc lớn, chỉ dùng mấy chiêu mà đã phế bỏ một cánh tay trái của đệ tử chi thứ của Trương gia, khiến cho tình hình của thành Quy Nguyên lại đang thay đổi thêm một lần nữa.
Trước đây mọi người đều nói Lâm Phi là một phế vật tu luyện, lần này hắn phế đi Trương Vạn Tùng không khác gì đang nói cho mọi người biết rằng lời đồn chưa chắc có thể tin.
Chuyện xảy ra trên đường lớn, đối với thành Quy Nguyên không thể nghi ngờ là châm ngòi nổ.
Ai ai cũng biết, lần này Lâm Phi gây chuyện, ảnh hưởng rất lớn tới Lâm gia, hiện tại mọi người đang ngồi đợi xem Lâm gia sẽ xử lý Lâm Phi ra sao, và sau khi biết chuyện xảy ra thì Trương gia sẽ hành động thế nào.
Mới va chạm một lần, tất cả mọi người đều vô cùng mong đợi chuyện kế tiếp.
…
Lâm Phi về muộn, hưởng thụ một bữa ăn ngon, cùng với sự quan tâm yêu thương không chút vụ lợi của người nhà.
Còn về phần người cha tiện nghi này, Lâm Phi tạm thời vẫn chưa gặp được.
Rạng sáng ngày thứ hai.
Lâm Phi tỉnh dậy ở phòng của mình ở trong tiểu viện đánh một hồi bộ Bát Hoang Lục Hợp quyền, nửa canh giờ trôi qua, lúc này hắn mới dừng lại, mồ hôi toát ra đầy người, lại quay trở lại tắm rửa một phen, sau đó mới đi ra khỏi tiểu viện.
Vừa ra khỏi tiểu viện.
Một thị nữ áo xanh độ mười lăm mười sáu tuổi, đang đứng ngoài cửa tiểu viện bất an nhìn xung quanh, nhìn thấy Lâm Phi đi ra ngoài liền chầm chậm bước đến nhún người chào.
“Thiếu gia, buổi sáng tốt lành.”
“Sao vậy, thiếu gia ta rất đáng sợ à? …Thôi được rồi, tên ngươi là gì? ”
Lâm Phi mặc dù chưa hề dùng thị nữ, nhưng ít ra cũng đã từng nhìn thấy trên ti vi, không thể không nói rằng, thị nữ này vô cùng xinh đẹp, nếu ở hiện đại chắc chắn sẽ là hoa hậu giảng đường, không hề có vấn đề gì, tuổi vẫn còn nhỏ, thân thể đang dậy thì, là một tiểu la lỵ (loli) dễ thương điển hình.
Nếu không phải cố kỵ mình là Tam thiếu gia, Lâm Phi thật sự muốn trò chuyện với tiểu la lỵ trước mặt một vài vấn đề.
“Thưa thiếu gia, tên ta là Thanh Loan!”
Thanh Loan không dám nhìn thẳng vào mắt Tam thiếu gia, ban đầu Thanh Loan là thị nữ thiếp thân bên người chủ mẫu Liễu Tinh, kết quả sáng sớm hôm nay nàng được điều đến chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Tam thiếu gia.
Mặc dù đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tận mắt Tam thiếu gia của Lâm gia, thế nhưng trước đây cũng có nghe đến sự tích của hắn từ người bên ngoài, Lâm gia Tam thiếu thật sự là điển hình của một hoa hoa công tử, là chuyên gia mang hình tượng sói xám ăn thịt cô bé khăn đỏ.
Nếu như Lâm Phi biết được suy nghĩ này chắc chắn là sẽ vạch đen đầy đầu.
“Tên rất hay, ngươi là thị nữ thiếp thân của ta sao?”
Trước kia có một thời gian Lâm Phi đã từng thích thú nghiên cứu qua về la lỵ cho nên nhịn không được mà đùa giỡn nàng một chút.
Tiểu la lỵ có ba điểm tốt, âm thanh trong trẻo, thân thể mềm mại, dễ ăn hiếp.
Đây thật là điểm nam nhân yêu thích nhất mà.
Lâm Phi đương nhiên là cũng vô cùng thích.
Cũng may Lâm Phi không phải là dạng háo sắc gì, cùng lắm cũng chỉ dùng ánh mắt bắt nạt mà thôi, còn về phần động tay động chân, chỉ dành cho bọn hạ lưu mà thôi.
Thanh Loan bị nhìn đến sợ hãi, nhất là mấy câu nói kia, mặt đỏ tới tận mang tai, cúi đầu nói: “Thiếu gia, chủ mẫu đang đợi thiếu gia đến dùng bữa, xin mời người đi theo ta.”
“Dẫn đường đi!”
Ngoài miệng Lâm Phi nói như vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng buồn bực, bản thân mình nhìn cũng đâu đến nỗi đáng sợ, ngược lại còn trông khá thanh tú, mình cũng tỏ ra khá thân thiện mà, sao thị nữ này lại nhìn như thể là bị người ta sai đến trước mặt lão hổ vậy chứ?
Tự dưng nhặt được một người mẹ?
Xuất thân mồ côi như Lâm Phi chưa bao giờ biết cảm giác có mẹ là như thế nào.
Sau khi trở về từ Thần Vũ môn, Lâm Phi cho rằng mình có thể không thèm để ý đến mọi thứ, nhưng sau khi được người phụ nữ xinh đẹp áo đỏ này ôm, từ trong lòng liền dâng lên một cảm giác máu mủ ruột rà.
Một cảm giác rất phức tạp, rất kỳ quái, không thể nói ra bằng lời, cũng thể nào giải thích được.
Lẽ nào đây chính là tình thương của mẹ ruột?
…
Quá trình này không lâu lắm, đối với Lâm Phi mà nói, đây là cảm giác chưa từng có, thật vất vả mới thoát ra được, Lâm Phi cuối cùng cũng nhìn rõ được người phụ nữ trước mặt.
Người phụ nữ xinh đẹp trước mặt trông khoảng hơn ba mươi tuổi, trông ung dung quý phái, một thân áo đỏ trên người nàng không những không che lấp đi dung nhan kiều diễm mà ngược lại tạo ra cảm giác vô cùng cao quý, cho dù chính Lâm Phi cũng không thể phê bình được một lời.
Ở Huyền Thiên đại lục, khi võ giả tu luyện đến một thời điểm nhất định, cho dù là nam hay nữ, trên lý thuyết đều có thể chống lại sự lão hóa. Bởi vì, khi thực lực của võ giả tu luyện đến tầng Võ Đạo cửu trùng thiên, tuổi thọ có thể kéo dài đến hơn một trăm năm, đương nhiên, hai trăm năm là việc không thể nào.
Đây là sự chênh lệnh giữa hậu thiên cảnh giới và tiên thiên cảnh giới, tuổi thọ cũng sẽ có sự chênh lệch khác nhau.
Mẫu thân Lâm Phi là một võ giả, bề ngoài trông vẫn còn trẻ, là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.
…
Đối với người mẹ tiện nghi tự dưng xuất hiện, Lâm Phi thích ứng không được tốt cho lắm.
Dẫu sao, trước giờ hắn vẫn luôn là một kẻ không cha không mẹ, trong chớp mắt tự dung toát ra một người mẹ, Lâm Phi thực sự thích ứng không kịp, hắn thật sự không phải đang nói xạo, mà là thật sự thật sự không thích ứng kịp.
Lúc này, nếu hắn không mở miệng nói gì đó, không chừng sẽ khiến mọt người nghi ngờ, Lâm Phi cũng không thật sự coi mọi người ở dị giới thành người dã sử cái gì cũng không biết, đừng quên rằng, bọn họ ở đây đều là võ giả, mà cảm giác của võ giả là vô cùng linh mẫn.
“Mẫu thân!”
Lâm Phi vô cùng thức thời mà nói một câu, thanh âm có vẻ hơi cứng nhắc, nhưng thật may mắn là vào lúc này không có ai để ý điều này.
Trải qua thời gian năm năm rồi quay trở về, cho dù là ai thì cũng sẽ có sự thay đổi.
Sự thay đổi của Lâm Phi bây giờ là việc không thể bình thường hơn.
Bản thân Liễu Tinh làm mẹ cũng không để ý cái này, khi nghe được tin con trai trở về, bà cao hứng hơn bất kỳ ai, nếu không phải có người đang nhìn, có lẽ bà đã lập tức muốn hỏi han thật ân cần, chỉ sợ con trai mình ở Thần Vũ môn phải chịu khổ.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!” Bà vui đến nỗi chảy cả nước mắt.
Từ sau chuyện xảy ra năm năm trước, con trai bà đi năm năm cũng chưa từng về nhà, có lúc Liễu Tinh còn cho rằng, năm nay con trai mình cũng chưa chắc sẽ về nhà, mà thật ra trong lòng bà cũng không muốn con mình quay về.
Chuyện xảy ra năm đó, vẫn chưa giải quyết thật sự triệt để mà một mực kéo dài cho đến tận bây giờ.
…
“Bá mẫu, ta có việc phải đi nước.”
Cô gái áo tím từ đầu đến giờ vẫn chưa từng mở miệng, dung mạo vô cùng xinh đẹp, tuy không đến mức là bang thanh ngọc khiết, ít nhất cũng có thể tính là vẻ đẹp chim sa cá lặn, màu da trắng nõn, lông mi rõ ràng rang trắng, hai hàng lông mày lá liễu, lúc này trông có vẻ hơi trơ trẽn nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô gái áo tím.
Cô gái áo tím này chính là Tô Thủy Yên, con gái thành chủ.
Vào lúc cô gái áo tím mở miệng, Lâm Phi vô ý thức nhìn sang, không thể không nói rằng, “Lâm Phi” trước kia có ánh mắt khá tốt, Tô Thủy Yên này đúng là mỹ nữ hàng thật giá thật.
Nữ đệ tử ở Thần Võ môn không hề ít, có thể so sánh với Tô Thủy Yên đã ít lại càng ít.
Lâm Phi cũng hiểu được, đối mặt với một mỹ nữ, cho dù là một hoa hoa công tử, việc chống cự lại gần như là không thể.
Mỹ nhân lạnh như băng!
Đây là cảm giác thứ hai của Lâm Phi.
….
Trong lòng Liễu Tinh không muốn Tô Thủy Yên rời khỏi.
Thế nhưng trong tình huống này lại không thể mở miệng giữ lại chỉ có thể yên lặng nhìn Tô Thủy Yên rời khỏi.
Chuyện xảy ra năm đó, việc hai người gặp lại và ở cùng một chỗ, tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì, nhắc tới cũng xấu hổ, vạn nhất có gây ra chuyện gì, đối với tình hình trước mắt Lâm gia khó mà chống đỡ nổi.
Lúc Tô Thủy Yên đi qua ánh mắt nhìn về phía Lâm Phi nổi lên một chút dao động, giống như nhìn thấy một tình huống ngoài ý muốn vậy.
Sự dao động nơi đáy mắt này, không có ai để ý tới. Huống hồ lúc này, bầu không khí có vẻ hơi lạnh lẽo, cũng không có người dám chú ý đến. Tiễn Tô Thủy Yên đi xong.
Lâm Phi một lần nữa cảm nhận được cái gì mới là tình thương của mẹ chân chính.
Liễu Tinh thân là một người mẹ, cơ hồ đem Lâm Phi từ trên xuống dưới toàn bộ quan sát hết một lần. Sauk hi biết được thực lực hiện tại của con mình đã đạt đến mức Võ Đạo thất trọng thiên, thì một lần nữa bà vui mừng đến chảy nước mắt, bà biết cuối cùng con mình cũng đã có tiền đồ.
Người tùy ý như Lâm Phi, lần này trở về Lâm gia không dám tùy tiện mở miệng, mà rơi vào trong mắt của người ngoài lại thành tính tình hơi có vẻ hướng nội, cả nhà cũng không ai nghi ngờ gì.
Sinh sống năm năm trong môn phái, dưỡng thành tính tình như vậy, có vẻ như cũng không có gì kỳ lạ.
…
Lại nhắc đến, Lâm Phi trở lại thành Quy Nguyên.
Ở trên đường lớn trước mặt mọi người phế đi tay trái của đệ tử chi thứ của Trương gia, việc này như một cơn gió xuân thổi qua mặt đất, lập tức lan truyền đến khắp nơi.
Năm năm trước, Lâm Phi gây ra một sự kiện lớn làm náo động thành Quy Nguyên, thay đổi thành Quy Nguyên thành tình hình hiện tại.
Năm năm sau trở về, Lâm Phi cũng gây nên một việc lớn, chỉ dùng mấy chiêu mà đã phế bỏ một cánh tay trái của đệ tử chi thứ của Trương gia, khiến cho tình hình của thành Quy Nguyên lại đang thay đổi thêm một lần nữa.
Trước đây mọi người đều nói Lâm Phi là một phế vật tu luyện, lần này hắn phế đi Trương Vạn Tùng không khác gì đang nói cho mọi người biết rằng lời đồn chưa chắc có thể tin.
Chuyện xảy ra trên đường lớn, đối với thành Quy Nguyên không thể nghi ngờ là châm ngòi nổ.
Ai ai cũng biết, lần này Lâm Phi gây chuyện, ảnh hưởng rất lớn tới Lâm gia, hiện tại mọi người đang ngồi đợi xem Lâm gia sẽ xử lý Lâm Phi ra sao, và sau khi biết chuyện xảy ra thì Trương gia sẽ hành động thế nào.
Mới va chạm một lần, tất cả mọi người đều vô cùng mong đợi chuyện kế tiếp.
…
Lâm Phi về muộn, hưởng thụ một bữa ăn ngon, cùng với sự quan tâm yêu thương không chút vụ lợi của người nhà.
Còn về phần người cha tiện nghi này, Lâm Phi tạm thời vẫn chưa gặp được.
Rạng sáng ngày thứ hai.
Lâm Phi tỉnh dậy ở phòng của mình ở trong tiểu viện đánh một hồi bộ Bát Hoang Lục Hợp quyền, nửa canh giờ trôi qua, lúc này hắn mới dừng lại, mồ hôi toát ra đầy người, lại quay trở lại tắm rửa một phen, sau đó mới đi ra khỏi tiểu viện.
Vừa ra khỏi tiểu viện.
Một thị nữ áo xanh độ mười lăm mười sáu tuổi, đang đứng ngoài cửa tiểu viện bất an nhìn xung quanh, nhìn thấy Lâm Phi đi ra ngoài liền chầm chậm bước đến nhún người chào.
“Thiếu gia, buổi sáng tốt lành.”
“Sao vậy, thiếu gia ta rất đáng sợ à? …Thôi được rồi, tên ngươi là gì? ”
Lâm Phi mặc dù chưa hề dùng thị nữ, nhưng ít ra cũng đã từng nhìn thấy trên ti vi, không thể không nói rằng, thị nữ này vô cùng xinh đẹp, nếu ở hiện đại chắc chắn sẽ là hoa hậu giảng đường, không hề có vấn đề gì, tuổi vẫn còn nhỏ, thân thể đang dậy thì, là một tiểu la lỵ (loli) dễ thương điển hình.
Nếu không phải cố kỵ mình là Tam thiếu gia, Lâm Phi thật sự muốn trò chuyện với tiểu la lỵ trước mặt một vài vấn đề.
“Thưa thiếu gia, tên ta là Thanh Loan!”
Thanh Loan không dám nhìn thẳng vào mắt Tam thiếu gia, ban đầu Thanh Loan là thị nữ thiếp thân bên người chủ mẫu Liễu Tinh, kết quả sáng sớm hôm nay nàng được điều đến chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Tam thiếu gia.
Mặc dù đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tận mắt Tam thiếu gia của Lâm gia, thế nhưng trước đây cũng có nghe đến sự tích của hắn từ người bên ngoài, Lâm gia Tam thiếu thật sự là điển hình của một hoa hoa công tử, là chuyên gia mang hình tượng sói xám ăn thịt cô bé khăn đỏ.
Nếu như Lâm Phi biết được suy nghĩ này chắc chắn là sẽ vạch đen đầy đầu.
“Tên rất hay, ngươi là thị nữ thiếp thân của ta sao?”
Trước kia có một thời gian Lâm Phi đã từng thích thú nghiên cứu qua về la lỵ cho nên nhịn không được mà đùa giỡn nàng một chút.
Tiểu la lỵ có ba điểm tốt, âm thanh trong trẻo, thân thể mềm mại, dễ ăn hiếp.
Đây thật là điểm nam nhân yêu thích nhất mà.
Lâm Phi đương nhiên là cũng vô cùng thích.
Cũng may Lâm Phi không phải là dạng háo sắc gì, cùng lắm cũng chỉ dùng ánh mắt bắt nạt mà thôi, còn về phần động tay động chân, chỉ dành cho bọn hạ lưu mà thôi.
Thanh Loan bị nhìn đến sợ hãi, nhất là mấy câu nói kia, mặt đỏ tới tận mang tai, cúi đầu nói: “Thiếu gia, chủ mẫu đang đợi thiếu gia đến dùng bữa, xin mời người đi theo ta.”
“Dẫn đường đi!”
Ngoài miệng Lâm Phi nói như vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng buồn bực, bản thân mình nhìn cũng đâu đến nỗi đáng sợ, ngược lại còn trông khá thanh tú, mình cũng tỏ ra khá thân thiện mà, sao thị nữ này lại nhìn như thể là bị người ta sai đến trước mặt lão hổ vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.